Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 138

Chương 138 —— món quà

Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy ba chữ này, lập tức nâng mắt, có chút bất ngờ nhìn Hề Mặc.

Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng ký ức của cô đối với ly chanh mật ong vẫn còn rất mới mẻ. Đây là lần thứ hai nhắc đến thế nhưng với cô nó như giấc mộng xưa.

Lúc đó thật sự cô rất lo lắng, lo Hề Mặc sẽ không uống những thứ do cô làm vì vậy mới lấy ly do mình mua rồi nhờ Chu Văn Hứa mang đi tặng giúp.

Trong suốt quá trình đó, thậm chí cô còn chưa được thấy bóng dáng của Hề Mặc, nói gì đến việc nói vài lời với nàng.

Khi đó, cảm nhận của Hề Mặc sau khi uống xong ly chanh mật ong ấy là gì, cô hoàn toàn không biết.

Cho dù chỉ là một ly nước vô cùng bình thường nhưng cô thật sự rất muốn biết cảm nhận của Hề Mặc tuy nhiên cô không dám hỏi, đưa xong ly nước cô chỉ đành lặng lẽ tránh đi.

Sau đó cô vẫn không nghe được đáp án.

Không ngờ lần này Hề Mặc lại chính miệng nói cho cô nghe, rằng nó uống rất ngon.

Dù cho đã trễ rất nhiều năm.

Nhưng cuối cùng thì cô cũng đợi được rồi.

Chua xót của ngày xưa cùng ngọt ngào của hiện tại hòa trộn vào nhau, chúng tựa như một ly chanh mật ong vô hình đem lại vị chua ngọt cho Nguyễn Dạ Sênh.

Khóe môi Nguyễn Dạ Sênh ẩn ẩn cười.

Bảo vệ và người giúp việc không có nhiều thời gian, họ vẫn còn không ít vệc bận, sau khi Hề Mặc giới thiệu xong thì để cho họ rời đi.

Trong đó có một người giúp việc phụ trách mua đồ, hỏi Hề Mặc xem hôm nay phải mua gì để nấu ăn và trái cây, Hề Mặc nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Mình không biết hôm nay cậu muốn nấu món gì, tự cậu nói với dì đi."

Nguyễn Dạ Sênh liệt kê kỹ càng danh sách cần mua, gửi nó cho dì giúp việc, cười nói: "Phải vất vả dì rồi, cứ mua những thứ đó là được, ngày mai còn cần gì, con lại gửi thêm."

Nhóm bảo vệ và người giúp việc thấy Nguyễn Dạ Sênh xinh đẹp, lại khách sáo lễ phép, ấn tượng của họ đối với cô vô cùng tốt.

Nhìn thấy nhóm bảo vệ và người giúp việc tản ra, từng người bận rộn việc của mình, Hề Mặc như nhớ đến gì đó, nhanh chân đuổi theo dì giúp việc chuẩn bị đến siêu thị mua đồ, nhỏ giọng nói cùng dì ta mấy câu, dì giúp việc gật gật rồi sau đó rời đi.

Hề Mặc quay trở lại, Nguyễn Dạ Sênh nói: "Cậu có gì muốn mua sao?"

"Ừm." Hề Mặc úp mở trả lời: "Có một thứ quên mất nên nhờ dì ấy giúp mình mua."

Chu Văn Hứa phải đi, Hề Mặc gọi anh ta lại: "Chu Văn Hứa, anh đợi một chút."

Chu Văn Hứa đứng lại, hỏi: "Hôm nay có việc gì cần làm sao?"

Từ thời đại học, anh ta đã đi theo bên cạnh Hề Mặc để bảo vệ, Hề Mặc tín nhiệm anh ta, lúc hai ngươi nói chuyện cũng rất tự nhiên.

"Không có việc gì đâu." Hề Mặc chần chờ một lát, nói thẳng với anh ta: "Ngoại trừ chuyện ly nước chanh mật ong, trước kia còn có thứ gì Nguyễn Dạ Sênh nhờ anh giao cho tôi, anh vẫn đưa cho tôi nhưng vẫn còn chuyện tôi không biết hay không?"

Nguyễn Dạ Sênh khẽ cắn môi.

Chu Văn Hứa nghĩ nghĩ: "Đúng là có, khi em còn học đại học, sinh nhật mỗi năm, Nguyễn tiểu thư đều chuẩn bị quà sinh nhật cho em, nhờ tôi đưa nó giúp."

Hề Mặc nhanh chóng liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh, chỉ thấy mắt bỗng giật lên, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn: "Cậu ấy tặng quà cho tôi?"

Cả buổi Nguyễn Dạ Sênh vẫn không nói một lời.

Chu Văn Hứa nói: "Đúng vậy. Nhưng Nguyễn tiểu thư bảo tôi đừng nói cho em biết là do ai tặng, ở bên trong em ấy có kí hiệu, lúc em mở ra sẽ biết ngay đó là quà của em ấy tặng, tôi chỉ nghĩ Nguyễn tiểu thư muốn tạo bất ngờ cho em thôi. Mỗi lần sinh nhật, tôi đều giúp Nguyễn tiểu thư đưa cho em, em nhìn thấy hộp quà rồi bảo tôi để nó cùng với những món quà khác. Tôi cứ tưởng em mở quà ra là sẽ biết nó là quà Nguyễn tiểu thư đưa chứ."

Hề Mặc: "..."

Sinh nhật mỗi năm, nàng nhận quà đến mỏi tay, bởi vì quan hệ của ba, có rất nhiều người nịnh hót nàng, rất nhiều món quà trước nay nàng chưa từng chạm đến. Khi đó nàng không có người bạn nào thực thụ, chỉ có người nhà nàng tin tưởng tặng quà, nàng mới chính tay nhận và mở nó.

Nàng không hề hay biết, Nguyễn Dạ Sênh từng tặng quà sinh nhật cho nàng.

"Bốn năm đại học, mỗi năm đều tặng sao?" Hề Mặc như thở nhanh hơn.

"Đúng vậy, đều tặng."

"Đó là bốn món quà sinh nhật, vậy còn gì khác nữa không?" Hề Mặc tiếp tục tra hỏi.

"Còn có một ít thư." Chu Văn Hứa cố gắng nhớ lại: "Để trong phong bì, chắc là không có gì khác ngoài thư chứ?"

Hề Mặc: "..."

"Một ít là bao nhiêu?" Hề Măc vội nói: "Cuối cùng là có bao nhiêu lá thư?"

Chu Văn Hứa bối rối: "Thời gian lâu lắm rồi, thật sự không nhớ rõ có bao nhiêu lá, nhưng dù sao những lá thư mà Nguyễn tiểu thư nhờ tôi giao cho em, tôi đều đưa cho em hết rồi, không xót một bức nào."

Hề Mặc nhíu chặt chân mày, lần thứ hai nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh thì chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.

Chu Văn Hứa nói: "Em không xem mấy lá thư Nguyễn tiểu thư gửi cho em sao?"

Tâm tình Hề Mặc lúc này bị hối hận và buồn bực lấp kín, nói: "Khi đó thư gửi nhiều như thế, tôi xem làm sao hết."

Có nhiều diễn viên khi chỉ vừa học học kỳ đầu ở Học viện điện ảnh là đã đặt chân vào giới giải trí, trẻ tuổi và vang dội tiếng tăm, hoặc thậm chí có cả khối người trước khi được nhận vào Học viện họ đã nổi tiếng, Hề Mặc cũng không ngoại lệ.

Tài nguyên tốt, khi còn học ở trường nàng liên tiếp nhận được không ít việc liên quan đến diễn xuất, còn quay quảng cáo, thậm chí ở năm hai đại học nàng đã là nữ 2 trong một bộ điện ảnh, vai diễn đó rất có tiềm năng, sau đó nó giúp nàng thu được không ít fan hâm mộ.

Có fans đương nhiên sẽ có thư của fans gửi đến.

Hơn nữa vào những năm tháng đại học đầy hơi thở thanh xuân, khắp nơi đều là sức trẻ, vẻ ngoài của Hề Mặc lại quá mức xuất sắc, nàng đứng nơi đâu thì nơi đó đầy ắp người kéo đến, tuy vẫn có không ít người không ưa cái tư thái cao ngạo thường ngày của nàng nhưng cũng có rất nhiều bạn học âm thầm ái mộ nàng.

Có ái mộ, đương nhiên sẽ có thư tình.

Đủ loại thư gửi đến từ fan hâm mộ, còn có cả thư tình, các phong thư được gửi đến với đủ loại kiểu cách, chúng tràn ngập như tuyết rơi, được những người bên cạnh chuyển đến tận tay nàng.

Hơn nữa có nhiều người vì ngại ngùng, không dám viết tên lên phong bì, chỉ viết tên người nhận là Hề Mặc, nếu không mở thư ra xem phần cuối thư, cơ bản nàng sẽ không biết là ai đã viết thư. Hơn nữa có nhiều bức thư không thể lại chữ ký, chỉ lặng lẽ nói ra hết tình yêu của họ, không mộng tưởng xa vời sẽ được nàng đáp lại.

Trong tình trạng như thế, Hề Mặc cơ bản không thể mở hết tất cả thư để xem.

Nhưng thực tế, với việc nhận được quá nhiều thư như vậy, nàng lại thấy như chết lặng, thậm chí là phiền chán, sau này nàng cũng không muốn mở ra.

Hề Mặc đành nghiên mặt sang, nhìn Nguyễn Dạ Sênh chằm chằm, giọng nói lại mềm đi không ít, nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu... có nhớ đã viết cho mình bao nhiêu lá thư không?"

Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới nâng mắt lên nhìn nàng một chút, rồi lại len lén nhìn nàng: "Lâu như vậy làm sao mình nhớ rõ."

Hề Mặc: "..."

"Mà nói gì đi nữa." Nguyễn Dạ Sênh có chút ai oán: "Quà cậu cũng không nhận được, thư cũng không đến tay, bao nhiêu năm rồi, không biết giờ chúng lạc mất ở đâu, nhớ lại thì cũng có ích lợi gì."

Hề Mặc mấp máy môi, trên mặt cũng có chút sốt sắn, lời trong miệng đến nơi nhưng không thể nói thành lời.

Bởi vì Chu Văn Hứa, Nguyễn Dạ Sênh cảm giác như tập truyện năm xưa bị lật ra vài trang, có chút cảm thán, nói với Chu Văn Hứa: "Lúc trước thật sự nhận được rất nhiều quan tâm và giúp đỡ của anh."

"Nguyễn tiểu thư khách sáo rồi, đều là chuyện nhỏ nhặt." Chu Văn Hứa cũng thở dài: "Nhưng Hề Mặc cũng không nhận được quà với mấy lá thư đó, nói đúng ra tôi cũng không giúp đỡ được gì."

Hề Mặc: "..."

Lời này như sát muối vào lòng.

Lần này Chu Văn Hứa có thể gặp lại Nguyễn Dạ Sênh, vui mừng thể hiện rõ ra mặt.

Đại khái vì để an ủi Nguyễn Dạ Sênh, để cô không thấy buồn vì những món quà và thư gửi không thành, như động viên nói: "Nguyễn tiểu thư, tôi thật sự rất thích phim của em, năm đó em rút khỏi giới giải trí, tôi đau buồn hết một đoạn thời gian, cho rằng sau này sẽ không còn cơ hội được xem những tác phẩm mà em tham gia. Thời gian trước nhìn thấy tin tức trên mạng nói là em quay trở lại, thật sự rất vui mừng, mà không nghĩ đến em lại cùng Hề Mặc quay phim truyền hình, đợi đến khi Tuy Đình phát sóng, tôi nhất định sẽ ủng hộ hai người."

"Cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Vậy anh định ủng hộ thế nào?"

Chu Văn Hứa thân là vệ sĩ của minh tinh, so với lúc trước, tiếp xúc không ít fans của Hề Mặc, anh ta lại rất biết tiếp thu, đối với thế giới fan hâm mộ coi như hiểu biết không ít: "Đến lúc phát sóng, tôi sẽ sớm theo dõi, sau đó viết nhiều bài nói về cảm nhận thực tế và tình cảm của mình, chấm điểm cao cho bộ phim, nếu có tuyên truyền sẽ cố gắng hưởng ứng. Hơn nữa với cách bố trí của Tuy Đình, tôi chắc chắn nó sẽ hot, sau khi bộ phim trở nên nổi tiếng, diễn viên chính hình như đều sẽ được lên tạp chí, lên cả trang bìa, đến lúc đó tôi hết mình mua tạp chí là được."

"Còn gì nữa không?" Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy thú vị, hỏi một câu.

Chu Văn Hứa dáng người cao to, đứng ở kia như con gấu bố, rõ ràng nhìn qua sẽ cho người ta một cảm giác vô cùng áp bách và có tính uy hiếp, thế nhưng giọng nói anh ta lại rất ôn hòa, ôn hòa như mãnh hổ ngửi tường vi, thẹn thùng nói: "Tôi chỉ biết đẩy CP, không được như mấy người tay to kia, khả năng ủng hộ cũng có hạn, chỉ có thể đẩy thuyển đẩy thuyền CP, rồi mua mua mua tạp chí."

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Anh đã xem video tuyên truyền của Tuy Đình?"

Chu Văn Hứa gật đầu: "Tất cả đều xem, không xót một cái."

Nguyễn Dạ Sênh sâu kín nói: "Vậy anh chắc chắn biết nhân vật trong phim của tôi là gì, không phải CP với nhân vật của Hề Mặc, Lưu Triệu và Đặng Tuy mới là CP, Định Ách không có, anh nói anh muốn ủng hộ tôi với Hề Mặc, đẩy thuyền đẩy thuyền, vậy thì bộ phim này thuyền CP không đóng được rồi."

Hề Mặc: "..."

Không hiều tại sao, thấy chút giảo hoạt kia trong mắt Nguyễn Dạ Sênh, nàng lại cảm giác Nguyễn Dạ Sênh đang cố tình nói vậy.

Vốn dĩ tâm trạng của nàng đang hạ thấp, đang hối hận không ngừng nhưng khi lắng nghe Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện với Chu Văn Hứa ở kia, nàng rất muốn nghe xem hai người họ rốt cuộc muốn nói gì.

Chu Văn Hứa vội vàng nói: "Sao lại như vậy được! Nguyễn tiểu thư vậy là không biết rồi, CP rất đa dạng, em muốn đẩy dạng CP nào vậy thì phải xem vốn của em có gì. Tôi xem không ít video cắt lúc truyền truyền và live trực tiếp buổi tiệc đóng máy, cảm giác tình cảm chủ tớ giữa Định Ách và Đặng Tuy rất cuốn hút nha, loại CP đem lại cảm giác ràng buộc giữa chủ tớ bây giờ rất phổ biến. Tuy rằng phim chưa phát sóng nhưng có một vài fans thông qua các đoạn cắt tuyên truyền và live trực tiếp ở buổi tiệc đóng máy bắt đầu đẩy thuyền Đặng Tuy và Định Ách, chủ yếu là vì em với Hề Mặc trong buổi tiệc đóng máy, tương tác với nhau rất có tình, vô hình thúc đẩy trí tưởng tượng của fan hâm mộ, lúc này đã có người bắt đầu xây thuyền cho Đặng Tuy và Định Ách."

Hề Mặc: "..."

...... Mấy người đẩy CP đều là ngồi hỏa tiễn đẩy sao?

Phim còn chưa chiếu, đẩy đóng cái gì?

"Thật sao?" Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh sáng lên: "Còn có cả chuyện này?"

Khi Chu Văn Hứa vừa gặp Nguyên Dạ Sênh, lúc đó còn chút ngại ngùng vì mới gặp lại, hiện tại trò chuyện nhiều vài câu, tức khắc thả lỏng không ít, nói chuyện cũng không còn băn khoăn như trước.

Anh ta đầy kinh nghiệm về việc đẩy CP, dõng dạc nói: "Đương nhiên rồi, tôi cũng đã vào chiến hạm CP Đặng tuy và Định Ách. Bây giờ đẩy CP như hoa nở đầu xuân, hơn nhiều so với trước kia, dạng gì cũng có, ngôn tình, đam mỹ, bách hợp, vân vân mây mây, thậm chí ngay cả người và người máy lạnh như băng cũng có thể đẩy được, truyền hình phải chịu qua kiểm duyệt nhưng không ngại bọn tôi đẩy CP đâu. Tuy CP bách hợp không nhiều, cũng không phải là chính yếu trong giới đẩy CP, tuy không thể vượt trội nhưng nếu trong phim nữ chính và nữ phụ cảm giác CP vô cùng mạnh sẽ kéo theo rất nhiều người thích. Phạm vi tiếp thu của tôi rất rộng, không có giới hạn về CP, chỉ cần có thể đầy được, ai cũng không từ chối, tôi rất xem trọng cảm giác CP Định Ách và Đặng Tuy."

Hề Mặc: "..."

Ban đầu nàng chỉ là thuận miệng hỏi đến, không nghĩ Chu Văn Hứa có thể nói nhiều đến như vậy.

Trước kia sao nàng lại không biết Chu Văn Hứa có thể hiểu rành mạch thế giới của fans như thế này, nhiều năm qua, đúng là coi thường anh ta.

Hề Mặc nghĩ rồi lại tưởng, rất nhanh nàng biết được vấn đề nằm ở chính nàng, là do trước kia nàng không cùng Chu Văn Hứa trò chuyện cho nên Chu Văn Hứa không để nang biết được mặt này của anh ta. Bây giờ có Nguyễn Dạ Sênh sẵn sàng cùng anh ta trò chuyện, đương nhiên anh ta sẽ nói hết những gì anh ta biết, không nửa lời che giấu.

Nguyễn Dạ Sênh cũng rất biết cách gợi chuyện, mọi người thường hay nói chuyện cùng cô, dễ bị cô mê hoặc rồi không hay biết quen thuộc với cô từ khi nào.

Điểm này Hề Mặc không biết nên vui hay là không vui.

Hơn nữa vì bỏ lỡ mấy món quà và thư của Nguyễn Dạ Sênh, hối hận vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.

Tóm lại tâm tình nàng vô cùng phức tạp.
Bình Luận (0)
Comment