Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 659



Đa số những chuyện lớn nhỏ ở Thiên Đình bây giờ đều là do Lạc Thần tiếp nhận quản lý, bây giờ không dễ dàng gì mà có được tin tức về con của tôi, vì vậy tôi liền trực tiếp nói với Lạc Thần bảo anh ta đi đi, mấy ngày này tôi không có thời gian.

“Nhưng mà Tần Quảng Vương anh ta nói chỉ muốn em đi.”
Lúc Lạc Thần nói những lời này với tôi, nhìn vào ánh mắt của tôi có chút khó xử, giống như có lời gì đó muốn nói với tôi, nhưng mà anh ta lại nói không nên lời.

Trong mấy năm nay, Lạc Thần tốt với tôi như thế nào, trong lòng tôi vẫn luôn hiểu rõ anh ta, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không đến tìm tôi.

Bây giờ anh ta lại nói nhiều hơn với tôi một câu, Tần Quảng Vương nhất định là muốn chính tôi đi, việc này khiến tôi nhớ đến việc hai năm trước đi tìm Tần Quảng Vương mượn cờ gọi hồn kia, do vậy tôi liền hỏi Lạc Thần một câu: “Anh hãy đem hết những chuyện mà anh biết, toàn bộ nói hết với tôi đi.”
Bây giờ tôi và Liễu Long Đình đang đứng cùng với nhau, ở bên cạnh còn có rất nhiều các vị thần tiên, dường như là không tiện để nói chuyện với tôi, Lạc Thần liếc nhìn xung quanh một cái rồi nói với tôi: “Hi Hoàng, có thể đi tới chỗ khác để nói chuyện được không.”
Tôi gật đầu ra hiệu cho Liễu Long Đình, sau đó đi theo Lạc Thần đến nơi không có người để nói chuyện.

Xem ra chuyện lần này khá là nghiêm trọng, lúc chúng tôi đi đến nơi không có người, tôi liền hỏi Lạc Thần rốt cuộc có chuyện gì thì anh ta cứ trực tiếp nói ra đi.


“Thực ra lần này Tần Quảng Vương tìm em để nói về chuyện cũ, nhưng thực ra là đang mượn cái mục đích này để tạo phản.

Nếu như em không đi, anh ta sẽ càng lợi dụng lý do vì Hi Hoàng em không quản lý tới địa phủ của bọn họ, trực tiếp tạo phản, đồng thời sẽ kích động các vị thần tiên trên thiên giới với lí do trong hai năm qua em đã sử dụng binh lực của Thiên Đình để đi báo thù chuyện cá nhân của mình, khiến cho mọi người phế truất vị trí Hi Hoàng của em xuống đấy.”
Tần Quảng Vương không có trung thành với tôi, tôi luôn biết điều đó, chỉ là không ngờ rằng lại ngay vào lúc này hoặc là tôi có thể nên nghĩ rằng, anh ta chỉ có thể nhân cơ hội vào lúc này mới có thể tạo phản, trong hai năm trở lại đây, tôi dùng một lượng lớn binh lực, số binh lực của Thiên Đình đã bị tôi làm tiêu hao không ít.

Nếu như ngay vào lúc này bọn họ tạo phản, dựa vào binh lực còn sót lại của thiên giới hiện tại, chúng tôi không chắc trong thời gian ngắn có thể áp chế anh ta được, bởi vì thiên binh ở dưới mặt đất đã phân tán rộng rãi khắp nơi, trong một thời gian căn bản là không thể triệu tập bọn họ về được.

Nhưng mà nếu như tôi đi, anh ta muốn tạo phản thì nhất định sẽ ra tay với tôi, hoặc là giết tôi đi, hoặc là giữ tôi lại, sau đó đưa ra toàn bộ kế hoạch của anh ta ra.

Cho dù mục đích của anh ta là như thế nào, đều chính là muốn kéo tôi ra khỏi vị trí Hi Hoàng hoặc là loại bỏ tôi.

Tôi và Tần Quảng Vương từ trước đến nay chưa từng có thâm thù đại hận nên tôi cũng không thể nào hiểu được anh ta vì sao muốn phản lại tôi.

Cứ cho là anh ta tạo phản thành công đi, anh ta là một Diêm Vương cai quản địa ngục, ngoại trừ một đám âm binh thì trên người lại không có chút pháp lực nào, cứ cho là có thể ngồi lên làm Thiên Hoàng đi, vậy thì vẫn sẽ bị đánh cho không ngồi nổi trên ngai vị đó thôi.

Anh ta không phải là không hề nhìn thấy kết cục của U Quân, nhưng mà tại sao anh ta lại cứ một mực muốn đối đầu với tôi chứ?
Trong một lúc tôi có chút nghi hoặc, Tần Quảng Vương liệu có phải có mối quan hệ nào với U Quân hay không? U Quân ở bên ngoài trốn chạy khắc nơi, mượn chấp niệm của tôi đối với đứa trẻ nên phân tán binh lực của tôi, sau đó Diêm Vương nhân cơ hội vào lúc này lập tức có ý tạo phản tôi.

Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, đều trách tôi quá mê muội cứ truy đuổi theo U Quân, nhưng nếu như lại cho tôi một cơ hội để hối cải thì tôi vẫn sử dụng một lượng lớn binh lực để truy đuổi U Quân rồi sau đó giết chết anh ta.

Trước mắt chúng tôi đã có được dấu vết của anh ta rồi, nhưng mà rất tiếc là tôi không thể tận mắt biết được con của tôi có còn sống hay không, lại không có cách nào để giết chết anh ta được.

Trong lòng tôi đã suy nghĩ xong mọi chuyện, quay đầu nhìn về Lạc Thần, nói với anh ta: “Được, lần này tôi sẽ đi một chuyến gặp Diêm Vương, anh ở lại nhân gian, bảo Tứ Thiên Vương của Thiên Đình xuống, đến giúp anh triệu hồi lại tất cả các thiên binh ở trên mặt đất, bảo Long Nhi trở về Thiên giới, triệu tập những thiên binh còn lại ở Thiên Đình, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.

Nếu như tôi đi xuống địa phủ mà vẫn chưa ra, các người triệu tập thiên binh xong, bảo vệ mọi chuyện ở nhân gian, lập tức đột nhập vào địa phủ.”

Những chuyện cần thu xếp tôi đã giao cho Lạc Thần đi sắp xếp, sau khi Lạc Thần nghe những lời tôi nói xong, lập tức có một chút lo lắng mà nói với tôi: “Vậy em thì sao, em thì làm thế nào? Một mình em đi xuống địa phủ, Tần Quảng Vương anh ta sớm đã có ý đồ với chúng ta rồi, lỡ như anh ta ra tay với em thì làm thế nào?”
“Anh không cần lo lắng cho tôi, nếu như tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, thì anh hãy thay tôi mà quản lý tốt Thiên Đình, đương nhiên tôi cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.”
Bây giờ vào lúc này, chỉ có tôi đi xuống địa phủ trước, đi cầm chân Tần Quảng Vương thì Lạc Thần mới có thời gian đi triệu tập tất cả thiên binh trở về, chuyện này có liên quan đến thay đổi triều đại của cả Tam giới, an định của thiên hạ, việc này mà đi so với tính mạng của tôi thì quan trọng hơn nhiều.

Mặc dù Lạc Thần rất không vui nhưng mà cũng không còn cách nào, nói với tôi rằng anh ta nhất định sẽ nhanh chóng triệu tập binh lính, sẽ không để tôi gặp chuyện không may đâu.

Tôi gật đầu với Lạc Thần, nói anh ta nhanh chóng đi làm đi.

Mặc dù ngoài mặt tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng mà trong lòng tôi đã cuồn cuộn dậy sóng rồi, tôi biết lần này tôi đi gặp Tần Quảng Vương sẽ có kết quả gì, nhưng mà tôi vẫn phải đi.

Lúc tôi trở về bên cạnh Liễu Long Đình, Liễu Long Đình hỏi Lạc Thần và tôi đã nói chuyện gì với nhau, tôi ngước mắt lên nhìn Liễu Long Đình, vì để khiến anh ấy không khỏi lo lắng, dùng hết sức mà tỏ ra thoải mái nhẹ nhàng, nói với anh ấy bây giờ Thiên Đình có một số chuyện cần tôi trở về giải quyết, nên tôi bắt buộc phải trở về.

Bây giờ chuyện tìm U Quân đành dựa vào anh ấy rồi, nói anh ấy nhất định sẽ tìm ra U Quân, hỏi được tung tích của con gái chúng tôi, sau đó giết chết U Quân!
Phía sau mấy câu này, tôi cố gắng nhấn mạnh, tôi thật sự sợ rằng tôi đi xuống địa phủ lần này sẽ không còn trở về được nữa rồi.

Tần Quảng Vương lần này mời tôi xuống nhất định đã mất rất nhiều công sức chuẩn bị, cũng dự liệu được rằng tôi sẽ không dẫn theo bất kỳ ai xuống theo, tôi không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.

Bọn họ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, tôi dẫn theo bất kỳ ai đều có thể sẽ trở thành vật bồi táng chung với tôi.

Tôi giả vờ nhìn rất chân thật, khi tôi nói những lời này với Liễu Long Đình xong, tôi quay người đi luôn, nhưng mà lúc tôi quay người đi, Liễu Long Đình đột nhiên kéo lấy cánh tay tôi, lấy hết lực mà kéo tôi lại gần, ôm chặt tôi vào lòng mà nói với tôi: “Tôi đợi em trở về.”
Ngay lúc này nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra, tôi sợ rằng Liễu Long Đình biết được tôi đang khóc, nếu như để anh ấy nhìn thấy tôi khóc, anh ấy nhất định sẽ đi đào bới hỏi cho rõ ràng.

Nhưng mà lần này, tôi thật sự không thể đi cùng anh ấy, tôi sợ rằng tôi và anh ấy cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như con của tôi vẫn còn sống, tôi không muốn nó đến cả bố cả mẹ cũng không còn.

“Được rồi, được rồi, tôi đi đây.” Tôi nói xong lời này với Liễu Long Đình lập tức biến mất trước mặt anh.


Trên đường đi đến địa phủ, tôi cố gắng kìm nén nước mắt, nói với chính bản thân mình rằng bây giờ mình đã là một người mẹ rồi, là chủ của thiên hạ này, nếu như gặp phải một chút chuyện nhỏ còn khóc không ngừng thì làm sao xứng với thân phận của mình cơ chứ?
Ngay lúc tôi mở ra cánh cổng của địa phủ, tôi đang chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi từ sau truyền tới: “Hi Hoàng, đi gặp cháu trai tôi, sao cô lại không dẫn tôi cùng đi?”
Tôi quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là Cô Hoạch Điểu.

Cô Hoạch Điểu lúc này đã biến thành một con chim sẻ nhỏ đứng trên vai tôi, hai con mắt đen láy lướt qua nhìn vào tôi.

Tôi đi đến địa phủ, chuyện này chỉ có tôi và Lạc Thần biết mà thôi, Cô Hoạch Điểu làm sao biết được?
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, Cô Hoạch Điểu nói với tôi: “Vừa nãy tôi vô tình gặp Lạc Thần, từ trong thâm tâm anh ta mà tôi biết được cô đang muốn làm gì.”
“Vậy cậu đi theo tôi, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?” Tôi liền hỏi Cô Hoạch Điểu.

“Có chết thì tôi cũng phải đi gặp cháu trai của tôi lần cuối chứ.”
Từ sau lần trước, Cô Hoạch Điểu cứ gọi Tần Quảng Vương là cháu trai của cậu ta, cậu ta rất chi là đắc ý, rồi cứ không ngừng mà nói về chuyện này.

Bây giờ Cô Hoạch Điểu quyết định đi theo tôi vào địa phủ, chắc là cậu ta đã nghĩ kĩ rồi, tôi cũng không cưỡng cầu cậu ta thêm nữa, tôi nói với cậu ta rằng: “Nếu như cậu đã muốn đi theo, thì phải trốn trong áo tôi không được nhiều lời, nếu như cậu cảm thấy được có chuyện bất lợi với cậu thì cậu đừng có lo cho tôi, cứ tự mình chạy di.”
“Đi thôi đi thôi, biết rồi biết rồi, không cần cô nói thì tôi cũng biết.”
Cô Hoạch Điểu nhanh chóng vỗ cánh phầm phập mà thúc giục tôi, tôi vốn dĩ còn nghĩ là cậu ta lo lắng cho tôi mới cùng tôi đi vào, nhưng mà bây giờ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu ta thì đến chuyện cảm động tôi cũng cảm động không nổi nữa, trực tiếp niệm một câu thần chú, xâm nhập vào địa phủ.

Lần này đến, địa phủ so với lần trước gọn gàng nhanh chóng hơn rất nhiều, ít nhất những vong hồn lúc trước cứ luôn lang thang ở trước cửa Diêm Vương điện, bây giờ đến một cái vong hồn cũng không còn nhìn thấy nữa rồi, nguyên cả con đường lớn đều vô cùng lạnh lẽo yên ắng, đây mới đúng là địa phủ thật sự.

Lần này lại đến đây, tôi không cần phải bẩm báo với Diêm Vương, là Diêm Vương mời tôi đến, nhìn thấy tôi thì anh ta nhìn tới nhìn lui, sau đó lập tức hỏi tôi: “Hi Hoàng, lần này là một mình ngài đến thôi sao!” Nói xong liền vui vẻ cười ha ha..


Bình Luận (0)
Comment