Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 867



Mặc dù tôi không biết tại sao Cô Hoạch Điểu lại ở cùng với Liễu Long Đình, nhưng với chúng tôi mà nói, giờ đây sự xuất hiện của Liễu Long Đình chính là đã cứu U Quân một mạng.

Lúc U Quân nhìn thấy Liễu Long Đình và Cô Hoạch Điểu bay tới thì lập tức dừng vận chuyển sức mạnh trong cơ thể mình, xoay người đi về phía Liễu Long Đình.

Nhưng mà lúc này Hỗn Độn Chung trong cơ thể tôi, dưới sự điều khiển của Liễu Long Đình bay ra khỏi cơ thể tôi, ngay lập tức một ánh sáng vàng bay về phía người của U Quân!
U Quân hoàn toàn không kịp né tránh được sức mạnh khổng lồ của Hỗn Độn Chung.

Năng lượng khổng lồ này nổ tung U Quân lên chín tầng mây ngay tức khắc, mà bên tai tôi lúc này cũng vang lên tiếng gầm giận dữ của Bàn Cổ Oán Linh: “Phản đồ!”
Nói xong, dường như lúc này cả thế giới yên tĩnh lại, U Quân và Bàn Cổ Oán Linh đều biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại có tôi và Tiên Lăng, còn có cả Cô Hoạch Điểu và Liễu Long Đình nữa.

Tiếng vỗ cánh của Cô Hoạch Điểu trong tai tôi giờ đây bỗng dưng rõ ràng hơn, tôi ngẩng đầu nhìn Cô Hoạch Điểu.

Bây giờ nó đã không còn bị Bàn Cổ Oán Linh không chế nữa rồi ư? Tại sao giờ nó lại liên kết với Liễu Long Đình, còn mật báo tin tức cho cả Liễu Long Đình, lẽ nào Liễu Long Đình đã thuần phục cậu ta từ sớm rồi? Hoặc là bản thân cậu ta lạc lối nhưng hối cải, biết bản thân đi theo nhầm người, không nhẫn tâm nhìn thế giới này đại loạn ư?

“Liễu Long Đình đến rồi.” Lúc này Tiên Lăng bị thương nhưng vẫn vui mừng kêu lên một tiếng.

Sau khi Bàn Cổ và U Quân biến mất, Hỗn Độn Chung mới nãy bay ra khỏi cơ thể tôi cũng đang từ từ bay vào lại.

Mặc dù bây giờ Liễu Long Đình đến rồi, những mà vẫn không thấy anh ấy ra khỏi thần liễn.

Tôi nghĩ rằng liệu có phải Liễu Long Đình còn giận tôi, hay là vì nguyên nhân khác đây?
Nhưng dù sao anh ấy vẫn đến kịp lúc, mặc dù trước đó tôi và U Quân cũng đã lên kế hoạch, tuyệt đối không để Bàn Cổ Oán Linh mở được địa ngục Phong Đô.

Nhưng mà sự xuất hiện Liễu Long Đình chính là cảm giác của một vị cứu tinh, khiến tôi cảm thấy anh ấy không hề quên tôi hay là không quan tâm đến sống chết của tôi.

Tôi bay về phía thần liễn của Liễu Long Đình, không lập tức đi vào bên trong thần liễn mà hỏi Cô Hoạch Điểu đang vỗ cánh không ngừng ở bên cạnh thần liễn, hỏi cậu ấy bây giờ Liễu Long Đình sao rồi?
Dù sao anh ấy vừa mới bị thương hôm qua, hôm nay đã có thể ra ngoài, thật sự là làm khó anh ấy rồi.

Mặc dù Cô Hoạch Điểu ở cùng với Liễu Long Đình nhưng đối với câu hỏi này của tôi, cậu ấy nghe thấy mà làm như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không quan tâm đến tôi, hệt như máy móc vậy, cứng nhắc lơ lửng bên cạnh thần liễn của Liễu Long Đình, im lặng cứ như một chút chim giả.

Cô Hoạch Điểu này làm sao vậy?
Nhưng mà lúc này tôi không quá chú ý đến Cô Hoạch Điểu thế nào nữa mà quay đầu nhìn thần liễn của Liễu Long Đình, hướng về phía trong thần liễn gọi: “Liễu Long Đình.”
Liễu Long Đình không trả lời tôi, giống hệt như Cô Hoạch Điểu vậy.

Lúc này trong lòng tôi hơi hoang mang, nghĩ liệu có phải Liễu Long Đình thật sự giận tôi rồi, kêu tôi đi giết U Quân mà lại không thành công, còn hại anh ấy bị thương, hôm nay còn phải đến cứu tôi?
Nhưng mà bất kể như nào thì Liễu Long Đình cũng tới đây rồi.

Nếu anh ấy còn giận tôi thì tôi phải nói cho anh ấy biết tất cả là do anh ấy tự làm tự chịu, thế là tôi tức giận vén tấm rèm bằng ngọc vẫn còn đang rủ xuống kín mít kia.

Khi tôi vào đến bên trong thần liễn, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, thấy Liễu Long Đình lúc này hoàn toàn không ngồi trên thần liễn nữa mà nằm ở trên mặt đất của thần liễn, quần áo cả người xộc xệch, khuôn mặt cùng vô cùng tiều tụy và tái nhợt, hơn nữa phía sau lưng anh ấy nằm xuống còn có một tia máu đỏ sẫm nhuộm đỏ cả phần lưng của bộ quần áo trắng bạc, dường như sắp chảy đầy cả đáy liễn.

Thấy Liễu Long Đình như vậy, tôi giật nảy mình, nhanh chóng chạy về phía thần liễn, vươn tay đỡ Liễu Long Đình lên, hỏi anh ấy làm sao vậy?

Đồng thời lúc tôi đỡ anh ấy lên, tôi vội vàng giơ tay sờ miệng vết thương sau lưng anh ấy.

Chỉ thấy phía sau lưng Liễu Long Đình bị thủng một lỗ lớn, máu trên người anh ấy cứ xuôi theo cái lỗ lớn này chảy ra ngoài!
Tôi nhanh chóng dùng sức mạnh giúp Liễu Long Đình cầm máu, vừa cầm máu vừa nhìn trước mặt anh ấy, hỏi anh ấy bây giờ thế nào rồi?
Lúc này Liễu Long Đình thấy tôi bước vào trị thương cho anh ấy, không những không hề cảm kích mà còn trách tôi, hơi hơi mở mắt nói với tôi một câu: “Đều là do em hại đó.”
Câu nói này hoàn toàn khiến tôi đáng lẽ đang rất lo lắng cho cơ thể của Liễu Long Đình, thì bây giờ lập tức cảm thấy anh ấy đáng đời.

Đúng lúc tôi muốn nói mấy lời phản bác lại Liễn Long Đình thì Liễu Long Đình đột nhiên dùng hết sức của anh ấy ôm lấy vai tôi, dựa mặt vào trong lòng tôi, mãi một lúc lâu sau mới nói với tôi: “Sao em lại ngốc như thế, tôi muốn em đi giết U Quân, em lại đi giết thật, em không biết bản thân mình không đánh lại hắn sao?”
Cái quái gì thế? Không phải là anh ấy không hề biết tôi đánh không lại U Quân nên mới bảo tôi đi giết U Quân sao? Bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi, nếu không phải là nhìn thấy vết thương của anh ấy thì tôi thật sự vẫn muốn phân tích rõ với anh ấy ai đúng ai sai.

Tôi vẫn từ từ dùng sức mạnh chữa trị vết thương trên lưng Liễu Long Đình như cũ, oán trách chỉ có quỷ mới biết anh ấy đang nói thật hay nói đùa.

Dù sao lúc anh ấy nói mấy lời này, sắc mặt vẫn rất âm trầm khiến tôi không thể nào tin mấy thứ anh ấy nói là giả được.

Nói xong thì đẩy anh ấy ra nhìn một cái: “Em đã không biết mấy lời kia của anh là giả mà lúc anh bảo em đi đối phó với U Quân, sao anh không ngăn cản em chứ.”
Bây giờ Liễu Long Đình đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhưng vẫn ngẩng đầu trả lời tôi: “Em còn không thấy xấu hổ mà hỏi hả? Em cứ mãi nhớ đến U Quân kia, anh làm sao biết được em thật sự muốn đi giết hắn hay là muốn đi xem liệu hắn có bị Bàn Cổ Oán Linh trừng phạt hay không.

Nếu em đã muốn đi thì cứ đi, dù sao em cũng không chết được.”
“…”
Tôi lập tức cạn lời, Liễu Long Đình với U Quân cứ như hai thái cực vậy, một kẻ liều mạng gom hết lỗi lầm về phía mình, một kẻ thì đẩy hết lỗi lầm lên người tôi.

Thật sự suýt nữa thì tôi muốn nói với Liễu Long Đình rằng nếu còn nói mấy lời trách tôi như vậy nữa thì tôi thật sự sẽ đi tìm U Quân đó!
Nhưng mà tôi còn chưa kịp nói mấy lời đó ra khỏi miệng thì Liễu Long Đình đã nhìn thấy vẻ mặt tôi tức giận nhìn anh ấy, lập tức cười một tiếng: “Sao vậy, lại giận rồi hả?”
“Không thể mắng anh thì chẳng lẽ cũng không thể giận sao?” Tôi lập tức nói với Liễu Long Đình.

Sau khi tôi chữa xong mấy vết thương ngoài da sau lưng anh ấy, nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình dù bị thương nhưng vẫn vô liêm sỉ, tôi hơi tức giận, muốn buông anh ấy ra đứng dậy, lười không muốn quan tâm anh ấy nữa.

Nhưng tôi vừa thả anh ấy xuống, tiếp tục nằm trên mặt đất của thần liễn rồi chuẩn bị ra khỏi thần liễn thì tay Liễu Long Đình lập tức nắm lấy chân tôi, bị chân tôi kéo một cái, cả người chấn động kịch liệt, lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi!

Vốn dĩ tôi đang tức giận, nhưng nhìn thấy bây giờ Liễu Long Đình hệt như một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, cử động một chút thôi là vết thương trên người sẽ rách ra.

Cũng trách hôm qua lúc anh ấy cứu tôi đã đánh quá quyết liệt với U Quân, nên giờ mới bị thương nghiêm trọng như vậy.

Bản thân tôi muốn mặc kệ Liễu Long Đình, anh ấy thích như vậy thì chính là như vậy.

Nhưng mà lúc tôi nhìn chiếc cằm trắng nõn của anh ấy nhuốm đầy vết máu tươi thì trái tim tôi lại mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm anh ấy lên.

Đáng lẽ định dùng tay để lau sạch vết máu trên chiếc cằm thanh tú, nhưng một mảng đỏ tươi này khiến tôi rất đau lòng, thế là không thèm tính toán gì với anh ấy nữa, cúi đầu cắn lên cằm anh ấy, liếm sạch vết máu ở trên cằm.

Tôi yêu Liễu Long Đình, tôi không thể chịu nổi việc phải nhìn anh ấy chịu một chút tổn thương và đau khổ nào.

Mà Liễu Long Đình cứ như nhìn trúng điểm này của tôi vậy, mỗi lần chọc tôi tức giận không thèm quan tâm đến anh ấy nữa thì anh ấy luôn có thể khơi dậy lòng bảo vệ và tiếc thương của tôi đối với anh ấy.

Thật đúng là yêu tinh, nếu không phải yêu tinh thì sao lại dùng thủ đoạn này cơ chứ.

Sau khi trong lòng tôi đã bình tĩnh lại, tôi nói với Liễu Long Đình rằng chúng ta về núi Trường Bạch đi.

Liễu Long Đình gật đầu với tôi, vừa nãy lúc Liễu Long Đình tới đây đã dùng hết sức lực để thúc giục thần liễn tới tìm tôi, bây giờ trở về là do tôi điều khiển thần liễn.

Lúc chúng tôi chuẩn bị quay về thì tôi gọi Cô Hoạch Điểu đang bay bên cạnh thần liễn một tiếng, kêu theo chúng tôi đến núi Trường Bạch đi, bây giờ nó đã phản bội Bàn Cổ Oán Linh, nếu nó còn theo Bàn Cổ Oán Linh nữa thì e rằng chỉ có đường chết!
Nhưng mà tôi không ngờ rằng, sau khi tôi gọi Cô Hoạch Điểu một tiếng, một lưỡi kiếm sắc bén lập tức từ trên trời xuống bay xuống, trực tiếp xuyên qua cơ thể của cô Hoạch Điểu!.


Bình Luận (0)
Comment