Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 870



Bình thường Liễu Long Đình hận không thể giết chết U Quân, nhưng mà vì sao hiện tại anh ấy lại khác thường như vậy.Chẳng qua anh ấy bảo tôi đi ra ngoài, tôi liền theo anh ấy đi ra ngoài.

Lúc sau, chúng tôi tới ngoài bên ngoài cửa Cung Ngọc Hư, tôi liền hỏi Liễu Long Đình vì sao lại không giết U Quân?
Phượng Tố Thiên đứng cạnh tôi cũng thấy tò mò, đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần giết được U Quân thì ít nhất có thể làm cho Bàn Cổ Oán Linh sẽ có thể ngừng gây sóng gió một thời gian.

Lúc này Liễu Long Đình không quan tâm chút nào, thấy tôi hỏi anh tại sao, liền xoay người lại, nhìn trước ngực của tôi, nói với tôi một câu: “Tôi hiện tại muốn đem Hỗn Độn Chung trong cơ thể em lấy ra để vây chúng.

Trước kia Liễu Long Đình hầu như rất ít khi sử dụng Hỗn Độn Chung, thậm chí còn không tình nguyện lấy ra nữa, nhưng hiện tại anh sử dụng Hỗn Độn Chung ngày càng nhiều, xem ra anh thật sự muốn biết rõ về U Quân và Bàn Cổ Oán Linh.

Nhưng hiện tại tôi không biết Liễu Long Đình muốn gì từ Hỗn Độn Chung, hơn nữa chiếc Hỗn Độn Chung này cũng là của anh ấy, nên tôi gật đầu với anh và bảo anh lại tới lấy đi.

Dù sao Hỗn Độn Chung cũng thuộc về anh.

Sau khi được sự đồng ý của tôi, Liễu Long Đình niệm chú, trong chớp mắt một luồng sáng bay ra khỏi cơ thể tôi, ánh sáng này là năng lượng của Hỗn Độn Chung.

Tôi thấy ánh sáng phát ra từ cơ thể tôi dần dần bao phủ lấy tôi.


Một chiếc đồng hồ vàng từ từ bay ra khỏi cơ thể tôi.

Theo tiếng niệm chú của Liễu Long Đình, đồng hồ dần dần to ra, cuối cùng nó lớn đến mức bao phủ cung Ngọc Hư, đem Bàn Cổ Oán Linh và U Quân nhốt lại trong Cung Ngọc Hư.

Liễu Long Đình có thể sử dụng Hỗn Độn Chung để bao vây Bàn Cổ Oán Linh từ sớm, nhưng anh ấy không có làm vậy.

Phượng Tố Thiên thấy Liễu Long Đình bây giờ mới ra tay, có chút oán giận anh ấy, nói với Liễu Long Đình: “Nếu anh sớm ra tay một chút, chủ nhân của tôi cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Khi Liễu Long Đình nghe được những lời Phượng Tố Thiên nói với anh, liếc nhìn tôi một cái, khóe môi khẽ giật, nhất thời không nói được lời nào.

Tôi biết, sở dĩ lúc trước Liễu Long Đình không dùng Hỗn Độn Chung để đối phó với Bàn Cổ Oán Linh, là do anh ấy muốn dự liệu kết cục của tôi.

Anh ấy không muốn tôi chết, nên nếu có thể không ra tay liền không ra tay, hơn nữa cũng sẽ không đem chuyện của Hỗn Độn Chung nói cho tôi biết.

Anh ấy hiện tại muốn dùng Hỗn Độn Chung để đối phó với Bàn Cổ Oán Linh, phải chăng đã chấp nhận kết cục xấu nhất của tôi.

Tuy rằng đối phó với Bàn Cổ Oán Linh là lựa chọn của riêng tôi, nhưng nếu đến lúc đấy tôi thật sự sẽ chết, tôi nên làm sao sao bây giờ.

Tôi thật muốn chết ư?
Tôi chỉ biết rằng tôi không dám nghĩ đến chuyện này.

Cũng sợ rằng Liễu Long Đình sẽ trả lời tôi, vì vậy liền chuyển đề tài và hỏi Liễu Long Đình: “Anh nhốt U Quân và Bàn Cổ Oán Linh ở bên trong, định nhốt họ trong cả đời trong đấy ư?”
Tôi chuyển đề tài, Liễu Long Đình không có lắng nghe lời nói Phượng Tố Thiên mà trực tiếp trả lời với tôi: “Chuyện này căn bản là không có khả năng, Bàn Cổ Oán Linh có liên hệ với đại để thể giới này, theo thời gian oán khí của hắn từ từ tăng cường, nhưng Hỗn Độn Chung thì không như thế.

Hỗn Độn Chung là một vật vô tri.

Tiêu hao càng nhiều sức mạnh sẽ càng ít đi, hiện tại anh chỉ sử dụng Hỗn Độn Chung ép Bàn Cổ Oán Linh không thể quay đầu, tự chui đầu vào lưới.”
Thấy Liễu Long Đình bình tĩnh nói những lời này, tôi nghĩ hắn hẳn có cách để giết U Quân và Bàn Cổ Oán Linh.

Chỉ là Bàn Cổ Oán Linh không có thực thể, mà là tồn tại bởi ý niệm.

Nếu không phải trong đầu chúng tôi cảm nhận được ông ta, thì chỉ là hư vô, Hỗn Độn Chung này làm sao đối phó với thứ không tồn tại kia?
Thấy tôi nghi ngờ, Liễu Long Đình giải thích cho tôi: “Chỉ cần nó là thứ mà chúng ta biết, dù nó có tồn tại hay không thì cũng sẽ có điểm yếu, đặc biệt là những thứ như Bàn Cổ Oán Linh.


Nếu không dựa vào người khác thì hắn ta sẽ không đạt được mong muốn của hắn, anh vốn nghĩ rằng hắn ta chỉ có bản lĩnh điều khiển tâm trí của mọi người, nhưng anh cũng phát hiện ra rằng hắn ta có một khả năng khác, đó là chiếm hữu cơ thể của một người.

Đương nhiên người hắn chiếm lấy có thể có liên quan đến hắn, hắn có thể chiếm lấy cơ thể U Quân, bởi vì hắn đã cho U Quân một sức mạnh to lớn, giữa bọn họ giống như là sợi dây nối giữa bọn họ, chỉ cần Bàn Cổ Oán Linh muốn, hắn đều có thể sở hữu trên cơ thể của U Quân.”
Mặc dù Bàn Cổ Oán Linh có sức mạnh nhưng anh ấy vẫn chưa thấy hắn đem sức mạnh này truyền toàn bộ cho U Quân.

Sức mạnh hắn truyền cho U Quân, với chúng tôi mà nói nói là sức mạnh rất lớn, nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ là 1% sức mạnh.

Sức mạnh của Tam Thanh đều bị hắn hút.

Hơn nữa qua hàng vạn năm, oán khí của hắn tích lũy, một khi sức mạnh của hắn bộc phát ra hết, chỉ sợ dù có Hỗn Độn Chung của Liễu Long đình, đoán rằng cũng phải hy sinh chung, đồng quy vô tận với hắn ta.

May mắn trên thế giới này, từ trước đến nay chưa cho người ta cái gì công bằng tuyệt đối, cho dù Bàn Cổ Oán Linh có một sức mạnh to lớn như vậy, nhưng nếu không có U Quân thì không có ai nghe lời hắn ta.

Một thứ trong suốt không ai biết đến sự tồn tại như hắn, cũng giống như tôi.

Cho dù là máu thịt của tôi cũng có thể tăng gấp mấy lần sức mạnh, mọc ra xương dài, nhưng như thế thì sao chứ? Ngay cả khi mạng sống của tôi có sắp tàn, máu thịt của tôi cũng không cho tôi tự tăng cường sức mạnh để giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm.

Một người có sức mạnh lại không thể tự mình sử dụng, một người có thể phát triển sức mạnh nhưng không thể tự mình phát triển.

Đây dường như là bổ sung khiếm khuyết cho nhau.

“Tuy nhiên, em đã nhìn thấy Bàn Cổ Oán Linh chiếm hữu U Quân vài lần, nhưng không thấy có suy nghĩ lớn như vậy.

Ngược lại, hắn nhát như chuột, cái gì cũng sợ hãi.

Tại sao lại như vậy?” Tôi hỏi Liễu Long Đình: ‘‘Dựa theo khả năng Bàn Cổ Oán Linh chiếm hữu trên người U Quân, hắn trực tiếp dùng thân thể của Quân không phải dễ dàng hoàn thành suy nghĩ của hắn hơn sao.”
“U Quân tu luyện đã lâu, cũng chỉ là một yêu quái, mà Bàn Cổ Oán Linh lại tà ác, hắn là từ cổ thần Hỗn Độn Chung biến thành.

Không nói đến thân thể U Quân có thể tiếp nhận được sức mạnh to lớn như thế hay không, cho dù là có tiếp nhận được thì khi Bàn Cổ Oán Linh tiến vào thân thể U Quân, trở thành một thực thể, chúng ta liền có thể giết hắn.”
Liễu Long Đình nói vậy, tôi chợt hiểu ra, Phượng Tố Thiên vẫn đang trách móc Liễu Long Đình, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Liễu Long Đình, hắn cũng rất hâm mộ.

Bàn Cổ Oán Linh sẽ không cam lòng bị Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình bao phủ vĩnh viễn.


Hắn ta chắc chắn sẽ tìm cách thoát ra.

Bây giờ U Quân đang bị thương, cách duy nhất hắn có thể ra ngoài là mạo hiểm.

Hắn đang ở trong cơ thể U Quân, sử dụng sức mạnh của mình chống đỡ Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình.

Nếu hắn có cơ thể, Hỗn Độn Chung mới giết được hắn ta, nhưng khi giết hắn ta, U Quân cũng khó sống.

Khi tôi đang nghĩ đến vấn đề này, Liễu Long Đình quay đầu lại liếc nhìn tôi, hình như có điều muốn nói với tôi, nhưng không tiện nói ở đây, vì vậy anh ấy nói với tôi: “Anh muốn đi dạo với em một lát.


Phượng Tố Thiên nghe thấy ngữ khí của Liễu Long Đình, chỉ biết Liễu Long Đình đang ghét bỏ mình, vì vậy anh ta bĩu môi, bất mãn nói: “Tôi đi vài vòng rồi sẽ quay lại.”
Nói xong rồi dang tay ra, nháy mắt trở thành phượng hoàng, vỗ cánh bay đi.

Sau khi Phượng Tố Thiên rời đi, Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, và đột nhiên hỏi tôi: “Em có sợ không?”
Tôi nghe giọng điệu của Liễu Long Đình cảm thấy có điều gì đó không ổn, lại hỏi anh ấy: “Sợ cái gì?”
Liễu Long Đình xoay người đi chỗ khác, quay lưng về phía tôi và nói: “Em không sợ chết sao? Em thực sự định từ bỏ mạng sống của mình để giết chết Bàn Cổ Oán Linh sao?”
Bây giờ Liễu Long Đình có thể hiểu được tôi, không còn như trước nữa, cứ dây dưa với tôi, hy vọng tôi không chết.

Nói thật là lúc trước Liễu Long Đình sợ hãi khi tôi chết, trong lòng tôi muốn chết không có nửa điểm sợ hãi, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đã chấp nhận hiện thực rằng tôi sẽ chết là sự thật, tôi trong lòng có chút sợ hãi.

Không biết sau khi tôi chết sẽ như thế nào, không có kiếp sau, biến mất vĩnh viễn có cảm nhận gì.

Nhưng lúc này, tôi vẫn đi theo Liễu Long Đình nói một câu: “Không sợ, nếu sợ, em sẽ không chọn con đường này.”
“Thật không?” Liễu Long Đình quay người hỏi tôi.

Khi anh ấy vừa hỏi, tôi thậm chí còn nói dối không xong, vì vậy liền hỏi anh ấy một lần nữa: “Em thực sự sẽ chết ư?”.


Bình Luận (0)
Comment