Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 884



Liễu Long Đình nói ra những lời này khiến cho trái tim của tôi lập tức không chịu đựng nổi, tôi sợ anh ấy sẽ nói gì thêm nữa và tôi sẽ thật sự từ bỏ mọi thứ chỉ vì muốn ở cùng một chỗ với anh, loại cảm giác sai lầm tôi đã từng phạm phải một lần rồi.

Cũng chính vì tôi từ bỏ mới khiến cho tam giới này tăng cao tốc độ bị hủy diệt.

Bây giờ, cho dù là tôi lại đau lòng, lại khổ sở thì tôi cũng không thể làm ra lựa chọn như này nữa, kết cục của tôi đã được định sẵn, nhưng Liễu Long Đình vẫn phải sống sót, con đường của anh ấy còn rất dài.

Mặt của tôi dính vào trên ngực của Liễu Long Đình, không để ý tới nửa câu của anh ấy, cũng không có đẩy anh ấy ra, bởi vì tôi sợ khi mình mới mở miệng sẽ không khống chế được cảm xúc mà muốn Liễu Long Đình ôm tôi thật lâu.

Lúc này cảm xúc của tôi mới từ từ bình tĩnh lại, khi anh ấy trở lại bình tĩnh thì sắc mặt rõ ràng càng tiều tụy hơn so với trước, cũng không có nói lại chuyện tình cảm giữa chúng tôi nữa mà chỉ nói với tôi một câu: “Tôi và em cùng nhau đi đi.”
“Được.”
Tôi không có từ chối, nhiều thêm một phần sức lực từ anh ấy thì cơ hội thắng lợi của chúng tôi càng nhiều hơn một chút.


Sau khi tôi đồng ý với Liễu Long Đình, Liễu Long Đình kêu Long Đằng và Kiều Nhi tới, bây giờ sức lực của Long Đằng và Kiều Nhi cũng đã có một bước tiến lớn hơn so với trước kia, nếu nhưng đi cùng chúng tôi thì đúng là những yêu ma quỷ quái nhỏ thì vẫn có chỗ để dùng tới.

Có thể là Liễu Long Đình đã nói trước với bọn Long Đằng và Kiều Nhi, chúng tôi muốn đi đối phó với Bàn Cổ Oán Linh, thu phục hàng nghìn hàng vạn ác quỷ yêu ma trong Địa Ngục Phong Đô.

Bây giờ Liễu Long Đình kêu bọn người Kiều Nhi tới, không cần tới Liễu Long Đình giải thích nữa các cô bé đã bày ra dáng vẻ như cụ non, nghiêm túc hành lễ với tôi và Liễu Long Đình, hai người bọn họ nhất định sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ chúng tôi đánh bại yêu tà, để thiên hạ trở về trạng thái thái bình.

Đồng thời, trước khi chúng tôi ra ngoài, Kiều Nhi còn cầm theo la bàn tính cho chúng tôi một quẻ: Đại cát.

Trận chiến này, chúng tôi nhất định sẽ thắng.

Phượng Tố Thiên và Hư tập hợp tất cả lực lượng có thể có lại, cùng nhau hỗ trợ chúng tôi đánh thắng trận chiến này, Thần Tú và Thái Âm tinh quân cũng tới.

Còn có Tần Quảng Vương Tôn Thanh, lúc trước tuy từng có khúc mắc hay chưa từng có thì giờ phút này, trong trận chiến cuối cùng này, lúc đối phó với Bàn Cổ Oán Linh và hàng nghìn đám yêu tà thì lại vô cùng đoàn kết.

Bây giờ, Bàn Cổ Oán Linh đã nhập vào trên người của U Quân, mấy ngày trước hắn ta bị tôi đả thương chạy trốn mất, bây giờ có được mấy ngày có lẽ tổn thương cũng đã khá lên.

Đồng thời thiên hạ bây giờ đều có yêu tà được thả ra từ Phong Đô trong Địa Ngục, yêu binh của hắn ta động nên cho dù là chúng tôi có tập hợp tất cả lực lượng cũng không thể lơ là, trận chiến này chúng tôi tuyệt đối phải đánh Bàn Cổ Oán Linh rơi xuống hoàn toàn!
Phượng Tố Thiên và Hư trở về, chúng tôi lập tức đi tìm Bàn Cổ Oán Linh, bắt giặc phải bắt được vua trước, chúng tôi muốn giết hắn ta trước mới có thể đối phó với đám ác quỷ tam giới còn lại.

Một trận này chúng tôi tự mình định đoạt, nếu chúng tôi thắng thì thiên hạ này sẽ thái bình, Bàn Cổ Oán Linh mà thắng thì tam giới sẽ biến thành Địa Ngục nhân gian.

Chúng tôi đi theo khí tức của U Quân và Bàn Cổ Oán Linh, bây giờ không chỉ có chúng tôi chờ mong trận chiến này xảy ra mà Bàn Cổ Oán Linh cũng chờ mong như chúng tôi.

Khí tức của hắn ta ở núi Côn Luân, đồng thời lúc chúng tôi chạy tới núi Côn Luân thì nơi đó đã bị yêu tà chiếm cứ hoàn toàn, mà Bàn Cổ Oán Linh đã đứng lơ lửng phía trên đỉnh núi Côn Luân, trông thấy chúng tôi mang theo mấy nghìn người ngựa tới thì lập tức phá ra cười đầy khiêu khích, chỉ vào lực lượng của chúng tôi rồi nói: “Nữ Hi, cô chỉ mang theo ngần ấy người thôi à? Ngay cả đứa nhỏ cũng mang theo cho góp đủ quân số, vậy mà muốn đánh bại ta, cô đúng là đang nằm mơ mà.”
Giọng nói của Bàn Cổ Oán Linh truyền rất xa, lúc hắn ta chế giễu tôi, tôi cũng không để ý tới hắn ta, mà là sắp xếp nhiệm vụ cho bên chúng tôi.


Liễu Long Đình đưa lực lượng của Hỗn Độn Chung tiến vào hết trong thân thể của tôi, bây giờ lực lượng của tôi không thua kém Bàn Cổ Oán Linh bao nhiêu, tự tôi có thể đánh với Bàn Cổ Oán Linh, mà Thần Tú và Thái Âm Tinh Quân còn có vô số thiên binh thiên tướng do Lạc Thần dẫn đầu thì đối phó với bọn người bên cạnh Bàn Cổ Oán Linh, liên tục không ngừng cung cấp yêu tà và oán khí cho Bàn Cổ Oán Linh.

Mà Ánh Nguyệt chính là điểm quan trọng nhất của chúng tôi, trong tay cô bé có đàn Phục Hi, có thể tịnh hóa lòng người và trấn áp tà niệm, cô bé chỉ cần làm hộ pháp cho chúng tôi, không ngừng tịnh hóa những oán niệm của Bàn Cổ Oán Linh và vô số oán niệm của đám yêu ma tà ác trên thế gian là đủ!
Trên đường Ánh Nguyệt đi theo chúng tôi tới núi Côn Luân, tôi đã để cho cô bé nhìn thấy hết cảnh khổ ải của nhân gian, yêu tà bắt đầu tùy ý giết chóc người dân, ăn thịt uống máu tươi, khắp nơi ở nhân gian chính là cảnh tượng thảm hại như Địa Ngục.

Bản thân Ánh Nguyệt cũng lớn lên ở nhân gian, đối với con người và vùng đất này cũng đã có tình cảm sâu đậm, còn thêm lúc cô bé vừa ra đời đã được định sẵn là chủ của thiên hạ này, tuy thuần khiết ngây thơ còn có thêm tấm lòng lương thiện thương người.

Nhân gian chịu khổ, trái tim của cô bé và mảnh đất của cô bé được lớn lên như có mối liên hệ với nhau, nhân gian thảm hại khốn khổ thế nào thì cô bé càng đau lòng thế ấy, bây giờ nhân gian đang rơi vào bể khổ nên dù chúng tôi không nói cho cô bé dốc hết toàn lực để giải cứu con dân trăm họ thì cô bé cũng sẽ trực tiếp cầm đàn lên, đứng trước mặt chúng tôi sẵn sàng cùng với Long Đằng và Kiều Nhi làm hộ pháp cho chúng tôi.

Ngay lúc ngón tay của Ánh Nguyệt bật lên những tiếng đàn đầu tiên thì một trận âm sắc kinh thiên động địa vang lên, trong nháy mắt từ trong tiếng đàn của Ánh Nguyệt trên đàn Phục Hi phát ra muôn nơi như sóng lớn ập tới, xuyên thấu qua chúng tôi phát tán ra toàn bộ nhân gian!
Mặc dù trên đường đi tới núi Côn Luân, tôi biết thực lực của Ánh Nguyệt đã không thể khinh thường, nhưng lần này cô bé vừa đánh đàn thì lực lượng của tiếng đàn Phục Hi đã phát ra cực kỳ kinh người, thật sự là tôi cũng không nghĩ tới.

Tiếng đàn đi tới đâu, vốn dĩ đám yêu tà đang ồn ào, dưới tiếng đàn phất qua thì lập tức lặng ngắt như tờ, mà Bàn Cổ Oán Linh dường như không có ngờ tới tiếng đàn của Ánh Nguyệt lại có uy lực lớn tới như vậy, hắn ta lập tức sững sờ nhìn về phía Ánh Nguyệt, rồi hỏi chúng tôi: “Đây là đàn gì?”
“Là đàn dùng để đối phó ngươi!”
Tôi trả lời với Bàn Cổ Oán Linh một câu, đồng thời trong lúc tôi nói chuyện thì cũng đã ngưng tụ lại một đạo pháp lực, công kích về phía Bàn Cổ Oán Linh.

Bàn Cổ Oán Linh đưa tay nhẹ nhàng tiếp nhận pháp lực mà tôi đánh tới, pháp lực đánh vào dãy núi bên cạnh của hắn ta, qua một trận thì lập tức truyền tới tiếng nổ ầm vang, trong nháy mắt ngọn núi tuyết kia lập tức sụp đổ.

Bàn Cổ Oán Linh nhìn về phía tôi, trông thấy Liễu Long Đình cũng đứng bên cạnh của tôi thì cười khinh một tiếng, rồi hỏi tôi: “Hại cô thành dáng vẻ như này chính là Liễu Long Đình, không phải tôi, cô không giết Liễu Long Đình đi làm gì lại đi giết tôi.

Là lúc cô tu luyện, đầu óc không dùng vào việc tu luyện hay sao hả?”
“Hừ! Nếu không phải ngươi, tôi căn bản không có kết cục như ngày hôm nay!” Tôi gầm lên với Bàn Cổ Oán Linh.

Nhưng lúc này Bàn Cổ Oán Linh lại mảy may đều không vì những vì sự phẫn nộ của tôi mà để ý, mà chỉ tiếp tục cười lạnh một tiếng, nói với tôi: “Nếu không phải Liễu Long Đình sẽ đoán được sự xuất hiện của tôi, sao lại vô duyên vô cớ sáng tạo ra một người như cô hả? Không có tôi thì sẽ không có cô, cho dù có chết thì chúng ta cũng sẽ đồng quy vu tận!”
Trong nháy mắt Bàn Cổ Oán Linh nói xong câu này thì nở nụ cười càng ngông cuồng, pháp lực hắn ta ngưng tụ quanh người bó buộc yêu tà, huyễn hóa thành từng tiếng gào thét của Hắc Long đánh tới chỗ chúng tôi!

Tôi đứng trên lưng Phượng Hoàng, xuất thủ nghênh đón, Liễu Long Đình cũng xuất ra pháp lực ngay, giúp tôi cùng công kích ngăn trở Bàn Cổ Oán Linh.

Trong cơ thể tôi, pháp lực có thể tiêu hao đánh cùng với Bàn Cổ Oán Linh tới mấy năm, chúng tôi cũng sẽ không phân được thắng thua, chúng tôi tiêu hao cũng không phải là thứ mà sinh linh tam giới có thể tiêu hao, chúng tôi nhất định phải nhanh chóng giải quyết cho sớm.

Lúc này dù pháp lực của Liễu Long Đinh không có mạnh như tôi, nhưng cũng không phải yếu kém, trong lúc lực lượng của tôi và anh ấy kết hợp lại, tôi rõ ràng cảm nhận được Bàn Cổ Oán Linh cũng lực bất tòng tâm.

Đây chỉ vừa mới bắt đầu, hắn ta đã như vậy, tôi thấy lực lượng của Bàn Cổ Oán Linh dường như cũng không quá mạnh, nên tôi thật sự không nghĩ tới.

Ngay lúc Bàn Cổ Oán Linh phá giải được pháp lực của hắn ta thì hắn ta bất chợt cười một tiếng đầy âm trầm, hô lớn một tiếng với chúng tôi: “Đi chết đi!”
Sau khi hắn ta nói xong câu này thì một lực lượng mạnh mẽ ngay lập tức đánh về phía tôi và Liễu Long Đình, lực lượng này hoàn toàn che đậy tất cả lực lượng của chúng tôi, vọt thật nhanh về phía tôi và Liễu Long Đình, lập tức đánh rớt tôi và Liễu Long Đình, mang theo một trận tuyết lở, phô thiên cái địa áp xuống tôi và Liễu Long Đình!
Trong nháy mắt, trong đầu của tôi thậm chí nghĩ tới nếu như tôi và Liễu Long Đình chết ở chỗ này, với tôi mà nói chỉ sợ cũng là một chuyện hạnh phúc nhất đời rồi.

Nhưng tôi không thể vì chính mình mà hại tất cả mọi người, thế là ngay lúc trận tuyết lở ập tới chỗ chúng tôi, tôi đã nhanh chóng bay người qua, kéo tay Liễu Long Đình, cưỡi theo Phượng Hoàng, trong nháy mắt xông phá đống tuyết lở tiếp tục xông về phía Bàn Cổ Oán Linh.

Sau đó tôi lại ngưng tụ một lực lượng hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén bay về công kích Bàn Cổ Oán Linh!.

Truyện Teen Hay
Thần Tú và Thái Âm tinh quân biết chỉ dựa vào tôi và Liễu Long Đình thì vẫn chưa hoàn toàn giết chết Bàn Cổ Oán Linh, thế là họ cũng phối hợp cùng tôi và Liễu Long Đình, chuyển thần lực cho tôi.

Sau khi tôi hấp thụ hết lực lượng của Thần Tú và Thái âm tinh quân, do tôi cũng đã nhận được sự giáo huấn lần trước nên đã không còn khinh địch nữa, dùng hết toàn bộ lực lượng đầy chỉ số pháp lực lên cao nhất xông về phía Bàn Cổ Oán Linh..


Bình Luận (0)
Comment