Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 88

Vừa nghe Nguyễn Dạ Sênh nói ra mấy lời này xong, tay Hề Mặc đang lau bàn chợt dừng lại. Mắt nàng không chớp, cứ lom lom nhìn xuống mặt bàn, không nhúc nhích.

Y như đầu gỗ.

Nguyễn Dạ Sênh thấy bộ dạng cả kinh ngây dại kia của nàng, tuy trêи vẫn kiêu căng bưng mặt ra nhưng thật sự là nhịn cười không được, quơ quơ tay trước mặt nàng: “Không thể nào, tôi chẳng qua chỉ nói là muốn ngủ ở chỗ cô mà đã dọa cô thành như vậy?”

Hề Mặc: “…”

Nguyễn Dạ Sênh vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chọc chọc lên má nàng.

Hề Mặc vừa hồi phục tinh thần, cả người lại bị tác động mềm nhẹ này gần như phát ra cảm giác tê tái.

Nàng kiếp này chưa từng trải qua loại cảm giác kỳ quái như thế, cũng không biết bản thân rốt cuộc bị gì, vội vàng lui về sau hai bước, sắc mặt cổ quái nhìn Nguyễn Dạ Sênh: “Cô làm gì vậy?”

“Không có làm gì a.” Nguyễn Dạ Sênh nhún vai vô tội, cười nói: “Tôi thấy cô tự nhiên bị đứng hình, y như cái đầu gỗ nên xem thử có thể chọc tỉnh cô hay không.”

Lúc này sắc mặt Hề Mặc càng không được tự nhiên, từ từ ngồi xuống ghế, lát sau mới nói: “Tôi không có bị dọa, chỉ là không nghĩ tới, cô sẽ… sẽ ngủ ở đây.”

“Không thể sao?” Ánh nước từ đáy mắt Nguyễn Dạ Sênh lưu động.

Thoạt nhìn như đang có ý thương lượng, nhưng thực tế đa số những người bị cô dùng loại ánh mắt mị hoặc hàm xuân này nhìn qua đều phải răm rắp chấp thuận, làm gì có cái gọi là thương lượng, chỉ hận không thể trực tiếp hành động giúp cô.

Mặc cho đáy lòng có bao nhiêu cuộn trào, chí ít Hề Mặc vẫn là một người bình tĩnh, mặt nàng vẫn tỉnh bơ như cũ: “Tại sao?”

Nàng không tin Nguyễn Dạ Sênh lại vô duyên vô cớ muốn ngủ cùng với nàng, khẳng định là có nguyên do, nếu không thì cũng quá đột ngột, cảm giác rất phi logic. Chắc chắn là có nguyên nhân gì nàng vẫn chưa biết, nếu không chuỗi logic này thật sự thiếu hợp lý.

“Tại sao nhất định phải có tại sao?” Nguyễn Dạ Sênh tính trêu nàng, cố tình không nói nguyên nhân thật sự, mà vẫn tiếp tục cười nói: “Trêи đời này có rất nhiều thứ không có ly do, có lẽ chính là xúc động nhất thời đi đến quyết định một việc?”

“Nhưng cô thì không.” Hề Mặc nhìn cô, mười phần chắc chắn trả lời: “Bây giờ cô muốn ngủ với tôi, chắc chắn có lý do, hơn nữa còn là lý do rất quan trọng, nếu không theo logic thì tôi cảm thấy rất kì lạ.”

“Ngủ với cô?” Nguyễn Dạ Sênh không chớp mắt câu lấy nàng.

Hề Mặc lập tức đổi giọng: “Ý của tôi là, cô với tôi, ngủ ở phòng của tôi.”

“Tôi cũng có nói gì đâu.” Nguyễn Dạ Sênh ha ha cười rộ lên: “Cô làm gì mà gấp gáp giải thích vậy.”

Hề Mặc: “…”

Nàng quay mặt đi, nhìn một bên, lát sau mới nói: “Cô nói cho tôi biết lý do thật sự tôi mới đồng ý với cô.”

Nguyễn Dạ Sênh nghiêm túc nhìn nàng, cũng không còn ý đùa với nàng nữa, nói: “Bị cô đoán trúng rồi, đúng là tôi có mục đích của mình. Nó liên quan đến cái chết của người bên cạnh, bên đó có người chết, thi thể lại còn được phát hiện vào sáng sớm hôm qua, vừa rồi Thôi cảnh quan đến hỏi cô, nhưng trước đó đã sớm điều tra hết thảy cả đoàn phim, quá trình này nhất định phải cần một khoảng thời gian nhất định để hoàn thành, tôi nghĩ có lẽ cảnh sát đã tìm đến nơi này từ rất sớm, hơn nữa cũng đã tiến hành hành động. Hôm qua chúng ta nhập viện, với tình huống ở đây không biết được rõ ràng, có lẽ từ hôm qua cảnh sát đã tiếp nhận vụ án này, hơn nữa cũng đã tiến hành điều tra căn phòng. Nhưng vừa rồi chúng ta cũng đã thấy, cửa phòng không có dán niêm phong, cảnh sát chỉ đang bí mật điều tra, còn nhờ cô quan sát giúp, có khả năng là bọn họ đã phát hiện ra điều gì, đang dùng căn phòng này làm mồi câu.”

Hề Mặc nghe lời cô nói đến đây, trong lòng liền hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Dạ Sênh. Logic của Nguyễn Dạ Sênh vô cùng hợp lý, xem ra từ lúc Thôi Gia Ngư thẩm vấn thì cô cũng đã bình tĩnh phân tích rõ chân tướng mọi việc, chỉ là không để lộ ra mà thôi.

Nhưng nàng vẫn không rõ đó là, sao Nguyễn Dạ Sênh phải làm như vậy.

Nguyễn Dạ Sênh nói tiếp: “Có lẽ cảnh sát đang phỏng đoán sẽ có một người liên quan đến người chết đi vào căn phòng này, vì vậy mới không phong tỏa, chỉ là bên trong sẽ có thêm thiết bị theo dõi. Như vậy một căn phòng trống, ai cũng có thể vào ở, nếu thật có người muốn vào để tìm manh mối, trong lòng đối phương sẽ rất sốt ruột, dù sao nếu như để khách mướn phòng thì cơ hội muốn đi vào căn phòng của đối phương sẽ bị giảm bớt, hơn nữa nguy cơ manh mối gặp nguy hiểm rất cao, cho nên đối phương sẽ bằng mọi cách nhanh chóng vào được căn phòng này. Suy đoán dựa theo thời gian và thái độ phía cảnh sát, tạm thời đối phương chưa ra tay nhưng y sẽ không chờ lâu, có lẽ tối nay sẽ có động tĩnh.”

Hề Mặc nhíu nhíu mày: “Cho nên, tối nay cô muốn mượn căn phòng của tôi để quan sát động tĩnh ở phòng bên cạnh?”

“Đúng.”

“Bây giờ tôi có rất nhiều thắc mắc. Nhưng trước hết tôi hỏi cô hai chuyện quan trọng nhất, cô có thể thành thật trả lời tôi hay không?” Ánh mắt Hề Mặc nặng nề.

“Vậy thì phải xem cô hỏi chuyện gì.” Nguyễn Dạ Sênh vậy mà cười một cách nhẹ nhõm: “Hỏi trước thử xem.”

“Thứ nhất.” Hề Mặc nói: “Cô biết người chết ở bên cạnh? Thật ra từ sáng hôm qua khi cô nhìn thấy tấm ảnh đó, tôi liền phát hiện sắc mặt của cô khá kỳ quái nhưng lúc đó tôi không hỏi cô.”

“Tôi không biết cô ta.” Nguyễn Dạ Sênh trả lời rất nghiêm túc: “Tôi thề.”

“… Không cần thề.” Hề Mặc không nghĩ đến cô lại trịnh trọng như thế, nói.

“Tôi chỉ hy vọng cô tin tôi.” Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng.

Hề Mặc trả lời lại rất nghiêm túc: “Từ trước tôi cũng đã nói, tôi tin cô.”

Khóe mắt Nguyễn Dạ Sênh lập tức cong lên như ăn được thứ gì đó ngọt ngào.

Hề Mặc nói: “Cô đã không biết người ta vậy tại sao lại để ý đến tình hình bên đó như thế? Trêи người cô ấy có điểm gì khiến cô để ý, còn muốn dành riêng buổi tối hôm nay ở lại chổ tôi để quán sát tình hình bên kia?”

Nàng suy nghĩ rồi rất nhanh liền xoay chuyển, thoáng cái đã bừng tỉnh: “Chẳng lẽ là… tử trạng? Trước đây cô đã thấy loại tử trạng giống như vậy? Cho nên mới muốn điều tra?”

Tử trạng cô gái kia thật sự khiến cho người ta phải ấn tượng sâu sắc. Trước đây nàng chưa từng nghe qua lại tử trạng như vậy, thật là quỷ dị, nếu như sau này nàng lại nhìn thấy loại tử trạng tương tự nhất định sẽ nhớ lại rất rõ.

Nàng nghĩ như vậy, Nguyễn Dạ Sênh là một người rất nhạy bén, chắc chắn cũng sẽ như thế.

Nguyễn Dạ Sênh cười thở dài: “Cô lúc nào cũng thông minh như thế, cứ mỗi lần tôi muốn úp mở với cô cũng khó mà thành công. Thật không thú vị.”

Hề Mặc: “…”

Nàng im lặng một hồi, nói: “Vậy sau này lúc cô úp úp mở mở, cho dù tôi có đoán được cũng sẽ giả vờ như không biết, phối hợp với cô. Như vậy cô sẽ cảm thấy thú vị?”

Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt.

“Sẽ sao?” Hề Mặc vẫn hỏi lại cô, tựa như đây là một vấn đề hết sức quan trọng.  

Nguyễn Dạ Sênh dựa gần vào Hề Mặc, vui vẻ cười nói: “Cô của lúc này, đã rất thú vị.”

Hề Mặc: “…”  

“Đúng rồi, cái vấn đề vừa rồi, nếu như tôi nói sẽ thì sao?” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Cô sẽ làm thế nào, sẽ phối hợp với tôi thật sao?”

Hề Mặc cố tình lảng tránh vấn đề, nói sang chuyện khác: “Tôi vẫn còn chuyện thứ hai muốn hỏi cô.”

Nguyễn Dạ Sênh biết nàng nhất đinh sẽ không trả lời mấy câu này, nghẹn cười nói: “Ừm, cô hỏi đi.”

"Dù cho là cô muốn biết được tình huống của căn phòng bên cạnh nhưng cô lại ở trong phòng tôi, cô cũng không có thiết bị theo dõi, trong phòng kia là thiết bị theo dõi của cảnh sát, chúng ta không thể đụng vào. Nhưng nếu như đối phương muốn tìm manh mối thì cũng sẽ không làm ra tiếng động gì rõ ràng, chúng ta ở đây không thể nghe được càng không thể nhìn, vậy cô quan sát bằng cách nào?”

“Tôi đường nhiên có cách của tôi.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Tôi có người đại diện a. Không đúng, hiện tại tạm thời không tính, là người đại diện của cô, đợi lát nữa còn phiền cô gọi cô ấy tới.”

Hề Mặc: “…”  

… Lại là Nhan Thính Hoan.

Mặc dù nàng không nhìn thấu nội tình về Nhan Thính Hoan nhưmg nàng nhìn ngang nhìn dọc vẫn không nhìn ra một điểm nào Nhan Thính Hoan giống một người đại diện. Lúc nào cũng thần thần bí bí xuất hiện, ba ngày thì hết hai hôm không nhìn thấy bóng dáng đâu, có người đại diện như thế thà xem như không có còn hơn.

Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc im lặng, cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Đừng nói là cô nghe tôi muốn ngủ lại đây thì liền cho rằng chỉ có hai người chúng ta ngủ đấy nha?”

Hề Mặc: “…”

“Nhưng mà tôi không có nói a.” Nguyễn Dạ Sênh trong lòng đã vui vẻ muốn chết, ngoài miệng nói: “Nếu như tôi ngủ ở đây, Thính Hoan cũng phải đến. Không có Thính Hoan, việc quan sát phòng bên cạnh không có khả năng thành công, chỉ có cô ấy mới có thể làm được.”

Hề Mặc im lặng.

“Mất hứng sao?” Nguyễn Dạ Sênh vội vàng giải thích: “Tôi nên nói rõ cho cô, để cô hiểu lầm chỉ có chúng ta ngủ với nhau, đây đúng là lỗi của tôi.”

“Tôi không có hiểu lầm.” Hề Mặc gằn từng  chữ, tựa như là cắn răng nói: “Nhan Thính Hoan có cách gì đặc biệt có thể quan sát được phòng bên cạnh?”

“Chờ cô ấy đến cô sẽ biết.” Nguyễn Dạ Sênh vươn tay níu lấy ống tay áo của Hề Mặc, nhẹ nhàng lắc lắc: “Đừng giận mà, lần sau nếu như chỉ ngủ cùng với cô, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng, sẽ chỉ có hai chúng ta, tuyệt đối không để người khác xen vào.”

“Cô im miệng cho tôi.” Hề Mặc đột nhiên xoay mặt đi.

Nguyễn Dạ Sênh mím môi, mặc dù thực sự là im miệng nhưng đang cười đến run rẩy hai vai.

Nhìn thấy Hề Mặc vẫn đang nghẹn lấy sợi dây mất hứng kia, Nguyễn Dạ Sênh ở một bên phát tin nhắn cho Nhan Thính Hoan, giải thích rõ sự việc. Nhan Thính Hoan là người duy nhất biết hai người hoán đổi cơ thể, vì để Nhan Thính hoan phối hợp là một việc vô cùng đơn giản, chỉ cần nói rõ ràng thì Nhan Thính Hoan liền biết phải ứng phó thế nào trước Hề Mặc.

Rất nhanh Nhan Thính Hoan hồi âm lại đầu bên đây: “Yên tâm, tôi biết rồi.”

Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới đến bên cạnh Hề Mặc, nói: “Đợi đến lúc cô hết giận thì hãy gọi điện cho Nhan Thính Hoan, để cô ấy đến đây. Lát nữa tôi sẽ nói cho cô biết phải nói thế nào với cô ấy, nhất định cô ấy sẽ đến.”

“Mắt nào của cô nhìn thấy tôi giận.” Hề Mặc quay mặt lại, nhìn cô chằm chằm: “Bây giờ cô nói đi, tôi phải nói thế nào?”

“Cô nói với Thính Hoan, nói là phòng bên cạnh của cô có manh mối, là thứ mà cho cô ấy vẫn luôn điều tra, rồi đem ảnh chụp người chết trong điện thoại của cô gửi cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu ngay, để cô ấy ăn bữa tối xong liền tới đây.”

Hề Mặc nghe theo lời nói, gọi cho Nhan Thính Hoan, gửi ảnh, Nhan Thính Hoan liền vui vẻ đáp ứng, nói chạng vạng sáu giờ sẽ qua đây.

“Cho dù cô cảm thấy tử trạng người chết kia rất kỳ quái, trước đây cũng đã gặp qua nhưng tại sao lại muốn điều tra vụ này?” Hề Mặc vẫn cảm thấy trêи người Nguyễn Dạ Sênh đêm đang cất giấu bí ẩn lớn, hỏi: “Đây vốn là chuyện của cảnh sát.”

Trước kia nàng có đoán thử lí do vì sao Nguyễn Dạ Sênh lại chủ động vứt bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình. Lẽ nào khi đó Nguyễn Dạ Sênh gặp phải chuyện phiền phức, cùng với việc mà cô đang điều tra có liên quan sao, rốt cuộc thì Nguyễn Dạ Sênh đã vướng phải chuyện gì, nàng nghĩ mãi vẫn không ra.

Tiếu ý trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh bị trút đi, ánh mắt trở bên buồn bã, thật sự không biết phải trả lời thế nào mới tốt.

Nàng không muốn giấu giếm Hề Mặc, hy vọng lúc nào cũng có thể thẳng thắn với nàng, nhưng có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ.

Hề Mặc quan sát sắc mặt của cô, biết cô đang khó xử cho nên không đành lòng bức cô nói ra, chỉ nói: “Tôi chỉ hiếu kỳ thôi, cô không cần phải nói, không sao. Vậy lúc Nhan Thính Hoan đến tôi phải làm gì? Cô chắc chắn biết cô ấy dùng cách gì nhưng tôi thì không biết, nếu như sau khi cô ấy đến đây, tôi không cẩn thân nói sai sẽ bị lộ tẩy.”

Hề Mặc còn đang lo lắng sẽ bị lộ tẩy nhưng nàng lại không biết Nhan Thính Hoan đã sớm rõ ràng hai người đã xảy ra chuyện gì, thay đổi thế nào cũng biết vô cùng rõ ràng.

“Đây cũng là chuyện tôi muốn nói với cô. Cách quan sát của cô ấy là vô cùng đặc biệt, khi cô nhìn thấy, ngàn vạn lần không được kinh ngạc.”  

Nguyễn Dạ Sênh cân nhắc hồi lâu, mới nói: “Nhan Thính Hoan không phải người bình thường, cô ấy là…người dưỡng ve.”

Hết chương 88

Bình Luận (0)
Comment