Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh
Chương 19: Thần thú hiện thế dẫn chúng đoạt.
“Thiên Lan tiểu thư ngươi hôm nay không ăn cơm sao? Đi chậm quá vậy, ngươi nhìn xem trời sắp tối rồi, gia thì không vấn đề gì, nhưng hai người bên cạnh ngươi thì không biết thế nào đâu.”Đế Lâm Uyên chân không chạm đất, đứng thẳng phía trước, khóe miệng treo lên một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chắm về phía sau Lam Diệp đang quàng vai Thiên Lan đang rất vất vả mà bước từng bước.
Sắc mặt Thiên Lan có chút đen lại, trừng mắt nhìn Đế Lâm Uyên, nam nhân thối tha này, đáng ghét.
Lam Diệu Và Lam Diệp trên đầu cùng một lúc xuất hiện vài đường hắc tuyến, hai người thật sự là bạn đồng hành sao? Vì sao vị công tử kia có vẻ như thấy người khác gặp họa thì vô cùng thích thú như vậy, vì sao cô nương này biểu tình lại giống như muốn đem công tử kia giết chết xả hận như thế?
Kéo kéo gương mặt đang có chút cứng ngắc, Thiên Lan nỗ lực nặn ra một nụ cươi,” Đế công tử đường đường một nam tử hán, để cho hai tiểu cô nương bọn ta đỡ Lam công tử trong lòng không cảm thấy bất an sao?”
“Làm sao có chuyện đó chứ, gia và hắn không thân không thích, đâu có được tốt bụng như Thiên Lan tiểu thư.” Đế Lâm Uyên cười mà như không, đầy vẻ châm chọc.
“ha…”Thiên Lan phát ra một âm thanh tượng trưng, không muốn để ý đến Đế Lâm Uyên, nam nhân này không nói chuyện dễ thương hơn nhiều.
Lam Diệp hai tai đỏ ửng,” Vậy Thiên Lan tiểu thư, hay là ngươi buông ta ra đi.”
Thiên Lan quét mắt nhìn Lam Diệp một cái, quả nhiên buông hắn ra, Lam Diệp trong ánh mắt có chút bất ngờ, Thiên Lan tiểu thư thật sự là đang…
“Đế Lâm Uyên, ngươi nghĩ ngươi…”
Thiên Lan đi đến bên Đế Lâm Uyên, đè thấp giọng muốn nói gì đó, nhưng nàng còn chưa nói hết, liền thấy Đế Lâm Uyên bay tới bên cạnh Lam Diệp, giơ tay lên nhét vào miệng hắn một viên đơn dược, viên đơn dược mang theo vị chát vào đến miệng liền tan ra, Lam Diệp muốn nôn ra cũng khó.
“Hành động uy hiếp người khác của Thiên Lan tiểu thư không phải là hành động của một thục nữ nên có, lần sau không dám đảm bảo gia sẽ không giết ngươi để diệt khẩu.”Đế Lâm Uyên làm hết một loạt động tác này cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, sắc mặt có chút âm trầm nhìn chằm chằm Thiên Lan.
Thiên Lan tùy ý nhún vai, “ Bổn thiểu thư còn nghĩ Đế công tử không nỡ giết ta”
Đế Lâm Uyên muốn giết nàng chẳng qua chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng nhiều ngày qua đi như vậy, nàng trêu chọc hắn cũng không phải một lần hai lần, mỗi lần hắn tuy rằng đều là một bộ dạng thâm sâu đến đáng sợ, nhưng một chút cũng không có ý muốn giết nàng, nàng tuy rằng không hiểu được Đế Lâm Uyên đang nghĩ cái gì, nhưng không cần phải nghi ngờ chính là đang cho nàng quá nhiều cơ hội, cái ngày có thể cưa đổ Đế Lâm Uyên sắp tới.
“Đa tạ công tử” sắc mặt Lam Diệp đã không còn trắng bệch như trước nữa, vị công tử này vừa rồi cho hắn ăn hóa ra lại là thuốc trị thương.
“Hừ, may cho ngươi đầu thai tốt.” Đế Lâm uyển cười lạnh.
Lam Diệp khuôn mặt quẫn bách nhìn Thiên Lan, vị công tử này…
Xác thực nếu như Lam Diệp không phải người của Lam gia, Thiên Lan hoàn toàn không có ý muốn quan tâm, nói không chừng Lam Diệp đã chết rồi, tất cả những chuyện này cùng đều là vì hắn may mắn lại là người của Lam gia.
“Được rồi, đừng có tính toán nữa, tên hỗn đản này chính là như vậy đó.” Thiên Lan vốn định nhờ Đế Lâm Uyên giúp đỡ đưa Lam Diệp đi một đoạn, ai mà gờ hắn trực tiếp chữa trị cho Lam Diệp.
Thuốc trị thương cũng không khó kiếm, nhưng giá của nó thì không phải người bình thường có thể chấp nhận được, trên người Lam Diệp và Lam Diệu tổng cộng cũng chỉ có ba viên, trước đó vây bắt cẩm chồn đã dùng mất hai viên rồi, còn lại một viên trong lúc tranh đấu với mấy người kia đã dùng mất rồi, vì thế nên bây giờ mới chật vật như vậy.
“không biết Thiên Lan tiểu thư là đang muốn đi đâu?” Lam DIệp điều hòa lại khí tức trong người, lúc này mới hỏi lại.
Thiên Lan đang nghịch ngợm mấy cái là của hoan mộc thụ, nhìn dáng vẻ như muốn ngắt xuống, nghe thấy lời Lam Diệp mới dừng lại động tác, trong lòng hoan mộc thụ vô cùng cảm kích Lam Diệp, nếu chậm một giây nữa thôi, lá trên thân thể nó sợ rằng sẽ không giữ được rồi, đây đâu phải là chủ nhân chứ, rõ ràng chính là ác ma mà.
“không biết, hỏi hắn.” Thiên Lan tùy tiện ném hoan mộc thụ đi, chỉ chỉ Đế Lâm Uyên thần sắc vẫn như cũ vô cùng khó coi.
Nam nhân này chỉ nói đưa nàng đi xem chuyện vui, nhưng trước giờ không hề nói đưa nàng đi đâu, Thiên Lan bất giác phát hiện ra mình vậy mà không hề biết đang định đi đâu.
Lam Diệp làm sao dám đi hỏi Đế Lâm Uyên, chỉ có thể nuốt nước miếng, rụt đầu không dám nói thêm gì nữa, theo bản năng đối với Đế Lâm Uyên có chút sợ hãi.
“Trong khu rừng chết có tin đông thần thú hiện thế, các ngươi ở trong khu rừng chết không thể nào chưa nghe nói qua chứ” vẻ mặt Đế Lâm Uyên chợt biến đổi, cười tươi rói mà mở lời.
Lam Diệp và Lam Diệu đối với cái vẻ trước sau bất nhất này của Đế Lâm Uyên có chút không thích ứng kịp, ngây ngốc mà nhìn Đế Lâm Uyên. Tong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.
Thần thú?
Cái thứ này không phải là rất khó gặp được sao? Linh thú là trong các loại thú có đẳng cấp tồn tại thấp nhất, nhưng loại đẳng cấp thấp đó tồn tại trong thế giới loài người đều là đang tranh nhau giành giật lấy, linh thú có huyết mạch cường đại kết hợp với kĩ năng thiên phú trong chiến đấu đều là những yếu tố vô cùng quan trọng.
Trong loài thú thần thú chính là cấp bậc tồn tại cao nhất, thần thú cũng phân làm hai loại, một loại là huyết mạch duyên thừa, một loại là phổ cập. So với loại thứ hai, thần thú có huyết mạch duyên thừa càng tôn quý hơn, chúng từ khi sinh ra đã là thần thú, lực thiên phú vô cùng cường đại, có một con thần thú để lập nên khế ước thú, thì đó chính là một chuyện đáng để đem ra khoe với thiên hạ.
Một một lần thần thú hiện thế đều sẽ mở ra trên đại lục một trận tinh phong huyết vũ, người người đều muốn đoạt được thần thú, lòng tham che lấp đi lí trí, bị dục vọng điều khiển đến mức không ngừng tàn sát, vì thế việc thần thú hiện thế đối với Thiên Lan cũng chẳng phải là chuyện gì tốt cho lắm.
“Có nghe qua.” Lam Diệp gật đầu một cái, mục tiêu của họ không phải là thần thú, cũng không có thực lực mà đi tranh giành với người khác, vì thế không có để tâm đến.
“Ta nghe nói thần thú hiện thế lần này rất có thể thuộc dòng kì lân” Lam Diệu cũng nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt rõ ràng là có hướng tới, nhưng lại không có chút tham niệm, nàng biết thực lực của mình, muốn có được sự chấp nhận của thần thú đó là không thể.
Gia giáo của Lam gia chính là như vậy, không được tham những thứ không thuộc về mình, nắm bắt tất cả nhưng cơ hội mình có thể nắm giữ được.
“Hơn nữa các đại gia tộc và các đại công hội đều phái người tới, nghe nói đến Vân gia và Học Viện Đế Quốc cũng có người tới.” Lam Diệu tiếp tục nói những gì trên đường đến đây mà nàng đã nghe được, Lam gia cũng nhận được tin tức, nhưng tình hình bây giờ của Lam gia không có năng lực để tranh đoạt, chỉ có thể từ bỏ.
Học Viện Đế Quốc, Quy Nhai chính là vì chuyện này mà tới?
Thiên Lan nhớ lại nụ cười quỷ quái trên mặt Quy Nhai, nam nhân đó không phải đã nhìn ra phong ấn trên người nàng rồi chứ? Nhưng cũng không đúng, vì sao hắn lại nói câu trừ phi ngươi chết?
“Vậy nên, Thiên Lan tiểu thư, ngươi cảm thấy chúng ta còn tiếp tục ở đây chậm trễ thì thần thú sẽ đợi chúng ta sao?” Đế Lâm Uyên vỗ tay một cái, tổng kết lại cuộc trò chuyện này.
Thần thú đợi hay không đợi nàng, nàng không biết, nhưng nàng biết mình đi nhất định cũng chỉ là pháo xám, nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn muốn đi! Xem xem thần thú trong truyền thuyết là như thế nào, quả nhiên lòng hiếu kì của nữ nhân thật giống như mèo vậy.
Lam Diệp và Lam Diệu không muốn đi theo Thiên Lan nữa, nhưng lời nói của Đế Lâm Uyên, nơi đây là vòng trong của khu rừng chết, cứ thế đem ý định muốn rời đi của họ đánh chết. Lam Diệp là linh vương cấp thấp, cũng được xem là một thiên tài nổi bật, nhưng Lam Diệu cũng mới chỉ bước lên linh sĩ cấp trung thôi, thực lực thế này muốn từ vòng trong của khu rừng chết đi ra ngoài, quả thật là một chuyện quá khó khăn.
Cứ thế một đoàn bốn người theo một tư thế qủy dị không ngừng hướng tới nơi dự đoán có thể thần thú sẽ xuất thế ở đó.
“Thiên Lan tiểu thư, cái cây này của ngươi biết chạy” âm thanh kinh hô của Lam Diệu không ngừng phát lên trong đội ngũ.
“Thiên Lan tiểu thư đây là thú cưng sao? Nhỏ quá, nhưng thật đáng yêu.”
“Thiên Lan tiểu thư ngươi với công tử kia có quan hệ gì, vì sao các ngươi…”
Thiên Lan đau đầu mà day day huyệt thái dương, tiểu nha đầu này sao mà nhiều vấn đền vậy, có cần thiết phải hành hạ nàng như thế không?
Đế Lâm Uyên lại cười đến mức cả khuôn mặt đều là vẻ đắc ý, nữ nhân này cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc của hắn trước đó rồi, hừ, oán báo oán, xem nàng còn dám ở bên tai hắn náo loạn nữa không.
Lam Diệp thấy vẻ mặt Thiên Lan có chút khó coi, ngại ngừng hướng Thiên Lan cười cười, nhanh chóng đem muội muội mình kéo lại bên người, nhỏ giọng dạy dỗ nàng.
Lỗ tai Thiên Lan cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngay đến không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn vài phần, sau này nàng vẫn là nên nói ít lại một chút.
Đêm xuống, mọi người chỉ có thể nghỉ ngơi lại tại trong rừng, bốn phía thỉnh thoảng lại vọng lại âm thanh gào thét của linh thú, cứ thế vội vàng cất lên lại vội vàng hạ xuống, không biết có phải bởi vì thần thú sắp xuất thế hay không, linh thú nơi này đều cùng một trạng thái xao động, chốc chốc lại thấy một đội ngũ bị linh thú vây quanh công kích.
Đương nhiên, dựa vào tính cách của Thiên Lan và Đế Lâm Uyên, tất nhiên sẽ không đi ra giúp đỡ, Lam Diệu thì lại không nhịn được, nhưng Lam Diệp kéo nàng lại, hoàn toàn không cho nàng cơ hội tiến lên.
Đế Lâm Uyên mất tích trong phút chốc, khi quay lại trên tay đã cầm mấy đĩa điểm tâm, Thiên Lan thấy lạ mà không lạ, mọi chú ý đều dồn vào mấy phiến lá trên thân của hoan mộc thụ.
“Thiên Lan tiểu thư, ngươi không ăn sao?” Đế Lâm Uyên thấy Thiên Lan hôm nay không phải là người đến cướp thức ăn trong tay hắn, có chút quan tâm mà hỏi.
“ Sợ ngươi hạ độc.” Thiên Lan cười lạnh một tiếng, Lam Diệp Và Lam Diệu bên cạnh đang cho điểm tẩm vào miệng tay bỗng nhiên cứng lại.
Thiên Lan…tiểu thư, trò đùa này một chút cũng không buồn cười!
“Cái thủ đoạn hạ đẳng này gia mới không thèm làm, mau ăn đi” Đế Lâm Uyên đem thức ăn trong tay nhét vào lòng Thiên Lan, cười không chút hảo ý.
Đáy lòng Thiên Lan than nhẹ, cầm điểm tâm lên không chút nào dáng vẻ thục nữ mà ăn, nói năng không rõ ràng:” Được Đế công tử chăm sóc như vậy, Thiên Lan rất là cảm động, không có gì để báo đáp hay là ta dùng thân báo đáp thế nào?”
Nụ cười Đế Lâm Uyên cứng đờ, nhưng rất nhanh liền đem nó giấu đi,” Thiên Lan tiểu thư muốn xứng với gia vẫn còn cách xa lắm, nhưng gia cũng tin ngươi, cố lên!” nói hết, Đế Lâm Uyên lập tức ngồi sang một chỗ khác.
Thiên Lan trừng trắng mắt, mới vậy đã bị dọa rồi, nàng chẳng lẽ xấu xí vậy sao?
Thiên Lan bây giờ không thể tính là xấu xí, rõ ràng ở tại nơi hoang vu hẻo lánh này, Đế Lâm Uyên lại đem Thiên Lan nuôi dưỡng tốt như vậy, da thịt non mịn, trắng nhuận như ngọc, chỉ có điều khuôn mặt phấn nộn kia mang theo vài phần trẻ con, làm người khác không sao có thể đem nàng xem thành một một nữ tử mà đối đãi cả.
Nếu như lớn thêm vài tuổi nữa, chắc chắn sẽ là một đại mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Lam Diệu và Lam Diệp không nói gì cứ thế ăn điểm tâm, họ đã quá quen với cách sống chung của cái vị Thiên Lan tiểu thư cùng Đế công tử này rồi, có lúc thì hai bên khen ngợi lẫn nhau, có lúc lại chửi mắng lẫn nhau, tóm lại, hai người này là một tổ hợp kì quặc.
Kì là nhất là Thiêm Lan tiểu thư lúc nào cũng có thể làm Đế công tử từ rạng ngời trở nên u tối, tốc độ biến đổi rất nhanh, làm bọn họ nghi ngờ đây có phải là hai người khác nhau.
Thiên Lan cũng thật bất đắc dĩ, loại nam nhân hỉ nộ vô thường này là khó cưa đổ lắm có được không hả, nàng chỉ là muốn yên tĩnh mà giải trừ phong ấn, vì sao lại đối với nàng như vậy? Thiên Lan cảm thấy cái ngày có thể giải trừ phong ấn thật là quá xa xôi.