Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 823



Bây giờ tôi không thể tự mình tu luyện, rồi sau đó đánh đuổi bọn lén lút trà trộn vào thiên hạ được, tôi vẫn phải nhờ Lạc Thần phái quân đi.

Trước đây sau khi tôi ra khỏi động Hoa Tư, tôi đã gặp Lạc Thần một lần, hơn nữa nếu như bản thân Lạc Thần làm phản, tôi chắc chắn anh ta có âm mưu.

Nhưng nếu anh ta đến giúp đỡ Liễu Long Đình làm phản, như vậy thì rất có khả năng anh ta không hề cố ý muốn cướp đi quyền lợi của tôi, đã không phải cố ý, tôi đây còn có hy vọng.

Trước đây tôi đã từng có thời gian sống cùng Lạc Thần, tuy là anh ta biết sách lược, đồng thời sẵn lòng giúp tôi làm cái này làm cái kia.

Nhưng mà dù sao anh ta cũng là thủy thần, thần linh liên quan đến nước, tính cách cũng giống với nước, yêu tự do, yêu chân thành.

Bây giờ anh ta ở trong thiên cung làm chủ đại cuộc, chỉ sợ là bản thân anh ta đã từng không ổn.

Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của tôi, nhưng mặc kệ ra sao tôi cũng phải ra tay từ Lạc Thần.

Tôi muốn đi tìm Lạc Thần, tôi không thể để Phượng Tố Thiên đi cùng, chuyện này không thể để Liễu Long Đình biết, bằng không thì anh ấy nhất định sẽ ngăn cản tôi.


Trước tiên tôi phải có đầy đủ tinh khí để tôi có thể giấu giếm Liễu Long Đình, có thể một mình lén lên trời, một mình đi tìm Lạc Thần, cần phải có pháp lực và tinh khí, rốt cuộc tôi nên làm gì mới có thể nhanh chóng tăng thêm pháp lực đây?
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến những vấn đề này, tiếng gõ cửa vang lên, nghe tiếng gõ cửa nhịp nhàng tôi không cần suy nghĩ cũng biết là Liễu Long Đình.

Ban đầu nghĩ không gặp anh ấy, bây giờ nếu nhìn thấy anh ấy tôi sẽ tức giận, nhưng mà trong lúc tôi nghĩ nói với anh ấy để bảo anh ấy đi, trong đầu tôi chợt hiện lên một ý nghĩ, tôi đây muốn tinh khí, mà bây giờ toàn bộ pháp lực mạnh nhất trong nhà họ Liễu chính là Liễu Long Đình.

Nếu như tôi hấp thụ tinh khí trên người của Liễu Long Đình, pháp lực của tôi sẽ tăng lên vẫn tốt hơn là làm những chuyện khác.

Từ trước đến nay, có chuyện yêu tinh hút tinh khí để tăng cường pháp lực, tôi chưa từng làm, nếu Liễu Long Đình biến tôi thành yêu quái, tôi sẽ dùng cách của yêu quái, muốn lấy cái gì trên người anh ấy thì lấy.

Sau khi Liễu Long Đình gõ cửa vài cái, tôi đi tới cửa, đưa tay mở cửa ra, chỉ thấy Liễu Long Đình đang chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên tôi mở cửa, anh ấy hơi bất ngờ, quay người lại, nói với tôi một câu: “Bây giờ Long Đằng và Ánh Nguyệt không có ở đây, em vẫn không muốn ăn cơm tối sao?”
“Không ăn.” Tôi trả lời thẳng thắn.

Sau khi Liễu Long Đình hỏi tôi, dường như anh không còn nói gì khác với tôi.

Ban nãy anh ấy để mặc cho U Quân thả tất cả ma quỷ ra, vì chuyện này mà tôi giận anh ấy, anh ấy không phải không cảm nhận được, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đứng trước cửa không nói gì cũng không đi, cứ đứng như vậy, tôi cũng không gọi anh ấy vào phòng.

“Anh đến đây để xin lỗi em sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình đã xin lỗi tôi quá nhiều, và điều đó khiến tôi tê liệt trước lời xin lỗi của anh ấy.

Anh ấy xin lỗi và không xin lỗi cũng không thể thay đổi được gì.

“Anh…”
Dường như Liễu Long Đình muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tôi thấy Liễu Long Đình như vậy, có lẽ bây giờ anh ấy cũng không thể bịa ra lý do nào tốt để giải thích cho tôi thấy anh ấy lại không nói gì, tôi quay người vào phòng, nói với anh ấy: “Anh không cần giải thích, giải thích cũng không có tác dụng đâu, em cũng không muốn truy hỏi anh nhiều, anh làm chuyện gì, chẳng qua chính là không muốn em phải chết hoặc là anh chết mà thôi.”
Liễu Long Đình sống trên đời này, không vì người của thế giới này, nhất định chỉ vì chúng tôi.

Ban đầu anh ấy không đồng ý cho tôi đi đánh nhau với Bàn Cổ Oán Linh, đáp ứng tôi cũng chỉ là để ổn định tôi.

Bây giờ nói mà không làm, có lẽ bản thân anh ấy cũng cảm thấy khó chịu.


Khi tôi vào phòng, Liễu Long Đình cũng đi theo tôi vào trong, quay người đóng cửa lại, biểu cảm dịu dàng, nhẫn nhịn chịu đựng.

Bình thường nếu anh ấy không làm sai chuyện gì, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn lúc này của anh ấy.

“Anh sai rồi, anh…”
“Em nói rồi, anh không cần giải thích, anh càng giải thích em càng cảm thấy anh phiền.”
Tôi không nhịn được nói với Liễu Long Đình một câu, bây giờ Liễu Long Đình nói nhiều, dường như chọc vào điểm giới hạn của tôi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói chuyện với anh ấy, cố gắng hết sức không để cho mối quan hệ của chúng tôi bế tắc.

Dù sao cuối cùng lát nữa tôi cũng muốn tinh khí trên người của anh ấy.

“Thói quen của em, anh đừng để trong lòng, em biết anh là vì muốn tốt cho chúng ta, là do lòng em quá lớn, rõ ràng không có bản lĩnh lớn lại muốn xen vào chuyện của thiên hạ, là em không biết tự lượng sức mình.

Anh cũng không sai, em cũng phải giống như anh, về sau chúng ta làm sao sống tốt là được, không nên để tâm đến những thứ khác.”
Những lời này là nhượng bộ lớn nhất của tôi, cũng vì ổn định Liễu Long Đình.

Nhưng lúc Liễu Long Đình nghe tôi nói những lời này, anh ấy hơi nhíu mày, dường như không ngờ tôi lại nói như vậy.

Nhưng tôi không thể nói rằng tôi nên bảo vệ thế giới và hy sinh tính mạng của chúng tôi.

Sau khi im lặng một lúc, Liễu Long Đình nói với tôi: “Em không sai, là anh sai.”
“Anh nói cái gì?” Tôi sát lại gần Liễu Long Đình, biết rõ còn hỏi một câu.

Liễu Long Đình thấy tôi đột nhiên hỏi như vậy, hơi nghi ngờ, có lẽ anh ấy thấy tôi hỏi lại lần nữa nên tưởng là anh ấy nói không rõ ràng, vì vậy nói với tôi một câu: “Anh nói là anh sai rồi, là anh có lỗi với em.”
Bây giờ tôi đã không còn muốn nghe Liễu Long Đình nói những thứ này, cho nên khi Liễu Long Đình nói xong, tôi trực tiếp nâng khuôn mặt của Liễu Long Đình lên, nghiêng đầu hôn lên môi Liễu Long Đình, sau khi ngậm lấy cánh môi anh ấy, tiếp đó ngẩng đầu lên hỏi anh ấy một câu: “Em vẫn chưa nghe rõ những gì anh vừa nói?”
Lúc này khuôn mặt của Liễu Long Đình và tôi chỉ cách nhau chưa tới mười cm, tôi thấy trong đôi mắt anh ấy có cả gương mặt tôi.

Ánh mắt anh ấy ngẩn ra, lúc này anh ấy không hiểu rốt cuộc tôi muốn làm gì, hơi suy tư, sau đó nói: “Anh nói là anh sai tôi.”
Liễu Long Đình còn chưa nói xong, tôi liền hôn anh ấy một cách mãnh liệt, bây giờ tôi cấp bách muốn hút lấy tinh khí của Liễu Long Đình.

Những con quỷ kia ở trong nhân gian thêm một phút giây nào thì càng có thêm nhiều người sống đã bị chúng làm hại.

Bây giờ tôi đang ráng sức hôn Liễu Long Đình, đồng thời trong lúc hôn anh ấy, cởi bỏ lần lượt quần áo trên người anh ấy ra.


Đây cũng không phải lần đầu tiên của tôi và Liễu Long Đình, khi tôi làm như vậy, Liễu Long Đình cũng lập tức biết tôi muốn làm gì, tiếp đó đổi bị động thành chủ động trong chớp mắt, bế ngang tôi lên, thả lên trên chiếc mền.

Khi Liễu Long Đình muốn tôi, tôi bắt đầu tiến hành cách thức đó.

Thừa dịp Liễu Long Đình không chú ý, từ từ hút tinh khí trong cơ thể anh ấy.

Nhưng mà Liễu Long Đình là người thông minh đến mức nào, làm sao anh ấy không biết tôi muốn gì trên người anh ấy.

Tưởng rằng anh ấy sẽ chèn ép sức lực của tôi nhưng điều tôi không thể ngờ chính là ngay cả khi Liễu Long Đình biết tôi hút tinh khí trên người anh ấy, anh ấy cũng không ngăn cản tôi, coi như là không biết gì, tự mình tìm cách thức dễ chịu trên cơ thể tôi.

Thời gian một đêm trôi qua, trời gần sáng, cơ thể tôi đã hút vào rất nhiều tinh khí trên người Liễu Long Đình, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thân thể ốm yếu và bị thương trong hai ba ngày lại có thể có pháp lực lớn như thế này.

Bây giờ Liễu Long Đình đang nằm ngủ bên cạnh tôi, tôi quay đầu nhìn anh ấy.

Nếu như anh ấy nghe lời tôi giúp đỡ thì tôi cũng chẳng muốn lừa gạt anh ấy làm gì, chỉ là anh ấy không ủng hộ tôi, tôi không có cách nào để từ bỏ trách nhiệm đó, cho nên tôi chỉ có thể gạt anh ấy.

Bây giờ nhìn bộ dạng vô hại của Liễu Long Đình trong lúc ngủ khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi với anh ấy.

Chẳng qua là tôi đang rải một lớp sương mù trên mặt của Liễu Long Đình, sương mù này có thể thôi miên Liễu Long Đình, ít nhất anh ấy sẽ không tỉnh lại cho đến khi tôi tìm thấy Lạc Thần trên thiên cung.

Đồng thời vì sự an toàn, ở chỗ tôi nằm bên cạnh Liễu Long Đình có đặt một người giả bằng gối, ngộ nhỡ Hư vào đây không thấy tôi lại đánh thức Liễu Long Đình.

Sau khi hoàn thành việc này, tôi mới yên tâm xuống giường, lặng lẽ mặc quần áo vào, không đi qua cửa chính vì không muốn người khác nghi ngờ.

Cho nên tôi mở cửa sổ trong phòng và bay ra ngoài đi thẳng lên thiên đình..


Bình Luận (0)
Comment