Hoán Đổi Số Mệnh

Chương 3

8.

Vốn cho rằng chuyện ngày hôm đó chỉ là một khúc đệm.

Không ngờ một tuần sau, Đại thúc kỳ lạ đó lại xuất hiện, còn cầm chiếc máy ảnh lại nói với tôi: “Cô gái nhỏ, chú chụp con 1 tấm hình nhé.”

Không đợi tôi phải ứng lại, động tác chú ấy nhanh chóng chụp vài tấm hình.

Còn cười với tôi như rất thân thuộc: “Chú có thể lấy vài sợi tóc của con không?”

Tôi đáng lẽ nên cẩn trọng một tí, nhưng tôi nhìn vào ánh mắt háo hức của chú ấy, sau đó liền đổi ý: “Chú trả cháu bao nhiêu tiền?”

.........

Sau đó, tôi cầm lấy ba tờ tiền màu đỏ, tại chỗ rẽ chạm mặt Nhan Tự.

Đối phương nhìn thấy tất cả, thần sắc đầy sự giễu cợt: “Sao nào, tuổi còn nhỏ không lo học, học người khác tìm sugar daddy sao?”

Tôi biết từ đó không phải từ tốt đẹp gì, nhưng vẫn cố tình bẻ ý.

“Ai cho tiền để tôi học đại học thì người đó là ba của tôi.”

“Vậy tôi cho cậu tiền, cậu cũng gọi tôi là ba?

“Được chứ.”

Nhan Tự bị tôi chặn họng, quay đầu chửi “Xúi quẩy.”

Tuy nhiên vui sướng chỉ là nhất thời, bởi vì tôi vừa quay đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt trang điểm đậm đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, cách đó không xa.

Giây tiếp theo, đối phương đã xông tới, chỉ vào mũi tôi mắng: “Nhan Tự, cô ta có gì tốt, tại sao anh vừa nói vừa cười với cô ta, còn với em một câu anh cũng không chịu nói?”

Cái quái gì vậy?

Mù rồi à?

Con mắt nào nhìn thấy chúng tôi vừa nói vừa cười vậy?

Nhan Tự bị cô ta chất vấn, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh như băng.

“Cô có tư cách gì quản tôi?”

“Nhưng, nhưng anh rõ ràng là vị hôn phu của em mà!”

Một giây sau, nam sinh nheo hai con mắt sắc xảo bẩm sinh lại, giọng điệu so với tôi còn cay nghiệt ác độc hơn: “Cô có phải là quá đê tiện không? Điều này tôi đã nói 800 lần rồi, tôi nhìn thấy cô là muốn ói!”

Lời còn chưa dứt, tôi mở to mắt nhìn La Ngọc Đình nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong nháy mắt khóc như mưa.

“Anh rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào?”

Làm sao có thể, anh ta thích tôi mắng anh ta?

Tình huống khó xử như vậy, tôi tự nhiên không thể thêm mắm dặm muối mà là âm thầm di chuyển bước chân, dự định trực tiếp bỏ chạy.

Vừa đi chưa được vài bước, liền nghe giọng nói lạnh lùng của Nhan Tự: “Cô ấy thì ngu ngốc còn cô thì đê tiện, như vậy tất nhiên là cô ấy tốt hơn rồi.”

........Tôi có thể chửi thề không???

9.

Về đến nhà, tôi như thường lệ đi thẳng vào bếp. Trốn bên ngoài không về phải là giải pháp an toàn. Vì mẹ tôi cần phải chăm sóc em trai nhỏ, cần trông chờ tôi chăm sóc bà ấy ngày ba bữa.

Nhưng mà đợi tôi xào xong 2 món ăn bưng lên bàn, ba tôi một tay cầm bình rượu, 1 tay say khướt chỉ vào tôi, tâm trạng dường như rất tốt: “Trình Lạc không cần đi học nữa rồi. Tao đã nói với giáo viên rồi, ngày mai liền không cần đi nữa rồi, phần còn lại của học bổng còn có thể lấy về nhà.....”

Lời của ông ta còn chưa dứt, đầu óc tôi ong ong.

“Ba, tại sao?.....Trường học đã miễn học phí cho con rồi mà.”

Với câu hỏi bất lực của tôi, mẹ tôi lần đầu tiên mở lời: “Không cần thiết đi học nữa, dù sao trong nhà cũng không có tiền cho con học đại học.”

Nhưng, nhưng là lúc trước họ có nói, đợi em trai lớn một chút, tiền tiết kiệm trong nhà sẽ mua một chiếc xe ô tô nhỏ....có tiền mua xe ô tô, vậy mà giờ không có tiền cho tôi học đại học?

Tôi nắm chặt bàn tay, ngón tay dường như muốn đâm thủng lòng bàn tay: “Tại sao? Tại sao? Học phí đã được miễn rồi mà! Các người tại sao vẫn không cho con đi học?”

Thấy giọng nói của tôi trở nên to hơn, lông mày bố tôi cau lại. “Trình Lạc!”

“Các người tại sao lại sinh ra con?”

Tôi như mất trí, hốc mắt đỏ lên, dường như là hét lên: “Không yêu con, tại sao lại sinh ra con? Tại sao không vào lúc sinh ra con mà bóp ch3t con đi? Gi3t chết con đi!”

Ba tôi vừa nghe liền giận tím mặt, bàn tay to lớn đập lên bàn một cách hung dữ!

Lúc ông ấy đánh tôi một cách tàn nhẫn nhất, ngay cả đến hàng xóm lầu trên cũng nhịn không được mà xuống nhìn tôi, cho rằng sắp xảy ra án mạng, dường như náo loạn đến mức đòi báo cảnh sát!

Cảm nhận được mối đe doạ về cái chết sắp xảy ra, tôi một tay kéo cặp sách qua cửa, trùm đầu vội vàng đi về phía của lớn.

Sau cánh cửa, là tiếng thét của ba tôi như muốn phá vỡ trần nhà, và lời mỉa mai của mẹ tôi: “Để nó chạy đi đi! Xem thử nó có thể chạy được đến đâu!”

Bên ngoài, trời đang mưa xối xả.

Thế giới, sục sôi như một nồi cháo nóng.

Còn tôi khoác lên mình chiếc cặp sách, bước đi vô định trong mưa.

10.

Từ nhỏ tôi sợ nhất là trời mưa. Bởi vì bất luận mưa lớn bao nhiêu, đều sẽ không có ai đến đón tôi, chứ ở đó mà nói đến đưa dù.

Tôi ở trong cái nhà này, vừa ra đời chính là giống như một nô lệ, giống như một người khách, càng giống như một người lạ.

Cuộc sống không có tiền có thể nhịn, những ngày không có yêu thương làm sao trải qua?

Tôi không thể hiểu được, thật sự không thể nào hiểu được, tại sao con người có nhiều đau khổ như vậy, đến nổi tìm không được một lý do khiến cho tôi nghiến răng, lại kiên trì một lúc, cho dù chỉ một lúc?

Tất cả mọi thứ, dường như đều đang kéo tôi xuống.

Khổ nạn dường như vô tận, là giống trận mưa rào này không nhìn thấy được bình minh, và tôi mãi mãi cũng không chờ đợi được một ngày tươi sáng rực rỡ.

Lại đi thêm 1 lúc, trước con đường đi bộ ít người, xuất hiện 1 cây cầu rộng.

Tôi lên cầu, leo lên lan can thấp nhìn xuống, dòng nước siết đang dào dạt chảy về phía trước.

Không biết có phải ảo giác hay không, đằng sau như thể có người đang gọi tên của tôi.

Tôi mặc kệ, ném chiếc ba lô ướt sũng sang một bên, hai tay dùng lực trèo lên lan can, thẩn thờ nhìn dòng nước xám xịt phía dưới.

Chỉ là vẫn chưa xem được bao lâu, âm thanh ảo giác đó càng trở nên rõ ràng hơn.

“Không đến nỗi như vậy chứ, thật sự muốn nhảy sao?”

Mưa lớn làm nhoè tầm mắt. Tôi lau đi nước mưa trên mặt, chỉ nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đang từ từ dừng lại bên cầu.

Một người nào đó đang bắt chéo đôi chân dài, ngồi ở ghế sau mở cửa kính ra nhìn tôi, giọng điệu không mặn không nhạt, lại không nghe ra ý châm chọc.

Tôi đỏ mắt nhìn dòng nước chảy siết: “Tôi cho rằng người như cậu sẽ vui chứ.”

“Cậu cảm thấy tôi hy vọng cậu nhảy sao?”

“Đổi từ khác, không bằng nói là khát khao?”

“..........”

Sau một hồi im lặng, đối phương xuống xe.

Không biết từ lúc nào, 1 chiếc dù đen che trên đỉnh đầu tôi: “Có lẽ vậy, dẫu sao ngày hôm đó.......tôi vốn dự định cùng cậu nhảy xuống dưới.”

- ---------------------------

Kiếp nạn thứ 82 của bà Trình Lạc là bà nội La Ngọc Đình  
Bình Luận (0)
Comment