Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 138

Edit: Yue Beta: Leticia

Lúc này mặt trời đã đi ra, ánh sáng vàng chói của mặt trời vào buổi sớm mai chiếu vào trên ngọc nhan như họa của hắn, dung nhan trong suốt, cẩm bào trắng nguyệt nha tựa hồ như phủ một tầng băng sương, nhưng cả người hắn lại tràn đầy ôn nhu cùng ấm áp nói không nên lời.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, hốc mắt bỗng nhiên ướt át. Tựa hồ đã qua mấy đời luân hồi, lúc hoàng hôn nàng quay đầu đi, thì người nọ đứng ở phía sau nàng, khi mặt trời mọc nàng dừng chân chờ đợi, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ rời đi. Nàng cắn môi nhìn hắn, tầm mắt bỗng nhiên mông lung không rõ.

Sau khi hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu, nàng nằm suốt một đêm ở trên đầu tường Vân Vương Phủ. Ngày hôm đó trời đầy mây nhưng một ngôi sao cũng không có, nàng vẫn nhìn về phía trời đêm tối như mực. Tới ngày hôm sau, mới tảng sáng nàng đã quyết định khởi động Phượng Hoàng kiếp. Khi đó nàng đã nghĩ gì đây! Tựa hồ là nghĩ nếu trời cao thương hại, hắn bệnh nặng khỏi hẳn, nàng nguyện ý dùng mười lăm năm trí nhớ để đổi lại một lần trọng sinh, để cho Tử Trúc Lâm vào ở trong lòng của nàng, để cho Vân Thiển Nguyệt vào ở Vinh vương phủ.

Có đôi khi một người thanh tỉnh trong thời gian quá dài thì đột nhiên muốn điên cuồng một lần như vậy!

Mẫu thân truyền cho nàng Phượng Hoàng kiếp, có phải đã ngờ tới một ngày kia nàng tránh không thoát kiếp số này hay không? Dung Cảnh chính là kiếp số của nàng!

Vân Thiển Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, nơi khóe mắt không tiếng động rơi xuống một giọt nước mắt.

Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay, giọt nước mắt đó rơi vào ngay giữa lòng bàn tay hắn, ánh mặt trời chiếu vào trong lòng bàn tay, giọt lệ kia trở nên óng ánh sáng long lanh. Hắn lẳng lặng nhìn giọt lệ, bàn tay như ngọc của hắn hơi run rẩy, bàn tay như ngọc của hắn trắng đến trong suốt, nhưng giọt lệ kia còn trong suốt hơn.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, nàng không nhìn Dung Cảnh, xoay người rời đi. Nàng còn chưa đi được một bước, cánh tay đã bị Dung Cảnh nắm chặt, nàng vừa muốn thúc giục nội lực để tránh thoát, thì nghe giọng nói trầm thấp của Dung Cảnh vang lên: “Hiện tại ta hao tổn một nửa công lực nên sẽ không giữ được nàng, nhưng nàng xác địnhmuốn hất ta ra sao?”

Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng tay.

“Trước kia ta vẫn muốn có một ngày nàng sẽ vì ta mà rơi lệ, nhưng khi thấy nàng rơi lệ vì ta, lòng ta lại đau như thế, hận không thể để giọt lệ này chưa từng rơi xuống.” Dung Cảnh mở lòng bàn tay ra, bỗng nhiên dùng sức nắm lại thật chặt, dường như làm như vậy hắn mới có thể đem giọt lệ này từ lòng bàn tay tan chảy vào trong lòng hắn, ánh mắt của hắn vẫn nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt mím môi thật chặt, quay đầu đi không nhìn Dung Cảnh.

“Hao tổn cả một đời công lực, đổi lại là một đời tình cảm, đối với nàng ta nghĩ dốc hết tánh mạng, đổi lại đời đời kiếp kiếp tình ý.” Cánh tay như ngọc của Dung Cảnh buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, khẽ vuốt mặt Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, rốt cuộc nàng đã hạ ma chú gì cho ta?”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy “Ba” một cái hất tay hắn ra, quay đầu nhìn hắn cả giận nói: “Lời này hẳn là nên để ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã hạ ma chú gì với ta?”

Cánh tay Dung Cảnh bị hất ra, mu bàn tay như bạch ngọc thoáng chốc hồng một mảnh, hắn phảng phất như không thấy, ánh mắt ngưng tụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Vân Thiển Nguyệt, lát sau, hắn cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt nhìn vết hồng hồng nơi tay Dung Cảnh, tâm có chút tê rần. Yêu một người có phải là không nỡ để hắn bị nửa điểm đau đớn hay không? Nếu không vì sao khi hắn mạnh mẽ vận công tách Phổ Thiện đại sư cùng lão đạo lòng của nàng lại đau đến chết lặng? Lúc giải trừ được phong ấn của Phượng Hoàng kiếp cảm giác chết lặng đó vẫn còn. Nàng thấy Dung Cảnh cúi đầu cười, tiếng nói khàn khàn nhưng vui vẻ, nàng bỗng nhiên không nhịn được muốn dùng sức đánh vào ngực hắn, nhưng tay còn cách ngực hắn một tấc thì chợt dừng lại, tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta đang cười, ta vậy mà không biết trong lòng nàng vẫn có ta.” Dung Cảnh ngẩng đầu, nhìn tay nàng dừng ở trước ngực hắn, đưa tay cầm tay nàng thật chặt, bỗng nhiên thở dài, “Ta biết rõ chuyện của thiên hạ, nhưng lại không biết được lòng của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời. Lòng của nàng ngay cả nàng còn không hiểu, nếu không cần gì phải khởi động Phượng Hoàng kiếp.

Dung Cảnh bỗng nhiên buông tay ra, ôm Vân Thiển Nguyệt thật chặt ở trong lòng hắn, thân thể nàng mảnh khảnh khi ở trong ngực hắn thì trở nên mềm mại không xương, mặc dù ánh mặt trời chiếu lâu như vậy, vẫn cảm giác có chút mát lạnh, tay hắn ôm thật chặt, từng tấc từng tấc, giọng nói cực thấp, khẽ gọi từng tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt. . . . . .”

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt giống như thủy triều trào dâng, giờ khắc này mới cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp, thân thể người trước mặt ôm nàng cũng rất ấm áp, giọng nói trầm thấp của hắn giống như làn gió nhè nhẹ thổi vào tai nàng, thổi vào trong lòng nàng. Tất cả uất ức, tức giận, khúc mắc, lạnh tình, áp lực, toàn bộ theo từng tiếng gọi của hắn mà biến mất trong vô hình. Bao nhiêu người gọi nàng tiểu thư, Vân cô nương, Vân tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt muội muội, Nguyệt nhi, nhưng có ai biết nàng thích nhất vẫn là Dung Cảnh gọi cả họ tên của nàng, Vân Thiển Nguyệt. Trong miệng hắn gọi ra tên của nàng, sẽ chạm sâu vào một ngăn tên là tình cảm sâu sắc nhất trong tim, khóa chặt nàng lại.

Dạ Thiên Dật cho nàng năm năm thời gian, nhưng hắn có biết nàng cho Dung Cảnh mười năm thời gian. . . . . .

“Những lời đó của nàng cũng không hoàn toàn đúng, ta lôi kéo nàng trầm luân, nhưng không phải là một mình nàng trầm luân, mà là chúng ta cùng nhau trầm luân. Ta dùng hết tâm cơ mưu kế thủ đoạn mưu lược, để nàng sa vào trong lòng ta, nhưng không phải là chỉ một mình nàng rơi vào, là ta cùng nàng rơi vào. Nàng trọng sinh đối với ta mà nói chính là một đại mộng tùy thời tùy lúc nàng có thể tỉnh dậy, nên ta muốn cơn đại mộng này vĩnh viễn không tỉnh. Một khi nàng tỉnh lại, sẽ không phải chỉ có một người là ta nữa, Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết ta không muốn trận đại mộng kia tỉnh lại cỡ nào không. Nhưng vạn bất đắc dĩ, còn nhất định phải làm cho nó tỉnh lại.” Dung Cảnh dừng lại khẽ gọi, thấp giọng nói: “Ta sợ khi tỉnh lại, trong lòng, trong mắt nàng sẽ không còn một người duy nhất của Vân Thiển Nguyệt nữa rồi. Trong mắt, trong lòng nàng có rất nhiều người, nhiều không kể xiết? Ta có thể đứng đến hàng thứ mấy?”

Thân thể Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mềm nhũn mặc kệ Dung Cảnh ôm vào trong ngực, đem toàn bộ sức nặng thân thể của nàng đè lên hắn.

“Nàng có biết ta mỗi ngày nhìn nàng tức giận với ta, cười với ta thì tâm tình ta ra sao không? Đây chính là giấc chiêm bao ấp ủ mười năm của ta, hồn khiên mộng nhiễu(ngày nhớ đêm mong), rốt cục giấc mộng này đã thành hiện thực hiện. Huống chi ta giải được hàn độc, bệnh cũ khỏi hẳn, sẽ không có một ngày tâm mạch khô kiệt mà chết đi, ta có thể có được nàng, khiến nàng chỉ có một mình ta, ta có thể thân thiết với nàng, hôn nàng, giữ lấy nàng, ôm nàng hoặc tiến xa hơn là cưới nàng vào Vinh vương phủ để nàng trở thành nữ chủ nhân của Tử Trúc lâm. Những việc này, tâm một khi thành ma thì sao có thể xóa sạch được, thử hỏi ta sao có thể buông tay?” Tay Dung Cảnh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc Vân Thiển Nguyệt, ngón tay đẩy trâm cài tóc của nàng ra, để cho năm ngón tay của hắn quấn quanh ba ngàn sợi tóc đen của nàng, tựa hồ ba ngàn sợi tóc đen kia bao phủ lòng của hắn.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe, không thốt ra một từ.

“Sư phụ cùng Phổ Thiện đại sư so đấu nội lực, ta thừa nhận mặc dù nàng khôi phục trí nhớ nhưng ta muốn nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ một khắc này. Mặc dù sau khi nàng khôi phục trí nhớ nàng có thể coi hai tháng qua chỉ là một trò cười, sẽ đi theo Dạ Thiên Dật, sẽ sà vào lòng Dạ Thiên Dật, nhưng mà nàng cũng sẽ nhớ kỹ ta.” Giọng nói của Dung Cảnh bỗng nhiên cực thấp, “Ta muốn nàng vĩnh viễn nhớ kỹ ta, muốn cho nàng đau lòng, muốn nàng khi nghĩ đến một khắc kia liền đau lòng đến không thể hô hấp. Ta muốn chứng minh trong lòng nàng có ta. Ta liền đứng ở phía sau nàng, cho dù khi nàng khôi phục trí nhớ tỉnh lại người thứ nhất nhìn thấy chính là Dạ Thiên Dật, nàng cũng sẽ nhớ người phía sau là ta đây. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt mím chặt cánh môi.

“Thế nhưng nàng chưa từng liếc ta lấy một lần. . . . . . Ta đã nghĩ, có một giấc đại mộng coi như cũng đủ rồi. Bộ dạng này, thân thể bị đả thương không trị cũng thế. Nếu nàng không quan tâm đến sống chết của ta, ta sống còn có ý nghĩa gì? Cho dù có một thân thể tốt, nhưng nàng không ở bên cạnh ta, chẳng phải ta sẽ suy tàn không chịu nổi giống như lúc trước sao?” Đầu ngón tay tinh tế của Dung Cảnh quấn quanh một lọn tóc đen của Vân Thiển Nguyệt, đem lọn tóc đó quấn chung với lọn tóc đen rủ xuống ở trên trán Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục nói: “Nhưng sâu tận đáy lòng ta vẫn giữ một tia hi vọng, ta nghĩ cho dù là mộng, nhưng hai tháng nay nàng thật sự là nàng, tâm cũng là thật, như thế nào sau khi tỉnh mộng lại có thể gạt bỏ mọi thứ chứ? Ta không thể xóa bỏ được việc nàng xem Dạ Thiên Dật là người trọng yếu cũng như những người nàng coi như thân nhân, thì sao nàng có thể xóa bỏ ta?”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục trầm mặc.

“Nhưng khi gặp lại nàng, thấy Phong Tẫn ngồi phía sau nàng. Lúc đó không phải là ta ăn dấm chua, mà là sợ. . . . . .” Giọng của Dung Cảnh lại cực thấp, tựa hồ vô số cảm xúc bị đè nén trong ngực chồng chất hồi lâu bây giờ mới phá hầu mà ra, “Ta không dám gặp nàng, sợ nàng nói với ta, Dung Cảnh, chúng ta xem như một giấc mộng đi! Hôm nay tỉnh mộng, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta. Nói như vậy, nàng nghĩ ta làm sao có thể chịu nổi? Không bằng ta đưa nàng một thanh bảo kiếm, nàng giết ta đi cho xong.”

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, hốc mắt ướt át lần nữa.

“Chúng ta không phải là xong rồi! Có đúng hay không? Lúc ấy là nàng tức giận thôi có đúng hay không? Giận ta không chịu trị thương, giận ta không nhìn nàng, giận ta không để ý tới tới nàng, có phải hay không?” Dung Cảnh bỗng nhiên buông Vân Thiển Nguyệt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhìn hốc mắt nàng khẽ ướt át, thấy nàng không nói, giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên khàn khàn và nặng nề nói: “Vân Thiển Nguyệt, nếu nàng dám nói không đúng, dám nói không đúng, ta sẽ . . . . .”

“Ngươi sẽ như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở miệng, giọng cũng cực nhỏ.

Dung Cảnh bỗng nhiên bối rối xoay người sang chỗ khác, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Ta có thể như thế nào đây? Ta sẽ không đi chết, sẽ không đi tự sát, nếu ta chết chẳng phải là tiện nghi cho người khác? Đối với nàng ta cũng không thể để nàng và ta trở thành xa lạ”

“Vậy làm sao bây giờ?” Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cong lên

“Chỉ có một biện pháp, chính là nàng không thể nói không với ta.” Dung Cảnh xoay người lại nói.

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, bỗng nhiên xoay người rời đi.

Dung Cảnh biến sắc, lập tức quay đầu giữ lấy cánh tay nàng, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, “Chẳng lẽ nàng thật muốn. . . . . . Ta không cho phép! Có nghe được không? Vân Thiển Nguyệt, ta không cho phép!”

Vân Thiển Nguyệt mặc hắn nắm cánh tay nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn khẩn trương, bối rối, luống cuống, chưa bao giờ thấy bộ dáng Dung Cảnh như vậy. Đoạn tuyệt như thế nào? Kết thúc như thế nào chứ? Nàng liếc hắn, nghênh ngang nói: “Nghe được, Dung công tử, giọng của ngươi rất lớn, khiến tai ta điếc luôn rồi.”

Duyên thâm không biết làm sao! Tình sâu không biết làm sao! Thì cứ như vậy đi.

Dung Cảnh sửng sốt.

“Đi thôi! Ta đói bụng rồi!” Vân Thiển Nguyệt kéo cánh tay Dung Cảnh, lôi hắn cất bước rời đi. Ở chỗ này trì hoãn hồi lâu như vậy, mặt trời đã lên cao rồi, cửa thành bắc hai bên đã có không ít dân chúng đi ra, mọi người đều mở to hai mắt trừng đôi mắt nhỏ nhìn bọn họ. Nếu cứ lằng nhằng ở đây không đi, diễn kịch miễn phí ở chỗ này nói không chừng sẽ bị những ánh mắt này nướng chín mất.

Dung Cảnh sững sờ đi theo Vân Thiển Nguyệt, đi được hai bước hắn mới thử dò xét nhẹ giọng hỏi, “Nàng đói bụng?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ đã bao lâu rồi nàng chưa ăn gì? Sao có thể không đói bụng?

“Chúng ta đi đâu?” Dung Cảnh lại hỏi.

“Túy Hương lâu!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua phố dài phía trước, Túy Hương lâu là gần nhất. Nhớ tới hôm đó Dung Cảnh mang theo nàng đi Túy Hương lâu, nàng lại cho rằng ông chủ phía sau Túy Hương lâu là Dung Cảnh nhưng hóa ra lại là nàng. Đó là do một năm kia nàng phát hiện Dung Cảnh có một tửu lâu, hơn nữa lại kiếm được rất nhiều tiền, nàng tức giận quá, nhất thời vọng động liền mở ra Túy Hương lâu. Hơn nữa lại còn thông báo, sau này Dung Cảnh cùng chó tới Túy Hương lâu đều bị đánh đuổi ra ngoài, thứ cho không chiêu đãi. Nhưng hết lần này tới lần khác ngày hôm đó nàng lại cùng Dung Cảnh đi vào Túy Hương lâu, không trách được chưởng quỹ cùng tiểu nhị nhìn thấy nàng và Dung Cảnh cùng xuất hiện đều có một bộ dạng sợ hãi. Câu nói đó của nàng xem như tôn chỉ của Túy Hương lâu. Bất luận kẻ nào chỉ cần vào Túy Hương lâu cũng không dám quấy rối. Hôm nay nghĩ lại đã cảm thấy buồn cười.

“Ừ, ta cũng đói bụng!” Dung Cảnh cúi đầu.

Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, chỉ thấy hắn cúi thấp đầu, lặng yên đi theo nàng, nàng thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhiễm lên một vòng vui vẻ. Nam tử bên cạnh cùng với tiểu nam hài trong ký ức lúc nào cũng thích châm chọc khiêu nàng giờ đây lại ở chung một chỗ. Năm đó, trong cơn giận dữ nàng đẩy hắn xuống nước, sau khi Dạ Khinh Nhiễm nói một câu lại cứu hắn cứu, làm hô hấp nhân tạo cho hắn. Nhưng nàng đâu biết rằng, nàng còn chưa đụng tới môi của hắn, hắn đã mở mắt, một cước đá Dạ Khinh Nhiễm rơi vào Uyên Ương trì, nàng giật mình không kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên tung mình đặt nàng đặt ở dưới người hắn, sau đó hôn nàng.

Khi đó, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi! Chỉ là hai đứa bé mà thôi!

Nàng giận dữ, đối với hắn quyền đấm cước đá, hai người nằm trên mặt đất đánh qua đánh lại. Nhưng võ công của hắn cao hơn một bậc, lớn hơn nàng, mỗi lần đều chế trụ nàng. Cho đến khi Dạ Khinh Nhiễm từ trong nước bò lên, cả người ướt đẫm chất vấn nàng, “Tiểu nha đầu, ta hảo tâm nói cho ngươi biết, ngươi đạp ta xuống nước làm cái gì?”

Nàng nghe vậy giận dữ dừng tay, một bụng tức giận không cách nào phát tiết, nhìn Dạ Khinh Nhiễm bất mãn cau mày với nàng, nàng tránh thoát khỏi Dung Cảnh, đưa chân đạp Dạ Khinh Nhiễm rơi xuống nước tiếp. Oan uổng người cũng không nên oan uổng như vậy! Nếu hắn không hỏi xanh đỏ đen trắng liền đổ oan cho nàng, không bằng nàng thực hiện lời hắn nói. Nàng liền đạp, thì thế nào?

Không ngờ Dung Cảnh quệt quệt mồm, bỗng nhiên cười trào phúng nhìn nàng, “Thì ra đối với nam nhân Dạ gia, ngươi một người cũng không thích, chỉ thích ta!”

Nàng giận trừng mắt với hắn, “Ai nói ta thích ngươi?”

“Vậy tại sao vừa rồi ngươi muốn hôn ta?” Dung Cảnh nhướn mày, nhìn nàng, một đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng bởi vì xuống nước cứu hắn mà quần áo ướt sũng bao lấy đường cong thân thể nho nhỏ của nàng, bình tĩnh dò xét một vòng, châm chọc nói: “Không nghĩ tới tuổi còn nhỏ mà đã phóng đãng như thế. Nữ nhân như ngươi còn muốn trở thành Hoàng hậu? Không sợ làm trò cười cho người trong nghề à!”

Vân Thiển Nguyệt giận tím mặt, đánh ra một chưởng với hắn, “Ta đây là vì cứu ngươi! Khốn kiếp!”

“Đúng, ngươi vừa ý ta, cũng thích ta. Nếu không vì sao ta mới vừa vào cung, ngươi liền nhìn chằm chằm vào ta? Hôm nay sợ ta chết đuối dưới ao liền lao xuống cứu ta, cứu ta lên lại thừa dịp ta hôn mê định hôn ta.” Dung Cảnh bắt được tay nàng, nhìn nàng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: “Mùi vị không tệ! Thật giống với nho hôm qua mẫu phi lột cho ta ăn, rất ngọt.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy suýt nữa sặc chết. Đó là nụ hôn đầu của nàng. Nụ hôn đầu có thể dùng trái nho để hình dung sao? Hơn nữa nàng mới năm tuổi, hắn mới bảy tuổi, chỉ là hai cái rắm hài tử mà thôi, sẽ có nụ hôn đầu sao? Hắn biết cái gì! Còn trái nho. . . . . . Một khắc kia tâm muốn chết nàng cũng có rồi. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Dung Cảnh, mắng: “Trái nho nhà các ngươi như vậy sao?”

“Không phải như vậy như thế nào?” Dung Cảnh nhướng mày, một đôi mắt xinh đẹp nhìn miệng của nàng, lát sau, hắn bỗng nhiên chậm rãi nói: “A, ta biết rồi. Ta thế nhưng sai rồi, làm sao có thể là trái nho? Đây chính là miệng Phượng Hoàng, muốn bay lên đầu cành biến thành hoàng hậu !”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy suýt nữa hộc máu.

Chỉ nghe Dung Cảnh nhìn miệng của nàng nói: “Nhưng làm sao bây giờ đây! Bị ta hôn rồi, ta nghĩ ngươi yêu thích ta, đối với ta không tự chủ được, ta liền cũng không tự chủ. Nếu không ta cưới ngươi nha? Hôm nay ngươi bị ta làm ô nhục trong sạch, sau này muốn bay lên đầu cành sợ là không thể rồi. Không bằng bay vào Vinh vương phủ của ta làm một con chim trong Tử Trúc Lâm của ta đi.”

“Cưới cái đại đầu quỷ nhà ngươi ý! Ta xem như bị chó gặm! Ai cam tâm tình nguyện tiến vào Tử Trúc Lâm của ngươi chứ” Vân Thiển Nguyệt dùng sức quệt quệt miệng, hung hăng nhìn Dung Cảnh, một câu nói chưa nói xong, chỉ thấy đôi con ngươi xinh đẹp kia chợt tối sầm lại, như mây đen thâu tóm nhật nguyệt, trong khoảnh khắc nàng đã bị kiềm chế ở phía dưới người hắn, nàng giận dữ, vừa muốn xuất chưởng, thân thể nàng bỗng nhiên bị dùng sức đẩy lên phía trên, hắn lại nằm phía dưới nàng, nàng sửng sốt.

Chỉ nghe hắn suy yếu nói: “Thiển Nguyệt. . . . . . Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . . Ngươi vô lễ với ta. . . . . . A. . . . . .” Lời còn chưa dứt, hắn đã dùng tay kéo đầu nàng, đầu của nàng gục xuống, hôn lên môi của hắn.

Trên mặt của Vân Thiển Nguyệt còn không chưa lộ ra cảm xúc gì, chỉ nghe Dạ Khinh Nhiễm phá nước bò ra khỏi Uyên Ương trì đứng ở bên cạnh bọn họ, mở to hai mắt mà nhìn nàng, một bộ dáng hoảng sợ, run lẩy bẩy nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi. . . . . . Ngươi thế nhưng hôn. . . . . . hôn nhược mỹ nhân. . . . . .”

Một khắc này Vân Thiển Nguyệt tâm muốn chết đều đã có.

“Ngươi. . . . . . Ngươi không biết xấu hổ , ngươi. . . . . . ngươi thế nhưng. . . . . Ngươi không biết tương lai ngươi phải. . . . . . phải gả vào hoàng gia sao?” Dạ Khinh Nhiễm một câu nói lắp ba lắp bắp, cả người ướt đẫm, chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, tay vẫn còn đang nhỏ nước, nước rơi vào Uyên Ương trì, có thể nghe thấy tiếng “tí tách”.

“Nhiễm. . . . . . tiểu vương gia. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu. . . . . .” Dung Cảnh bỗng nhiên buông lỏng tay, đầu nghiêng một cái, ngất đi.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt bị giam cầm giờ được giải phóng, nàng nhìn Dung Cảnh giả bộ ngất đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bỗng nhiên xuất ra một chưởng muốn đánh vào mặt hắn. Mọi người đều nói đánh người không nên đánh mặt, nhưng gặp phải người đáng đánh mà không đánh thì rất uất ức với bản thân mình. Lúc đấy nàng thầm nghĩ muốn phế đi gương mặt này của hắn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp người nào đáng ghét như vậy, cho nên mới ra tay với hắn không chút do dự.

Nhưng tay nàng còn chưa rơi xuống mặt Dung Cảnh, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên tiến lên túm tay nàng, cả giận nói với nàng: “Ngươi nữ nhân này sao không nói lý lẽ như vậy? Không phải là đá người xuống nước thì chính là vô lễ với người khác, lại còn động thủ đánh người? Thật là hung hăng càn quấy, quần là áo lụa, thiếu dưỡng giáo!”

“Ta chính là hung hăng càn quấy quần là áo lụa, ta chính là thiếu dưỡng giáo! Thì làm sao? Có bản lãnh ngươi tới dưỡng giáo ta đi?” Vân Thiển Nguyệt giận dữ. Chuyện gì đây! Nàng một linh hồn người lớn ở thế giới hiện đại cư nhiên bị một đứa bé đùa bỡn một phen, thật là lật thuyền trong mương, năm xưa bất lợi. Nơi này lại còn một tên không rõ tình thế, nhìn không ra là hắn giả chết? Không khách khí nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi chỉ dùng mắt để trợn trừng thôi sao?”

“Bản tiểu Vương chỉ cần liếc mắt là thấy rõ, hôm nay ta sẽ giáo huấn nha đầu không có giáo dưỡng, không biết cấp bậc lễ nghĩa như ngươi. Để ngươi sửa cái tật xấu cho rằng vừa mới sinh ra đã ngậm thìa vàng tương lai sẽ được làm Hoàng hậu thì rất giỏi.” Dạ Khinh Nhiễm bị kích thích lửa giận, bổ ra một chưởng vào Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vốn nghẹn một bụng tức khi Dung Cảnh nói nàng tương lai sẽ thành hoàng hậu, bây giờ lại nghe Dạ Khinh Nhiễm nói như thế lại càng tức giận mãnh liệt hơn. Nàng hừ lạnh một tiếng, lười không nói nữa, đón nhận chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm.

Trong khoảnh khắc hai người liền đánh nhau.

Tuy tuổi nhỏ, nhưng đã luyện công, chưởng phong gào thét, nắm đấm nện tạo thành tiếng vang bang bang. Trong lúc nhất thời đánh nhau túi bụi, động tĩnh của bọn họ huyên náo quá lớn, không bao lâu liền hấp dẫn một đám cung nữ cùng thái giám. Còn có người đi đến đại điện bẩm báo cho lão Hoàng đế, lão Hoàng đế mang người vội vã đến, lúc này nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm mới bị tách ra.

Sau khi tách ra, nàng giận không thể dừng lại, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm xanh mét. Lão hoàng đế hỏi lý do, nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm cũng không nói, Dung Cảnh chậm rì rì mở miệng, “Ta ở đại điện đợi trong lòng có chút buồn bực, nên đi ra ngoài hít thở không khí, bất tri bất giác đi tới nơi này. Không cẩn thận vấp phải cục đá rớt xuống hồ, là Thiển Nguyệt tiểu thư cứu ta lên. Nhiễm tiểu vương gia cho là Thiển Nguyệt tiểu thư đẩy ta xuống hồ, cho nên bọn họ mới đánh nhau.”

Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm nhất tề quay đầu lại, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào Dung Cảnh đã ngồi dậy, nhìn tư thế giống như là đã thưởng thức trò hay cả buổi rồi. Vân Thiển Nguyệt trừng mắt với hắn một cái, Dạ Khinh Nhiễm đưa tay chỉ vào hắn, hắn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, chậm rãi đứng lên, thi lễ với nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm, “Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư, đa tạ Nhiễm Tiểu vương gia!”

Dạ Khinh Nhiễm muốn nói gì đó liền nén trở về.

“Đáng đời!” Vân Thiển Nguyệt mắng Dạ Khinh Nhiễm một câu, xoay người rời đi. Dung Cảnh là đồ lòng dạ hiểm độc, nàng nhớ kỹ hắn rồi!

“Ta quả nhiên đáng đời!” Nàng đi vài bước, chỉ nghe Dạ Khinh Nhiễm cũng bỗng nhiên phun ra một câu, xoay người đi theo nàng rời đi.

Lão hoàng đế cùng cả đám người bị bỏ qua một bên, không hiểu chuyện gì nhìn hai người.

Từ đó về sau, nàng, Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Cảnh, ba người đối với sự kiện kia đều âm thầm thống nhất, ai cũng không nói một chữ.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới chuyện kia, hôm nay còn muốn tranh cãi, ngày ấy Dạ Khinh Nhiễm đi tìm nàng cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa, cùng nàng nhắc tới sự kiện kia, nửa chữ cũng không nói mình bị nàng đạp xuống nước, nàng ngẫm lại cảm thấy buồn cười. Lúc ấy hắn còn bênh vực kẻ yếu là Dung Cảnh, sau đó đoán chừng là đã hối hận muốn chết rồi.

“Nàng lại cười cái gì?” Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, không biết là nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng hàm chứa nụ cười.

“Ta cười vì sao lúc đó không để ngươi chết đuối ở trong hồ luôn!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh, hóa ra người này sinh ra đã lòng dạ hiểm độc, tim đen, phổi đen. Khi đó hắn mới là một hài tử bảy tuổi, vì sao khi đó tâm đã đen đến như vậy?

“Sao nàng nỡ để cho ta chết đuối chứ! Khi đó nàng đã yêu thích ta rồi.” Dung Cảnh cười nói.

“Thích cái đầu ngươi! Khi đó ta nghĩ nếu ngươi chết đuối thì ta sẽ phải đền mạng, cho nên mới cứu ngươi.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nhớ lại mà đau lòng muốn chết. Năm tuổi đã mất nụ hôn đầu, chưa thấy qua như vậy bao giờ!

“Đó là nàng cứu ta? Cứu ta sao không tìm Thái y? Nàng hôn ta làm cái gì?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt nhất thời im lặng, dừng bước, nàng cảm thấy cần thiết phải làm sáng tỏ chuyện này, trịnh trọng nói: “Cái đó gọi là hô hấp nhân tạo! Có hiểu hay không? Không hiểu chớ nói nhảm!”

Dung Cảnh lắc đầu, “Không hiểu, chỉ biết là nàng yêu thích ta, khi đó từ lúc ta tiến cung thì ánh mắt ngươi vẫn đặt trên người của ta, vẫn nhìn ta, sau lại thấy ta hôn mê liền nhân cơ hội hôn ta. Vô lễ với ta. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt nghe không nổi nữa, đưa tay che cái miệng của hắn, thấp giọng cảnh cáo nói: “Nơi này là trên đường cái!”

Dung Cảnh chớp chớp mắt, đôi mắt chứa sự vui vẻ thật sâu, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, thấp giọng nói với nàng: “Ta muốn hôn nàng, làm sao bây giờ?”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, quay đầu rời đi. Nàng mới vừa đi hai bước, chỉ nghe Dung Cảnh cúi đầu nở nụ cười. Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, túm tay của hắn, điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh hai người phi thân lên, trong nháy mắt biến mất ở trên đường cái.

Gần cửa thành Bắc tụ tập nhiều người nhìn hai người biến mất, người người đều có thần sắc lơ mơ không hiểu. Không rõ mới sáng sớm Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư sao lại xuất hiện ở trên đường cái, nhưng có một việc họ hiểu rõ, chính là tình cảm của Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thật tốt, bọn họ quấn quýt cùng nhau, nhìn thấy bọn họ cạnh nhau là một phong cảnh đẹp nhất.

Bách tính tụ tập ở chung một chỗ, một truyền mười, mười truyền một trăm, chuyện này rất nhanh liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành .

Dạ Thiên Dật đứng ở một góc khuất ở cửa thành, nhìn thân ảnh Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt biến mất, mắt phượng đen nhánh một mảnh, hai tay hắn hai bên có vết máu nhỏ ra, làm cho ống tay áo màu tím nhạt bị nhuộm màu đỏ thẫm, máu nhỏ giọt trên mặt đất, máu cũ khô đi, máu mới lại rơi xuống, nhuộm đỏ đất nơi hắn đứng, vết máu đó trông giống như hai đóa Mạn Đà La đỏ thẫm xuất hiện ở hai bên của hắn, thân thể hắn không nhúc nhích, phảng phất chưa tỉnh.

“Sư huynh!” Dung Phong bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Dạ Thiên Dật, nhìn hắn.

Ánh sáng trước mắt bị che khuất, Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, nhìn Dung Phong.

“Người trong lòng nàng vẫn là Cảnh thế tử. Hôm nay nàng khôi phục trí nhớ, cũng là như thế. Sư huynh cũng đã hiểu rõ, huynh buông tay đi” Dung phong nhìn thoáng qua vết máu trên mặt đất , nhìn thần sắc Dạ Thiên Dật, ánh mắt có chút trầm thống (âm trầm cùng thống khổ), có chút không đành lòng.

“Buông tay?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười cười, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, “Buông như thế nào?”

Dung phong thấp giọng nói: “Sư huynh buông tâm mình ra, chính là buông tay.”

“Buông tâm ra? Có thể sao?” Dạ Thiên Dật nhìn Dung phong, cười lạnh một tiếng, “Không phải ngươi vẫn luôn thích nàng sao? Ngươi thích nàng mấy năm? Đừng cho là ta không biết, ngươi có thể buông tay được sao?”

“Có thể!” Dung phong gật đầu.

“Đó là ngươi! Ta thì không thể!” Dạ Thiên Dật mím môi thật chặt đến nỗi tứa ra máu, hắn không nhìn Dung phong, nhìn phương hướng rời đi của Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh nói: “Ngươi có biết năm đó ta núp ở trong tối lúc nghe phụ hoàng cùng mẫu phi ước định thì suy nghĩ nghĩ đầu tiên trong đầu ta là gì không? Không phải là việc mẫu phi dùng mệnh của nàng cùng tất cả người trong Lam thị mẫu tộc đáp ứng điều kiện của phụ hoàng. Mà là một khắc đó ta nghĩ đến việc nếu ta là Hoàng đế, nàng sẽ không phải là hoàng hậu của thái tử hoàng huynh mà là Hoàng hậu của ta.”

Dung phong nhìn Dạ Thiên Dật, dung nhan có chút trắng bệch.

“Cho nên, lúc ấy ta mới không có xông ra cùng chết với mẫu phi, đã lựa chọn nàng. Ngươi nói ta buông tay như thế nào?” Dạ Thiên Dật nhướn mày, mặt mày âm u, “Dung Cảnh vì ngăn ta hồi kinh mà dùng hết thủ đoạn. Nếu không sao nàng lại không đợi ta hồi kinh chứ. Hôm nay hắn có được lòng của nàng rồi, muốn cưới nàng, muốn nàng gả vào Vinh vương phủ? Hắn đừng nằm mơ!”

“Là do tâm của Nguyệt nhi ở chỗ hắn mà thôi. Nếu không cho dù Cảnh thế tử dùng hết thủ đoạn, cũng không thể làm cho nàng. . . . . .” Lông mày Dung Phong nhíu chặt.

“Là do tâm của Nguyệt Nhi ở chỗ hắn sao?” Ánh mắt Dạ Thiên Dật vòng qua Dung Phong, nhìn về phía bầu trời phía Đông, mặt trời lên cao, ánh mặt trời lan tỏa khắp nơi cũng không xua tan đi được hàn khí trên người hắn, giọng nói lạnh lùng nói: “Nhưng vì sao nàng phải tới trêu chọc ta? Vì sao lại đáp ứng yêu thích ta? Hôm nay lòng nàng lại đặt ở chỗ y, cảm tình của ta ai tới bồi thường? Chẳng lẽ để cho ta cả đời này phải nhìn nàng gả vào Vinh vương phủ, dưới mí mắt ta nàng cùng Dung Cảnh ân ân ái ái, vì hắn trải giường xếp chăn, sanh con dưỡng cái, xuống bếp nấu canh sao? Không thể nào!”

Dung Phong bỗng nhiên im miệng.

“Nếu ngươi không giúp ta thì thôi, đừng ngăn cản ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí!” Dạ Thiên Dật vòng qua Dung Phong, rời đi.

“Sư huynh, nàng là Nguyệt nhi!” Dung Phong nhìn bóng lưng Dạ Thiên Dật, nhắc nhở.

“Cũng bởi vì nàng là Nguyệt nhi, cho nên nàng chỉ có thể là của ta. Cả đời này cho dù nàng không lấy ta làm chồng, cũng không có thể gả cho người khác.” Dạ Thiên Dật dừng chân, vừa dứt lời, không nói thêm lời nào nữa, điểm nhẹ mũi chân, hướng Túy Hương lâu mà đi.

Sắc mặt Dung Phong trắng bệch nhìn thân ảnh Dạ Thiên Dật biến mất, hồi lâu, thu hồi tầm mắt, nhìn hai mảnh vết máu trên mặt đất , đứng ở tại chỗ bất động hồi lâu. Cho tới bây giờ hắn không kỳ vọng mình có thể được nàng thích, chỉ mong trong lòng nàng có thể dành cho hắn một chút ấm áp là đủ rồi. Bởi vì hắn biết rõ lòng của nàng đã sớm cho một người, mặc dù hắn không biết người kia là ai, nhưng hắn có thể cảm giác được. Không có quá nhiều kỳ vọng, hôm nay biết được người kia dĩ nhiên là Cảnh thế tử, cũng không có quá nhiều khó chịu. Hắn hiểu được, tim của nàng lớn như vậy, đã dành tâm tư cho người khác thì người đó chiếm vị trí rất cao, sao có thể bỏ được chứ? Mặc dù bỏ được, nhưng sẽ đau đớn như thế nào chứ? Hắn không chịu nổi khi nàng đau khổ cho nên hắn không đi tranh giành.

Chỉ cần nàng tốt, hắn sẽ thỏa mãn!

Dung Phong bỗng nhiên cười, dùng chân nhẹ nhàng bước lên trên mặt đất, dùng đất phủ lên hai mảnh vết máu kia, hắn điểm nhẹ mũi chân, phi thân hướng Vinh vương phủ đi.

Hai người một trước một sau rời đi, không phát hiện sau khi bọn hắn rời đi, phía sau một mái hiên tòa nhà ở cửa Bắc ẩn hiện hai người.

Hai người này chính là Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt vốn muốn lôi kéo Dung Cảnh đi về Thiển Nguyệt các, đổi qua một đường phố sau bỗng nhiên đi một vòng, lặng yên vòng trở lại, ẩn thân chỗ gốc khuất của mái hiên, nhìn Dạ Thiên Dật đứng nguyên tại chỗ. Hơn nữa còn nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của Dung Phong cùng hắn.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt nói không ra tư vị gì, nếu như hắn lớn lên không giống với tiểu Thất thì nàng quả quyết sẽ không có nửa điểm giao thiệp với hắn. Nhưng là ai kêu hắn hết lần này tới lần khác giống Tiểu Thất như vậy! Hết lần này tới lần khác lão Hoàng đế lại chọn trúng hắn. Hắn một thân một mình đi Bắc Cương, cho dù không xem ở phân thượng hắn mấy phần giống tiểu Thất nhưng mà giao tình năm năm thời gian cùng hắn nằm trên đầu tường ngắm sao, sao nàng có thể không để ý tới hắn? Chẳng qua là nàng không ngờ chuyện này đã tạo thành hắn chấp nhất với nàng như vậy. Loại chấp nhất này đối với nàng mà nói không phải là chuyện tốt gì.

“Khoản nợ phong lưu lớn này, ta xem nàng giải quyết như thế nào” Dung Cảnh bỗng nhiên hừ một tiếng, giọng nói có chút buồn bực.

Vân Thiển Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy dung nhan trước kia trắng bệch giờ đây đã có mấy phần huyết sắc, một đôi con ngươi thanh tuyền đang buồn bực nhìn nàng, nàng trừng mắt với hắn, “Khoản nợ phong lưu lớn nhất của ta chính là ngươi. Ngươi nói nên làm như thế nào?”

Dung Cảnh bỗng nhiên cười, cổ tay dùng sức, mang theo nàng phi thân xuống mái hiên, không đợi nàng xem rõ tình hình trong viện, hắn đã mang nàng vào gian phòng, một trận trời đất quay cuồng, nàng đã bị hắn đặt ở trên giường lớn bên trong phòng .

Vân Thiển Nguyệt choáng váng một hồi, buồn bực nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Đây là tiểu viện nhà người ta!”

“Yên tâm! Đây không phải là tiểu viện nhà người ta, đây là tiểu viện của ta.” Dung Cảnh Phất lướt nhẹ qua mái tóc đen của Vân Thiển Nguyệt, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt dây lụa bên hông nàng bị kéo ra, lộ ra một mảng lớn da thịt nõn nà, hắn cúi đầu ngậm môi của nàng, lẩm bẩm: “Nàng thiếu ta một khoản phong lưu thì trả như thế này nhé, về phần các khoản phong lưu nàng thiếu người khác, ta sẽ tới trả."
Bình Luận (0)
Comment