Đúng là nói hay hơn hót, chúng tôi vốn đã rõ tâm địa của hắn, những lời ghê tởm này của hắn khiến chúng tôi buồn nôn.
Chỉ có điều lúc này vẫn chưa tới mức phanh phui hắn, cho dù là lời này hắn nói đều làm người khác thấy căm ghét, tôi cũng chưa muốn trở mặt với hắn.
U Quân cũng hiểu rằng phải giữ mối quan hệ tốt này mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt sự oán giận, bình tĩnh lại rồi nói với Bàn Cổ Oán Linh: “Cha nuôi nói đúng, nếu như không có cha nuôi truyền thụ pháp lực, lại còn ban Nữ Hi cho con, e là kiếp này của con cũng không mơ có được cuộc sống mỹ mãn như thế này.
Cha nuôi đối với con đại ân đại đức, con suốt đời này khắc ghi trong tim.’’
Nghe U Quân nói khiêm tốn như vậy, Bàn Cổ Oán Linh nhất thời liền cười haha sảng khoái, nói với U Quân: “Quả nhiên cha nuôi không nhìn lầm người! Mau đi thôi, hiện tại Nữ Hi bị thương, ngươi nhanh chóng chữa thương cho cô ấy, nếu không sẽ đau đớn khôn cùng, đến lúc đó người sẽ trách cha nuôi xuống tay quá tàn nhẫn.’’
“Không có, không có, cha nuôi làm gì hài nhi đều không dám nửa lời oán trách.”
Sau khi U Quân nói xong mấy lời này thì hướng về Bàn Cổ Oán Linh hành lễ, rồi xông về phía tôi ôm tôi rời đi.
Trên đường rời đi, vừa chạy vừa cố gắng tránh gây chấn động cho tôi, không ngừng hỏi han sức khỏe của tôi, hỏi tôi đau chỗ nào.
Tôi bị đánh cho tới mức không còn sức lực nào mà trả lời anh ta nữa, sau đó thì những cục máu từ cuống họng tuôn lên tới miệng thì phun ra một hơi, rồi mắt tôi nặng trĩu lịm đi lúc nào không hay.
Tôi cũng không biết lần hôn mê này tôi đã thiếp đi bao lâu, ít nhất khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường rồi.
Những vết thương đau buốt bên ngoài của tôi giờ đã đỡ đi nhiều rồi, chỉ là nội thương vẫn cần phải được điều trị.
Giờ tôi ở U Minh cung này, toàn bộ nơi đây cũng chỉ có Bàn Cổ Oán Linh và Cô Hoạch điểu, U Quân và tôi, căn bản là không có ai khác, nên căn bản là không thể giúp tôi tìm y tiên, chỉ có thể từ từ dưỡng thương.
Thấy tôi tỉnh lại, U Quân dường như rất vui mừng, vội vàng chạy tới nắm lấy tay tôi, hỏi tôi là đã đỡ chút nào chưa?
Tôi thấy được thần sắc có vẻ mệt mỏi của U Quân, bộ giáp vỡ nát của anh ta vẫn còn chưa thay nữa, chắc hẳn từ lúc tôi hôn mê tới bây giờ đều là anh ta ở bên chăm sóc không rời tôi nửa bước, tôi thực sự rất cảm động, chỉ là nhìn mặt của U Quân, nếu anh ấy là Liễu Long Đình thì tốt biết mấy.
“Liễu Long Đình đâu? Anh ấy sao rồi?”
Câu đầu tiên sau khi tôi tỉnh là hỏi về tình hình của Liễu Long Đình, mặc dù tôi biết bây giờ U Quân cũng trọng thương, tôi hỏi như thế có vẻ không hay lắm, nhưng thật sự tôi nhất thời không thể chống chế được cả miệng của mình.
U Quân thấy tôi hỏi câu như vậy thì đơ người ra, bầu không khí trước mắt nhất thời không tự nhiên, nhưng may mắn là anh ta cũng ngay lập tức xoa dịu nó, nói với tôi lời xin lỗi: “Hôm qua Cô Hoạch điểu nói với tôi, nếu như tôi không đánh bại Liễu Long Đình, hắn sẽ đánh chết cô, nên tôi…’’ Những lời phía sau anh ta nói không nên lời, có lẽ là sợ rằng nói ra rồi thì tôi sẽ không vui.
“Vậy thương tích của anh ấy sao rồi?”
“Rất nghiêm trọng.”
Lúc tôi nghe thấy vậy trong lòng liền cảm thấy rất sốt ruột, rất muốn quay về xem thử Liễu Long Đình rốt cuộc thế nào rồi.
Nhưng nghĩ tới việc những thứ này đều do anh ấy tìm đến, trong lòng rất tức giận, anh ấy thông minh tuyệt thế như vậy sao lại phạm phải sai lầm lớn như này, đúng là đáng đời mà.
Tôi với tay che miệng U Quân, dừng việc anh ta không ngừng xin lỗi tôi.
Anh ta dồn hết trách nhiệm lên bản thân, trên thế gian này, sao lại tồn tại một kẻ ngốc nghếch như thế.
“Nếu không phải là anh, tôi thật sự đã bị Bàn Cổ Oán Linh đánh chết.
Dựa theo tính tình Liễu Long Đình, tôi chết, anh ấy tạm thời không giết được Bàn Cổ Oán Linh, cũng phải giết anh trước.
Anh không sai, không cần xin lỗi tôi, anh đang bảo vệ tôi còn gì.”
Tôi an ủi U Quân, và lấy tay ra khỏi môi anh ta, và sau đó nói với anh ta: “Cởi bỏ y phục đi, tôi xem xem vết thương thế nào.”
Tôi không biết quan hệ hợp tác giữa tôi và U Quân có nên duy trì hay không, tôi đối tốt với anh ta chẳng qua là bởi vì anh ta đang giúp tôi, tôi cần anh ta trợ giúp.
Tôi không phải là người tâm địa sắt đá gì, nhưng tôi cũng không phải kiểu gặp một người là yêu một người, tôi làm như vậy, trong lòng tôi cũng không được thoải mái, chỉ là U Quân vì tôi mà bị thương, tôi cũng chỉ muốn đơn thuần nên quan tâm hắn một chút.
Lúc đầu có thể là U Quân có chút không thích ứng được, dù sao lúc trước tôi ngoại trừ lợi dụng anh ta ra, cũng không có tự động nguyện ý cùng anh ta tiếp xúc da thịt gì, hiện tại tôi bảo anh ta cởi quần áo, anh ta ngược lại có chút ngại ngùng, tuy do dự một chút, nhưng sau đó đưa lưng về phía tôi, đem bộ áo giáp rách nát trên người anh ta chậm rãi cởi ra.
Sau đó tôi liền giúp anh ta đem áo khoác màu lam anh ta mặc bên trong cởi ra, trên quần áo đều là những mảng màu đen do huyết đã khô tạo thành.
Sau khi quần áo U Quân cởi ra, trên người anh ta là vô số vết thương to nhỏ, đang chảy máu cũng có, có chỗ đã gần khô, nhưng có thể nhìn thấy xương trắng, máu thịt phía bên trong.
Lưng đều là máu, không nhìn ra phần da chỗ nào trên lưng còn nguyên vẹn.
“Anh đã bị thương tới mức này, tại sao không tự chữa trị cho bản thân, anh nghĩ rằng anh còn có sáu cái mạng để dùng sao?”
Tôi nhất thời mắng một câu, đồng thời dùng linh khí của bản thân lau sạch toàn bộ máu trên người U Quân, sau đó chậm rãi chữa lành vết thương cho anh ta.
Từ vết thương trên người U Quân thì có thể thấy Liễu Long Đình tung mỗi chiêu về phía anh ta đều là chí mạng, anh ta còn có thể sống sót, hơn nữa còn có thể đánh bại Liễu Long Đình, quả cũng thật sự là kỳ tích.
U Quân nghe tôi mắng hắn, tựa hồ muốn giải thích, nhưng lại không biết nói như thế nào, dù sao U Quân cũng không phải là một người thích nói lời ngọt ngào.
Hắn không nói, tôi cũng không để ý, từ phía sau anh ta lẳng lặng giúp anh ta trị thương, chỉ có điều khi trị thương phần hông, bên hông anh ta bị đao thương trực tiếp cắt vào xương sườn, đồng thời cũng bị các mảnh vỡ của áo giáp đâm vào, tất cả cứ thế đâm vào cơ thể anh ta, đâm vào tận xương.
Nhìn vết thương của U Quân còn nghiêm trọng hơn cả tôi, tôi hoài nghi việc anh ta có biết đau hay không, bị đã lâu như vậy nhưng tuyệt nhiên không thấy anh ta kêu la một tiếng, còn giống như một người bình thường giúp tôi trị thương, tôi thấy cũng thật sự phục anh ta.
“Vết thương nghiêm trọng như vậy mà anh không thấy đau sao?” Tôi hỏi.
Anh ta nghiêng mắt nhìn tôi, hàng lông mi dài nhỏ che đi con mắt của anh ta, trong quang cảnh mờ ảo này của U Minh cung, có vẻ ánh mắt của anh ta giống như một hồ nước sâu tĩnh mịch trong núi sâu, trong veo trong vắt.
“Quen rồi sẽ không thấy đau nữa.”
Nghĩ cũng phải, anh ta trước giờ đánh nhau kiểu gì cũng không chết, những thương tích trước kia khéo còn nghiêm trọng hơn bây giờ gấp nhiều lần, nhưng chưa hề thấy anh ta nhận thua.
Bây giờ thì lớp giáp cứng đã đâm sâu vào xương cốt, pháp lực của tôi hiện tại không đủ để lấy những mảnh giáp vừa nhỏ vừa mảnh từ trong xương anh ta ra, chưa kể là những phần thịt đã bị hoại tử nữa, thế là tôi nói: “Anh đưa tay cao lên được chứ!”
U Quân không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn giơ tay lên theo lời tôi.
Tôi nằm sấp bên cạnh U Quân, đưa môi về phía vết thương của anh ta, dùng đầu lưỡi thăm dò vào bên trong vết thương rồi liếm mảnh vụn áo giáp ra.
Cũng không biết là đau hay thế nào, lúc tôi liếm vết thương U Quân, thân thể anh ta có chút run rẩy.
Sau khi liếm một ngụm máu và cặn vụn, tôi nhổ ra và nói với anh ta: “Đau lắm phải không?”
“Không, không có!” U Quân có chút tránh né đáp lại tôi.
“Vậy anh hãy nhẫn nại một chút nhé!”
Tôi nói xong thì tính xử lí sạch sẽ vết thương bên hông, trong lòng cũng thầm trách thân thể anh ta quá gầy, nếu như béo một chút, hơn 100 cân chẳng hạn, thì vết thương cũng đâu đến nỗi tới tận xương cốt thế này.
Nhưng mà khi tôi chuẩn bị xử lí vết thương cho U Quân, cánh môi tôi vừa ngậm lên da, U Quân lúc này giống như bị điện giật, thân thể khẽ run lên, nhìn tôi bằng ánh mắt mãnh liệt, vòng tay ôm lấy eo rồi đèn lên người tôi..