Hoan Du

Chương 17

Editor: Trà Đá.

Chỗ lối thang bộ ít người lui tới, cho nên rất yên tĩnh.

Phó Lệ Minh và Cố Du một trước một sau đi xuống, trong không gian chỉ vang lên tiếng bước chân của bọn họ.

Một cảm giác mát lạnh truyền đến, khiến cánh tay Cố Du nổi lên một lớp da gà, cô lấy tay chà xát cánh tay mình.

Lúc đi đến chỗ rẽ lầu hai, Phó Lệ Minh dừng lại, quay đầu nhìn Cố Du, môi mím thành một đường, gương mặt lạnh lùng.

Cố Du thấy anh dừng lại thì cũng dừng lại theo, đứng cách anh hai bậc thang cấp.

Cô nuốt nước miếng, chủ động nhận sai: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, vừa rồi tôi không nên nhận bà con với anh, nhưng đó là cách duy nhất để ngăn bọn họ nói lung tung.”

Phó Lệ Minh: “Cô còn biết nghĩ cách cơ đấy.”

Cố Du biết anh cố ý châm chọc mình.

Người có tiền như anh rất ghét người nghèo như cô: “Nếu anh cảm thấy bản thân bị thua thiệt, thì…” Cô kéo dài chữ cuối, bởi vì cô cũng không biết làm sao cho anh hết giận. Chuyện này rõ ràng không có gì to tát, nhưng nhìn anh có vẻ như không vui.

“Thì sao?” Phó Lệ Minh có chút hứng thú, nhưng mà… “Cô lại đây.”

Cố Du lo sợ, tại sao lại bắt cô qua đó?

Thấy dáng vẻ do dự của cô, Phó Lệ Minh nhướn mày, nói: “Cô định đứng ở trên cao rồi bắt tôi ngước cổ lên nhìn sao?”

“Không phải.” Cố Du lập tức đi xuống cầu thang, nhưng cũng không đứng gần anh quá.

“Ban nãy cô chưa nói xong, nếu tôi cảm thấy bị thiệt thòi, thì sẽ làm sao?”

Cố Du bỗng nhiên nói: “Thì đòi lại chứ sao.” Đường đường là nam tử hán, vậy mà còn so đo với cô, nhiều người còn muốn làm anh trai của cô kia kìa.

Hơn nữa, cái này cũng không phải vì anh có được không? Bị hiểu lầm là anh trai cô, còn hơn là bị hiểu lầm là người yêu.

Phó Lệ Minh nở nụ cười, cũng không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi: “Đi thôi.”

Cố Du vốn tưởng rằng anh sẽ bỏ qua cho cô, vừa thả lỏng một chút, thì Phó Lệ Minh đi phía trước cảnh cáo: “Sau này không được nói tôi là anh trai cô.”

Cố Du liếc nhìn dáng lưng anh, khinh thường nói: “yên tâm, nếu có lần sau, thì tôi sẽ nói là tôi có chồng rồi.”

Chỉ hối hận là ban nãy cô không nghĩ tới ý này, đáng giận.

Phó Lệ Minh chợt dừng chân, quay đầu liếc nhìn Cố Du, trong ánh mắt dường như có chút chế giễu.

Cố Du nâng cằm, không tiếp nhận sự chế giễu của anh, cô thiếu gì cách, hứ!

Phó Lệ Minh hừ một tiếng, không để ý đến cô nữa.

Đi đến đường cái, trong tay Cố Du vẫn còn cầm 28 đồng tiền lẻ. Bên cạnh có một cửa hàng bán đồ uống, cô suy nghĩ rồi đi qua.

Cố Du đọc menu và giả cả, trong lòng tính toán 28 đồng có thể mua được cái gì.

Cửa hàng bán trà sữa trân châu, 18 đồng một ly, hiện tại đang có chương trình mua hai ly giảm 8 đồng.

Vừa đúng 28 đồng, Cố Du quyết định mua hai ly.

Phó Lệ Minh đã ở trên xe chờ cô, trên tay cô là hai ly trà sữa, không tiện mở cửa, Phó Lệ Minh không thể không giúp cô mở cửa xe.

Cố Du đứng ở bên cửa xe, đưa cho anh một ly: “Ly này của anh.”

Phó Lệ Minh: “Không uống.”

Cố Du: “Không uống thì anh cũng cầm lấy đi, tôi không tiện lên xe.”

Sắc mặt Phó Lệ Minh ngạc nhiên, lá gan của cô có vẻ càng lúc càng lớn, cũng dám dùng giọng điệu này mà nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn nhận lấy ly trà sữa.

Dọc đường đi, cái miệng nhỏ của Cố Du nhấp từng ngụm trà sữa, đôi khi còn sống chết phân cao thấp với trân châu.

Hai người không nói chuyện, lại không biết trong không khí có cái gì không đúng.

Sau khi đưa Cố Du về nhà, Phó Lệ Minh lái xe đi đón Giang Khải.

Giang Khải liếc nhìn trong xe, hỏi: “Cố Du đâu?”

Phó Lệ Minh trầm giọng: “Kỳ quái lắm hả?”

“Không phải ban nãy hai người ở chung một chỗ sao? Đừng nói buổi tối mà anh vứt một cô gái đẹp ở bên đường nhé?”

“Bây giờ tôi sẽ vứt cậu xuống đường.”

Anh vừa dứt lời, Giang Khải nhanh chóng ngồi vào xe, đóng cửa lại. Anh ấy cợt nhả nói: “Anh Minh, nhiều ngày không gặp, em nhớ anh quá.”

Lời này cực kỳ buồn nôn, Phó Lệ Minh lạnh mặt nhìn anh ấy.

Giang Khải lại tiếp tục nói: “Ánh mắt này của anh cũng nói là nhớ em, em biết mà. A! Ly trà sữa này cho em hả?”

Ống hút cũng chưa cắm vào, chưa có ai uống, Phó Lệ Minh không bao giờ thích uống cái này.

Phó Lệ Minh: “Không phải.”

Giang Khải coi như không nghe thấy, không khách khí mà cầm lên, cắm ống hút rồi bắt đầu uống.

Động tác của Giang Khải lưu loát, vẻ mặt thỏa mãn sau khi uống một ngụm: “Ngon quá.”

Phó Lệ Minh: “Xem ra cậu uống cái này là được rồi, khỏi cần ăn cơm.”

Giang Khải: “Vẫn phải ăn cơm chứ.”

Bọn họ đến Thịnh Thế Vương Triều, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên đã đến trước, cũng đã một khoảng thời gian bốn người bọn họ đã không tụ tập rồi.

Bốn người bọn họ là bạn bè từ nhỏ, đàn ông không thân mật khắng khít như phụ nữ, nhưng khi đối phương có việc cần, thì chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Gần đây có tin đồn nhà họ Phó và nhà họ Dung lui tới rất thân thiết, thậm chí có người đoán hai nhà sắp làm thông gia. Lời đồn đãi bị truyền đi nhiều hơn, đã bị nói giống như sự thật.

Hiện tại có rất nhiều người dùng giọng điệu chắc nịch khi nói đến việc này.

Trước mắt chỉ là lời đồn trong giới thượng lưu, nhưng nếu càng ngày càng đồn đại nhiều hơn thì có lẽ sẽ lên mặt báo.

Phó Lệ Minh không thích giao thiệp, không rõ ở phía sau lưng anh đã bị đồn thành bộ dạng gì nữa.

Nhưng Hoắc Diệc Thanh biết, ban đầu không để ý tới, nhưng lúc tối ăn cơm cùng gia đình, mẹ anh ấy hỏi Phó Lệ Minh khi nào thì đính hôn, thuận tiện thúc giục anh ấy.

Tình hình có chút nghiêm trọng, vẫn nên nói cho anh biết thì hơn.

Sau khi Phó Lệ Minh nghe xong, cực kỳ không vui.

“Chuyện này hơn phân nửa là do nhà họ Dung truyền ra.” Giang Khải lộ ra vẻ mặt châm chọc.

Dù sao có thể móc nối quan hệ với nhà họ Phó, thì hoàn toàn có lợi đối với tình thế đang bấp bênh của bọn họ. Hơn nữa lại có Phó Khai Nguyên hỗ trợ, bọn họ hơn phân nửa đã cảm thấy đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Ba người còn lại cũng biết, mặc kệ trước đây Phó Lệ Minh suy nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại chắc chắn anh sẽ không muốn lấy tiểu thư nhà họ Dung.

Cả đời anh chán ghét nhất là chuyện hôn nhân bị áp đặt.

Nhìn thần sắc khó chịu của anh, Hoắc Diệc Thanh hỏi: “Cậu sẽ không cắt đứt chuyện làm ăn với nhà họ Dung chứ?”

Hiện tại nhà họ Dung rất loạn, nhưng sản nghiệp gia tộc lại ngang ngửa nhà họ Phó, bọn họ hợp tác với nhau cũng có thể có nhiều lợi ích. Nếu như cắt đứt, thì cơ hội của bọn họ sẽ khó khăn hơn.

Phó Lệ Minh nheo mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Đương nhiên là không.”

Giang Khải: “Vậy còn Dung Tĩnh thì sao?” Anh ấy quan tâm nhất là chuyện này, gần đây anh ấy thường xuyên nghe thấy cái tên này.

Phó Lệ Minh: “Trên phương diện làm ăn, tôi có thể tiếp tục hợp tác với cô ta, còn cái khác thì không thể nào.”

Thần sắc Giang Khải hơi phức tạp, không thể nói rõ là đang cảm thấy vui hay buồn, anh ấy thở dài một hơi.

Lăng Văn Khiên nhìn thấy phản ứng của Giang Khải, hỏi: “Cậu thở dài cái gì?”

Giang Khải phiền muộn nói: “Tôi đang phát sầu về chuyện hạnh phúc của bản thân.”

“Hạnh phúc hay tình dục?” Ánh mắt Hoắc Diệc Thanh ngầm liếc nhìn xuống phía dưới quần Giang Khải.

Giang Khải xoay người sang chỗ khác, khẽ nói: “Bậy bạ.”

Hoắc Diệc Thanh lập tức hiểu ra: “Bạn gái cậu có phải là em họ của Dung Tĩnh không? Nghe nói quan hệ của bọn họ rất tốt, có phải lại muốn…”

Giang Khải thật sự không muốn nói ra chuyện này, nhưng gần đây Phương Dung Phỉ toàn đề cập đến vấn đề này, ngày hôm qua còn nói anh ấy gọi điện thoại hẹn Phó Lệ Minh ăn cơm chung. Giang Khải không đồng ý, kết quả lại giận anh ấy, chặn hết điện thoại và Wechat, Giang Khải dùng điện thoại khác gọi tới, cô ta vừa nghe thấy giọng Giang Khải thì lập tức cúp máy.

Giang Khải gật đầu, sau đó cam đoan với Phó Lệ Minh: “Anh, anh yên tâm, em sẽ không phản bội anh.”

Hoắc Diệc Thanh cười cười vỗ bờ vai Giang Khải, nói: “Lần trước bị đánh sợ rồi chứ gì?”

Nói đến việc này, Giang Khải uất ức: “Anh, bây giờ anh có thấy áy náy với em không?”

Phó Lệ Minh: “Không.”

“Lúc tối anh còn hẹn hò với Cố Du còn gì, giải thích đi chứ?” Giang Khải không phục.

Hoắc Diệc Thanh cảm thấy hứng thú: “Hẹn hò? Là sao?”

Buổi chiều Hoắc Diệc Thanh không ở công ty, chẳng lẽ lúc anh ấy không ở đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong đầu Phó Lệ Minh hiện lên gương mặt của Cố Du: “Không phải hẹn hò.”

“Hai người đi ăn cơm chung với nhau, không phải hẹn hò thì là gì?”

Hoắc Diệc Thanh đồng ý với câu nói của Giang Khải, nói với Phó Lệ Minh: “Cậu cũng không phải người tùy tiện đi ăn cơm chung với một cô gái như thế.”

Phó Lệ Minh hỏi lại: “Cậu chắc chứ?”

Anh quả thật không phải người như thế, nhưng hôm nay anh lại làm chuyện như vậy, chính bản thân anh cũng không hiểu được.

Hoắc Diệc Thanh: “Vậy thì cậu ăn một bữa cơm với Dung Tĩnh thử xem.”

Giang Khải phụ họa: “Đúng vậy.”

Phó Lệ Minh liếc bọn họ một cái.

Lăng Văn Khiên nhìn thấy, cảm thấy thú vị, hiếu kỳ nói: “Nghe mấy cậu nhắc đến người tên là Cố Du nhiều lần như vậy, rốt cuộc người đó là ai?”

Lăng Văn Khiên bình thường vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu làm thí nghiệm, nên không quan tâm mấy chuyện bát nháo bên ngoài.

Nhắc tới Cố Du, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh có rất nhiều lời muốn nói, hai người một trước một sau kể lại, lần đầu tiên gặp Cố Du thế nào, bây giờ cô đã trở thành nhân viên ở Sang Thành ra sao, hai người kể rất hào hứng.

Phó Lệ Minh uống rượu, để cho bọn họ nói.

Trong quá trình miêu tả của bọn họ, hình ảnh trước kia đều hiện ra trong đầu.

Ngoại trừ bọn họ nói ra những chuyện đó, thì còn có một ít là bọn họ không phát hiện ra và cũng không biết.

Cô gái này có vẻ không giống những người khác.

Lăng Văn Khiên nghe xong, gật gật đầu, nói: “Nghe các cậu nói vậy, tôi cũng cảm thấy cô gái đó rất hợp với Phó Lệ Minh.”

Phó Lệ Minh cầm ly rượu trong tay, như có điều cần suy nghĩ.

Thích hợp!

Giang Khải rèn sắt khi còn nóng, vỗ bờ vai Phó Lệ Minh, nói: “Anh, đã 32 rồi, cho dù tâm lý anh không gấp, nhưng trên phương diện sinh lý thì cũng cần phải giải quyết chứ, nếu để ứ thời gian dài quá, thì sẽ bị hỏng mất.”

Phó Lệ Minh hất tay Giang Khải ra: “Quản cho tốt chuyện của cậu.”

Hoắc Diệc Thanh vỗ lưng Giang Khải, an ủi nói: “Có bị hỏng cũng không cần lo, tôi có người bạn làm bên khoa tiết niệu, có thể giới thiệu cho cậu.”

“Tôi mới không bị hỏng, hiện tại mới là thời điểm tràn đầy tinh lực nè.”

“Biết cậu tràn đầy tinh lực rồi, nhưng lại không chỗ để xả, như vậy mới càng dễ hỏng.”

Giang Khải tìm Lăng Văn Khiên hỗ trợ: “Cậu là người học cao, cậu nói bọn họ hay là tôi dễ bị hỏng hơn?”

Lăng Văn Khiên: “Tôi không có nghiên cứu qua vấn đề này, cậu có thể đến chỗ bác sĩ để được cố vấn thêm.”

Giang Khải bị bắt nạt không phục, thầm chờ đợi đến khi bắt được cái đuôi của Phó Lệ Minh rồi sẽ ngược lại anh thê thảm.

Vui đùa một trận, mọi người bắt đầu nói đến chuyện chính.

Phó Lệ Minh vừa tiếp quản Phó thị mấy năm nay đã có thể đưa phó thị lớn mạnh hơn nữa, đạt được rất nhiều thành công, nhưng lại gây không ít thù hằn, gần nhất có người lại muốn kết hợp lại để đánh bại anh. Đây cũng là lý do bọn họ hợp tác với Dung thị, so với Phó Lệ Minh, thì ba anh là Phó Khai Nguyên lại lo sợ công ty bị sụp đổ, cho nên vội vàng tạo mối quan hệ thân thiết với nhà họ Dung.

Tuy Giang Khải, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên đều có công việc riêng, nhưng cũng luôn luôn ngầm giúp Phó Lệ Minh, dù sao một người vận hành một tập đoàn lớn như vậy quả thật không dễ dàng.

Bọn họ tìm hiểu tiếng gió, thu thập tài liệu, cung cấp cho Phó Lệ Minh, cũng cùng nhau suy nghĩ tìm phương án.

Mấy người trò chuyện tới hơn nửa đêm, Phó Lệ Minh trở lại nhà mình, mở đèn lên, trong nhà rộng rãi yên tĩnh, không có một chút hơi người.

Anh đã quen với điều này, đi đến sô pha ngồi xuống, xoa bóp huyệt thái dương.

Đêm nay uống có chút nhiều, hơi đau đầu.

Anh ngả lưng ra ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt lại, đủ loại chuyện cũ lập tức ùa vào trái tim một cách mãnh liệt.

Gia đình không hạnh phúc, một người cha vô trách nhiệm, một người mẹ chết vì uất ức…

Anh không muốn nghĩ nhiều nữa, đứng dậy đi tắm.

~

Cố Du làm việc ở Sang Thành cực kỳ chăm chỉ, cô thích không khí làm việc ở đây, mọi người ai nấy đều rất cố gắng, cô cũng không muốn bị ở phía sau.

Tống Lệ Hoa thật sự rất hài lòng với biểu hiện làm việc của cô, khen ngợi cô trước mặt Hoắc Diệc Thanh.

Hoắc Diệc Thanh gật gật đầu: “Chúng ta quả nhiên không nhìn lầm người.”

Tống Lệ Hoa cười nói: “Ngày đó còn hai cô gái khác cũng rất giỏi, vậy mà anh lại kiên quyết chọn Cố Du, ánh mắt anh quả thật không lầm.”

Ngày đó Tống Lệ Hoa cũng là một trong ba người phỏng vấn, tuy rằng rất hài lòng với Cố Du, nhưng hai người còn lại cũng rất giỏi, hoặc nói là tiềm lực có thể được khai thác nhiều hơn.

Hiện tại, năng lực làm việc của Cố Du rất tốt, lối tư duy và sáng tạo rất vừa lòng mọi người.

Sau khi Tống Lệ Hoa đi rồi, Hoắc Diệc Thanh gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh, khẳng định năng lực của Cố Du.

Phó Lệ Minh đang nghe Trương Bân báo cáo công tác, lúc này tạm dừng.

“Thì sao?”

“Tôi còn tưởng rằng cậu thích nghe bọn tôi khen ngợi cô ấy.” Hoắc Diệc Thanh cảm thấy thất vọng.

“Cậu định tiến cử cô ấy đến tập đoàn Phó thị sao?”

“Không, cứ coi như tôi chưa gọi cho cậu, tạm biệt.” Hoắc Diệc Thanh cúp máy.

Cố Du là người anh ấy tự mình chiêu mộ, sao có thể nói cho là cho? Huống hồ, cho dù tặng cho Phó Lệ Minh, thì cũng phải được đến chỗ tốt hơn mới được.

Có điều…

Hoắc Diệc Thanh gọi một cuộc điện thoại, nói trợ lý gọi Cố Du đến văn phòng một chuyến.

Cố Du nghĩ công việc của mình xảy ra vấn đề, cho nên trong lòng thấp thỏm đến văn phòng.

Hoắc Diệc Thanh mời cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bưng tới cho cô một tách cà phê.

Việc này khiến Cố Du không hiểu lắm.

“Tổng giám đốc Hoắc, có phải tôi làm gì không tốt không? Nếu đúng thì anh cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng sửa.”

Hoắc Diệc Thanh lắc đầu: “Không có, cô đang làm rất tốt công việc được giao, bọn tôi rất hài lòng.”

Cố Du yên tâm một chút.

Hoắc Diệc Thanh uống một ngụm cà phê, sau khi đặt tách cà phê xuống, nói: “Hiện tại tôi muốn biết là cô có vừa lòng với Sang Thành hay không.”

Cố Du lập tức trả lời: “Đương nhiên là tôi rất hài lòng.” Đây là lời nói thật lòng của cô, cho tới bây giờ cô vẫn không ngờ bản thân lại có thể được làm việc trong một đội chuyên nghiệp như vậy.

Hoắc Diệc Thanh: “Sang Thành cũng tốt, nhưng còn có những công ty khác tốt hơn.”

“Trên lĩnh vực quảng cáo thì tôi cho rằng Sang Thành được xem là số một rồi.”

“Tôi không chỉ nói đến công ty quảng cáo, mà là những công ty lớn ở những lĩnh vực khác.”

Bây giờ Cố Du đã hiểu, Hoắc Diệc Thanh sợ cô sẽ nhảy sang công ty khác, hơn nữa lại còn nhảy sang mảng khác.

Cô nở nụ cười, nói: “Hiện tại tôi thật sự rất thích Sang Thành, không muốn chuyển chỗ làm. Hơn nữa, tôi thật sự rất thích ngành quảng cáo, không muốn nhảy sang mảng khác. Trước đây tôi làm việc ở Phi Dực ba năm, không phải là không có cơ hội để chuyển chỗ làm, nhưng tôi là người thích yên ổn, không thích nhảy tới nhảy lui.”

“Nếu như có người chấp nhận trả lương cao hơn, công việc lại thoải mái hơn thì sao?

“Ví dụ…”

Hoắc Diệc Thanh suy nghĩ một chút, anh ấy suy nghĩ nếu như sau này Phó Lệ Minh muốn cướp người, thì sẽ đoạt như thế nào: “Ví dụ như làm trợ lý hay thư ký gì đó.”

Cố Du lắc đầu: “Trợ lý hay thư ký gì đó sẽ thoải mái hơn sao?” Theo cô biết thì cũng không thoải mái, lộn xộn không nói, mà còn bị khinh thường.

“Nếu như là cô thì chắc sẽ dễ dàng thôi.”

Cố Du vẫn lắc đầu: “Nói như anh, thì tôi sẽ phải đi mời rượu hay gì, tôi không làm.”

Hoắc Diệc Thanh không ngờ cô lại có thể nói như vậy, anh ấy đột nhiên bật cười.

Chuyện mời rượu thì anh ấy không biết.

Được rồi, Hoắc Diệc Thanh đã có thể xác định Cố Du là một cô gái có tâm với công việc, anh ấy rất an tâm.

“Hy vọng sau này cô sẽ có nhiều cống hiến hơn cho Sang Thành.”

“Vâng.”

“Không được để người khác lôi kéo dễ dàng.”

Cố Du không nhịn được bật cười, ông chủ của cô thực sự có cảm giác không an toàn: “Tổng giám đốc Hoắc, anh yên tâm, chỉ cần anh không đuổi tôi, thì tôi cũng không dễ dàng nhảy chỗ khác đâu.”

Hoắc Diệc Thanh bày ra bộ dáng yên tâm.

~

Mấy ngày nay Phó Lệ Minh bộn bề công việc, thường xuyên tăng ca đến tối muộn.

Hôm nay Sang Thành cũng bắt đầu tăng ca, phương án quảng cáo đang đi vào giai đoạn hoàn thiện, hôm sau sẽ phải gặp bên Dung Tĩnh để thảo luận. Bọn họ hy vọng đây là lần sửa chữa cuối cùng.

Tăng ca, nhưng cơm cũng không thể không ăn.

Đồ ăn được dặt đã sớm giao tới, lúc Cố Du đang chuẩn bị ăn, thì bị Hoắc Diệc Thanh gọi lại.

“Cô mang một phần lên trên cho tổng giám đốc Phó.”

“Không phải tổng giám đốc Phó có trợ lý sao?” Cố Du cũng không phải là không muốn đi, nhưng trên thực tế nghe đến tên anh, thì tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất an, tiềm thức muốn trốn tránh.

Hoắc Diệc Thanh: “Trợ lý của cậu ấy có việc xin nghỉ, hiện tại tổng giám đốc Phó không có ai chăm hết.”

“Thôi được rồi, để tôi đi.”

Cố Du chấp nhận phần khó khăn nhất vậy.

Sau lần trước ăn cơm chung, Cố Du cũng không gặp Phó Lệ Minh. Mỗi ngày cô đều bận rộn công việc, đôi khi về nhà cũng tiếp tục làm việc, mệt nhọc rồi tắm rửa đi ngủ.

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhớ tới Phó Lệ Minh, có thể bởi vì ấn tượng sau này không còn giống như ấn tượng đầu tiên nữa, cô có chút thiện cảm với anh. Đương nhiên, khi nghĩ đến những lời nói độc miệng của anh, thì chút thiện cảm của cô dành cho anh cũng bay biến.

Lúc đi tới trước cửa văn phòng Phó Lệ Minh, cô hít sâu một cái, gõ cửa.

Bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của Phó Lệ Minh: “Vào đi.”

Cô đẩy cửa đi vào, phía sau bàn làm việc rộng lớn là Phó Lệ Minh đang cúi đầu viết gì đó, Tư thế ngồi của anh rất thẳng, trong tay cầm cây bút máy màu đen, tốc độ viết rất nhanh.

Anh viết xong, ngẩng đầu nhìn người đi vào.

Cố Du cười cười với anh, nói: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Hoắc nói tôi mang cơm tối lên cho anh.”

Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua hộp cơm trên tay cô, gật đầu: “Để ở trên bàn trà đi.”

“Được.” Cố Du nghe theo, sau đó chuẩn bị rời đi: “Tôi xin phép đi trước.”

Phó Lệ Minh đã cúi đầu tiếp tục công việc, đáp: “Ừ.”

Cố Du do dự, nói: “Tổng giám đốc Phó, anh vẫn nên ăn trước rồi hẵng làm việc.”

Động tác của Phó Lệ Minh dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt không nhìn ra biểu hiện gì.

Cố Du nhìn anh, mỉm cười nói: “Đồ ăn nguội thì không tốt.”

Nói xong, cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Phó Lệ Minh thu hồi tầm mắt, sau khi viết thêm vài dòng, anh đặt bút xuống, đứng dậy đi qua ăn cơm.

Tám giờ tối, công việc cũng đã xong, Phó Lệ Minh gọi điện thoại cho Hoắc Diệc Thanh: “Còn tăng ca hả?”

Hoắc Diệc Thanh: “Xong rồi, sao thế? Muốn đi uống một ly hả?”

Phó Lệ Minh: “Không phải.”

“Cậu có muốn uống thì tôi cũng không rảnh, tôi có việc rồi.”

Phó Lệ Minh gọi cuộc điện thoại này thật ra cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn biết bọn họ sẽ tăng ca tới khi nào. Hiện tại cảm thấy bản thân thật rảnh rỗi.

Đang định cúp điện thoại, thì Hoắc Diệc Thanh nói: “À đúng rồi, lát nữa tôi sẽ cho người mang văn kiện lên cho cậu ký tên, sáng mai cậu nói nhân viên mang xuống cho tôi là được rồi.”

Tại sao lại phải vội vàng đưa văn kiện lên lúc này?

Trước khi cúp máy, Hoắc Diệc Thanh còn bật cười rất quỷ dị.

Không biết vì sao Phó Lệ Minh lại cảm thấy có chút chờ mong phần văn kiện này.

Đợi vài phút, cửa phòng làm việc bị gõ vang.

“Vào đi.” Anh ra vẻ thâm trầm, cúi đầu đọc văn kiện.

Cửa mở, một giọng nói vang lên.

“Tổng giám đốc Phó, đây là văn kiện tổng giám đốc Hoắc muốn đưa cho anh.”

Là một giọng nam.

Phó Lệ Minh ngẩng đầu, anh nhớ không nhầm thì người này tên là Giang Phong, lần trước rất ân cần với Cố Du. Mặt anh không biến sắc, nói: “Đưa đây.”

Giang Phong mặt mày tươi cười đi qua, đặt trên bàn anh.

“Tổng giám đốc Hoắc nói…”

“Tôi biết rồi, cậu về trước đi.”

Giang Phong hơi nhướn mày, xoay người đi ra ngoài.

Lúc trở lại Sang Thành, Hoắc Diệc Thanh hỏi Giang Phong: “Tổng giám đốc Phó có nói gì không?”

Giang Phong lắc đầu: “Không có.”

Hoắc Diệc Thanh: “Vậy tâm tình thế nào?”

Giang Phong nhíu mày: “Tâm trạng tổng giám đốc Phó có vẻ không tốt.” Ngay cả lời người khác cũng không muốn nghe.

Biết Phó Lệ Minh không vui, Hoắc Diệc Thanh lập tức vui vẻ.

Rõ ràng lúc nói chuyện điện thoại thì tâm tình không tệ lắm, sao mới vài phút đã mất hứng rồi?

Phó Lệ Minh để văn kiện mà Giang Phong đưa tới qua một bên, không ký, đứng dậy rời đi.

Lúc xuống lầu, anh không dùng thang máy VIP, mà đi thang máy dành cho nhân viên.

Đến tầng 36, thang máy ngừng lại, Hoắc Diệc Thanh và vài nhân viên Sang Thành cùng nhau tiến vào.

Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Hoắc Diệc Thanh hỏi nhân viên Sang Thành: “Ủa, sao không thấy Cố Du.”

“A, Cố Du vừa mới đi về trước rồi, hình như có ai đến đó.”

“Vậy sao.” Hoắc Diệc Thanh hiểu rõ, chợt bát quái hỏi: “Chẳng lẽ tìm được bạn trai rồi?”

“Không rõ lắm, nhưng lúc cô ấy nghe điện thoại thì rất hào hứng, cũng có thể lắm.”

Hoắc Diệc Thanh: “Ai da, phụ nữ xinh đẹp luôn được chào đón.”

Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Cảm xúc của Giang Phong không tốt lắm, mọi người đều biết Giang Phong muốn theo đuổi Cố Du, nhưng Cố Du lại ám chỉ không muốn yêu đương với đồng nghiệp, nên anh ấy chưa tấn công đã thất bại.

Mọi người an ủi Giang Phong vài câu.

Chỉ có Hoắc Diệc Thanh thầm quan sát phản ứng của Phó Lệ Minh, trong lòng thầm cười trộm.

Lúc Phó Lệ Minh lái xe rời đi, xa xa thấy nét mặt tươi cười của Cố Du ngồi lê chiếc xe màu trắng, ma xui quỷ khiến, anh lại nhớ kỹ biển số xe.

Tác giả nói ra suy nghĩ: Tiểu kịch trường:

Một ngày nào đó…

Cố Du lại uống trà sữa, chỉ mua một ly.

Phó Lê Minh: “Thực phẩm không tốt cho sức khỏe.”

Cố Du: “Uống ngon là được rồi, anh muốn uống một chút không?”

Phó Lệ Minh: “Không uống.”

Cố Du: “Có phải anh chưa từng uống qua đúng không?”

Phó Lệ Minh không trả lời, Cố Du đã hiểu.

Cố Du uống một ngụm, sau đó đưa ly trà sữa tới trước miệng anh: “Uống một tí.”

Phó Lệ Minh: “Không uống.”

Cố Du: “Chỉ một tí thôi mà.”

Phó Lệ Minh nhìn cô chằm chằm, Cố Du biết anh không vui, ngượng ngùng lấy lại cái ly, bắt đầu uống. Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Không uống là một sự tổn thất…”

Lời còn chưa nói hết, một bóng đen tiến tới.

Phó Lê Minh hôn môi cô, mút cánh môi cô.

Lúc Cố Du bị anh hôn đến choáng váng, thì anh tách ra, vừa lòng nói: “Hương vị không tệ.”

Cố Du đỏ mặt: “Anh… Lưu manh!”

Phó Lệ Minh không nói gì, nhấn ga, xe chạy nhanh như bay.

Cố Du: “Anh lái chậm một chút!”

Phó Lệ Minh: “Anh muốn mau chóng về nhà chơi trò lưu manh.”
Bình Luận (0)
Comment