Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 804



Tôi chưa hề ăn nói lớn tiếng như vậy với Liễu Long Đình, một tiếng kêu này, ngược lại dọa sợ Long Đằng đang đứng gần đấy, ngay lập tức xông qua nấp sau lưng Kiều Nhi, sợ tôi và Liễu Long Đình cãi nhau sẽ dẫn họa tới trên người của cậu bé.

Mà Kiều Nhi thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Long Đằng thì lập tức kéo Long Đằng bên cạnh của cô bé ra, cô bé không hề quan tâm tôi và Liễu Long Đình có thật sự cãi nhau ầm ĩ lên không, mà chỉ cười hì hì mắng Long Đằng, bây giờ nhìn lại thật là náo nhiệt, nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh ba mình, bình thường Liễu Long Đình bỉ ổi không ai bằng, bây giờ thì gặp báo ứng rồi, còn không phải anh ta vẫn sợ đó sao.

Thế nhưng Liễu Long Đình chỉ nhìn qua dáng vẻ dữ tợn của tôi, mà anh ta chỉ hơi tạm dừng bước chân của mình một chút, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, sau đó trực tiếp đi vào trong phòng.

Vốn dĩ tôi còn chưa tức giận tới mức vậy, nhưng thái độ này của Liễu Long Đình lại khiến tâm can của tôi như muốn nổ tung trong nháy mắt, tôi lập tức quay về phía Liễu Long Đình mắng to, trên thế giới này sao lại có loại người đàn ông như anh ta vậy chứ.


Kiều Nhi thấy Liễu Long Đình căn bản là không bị tôi hù dọa thì cũng đi theo Ánh Nguyệt và Long Đằng nói xấu vài câu về Liễu Long Đình, sau đó đi tới chỗ tôi, an ủi tôi nói anh ta vốn dĩ chính là kiểu người này, đừng so đo với anh ta làm gì, chờ sau khi bọn họ trưởng thành, có pháp lực mạnh mẽ thì các cô ấy sẽ giúp tôi đối phó với Liễu Long Đình, giết chết khí chất phách lối của Liễu Long Đình.

Nhìn qua ấy đứa nhỏ như Kiều Nhi, Long Đằng còn có Ánh Nguyệt, trong lòng tôi cảm thấy thật khó chịu, vốn dĩ tôi cũng không có năng lực cứu vớt thiên hạ này kia, nhưng vì sao vận mệnh lại không ngừng đẩy đưa tôi vào con đường này.hang truy
Tôi không thể không nói phục tùng Liễu Long Đình, cũng không có cách nào để đồng ý với Ánh Nguyệt, tôi đưa tay sờ mặt của Ánh Nguyệt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì với Ánh Nguyệt, thế là chỉ đành đứng lên, nói với Ánh Nguyệt và Kiều Nhi cũng đi luyện đàn.

Chuyện của người lớn, đứa nhỏ can thiệp vào cũng không được cái gì, sau khi Kiều Nhi nghe tôi nói vậy thì lập tức kéo theo Ánh Nguyệt đi tới phòng đàn, chỉ là lúc quay người lại bất chợt nhớ tới điều gì đó và nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, gần đầy Ánh Nguyệt đánh đàn càng lúc càng hay, chỉ cần Ánh Nguyệt đánh đàn sẽ khiến cho những động vật nhỏ liều mạng chui vào phòng đàn, cửa sổ cũng muốn bị phá theo, đợi lát nữa chị có thể làm phép giúp bọn em, đừng để những vật nhỏ kia vào nhà nha!”
Kiều Nhi mang theo vẻ mặt không hài lòng, xem ra trước đó những vật nhỏ này không thiếu dây dưa đã nhiều lần, đàn Phục Hi này không phải loại đàn bình thường, âm thanh được gảy ra từ nó có thể giúp cho những động vật trên núi tu luyện.

Lúc đầu tôi thấy Kiều Nhi muốn nên cứ cho chúng lấy thôi, chỉ là Ánh Nguyệt còn chưa đợi tôi nói rõ đã kéo tay Kiều Nhi, giống như không đồng ý cho việc đuổi những động vật nhỏ đó đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi viết trên tay của tôi: “Mẹ, mỗi lần con luyện đàn, những động vật trên núi đều tới nghe con đàn hết, bọn chúng đều trốn ở bên ngoài cửa, không có dám vào phòng dù có chen lấn bể đầu chảy máu.

Mẹ à, nếu có thể, con có thể mời chúng vào nhà được không?”
“Rồi, sắp xếp kiểu thế nào được!” Kiều Nhi lập tức trả lời lại Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt bị Kiều Nhi nói như vậy thì có hơi uất ức, cúi đầu xuống, tôi sợ Ánh Nguyệt lại đau lòng nên nhanh chóng an ủi Ánh Nguyệt nói đương nhiên có thể nhà họ Liễu lớn như vậy, cho một ít động vật vào ở cũng được.

Sau đó tôi đã đồng ý với Ánh Nguyệt, bảo cô bé có thể cho những động vật này vào nhà, lúc tôi bưng điểm tâm vào lập tức cho những thính giả của cô bé ăn.
Nghe được ăn, Long Đằng lập tức vui vẻ, lôi kéo Ánh Nguyệt đi tới phòng đàn, Kiều Nhi thấy bọn họ đều đi thì cũng nhanh chóng đi theo.


Mấy nhóc quấy rối này đi rồi, trong lòng của tôi mới hơi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi Ánh Nguyệt và Kiều Nhi đứng trước mặt tôi, tôi thật sự không thể tiết lộ ra cảm xúc gì không tốt, tôi không biết vì sao Liễu Long Đình cứ không muốn quản chuyện của tam giới, chẳng lẽ anh không phải người trong tam giới này hay sao? Nếu tam giới thật sự bị hủy diệt thì với anh mà nói thì có chỗ nào tốt nữa chứ? Đừng nói sáng tạo ra yêu tộc huy hoàng, yêu quái đều chết, ngay cả xây dựng lại yêu tộc gì đó cũng không loại trừ.

Tâm tư của Liễu Long Đình, tôi nghĩ dù ông trời không cho phép thì anh ta cũng không đồng ý, chờ đến lúc nguy hiểm tới tính mạng của chúng tôi, tôi muốn xem thử anh ta có thể làm sao được.

Tôi nghĩ tới những điểm này, nên bưng theo một chồng bánh bích quy ngọt và chút thịt ăn, tôi cũng không biết có chút động vật là gì, sao lại thích nghe tiếng đàn của Ánh Nguyệt như vậy, nếu Ánh Nguyệt được thả tới nhân gian nuôi dưỡng thì có lẽ Ánh Nguyệt chính là một thần đồng thiên tài.

Phòng đàn dùng pháp lực nên hoàn toàn cách âm, tôi một tay đẩy cửa đi vào phòng, còn chưa kịp chiêu đãi đám động vật tới nghe đàn thì ngay lập tức thì mấy đoàn lông xù đã xuất hiện.

Trong nháy mắt đã đè lên chân của tôi, rồi lăn ra bên ngoài, cái này còn chưa tính, tôi giương mắt nhìn qua thì thấy bên trong phòng đàn đông nghịt một mảnh, tất cả đều là cả đống động vật, những con động vật này luôn xô đẩy nhau, từ trong phòng tới hành lang tuôn ra như suối, mà bên trên cửa sổ, cũng là đen nghịt một mảnh, còn có vô số động vật khác, còn chen lấn thật nhanh đi vào trong phòng, cảnh tượng này giống như trạm xe trở về vào dịp tết.

“Cái này là thế nào đây?” Tôi hướng vào bên trong phòng đàn hô lên một câu.

Chỉ chuyển biến tốt một hồi thì Ánh Nguyệt và Kiều Nhi mới từ trong phòng với cái đống động vật kia nhô đầu ra, đứng bên này đều là chim và những con chuột hoa lông dài, Ánh Nguyệt không thể nào trả lời được tôi, Kiều Nhi thì đẩy đống động vật bên kia ra, vừa quay về hướng bên tôi vừa kêu: “Em đã nói rồi, những động vật này nhà họ Liễu chứa không nổi đâu, vừa rồi nghe nói chúng ta để bọn chúng vào thì rất nhiều động vật đã trở về nhà báo tin cho người nhà chúng, nói muốn nghe Ánh Nguyệt đánh đàn, cái này khiến cho nhà họ Liễu của chúng ta dù lớn cũng không thể nào chứa hết đống động vật ở núi Trường Bạch này!”.

Ngôn Tình Ngược
Cả đống động vật trong phòng này đều là muốn tới nghe Ánh Nguyệt đánh đàn, việc này khiến tôi có hơi khó tin, tôi cũng không đánh đàn, ngày thường cũng đều là Kiều Nhi theo Ánh Nguyệt đánh đàn, những ngày này tôi cũng không có tâm tình kiểm tra khả năng đàn của Ánh Nguyệt thế nào, nhưng lại không nghĩ tới, tiếng đàn của cô bé lại đưa tới nhiều động vật như vậy, cho dù đây là tiếng đàn Phục Hi có tác dụng trợ lực tăng tu vi, nhưng cũng so ra kém tinh khí của trời đất, sao cũng không thể trở thành điều khiến cho đám động vật ở núi Trường Bạch này điên cuồng luân hãm như vậy chú!
Vừa rồi tôi đã thất tính với Ánh Nguyệt, bây giờ cũng không thể thất tính với cô bé được nữa, bây giờ những động vật này đều tới, đồng thời nhìn những động vật kia đang điên cuồng chui vào cũng không phải nhất thời có thể đuổi đi được, thế là tôi đã dứt khoát rút lui kết giới trong phòng đàn, sau đó nói với Kiều Nhi và Ánh Nguyệt là mình đã rút hết kết giới bên trong phòng đàn, bọn chúng không cần liều mạng chen lấn vào phòng đàn, đợi lát nữa khi mở tất cả cửa sổ bên ngoài thì bọn chúng vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn của Ánh Nguyệt.


Chỉ là bây giờ bên trong phòng đàn đang hỗn loạn tưng bừng, mấy người chúng tôi phải bỏ ra công phu thật lớn mới có thể đưa những động vật này sắp xếp thật tốt, nên đi ra ngoài thì ra ngoài, để Ánh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đánh đàn cho những động vật trên núi nghe.

Tục ngữ nói rất hay là đàn gảy tai trâu, đây là câu thành ngữ châm chọc đầy đủ, nhưng đến lúc Ánh Nguyệt đánh đàn lại chuyển ngược ý rồi, tôi cũng rất tức giận, âm thanh xuất ra từ đàn Phục Hi nên sao có thể dẫn tới nhiều loài động vật hướng tới như vậy.

Thế là tôi đem đồ ăn vặt để lên bàn, cũng không có vội vã đi ngay mà đứng bên cạnh Ánh Nguyệt, nhìn xem Ánh Nguyệt đánh đàn.

Một tiếng này, âm thanh tuyệt diệu vang lên, căn bản là không đợi tôi tinh tế thưởng thức thì Ánh Nguyệt cũng đã bắt đầu đàn tấu, từng chiếc dây đàn dưới tay Ánh Nguyệt thì âm thanh uyển chuyển không ngừng truyền ra, từ trên đàn Phục Hi lan tỏa khắp căn phòng, rồi truyền ra bên ngoài nơi những nhóm động vật đang ngồi đông nghịt.

Thanh âm bên này như là mưa, như là gió, giống như là ấm áp của nhân gian, giống như những đồ vật hoàn mỹ của nhân gian, tất cả đều thông qua tiếng đàn này truyền thẳng tới lòng người, khiến oán niệm vốn dĩ mà tôi đang có với Liễu Long Đình cũng lập tức tiêu tán, trong lòng tôi lúc này chỉ có cảnh tượng xuân đi hoa nở, giống như cảm giác được nỗi khổ tâm riêng của nó, như việc tôi phải hiểu anh ta vậy.

Tôi đều bị tiếng đàn này của Ánh Nguyệt gột rửa sạch sẽ, càng không muốn xách những động vật đang nghe đàn này ra ngoài nữa, tiếng đàn Phục Hi này có thể thôi miên tâm phách của con người, tịnh tâm tinh thần, loại bỏ những lực lượng không tốt đều được Ánh Nguyệt sử dụng ra hết.

“Cô bé này không đơn giản, nhất định có thể đạt được thành tựu!”.


Bình Luận (0)
Comment