Minh giới và nhân gian là một hệ thống tương hỗ, con người chết đi thành ma, ma tái sinh trở thành người.
Vừa rồi tôi đã vội vàng bảo toàn mạng sống, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Nếu tất cả hồn ma cõi âm chết thì người luân hồi ở trần gian sẽ ít đi.
Vì vậy tôi vội vàng cưỡi phượng hoàng, bay về phía Liễu Long Đình đứng ở trước mặt anh ấy, dặn dò trước tiên chúng tôi nên thu hồi pháp lực.
Nếu tôi đoán không lầm thì ông già vừa rồi là người đã hứa sẽ giúp tôi chăm sóc Ánh Nguyệt, Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái cậu và mẹ của cô bé đều đã đề nghị cậu thu lại Hỗn Độn Chung, vì vậy cậu nên nhanh chóng thu lại đi.
Cậu và Phong Đô đại đế là bất bình cá nhân, cái loại ân oán cá nhân này cũng không liên quan gì đến Tam Giới.
Mấy người dân nhỏ nhoi ở nhân gian này sợ nhất là mấy đại thần các người luận võ đấu pháp đó, một khi các người đấu thì nhân gian sẽ xong rồi!”
“Đi thôi, nếu Phù Kinh Dương chết thì sẽ không có ai canh cổng địa ngục nữa.” Tôi thúc giục Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình liếc nhìn tôi, tuy rằng có chút không muốn để cho Phù Kinh Dương đi như vậy, nhưng anh ấy vẫn hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu với tôi.
Hai tay hướng lên trời, hai cánh môi mềm mại khẽ nhúc nhích niệm chú, khi Liễu Long Đình thu lại Hỗn Độn Chung thì trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì.
Tôi đoán là anh ấy đang cố gắng làm cho đầu óc trống rỗng để Cô hoạch điểu không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Đồng thời khi anh ấy thu lại Hỗn Độn Chung thì ánh sáng trong Hỗn Độn Chung cũng dần dần nhỏ lại, sau đó xung quanh chúng tôi lại chìm trong bóng tối.
“Thế thì mới đúng chứ.” Ông già nói, nhưng sau khi Liễu Long Đình thu lại Hỗn Độn Chung, ông già vẫn ngồi xồm dưới đất nhặt những mảnh phất trần của mình, vừa nhặt vừa than khóc: “Hai người đều là những người có tiền, ai trong hai người định trả một cây phất trần nguyên vẹn cho tôi đây? Ít ra tôi cũng là một trong Tam Thanh, nếu tôi không có một cây phất trần đàng hoàng, vậy thì khi đi gặp lại các huynh đệ của tôi nhất định sẽ bị cười nhạo đó!”
“Ông lão thối, muốn gì thì kêu cái người tên Phong Đô đại đế gì đó đến đi, chỉ có cây phất trần nát đó, tặng không tôi cũng không muốn.” Phượng Tố Thiên ở bên cạnh tôi oán hận Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và hai Tam Thanh khác đều là những vị thần linh lớn nhất.
Bọn họ cũng giống như tôi được Tinh Khí Bàn Cổ biến thành.
Những Nhân Thần, thiên đế đều được xếp dưới họ, và đồng thời vào thời Thái Cổ thì bọn họ cũng đã tồn tại rồi.
Họ là những vị thần cùng thời với Đế Tuấn, khi tôi và Liễu Long Đình vẫn còn đang tu luyện thì họ đã trở thành thần thánh của Nhân tộc.
“Thật đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa!” Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng lên từ trên mặt đất chửi bới, lúc này Phượng Tố Thiên cũng thay đổi trở lại bộ dáng của một con người mà đứng ở bên cạnh tôi, nắm tay tôi suốt.
Anh ta hỏi tôi tại sao tôi đến nơi này? Cũng là do chuyện của hắc khí sao?
Nhìn thấy thân thể của Phượng Tố Thiên bây giờ vẫn khỏe mạnh, khuôn mặt giống hệt như ban đầu, không có bệnh tật hay thương tích, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hỏi anh ta: “Chuyện hắc khí gì?”
Tôi không hiểu Phượng Tố Thiên đang nói gì.
Liễu Long Đình liếc nhìn Phượng Tố Thiên, ánh mắt rơi vào trên tay Phượng Tố Thiên đang ôm tay tôi.
Lúc này có rất nhiều người, tuy rằng trên mặt có chút khó chịu, nhưng mà anh ấy cũng không có, nhưng cũng lạnh nhạt trả lời tôi: “Anh ta đã đến động Hoa Tư, chắc là anh ta không biết rằng một ngày trong động Hoa Tư bằng một năm ở bên ngoài.”
“Cái gì?” Phượng Tố Thiên hơi ngạc nhiên: “Tôi đã đến động Hoa Tư khoảng ba bốn ngày rồi.
Vào ngày hôm đó, có một luồng hắc khí bay lơ lửng trên núi Vân Hải, sau đó tôi đi vào cái động này.
Tôi vẫn nói chuyện với chủ nhân nhỏ, ông già kia bắt chuyện thì tôi cũng không nói với ông ta, tôi chỉ đi theo cùng để truy tìm tung tích của hắc khí này…
Phượng Tố Thiên dường như nghĩ tới cái gì, về mặt trở nên có chút áy náy: “Vậy nói sao đây, tôi đã ở trong sơn động ba bốn ngày, vậy thì ngoài thế gian cũng đã ba bốn năm, chủ nhân nhỏ thì sao?”
May mắn thay là tôi đã tìm thấy Ánh Nguyệt và cho Ánh Nguyệt một ngôi nhà ổn định và hạnh phúc.
Nếu tôi vẫn đuổi theo U Quân và bảo anh ta hãy trả Ánh Nguyệt lại cho tôi thì tôi sợ rằng ý muốn giết chết Nguyên Thủy Thiên cũng đã có rồi.
“Tên cô bé là Ánh Nguyệt, cô bé đang ở núi Trường Bạch.” Tôi trả lời Phượng Tố Thiên.
“Được rồi, được rồi, chuyện gia đình của các người đợi về nhà rồi nói chuyện, bây giờ các người cũng đừng có náo loạn nữa.
Nhân gian này cũng không thể chịu đựng được các người làm ầm ĩ thêm một lần nào nữa đâu.
Làm gì có nhiều ân oán tình thù như vậy chứ, các người cứ giống như tôi đây này, làm một người tự do thoải mái, tốt biết bao!”
Mặc dù bối phận của Nguyễn Thủy Thiên Tôn lớn hơn Liễu Long Đình, nhưng xét cho cùng thì Yêu tộc và Nhân tộc cũng không giống nhau.
Khi Phù Kinh Dương đứng dậy và cảm ơn ân cứu mạng của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì Liễu Long Đình không thèm nhìn họ thêm một chút nào, cúi đầu nói với tôi: “Chúng ta quay về đi.”
Còn chưa kịp nói chuyện thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đã ngăn Liễu Long Đình lại: “Chờ đã, mấy người tiểu bối này, các người còn chưa cảm ơn công tôi đã nuôi nấng con gái cho các người đó.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói ra lời này cũng không sao, khi nói ra lời này thì lòng tôi chợt tức giận.
Tôi muốn mắng chửi Nguyên Thủy Thiên Tôn một lúc, nhưng mà lại nghĩ đến việc lúc trước đúng là người ta đã chăm sóc cho Ánh Nguyệt trong một khoảng thời gian.
Sau đó Ánh Nguyệt xảy ra nhiều tai họa như vậy thì thật sự cũng không thể trách ngài ấy được.
U Quân đã giết tất cả các tiên đồng trong Cung Ngọc Hư của ngài ấy, cho thấy rằng khi ngài ấy rời đi thì ngài ấy cũng đã dặn những người này nên chăm sóc tốt cho Ánh Nguyệt.
Lúc này thì Liễu Long Đình hoàn toàn bật chế độ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào cả.
Tôi cũng sợ Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy lúng túng, dù sao ngài ấy cũng nhiều tuổi rồi nên tôi nói: “Cảm ơn Thiên Tôn đã chăm sóc con gái tôi.
Liễu Long Đình và tôi sẽ nhớ lòng tốt của Thiên Tôn.”
Thấy tôi ăn nói êm tai như vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu và nhìn tôi hài lòng: “Vẫn là người em gái tốt nhất, còn biết rằng tôn trọng anh trai của mình.
Nhưng mà thật đáng tiếc khi chúng ta bây giờ là nhân yêu khác biệt, có điều cũng không thành vấn đề.
Về sau nhân yêu là người nhà, không quan trọng là người hay yêu.”
Khuôn mặt của Liễu Long Đình sa sầm lại sau khi nghe những lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Liễu Long Đình có vẻ không thích người khác nói rằng tôi là yêu quái.
Có lẽ anh ấy cũng nhớ rằng là anh ấy đã từng biến tôi thành yêu quái như anh ấy, nhưng bây giờ thì Nhân Thần đứng đầu, còn yêu quái thì thuộc loại thấp hèn, và anh ấy không muốn tôi bị khinh thường vì tôi đã trở thành yêu quái.
Liễu Long Đình của trước kia khiến tôi không thể hiểu được suy nghĩ của anh ấy.
Dù anh ấy muốn chiếm hữu tôi hay đồng hóa tôi, ích kỷ hay yêu tôi, tôi không muốn truy cứu nữa, bởi vì tôi yêu anh ấy bây giờ.
Tôi yêu anh ấy đến chính tôi cũng không thể tin được, dù anh ấy có làm gì tôi đi chăng nữa, tôi vẫn yêu anh ấy như ban đầu.
Có lẽ đây là kiểu tình yêu không thay đổi khiến người ta ngưỡng mộ.
Phượng Tố Thiên nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn đang nói chuyện với tôi thì anh ta có vẻ rất không hài lòng với Nguyên Thủy Thiên Tôn, nên ngay lập tức kéo tôi đến chỗ anh ta và nói với tôi rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn là một kẻ lừa đảo, đồng thời bảo tôi đừng để ý đến ngài ấy.
Anh ta nói trước kia không quen biết thì nghĩ rằng ông ta là một thần tiên rất trâu bò, nhưng mà khi đã ở bên ngài ấy thì mới phát hiện ngài ấy là một ông già vô lại, không có chút khả năng gì cả.
Bây giờ bảo chúng tôi hãy mau đến núi Trường Bạch để anh ta gặp Ánh Nguyệt của mình.
Nói xong thì Phượng Tố Thiên chuẩn bị đi cùng tôi, sau khi chửi rủa Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh ta cười vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, lông mày uy nghiêm lẫm liệt, hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng của Thiên Tôn đang hất râu nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Nhìn thấy Phượng Tố Thiên mắng mình, Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận lại phỉ nhổ Phượng Tố Thiên này kia.
Liễu Long Đình gọi thần liễn, không để ý đến Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa.
Mặc dù anh ấy không muốn Phượng Tố Thiên theo mình trở lại vào lúc này, nhưng anh ấy cũng hiểu tính tình của tôi, vì vậy cũng không có phản đối.
Khi tôi đang ở trên thần liễn, tôi quay đầu lại và liếc nhìn U Quân và Cô Hoạch Điểu đang ở cách chúng tôi một khoảng.
Lúc này U Quân và Cô Hoạch Điểu đứng phía sau Phù Kinh Dương với vẻ mặt trống rỗng, mặc dù đôi mắt của họ đang nhìn tôi, nhưng từ ánh mắt của họ, tôi có thể thấy là họ không thể nhận ra tôi.
Nhìn biểu hiện của họ lúc này tôi cảm thấy khó chịu, tôi trách mình quá vô dụng, không thể bảo vệ họ.
Tuy rằng chúng tôi đã có ân oán từ trước, nhưng lúc này thì sao còn lòng hận thù sâu nặng như vậy, mọi chuyện đều là nhân quả, nhân quả tuần hoàn.
Liễu Long Đình dìu tôi ngồi lên thần liễn, khi tôi chuẩn bị đi vào trong thì trong lòng chợt hiện lên một giọng nói: “Mười ngày sau hãy đến núi Vân Hải tìm tôi.”.