Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 848



“Thứ đó là gì?” Tôi bình tĩnh hỏi U Quân.

Thấy tôi rốt cuộc đã nói chuyện với anh ta, U Quân nhìn tôi cười khinh thường: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Nhưng mà tôi có thể nói với anh một điều, Liễu Long Đình, nếu anh không nói cho tôi biết Hỗn Độn Chung ở đâu thì hôm nay tôi sẽ lấy mạng Nữ Hi!”
Có vẻ như tôi và Liễu Long Đình đã hoán đổi hoàn toàn thành công.

Ngay cả U Quân cũng không hề biết ai mới là Liễu Long Đình, ai mới là Nữ Hi.

Tôi không ngờ rằng phương pháp của Liễu Long Đình lại hiệu quả như vậy.

Đáng tiếc là giờ nhìn thấy Liễu Long Đình vì tôi mà chịu đau đớn thế kia, trong lòng chợt thương anh ấy vô cùng, Liễu Long Đình vì tôi nên mới ra nông nỗi này.

U Quân chỉ muốn có Hỗn Độn Chung, đương nhiên là tôi không thể đưa nó cho anh ta được.

Chỉ cần tôi giao Hỗn Độn Chung ra, chúng tôi sẽ xong đời.

Liễu Long Đình vẫn hôn mê, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình.


Sau khi Phượng Tố Thiên đỡ tôi dậy, tôi bình tĩnh nhìn U Quân bằng ánh mắt khinh thường tôi, nói: “Anh không thả Nữ Hi ra, không sợ tôi sẽ dùng sức mạnh của Hỗn Độn Chung giết chết anh rồi san bằng nơi này sao?”
“Sợ gì chứ? Tôi vẫn còn hai mạng nữa, mà cử gác chuyện này qua một bên.

Dù tôi có chết thì sao? Nữ Hi đang bị giam ở đây.

Nếu anh thực sự san bằng nơi này thì người chết cùng với tôi chính là Nữ Hi.

Vậy thì càng tốt.

Anh cũng biết mâu thuẫn chính giữa chúng ta là Nữ Hi.

Nếu lúc sống không thể ở bên cô ấy thì tôi có thể chết cùng cô ấy.

Tôi còn phải cảm ơn anh đã tác thành nữa là đằng khác!”
Hiện tại, những lời U Quân nói khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nhớ đến kiếp trước, anh ta vốn không phải bộ dạng vô liêm sỉ như vậy, sao kiếp này anh ta lại ác độc đến thế.

Điều này khiến chút áy náy của tôi dành cho anh ta trong quá khứ đã biến mất không dấu vết.

“Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, sao anh lại để ý mỗi Nữ Hi?” Tôi thực sự tức giận, tình yêu của U Quân khiến tôi phản cảm và buồn nôn vô cùng.

Thấy tôi hỏi lại, U Quân ngẩng mặt về phía tôi, máu chảy ra từ khóe miệng nhuộm đỏ đôi môi anh ta, trông thật quyến rũ và xinh đẹp.

“Chuyện này anh còn phải hỏi tôi à? Tự hỏi chính mình đi, anh không biết sao?” U Quân cười lạnh: “Kiếp trước tôi đối xử với anh như thế nào, anh đối xử với tôi ra sao? Tôi coi anh như người thân của mình, còn anh lại lấy đi tất cả mọi thứ, kể cả phụ nữ của tôi.

Hừ, bây giờ quả nhiên là vận mệnh xoay chuyển, kiếp này anh cũng sẽ phải nếm trải tất cả đau đớn kiếp trước tôi từng chịu đựng!”
Giọng điệu của U Quân vừa châm chọc vừa tàn nhẫn, kiếp trước Liễu Long Đình đúng là có lỗi với U Quân, thậm chí có thể nói là không thể tha thứ, ân ân oán oán đến bao giờ, không ai có thể thoát ra được.

“Kiếp trước tôi có lỗi với anh, nhưng kiếp này, chỉ cần anh không tổn hại đến tính mạng của chúng tôi, trả lại Nữ Hi cho tôi thì tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì.”
Tôi cố gắng trì hoãn hết mức có thể hi vọng Liễu Long Đình có thể sớm tỉnh lại.

Chỉ cần anh ấy tỉnh lại thì chúng tôi có thể chuyển bại thành thắng.

“Vậy thì kiếp trước tôi nguyện ý cho anh tất cả mọi thứ, không, không chỉ kiếp trước, mà ngay cả hiện tại, tôi nguyện ý cho anh tất cả, đổi lại anh giao Nữ Hi cho tôi, anh có bằng lòng không?”

U Quân hung hăng không chịu nhượng bộ, nhìn tôi với ánh mắt càng ngày càng dữ tợn, như thể anh ta đang muốn giết tôi ngay lúc này vậy.

Nhưng bây giờ Hỗn Độn Chung không ở trong cơ thể Liễu Long Đình, U Quân không lấy được Hỗn Độn Chung thì cũng không cách nào báo cáo kết quả với Bàn Cổ Oán Linh, vậy nên anh ta không dám động vào tôi.

“Nhưng cô ấy không thích anh, anh ở bên cô ấy có ý nghĩa gì?” Tôi tiếp tục kéo thời gian với U Quân, đồng thời, không khỏi nhìn về phía Liễu Long Đình đang bị trói trên cột thần.

Bây giờ chúng tôi đang ở trong động Hoa Tư, hầu hết pháp lực đã bị U Quân áp chế.

Lúc này, tôi không thể chống lại U Quân được, chỉ hy vọng Liễu Long Đình sớm tỉnh dậy, sử dụng sức mạnh của Hỗn Độn Chung để xuyên thủng kết giới của động Hoa Tư, phá hủy cái hang này!
“Vậy thì tại sao cô ấy lại thích anh?” U Quân cười: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô ấy sống chết muốn ở bên anh chỉ vì anh đã ước nguyện với Hỗn Độn Chung, nếu anh có thể ước thì tôi cũng có thể.

Tôi có thể trả cái giá cao hơn gấp mười lần anh để đổi lấy điều ước rằng cô ấy sẽ ở bên tôi.”
“Nằm mơ!” Tôi lập tức mắng U Quân một tiếng, vốn không muốn tiếp tục đôi co với loại người như vậy.

Phượng Tố Thiên đứng ở bên cạnh tôi, trong những thời điểm mấu chốt, anh ta luôn có thể đoán được trong lòng tôi đang nghĩ gì.

Thấy tôi không muốn tranh cãi với U Quân, anh ta bèn tiếp lời, thay tôi mắng U Quân: “Một yêu quái hèn mọn như anh sao có thể xứng với chủ nhân của tôi? Kiếp trước anh còn không mạnh bằng chủ nhân, kiếp này lại trở thành ma quỷ, anh nghĩ rằng chủ nhân sẽ thích anh sao, đúng là mơ tưởng hão huyền.”
Thấy mình bị Phượng Tố Thiên mắng, U Quân kiêu ngạo quay về phía Phượng Tố Thiên, đánh giá từ trên xuống dưới rồi nói: “Tôi xứng hay không không đến lượt anh quyết định.”
Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ cảm giác được tôi vẫn luôn để ý tới Liễu Long Đình đang bị trói vào cột thần, bèn nói: “Vô dụng thôi, cô ấy đã bị Bàn Cổ niệm chú rồi, nếu anh không giao Hỗn Độn Chung ra thì sau ba ngày cô ấy sẽ chết.

Nếu tôi đã không có được cô ấy, thì anh cũng đừng có mơ!”
Đúng là một tên khốn kiếp, kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì mà lại dính vào thứ máu lạnh đáng ghét này.

Trước mắt chỉ có hai lựa chọn, một là cứu Liễu Long Đình, hai là giao nộp Hỗn Độn Chung.

Nhưng dù tôi có giao Hỗn Độn Chung đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Bàn Cổ Oán Linh.

Sau khi lấy được Hỗn Độn Chung, hắn ta nhất định sẽ hút lấy tinh khí của tôi để phục hồi cơ thể, sau đó chắc chắn sẽ không tha cho Liễu Long Đình!
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì để cứu Liễu Long Đình đây?
Lúc này trong lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng trong lúc tôi lo lắng nhất thì giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Hứa với tên khốn nạn này đi, nhưng cần kéo dài thời gian rồi tiếp tục nghĩ cách giải cứu Liễu Long Đình.”
Giọng nói này nghe rất quen thuộc, như thể tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

Khi tôi lục lọi trong trí nhớ của mình, tôi chợt nhận ra giọng nói này chính là của Thần Tú đã tới tìm tôi trước kia.


Từ sau lần gặp trước, Thần Tú gần như không xuất hiện nữa, không ngờ cô ấy lại chủ động truyền âm cho tôi.

Cô ấy biết rõ tình hình hiện tại của chúng tôi như vậy, chẳng lẽ vì cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi hay sao?
Nhưng lúc này tôi cũng không nghĩ được nhiều nữa.

Lúc Thần Tú nói chuyện với tôi, kỳ thật tôi cũng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian, nhưng tôi cũng không dám chắc.

Hiện tại, thấy Thần Tú cũng nói như vậy, tôi liền lấy lại bình tĩnh.

Một lúc sau, tôi nói với U Quân: “Đưa cho anh Hỗn Độn Chung không phải là không thể.

Tuy nhiên, Hỗn Độn Chung bây giờ không có trong người tôi, tôi phải đi tìm nó.

Anh phải cho tôi thời gian để lấy Hỗn Độn Chung đưa cho anh.”
Nghe tôi nói vậy, U Quân lập tức không tin, nói với tôi: “Dựa vào anh? Nếu anh thực sự muốn giao Hỗn Độn Chung ra thì sẽ không đợi đến lúc này.”
Bây giờ U Quân đang muốn đồ của tôi, tất nhiên là tôi không thể cầu xin hay thỏa hiệp với anh ta, vậy nên tôi bèn nói: “Vậy ý anh là anh không muốn Hỗn Độn Chung của tôi nữa phải không?”
Lời nói của tôi dường như đã làm U Quân xao động.

Dù sao thì hiện tại anh ta đang làm việc cho Bàn Cổ Oán Linh, mọi thứ anh ta làm cũng là vì Bàn Cổ Oán Linh.

Bởi vậy, anh ta chắc chắn không dám nói ra những điều trái với ý của hắn ta.

U Quân hơi cau mày, nhưng ngay lập tức thả lỏng, nói với tôi: “Không thể nói vậy được, nếu tôi không muốn Hỗn Độn Chung, tại sao tôi phải mất nhiều công sức như vậy để bắt Nữ Hi? Tôi chỉ không dám chắc anh có đang giở thủ đoạn gì hay không? Dù sao anh cũng là Liễu Long Đình, anh có thể giấu được Nữ Hi, nhưng lại không thể lừa được tôi.

Sự hung ác của anh cũng không kém gì tôi đâu.”
“Vậy giờ anh tin hay không? Có cho tôi một cơ hội đi tìm Hỗn Độn Chung không?” Tôi hỏi thẳng U Quân.

Còn U Quân, lúc này có vẻ không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt đờ ra một lúc, rồi đột nhiên giống như một con búp bê được nạp điện, lại bắt chuyện với tôi: “Bàn Cổ đã cho phép tôi đồng ý với anh, nhưng phải để tôi đi cùng.”.


Bình Luận (0)
Comment