Hoan Du

Chương 26

Editor: Trà Đá.

Sau khi cô thêm anh vào Wechat, thì Phó Lệ Minh nhanh chóng gởi đến một hình ảnh.

Là cái chén đầu heo màu hồng cô làm, nhưng mà… Bây giờ trên đỉnh đầu con heo đã thành bồn hoa.

Cái đầu heo này vốn là một cái chén đựng đồ vật, lúc cô làm đã tính toán sẽ chứa một ít đồ nho nhỏ trên bàn trang điểm. Nói đưa cho Phó Lệ Minh chỉ là nhất thời xúc động, không ngờ anh lại tưởng thật, bây giờ còn dùng nó làm bồn hoa.

Cố Du phóng to bức hình, nhĩn kỹ thì ra là anh trồng bạc hà.

Loại thực vật này khi nở hoa rất dễ thương.

Cố Du đã từng nuôi chết qua rất nhiều bồn hoa, nên nhắc nhở anh: [Bồn hoa phải có một lỗ thông khí ở dưới đáy, nếu không thì thực vật sẽ không sống được.]

Phó Lệ Minh chụp cái đáy gởi cho cô, có một cái lỗ.

Ảnh chụp gần, tay anh đang nắm cái đầu heo màu hồng, cực kỳ thu hút ánh mắt, lực chú ý của Cố Du dần dần cố định trên bàn tay anh.

Tuy ràng mỗi lần gặp anh cô cũng đã nhìn tay anh, nhưng mà nhìn qua ảnh mới lớn mật mà ngắm kỹ. Tay anh rất đẹp, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, hơn nữa thoạt nhìn rất có sức mạnh, không thô ráp, nhưng cũng không phải kiểu nho nhỏ yếu ớt. Móng tay anh được cắt ngắn sạch sẽ chỉnh tề, trong lòng Cố Du không ngừng khen ngợi bàn tay anh.

Lúc đang nhìn ảnh, thì anh lại gởi thêm một tin nhắn: [Cô nghĩ nên để chậu cây ở đâu là thích hợp nhất.]

Một cái chậu cây màu hồng phấn đáng yêu cực kỳ không phù hợp với phong thái của Phó Lệ Minh, Cố Du cảm thấy để ở đâu cũng không thích hợp.

Nếu người khác phát hiện một tổng giám đốc tập đoàn Phó thị lạnh lùng chín chắn lại bày một thứ như vậy trong nhà, nhất định sẽ rất thú vị.

Vì vậy, Cố Du cười nhắn đáp: [Phòng khách.]

Đương nhiên là cô chỉ tùy tiện nói, cũng không cho rằng Phó Lệ Minh sẽ nghe cô.

Ban đêm yên tĩnh, Phó Lệ Minh ngồi ở sô pha phòng khách, trước mặt bàn bày một đống bừa bãi hỗn độn.

Tối nay anh đến ăn cơm với Phó Khai Nguyên, lúc rời đi anh nhìn trong sân vườn có một bồn hoa bạc hà nho nhỏ, đột nhiên có ý tưởng sẽ làm một chậu hoa nho nhỏ trên đầu con heo hồng, vì thế anh tiện tay lấy một chậu.

Về nhà, anh lập tức bắt đầu làm, đổi bồn xong, đầu tiên anh nghĩ đến là muốn cho Cố Du thấy.

Đặt ở phòng khách sao?

Phòng khách của anh lạnh lẽo, màu lam là màu chủ đạo, đồ dùng đơn giản, có vẻ như không bài trí gì. Đối diện sô pha là tivi màn hình lớn treo tường, phía dưới là ngăn tủ dài.

Phó Lệ Minh đứng dậy đặt bồn hoa nhỏ trên tủ tivi, lùi về sau quan sát một hồi, cảm thấy không hài lòng lắm.

Ngoại trừ chỗ đó, thì chỉ có bàn trà là thích hợp nhất.

Trên bàn trà bày nào là gạt tàn thuốc, báo tài chính và tạp chí kinh tế. Bình thường anh ở nhà chỉ ở phòng khách đọc sách xem báo. Bồn hoa để ở đây, thỉnh thoảng khi đôi mắt mệt mỏi, được nhìn thấy một cái gì đó màu xanh tươi có vẻ rất được.

Cố Du đợi hai phút chờ anh trả lời, cô cảm thấy bản thật sự rất ngốc khi chờ đợi anh, vì thế cô mở game chơi, đến khi cô nhận được tin nhắn “Ok” từ anh, thì nhân vật game của cô cũng chết.

Cuối cùng cũng đạt được.

Nhưng tin nhắn này thật sự khiến cô mất bình tĩnh. Tại sao cô chỉ nói tùy tiện thì anh lại nghe theo?

Vì sao vì sao vì sao…

Đêm nay, Cố Du đến khuya mới ngủ được, cũng may hôm sau là cuối tuần, nếu không thì cô sẽ mệt chết mất.

Bởi vì chủ nhật phải tăng ca, cho nên cuối tuần chỉ sợ càng thêm bận rộn, vì vậy Cố Du quyết định sẽ ở nhà ăn ngủ một ngày thứ bảy.

Một người khó tránh khỏi nhàm chán, không hiểu sao cô lại mở Wechat vào khung chat của cô và Phó Lệ Minh, xem hai ảnh chụp kia.

Càng xem càng cảm thấy con heo màu hồng của cô rất đáng yêu, đáng tiếc là chưa được tận mắt nhìn thấy thành phẩm.

Lúc nhìn thấy bàn tay của Phó Lệ Minh, cô đột nhiên nhớ tới bộ dáng của anh, lạnh lùng, khí thể hơn người, nghiêm túc, lại còn mỉm cười với cô…

Cố Du cảm thấy bản thân bị điên rồi, cô lắc lắc đầu, quyết định đi ăn.

Bữa sáng ăn trễ, nên cô chưa ăn trưa, bây giờ đã hai giờ chiều, cô đói bụng, cô lấy hoa quả mới mua tối qua trong tủ lạnh ra ăn.

Có cherry, nho, dứa, xoài, đu đủ, và một quả dưa hấu không lớn lắm.

Cô đã từng thấy trên mạng một bức hình dưa hấu khủng long trái cây, nên hào hứng muốn làm theo.

Cô cắt một phần tư quả dưa hấu, dùng muỗng tròn khoét thịt dưa hấu, sau đó tỉ mỉ khắc hình răng cưa trên vỏ dưa hấu, dùng vỏ dưa hấu thừa làm thành cái đuôi, chỗ mắt khoét một lỗ, sau đó đặt nửa quả nho đen vào.

Cố Du hết sức hài lòng, tâm tình vui vẻ.

Tiếp đó là điểm các loại trái cây ở xung quanh, đủ loại màu sắc nhất định trông sẽ rất đẹp.

Cô vừa ngâm nga vừa cắt trái cây.

“A a a…”

Cố Du không để ý nên cắt vào ngón trỏ.

Dao gọt trái cây rất bén, miệng vết thương có chút sâu, chảy không ít máu. Cố Du đau đớn cầm máu, dùng băng cá nhân dán miệng vết thương lại.

May sao hoa quả cũng đã cắt được kha khá, cũng đủ nhét vào cái miệng rộng của khủng long.

Kết quả thật sự rất hoàn hảo, vừa ngon miệng vừa đáng yêu, hoa quả phong phú khiến người ta chảy nước miếng, Cố Du có cảm giác đạt được thành tựu, nên sự đau đớn do bị thương chỉ là chuyện nhỏ.

Đột nhiên, cô có suy nghĩ, chụp hình rồi đăng lên cho bạn bè xem.

[Dĩa trái cây phong phú và câu chuyện bi thương đằng sau.]

Có hai hình minh họa, một là dĩa trái cây đáng yêu, hai là ngón tay bị thương của cô.

Chỉ chốc lát sau, đã có những bình luận từ bạn bè.

Dịch Huyên: [Có vẻ như cắt quá ít trái cây, tiếp tục cố gắng, lần sau làm cho tớ ăn.]

Chung Kỳ Kỳ: [Du Du đáng thương, ôm cậu một cái nè.]

Lư Hiểu Vũ: [Đau lòng quá, thổi vù vù cho cậu nè.]

Mẫu thượng đại nhân: [Con gái, ở một mình thấy vất vả chưa?]

Chu tiên sinh: [Cố tiểu thư quả thật là một cô gái khéo tay, nhưng phải chú ý an toàn, đừng để bị thương nữa.]

Mặt khác còn có rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè vào an ủi.

Còn người bạn mới thêm tối hôm qua thì không hề có động tĩnh gì, nhưng người ta là người bận rộn nên chắc không có thời gian lướt mạng.

Buổi chiều Cố Du ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy nhìn điện thoại thì có thấy vài tin nhắn.

Ngoại trừ vài bạn bè nói chuyện phiếm, còn có tin nhắn từ Tống Lệ Hoa, cô còn tưởng rằng là tin nhắn công việc, mở ra xem, không ngờ là tin tức về Phó Lệ Minh.

[Em mau xem đi, tin tức về tổng giám đốc Phó và Dung Tĩnh nè.] đi kèm là một đường link.

Cố Du cảm thấy khó chịu, cô cắn cắn môi, nhấn vào.

Đây là một trang web tin tức uy tín, nói Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh cùng nhau đi tham dự sinh nhật dì anh, hai người có lẽ sắp có chuyên vui.

Trong tin tức còn đi kèm với mấy hình chụp, là Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh. Chỉ có ảnh hai người chụp chung, Phó Lệ Minh khí chất lạnh lùng, Dung Tĩnh dịu dàng động lòng người, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên một tình yêu rõ ràng.

Giữa những hàng chữ tin tức, đều là khen ngợi hai người tuấn nam mỹ nữ quá đẹp đôi.

Sau khi Cố Du xem xong, cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, không biết tâm tình này là sao.

Cô tắt website, quay trở lại Wechat.

Kéo xuống dưới, có một tin nhắn từ Phó Lệ Minh, anh nói dì anh rất thích quà anh tặng.

Cố Du không có cảm giác vui vẻ.

Bảy giờ tối, Cố Du tính ra ngoài ăn một chút, vừa cầm lấy túi xách, thì Phó Lệ Minh gọi điện thoại tới.

Điện thoại được thông, truyền tới giọng anh.

“Ngón tay bị thương sao?”

Cố Du không nghe ra giọng điệu của anh là quan tâm hay là gì, cũng không biết anh đã biết từ sớm nhưng không rảnh hỏi thăm hay là sao.

Mặc kệ thế nào, đây chỉ là việc nhỏ, mà chuyện của cô cũng không cần ông chủ lớn quan tâm.

“Đúng vậy.” Giọng nói của cô xa cách lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Phó có chuyện gì sao?”

Phó Lệ Minh: “Vừa đúng lúc tôi gần tới tiểu khu chỗ cô, cô ra ngoài một chút.”

Cố Du không thể khống chế được sự kích động trong lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi không có ở nhà.”

“Vậy cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở với người khác, bạn tôi gọi tôi rồi, tôi cúp máy đây.” Cô nói xong thì vội vàng cúp máy.

Cô nói dối, cảm giác mình không phải là người tốt.

Hiện tại cũng không thể đi ra ngoài, cô thả túi xách xuống, vô lực ngồi xuống sô pha.

Cô không hiểu quan hệ giữa Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh, nhưng ngày hôm đó nghe giọng điệu của anh thì có vẻ anh không thích cô ta. Mặc kệ thế nào, thời điểm này cô không nên bị lôi vào. Hai bên đều là gia tộc lớn, liên hôn là điều rất bình thường, thích hay không thích không quan trọng. Cô chỉ là một người bình thường, nên duy trì khoảng cách với anh.

Bên ngoài tiểu khu, Phó Lệ Minh ngồi trên xe, nhìn chỗ chung cư của Cố Du, nhíu mày. Một lát sau, anh lái xe về nhà.

Vừa mới vào cửa, liếc mắt một cái đã thấy bồn hoa trên bàn trà.

Anh đi qua ngồi xuống ghế sô pha, bàn tay sờ cái bồn hoa, nhìn con heo ngốc nghếch tròn tròn kia, trong lòng anh chỉ nghĩ đến Cố Du.

Đúng lúc này, Hoắc Diệc Thanh gọi điện thoại nói cho anh biết tin tức.

“Tôi đoán là nhà họ Dung tung ra tin tức này.”

Bữa tiệc có thuê một thợ chụp ảnh đến chụp, có thể lấy được ảnh chụp những nhân vật quan trọng, nói cách khác, ảnh chụp này có người cung cấp cho giới truyền thông.

Phó Lệ Minh nhìn tin tức kia, ánh mắt lạnh thấu xương.

“Giúp tôi xóa sạch hết mọi tin tức kiểu này đi.”

Hoắc Diệc Thanh cũng hết sức vui vẻ: “Không thành vấn đề!”

Phó Lệ Minh còn nói: “Đăng một tin tức thanh minh, nói rõ Phó thị và Dung thị chỉ có quan hệ làm ăn, tuyệt đối không phát sinh thêm quan hệ gì khác, nếu bọn họ có dã tâm khác, thì chúng ta có thể đổi đối tượng hợp tác.”

Hoắc Diệc Thanh biết anh tức giận, đáp: “Được, yên tâm đi, tôi sẽ làm thỏa đáng.”

Đương nhiên, Hoắc Diệc Thanh sẽ không nói thẳng tuyên bố của Phó Lệ Minh, mà thay đổi từ ngữ cho thấy lập trường, cảnh cáo một phen.

Một tiếng sau, đã xử lý xong.

Lúc tin tức vừa được đăng lên, Tống Lệ Hoa lập tức nói cho Cố Du.

Cố Du đọc tin tức xong, tâm tình không thay đổi bao nhiêu.

Cô cảm thấy cho dù Phó Lệ Minh có ý với cô, nhưng cũng chỉ là một chút, cũng chỉ là nhất thời hứng thú, cô chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời anh mà thôi.

Người như anh không thể nào xem tình yêu là điều quan trọng.

Nhưng cô lại khác, đối với cô thì tình yêu vẫn là điều quan trọng nhất.

Cô có thể chưa từng yêu, nhưng cô cũng không chấp nhận một tình yêu không công bằng.

Vài ngày sau đó, Cố Du đặt hết toàn tâm toàn lực cho công việc, Phó Lệ Minh tìm cô, cô lại tìm đủ lý do để từ chối.

Hai người làm việc cùng một tòa nhà, nếu muốn gặp thì sẽ gặp được, Cố Du cố gắng không nhìn anh, không để ý đến anh.

Cô thậm chí còn đồng ý cuối tuần gặp đối tượng xem mắt.

Hôm nay, Phó Lệ Minh đi vào Sang Thành, đi thẳng vào văn phòng Hoắc Diệc Thanh, sau đó Cố Du bị Hoắc Diệc Thanh gọi vào văn phòng.

Cố Du quả thật không muốn đi, nhưng đang ở công ty, mọi người đều nhìn, lãnh đạo đã có lời mời thì cô cũng không thể không nghe.


Bình Luận (0)
Comment