Trong mắt Dung Cảnh tràn đầy nhu tình giống như có thể làm tan chảy một tòa băng sơn. Huống chi là tan chảy một người?
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được nàng bị hắn làm cho mềm nhũn. Hơn nữa
nàng còn cam tâm tình nguyện. Trời làm chăn, cây khô làm giường, mây mù
là lò, nàng cảm giác cả người như bị nướng chín. Thần trí còn sót lại
chỉ nghĩ tới có thể bị đau hay không…
Nghe nói là rất đau đấy.
“Hôm nay mặc dù tốt, nhưng ta không muốn ủy khuất nàng.” Dung Cảnh
bỗng nhiên thấp giọng thở dài, thân thể rời đi Vân Thiển Nguyệt một
chút, một đôi con ngươi chứa ý cười nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang động tình của nàng trong mây mù nhưng lại hiện lên vẻ rực rỡ giống như áng mây ngũ sắc. Hắn cúi đầu cười một tiếng, lại cúi đầu nhẹ nhàng
hôn xuống cánh môi của nàng, ôn nhu nói: “Ta biết nàng nguyện ý là được
rồi”
Vân Thiển Nguyệt cảm giác lòng của nàng như đang ngồi trên tàu lượn vậy,
khi hắn thổ lộ, thời điểm nàng nguyện ý, mặt đã thoáng hiện lên hai rặng
mây hồng. Nàng vừa muốn mở miệng nói gì, Dung Cảnh bỗng nhiên ôm nàng
phi thân lên trên, rời khỏi cây khô, thẳng hướng trời cao, bay lên trên
vách núi.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, kinh ngạc nói: “Võ công của ngươi đã khôi phục?”
“Ừ” Dung Cảnh đáp một tiếng, trong khoảnh khắc đã mang theo Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng rơi trên sườn núi.
Khinh công cao tuyệt, rơi xuống đất không tiếng động, thậm chí tay áo của hai người cũng không phát ra tiếng vang.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được khinh công người này so sánh với nàng
cao hơn rất nhiều, nàng đẩy hắn ra, tức giận nói: “Võ công của ngươi đã
sớm khôi phục có đúng hay không? Ngươi lại còn để cho ta mang theo ngươi bay qua mặt hồ trong Bách Hoa viên, lại còn để cho ta mang theo ngươi
bay khỏi tường cung, rồi lại còn để cho ta mang theo ngươi từ khe núi
đối diện bay tới đây làm suýt nữa té xuống, ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . a. . . . . .”
Hàng loạt câu chất vấn mà Vân Thiển Nguyệt còn chưa nói xong, Dung
Cảnh đã một lần nữa ôm nàng vào trong ngực cúi đầu hôn xuống, ngăn chặn
lời của nàng không cho nói ra khỏi miệng. Thân thể nàng bởi vì vừa rồi ở chỗ cây khô giữavách núi động tình mà cả người trở nên mềm yếu, bây giờ lại càng vô lực từ chối, nụ hôn này đã đem tất cả tức giận ban nãy nuốt trờ lại trong bụng, dưới nhu tình của hắn lửa giận của nàng cũng bị hòa tan.
Cho đến khi toàn bộ tức giận của Vân Thiển Nguyệt tan biến, Dung Cảnh mới thỏa mãn buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc nằm ở trong ngực của hắn, sức lực để
tức giận cũng không còn. Nhớ được có một câu được lưu truyền rất rộng
rãi, “nói miệng của nam nhân chính là vũ khí tốt nhất để cho nữ nhân câm miệng”, quả nhiên rất đúng. Nàng nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh, suy yếu
nói: “Ngươi . . . . . . lừa đảo!”
Không trách được Huyền Ca có công lực mà cũng không chịu nổi khúc
“Thập Diện Mai Phục” của nàng, ngựa cũng chạy điên cuồng mà hắn thì lại
vô sự. Thì ra tên khốn kiếp này đã khôi phục lại võ công. Võ công của
hắn vốn cao hơn nàng rất nhiều, uổng công nàng lúc đánh đàn sợ hắn võ
công chưa khôi phục, sợ hắn không có võ công hộ thể, âm thầm dùng nội
lực đem âm phù khuếch tán ra ngoài, hắn đương nhiên là bình yên vô sự
rồi.
Dung Cảnh cười khẽ.
“Ngươi là đồ lòng dạ hiểm độc” Giọng điệu của Vân Thiển Nguyệt rất
tức giận, nghĩ tới hôm nay lúc đi trên mặt hồ, nàng trước mặt mọi người
giật đai lưng của hắn để đi vào đình trong Bách Hoa viên liền đỏ mặt,
nếu sớm biết hắn đã khôi phục võ công, đánh chết nàng cũng không mắc
mưu, còn duy trì cho hắn cái danh tiếng chó má gì chứ.
“Ngoan, đừng giận, ta mới chỉ khôi phục võ công một ngày mà thôi.
Cũng đã muốn nói cho nàng biết”. Dung Cảnh ôm thân thể mềm nhũn như
không xương của Vân Thiển Nguyệt vỗ nhè nhẹ , ôn nhu nói: “Sau đó thấy
nàng vì ta mà ra tay, tâm thật sự vui mừng đến cực điểm, không nhịn được lại muốn nàng làm nhiều thêm một chút. Ta không phải cố ý lừa gạt
nàng.”
“Hừ!” Vân Thiển Nguyệt không thèm nể mặt mũi hắn. Còn không phải là cố ý ? Ai tin!
“Vậy thì hôm nay ta nướng cá cho nàng ăn, như thế nào?” Dung Cảnh thấp giọng hỏi thăm.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt lập tức đáp ứng. Hắn khôi phục võ công là
chuyện tốt. Sau này loại chuyện mang người bay vọt rất mệt nhọc này đều
do hắn làm, có thể để cho hắn làm, cớ sao lại không làm?
Dung Cảnh cười nhẹ, “Nàng chịu trách nhiệm bắt cá”
“Được” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Bắt cá nàng rất thông thạo đấy. Chỉ cần học cách bắt theo Dạ Khinh Nhiễm hôm đó là được.
“Nàng chịu trách nhiệm giết cá” Dung Cảnh lại nói.
“Được” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới giết cá nàng cũng đã làm qua.
“Nàng chịu trách nhiệm nhóm lửa” Dung Cảnh lại nói.
Nhóm lửa? Việc này nàng không thông thạo a. Ngửa đầu nhìn Dung Cảnh, “Vậy ngươi làm cái gì?”
“Nướng cá cho nàng.” Dung Cảnh nói.
“Ngươi chỉ nướng?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày. Không ngờ các việc lặt vặt nàng đều phải làm hết. Vậy mà hắn còn nói nướng cá cho nàng ăn. Đây mà là lập công chuộc tội?
“Ừ. Ta chỉ biết nướng.” Dung Cảnh đón nhận tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, giằng co một ngày cho tới bây giờ đã hơn
nửa đêm nàng cũng chỉ được ăn một hộp điểm tâm, bụng đã sớm đói cồn cào, gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Ai nướng cũng được, có ăn
là được.”
“Tốt!” Dung Cảnh cười gật đầu, ôm Vân Thiển Nguyệt phi thân xuống.
Tay áo bay nhẹ không tiếng động, khoảng cách gần như vậy, Vân Thiển
Nguyệt lại không cảm giác được một tí hơi thở của Dung Cảnh, nghĩ người
so với người thì càng tức chết người hơn. Nàng luôn dương dương tự đắc
võ công của mình, nay ở trước mặt hắn thì ra vẫn kém một mảng lớn.
Mủi chân điểm nhẹ xuống đất, Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt đi tới giữa sườn núi.
Mùi hoa sen thơm mát ập đến, thác nước chảy thẳng xuống dưới, âm
thanh nước suối róc rách, tiếng chuông nặng nề của Linh Đài tự vang vọng trong núi lúc hoàng hôn. Nơi này được kết hợp giữa động và tĩnh, làm
lòng người thật bình lặng.
Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, ôn nhu nói: “Nàng đi bắt cá. Ta đi nhặt củi”
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hít một ngụm không khí tươi mới trong vắt
trong núi, nhìn lướt qua nơi này, đây là chỗ hai tháng trước nàng và Dạ
Khinh Nhiễm nướng cá, hôm nay một chút dấu vết cũng không còn. Nàng gật
đầu, khom người nhặt lên một cây nhánh cây, lại hái một lá sen, mượn ánh sao trên trời cùng với đèn mơ hồ chiếu sáng cả Hương Tuyền Sơn của Linh Đài tự đi về phía bờ sông. Ném lá sen lên trên mặt sông, phi thân lên,
nhẹ nhàng rơi trên mặt lá sen, cúi đầu nhìn chăm chú vào động tĩnh trong suối, nhưng thấy nàng vừa đáp xuống, cá đang ngủ say trong suối bị hù
dọa, nàng vung nhánh cây rơi xuống, trong chốc lát đã ghim được một con
cá nặng gần hai cân, nàng ngửa đầu nhìn Dung Cảnh, đắc ý đưa cho hắn
nhìn, “Như thế nào?”
“Không tệ.” Dung Cảnh đang nhặt hai cây củi khô lên, nghe vậy ngẩng đầu lên, gật đầu cười nói.
“Tiếp lấy.” Vân Thiển Nguyệt ném cá qua.
Dung Cảnh dùng hai cây củi khô nhẹ nhàng đem cá kẹp lại. Khom người hái một mảnh lá sen, đặt cá trên lá sen.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được người này thật là một quý công tử, tay không dính bẩn. Nàng cúi đầu một lần nữa nhìn vào dòng suối, hỏi:
“Ngươi ăn nhiều hay ít? Chúng ta đừng lãng phí, sát sinh cá đang ngủ say ta thật không nhẫn tâm a” “Một con” Dung Cảnh cười khẽ.
“Ta ăn khoảng hai con. Vậy thì bắt ba con” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút nói.
“Lão nạp cũng ăn hai con!” Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên.
Vân Thiển Nguyệt chợt ngẩng đầu, nhưng không thấy người, đợi hồi lâu, vẫn không thấy người cùng âm thanh đi tới, nàng nhìn về phía Dung Cảnh.
“Là Phổ Thiện đại sư. Bây giờ ước chừng còn đang ở Tàng Kinh các nên nàng không nhìn thấy người .” Dung Cảnh cười nói.
Thì ra là người còn đang ở Tàng Kinh các, không trách được nhìn không thấy. Cái này chắc là bí thuật thiên lý truyền âm rồi. Hiển nhiên người này võ công rất cao thâm. Giọng nói này nàng rất quen thuộc, buổi sáng
hôm nay, lúc cùng Dạ Thiên Dật tới Linh Đài tự tìm hắn để lấy lại hai
phong thư, người ở bên trong mặc dù không thấy mặt, nhưng giọng nói này
không phải là của lão hoàng thượng đó sao. Thì ra hắn là Phổ Thiện đại
sư. So với thiên hạ đệ nhất cao tăng Linh Ẩn đại sư còn cao hơn hai bối
phận, đã sớm hơn trăm tuổi. Nàng nghi ngờ nhìn Dung Cảnh, “Hòa thượng
cũng ăn cá?”
“Phổ Thiện đại sư thích nhất là cá nướng tại suối này. Bởi vì nhiều
lần phạm giới, mới bị cách chức đi trông coi Tàng Kinh các. Nhưng Tàng
Kinh các có mấy vạn kinh thư cũng không sửa đổi được thói xấu này của
ngài ấy. Vừa nghe thấy chúng ta cá nướng. Dĩ nhiên là không nhịn được
lại muốn phạm giới.” Dung Cảnh cười giải thích.
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra gật đầu, “Vậy thì năm con đi”
“Không, Phổ Thiện đại sư nói hai con, nàng ít nhất cũng phải nướng cho hắn bốn con.” Dung Cảnh cười lắc đầu.
“Khẩu vị lớn như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt vốn muốn đi ghim cá vào nhánh cây chợt dừng lại.
“Ừm” Dung cảnh gật đầu.
“Ha ha, vẫn là Cảnh thế tử hiểu rõ lão nạp. Là tri kỷ của lão nạp.”
Giọng nói già nua của Phổ Thiện lại truyền đến lần nữa, hiển nhiên tâm
tình vô cùng tốt, lời Dung Cảnh nói cũng chính là điều trong lòng hắn
nghĩ tới.
“Có thể được đại sư xem là tri kỷ đó là vinh hạnh của Dung Cảnh” Dung Cảnh cười yếu ớt.
“Các ngươi mau nướng cá đi, lão nạp xuống dưới chân núi lấy hai vò
rượu ngon .” Giọng nói của Phổ Thiện đại sư nhỏ dần, tựa hồ người đã đi
xa.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới lão hòa thượng này
không những ăn thịt, còn uống rượu. Nàng lại nhìn về phía Dung Cảnh.
“Không phải có một câu nói rất hay sao, rượu thịt trôi qua bụng, Phật tổ lưu trong lòng. Phổ Thiện đại sư thiện tâm, tâm hướng về Phật là đủ
rồi.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, lời này nói thật dễ nghe, chẳng qua chỉ vì
tìm cớ cho hòa thượng thèm ăn phạm giới tìm cớ mà thôi, nàng cúi đầu
tiếp tục tìm cá, thầm nói: “Làm hòa thượng mà không có bộ dạng hòa
thượng, không bằng về nhà nướng khoai”
Dung Cảnh cười khẽ, không nói thêm gì nữa, khom người đi nhặt củi khô.
Không lâu sau, Vân Thiển Nguyệt đã ghim đủ bảy con cá, phi thân trở
lại bờ, nhìn một đống cá to bụng trắng nằm trên lá sen nàng chắp tay
trước ngực niệm “ A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi.” thả tay xuống, hỏi
Dung Cảnh: “Có chủy thủ không?”
“Thấy nàng có lòng từ bi như vậy ta lại nghĩ nàng sẽ không giết những con cá này” Dung Cảnh cũng nhặt đủ củi khô quay trở lại, để củi khô
xuống, lấy ra một thanh chủy thủ cực kỳ tinh xảo đưa cho Vân Thiển
Nguyệt, cười nói.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, bắt đầu động tác lưu loát giết cá, vừa
nói: “Biết cái gì gọi là chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên không?”
Dung Cảnh ngồi xổm người xuống trước mặt Vân Thiển Nguyệt nhìn động
tác lưu loát giết cá của nàng, nghe vậy cười hỏi, “Cái gì gọi là chuỗi
thực vật sinh tồn trong tự nhiên?”
“Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, tôm nhỏ ăn phù du.” Vân Thiển
Nguyệt dứt lời, đàng hoàng nói: “Ngươi nhìn bảy con cá lớn này đã ăn bao nhiêu con cá nhỏ? Cá nhỏ đó đã ăn bao nhiêu tôm nhỏ? Tôm nhỏ lại ăn bao nhiêu phù du? Cho nên, bọn chúng bị ta và ngươi ăn cũng là điều đương
nhiên. Nên cái đó gọi là nhân quả tuần hoàn.”
“Nàng nói rất có lý” Dung Cảnh thành thật chấp nhận.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nền văn minh Trung Hoa có trên ngàn năm đương nhiên là phải có lý rồi.
“Hay cho một câu nhân quả tuần hoàn, tiểu nha đầu rất có Phật căn
nha” Một thanh âm già nua vang lên, dứt lời thì người cũng xuất hiện.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, thấy một lão nhân tóc bạc, mặt
hồng hào, người mặc áo cà sa, trong tay cầm hai vò rượu, hắn mới vừa đến , không khí xung quanh đã phát ra mùi rượu xông vào mũi. Nàng cẩn thận
nhìn lão đầu một cái, trong đầu tự động nhảy ra bốn chữ “Phản phác quy
chân( trở lại nguyên trạng) . Cảnh giới của lão đầu này hiển nhiên so
với Linh Ẩn đại sư từ phật tính đến võ công đều cao thâm hơn rất nhiều.
Linh Ẩn đại sư vẫn còn mang theo khói lửa nhân gian, mà lão đầu này mặc
dù trong tay cầm hai vò rượu, cũng không thấy nửa điểm khói lửa đâu. Lúc này nàng đã tin lời vừa rồi của Dung Cảnh “rượu thịt trôi qua bụng,
Phật tổ lưu trong lòng”. Lời này nếu đặt trên người người khác mà nói
thì có lẽ là nói suông, đặt tại trên người lão đầu này thì như thấy được một đạo hạnh riêng.
“Rượu ngon” Dung Cảnh ngửi được mùi rượu, nhìn hai vò rượu Phổ Thiện đại sư đang cầm khen một câu.
“Đương nhiên là rượu ngon. Rượu này là do nương tử ta ủ đấy, người
khác sao sánh bằng được. Từ lão hòa thượng ta cho đến thái bà bà của
nàng rồi bà bà của nàng đều chỉ uống rượu do nàng ủ. Mấy trăm năm vẫn
uống. Uống một ngụm rượu này rồi, những rượu khác không lọt được vào mắt người nghiện rượu như ta.”.Phổ Thiện đại sư ha ha cười một tiếng, đem
hai vò rượu đặt ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Tiểu nha
đầu, ngươi nướng cá, ta và Cảnh thế tử đánh một ván cờ. Ngoại trừ nhiều
năm trước đánh cùng với Vinh Vương ra thì lão hòa thượng ta đây không
cùng người nào đánh cờ nữa. Hôm nay cùng với hậu nhân của hắn đánh một
ván a.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái, nàng vốn cũng không
trông cậy để cho Dung Cảnh tên quý công tử này động thủ nướng cá, nhìn
một thân nguyệt nha cẩm bào trân quý cùng với các ngón tay ngọc của hắn
nàng đã cảm thấy để hắn nướng cá bị khói xông lửa đốt thì thật sự là chà đạp hắn mà, thôi thì để tự nàng nướng vậy.
“Như thế nào? Cảnh thế tử? Ngươi có đem theo cờ không? Ngươi không mang lão nạp trở về lấy.” Phổ Thiện nhìn về phía Dung Cảnh.
“Đương nhiên là có” Dung Cảnh từ trong lòng ngực lấy ra bàn cờ.
“Ừ, bộ cờ bạch ngọc, tốt.” Mắt của Phổ Thiện đại sư sáng ngời, không
để ý cỏ dại bùn đất trên mặt đất, trước khoanh chân ngồi xuống.
Dung Cảnh vén vạt áo, cũng không để ý cỏ dại bùn đất, khoanh chân ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt vừa giết cá vừa nhìn lướt qua Dung Cảnh lấy ra hộp
cờ ngồi đối diện với lão hòa thượng, nàng vốn cảm giác hôm nay người
này tới đây nướng cá là có âm mưu, ước chừng mục đích đúng là đánh cờ
cùng lão hòa thượng này rồi, nàng tin hắn cho tới bây giờ cũng không làm chuyện vô dụng.
“Đại sư đi cờ trắng hay cờ đen?” Dung Cảnh bày bàn cờ xong, hỏi Phổ Thiện.
“Cờ đen đi. Năm đó Vinh Vương mặc hắc y(y phục màu đen), lão nạp chọn cờ trắng, hôm nay ngươi mặc bạch y, lão nạp tự nhiên là chọn cờ đen”
Phổ Thiện nói.
“Lão sư hướng thiện” Dung Cảnh đặt hộp cờ đen ở trước mặt Phổ Thiện.
“Cái gì hướng thiện với không hướng thiện, tiểu oa nhi ngươi so với
tằng tổ phụ của ngươi (ông cụ cố) còn có thể giả bộ hơn. Nói đi. Định
thắng thua như thế nào?” Phổ Thiện hỏi.
“Một ván định thắng thua.” Dung Cảnh cười nói. Dứt lời bổ sung: “Một ván xong vừa lúc uống rượu ăn cá.”
“Ha ha, tốt. Vậy thì một ván.” Phổ Thiện gật đầu, nhìn Dung Cảnh, “Người thua như thế nào?”
“Người thua phải làm cho người thắng một yêu cầu” Dung Cảnh nói.
“Lão hòa thượng ta biết ngươi hôm nay có cầu mà đến. Hết lần này tới
lần khác còn dẫn ta mắc câu.” Phổ Thiện bày ra vẻ mặt quả là thế.
“Đại sư là nguyện mắc câu” Dung Cảnh cười yếu ớt, “Ta không nhất định có thể thắng, đại sư cũng không nhất định sẽ thua. Ván này quân cờ nào
thắng thua cũng chưa biết. Nếu ta thua, đại sư cũng có thể ra một yêu
cầu với ta. Ta nghĩ đại sư sẽ không không có yêu cầu có đúng hay không?”
“Ha ha, nói không sai. Lão nạp đúng là như thế. Quả nhiên là nguyện mắc câu.” Phổ Thiện cười to.
“Vậy thì bắt đầu” Dung Cảnh cười hỏi.
“Bắt đầu” Thần sắc của Phổ Thiện rất đoan chính.
“Mời Đại sư đi trước!” Dung Cảnh tỏ thái độ tôn kính.
Phổ Thiện cũng không khách khí, cầm cờ đen đặt xuống.
Dung Cảnh cầm cờ trắng cũng đặt xuống.
Hai người đều không nói gì, chỉ nghe được âm thanh quân cờ liên tục đặt xuống.
Vân Thiển Nguyệt vừa giết cá vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong
lòng nghĩ tới Dung Cảnh có yêu cầu gì với Phổ Thiện? Mà hết lần này tới
lần khác đem nàng kéo tới. Xem ra sở cầu này là có liên quan tới nàng.
Trong nội tâm nàng nghi ngờ, nhưng cũng không nói ra. Trong chốc lát,
nàng đã đem bảy con cá lưu loát giết xong, dùng lá sen bao quanh đi tới
dòng suối rửa cá, sau đó cầm về bắt đầu nhóm lửa.
Nàng chất xong củi khô mới phát hiện trên người mình không có lửa, do dự một chút, đi tới trước mặt Dung Cảnh, tay hướng thẳng trong lòng
ngực của hắn mà tìm, Dung Cảnh nhìn nàng một cái, môi mỏng mỉm cười, Phổ Thiện đại sư cũng nhìn nàng một cái, nói: “Tiểu nha đầu, cho một ít
rượu vào bụng cá đi, cho thêm một ít lá sen nữa.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Lúc này mới phát hiện Phổ Thiện đại sư đặt ở trên mặt đất không chỉ có hai vò rượu, còn có một bao lớn
hương liệu. Nàng nghĩ tới Dung Cảnh trên người cũng không giống như Dạ
Khinh Nhiễm mang đủ thứ hương liệu, quả nhiên là biết có thể dẫn ra Phổ
Thiện đại sư. Nàng cầm một vò rượu lên, mỗi con cá thì cho ít rượu vào,
sau đó thả chút ít lá sen, ở phía ngoài con cá nàng dùng chủy thủ rạch
mấy đường trên da cá rồi thấm hương liệu lên, đem lá sen bao lại cá một
cách cẩn thận, đặt ở trên củi khô. Sau đó nhóm lửa bằng đá đánh lửa.
Không bao lâu, củi khô bốc lên tạo ra âm thanh lốp bốp, mùi rượu, mùi cá, mùi lá sen, mùi hương liệu dung hợp cùng một chỗ.
Nàng cũng ngồi xuống, vừa dùng nhánh cây lật tới lật lui cá nướng, vừa nhìn hai người đánh cờ.
Ván cờ này không giống ván cờ Linh Lung lúc trước Dung Cảnh cùng nàng đánh ở Nam Sơn Linh Đài tự, mà là buổi sáng hôm nay nàng cùng Nam Lăng
Duệ cưỡi ngựa tới Đông Sơn, nàng mặc dù hoảng hốt nhìn lướt qua, liền
biết đúng là hắn cùng Dạ Thiên Dật đang đánh ván cờ Chân Long.
Ván cờ Chân Long, được xưng là ván cờ thượng cổ. Chín chín tám mươi
mốt biến hóa, thiên địa nhãn, Phượng Hoàng kiếp, bao dung vạn vật. Cả
ván cờ lớn tung hoành ngang dọc, và biến hóa rất nhanh. Người bình
thường đừng nói là lĩnh ngộ tất cả chân lý trong đấy, coi như là bày một ván thôi cũng vạn phần khó khăn.
Vân Thiển Nguyệt suy đoán Dung Cảnh rốt cuộc là sở cầu cái gì?
Theo Phổ Thiện đại sư nói trăm năm trước hắn và Vinh Vương cũng đánh
một ván cờ như vậy, như vậy trăm năm trước Vinh Vương có yêu cầu gì?
Lúc đầu hai người đặt cờ cực nhanh, rồi dần dần liền chậm lại. Sắc
mặt của Dung Cảnh trước sau như một, vân đạm phong khinh, nhìn không ra
suy nghĩ trong lòng. Phổ Thiện đại sư thì ngược lại, tóc bạc mặt hồng
hào, trên mặt thỉnh thoảng lại bày ra đủ loại tâm tình, quả nhiên là
trăm ngàn vạn hóa, có thể là vì quá mức phong phú hay thay đổi, nên cũng khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Vân Thiển Nguyệt điều chỉnh lửa và củi, để cho cá từ từ chín, nàng
dời đi ánh mắt nhìn về phía tiền phương. Phía trước có tăng nhân ước
chừng là ngửi thấy được mùi vị cá nướng nên đi tới, nhưng khi thấy rõ ba người bên này, lại yên lặng không một tiếng động trở về, không người
nào đến đây quấy rầy.
Gần nửa canh giờ sau, cá đã chín, hai người mới hạ được một nửa ván cờ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người một cái, tính toán định cầm lấy một
con cá ăn trước. Cá vừa tới trong tay đã bị Phổ Thiện đoạt lấy, còn giáo huấn nói: “Tiểu nha đầu, thật là không biết kính già yêu trẻ” Dứt lời,
cũng không ngại nóng, liền từng ngụm từng ngụm bắt đầu nhai nuốt.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, nghĩ tới lời này nói rất hay, kính già
yêu trẻ, một mình hắn vừa già vừa trẻ, cũng chiếm toàn bộ rồi. Lại cầm
lên một con cá nướng chín nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh đang
mỉm cười, nàng đưa cá cho hắn. Động tác ăn của người này cũng thật ưu
nhã.
“Ừ, tiểu nha đầu sau này có thể làm hiền thê lương mẫu! Con cá này nướng không tệ.” Phổ Thiện khen.
Dung Cảnh mỉm cười gật đầu, ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, “Đại sư nói rất đúng!”
“Nhưng hiền thê lương mẫu nhà ai thì còn chưa biết nha” Phổ Thiện đại sư vừa ăn cá, vừa hạ một quân cờ, vừa nói.
“Là của nhà ta đấy, nhất định là như thế!” Dung Cảnh nói bằng giọng điệu chân thật đáng tin.
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy cá cắn một cái, nghe vậy suýt nữa bị hóc xương cá. Nghĩ tới hắn nói thế mà không thấy đỏ mặt.
Phổ Thiện giương mắt nhìn Dung Cảnh một cái, lắc đầu, “Không giống!”
“Như thế nào không giống?” Dung Cảnh nhướn mày nhìn về phía Phổ Thiện.
“Giống như là thiên định.” Phổ Thiện nói.
“Giống như tùy tâm sinh. Ta nói giống thì chính là giống như.” Dung Cảnh đang nói chuyện, cũng hạ xuống một quân.
“Trăm năm trước Vinh Vương bỏ giang sơn, chỉ vì một người con gái.
Không biết tại sao vận mệnh lại trêu người đến thế.” Phổ Thiện đại sư
nói.
“Ta không phải là tằng tổ phụ. Của ta chính là của ta, chỉ có ta
không muốn mà thôi, không người nào có thể cướp đi, ông trời cũng không
thể.” Dung Cảnh nói.
Phổ Thiện lại hạ xuống một quân nữa, giương mắt nhìn lên bầu trời,
“Cảnh thế tử, ngươi có thể xem Tinh Vân đồ (vị trí của các ngôi sao)
trên trời rồi hả?”
“Thấy được thì như thế nào? Không thấy được thì như thế nào?” Dung
Cảnh không ngẩng đầu lên, cũng đánh ra một quân, nhướn mày nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, ngân hà tràn ngập ánh sao rất đẹp, nhìn từ xa thì cực kỳ hoa lệ. Thất Tinh
Bắc Đẩu lung linh ở phía chân trời. Sao Khải Minh tỏa ánh sáng cực kỳ
chói mắt. Mỗi một vì sao, cho dù là một ngôi sao nhỏ nhất cũng tỏa sáng
rực rỡ.
“Nước loạn lạc, nửa giang sơn trống rỗng, Sát, Phá, Lang* đại sát chi chiếu.”, Phổ Thiện nói.
*Ba sao Thất sát, Tham lang, và Phá quân luôn nằm tại cung vị tam phương hội hợp trong lá số để hội chiếu
lẫn nhau, nên được gọi là tổ hợp “Sát Phá Lang”, hay “Trúc la tam hạn”.
Là ba sao hạn, rất xấu.
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, sao nàng không nhìn ra được? Nàng
nhìn thấy chính là trời xanh không mây, đầy sao hoa lệ. Từng ngôi sao
đều đứng đúng vị trí của nó. Nhìn bầu trời đêm như vậy, làm cho tâm của nàng cũng trong suốt thanh tịnh.
“Thì ra là Đại sư nhìn thấy như vậy, ngài có biết ta thấy được gì không?” Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu lên, hỏi.
“A? Cảnh thế tử không ngại nói một chút!” Phổ Thiện thu hồi tầm mắt.
“Thiên hạ khuynh, giang sơn hưng, cẩm tú thơ văn hoa mỹ thiên cổ
thịnh thế. Đại cát hiện ra.” (ý nói: thiên hạ sụp đổ, giang sơn hưng
thịnh, gấm vóc thơ văn hưng thịnh ngàn đời, xuất hiện đại cát) Dung Cảnh nói.
Phổ Thiện”Ách” một tiếng, lại hạ xuống một quân cờ, bỗng nhiên phá lên cười ha ha.
Dung Cảnh cũng cười một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được một người là hòa thượng thật, một
người cũng không khác gì hòa thượng, bí mật tới tới lui lui làm cho
người ta thật mệt. Nàng thu hồi tầm mắt từ trên bầu trời, yên lặng ăn
cá.
“Tốt một câu cẩm tú thơ văn hoa mỹ thiên cổ thịnh thế! Từ điểm này,
lão nạp có thể thấy tằng tổ phụ của ngươi không bằng ngươi rồi. Quả
nhiên sóng sau xô sóng trước.” Phổ Thiện ngưng cười, lại khen: “Tinh Vân đồ đến từ trong nội tâm, không phải là đến từ bầu trời. Cảnh thế tử ngộ đạo rồi. Năm đó tằng tổ phụ ngươi cũng không có ngộ đạo, mới làm cho
Vinh vương phủ giãy dụa trăm năm như thế này.”
Dung Cảnh mỉm cười không nói, chẳng qua là nụ cười bỗng nhiên có chút lạnh.
“Tiểu nha đầu, cho lão nạp một con cá nữa” Phổ Thiện ném xương cá trong tay, ngoắc Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lập tức cầm một con cá cho hắn.
Phổ Thiện nhận lấy lại phân phó, “Rượu!”
Vân Thiển Nguyệt trực tiếp ném một vò rượu cho hắn.
Phổ Thiện lần nữa đưa tay nhận lấy, rồi lại nói với nàng: “Một vò rượu cho Cảnh thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, một vò rượu lớn này nếu uống xong đoán
chừng nàng phải cõng hắn trở về. Nàng lắc đầu, “Không được. Hắn không
uống rượu!”
“Tiểu nha đầu, còn chưa có gả cho hắn đã bắt đầu đương gia rồi?” Phổ Thiện nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, trong lòng căm phẫn, hừ nói: “Muốn uống cũng được, nhưng nếu hắn say, ngài chịu trách nhiệm đưa hắn trở về, dù sao
ta cũng không thể cõng hắn.”
“Hóa ra là sợ hắn say! Chắc là ngươi không biết rồi. Nam tử Vinh
vương phủ trừ tài hoa khuynh thiên hạ ra, còn có một tài hoa bản lãnh
không thua ai, đó chính là tửu lượng. Ngàn ly không say. Bây giờ chỉ có
một vò rượu, tiểu nha đầu, ngươi vẫn là không hiểu hắn.” Phổ Thiện cười
nói.
Vân Thiển Nguyệt cau mày, hoài nghi nhìn Dung Cảnh. Nàng đã từng nhìn thấy tận mắt hắn say rượu. Chẳng lẽ là giả sao?
“Ta chỉ say khi uống Thánh Linh Tuyền” Dung Cảnh chống lại ánh mắt
hoài nghi của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lóe lên, giải thích nghi hoặc
cho nàng.
Thánh Linh Tuyền? là rượu mà Dạ Thiên Dật từ Bắc Cương cầm về. Chẳng
lẽ cùng nàng có quan hệ gì sao? Vân Thiển Nguyệt đã hiểu rõ, gật đầu,
đưa vò rượu cho Dung Cảnh, “Vậy ngươi uống đi!”
Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, động tác ưu nhã.
“Lão hòa thượng ta sống hơn một trăm năm, trăm năm qua khó gặp được
một người vừa ý, hôm nay liền cùng tiểu oa nhi ngươi làm bạn vong niên”
Phổ Thiện đại sư một tay nhấc vò rượu, một tay cầm cá, nhìn Dung Cảnh
cười nói.
“Đó là may mắn của Dung Cảnh” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Hai người vừa dứt lời, hai vò rượu nhất tề giơ lên đụng vào của đối
phương, âm thanh đồ sứ đụng vào nhau vang lên, hai người rút tay về liền uống rượu của mình.
Phổ Thiện đại sư uống như bò uống nước, Dung Cảnh vẫn tao nhã trước sau như một.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, bình thường mặc dù nàng cũng yêu
rượu, nhưng hôm nay không cảm thấy thèm rượu một chút nào. Ăn xong một
con lại tiếp một con, nhìn lướt qua bàn cờ lúc nãy của hai người, nghĩ tới nửa giang sơn sụp đổ, vậy là chuẩn bị kết thúc rồi.
Phổ Thiện đại sư nhanh chóng uống hết một vò rượu, ném vò rượu qua một bên, không nói một lời bắt đầu ăn cá.
Vân Thiển Nguyệt lúc này không đợi hắn nói chuyện, đem mấy con cá còn lại đặt trước mặt của hắn.
Dung Cảnh để vò rượu không xuống, không hành động gì thêm nữa, lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt ăn cá.
Vân Thiển Nguyệt phát hiện con ngươi của Dung Cảnh hôm nay phát sáng
như ánh sao trên bầu trời. Nàng bĩu môi với hắn, không tiếng động nói:
“Tửu quỷ!”
Dung Cảnh cười nhẹ.
Không lâu lắm, mấy con cá đã bị Phổ Thiện quét sạch, chỉ thấy lão sờ
sờ cái bụng, tựa hồ có chút thỏa mãn. Dùng lá sen lau tay, nói với Dung
Cảnh nói: “Tiểu oa nhi, hạ cờ dứt khoát! Còn một nước cuối cùng, ngươi
cần phải nghĩ kỹ. Nếu ngươi thua ta liền giữ tiểu nha đầu này ở bên
người nướng cá cho ta”
“Hạ dứt khoát! Uớc chừng là đại sư không thắng được.” Dung Cảnh cười yếu ớt.
“Vậy cũng chưa chắc. Chiêu cuối cùng này của ta là Càn Khôn Đại định. Ngươi không có khả năng xoay chuyển trời đất thì không thể thắng được.” Phổ Thiện đại sư dứt lời, đặt quân cờ đen cuối cùng lên trên bàn cờ.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ván cờ Chân Long đã
xong, cờ trắng xem như đã không còn đường đi tiếp. Nàng nhìn về hướng
Dung Cảnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh nhàn nhạt giương mi, ống tay áo màu trắng nguyệt
nha nhẹ nhàng phất qua bàn cờ, cờ trắng trong tay rơi xuống. Phổ Thiện
đại sư nhìn bàn cờ trợn mắt há hốc mồm. Vân Thiển Nguyệt nháy mắt, bỗng
nhiên nở nụ cười.
Ở trước mí mắt người khác có thể vô thanh vô thức thực hiện việc treo đầu dê bán thịt chó lô hỏa thuần thanh như vậy, trong thiên hạ sợ là
chỉ có một mình Dung Cảnh mới làm được. Chỉ thấy quân trắng xếp thành
hình rồng, còn cờ đen thì tán loạn. Chính xác hơn có thể nói phong vân
biến hóa trong sớm tối, nói lật tay che trời làm mưa cũng không quá .
“Lão nạp phục rồi.” Phổ Thiện bỗng nhiên cười lên ha hả.
Dung Cảnh cười yếu ớt, “Đại sư nếu thua, cá cũng ăn, rượu cũng uống, có phải hay không nên đáp ứng thỉnh cầu của Dung Cảnh?”
“Lão nạp đã thua thì chắc chắn giữ lời, đây mới là chính nhân quân
tử. Lão nạp tự nhiên đáp ứng, ngươi nói đi!” Phổ Thiện đại sư gật đầu.
Dung Cảnh bỗng nhiên đứng lên, nhẹ nhàng phủi vạt áo, nhìn Vân Thiển
Nguyệt một cái, thi lễ thật sâu với Phổ Thiện, ấm giọng mở miệng, “Yêu
cầu của ta chính là xin đại sư giúp nàng khôi phục lại trí nhớ !”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
Mắt Phổ Thiện đại sư hiện lên một tia sáng, “Thì ra việc ngươi yêu cầu là cái này!”
“Vâng. Trong thiên hạ trừ Phổ Thiện đại sư, không người nào có thể
giải khai Phượng Hoàng kiếp của Vân Vương Phi.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn Dung Cảnh. Hắn nói Vân
Vương Phi? Chẳng lẽ nàng mất đi trí nhớ có liên quan đến mẹ nàng? Phượng Hoàng kiếp? Đang nói đến đoạn trí nhớ bị tắc nghẽn ở trong đầu nàng?
Phổ Thiện đại sư nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ngoắc tay với nàng,
“Tiểu nha đầu tới đây ngồi một chút.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Đại sư bảo nàng đi qua kìa. Nghe lời đi” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, ôn nhu dụ dỗ nói.
Vân Thiển Nguyệt lườm Dung Cảnh một cái, nghe lời hắn đi tới ngồi xuống.
Phổ Thiện đại sư đưa tay bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt. Lát sau lại buông tay nàng ra, gật đầu, “Đích xác là Phượng Hoàng kiếp!”
“Cái gì gọi là Phượng Hoàng kiếp?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Phượng Hoàng kiếp là một loại võ công khắc chế Phượng Hoàng chân
kinh. Kiếp bao gồm thiên kiếp, địa kiếp, nhân kiếp, quỷ kiếp, hồn kiếp,
phách kiếp. Tuyệt thất tình, vứt bỏ lục dục. Nên được gọi là Phượng
Hoàng kiếp.” Phổ Thiện đại sư nói.
Vân Thiển Nguyệt không hiểu lắm, nhìn hắn.
“Chính là bài trừ hết thảy vạn vật trong thiên địa, chỉ còn lại bản
nguyên. Tựa như hôm nay, ngươi ứng kiếp, phong tỏa hết thảy trí nhớ
trong đầu.” Phổ Thiện đại sư giải thích.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Không rõ mẹ nàng vì sao lại hạ Phượng Hoàng kiếp lên nàng, nàng nhìn về phía Dung Cảnh, “Làm sao ngươi khẳng định
là nương ta hạ Phượng Hoàng kiếp lên ta mà không phải là ai khác?”
“Phượng Hoàng kiếp trừ Vân Vương Phi đã mất ra thì không còn người
khác có được.” Dung Cảnh nói: “Huống chi bên trong cơ thể nàng có hai
luồng chân khí, một là của chính nàng, còn một cỗ khắc chế nội lực trong cơ thể của nàng, đó là công lực của Phượng Hoàng kiếp. Cho nên ta đoán là do Vân Vương Phi truyền cho nàng. Hơn nữa trong thời gian dài cùng
sinh cùng trưởng với thân thể nàng, ước chừng là trước lúc Vân Vương Phi mất đã truyền vào trong cơ thể nàng. Hai luồng chân khí khắc chế lẫn
nhau. Một khi nàng tu luyện đến phần quan trọng nhất của Phượng Hoàng
chân kinh, cỗ chân khí này sẽ đem công lực của nàng khóa lại, nên không
thể tu thành bước cuối cùng. Đoán chừng là nàng mạnh mẽ muốn phá tan
phong tỏa, hai luồng chân khí va chạm nhau và cuối cùng là phong tỏa trí nhớ của nàng”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Mẹ ta sẽ không hại ta. Vì sao phải cho ta Phượng Hoàng kiếp!”
“Mâu thân trong thiên hạ sẽ không bao giờ hại nữ nhi của mình. Vân
Vương Phi tự nhiên cũng sẽ không hại nàng. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân nào, thì chỉ có chính bà mới biết” Dung Cảnh lắc đầu, chỗ sâu trong đáy mắt có ánh sáng hiện lên.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Mẹ nàng cho nàng tiếp quản Hồng các, đương nhiên sẽ không hại nàng!
“Có lẽ lão nạp biết được ý tứ của Vân Vương Phi” Phổ Thiện đại sư trầm tư chốc lát, chậm rãi lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Phổ Thiện đại sư.
“Phượng Hoàng kiếp, kiếp quá mà sinh lâu. Chết tức là sinh, sinh tức
là chết. Sinh tử chỉ trong một lúc” Phổ Thiện đại sư nhìn Vân Thiển
Nguyệt, chậm rãi mở miệng, “Phượng Hoàng chân kinh, chân kinh hóa thành
chân thân, chân thân diễm thiên hạ. Càn khôn nhật nguyệt, vạn vật khắp
nơi, khí chất lan tỏa, không ai không kinh diễm. Nhưng từ trước đến giờ
Phượng Hoàng xinh đẹp như hoa chỉ rơi vào nhà thiên tử. Ở đâu có Phượng
Hoàng lại bay vào nhà dân chúng tầm thường?”
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, có chút đã hiểu.
“Bao nhiêu người không thể lĩnh ngộ. Không nghĩ tới Vân Vương Phi lại lĩnh ngộ!” Phổ Thiện đại sư dứt lời, khen một câu, “Lão nạp từng thấy
qua Vân Vương Phi một lần. Nàng đúng là một nữ tử hiếm thấy! Chỉ tiếc
hoa thơm không lâu, hồng nhan bạc mệnh. A di đà Phật.”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.
“Tiểu nha đầu, hiện tại lão nạp có thể giúp ngươi giải khai Phượng
Hoàng kiếp để khôi phục trí nhớ.” Phổ Thiện sờ tay vào ngực, móc ra một
viên thuốc sắc màu đỏ thẫm đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Trước tiên ngươi
ăn cái này, một lúc sau, lão nạp vận công giải trừ kiếp ấn cho ngươi”
Vân Thiển Nguyệt nhìn viên thuốc trong tay Phổ Thiện, nhướn mày, “Chỉ cần ta ăn cái này, là có thể khôi phục trí nhớ?”
“Đúng vậy. Lão nạp có một trăm hai mươi năm công lực, lại có Cảnh thế tử dùng sáu mươi năm công lực một lòng tương trợ. Ngươi có thiên đại
kiếp số, lão nạp cùng Cảnh thế tử hợp lực thì có thể giải khai cho
ngươi.” Phổ Thiện đại sư nói.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, hướng phía dưới chân núi đi.
Phổ Thiện đại sư ngẩn ra, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy nàng đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại,
nói với Dung Cảnh: “Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, không giải khai
cũng được.”