Hoán Hồn - Uất Doãn

Chương 6

Thẩm Cơ Uy đổ một thân mồ hôi lạnh bởi vì cơn ác mộng xâm lấn, ý thức vụn vặt bị nhấn chìm giữa biển kí ức xa lạ. Trong giấc mơ ấy, tay cậu nắm chặt một con gấu koala cũ kỹ, hai mắt đỏ hoe ngấn nước được một người ôm ghì vào lòng, xuyên qua khe hở cửa tủ chứng kiến toàn bộ diễn biến bên ngoài.

Khung cảnh có phần nhạt nhoè theo năm tháng, nhưng tiếng súng vang dội cùng màu đỏ chói mắt của máu vẫn gay gắt nhuộm tối đồng tử của Thẩm Cơ Uy. Tiếng thét đau đớn phát ra đánh thẳng vào màng nhĩ non nớt, cơ thể không theo sự điều khiển hoảng sợ bật khóc thành tiếng.

Thẩm Cơ Uy cảm giác có người bịt chặt miệng mình, nhưng cuối cùng cửa tủ vẫn bị mở ra bởi một người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng rãi giấu đi tất cả tia sáng đang hiện hữu bên ngoài.

Người này trông rất quen mắt.

"Từ đầu tới cuối, hai đứa không nhìn thấy gì hết, đúng không?"

"Bố, tha cho tụi con đi."

"Mọi việc bố làm đều là vì các con, sau này khi con thừa kế tài sản, không một ai có thể trở thành cái gai ngán đường. Con nên cảm thấy biết ơn chứ không phải là vạch trần, có hiểu không?"

"Giang Thụy còn nhỏ, đôi ba hôm sẽ quên mất thôi. Con lấy tính mạng mình đảm bảo, nó sẽ không tiết lộ cho bất kì ai..."

"Đừng bắn..."

Thẩm Cơ Uy giật mình tỉnh dậy, lấy tay lau đi một mảng thấm ướt đọng lại trên tóc, hình ảnh cuối cùng hiện lên chân thực nhất trong đầu chính là ánh mắt không chút hơi ấm của Giang Bằng Kiều khi nhìn mình, còn có họng súng đen ngòm kề sát trán cậu.

Lồng ngực cậu đập bang bang, tay chân lạnh ngắt, phải uống một ngụm nước lớn rồi điều chỉnh hơi thở hồi lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Chẳng hiểu tại sao lại mơ thấy giấc mộng quái dị như thế nữa...

...

Thẩm Cơ Uy đỡ trán nằm xuống giường, thử nhúc nhích hai chân, không kiềm được cong môi cười thoả mãn.

Hơn một tuần liền ăn nằm như kẻ tàn phế, cuối cùng hôm nay chân cậu cũng có cảm giác lại, chắc hẳn trong nay mai là có thể đi đứng bình thường rồi.

Giang Ngạn Doanh thấy tốc độ hồi phục của Thẩm Cơ Uy thì rất hài lòng, múc chén cháo sườn nhét vào tay cậu: "Con ăn cho nhiều vào, thân thể sẽ mau lành hơn."


Mấy ngày qua Thẩm Cơ Uy đã quen với thái độ chăm sóc ân cần của Giang Ngạn Doanh, biểu cảm tiếp nhận cũng không còn mất tự nhiên như trước nữa, cười nói cảm ơn sau đó từng ngụm ăn hết chén cháo: "Tại sao dạo này con không thấy Giang Mễ đến?"

Giang Ngạn Doanh ôn hoà đáp: "Hai ngày trước có người muốn tiếp cận con, Diệp Khê vì đề phòng nên không cho bất kì ai đến gần phòng bệnh nữa."

"Vậy ạ?" Thẩm Cơ Uy suýt nữa thì nghẹn, thật sự nghiêm trọng đến thế sao? Cậu càng ngày càng hoài nghi về nhân cách của chủ nhân cơ thể này, ăn ở kiểu gì mà có nhiều người muốn hại thế?

Giang Ngạn Doanh trông thấy vẻ mặt muôn hình vạn trạng của cậu, tức thì bật cười thành tiếng: "Cô thấy dạo này con khác hơn lúc trước rất nhiều."

Trong lòng Thẩm Cơ Uy lộp bộp: "Rõ ràng lắm sao?"

"Đương nhiên rồi, trước kia cô nấu ăn cho con có khi nào nghe được tiếng cảm ơn đâu?" Giang Ngạn Doanh vui vẻ nói, "Có điều như vậy cũng tốt, phải cười nhiều cuộc sống mới bớt ảm đạm được."

Thẩm Cơ Uy cũng có cùng suy nghĩ giống với bà, không khỏi gật đầu tán thành.

"Diệp Khê nói hai ngày trước chính Tô Noãn Khiết là người dẫn theo tên lai lịch không rõ kia đến đây." Chợt Giang Ngạn Doanh thốt lên một câu không đầu không đuôi.

Thẩm Cơ Uy không biết Tô Noãn Khiết là ai nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Hai người bọn họ là cùng một giuộc à?"

Giang Ngạn Doanh ngạc nhiên: "Quan hệ của hai đứa không phải đang tiến triển tốt đẹp sao?"

Hai cái này thì liên quan gì nhau chứ?

"Không như cô nghĩ đâu." Thẩm Cơ Uy cười gượng vài tiếng, nửa thật nửa giả nói, "Chúng con dạo này không liên lạc. Nếu như Diệp Khê đã nhận định cô ta có động cơ không rõ ràng, con đương nhiên sẽ cẩn thận suy xét lại mối quan hệ này."

Giang Ngạn Doanh không nghe ra được điểm nào khác thường, chỉ thở dài nói: "Con đã hai mươi sáu rồi vẫn còn chưa tính tới chuyện yêu đương, cô cứ luôn nghĩ rằng Tô Noãn Khiết là thích hợp với con nhất, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này."

Thẩm Cơ Uy khẽ nhún vai, vành mắt cong cong nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vấn đề phát sinh vốn là để chúng ta nhìn nhận thật chính xác mọi thứ mà."

...

Sớm hơn cả dự tính, qua ngày hôm sau khi thử đặt chân xuống mặt đất, Thẩm Cơ Uy đã có thể cố định cơ thể đi từ giường bệnh đến cửa phòng mà không va vấp cái nào. Mặt mày cậu lập tức hớn hở, chạy đến bên giá kim loại chộp đại một cái áo khoác có mũ màu đen không rõ của ai sau đó mặc lên người.


Cậu rón rén hé cửa thành một khe nhỏ rồi ló đầu ra ngoài, trên hành lang lúc này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của y tá cùng âm thanh vạch sổ bệnh án sột soạt truyền đến từ phòng khám bệnh riêng của bác sĩ. Thẩm Cơ Uy cúi thấp người hết mức có thể, vòng qua quầy làm việc trốn khỏi tầm quan sát của mọi người, nín thở chạy một lèo đến cửa thang máy trong trạng thái hết sức căng thẳng.

Thẩm Cơ Uy ấn nút liên tục sau đó thấp thỏm chờ đợi cửa mở. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy Giang Diệp Khê trên cổ đeo ống nghe chuyên dụng xuất hiện tại ngã rẽ hành lang phía trước, y tá đi sát bên cạnh tay cầm theo khay thuốc đựng đầy ống tiêm. Khoảnh khắc phát hiện y nhìn sang bên này, Thẩm Cơ Uy vội vàng kéo mũ che kín mặt, không còn kiên nhẫn chờ đợi thang máy nữa mà chuồn đi theo đường thang bộ.

Giang Diệp Khê cau chặt mày nhìn chằm chằm vị trí mà bóng đen khi nãy chạy vụt khỏi mắt mình, hạ giọng nói với y tá bên cạnh: "Đi đến phòng anh tôi xem thử."

Thẩm Cơ Uy chạy liên tục xuống bảy tầng lầu đã ôm ngực thở hổn hển, trên trán bắt đầu nhớm nháp mồ hôi. Cậu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi tới rất gần, tuy hai chân đã có dấu hiệu tê cứng nhưng cũng không dám nán lại thêm giây nào nữa, cắm đầu tiếp tục chạy.

Giang Diệp Khê trông chừng cậu quá kỹ, cứ mãi ngồi chờ ở bệnh viện không phải là biện pháp giải quyết vấn đề. Cuộc sống mấy ngày qua của cậu quả thật vô cùng thoải mái, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của Thẩm Cơ Uy vẫn luôn cảm thấy lo sợ cùng gò bó. Cậu đã ôm dự định trốn đi từ lúc phát hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất về linh hồn mình, tuy khả năng bị bắt lại là rất cao song cậu vẫn quyết tâm thử nghiệm một lần, ít nhất trước đó cũng phải gặp được Dung Bạch. Bởi vì chỉ có cậu ấy mới có khả năng tin tưởng lời cậu nói.

Thẩm Cơ Uy đã bỏ thời gian quan sát rất kỹ, trước cửa phòng bệnh lúc nào cũng có vài tên mặc đồ đen không rõ danh tính đảo qua đảo lại cả ngày, hơn chín phần là người Giang Diệp Khê thuê để bảo vệ anh mình. Thường thì vào giờ nghỉ trưa bọn họ sẽ có nửa tiếng xuống tầng dưới ăn cơm, trùng với giờ Giang Diệp Khê đến thay thuốc. Hôm nay nhân lúc bọn họ rời đi, Thẩm Cơ Uy đã ước chừng vài phút trước khi Giang Diệp Khê xuất hiện để bỏ chạy, thế mà cuối cùng cũng vẫn bị y kịp thời phát hiện.

Chỗ giao nhau giữa cầu thang có xây một cửa sổ khá lớn, vừa đủ chui lọt người vào. Thẩm Cơ Uy nhìn hai tên to xác đã đuổi tới cuối bậc thang phía dưới, ngước đầu lại trông thấy Giang Diệp Khê sắc mặt hầm hầm chuẩn bị tóm được mình, khẽ cắn chặt hàm răng.

Trèo!

Sau khi kết thúc buổi tự học vào buổi sáng, Giang Thuỵ cố tình chạy đến bệnh viện thêm chuyến nữa.

Hai ngày nay bầu không khí giữa hắn và Dung Bạch khá quỷ dị. Sống cùng một kí túc xá, đi ra đi vào chạm mặt nhau gần cả chục lần cậu ta cũng chẳng thèm ngẩng đầu phản ứng hắn cái nào, khiến Giang Thuỵ không thể xác định được rốt cuộc hôm đó mình nói nhiều như thế có lọt được vào tai cậu ta chữ nào không nữa.

Đang lúc suy nghĩ thì cước bộ đã vô thức đi tới bãi cỏ thoáng đãng đằng sau bệnh viện. Ở đây là chỗ người nhà thường hay dẫn bệnh nhân đi dạo xung quanh, hoặc là ngồi trên băng ghế dài dưới tán cây hứng gió, Giang Thuỵ cũng không để ý nhiều, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Giang Diệp Khê.

Bàn tay hắn đặt lên tay nắm cửa kính, ma xui quỷ khiến thế nào ngay khi định dùng sức đẩy vào thì ánh mắt lại vô tình quét trúng một thân ảnh đang treo lơ lững bên cửa sổ tầng hai.

Vì khoảng cách khá xa nên Giang Thuỵ không hề nhìn rõ người kia là ai, chỉ là cảm ứng thân thể khiến hắn theo phản xạ nhúc nhích hai chân, đổi hướng chạy thật nhanh về phía đó.

Vốn dĩ độ cao giữa hai tầng không hề chênh lệch quá nhiều, nhưng mà Thẩm Cơ Uy đang bị thương ở chân lại không dám đánh liều nhảy xuống, cậu có linh cảm nếu hôm nay mình buông tay, chắc chắn sẽ tàn phế tại đây luôn chứ đừng nói tới việc bỏ trốn.

Cảm giác bị tuyệt vọng bủa vây thật không dễ chịu, Thẩm Cơ Uy chưa suy xét đủ mười giây đã buông súng đầu hàng mà ngước đầu lên trên, muốn hét lớn bảo Giang Diệp Khê tới kéo mình. Nào ngờ đúng lúc này, một con chim vành khuyên không biết từ đâu bay đến, đạp tới đạp lui bên bệ cửa sổ, cuối cùng chuẩn xác mổ vào đầu ngón tay cậu.


Mặt Thẩm Cơ Uy tức thì xanh mét, cánh tay hoàn toàn không trụ nổi mà buông lỏng, nhắm chặt mắt tuỳ ý để cơ thể tự do rơi xuống dưới.

Nỗi đau khủng khiếp trong tưởng tượng không hề ập đến. Trong cơn hoảng sợ, Thẩm Cơ Uy chỉ cảm thấy bản thân được một thứ gì đó rất vững chắc ôm lấy, phần đầu va mạnh vào lồng ngực quen thuộc, hai mắt cậu hoa lên, nhất thời mùi sữa tắm bạc hà thanh mát tràn đầy khoan mũi.

Thực tế thường tàn khốc hơn giả thuyết rất nhiều.

Cơ thể hiện tại Thẩm Cơ Uy sở hữu cao xấp xỉ một mét chín, mặc dù đã dự liệu được từ trước, tính toán lấy điểm trụ là chân tường rồi bám vào thật chắc, song khoảnh khắc tiếp được người vẫn khiến Giang Thuỵ cong chân theo phản xạ, hai tay vì hứng chịu một lượng áp suất lớn dẫn tới trật khớp, hai người ngã soài ra bãi cỏ, Thẩm Cơ Uy rúc vào trong ngực Giang Thuỵ thở gấp liên tục.

"Anh không sao chứ?" Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Thẩm Cơ Uy giống như chiếc lò xo bật dậy ngay tức khắc, sốt sắng muốn xem xét vết thương của người dưới thân.

"Gãy tay thôi." Một chất giọng trong trẻo chứa đựng sự bình tĩnh đến khó tin, bất ngờ truyền tới từ đỉnh đầu.

Tựa như sấm chớp nổ rầm bên tai, Thẩm Cơ Uy kinh ngạc ngước lên, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đã cứu mình, ngay tức khắc lắp bắp thành tiếng: "Anh anh anh...."

Giang Thuỵ đau tới nghiến răng, trầm giọng nói: "Còn không mau đỡ tôi dậy?"

Thẩm Cơ Uy thất thần hơn mười giây mới gọi được hồn về, không dám chậm trễ thêm phút nào nữa, lập tức kéo hắn đứng lên, run rẩy bảo: "Anh cố chịu một chút, chúng ta đi băng bó."

Giang Thuỵ không trả lời, chỉ nhìn Thẩm Cơ Uy chằm chằm. Thẩm Cơ Uy cũng nhìn lại hắn.

Giây phút bốn mắt chạm nhau, bầu không khí nhất thời bị bao trùm trong sự quỷ dị khó lòng hình dung được.

Họ nhìn thấy được chính bản thân mình phản chiếu trong con ngươi đối phương. Này là mắt ngọc mày ngài theo tôi hai mươi năm, này là ngũ quan tuấn lãng mà tôi bảo dưỡng suốt hai mươi sáu năm. Thế nào cuối cùng lại thành người đứng ngắm?!

Thẩm Cơ Uy tiếc hùi hụi mà nói: "Sao anh không có chút bất ngờ nào vậy?"

"Lúc đỡ được cậu tôi đã đủ bất ngờ rồi."

Tới tận lúc này hắn vẫn còn nhớ rõ ràng cảm xúc chấn động khi nhìn thấy diện mạo của người mà bản thân ôm chặt vào lòng. Giây tiếp theo chính là thở phào nhẹ nhõm khi nhận thức được tay chân cơ thể mình vẫn còn lành lặn, chỉ bằng một cái nhúc nhích của người trong lồng ngực, phút chốc đã xoa dịu từng tế bào thần kinh đang căng đến tột độ của hắn..

Hắn hỏi: "Tại sao lại trốn ra đây?"

"Tôi..." Thẩm Cơ Uy đang định đáp lời thì bỗng dưng nhìn thấy Giang Diệp Khê đang từ đằng xa tiến tới, nhất thời vì chột dạ mà nín bặt.

"Lại là cậu?" Giang Diệp Khê thần sắc lạnh lùng nhìn hai người, trọng điểm toàn bộ đều xoáy vào Giang Thuỵ mặt mũi trắng bệch đang được Thẩm Cơ Uy đỡ lấy.


Thẩm Cơ Uy cảm nhận được cơn run rẩy truyền đến từ tay Giang Thuỵ thì lập tức hoảng sợ, chẳng còn quản hậu quả gì nữa mà nâng cao giọng: "Bác sĩ Giang, trước tiên cứu người đã."

Giang Diệp Khê đứng trên lầu chứng kiến toàn bộ quá trình, đương nhiên cũng ý thức thương tích của người này cần phải được xử lí gấp. Với tư cách là một bác sĩ, y không thể không tạm gác chuyện riêng sang một bên mà thực hiện đúng nghĩa vụ của mình.

Giang Thuỵ được đưa vào bệnh viện xử lí vết thương hơn một tiếng đồng hồ.

"Bởi vì tư thế tiếp được nạn nhân rất chuẩn xác nên không để lại bất kì hậu di chứng sau khi chữa trị nào. Giai đoạn đầu chịu khó đúng định kì đi đến bệnh viện kiểm tra, đợi đến khi vết thương được chỉnh lại vị trí cũ thì có thể tự thay băng ở nhà. Kiêng chất kích thích, kiêng các món nhiều dầu mỡ, chú ý bổ sung thêm canxi."

Trong công việc, Giang Diệp Khê chưa từng lẫn lộn bất kì loại cảm xúc dư thừa nào. Nên nói cái gì thì nói cái đó, âm điệu vừa lạnh lùng vừa xa cách, Thẩm Cơ Uy đứng bên cạnh nghe mà ê hết chân răng. Giang Thuỵ thì giống như đã quá quen với thái độ này của y, biểu cảm hết sức bình thản.

"Bác sĩ Giang làm việc thế nào mà lại để cho bệnh nhân nhảy cửa sổ thế?" Người đàn ông ngã người tựa vào ghế mềm phía sau, nét mặt sâu xa nhìn không rõ hỉ nộ ái ố.

Giang Diệp Khê đang thu dọn dụng cụ, nghe vậy không khỏi dừng động tác, thẳng lưng hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến cậu?"

"Cậu nói xem?" Giang Thuỵ nhướng mày, hất cằm về phía Thẩm Cơ Uy, "Nếu tôi không đón lấy kịp thời, chân cậu ta phế chắc."

"Mục đích lần này cậu tới vẫn là nhằm vào anh ấy?"

Giang Thuỵ uể oải xoay cổ: "Tôi chưa từng nhằm vào ai cả, là do cậu đa nghi thôi."

Thẩm Cơ Uy đứng nghe bên cạnh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, người hôm đó Giang Ngạn Doanh nhắc tới thế mà lại là anh ta?

"Giang Thuỵ." Giang Diệp Khê gọi cả họ lẫn lên anh mình, nghiêm túc hỏi, "Anh quen cậu ta?"

"Bác sĩ Giang, cậu nghe tôi giải thích." Thẩm Cơ Uy hít sâu một hơi, cố gắng sắp xếp lại đống từ ngữ lộn xộn của mình, bất chấp nói, "Không phải cậu thắc mắc lí do hôm nay tôi bỏ trốn sao? Nói ra có thể rất khó tin, nhưng tôi xin thề, tôi thật sự không phải là Giang Thuỵ, người ngồi đằng kia mới đúng là anh trai của anh."

"Xem ra quan hệ của hai người không tệ chút nào." Giang Diệp Khê cúi đầu cười lạnh, thông qua biểu hiện có thể thấy được y hoàn toàn không tin tưởng lời Thẩm Cơ Uy, "Chẳng lẽ bởi vì anh bị mất trí nhớ, bởi vì cậu ta cứu anh một mạng, đến cả việc bịa ra chuyện vớ vẩn như thế để đùa giỡn em anh cũng không ngại làm à?"

"Giang Diệp Khê." Sắc mặt Giang Thuỵ khó coi tới cực điểm, "Hay cho cậu làm bác sĩ nhiều năm như vậy, ngay cả lí do nhảm nhí như mất trí nhớ mà cũng tin?"

"Mất trí nhớ không nên tin, vậy thì chuyện cậu đột nhiên biến thành anh tôi, nên tin sao?"

Lời tác giả:

Chương này có quá nhiều cảnh cần phải miêu tả, thật sự mệt lắm luôn. (〒﹏〒)

Bình Luận (0)
Comment