Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 791



Tôi lại không thể bác bỏ những gì Liễu Long Đình nói.

Tại thời điểm này, tôi căn bản không muốn nói rằng tình yêu là cho đi và tình yêu là sự hoàn thành, tất cả đều vô dụng đối với Liễu Long Đình.

Tôi yêu anh ấy, anh ấy đã đáp ứng tôi để tôi ở bên anh ấy, tôi hận anh ấy thì anh ấy cũng thành toàn cho tôi và để tôi rời xa anh ấy.

Tôi giống như một con thú cưng hay một chậu cây cảnh mà Liễu Long Đình nắm giữ, hạn chế sự sinh trưởng và phát triển của tôi, chỉ để tôi luôn là một kẻ yếu đuối, để tôi chỉ có thể tìm kiếm sự chăm sóc và giúp đỡ của anh ấy, yêu anh ấy và ở cùng với anh ấy.

“Đúng vậy, mọi thứ anh nói đều đúng.” Tôi không thèm tranh luận với Liễu Long Đình nữa, vô ích thôi, anh ấy đã quyết định muốn làm gì thì làm, khi tôi không có khả năng đảo ngược suy nghĩ của anh ấy thì tôi có nói gì cũng vô ích.

Mặc dù lúc này giọng điệu của tôi rất chiếu lệ và suy yếu, nhưng Liễu Long Đình không quan tâm chút nào, anh cúi đầu hôn lên má tôi, nói với tôi: “Như vậy mới là tốt nhất.”
Khi chúng tôi ra khỏi cửa sân sau thì tình cờ gặp được Phượng Tố Thiên từ sân sau đi vào, Phượng Tố Thiên nhìn thấy Liễu Long Đình đang ôm tôi thì sắc mặt anh ta đột nhiên nổi lên một tia tức giận.

Nhưng dù sao thì anh ta cũng sống ở nhà họ Liễu nên cũng không tiện lớn tiếng chất vấn Liễu Long Đình, nên anh ta chỉ có thể hỏi tôi là tối hôm qua tôi đã đi đâu rồi? Tại sao anh ta đến với tôi mà không thấy tôi?
Bây giờ tôi đã bị Liễu Long Đình làm cho tức giận đến nỗi không thể nói một lời, thêm vào tôi chỉ được Liễu Long Đình quấn một bộ quần áo làm tôi hơi xấu hổ vì vậy tôi đã không trả lời Phượng Tố Thiên.


Mà Liễu Long Đình thấy tôi không trả lời thì anh ấy mỉm cười với Phượng Tố Thiên và nói với anh ta: “Hôm qua chủ nhân của anh nhớ tôi, vì vậy cô ấy đã đến phòng làm việc tìm tôi và ngủ với tôi trong phòng làm việc, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ chủ nhân của anh muốn cùng tôi mây mưa cũng phải nói với anh một tiếng trước sao?”
Tôi không biết ngày hôm đó Liễu Long Đình uống nhầm loại thuốc gì, vốn là tính cách vô lại của anh ấy đã thay đổi rồi, bây giờ nó đã quay trở lại.

Tôi trực tiếp mắng Liễu Long Đình, anh có bị bệnh không và tôi muốn đi xuống khỏi người anh ấy, nhưng mà Liễu Long Đình lại dùng hai tay ôm chặt lấy tôi không cho tôi nhúc nhích.

Anh ấy nhìn Phượng Tố Thiên đầy khiêu khích và ngạo mạn, ý bảo anh ta tránh sang một bên, rồi sải bước đi ngang qua Phượng Tố Thiên.

“Liễu Long Đình, em nói cho anh biết, đúng là em yêu anh nhưng tốt hơn hết anh không nên làm trời làm đất với em.

Ngoại trừ Ánh Nguyệt ra thì em không ngại những gì anh làm với em, nhưng xin anh đừng luôn thăm dò giới hạn của em.”
Tôi thực sự tức giận và đưa ra lời cảnh báo với Liễu Long Đình, nhưng mà Liễu Long Đình chỉ nhìn xuống tôi và không có bất kỳ biểu hiện gì thêm, chỉ đến thế mà thôi.

Nếu anh ấy không muốn nói chuyện với tôi và không muốn cứu Ánh Nguyệt thì tôi sẽ tự mình đi.

Liễu Long Đình thực sự nghĩ rằng tôi chỉ muốn sống như thế này sao? Ngay cả khi tôi thực sự bất tử, thì còn ý nghĩa gì chứ? Sống lâu, nhưng mà lại không có người thân yêu nhất thì còn ý nghĩa gì nữa?
Sau khi tôi nói với Liễu Long Đình về Hỗn Độn Chung, Liễu Long Đình dường như đã đoán rằng tôi có thể đến tìm Phù Kinh Dương một mình và cứu Ánh Nguyệt quay lại.

Vì vậy anh ấy có thể đã ra lệnh cho Hư, miễn là tôi muốn ra ngoài thì anh ta sẽ đến hỏi tôi sẽ đi đâu, rồi giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, hoặc tìm cho tôi việc gì đó để làm, và giữ tôi không cho tôi ra ngoài.

Liễu Long Đình thật là cáo già xảo quyệt, anh ấy biết chính xác tôi đang nghĩ gì.

Mấy ngày nay, các tiên gia mà tôi cử đi tìm hiểu tình hình của Ánh Nguyệt cũng quay lại bẩm báo cho tôi.

Đồng thời họ cũng mang về khẩu lệnh của Phù Kinh Dương, nói rằng nếu chúng tôi không lấy Hỗn Độn Chung ra để trao đổi với anh ta thì ba ngày sau Ánh Nguyệt sẽ chết.

Khi nghe đến đây thì tôi lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, tôi phải làm sao đây? Đừng nói là Liễu Long Đình đưa cho tôi Hỗn Độn Chung, anh ấy còn không có nói cho tôi biết Hỗn Độn Chung ở đâu, hiện tại cũng không cho tôi đi ra ngoài, vì sợ tôi đến tìm Phù Kinh Dương.

Tôi nên làm gì bây giờ?
Nhưng vào lúc này, tôi nghĩ đến một người người đó không chỉ có sức mạnh mà còn có thể giúp tôi và người này là Nguyên Thủy Thiên Tôn.


Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là một vị Cổ Thần và ngài ấy còn xuất hiện sớm hơn Liễu Long Đình, nếu tính ra thì tôi và Liễu Long Đình đều là hậu bối của ngài ấy.

Mặc dù có vẻ như ngài ấy không có khí chất của một vị Cổ Thần chút nào, nhưng mà quả thực lần nào cũng liệu sự như thần.

Ngài ấy nói với tôi hai lần rằng tôi nhất định sẽ đến gặp ngài ấy và đúng là hai lần đều nói trúng.

Và điều quan trọng nhất là mặc dù Liễu Long Đình không có tình cảm hay sợ hãi với Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng anh ấy sẽ nể mặt tôi, và anh ấy sẽ không giết Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói bất cứ điều gì thì anh ấy cũng sẽ không bắt bẻ, sau tất cả thì Nguyên Thủy Thiên Tôn này cũng có thể được coi là anh trai của tôi.

Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng ra thì có thể thành sự được.

Dù sao thì trước kia ngài ấy cũng đã cứu mạng Phù Kinh Dương một lần và nếu bây giờ ngài ấy muốn Phù Kinh Dương thả Ánh Nguyệt đi, Phù Kinh Dương cũng sẽ vì báo đáp ân tình của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà đồng ý.

Nghĩ đến điều này thì trái tim tôi lại sôi sùng sục, nếu không thể trông cậy vào Liễu Long Đình, vậy tôi sẽ dựa vào bản thân để giải cứu Ánh Nguyệt.

Tôi bảo Phượng Tố Thiên đến núi Vân Hải chơi với tôi, lần này thấy tôi đi ra ngoài thì Hư lại đến hỏi tôi đi đâu?
Mấy ngày qua tôi thực sự khó chịu vì Hư, nhưng anh ta là thầy của Liễu Kiều Nhi vì vậy tôi không thể trở mặt với anh ta được, tôi trả lời anh ta: “Đến núi Vân Hải tìm anh trai của tôi có được không?”
Tôi chưa kịp nói gì thì sau lưng tôi đã phát ra một tiếng khịt mũi lạnh lùng: “Hả, anh trai, anh từ đâu tới?”
Giọng nói này thuộc về Liễu Long Đình, khi giọng nói của anh ấy truyền đến, trong lòng tôi đột nhiên khó chịu, hơn nữa bị anh ấy vạch trần chuyện nhận người thân bậy bạ của tôi, sắc mặt tôi bỗng trở nên khó coi.

Tôi quay đầu liếc nhìn anh ấy, nói tôi có hay không thì mắc mớ gì đến anh ấy?
“Đúng vậy, chủ nhân của tôi là hóa thân của Tinh Khí Bàn Cổ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng vậy, thế thì tại sao lại không thể gọi là anh trai?” Phượng Tố Thiên tiếp lời tôi và chất vấn Liễu Long Đình.

Tuy nhiên, vào lúc này thì Liễu Long Đình không quan tâm đến những gì Phượng Tố Thiên nói, anh ấy bước lên và nói với Phượng Tố Thiên: “Tôi sẽ đi cùng với Nữ Hi, anh và Hư cứ ở nhà chăm sóc Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng đi.”
Khi Phượng Tố Thiên nghe rằng Liễu Long Đình sẽ không để cho anh ta đi thì anh ta đã trở nên lo lắng và hỏi Liễu Long Đình tại sao?
“Là do anh không lợi hại bằng tôi, không thể bảo vệ được Nữ Hi.”
Liễu Long Đình không chỉ nói chuyện ngày càng quá đáng với tôi mà còn với cả Phượng Tố Thiên, không biết có phải anh ấy khinh thường tôi và Phượng Tố Thiên sống trong nhà họ Liễu không?
Tôi thực sự không còn gì để nói về loại đàn ông rác rưởi này nữa, nhưng mà cho dù anh ấy có đi với tôi thì cũng không thành vấn đề, chỉ cần Nguyên Thủy Thiên Tôn hứa với tôi sẽ cứu Ánh Nguyệt thì anh ấy không thể kiểm soát được bất cứ điều gì.

“Tố Thiên, anh ở nhà chờ tôi trở về.’’

Mặc dù Phượng Tố Thiên rất khó chịu với Liễu Long Đình, nhưng anh ta cũng không có biện pháp gì với Liễu Long Đình.

Anh ta cũng không muốn làm tôi khó xử vì vậy anh ta gật đầu với tôi và quay đi.

Liễu Long Đình gọi thần liễn, khi tôi và anh ấy cùng ngồi xuống thì tôi đã nói với Liễu Long Đình rằng sau này anh ấy muốn nói gì tôi thì cũng được nhưng mà tuyệt đối không thể nói Phượng Tố Thiên nữa.

Nếu anh ấy không thích những người xung quanh tôi thì tốt nhất là nên đánh đuổi cả tôi và người đó đi.

Nếu sau này anh ấy còn như vậy thì đừng trách tôi sẽ trở mặt với Liễu Kiểu Nhi và Liễu Long Đằng.

Nói ra thì cũng thật là buồn cười, tôi đây quan tâm đến người nhà của Liễu Long Đình đến vậy, còn Liễu Long Đình thì bất kể là con gái của anh ấy hay Phượng Tố Thiên, chỉ cần là người tôi quan tâm thì anh ấy sẽ không quan tâm đến bất kỳ cảm xúc nào của đối phương cả.

Nhưng mà lúc này thì Liễu Long Đình cũng không trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó anh ấy nói với tôi: “Vậy thì bây giờ hẳn là em rất hận anh.”
Nghe Liễu Long Đình nói lời này thì trong nháy mắt tôi vừa tức giận vừa buồn cười, thản nhiên nói với anh ấy: “Em hận anh làm gì? Anh đã cứu mạng em, nếu không có anh thì em đã chết từ lâu rồi.

Em yêu anh còn không kịp đây làm sao có thể hận anh được.”
Liễu Long Đình nghe thấy những lời nói mát của tôi rồi, nhưng anh ấy cũng không trả lời lại tôi nữa.

Khi anh ấy đưa tôi đến cổng Cung Ngọc Hư ở núi Vân Hải thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đứng ở cổng, như thể ngài ấy đã đợi tôi rất lâu, nói với tôi: “Cuối cùng thì cô cũng đến rồi, mấy người làm lão đạo như tôi thật quá khổ mà.”
Mặc dù trước đây tôi không có ấn tượng tốt về Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng giờ tôi biết rằng chỉ có ngài ấy là có thể giải cứu Ánh Nguyệt của tôi nên hảo cảm của tôi đối với ngài ấy đã tăng lên rất nhiều.

Tôi đã nói một câu lịch sự với ngài ấy, khi tôi đi theo ngài ấy vào trong cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn như lần trước, nói với Liễu Long Đình: “Tôi có chuyện khác muốn nói với Nữ Hi, không liên quan gì đến cậu, cậu đừng đi theo cô ấy.

Tôi chỉ là một lão thần thôi, cũng không thể làm tổn thương cô ấy.”.


Bình Luận (0)
Comment