Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 776



Nếu nói tôi và Liễu Long Đình không đủ phân lượng nên mới bị hắc khí đó quấn lấy, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn là một trong ba Tam Thanh, họ là vị thần cao nhất của nhân gian.

Cho dù có vẻ không đáng tin cậy, nhưng pháp lực của ngài ấy cũng đã thể hiện rõ uy lực, trấn thủ cung Ngọc Hư và phụ trách chưởng quản thánh địa của thần tiên là núi Vân Hải.

Chỉ cần dựa trên điều này thì không thể để một yêu quái lỗ mãng xuất hiện trước ngài ấy được.

“Vậy thì anh đã thấy thứ đó chưa?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên.

Phượng Tố Thiên lắc đầu với tôi và nói rằng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

“Nhưng mà lão già Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Sau khi chúng tôi tiến vào động Hoa Tư cùng với đám hắc khí này thì lão già đã dùng giác quan thứ sáu để tìm ra nó.

Cách đây không lâu, thứ đó đã bay ra khỏi sơn động, chúng tôi cũng đi theo ra.”
Theo như những gì Phượng Tố Thiên nói, thời điểm hắc khí thoát ra có lẽ là lúc tôi và U Quân ra khỏi động.

Không nghi ngờ gì nữa, hắc khí mà họ nhìn thấy lúc đó chắc chắn là hắc khí trước mặt tôi.


Điều duy nhất có thể khẳng định vào lúc này chính là thứ hắc khí này chỉ có tôi và Nguyên Thủy Thiên Tôn mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó và nó hẳn là có quan hệ không thể tách rời với tôi và Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tuy rằng bầu không khí hiện tại giữa chúng tôi có chút căng thẳng, Liễu Long Đình vẫn nói với tôi một câu: “Anh e rằng thứ này sẽ nhắm đến em và Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Trong lòng tôi chỉ đang đoán già đoán non, nhưng khi Liễu Long Đình nói như vậy thì sống lưng tôi đột nhiên lạnh đi một chút.

Chuyện này bí ẩn đến nỗi chúng tôi nhất thời không đoán ra được nguồn gốc của thứ đó.

Rốt cuộc là giữa nó, tôi và Nguyên Thủy Thiên Tôn có quan hệ gì?
“Chị Tiểu Bạch, các người đang nói về cái gì vậy?”
Liễu Long Đằng ăn xong đống kẹo trong tay, vẻ mặt cũng vẫn chưa hết thòm thèm.

Tôi nhìn xuống đám trẻ đang đứng dưới chân chúng tôi, bọn trẻ hoàn toàn không hiểu người lớn chúng tôi đang nói về những điều bí ẩn gì, trong lòng tôi chợt cảm thấy hơi có lỗi.

Hôm nay là thời gian chúng tôi đưa Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt đi chơi, nhưng chúng tôi lại bị trì hoãn vì chuyện này.

Tôi sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt vì vậy tôi đã đưa tay ra chạm vào đầu Liễu Long Đằng và nói với cậu bé rằng chúng tôi đang thảo luận những điều về người lớn.

Sau đó tôi hỏi bây giờ bọn trẻ có còn muốn chơi không, nếu chúng muốn thì chúng tôi sẽ cùng nhau tiếp tục chơi.

Chúng tôi vừa mới đến không được bao lâu, Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng tự nhiên là vẫn chưa chơi đủ.

Thấy tôi nói muốn đi cùng nhau thì bọn họ lập tức vui vẻ, kéo chân mấy người chúng tôi rồi đi về phía chợ quỷ.

Ánh Nguyệt khá là ngoan, thấy tâm trạng tôi và Liễu Long Đình không được tốt lắm nên cô bé cứ đi theo tôi suốt, nắm tay tôi không cho tôi buông ra, vì sợ tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi sự việc này mà rời xa cô bé.

Bây giờ U Quân đã đi đến chỗ Phù Kinh Dương và trao trái tim của mình cho Phù Kinh Dương.

Mặc dù tôi không biết mục đích của anh ta là gì, nhưng đối với Ánh Nguyệt mà nói thì khi trái tim của U Quân không trở về với cơ thể của anh ta thì anh ta sẽ không thể nhớ nổi Ánh Nguyệt.

Tôi thực sự sợ ngày U Quân gặp lại Ánh Nguyệt, nếu Ánh Nguyệt biết U Quân không nhớ cô bé thì hẳn là sẽ đau lòng vô cùng.

Nghĩ đến đây tôi lại càng thấy đau lòng cho Ánh Nguyệt, tôi nhấc Ánh Nguyệt lên khỏi chân và ôm cô bé vào lòng.

Bây giờ Ánh Nguyệt đã gần bốn tuổi và cơ thể đã hơi lớn rất nhiều.

Liễu Long Đình thấy tôi ôm cô bé không buông tay thì anh ấy đã đưa tay về phía tôi rồi đón lấy Ánh Nguyệt ôm vào lòng.

Anh ấy nói với Ánh Nguyệt rằng sức khỏe của tôi vẫn không được tốt, vì vậy hãy để anh ấy ôm Ánh Nguyệt có được không?
Tôi biết Liễu Long Đình vẫn luôn không có cảm tình gì với Ánh Nguyệt, nhưng mà hiện tại nhìn Liễu Long Đình chủ động vươn tay ôm lấy Ánh Nguyệt, tuy rằng chỉ là nhìn mặt tôi mà thôi nhưng mà trong lòng tôi cũng rất vui mừng.


Chỉ có điều lúc Ánh Nguyệt bị Liễu Long Đình ôm lấy thì ánh mắt của cô bé vẫn có chút lo lắng và khó chịu, nhưng cô bé vẫn gật đầu với Liễu Long Đình, đưa tay ôm lấy cổ Liễu Long Đình rồi chỉ tôi cái này cho tôi cái kia cho tôi.

Mặc dù chúng tôi không có mua được cái gì tốt ở chợ quỷ, nhưng sau khi chúng tôi về nhà thì Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng đã vô cùng phấn khích.

Liễu Kiều Nhi đã lôi kéo Liễu Long Đằng để thảo luận về cái này cái kia, khi cô bé nhìn thấy Hư đi ra trước cửa nhà chào đón chúng tôi vào nhà thì cô bé lại bắt đầu kể về sự náo nhiệt của phiên chợ quỷ cho anh ta nghe.

Trẻ con chính là như thế này, họ luôn thích mấy thứ náo nhiệt.

Bất quá là từ khi tôi gặp hắc khí ở chợ quỷ khiến tôi cảm thấy khó chịu hết sức, sau khi trở về nhà, tôi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi cùng Liễu Long Đình lên giường ngủ.

Anh ấy bảo tôi đừng lo lắng, nếu tôi gặp lại thứ đó thì hãy nói với anh ấy.

Anh ấy cũng nói rằng chỉ cần thứ này tồn tại trên nhân gian này thì nhất định phải có thứ gì đó có thể khuất phục được nó.

Chờ sau khi chúng tôi hiểu rõ ràng thứ này thì lại đối phó nó cũng không quá muộn, để cho tôi miễn phải luôn lo lắng về vấn đề này.

Liễu Long Đình tốt với tôi, tôi đương nhiên biết điều đó, vì vậy sau khi Liễu Long Đình nói điều này với tôi thì tôi quay lại và ngả vào vòng tay của Liễu Long Đình, đang muốn ôm anh ấy thì có một vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài phòng vang lên.

Tôi ngửi thấy hơi thở của Ánh Nguyệt, Liễu Long Đình nghe thấy tiếng gõ cửa thì định đứng dậy mở cửa, nhưng tôi đã đè anh ấy xuống giường và nói với anh ấy đó là Ánh Nguyệt, cứ để tôi đi.

Nói xong thì tôi mang giày rồi đi về phía cửa và mở cửa cho Ánh Nguyệt.

Tôi nhìn thấy Ánh Nguyệt lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ rất dễ thương, trên tay còn ôm một con thỏ nhưng, thấy tôi mở cửa thì cô bé thận trọng viết trên tay tôi: “Mẹ ơi, con sợ.

Con có thể ngủ ở đây với mẹ và ba được không?”
Sau khi U Quân rời đi thì Ánh Nguyệt cuối cùng cũng chịu gọi Liễu Long Đình là ba.

Hầu hết thời gian thì Ánh Nguyệt sẽ ngủ một mình, không biết hôm nay tại sao cô bé lại đến ngủ với tôi và Liễu Long Đình.

Nhưng mà dù sao thì Ánh Nguyệt cũng là con gái của chúng tôi nên tôi đương nhiên cũng sẵn lòng.

Tôi dẫn Ánh Nguyệt vào phòng và nói với cô bé rằng không sao cả, sau đó bảo Liễu Long Đình nhường chỗ một chút để cô bé lên giường.

Thấy Ánh Nguyệt đến ngủ với chúng tôi Liễu Long Đình cũng rất nghe lời bế Ánh Nguyệt lên giường.

Tôi muốn Ánh Nguyệt ngủ giữa tôi và Liễu Long Đình nhưng mà Ánh Nguyệt ngay lập tức lăn ra vị trí trong cùng rồi giữ chăn bông thật chặt.

Thấy Ánh Nguyệt có vẻ như không thích ở chung với Liễu Long Đình nhiều lắm nên tôi cũng không còn cách nào khác đành nằm giữa cô bé và Liễu Long Đình.


Sau khi chúng tôi ổn định lại thì tôi quay mặt về phía Ánh Nguyệt và hỏi cô bé rằng cô bé đang sợ gì?
Ánh Nguyệt nhìn tôi, rồi đôi mắt của cô bé nhìn quanh phòng, sau đó viết trên tay tôi: “Có một thứ kỳ lạ đã đến nhà chúng ta, nó đã bay tới bay lui trong nhà chúng ta suốt nên con không dám ngủ một mình.”
“Thứ kỳ lạ, có phải là hắc khí không?”
Sau khi Ánh Nguyệt nói xong thì đầu óc của tôi cũng lập tức nổ tung.

Trong vòng một dặm quanh nhà họ Liễu, Liễu Long Đình đã thiết lập một kết giới, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng khó có thể vào được.

Làm thế nào mà thứ đó vào được?
Khi Liễu Long Đình thấy tôi đang nói về hắc khí lần nữa thì anh ấy cũng dựa sát người từ phía sau tôi.

Anh ấy biết rằng Ánh Nguyệt hẳn đã nói điều gì đó với tôi vì vậy anh ấy hỏi Ánh Nguyệt đó là gì.

Thấy tôi và Liễu Long Đình đều đang nhìn cô bé, Ánh Nguyệt có chút sợ mình nói sai, nhưng vẫn viết trên tay tôi: “Con không thể nhìn thấy thứ đó, nhưng con có thể cảm nhận được.”
Cảm giác này giống hệt cảm giác của tôi về hắc khí!
“Vậy bây giờ thứ đó vẫn ở trong nhà của chúng ta à?” Tôi lo lắng hỏi Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt lắc đầu, viết trên tay tôi rằng thứ đó không còn ở đây nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm thì tôi lại trở nên căng thẳng.

Hắc khí đó có thể tự do di chuyển vào kết giới do Liễu Long Đình đã sắp đặt, điều này thực sự đáng sợ và tại sao Ánh Nguyệt lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ đó?
Nhưng mà, dựa theo mấy lần xuất hiện ở trước mặt chúng tôi thì thứ đó sẽ không ra tay với chúng tôi.

Nếu thật như vậy thì hẳn là trong thời gian ngắn thì chúng tôi sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà tôi vẫn không thể khinh thường được.

Người biết và đã nhìn thấy khuôn mặt của thứ này thì chỉ có tôi và Nguyên Thủy Thiên Tôn thôi, nhớ tới điều mấy ngày trước Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói với tôi thì tôi mới quay đầu lại nói với Liễu Long Đình: “Long Đình, em nghĩ thứ này thật là kỳ quái.

Mấy ngày trước thì Thiên Tôn đã sử dụng thần giao cách cảm hẹn em mười ngày sau đến núi Vân Hải để tìm ngài ấy.

Em đoán là ngài ấy có lẽ cũng muốn nói với em về vấn đề này, đến lúc đó anh có thể đến gặp ngài ấy với em được không?”
Thấy tôi hoảng sợ như thế này thì Liễu Long Đình gật đầu nói với tôi đồng ý, rồi đưa tay ôm tôi vào lòng và bảo tôi nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa..


Bình Luận (0)
Comment