Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 21

Trêи mạng còn đang dậy sóng, càng bàn luận càng nóng, bên này đoàn phim đã xác định ngày bấm máy, Nhan Thính Hoan mua vé máy bay, cùng Hề Mặc hai người đến Nghĩ Ô trước, rồi tiếp tục ngồi xe đến Hoành Điếm.

Không có công ty che chở, cũng chỉ có Nhan Thính Hoan một người đại diện thoạt nhìn không đáng tin cậy, vô cùng thê lương. Không tiền hô hậu ủng không xe riêng đưa đón, không vệ sĩ bên cạnh, không có truyền thông thi nhau chụp ảnh, hơn nữa không có fan đoàn nhiệt tình ủng hộ, trong lòng Hề Mặc sắp hỏng mất. Trước đây truyền thông, fan điên cuồng đuổi theo quả thật mang đến cho cô rất nhiều phiền phức, nhưng hôm nay chớp mắt toàn bộ không có, cô đến nay còn không thể hoàn toàn thích ứng loại đối lập thê lương này.

Khí trời nóng bức, Nhan Thính Hoan hăng hái bừng bừng mua hai chai nước ướp lạnh đưa cho Hề Mặc một chai. Công ty Hoành Điếm rất lớn, Nhan Thính Hoan dẫn Hề Mặc đi xung quanh dưới ánh mặt trời chói lóa như vậy, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, Hề Mặc tức giận đến sắp bị cảm nắng.

Trong lòng mất hứng, nhưng tâm tình trêи mặt cũng không thể thật sự treo lên, Nguyễn Dạ Sênh cùng Nhan Thính Hoan là bạn tốt, cũng giống như Hề Mặc, là một con hạc, nếu đều là hạc, sao có thể thật sự tức giận đối với hạc. Hề Mặc cho rằng chuyện này không phù hợp với tính cách của Nguyễn Dạ Sênh. Tuy rằng cô rất muốn vứt rơi rụt rè bóp chết Nhan Thính Hoan, nhưng vẫn uống ngụm nước, giả vờ nói: "Thính Hoan, trời nóng như vậy đừng đi nữa, ta nói ngươi rốt cuộc có biết khách sạn của đoàn phim ở đâu không?"

Nàng đã tới Hoành Điếm vô số lần, mỗi lần đều là chân không chạm đất được đặc biệt đưa đón, trước đây đâu cần quan tâm những chuyện này. Bất quá cũng là kỳ quái, bản đồ chỉ dẫn trêи điện thoại cư nhiên không xác định được vị trí, cũng không biết Lâm Khải Đường đã an bài ở xó xỉn quỷ quái nào, chỉ dựa vào nhân viên của đoàn phim miêu tả kiến trúc trong miêu tả, sau khi xuống taxi hẳn là nên đến nơi phụ cận, nhưng đi tới đi lui chính là tìm không được.

Nhan Thính Hoan trả lời đến vô tâm vô phế, nhún vai: "Ta thật sự không biết, ta đối với Hoành Điếm lại không quen thuộc."

Hề Mặc: "….."

Cô không chịu được nắng nóng, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy liên tục, có thể ngất đi bất cứ lúc nào: "Vậy ngươi còn ra vẻ ở phía trước dẫn đường cho ta, ta nghĩ đến ngươi biết rõ hơn ta."

Nhan Thính Hoan nói: "Ta cảm thấy nơi này rất thú vị, đi xem nhiều một chút, xem như đi du lịch đi. Thế nào, thì ra Nguyễn Nguyễn ngươi không thích a? Không thích thì ngươi phải nói với ta a, ngươi không nói ta làm sao biết ngươi không thích?"

Hề Mặc: "…."

Ngươi này mà xem là người đại diện cái gì!

Ngươi này quả thực chính là kẻ dày vò người khác!

Nhan Thính Hoan cười híp mắt kéo vai cô: "Không có việc gì, chúng ta vừa đi vừa hỏi là được rồi, chỉ là một khách sạn mà thôi, còn sợ tìm không được."

Trời vô cùng nóng, mồ hôi nhớp nháp, trong lòng Hề Mặc thầm mắng, bất động thanh sắc di chuyển thân thể: "Đoàn phim bên kia sẽ không biết nói người đến đoán chúng ta sao?"

Nhan Thính Hoan bĩu môi: "Ta đã tranh thủ cho ngươi a, nhưng đạo diễn Lâm bên kia nói quá bận không thể sắp xếp người được, bảo chúng ta tự đi. Người của đoàn phim bên kia phỏng chừng đều đi đón người nổi tiếng rồi, dù sao lần này rất nhiều tên tuổi lớn, sao có thể đến phiên hai con tép chúng ta."

Hề Mặc buông xuống ánh mắt thầm nghĩ, quả thật cũng phải, cô mang khuôn mặt của Nguyễn Dạ Sênh, hiện tại không đáng kể chút nào, có thể vào đoàn phim cũng là nhờ Hề Mặc giở chút thủ đoạn, nói kiểu vui đùa thì chính là cô ôm đùi chính mình đi, để say này ở đoàn phim có thể thuận lợi, cô phải nhận rõ hiện thực, nhẫn nại nhiều hơn. Nghĩ vậy, nhất thời cũng bình thường trở lại, bất động thanh sắc đi về phía trước, lễ phép hỏi mấy người qua đường, biết được khách sạn này là mới mở, quả thật là có rất nhiều người không biết, bản đồ điện tử chưa kịp cập nhật cho nên mới tìm không ra.

Hề Mặc đã hỏi tỉ mỉ đường đến khách sạn, mệt chết mệt sống rốt cục đến nơi, chỉ thấy Phùng Đường Đường sáng sớm đã chờ ở phòng khách, thấy các nàng lập tức đón tiếp.

"Nguyễn Nguyễn!" Phùng Đường Đường hài lòng cho Hề Mặc một cái ôm ngọt ngào

Hề Mặc vốn dĩ chán ghét cùng người khác tứ chi tiếp xúc, hiện tại toàn thân là mồ hôi, nắng nóng mang đến cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên, dĩ nhiên càng thêm khó chịu, nhưng lại không tiện tổn thương khối đường này, kiên trì cùng nàng ôm ấp, trong lòng muốn bùng nổ.

Nguyễn Dạ Sênh, ngươi đây là đã tạo nghiệt gì!

"Đường Đường ngươi thế nào lại ở đây?" Hề Mặc có chút kỳ quái: "Lúc này ngươi hẳn là theo sau "Hề tỷ" mới đúng?"

Phùng Đường Đường là trợ lý của cô, hiện tại chính là đi theo Nguyễn Dạ Sênh mới tính là bình thường.

"Hề tỷ sẽ ở nơi này a." Phùng Đường Đường cười nói: "Chúng ta đều ở đây. Nhận được điện thoại của Thính Hoan biết các ngươi sẽ đến khách sạn, hiện tại lại không có việc gì, nên muốn ở đây chờ một chút, thử xem có thể gặp các ngươi không, thật đúng là đúng lúc."

Hề Mặc nghe xong, hơi nhíu mày.

Trước đây lúc cô đóng phim, chưa bao giờ ở cùng khách sạn với đoàn phim, đoàn phim nhiều người phức tạp, xuất phát từ một số nguyên nhân, cô khiến Lộ Thanh Minh chọn khách sạn khác cho cô. Bởi vì cô là một tên tuổi lớn, phân lượng đương nhiên là vô cùng nặng, nếu như quả thật muốn tách riêng , đoàn phim thỉnh thoảng sẽ cho đặc biệt chiếu cố, rất nhiều người có tên tuổi đều là như vậy. Còn rất nhiều diễn viên khác sẽ không có quyền chọn lựa để thuận tiện đoàn phim điều động, đảm bảo tiến độ cùng chất lượng, tuyệt đại bộ phân thành viên đều ở trong cùng một khách sạn.

Dựa theo tính cách của Lộ Thanh Minh, căn bản không cần nhắc nhở, cũng sẽ dựa theo thói quen trước đây của Hề Mặc, thoả đáng an bài tất cả bao gồm khách sạn.

Hiện tại không giống như trong tưởng tượng của cô, cho nên là Nguyễn Dạ Sênh nữ nhân này quyết định ở lại? Dám yêu cầu, Lộ Thanh Minh ngược lại cũng sẽ đồng ý.

"Hề tỷ của ngươi trước đây dường như chưa bao giờ ở cùng khách sạn với đoàn phim?" Nói đến đây, Hề Mặc cảm giác được cái gì đó, nghiêng đi khuôn mặt.

Phòng khách bên kia một nữ nhân thong thả bước đến, mái tóc đen dài thẳng tắp buông xuống, thân cao chân dài, ăn mặc đoan trang, đôi chân tinh tế thon dài, dung mạo, khí chất, mặt nào cũng khó có thể tìm ra tỳ vết, tùy tiện đứng một chỗ cũng là kim cương phát sáng, rạng rỡ lấp lánh thu hút ánh mắt.

Hề Mặc: "….."

Thấy khuôn mặt của mình, thân thể quen thuộc tiến đến gần mình, tình cảnh này quỷ dị nói không nên lời, mấy ngày này cô đã tu luyện được "tính tình tốt", nhưng thiếu chút nữa trong nháy mắt bị công phá.

Bên cạnh Nguyễn Dạ Sênh ngoại trừ Lộ Thanh Minh, còn có một nam tử xa lạ thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đứng như một pho tượng thần mặt đen.

Lúc này có người đi đến, Lộ Thanh Minh dừng lại nói chuyện với người kia, đại khái là đang thương lượng gì đó.

Thấy thế, Nguyễn Dạ Sênh cũng dừng ở bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Hề Mặc, sau đó nheo mắt, cong khóe mắt hướng Hề Mặc mỉm cười.

Hề Mặc: "…."

Nữ nhân này mang theo túi da của cô, không ai ở bên cạnh trông chừng cho nên dám cợt nhã như vậy, chờ khi cô quay về thực sự là danh tiết khó giữ được.

Trong những ngày qua cô âm thầm thôi miên bản thân chấp nhận hiện trạng thân xác hoán đổi, kết quả đến hiện tại vẫn không vượt qua được cửa ải này.

Trái lại nghĩ không ra Nguyễn Dạ Sênh cư nhiên thoạt nhìn còn rất hưởng thụ.

Hề Mặc lần thứ hai xoay mặt đi, xem như không thấy nàng.

Phùng Đường Đường không hiểu sự tình, còn đang tiếp tục nói: "Thật ra ta cũng cảm thấy kỳ quái, Hề tỷ cư nhiên nguyện ý ở khách sạn đoàn phim sắp xếp sẵn, nghe nói còn là chị ấy chủ động yêu cầu."

"Thật không?" Hề Mặc kéo khóe miệng cười nhạt.

"Đúng vậy, đúng vậy." Phùng Đường Đường là một khối đường không tâm cơ, làm sao nghĩ tới chuyện này sẽ có huyền cơ gì, nói: "Bất quá đừng quan tâm, ta nghĩ đến có thể cùng Nguyễn Nguyễn các ngươi ở cùng một khách sạn, ta liền hài lòng."

Nhan Thính Hoan cười nói: "Đường Đường ở tầng mấy, chúng ta ở phòng 0825, buổi tối không có việc gì thì chơi đấu địa chủ nha."

"Tốt tốt, ta ở phòng 1219: "Phùng Đường Đường vội vàng gật đầu.

"Phùng Đường Đường." Giọng nói lãnh đạm của nữ nhân vang lên

Gân xanh của Hề Mặc đều phải nổi lên, nữ nhân này dùng túi da cùng giọng nói của cô giả vời thanh lãnh lừa được người khác, nhưng cô trái lại có thể nghe được rõ ràng nàng đang giả vờ băng lãnh, trong thanh âm còn mang theo cao hứng .

Phùng Đường Đường bị gọi liền xù lông, vội vã quay đầu lại.

Nguyễn Dạ Sênh đứng đó, biểu tình rất đạm nhạt, hướng cô ngoắc tay.

Phùng Đường Đường hiển nhiên rất không muốn, nhưng nhìn tình hình cũng không có cách nào, nói với Hề Mặc một tiếng liền qua bên kia, buổi tối lại gặp, cô giống như một cái rìu chân ngắn chạy đến chỗ "Hề tỷ" Trong cảm nhận của cô, Nguyễn Dạ Sênh tựa hồ không mặn không nhạt căn dặn cô một chút việc, cô vội vàng gật đầu không ngừng.

Lộ Thanh Minh bản xong việc, liền đi vào trong, nam nhân xa lạ kia cùng Phùng Đường Đường theo ở phía sau. Nguyễn Dạ Sênh chính kinh vặn thắt lưng, xoay người , phút cuối cùng liền nâng mặt nhìn Hề Mặc, sóng mắt một phen lưu chuyển, ngậm cười đến vừa vặn có thể khiến Hề Mặc nhìn thấy, Hề Mặc một trận ác hàn, không biết yêu tinh phong tao này đang đánh bàn tính cái gì, sau đó chỉ thấy tiếu ý trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên biến mất, nghiêm mặt, bưng dáng vẻ quá sức cao giá đi rồi.

Hề Mặc: "….."

Nàng đây là thị uy với ta sao!

Trước đây lẽ nào ta thật sự là như thế này mà bước đi sao!

Mô phỏng một chút cũng không giống! Bảo nàng hảo hảo đóng vai ta, kết quả kỹ năng của diễn viên để cho chó ăn rồi sao!

Ôm cánh tay, Hề Mặc giả vờ chẳng đáng mà nói: ""Hề Mặc" đây là xảy ra chuyện gì, trước đây dường như không phải tướng đi như vậy, làm bộ làm tịch, gần đây đầu óc cô ta hỏng rồi?"

Nhan Thính Hoan di một tiếng: "Không phải đâu? Theo hiểu biết của ta, Hề Mặc không phải tướng đi là nhất quán cao quý lãnh diễm như vậy sao?"

Hề Mặc: "….."

Nhan Thính Hoan nhìn cô, đôi mắt nheo lại cười đến ý vị thâm trường: "Dù sao thì lúc bước đi cũng không có cái gương ở bên cạnh, cái giá đều treo lên tận trời rồi, Hề Mặc không biết bản thân như vậy cũng là chuyện bình thường. Nguyễn Nguyễn, chúng ta không nên học theo cô ấy, chúng ta phải học theo gương tốt."

Hề Mặc: "….."

"Ta phỏng chừng là sắp bị cảm nắng rồi, về phòng ngủ một giấc trước." Hề Mặc chỉ cảm thấy đầu đau nhức, quyết định né tránh ôn thần Nhan Thính Hoan.

Dựa theo suy đoán của cô, buổi tối Nhan Thính Hoan sẽ gọi Phùng Đường Đường xuống chơi, hai người này tụ lại không chê việc lớn, thích nhất dày vò cô, hai trăm phần trăm là sẽ chọn phòng cô, đến lúc đó cô lại không tiện từ chối, tất nhiên sẽ không được yên ổn, không bằng hiện tại sớm ngủ một giấc làm chuẩn bị, đến lúc đó cũng dễ dàng ứng đối.

"Thật sự bị cảm nắng rồi?" Nhan Thính Hoan nhìn một chút khuôn mặt của Hề Mặc, chỉ thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt có vài phần hồng nhuận, trái lại có chút giống như uống say, ngữ khí không khỏi nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Chuyện này còn có thể giả vờ?" Hề Mặc liếc mắt nhìn cô một cái, bước chân có chút phù phiếm đi vào thang máy, khoát khoát tay nói: "Được rồi, ngươi tùy tiện đi dạo đi, đừng đi dưới ánh nắng gay gắt như vậy, nếu không sẽ giống như ta. Còn có buổi tối không nên gọi ta xuống ăn cơm, ta muống ngủ."

Nhan Thính Hoan không đi theo, ở phía sau nhìn Hề Mặc rời khỏi, khóe miệng kéo xuống, biểu tình tựa hồ có chút ngũ vị tạp trần.

Ngoại trừ bản thân Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc, cũng chỉ có cô biết đại bí mật là thân xác hai người này đã hoán đổi, cô lại rất thích đùa giỡn, cảm thấy một đại minh tinh như Hề Mặc đột nhiên gặp phải loại chuyện này quả thật rất thú vị, có lúc sẽ nhịn không được chọc ghẹo một phên. Hôm nay cô dẫn Hề Mặc đi vài vòng, trái lại không ngờ tới Hề Mặc thực sự bị cảm nắng, hơn nữa bị cảm nắng nhưng vẫn như cũ không thực sự phát giận, chỉ là tự mình chịu đựng, tư vị bị cảm nắng Nhan Thính Hoan cũng không phải không thử qua, thực sự khó chịu, nếu thể chất kém một chút thì có thể lấy mạng người.

Trước đây xem tin tức theo người khác bêu xấu Hề Mặc, nói cô không giống như dáng vẻ nữ thần vẫn bày ra trước mặt công chúng, thật ra tính tình rất kém cỏi rất khó hầu hạ, giống như nương nương, mấy ngày này ở chung cho dù cô biết Hề Mặc đang sắm vai Nguyễn Dạ Sênh, tất nhiên là có yếu tố ngụy trang ở trong đó, nhưng nếu như tính tình thực sự kém như những người đó nói, thì căn bản nhịn không được cho đến bây giờ

Nhẫn nại là chuyện khó chịu nhất trêи đời, như dùng dao lăng trì, khổ không thể tả, bao nhiêu người chính là bởi vì không thể nhẫn mà đem bản thân và người khác đẩy xuống vực sâu.

Nếu một người có thể dễ dàng tha thứ người khác, lấy đại cục làm trọng thế nào có thể là loại người chân chính khó hầu hạ.

Nghĩ vậy, Nhan Thính Hoan bỗng dưng cảm thấy có chút không phải tư vị, cô đi đến hiệu thuốc phụ cận mua chút thuốc trị cảm nắng, lên lầu gõ cửa phòng Hề Mặc, ma thặng một lúc Hề Mặc mới híp mắt đi ra mở cửa, tóc tai quần áo đều rất chỉnh tề. Trước mặt người ở bên ngoài, cô quả thật là vô cùng coi trọng hình tượng bản thân, chỉnh chu tỉ mỉ, đây tựa hồ là một loại gia giáo hàm dưỡng được bồi dưỡng từ nhỏ, mặc kệ hiện tại trạng thái kém đến mức độ nào, dung nhan đều phải đoan trang, không thể thất lễ.

"Làm sao vậy?" Trong đầu cuồn cuộn đau nhức, Hề Mặc nhất thời quên thân phận của mình là Nguyễn Dạ Sênh, ngữ khí nhàn nhạt.

Nhan Thính Hoan đem thuốc đưa cho cô: "Nguyễn Nguyễn, uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Hề Mặc có chút kinh ngạc, cô không biết Nhan Thính Hoan đối với thân phận của cô từ lâu đã rõ như lòng bàn tay, nhận lấy thuốc, nhất thời cảm thấy Nhan Thính Hoan người này tuy rằng rất không đáng tin, lại thích hành hạ người khác, bất quá đối với Nguyễn Dạ Sênh ngược lại quả thật là quan tâm, không hổ là hồ bằng cẩu hữu, nên cô quyết định tạm thời tha thứ cho cô ấy vào phút.

Nhan Thính Hoan lại nói: "Vừa rồi nhận được thông báo, đoàn phim đêm nay mở tiệc, ngươi như vậy cũng đừng đi, ta giúp ngươi nói với đạo diễn Lâm, xin một ngày phép."

Hề Mặc nhíu mày: "Đêm nay? Không phải là đêm mai sao?"

"Sắp xếp có thay đổi, sửa thời gian rồi."

Hề Mặc không nói chuyện.

Trước khi bấm máy tất nhiên đều phải ăn uống một chút. Sau đó chính là thời gian dài quay phim, đến lúc đó nhân viên đoàn phim cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sự hợp tác rất quan trọng, mức độ ăn ý giữa các thành viên có ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ của đoàn phim. Người Trung Quốc thích tạo cảm tình trêи bàn cơm, ăn một miếng uống một chén, huyên thuyên thiên nam địa bắc, cảm tình thành lập rất nhanh. Từ các diễn viên lớn, đến các nhân viên hậu đài, rất nhiều người có thể là lần đầu tiên hợp tác còn chưa quen biết, buổi tối hôm nay đoàn phim mở tiệc, chính là vì muốn trước khi bấm máy để mọi người làm quen lẫn nhau, để sau này công tác có thể tiến hành thuận lợi.

Vì vậy mở tiệc là một quy tắc bất thành văn rất quan trọng, mặc kệ là từ thái độ tham dự, hay là ý nghĩa thực tế, đều không thể thiếu. Trước đây mỗi lần Hề Mặc đều sẽ tham gia, tuy rằng cô trời sinh tính lãnh đạm kiêu căng, những ở trong đoàn phim quả thật là rất chuyên nghiệp, nhân viên của các đoàn phim đã hợp tác trước đây phần lớn đều có ấn tượng tốt đối với nàng.

Hề Mặc lắc đầu nói: "Buổi tối ta sẽ đi."

Nhan Thính Hoan muốn khuyên nhủ cô: "Ta thấy ngươi hiện tại trạng thái cũng không tốt, đến lúc đó nếu như phải uống rượu thì làm sao? Ngươi hiện tại nhiều nhất xem như một người mới, đến lúc đó người khác muốn ngươi uống, chỉ sợ cũng không tiện cự tuyệt."

"Không có việc gì, ta biết đúng mực. Đây là bộ phim đầu tiên ta tham gia sau thời gian đài như vậy, rất quan trọng, phải lưu lại một ấn tượng tốt cho người khác, cũng thuận tiện cho công việc tiếp theo, nếu như không đi người khác còn tưởng rằng ta làm cao, ảnh hưởng không tốt." Cô dùng thân thể của Nguyễn Dạ Sênh, trái lại càng lúc càng có thể đứng ở góc độ của Nguyễn Dạ Sênh mà suy nghĩ vấn đề, ngay cả khi cô có ý kiến đối với Nguyễn Dạ Sênh ,nhưng giữ gìn hình tượng của Nguyễn Dạ Sênh cũng là nguyên tắc cơ bản. Nếu như Nguyễn Dạ Sênh thực sự giống như Phùng Đường Đường đã nói, khát vọng và yêu thích diễn xuất như vậy, nhất định cũng sẽ vô cùng quý trọng cơ hội khó có được này.

Không biết vì sao, cô muốn vì nàng tạo ra một khởi đầu tốt đẹp. Có lẽ bởi vì cô yêu nghề, nên đối với chuyện này rất có cảm xúc.

"Được rồi." Nhan Thính Hoan không có cách nào, cô nghe Nguyễn Dạ Sênh nói qua Hề Mặc có đôi khi rất cố chấp, một khi đã quyết định sẽ rất khó thay đổi, hiện tại quả nhiên, cũng chỉ đành theo ý cô: "Ngươi ngủ một giấc trước đi, trước khi khai tiệc ta gọi điện thoại cho ngươi."

Hề Mặc mệt mỏi gật đầu, không nói gì nữa, cầm thuốc đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment