Edit: Yue
Beta: Leticia
Lão hoàng đế vội vàng đến, đi theo phía sau hắn là Văn Lai cùng một
đội thái giám cung nữ, sau đội thái giám cung nữ còn có hai người đi
theo, một người là Dạ Thiên Dục, người còn lại thì đang phe phẩy chiết
phiến(quạt xếp) trông vô cùng phong lưu, Nam Lăng Duệ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bước chân vội vàng của lão hoàng đế, nghĩ tới
không biết là lão đầu này thật sự sủng ái Lãnh quý phi, hay là làm bộ
cho mọi người xem, kỳ thật trong lòng lại đang có mưu ma chước quỷ bắt
nàng để hỏi tội đây.
“Nguyệt nhi, cháu tới đây” Hoàng hậu nhìn lão hoàng đế, nắm chặt khăn trong tay lại, nhẹ nhàng gọi nàng.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng
hậu đang mím môi, tựa hồ quyết định muốn bảo vệ nàng, nàng thấy rất cảm
động, nhẹ nhàng cười cười với Hoàng hậu, lắc đầu, “Cô cô, cháu đứng ở
chỗ này là tốt rồi.”
Hoàng hậu nhíu mày.
Vân Thiển Nguyệt dùng truyền âm nhập mật nói vào tai nàng Hoàng hậu:
“Cô cô yên tâm, cháu không có việc gì, cô không cần lo cho cháu.”
Hoàng hậu nghe rõ ràng được lời nói của Vân Thiển Nguyệt, kinh ngạc
thấy nàng biết dùng thuật truyền âm. Thấy nàng bày ra vẻ mặt không sao
cả, không có chút khẩn trương cùng sợ hãi nào, liền nhớ tới Thiển Nguyệt nhiều lần đều hữu kinh vô hiểm, thoạt nhìn lỗ mãng, kì thực mỗi chuyện
đều là nàng có lý, lòng cũng yên tâm hơn vài phần, không thể không gật
đầu.
Không bao lâu sau, lão hoàng đế đi tới, liếc mắt liền thấy được tình
hình ở cửa Vinh Hoa cung, ánh mắt rơi trên người Lãnh quý phi đang nằm
trên mặt đất, khuôn mặt già nua thấy mặt của Lãnh quý phi đã nhìn không
ra hình dạng gì rồi, có chút không dám tin, một lát sau, hắn ngẩng đầu
nhìn về phía Hoàng hậu, trầm giọng hỏi: “Hoàng hậu, đã xảy ra chuyện gì? Sao Lãnh quý phi lại thành cái bộ dáng này?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn về phía Văn Lai, Văn Lai nhìn Vân
Thiển Nguyệt một cái, cúi đầu, nàng nghĩ tới lão hoàng đế máu lạnh như
vậy, là người vô tình, tỉnh táo, tâm tư thâm trầm, người như vậy không
thể nào chỉ nghe được Lãnh quý phi bị đánh thì liền vội vã chạy tới,
nhất định là đã hỏi rõ nguyên nhân hậu quả rồi. Nhưng hắn vẫn trực tiếp
hỏi Hoàng hậu, bỏ qua nàng, xem ra hắn định mượn việc lần này trừng trị
Hoàng hậu. Nàng nghĩ đến chỗ này, không đợi Hoàng hậu mở miệng, lập tức
nói: “Hoàng thượng dượng, Lãnh quý phi là bị ta đánh!”
Hoàng hậu vừa muốn mở miệng, nhưng chưa kịp nói đã phải nuốt vào.
“Sao? Bị ngươi đánh? Nguyệt nha đầu, ngươi mới vừa tiến cung mà? Mới
vừa tiến cung đã tới đánh Lãnh quý phi của trẫm? Ngươi thật to gan.” Lão hoàng đế giận tím mặt, quát Hoàng hậu: “Hoàng hậu, ở cửa cung của ngươi lại có thể phát sinh ra loại chuyện này, trẫm thấy ngươi càng ngày càng vô dụng rồi.”
“Hoàng thượng, không phải là thần thiếp vô dụng, sao ngài không hỏi
xem vì sao Nguyệt nhi lại đánh Lãnh quý phi?” Hoàng hậu nhìn Hoàng
thượng.
Hôm qua nàng không rõ vì sao Nguyệt nhi và Cảnh thế tử đột nhiên xin
chỉ tứ hôn, sau khi hồi cung mới nhận được tin tức Hoàng thượng muốn
mượn chuyện dâm từ diễm khúc của Tố Tố tuyên dâm hoàng cung để trừng
phạt nàng rồi sau đó phế hậu. Hôm nay thấy Hoàng thượng bỏ qua Vân Thiển Nguyệt trực tiếp chỉ trích nàng, khiến nàng càng hiểu rõ được Hoàng
thượng quyết tâm muốn phế nàng, trong lòng rất tức giận, những năm này ở trong cung nàng vẫn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu lại
rơi vào kết quả bị phế, không những nàng còn có thể liên lụy đến Vân
Vương phủ, mà còn không xứng đáng với chính mình và hạnh phúc của cả đời mình. Hôm qua nàng ngồi một đêm, tâm đã chết như tro tàn, không ngờ lại nghe được tin Hoàng thượng tuyên chỉ muốn mang theo Vân Thiển Nguyệt ở
bên người để quản giáo, còn được sắp xếp vào ở Vinh Hoa cung. Tâm nàng
vốn đã như tro tàn nay đã cháy lại. Cho dù nàng có bị phế cũng không thể chịu uất ức mà bị hắn phế. Càng không thể để cho cháu gái nàng bước
theo gót của nàng được.
“Bất kể là nguyên nhân nào, có ngươi ở đây, sao ngươi có thể để cho
Nguyệt nha đầu phạm thượng đánh Lãnh quý phi? Ngươi lại còn trốn tránh
trách nhiệm, trẫm thật sự quá thất vọng về ngươi, người đâu, đem Hoàng
hậu. . . . . .” Lão hoàng đế nhìn Hoàng hậu, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Vẻ mặt của Hoàng hậu cũng hiện lên tức giận, chặn lại lời lão hoàng
đế, lạnh lùng nói: “Tính tình của Nguyệt nhi quần là áo lượt không thay
đổi, không phải hôm qua ngài cũng thấy rồi sao. Không phải nàng còn đánh Lục công chúa trước mặt ngài? Hôm nay thần thiếp không thể ngăn cản,
ngài cũng không thể đổ lỗi cho thần thiếp được.”
Lão hoàng đế bị lời nói của Hoàng hậu làm cho á khẩu không trả lời
được, hắn không nghĩ tới nữ nhân này cả đời đều sống theo khuôn phép,
chưa bao giờ dám phản kháng hắn, vậy mà bắt đầu từ hôm qua lại khéo mồm
khéo miệng dám trắng trợn phản kháng hắn. Hắn vốn chỉ là giả bộ tức
giận, nay lửa giận thật sự đã bị khơi mào, cả giận nói: “Hai chuyện này
sao có thể giống nhau? Lãnh quý phi là quý phi của trẫm.”
“Hoàng thượng nói như vậy cứ như Lục công chúa không phải là nữ nhi ruột thịt của ngài?” Hoàng hậu nhướn mày.
“Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám nói với trẫm như thế?” Giọng lão hoàng đế như bị nén ở ngực, cái trán toát ra gân xanh.
“Hoàng thượng nói với thần thiếp như thế, nên thần thiếp không thể
nói dễ nghe với Hoàng thượng được. Người nào trời sinh đã phải chịu oan
uổng! Cho dù ngài là Hoàng thương. ” Hoàng hậu bỏ qua lửa giận của lão
hoàng đế, người đứng thẳng.
“Tốt! Ngươi nói trẫm oan uổng ngươi. Vậy ngươi nói đi, vì sao Nguyệt
nha đầu lại đánh Lãnh quý phi?” Lão hoàng đế dùng ánh mắt ác liệt nhìn
Hoàng hậu, cả giận nói: “Hôm qua là Lục nhi chọc giận Nguyệt nha đầu
trước, lại thêm các nàng là cùng trang lứa, tiểu nữ nhi tranh cãi là
chuyện bình thường. Trẫm không thể bởi vì nàng là công chúa của trẫm mà
thiên vị nàng, lại niệm tình hôm qua là lễ cầu Chức Nữ nên không trách
tội Nguyệt nha đầu. Hôm nay nàng ta lại dám đánh Quý phi có phẩm cấp,
đây là phạm thượng. Nếu ngươi không nói ra được lý do. Trẫm không sẽ tha cho ngươi.”
“Tốt, thần thiếp sẽ nói rõ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cần phải
nghe cho kỹ.” Hoàng hậu nắm chặt khăn trong ống tay áo, cũng cả giận
nói.
“Trẫm nghe đây, ngươi nói đi.” Lão hoàng đế khoanh tay, nói.
“Hoàng thượng dượng, cô cô, chuyện do ta gây lên, người cũng là ta
đánh. Sao các ngươi lại bỏ qua chính chủ như ta đây? Điều này để cho ta
cảm thấy ta đánh người mà nửa điểm cảm giác thành tựu cũng không có.”
Hoàng hậu vừa muốn mở miệng, Vân Thiển Nguyệt đã nói xen vào, nhìn hai
người, trong lòng nàng chợt cười lạnh. Lão hoàng đế đùa chiêu này sợ là
không được việc rồi. Hắn muốn mượn việc Lãnh quý phi để trách tội Hoàng
hậu, rồi phế hậu, không có cửa đâu.
Hoàng hậu nhớ tới lời của Vân Thiển Nguyệt trước đó, chợt im miệng.
“Nguyệt nha đầu, ngươi đánh Quý phi, đương nhiên trẫm sẽ không tha
cho ngươi. Ngươi cứ đứng qua một bên cho trẫm, trẫm muốn nghe Hoàng hậu
nói.” Lão hoàng đế liếc Vân Thiển Nguyệt một cái. Giọng nói lạnh lùng mà âm trầm.
“Vẫn là để ta nói cho. Chuyện này để cô cô nói không thích hợp lắm”
Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế, lại nhìn thoáng qua Lãnh quý phí nằm trên mặt đất, không đợi lão hoàng đế phản đối, liền mở miệng, “Lãnh quý phi nói từ xưa tới nay, người nào được Hoàng thượng mang theo bên cạnh
để dạy dỗ thì sẽ biến thành nữ nhân của ngài, giống như Lệ Tần vậy. Nói
Hoàng thượng dượng là hôn quân nên mới muốn ta cũng trở thành nữ nhân
của ngài, nói sau này cô cháu cùng chung một chồng để cho người trong
thiên hạ chế nhạo, nói ta là con cóc mà cũng muốn vào ở Vinh Hoa cung,
nói sau này Vinh Hoa cung nên đổi lại tên rồi, quan trọng nhất là . . . . . nàng nói Hoàng thượng dượng đã sớm muốn phế cô cô! Còn nói. . . . . .”
“Thật là nói xằng nói bậy.” Lão hoàng đế cắt đứt lời Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt xanh mét.
“Hoàng thượng dượng, ngài cũng biết đây đúng là nói xằng nói bậy đúng không? Cho nên, ta nghĩ Lãnh quý phi thật sự là quá cần ăn đòn rồi. Nên đã giúp ngài ra tay dạy dỗ nàng” Vân Thiển Nguyệt mở miệng, nhìn lão
hoàng đế, “Hoàng thượng dượng đối xử với ta còn tốt hơn cả phụ vương,
chỉ thuần túy coi ta là nữ nhi của ngài mà bảo vệ, nhưng Lãnh quý phi
nói chuyện như vậy, không chỉ vũ nhục danh tiếng của ngài mà còn dám
nghi vấn phẩm hạnh của ngài. Nói như vậy, nếu bị truyền ra ngoài, thiên
hạ sẽ nhìn Hoàng thượng dượng như thế nào đây? Anh danh cả đời của ngài
có thể bị hủy rồi.”
“Trẫm là nói ngươi nói bậy nói bạ đấy. Sao Lãnh quý phi có thể công
khai nói ra những lời như vậy?” Lão hoàng đế tức giận nhìn Vân Thiển
Nguyệt.
“Ngài không tin à. Không tin ngài hỏi những người đang đứng ở đây một chút. Đây là phi tử trong hậu cung của ngài, cung nữ, thái giám, ma ma, còn có Văn công công. Ngoại trừ một ma ma đã đi tìm Thái y cho Lãnh quý phi thì chưa có ai rời khỏi đây.” Mắt Vân Thiển Nguyệt quét một vòng,
ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người mà từ lúc lão hoàng đế
xuất hiện liền nơm nớp lo sợ.
Lão hoàng đế nghe vậy nhìn về phía những người đó, ánh mắt đặt tại
trên mặt Minh phi, “Minh phi, ngươi nói, Nguyệt nha đầu nói có đúng sự
thật hay không? Không được bởi vì chuyện hôm qua của lục công chúa mà
ghi hận Nguyệt nha đầu. Trẫm muốn nghe lời nói thật.”
Vân Thiển Nguyệt cười lạnh trong lòng, đây là cố ý nhắc tới Lục công
chúa, nói ra để Minh phi mang thù với nàng đây mà. Nhưng cho dù Minh phi có thù nàng. Cũng không phản bác nàng vào lúc này, để ngoài sáng đắc
tội với nàng được. Nàng thấy Minh phi có thể được lão hoàng đế sủng ái
nhiều năm như vậy, quả thật là có bản lĩnh, tuy nàng chỉ sinh ra được ba người công chúa nhưng vẫn được sủng ái, nữ nhân này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Người đơn giản thì không thể tồn tại trong hoàng cung
được.
“Bẩm Hoàng thượng, những lời Thiển Nguyệt tiểu thư nói đều là thật.
Không có nửa câu giả dối” Minh phi tiến lên một bước, cung kính đáp lời.
Lão hoàng đế nheo mắt lại, “Thật không?”
“Thần thiếp không dám giả dối lừa gạt Hoàng thượng” Minh phi gật đầu.
Lão hoàng đế nhìn chằm chằm Minh phi trong chốc lát, Minh phi cúi đầu thấp không nhúc nhích, hắn dời tầm mắt, nhìn về phía những người khác,
những người khác không đợi hắn mở miệng, rầm rầm quỳ trên đất, cao thấp
không đều mà nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thiển Nguyệt tiểu thư nói đúng
sự thật, bọn thần thiếp đều chính tai nghe được. Không có nửa điểm giả
dối!”
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi cong lên, quả thật là nữ nhân trong
hoàng cung, không có nửa điểm giả dối? Nàng cố ý thêm mấy từ hôn quân
vậy mà cũng không bị vạch trần.
“Ah? Nói như vậy Lãnh quý phi là gieo gió gặt bão rồi?” Lão hoàng đế
híp mắt nhìn một đám phi tần. Đương nhiên hắn sẽ không tin Lãnh quý phi
mắng hắn là hôn quân. Nhưng đại thể thì có thể Vân Thiển Nguyệt nói một
nửa là thật, hắn chỉ thắc mắc không biết khi nào thì hậu cung lại có thể đoàn kết như vậy rồi?
Tất cả mọi người không ai mở miệng nói chuyện.
“Mặc dù Lãnh quý phi gieo gió gặt bão, cũng không tới phiên Nguyệt
nha đầu giáo huấn. Đã có trẫm dạy dỗ nàng ta. Hậu cung xảy ra chuyện
như thế, Hoàng hậu thân là người đứng đầu hậu cung không thể đổ trách
nhiệm cho người khác được” Lão hoàng đế thu hồi tầm mắt, nhìn về phía
Hoàng hậu, “Kể từ hôm nay, Hoàng hậu. . . . . .”
“Hoàng thượng, ngài sẽ không làm giống như lời của Lãnh quý phi, muốn phế thần thiếp chứ?” Hoàng hậu ngăn cản lời nói của lão hoàng đế, “Thần thiếp tự hỏi mình chưa từng làm chuyện gì không đúng. Lãnh quý phi vẫn
luôn nói những lời không cố kỵ, thần thiếp niệm tình nàng là Quý phi của Hoàng thương nên đều bỏ qua cho nàng. Hôm nay nàng quá mức càn rỡ,
không chỉ vũ nhục thần thiếp, còn vũ nhục Hoàng thượng, mà thần thiếp
lệnh cho nàng im mồm, nàng không nghe răn dạy, còn nói khoác không biết
ngượng là có Hoàng thượng làm chỗ dựa cho nàng, đám người Tôn ma ma được lệnh của thần thiếp muốn đưa nàng đi tới chỗ của Hoàng thượng để ngài
quản giáo. Nàng lại để cho ma ma thủ hạ đánh trả. Thử hỏi từ xưa đến nay làm gì có phi tần nào dám mạo phạm với Hoàng hậu như thế? Nếu không
phải Hoàng thượng sủng ái khiến nàng coi trời bằng vung, sao nàng có thể lớn mật như thế, lời nói và hành động đều không cố kỵ, càn rỡ vô lễ?
Nếu Hoàng thượng dựa vào chuyện này mà muốn hỏi tội thần thiếp thì không khỏi quá mức không khôn ngoan rồi, nếu để lan truyền ra ngoài thì dân
chúng trong thiên hạ cũng sẽ nói Hoàng thượng sủng thiếp diệt thê.”
“Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế giận dữ.
“Nếu là như vậy, thần thiếp xin Hoàng thượng phế hậu là được. Để cho
dân chúng thiên hạ nhìn xem, thần thiếp bị Hoàng thượng ức hiếp như thế
nào đến nỗi phải rơi vào tình cảnh như thế này.” Hoàng hậu bỗng nhiên
quỳ xuống, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng tuyên chỉ đi. Ngôi vị Hoàng hậu
này thần thiếp không làm cũng được.”
“Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế không nghĩ tới Hoàng hậu lại có chiêu này. Tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Cái này gọi là lấy lui làm tiến. Hay cho một câu sủng thiếp diệt thê. Vân Thiển Nguyệt mừng rỡ trong lòng, cảm thấy người cô cô này không hổ
danh là Hoàng hậu. Gây khó dễ cho lão hoàng đế đúng chỗ bảy tấc*. Cổ
nhân coi trọng nhất là vợ chồng kết tóc se duyên, phu vi thiên, vợ vi
tôn, thiếp vi tiện(chồng là trời, vợ được tôn trọng, thiếp ti tiện). Dù
Lãnh quý phi có tôn quý thế nào nhưng so với Hoàng hậu cũng chỉ là
thiếp. Lão hoàng đế bị chụp cái mũ như thế xem hắn còn phế hậu như thế
nào?
*Người ta thường nói đánh rắn phải
đánh bảy tấc, vì chỗ bảy tấc là tim rắn, nếu đánh vào đấy rắn sẽ chết
ngay. Ở đây Vân Thiển Nguyệt nói vậy có nghĩa là Hoàng hậu nắm đúng
nhược điểm của lão Hoàng đế.“Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế tức giận, nhìn Hoàng hậu mặc dù quỳ
nhưng thân thể lại thẳng tắp, lửa giận xông lên tận não, mọi tính toán
đều trở nên vô ích, bỗng nhiên quay đầu, quát to với Vân Thiển Nguyệt:
“Người đâu, Vân Thiển Nguyệt dám phạm thượng, đem nàng. . . . . .”
Rốt cục chuyển hướng sang nàng. Xem ra lão hoàng đế định đánh bàn
tính tiện cả đôi đường, mượn việc lần này trước tiên trị tội Hoàng hậu,
sau Hoàng hậu sẽ thuận tiện bắt luôn cả nàng. Hôm nay thấy không có cách nào trị tội Hoàng hậu, liền quay đầu lại trừng trị nàng. Vân Thiển
Nguyệt cười lạnh trong lòng, không nói lời nào, lẳng lặng nghe xem lão
hoàng đế định trừng phạt nàng như thế nào rồi lại trở mình cũng không
muộn.
“Ah, chuyện này thật là mới mẻ.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên mở miệng,
chặn đứng lời của lão hoàng đế, cười nói: “Thiên Thánh là đại quốc mênh
mông, chúng quốc cúi đầu xưng thần. Hoàng thượng anh minh cơ trí, thiên
hạ truyền tụng. Trước khi bổn Thái tử chưa tới Thiên Thánh, rất ngưỡng
mộ Ngô Hoàng anh minh thần võ, cho là ngài cũng giống với Nam Lương phụ
vương của ta, hậu cung tất nhiên phải luôn hòa thuận đoàn kết, thật
không ngờ là trăm nghe không bằng một thấy a. Vừa nghe ngôn luận Lãnh
quý phi đã biết được nàng ta là một nữ nhân thiết hụt đức hạnh, lại còn
được phong làm quý phi, chậc chậc, nếu ở Nam Lương quốc ta, nữ nhân như
vậy thì ngay cả cửa cung cũng không được vào đấy.”
Lão hoàng đế nghe vậy lúc này mới nhớ tới Nam Lăng Duệ, hắn lập tức
không nói nữa, sắc mặt không tốt nhìn về phía Nam Lăng Duệ, “Duệ Thái
tử, sao ngươi lại tới đây?” Dứt lời, phát hiện Dạ Thiên Dục cũng ở đây,
hắn cau mày, quát lạnh nói: “Dục Nhi, sao ngươi cũng ở đây?”
“Bổn Thái tử mới vừa cùng Hoàng thượng nói muốn ở Vinh Hoa cung, ngài đã đáp ứng, dĩ nhiên là ta phải cùng đến rồi.” Nam Lăng Duệ cười nói.
“Trẫm đáp ứng ngươi khi nào?” Lão hoàng đế nhìn Nam Lăng Duệ.
“Ta nói ta ở Vân Vương phủ đã chán ngấy rồi, nghĩ muốn vào hoàng
cung ở mấy ngày. Ngài đồng ý. Ta nói ta muốn chọn chỗ ở vừa lòng nhất,
ngài nói tất cả các cung điện trong hoàng cung đều để tùy ta chọn. Ngài
đã đáp ứng. Ta chọn trúng Vinh Hoa cung.” Nam Lăng Duệ dứt lời, hỏi:
“Thiên thánh Ngô Hoàng, sẽ không phải là nhanh như vậy mà ngài đã quên
chứ?”
Lão hoàng đế nghe vậy sắc mặt âm trầm, không nói lời nào, nhìn về phía Dạ Thiên Dục.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới việc này cũng quá đơn giản đi. Nàng liếc
nhìn Nam Lăng Duệ, Nam Lăng Duệ nháy mắt với nàng. Nàng liền im lặng.
Dạ Thiên Dục tiếp nhận tầm mắt lão hoàng đế, lập tức cung kính nói:
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo phụ
hoàng, thấy ngài đã tới Vinh Hoa cung, nhi thần nghĩ đó là chuyện gấp,
trì hoãn lâu sẽ sinh ra đại sự, cho nên nhi thần liền theo tới” .
“Có chuyện gì quan trọng?” Lão hoàng đế sẵng giọng nói. Hiển nhiên giận đến không nhẹ.
“Nhi thần mới vừa nghe nói Thái tử hoàng huynh đánh Lãnh tiểu Vương
gia, bây giờ đã được đưa đi Thái y viện, Lãnh tiểu vương gia vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Đây chính là đại sự, nên nhi thần cố ý tới bẩm báo” Dạ
Thiên Dục nói.
“Hả? Thiên Khuynh đánh Lãnh tiểu Vương gia? Vì sao?” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dục, không quá tin tưởng.
“Nhi thần cũng không biết vì sao, nhi thần thấy Hiếu thân vương cưỡi
khoái mã tiến cung, đến cửa cung cũng chưa từng xuống ngựa, trực tiếp
chạy vội đến Thái y viện, hỏi thăm mới biết hình như là Lãnh tiểu Vương
gia bị đánh rất nghiêm trọng, tính mạng nguy kịch, mới vội vàng tới bẩm
báo phụ hoàng.” Dạ Thiên Dục lập tức trả lời.
“Sao ngươi không nói sớm?” Lão hoàng đế phẫn nộ nhìn Dạ Thiên Dục.
“Nhi thần chỉ mới nghe nói mà thôi, cũng không dám khẳng định. Lại
thấy chuyện chỗ này cũng là đại sự, nên chờ phụ hoàng xử lý xong rồi
mới bẩm báo, tránh chọc cho phụ hoàng không vui.” Dạ Thiên Dục cúi thấp
đầu, trả lời cẩn thận đến một giọt nước cũng không lọt.
“Bây giờ ngươi đi Thái y viện nhìn xem. Rốt cuộc chuyện này là có
thật hay không?” Lão hoàng đế ra lệnh. Hắn vẫn không thể tin tưởng Dạ
Thiên Khuynh sẽ đánh Lãnh Thiệu Trác. Dạ Thiên Khuynh mặc dù làm Thái tử thật sự không khiến hắn hài lòng, nhưng từ trước đến giờ hắn làm việc
đều rất đúng mực. Huống chi kể từ khi Dạ Thiên Khuynh tính kế xin chỉ
muốn cưới Tần Ngọc Ngưng thì càng thêm cẩn thận từng li từng tí hơn,
không để cho hắn thấy nửa điểm sai lầm. Sao lại mạo hiểm đắc tội Hiếu
thân vương, đánh Lãnh Thiệu Trác đến nguy hiểm tính mạng? Hắn(DTK) cũng
không phải không biết Hiếu thân vương rất bao che cho con.
“Dạ!” Dạ Thiên Dục lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
“Không cần đi hỏi. Chuyện này ta biết, ta chẳng những biết, ta còn
trải qua đây này.” Nam Lăng Duệ mở miệng lần nữa, nhìn lão hoàng đế nói: “Trước khi ta tiến cung, ở bên ngoài cửa cung gặp Lãnh tiểu Vương gia
và Thái tử điện hạ, ta cũng luôn ngưỡng mộ Dạ Thái tử, liền nhích tới
gần hắn một chút, muốn cùng hắn thân cận nói chuyện, lại thêm việc ta
thật sự quá buồn ngủ, liền dựa thân thể vào trên người hắn, nhưng mà
không biết là do Dạ Thái tử quá mức hẹp hòi hay là không thích ta, ra
tay muốn đẩy ta ra, lại còn sử dụng nội lực, ta bị đánh bay ra ngoài,
đụng phải Lãnh tiểu Vương gia, ta có nội lực hộ thể mà cũng phải chịu
một chút tổn thương, Lãnh tiểu Vương gia thì bị ngất đi. Dạ Thái tử mang hắn đi Thái y viện rồi. Ta vốn cũng muốn đi qua xem một chút, nhưng sợ
Thái tử điện hạ không thích ta lại ra tay, lúc này ta bị thương không
phải là đối thủ của hắn, cho nên phải đi gặp Hoàng thượng ngài đây. Sau
lại cùng ngài tới Vinh Hoa cung. Vinh Hoa cung quả nhiên không hổ là chỗ ở của lịch đại các Hoàng hậu của Thiên thánh, quả nhiên là chỗ tốt, ta
vừa thấy liền thật yêu thích, cho nên. . . . . .”
Nam Lăng Duệ vừa nói vừa đánh giá Vinh Hoa cung, dùng lời nói bộc lộ sự thỏa mãn của mình.
“Ngươi nói chuyện này là thật?” Lão hoàng đế cắt đứt lời nói của Nam Lăng Duệ , sắc mặt có chút âm trầm.
“Đương nhiên là thật” Nam Lăng Duệ gật đầu, “Bổn Thái tử cũng không
nói ngoa. Vốn là ta muốn Ngô Hoàng cho ta một lời giải thích đấy, sau
lại sợ tổn thương hòa khí, nên không nói ra chuyện này. Lại nói hành
động của Thái tử điện hạ cũng là vô tâm. Ta sẽ không so đo nữa. Chỉ là
liên lụy tới Lãnh tiểu Vương gia, thật sự là xui xẻo, chỉ lẳng lặng ở
sau lưng nghe ta và Dạ Thái tử nói chuyện. Lúc ấy Dạ Thái tử dùng hẳn
hơn tám thành nội lực, hắn không có võ công hộ thể, nếu hiện tại không
kịp thời cứu chữa, sợ rằng cái mạng nhỏ cũng xong rồi. . . . .”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng. . . . . .” Nam Lăng Duệ chưa dứt lời,
nơi xa truyền đến một trận la hét, chính là giọng nói của Hiếu thân
vương.
Lão hoàng đế lập tức theo giọng nói nhìn lại, Vân Thiển Nguyệt cũng
nhìn lại, chỉ thấy Hiếu thân vương đang bước nhanh tới, lúc này thoạt
nhìn Hiếu thân vương thật là chật vật, áo khoác quan phục cũng chưa được buộc lại, một đường chạy trối chết mà đến, thần sắc trên mặt thê lương
như là mẹ chết. Tâm tư nàng khẽ động, nhìn về phía Nam Lăng Duệ một lần
nữa, Nam Lăng Duệ lại nháy mắt với nàng. Nàng nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh
sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với hắn, chắc chắn là tên này đã động tay động chân vào rồi.
“Hoàng thượng, xin ngài hãy cứu khuyển tử. . . . . .” Hiếu thân vương vừa tới, cũng bất chấp tình hình trước mắt, “bịch” một tiếng quỳ xuống với lão hoàng đế, khóc rống lên, chảy nước mắt.
“Lãnh vương huynh, ngươi cứ đứng dậy nói, có lời gì thì từ từ nói,
Lãnh tiểu Vương gia làm sao?” Lão hoàng đế làm bộ như không biết hỏi.
“Khuyển tử. . . . . . Khuyển tử bị Thái tử điện hạ đả thương, bây giờ đang ở Thái y viện, tất cả Thái y đều thúc thủ vô sách. . . . . . chỉ
sợ. . . . . chỉ sợ. . . . . . Lão thần chỉ có duy nhất một đứa con trai
này thôi. . . . . .” Hiếu thân vương không ngừng dập đầu.
Sắc mặt lão hoàng đế đại biến, gấp giọng nói: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
“Thái y nói lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại. . . . . . bây giờ chỉ
còn một hơi thở. . . . . .” Hiếu thân vương rơi lệ đầy mặt, càng không
ngừng khẩn cầu, “Hoàng thượng, lão thần van xin ngài cứu khuyển tử. . . . . . Lão thần không thể không có đứa con trai này. . . . . .”
“Lãnh vương huynh mau đứng dậy, trẫm cùng ngươi đi Thái y viện xem
một chút” Lão hoàng đế cũng không quan tâm đến việc trị tội Vân Thiển
Nguyệt nữa, vội vàng bước nhanh đi hướng Thái y viện.
Hiếu thân vương lập tức bò dậy, đi theo phía sau lão hoàng đế, từ đầu đến cuối căn bản không có tâm tư nhìn Lãnh quý phi đang nằm trên mặt
đất , vừa bước nhanh vừa khóc ròng nói: “Hoàng thượng, ngài ban linh chi năm trăm năm tại Ngự dược phòng để cứu mạng tiểu nhi được không? Thái y nói nếu có linh chi năm trăm năm khuyển tử có thể được cứu. . . . . .”
“Lãnh vương huynh, chẳng lẽ ngươi đã quên? Linh chi năm trăm năm kia
sớm đã bị Thái tử xin cho Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng cùng Nam Cương
Diệp công chúa dùng rồi. Ở đâu còn có nữa?” Lão hoàng đế quay đầu lại
nhìn Hiếu thân vương một cái.
Hiếu thân vương mặt xám như tro tàn, suýt nữa ngã quỵ, “Chẳng lẽ con thần không cứu được?”
“Trong Thái y viện trừ Thái y còn có người phương nào?” Lão hoàng đế hỏi.
“Tất cả Thái y đều ở rồi, đều thúc thủ vô sách. . . . . .” Hiếu thân vương lau nước mắt nói.
“Văn Lai, ngươi mau đi Đức phủ thân vương mời Nhiễm tiểu Vương gia
vào cung trị liệu cho Lãnh tiểu Vương gia” Lão hoàng đế nhìn thoáng qua
phía sau, phân phó Văn Lai.
“Dạ” Văn Lai vội vàng lên tiếng.
“Hoàng thượng, lão thần đã phái người đi mời Nhiễm tiểu Vương gia
rồi, theo Đức vương huynh nói từ hôm qua, sau khi rời đi Nhiễm tiểu
Vương gia vẫn chưa trở về phủ.” Hiếu thân vương lập tức nói.
“Vậy thì đi mời Cảnh thế tử?” Lão hoàng đế dừng bước.
“Lão thần nhất thời cuống quýt, không đi mời Cảnh thế tử, nhưng cho
dù thần có đi mời, Cảnh thế tử cũng không nhất định sẽ cứu khuyển tử. . . . . .” Hiếu thân vương nghe được tên Dung Cảnh thì ánh mắt sáng lên,
nhưng ngay sau đó sắc mặt lại đen như than, lắc đầu.
“Văn Lai, ngươi đi Vinh Vương phủ một chuyến, lập tức mời Cảnh thế tử vào cung. Cảnh thế tử là người hiểu được đại nghĩa to lớn, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.” Lão hoàng đế thoáng do dự, rồi phân phó
Văn Lai.
“Vâng” Văn Lai lên tiếng lần nữa, vội vàng hướng ngoài cung chạy đi.
Hiếu thân vương vui mừng, vội vàng nói: “Cảnh thế tử diệu thủ hồi
xuân, nếu có thể ra tay, tất nhiên khuyển tử có thể được cứu. . . . . .”
Lão hoàng đế nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân
Thiển Nguyệt, sắc mặt hòa hoãn, “Nguyệt nha đầu, trong thánh chỉ có nói
kể từ hôm nay trẫm sẽ mang ngươi theo bên người để dạy dỗ, ngươi còn
đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi theo.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người này trở mặt thật nhanh, đã vui vẻ
luôn được rồi. Đoán chừng là cần dùng đến Dung Cảnh, cho nên mới có vẻ
mặt ôn hòa với nàng. Nhưng nàng không dễ nói chuyện như vậy đâu, lập tức lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng thượng dượng, ta không dám đi theo
bên cạnh ngài đâu. Còn chưa có đi theo bên cạnh ngài để ngài dạy dỗ thì
đã bị Lãnh quý phi chửi ta một trận rồi, ta nào dám đi theo bên cạnh
ngài nữa. Vinh Hoa cung này ta cũng không thể vào ở rồi, ta không tài
không đức, vào đây ở sợ là sẽ làm bẩn Vinh Hoa cung ”
“Nói xằng bậy. Trẫm nhìn ở phân thượng nhiều thế hệ Vân Vương phủ
cống hiến sức lực cho Thiên Thánh và lịch đại Hoàng hậu đều xuất thân từ Vân Vương phủ nên mới muốn tự mình dạy dỗ ngươi, để ngươi biết lễ. Ở
đâu ra những lời đại nghịch bất đạo loạn thất bát tao như vậy? Còn không mau đuổi theo nhanh lên.” Lão hoàng đế giận tái mặt.
Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng bất động, đương nhiên không thể cứ như vậy
mà đi theo hắn, để hắn vội vàng đi chữa trị cho Lãnh Thiệu Trác xong sẽ
quay đầu lại tìm nàng tính sổ à. Làm như không nhìn thấy lão hoàng đế
đang tức giận, nàng nhìn Lãnh phi đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất nói: “Thế còn Lãnh quý phi thì sao, ngài không trị tội ta nữa hả? Nhưng ta
lại dám đánh Quý phi tôn quý nhất của ngài đấy.”
Hiếu thân vương nghe vậy, lúc này mới chợt quay đầu lại, phát hiện
người nằm trên đất là Lãnh quý phi, hắn cả kinh, “Muội muội?” , dứt lời, hắn bước nhanh chạy đến bên cạnh Lãnh quý phi, nhìn thấy như vậy sắc
mặt càng xám trắng, ngẩng đầu hỏi lão hoàng đế, “Hoàng thượng. . . . . . này. . . . . . đây là. . . . . . chuyện gì?”
“Lãnh vương huynh, Lãnh quý phi nói những lời đại nghịch bất đạo về
trẫm, đồng thời cũng xúc phạm đến Hoàng hậu, Nguyệt nhi mới thay trẫm
dạy dỗ nàng. Lần này là do nàng ta gieo gió gặt bão. Ngươi không cần
phải để ý đến, nàng ta nên ăn chút ít khổ sở mới có thể thu liễm tính
tình lại.” Lão hoàng đế trấn an Hiếu thân vương. Dứt lời, nhìn về phía
Hoàng hậu đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất, cũng dùng giọng điệu hòa hoãn nói: “Hoàng hậu đứng lên đi. Là trẫm trách lầm ngươi. Lãnh quý phi đã
bị dạy dỗ, ngươi mau sai người đi Thái y viện tìm Thái y tới trị liệu
cho nàng. Ngươi là Hoàng hậu trong hậu cung, lẽ ra nên có uy phong của
Hoàng hậu. Nếu có người nữa giống như Lãnh quý phi, ngươi không cần mang nàng tới chổ trẫm, trực tiếp xử trí là được.”
“Vâng, thần thiếp tuân chỉ” Hoàng hậu cũng biết đây là Hoàng thượng
lui về phía sau môt bước, cho nàng cùng Vân Thiển Nguyệt một bậc thang,
coi như là không truy cứu chuyện này. Nàng cảm thấy như vậy cũng rất
tốt, liền đứng lên.
Cái Vân Thiển Nguyệt muốn chính là kết quả này. Đánh Lãnh quý phi
cũng đã đánh rồi. Nhưng nàng thật sự không muốn ở Vinh Hoa cung nên vẫn
đứng bất động. Vẫn còn muốn mượn cơ hội này mà cò kè mặc cả.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là Lãnh quý phi đại nghịch bất đạo như thế
nào? lại còn bị đánh thành bộ dạng này. . . . . .” Hiếu thân vương nhìn
Lãnh quý phi, cả người phát run. Phải biết rằng khuôn mặt đối với nữ
nhân là quan trọng nhất, nhất là nữ nhân trong hoàng cung, việc này so
với hủy dung thì có gì khác nhau đâu? Nếu chữa trị không tốt sẽ lưu lại
vết sẹo, như vậy về sau nàng sao có thể sống được trong hậu cung với ba
nghìn mỹ nhân như hoa đây.
“Lãnh vương huynh, Lãnh quý phi bị thương ngoài da mà thôi, từ từ
chữa trị sẽ khỏi. Vẫn là tính mạng của Lãnh tiểu Vương gia quan trọng
hơn” Lão hoàng đế thấy Hiếu thân vương bi thương nhìn mặt của Lãnh quý
phi, nhắc nhở hắn, “Trước tiên chúng ta đi Thái y viện chờ Cảnh thế tử
tiến cung, xem Cảnh thế tử có biện pháp chữa trị cho Lãnh tiểu Vương gia hay không. Đây mới là việc trọng yếu.”
Hiếu thân vương lập tức bừng tỉnh, cũng không nhìn Lãnh quý phi nữa,
vội vàng đuổi theo lão hoàng đế. Trong lòng mặc dù rất tức giận với việc Hoàng thượng không trị tội Vân Thiển Nguyệt đánh Lãnh quý phi, nhưng
giờ đây việc quan trọng hơn chính là chờ Cảnh thế tử tiến cung cứu mạng
nhi tử hắn. Bây giờ không chỉ mình hắn biết Cảnh thế tử yêu thương Vân
Thiển Nguyệt, lại còn nói ra câu”Cuộc đời này chỉ cưới một thê, độc nhất vô nhị.” Lời này không phải nói rõ không phải nàng thì không cưới sao.
Vốn hắn cho là Dung Cảnh vì hôm qua thỉnh chỉ tứ hôn với Vân Thiển
Nguyệt sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo, nhưng lại không nghĩ tới
chẳng những dân chúng không cười nhạo, ngược lại còn lan truyền Cảnh thế tử si tình, Thiển Nguyệt tiểu thư thật tình. Quả thật trời sinh một
đôi. Danh tiếng của hắn chẳng những không bị ảnh hưởng một chút nào,
ngược lại danh tiếng của Vân Thiển Nguyệt lại tốt lên rất nhiều. Hôm nay lại phải cầu Dung Cảnh, tự nhiên hắn phải cụp đuôi làm người tốt rồi,
không dám nói Vân Thiển Nguyệt một câu nào. Mạng của con hắn là quan
trọng nhất.
Lão hoàng đế thấy Đức thân vương không nói gì, trong bụng liền trấn
tĩnh lại. Con của Đức thân vương tuy không có tiền đồ nhưng với vận mệnh của hắn thì đương nhiên ông không thể để cho Lãnh Thiệu Trác chết,
khiến Hiếu thân vương không gượng dậy nổi. Hắn đi về phía trước, đi hai
bước vẫn thấy Vân Thiển Nguyệt bất động, trầm giọng quát lên: “Nguyệt
nha đầu. Còn không mau đuổi kịp.”
“Hoàng thượng dượng, ta không muốn ở Vinh Hoa cung.” Vân Thiển Nguyệt thừa cơ yêu cầu.
“Không ở Vinh Hoa cung vậy ngươi muốn ở đâu? Trẫm muốn ngươi ở Vinh
Hoa cung cũng bởi vì ở đây có cô cô ngươi, nàng sẽ phụ trách dạy ngươi
vào buổi tối, nên ta mới để người vào ở Vinh Hoa cung. Chẳng lẽ ngươi để cô cô ngươi phải đi theo ngươi, dọn đến Vân Vương phủ để dạy ngươi sao? Vô liêm sỉ. Tranh thủ thời gian đuổi theo nhanh lên, ngươi còn nói thêm một câu nữa trẫm sẽ sai người bịt miệng ngươi lại để ngươi không nói
được nữa.” Lão hoàng đế gầm lên.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến xem ra lão hoàng đế quyết tâm rồi.
“Tiểu nha đầu, bổn Thái tử vì ngươi nên mới vào ở Vinh Hoa cung, lúc
này ngươi không muốn ở, chẳng lẽ ngươi để cho bổn Thái tử mới vừa nói
với Hoàng thượng đã lật lọng luôn rồi? Bổn Thái tử vốn là người rất giữ
chữ tín đấy. Không phải là kẻ tiểu nhân hay lật lọng. Ngươi mau đáp ứng
đi.” Nam Lăng Duệ phe phẩy chiết phiến đuổi theo lão hoàng đế, giả bộ
thở dài nói “Bổn Thái tử cũng theo Hoàng thượng đi xem Lãnh tiểu Vương
gia một chút, dù sao chuyện này cũng là bởi vì bổn Thái tử mà ra, aiz,
đáng thương Lãnh tiểu Vương gia.”
Lão hoàng đế không hề để ý tới Nam Lăng Duệ nữa, bước nhanh đi hướng Thái y viện.
Hiếu thân vương nhìn Nam Lăng Duệ một cái, có chút tức giận, nhưng
không tiện phát tác, cũng bước nhanh đi theo phía sau lão hoàng đế.
Ánh mắt Dạ Thiên Dục lóe lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt vẫn bất động, lên tiếng, “Nguyệt muội muội đi thôi. Sau này muội ở Vinh Hoa cung thì thật tốt, mỗi ngày ta đều tới đây thỉnh an mẫu hậu, như vậy đều có thể gặp
muội rồi. Nếu muội ở Vân Vương phủ, mười ngày nửa tháng ta cũng khó gặp
được muội. ”
“Nguyệt nhi, còn không mau đuổi theo. Buổi tối ta phái người tới chỗ Hoàng thượng đón cháu.” Hoàng hậu cũng mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đuổi theo lão hoàng đế. Dù sao hôm nay thu
hoạch cũng không nhỏ, nàng đi xem rốt cuộc Lãnh Thiệu Trác nửa sống nửa
chết như thế nào cũng tốt.
Đội ngũ hầu hạ lão hoàng đế lập tức đuổi theo, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới Thái y viện.
Áp lực tại cửa Vinh Hoa cung chợt giảm một nửa. Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Lãnh quý phi trên mặt đất, cùng với hai ma ma đang quỳ bên cạnh Lãnh quý phi, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Người
đâu, lôi Hà ma ma, Trịnh ma ma, hai nô tài phạm thượng này xuống, dám
không đặt bổn cung vào trong mắt, loạn côn đánh chết”
Hà ma ma, Trịnh ma ma chính là hai ma ma lúc trước muốn che chở cho
Lãnh phi khi Hoàng hậu muốn trừng trị Lãnh quý phi, và hai ma ma này
cũng là người ra tay với đám người Tôn ma ma. Vốn ỷ vào sự sủng ái của
Lãnh quý phi nên cho là mình ngang hàng với Tôn ma ma. Rất được Lãnh quý phi coi trọng, không đặt Hoàng hậu vào trong mắt. Hôm nay nghe vậy hai
khuôn mặt già nua thoáng chốc xám như tro tàn, van cầu, “Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa”
“Lôi xuống” Hoàng hậu mặt lạnh nhìn hai người cầu xin tha thứ.
Tôn ma ma vung tay lên, lập tức có hai ma ma cùng hai tiểu thái giám
tiến lên, động tác lưu loát móc khăn tay ra nhét vào miệng của Hà ma ma
và Trịnh ma ma, áp giải hai người đi xuống. Hai người kia chỉ hô hai
tiếng liền không nói được gì nữa.
Các phi tần ở đây đều cho rằng hôm nay Hoàng hậu không bị Hoàng
thượng trừng phạt nặng nề thì cũng bị phạt nhẹ, còn Vân Thiển Nguyệt mặc dù có các nàng làm chứng cũng sẽ bị trọng phạt, lại không nghĩ rằng
cuối cùng kết quả là như thế này. Chẳng những Hoàng thượng không phạt
Hoàng hậu, còn nâng vị trí và quyền lợi của nàng lên một tầng. Mà Vân
Thiển Nguyệt thì bình yên vô sự được Hoàng thượng mang đi. Lúc này mọi
người hấy Hoàng hậu nhân lúc Lãnh quý phi chưa tỉnh lại liền đánh giết
hai ma ma mà Lãnh quý phi coi trọng liền thầm nghĩ Lãnh quý phi đã mất
đại thế rồi.
Lúc này ma ma trước kia đi Thái y viện đang dẫn theo Thái y vội vã
chạy tới, nàng vừa mới đi tới, Hoàng hậu lạnh giọng hỏi, “Triệu ma ma,
sao lại chậm như vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, tất cả Thái y trong Thái y viện đều
đang chữa trị cho Lãnh tiểu Vương gia, nô tài thật vất vả. . . . . .”
Triệu ma ma là ma ma hồi môn của Lãnh quý phi, rất được Lãnh quý phi coi trọng. Là người thân cận của Lãnh quý phi.
“Một chuyện nhỏ cũng làm không xong, lưu ngươi lại thì có ích gì?”
Hoàng hậu không đợi nàng nói xong, lạnh giọng quát lên: “Người đâu, mang Triệu ma ma xuống, cũng loạn côn đánh chết. Thứ nô tài vô dụng như vậy, hoàng cung không cần.”
“Hoàng hậu nương nương?” Triệu ma ma không dám tin nhìn Hoàng hậu.
Tôn ma ma cùng một ma ma khác đều có cừu oán với Triệu ma ma, nghe
vậy lập tức tiến lên đè Triệu ma ma lại. Hai người động tác lưu loát,
cũng làm giống như vừa nãy, trong nháy mắt liền bịt miệng của Triệu ma
ma lại, Triệu ma ma vùng vẫy, đánh đá nhưng cũng không địch nổi sức của
hai người, trong miệng ô ô không thể nói chuyện, trong chốc lát liền bị
lôi xuống.
Cách đó không xa truyền âm thanh của gậy gỗ đập vào người, còn kèm theo tiếng khóc thét cầu xin tha thứ, vô cùng thê thảm.
Hoàng hậu liên tiếp trừ đi ba ma ma được Lãnh quý phi coi trọng. Làm
như không nghe thấy âm thanh cách đó không xa, mặt không đổi sắc nói với Thái y vừa tới: “Trương Thái y, ngươi khám cho Lãnh quý phi một chút,
có thể có biện pháp chữa trị hay không?”
Trương Thái y tương đối trẻ tuổi, vào Thái y viện chưa lâu. Các việc
khám bệnh trong hậu cung thường là các Thái y có thâm niên tới, hôm nay
phàm là Thái y thâm niên toàn bộ đều ở lại Thái y viện nghĩ biện pháp
chữa trị cho Lãnh Thiệu Trác. Tư cách của hắn thấp nhất, nghe Lãnh quý
phi xảy ra chuyện, cho nên bị phái tới đây, cũng là lần đầu tiên chứng
kiến cảnh loạn côn đánh chết này, lúc này đã sợ đến chân mềm nhũn ra
rồi, nghe vậy “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Hoàng hậu nương
nương, tiểu thần tài sơ học thiển. . . . . .”
“Nếu là tài sơ học thiển thì xem ra không trị được cho Lãnh quý phi
rồi” Hoàng hậu cũng không giận, vẻ mặt ôn hoà nhìn hắn, “Vậy ngươi trở
về đi!” Dứt lời, nàng nói với tiểu thái giám phía sau: “Tiểu Toàn tử,
ngươi theo hắn đi mời một vị Thái y có thâm niên đến đến, Lãnh quý phi
mặc dù đại nghịch bất đạo với bổn cung, nhưng cũng nhận được dạy dỗ
thích đáng rồi, mặt của nàng cực kỳ quan trọng đấy, nhất định không thể
qua loa, ngươi tìm một Thái y tốt tới trị liệu cho nàng, nếu mặt nàng bị hủy, thì thật đáng thương cho khuôn mặt mà nàng vẫn luôn lấy đó mà kiêu ngạo rồi.
“Dạ” Tiểu Toàn tử lập tức lên tiếng.
Trương Thái y vốn muốn nói tiểu thần mặc dù y thuật tài sơ học thiển
nhưng nhất định sẽ hết sức trị liệu cho Quý phi nương nương, lại không
nghĩ đến kết quả lại như vậy, hắn có chút sững sờ. Cho đến khi tiểu Toàn tử đi tới chỗ hắn nói: “Trương Thái y, đi nhanh đi. Ngươi tài sơ học
thiển không chịu nổi trọng dụng, Hoàng hậu nương nương của chúng ta nhân từ không trách tội ngươi, ngươi còn không mau tạ ơn, theo ta trở về
Thái y viện mời người”
Trương Thái y vội vàng tạ ơn, “Cảm tạ Hoàng hậu nương nương không trách tội”
“Ừ. Đi đi!” Hoàng hậu khoát khoát tay.
Trương Thái y run rẩy đứng lên, tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng cũng hiểu rõ chuyện cung đấu. Hắn nghĩ Hoàng hậu nương nương rõ ràng không muốn
chữa trị cho Lãnh quý phi, lúc hắn vào Thái y viện, sư phụ đã dặn dò hắn tận lực ít dính đến chuyện của hậu cung, phàm là chuyện gì cũng phải có chút ít cơ trí, nhìn sắc mặt chủ tử mà làm việc. Giờ đây thấy vết
thương trên mặt Lãnh quý phi quá sâu, bằng y thuật của hắn cũng không
nắm chắc mười phần có thể trị tốt, nghe nói Lãnh quý phi là một chủ nhân không dễ chọc, nếu trị không tốt, vậy tiền đồ của hắn có thể bị hủy.
Vừa nghĩ như thế, liền bước nhanh đi theo tiểu Toàn tử rời đi.
“Đưa chủ tử của các ngươi về cung. Một lát nữa tiểu Toàn tử mời được
Thái y thì bảo hắn trực tiếp đưa Thái y tới chỗ Lãnh quý phi trị liệu.”
Hoàng hậu phân phó các cung nữ thái giám mà Lãnh quý phi mang đến, lúc
này bọn họ đang bị nàng làm cho sợ đến mặt không có chút máu, dứt lời,
nàng khoát tay với đám người Minh phi cùng các phi tần, có chút mệt mỏi
nói: “Hôm nay bổn cung mệt mỏi, các vị muội muội cũng cực khổ rồi, tất
cả giải tán đi”
“Dạ” Hơn mười phi tần đều có sắc mặt trắng bệch, giờ đây các nàng mới thấy được sự lợi hại của Hoàng hậu.
Hoàng hậu không để ý tới mọi người, xoay người bước vào Vinh Hoa cung.