Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 142

Sát khí rét lạnh đến từ một thanh bảo kiếm, hàn quang lóng lánh, bảo kiếm vô cùng bén nhọn, hàn khí rất nặng, kiếm vừa mới ra, ba trượng xung quanh phảng phất như bị đóng băng. Ngay sau đó, một lão giả áo đen che mặt từ bên trong buồng xe phi ra, hiển nhiên võ công cực cao.

Phía sau Vân Thiển Nguyệt là tường cung, nàng cấp tốc lui về phía sau, trong nháy mắt thân thể liền dán sát vào vách tường, bảo kiếm đã phi thẳng đến trước ngực nàng, sắc mặt nàng khẽ biến, trong nháy mắt xuất thủ kẹp lấy bảo kiếm, thúc giục tầng công lực thứ nhất của Phượng Hoàng chân kinh – “Xuân Phong Hóa Vũ”(mưa thuận gió hòa). Trong khoảnh khắc chỉ thấy từ hai bàn tay nàng tựa hồ xông lên một ngọn lửa cường đại, thẳng tắp đốt về hướng bảo kiếm của đối phương. Bảo kiếm chạm đến ngọn lửa kia lập tức tan chảy. Một thanh bảo kiếm hoàn hảo nháy mắt bị tan chảy chỉ còn lại chuôi kiếm.

Sắc mặt lão giả đại biến, vừa muốn quăng kiếm để xuất chưởng ra đánh Vân Thiển Nguyệt, thì ở cổ của hắn nhẹ nhàng xuất hiện một thanh bảo kiếm mỏng như hàn bằng, hắn cả kinh, chỉ nghe phía sau hắn truyền tới một âm thanh ôn nhuận mà thấp lạnh, “Tốt nhất ngươi đừng nhúc nhích, nếu ta không cẩn thận run tay một cái, đầu ngươi cùng thân thể của ngươi sẽ ở riêng rồi.”

Lão giả lập tức dừng tay.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở phía sau lão giả, hắn tùy ý cầm bảo kiếm trong tay, gác ở cổ lão giả. Dung nhan như thi như họa của hắn lãnh đạm mà rét lạnh. Nàng thở phào nhẹ nhõm, võ công của lão giả rất cao, để hủy kiếm cơ hồ nàng đã thi triển toàn bộ công lực của mình, nếu hắn lại xuất ra một chưởng nữa, hôm nay nàng khó tránh khỏi bị thương. Nàng buông tay ra, chuôi kiếm “Bang” một tiếng rơi xuống đất, nàng hỏi Dung Cảnh: “Ngươi tới khi nào?”

“Mới tới!” Dung Cảnh ấm giọng nói.

“Huyền Ca đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Hẳn là ở trong xe.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thu hồi tầm mắt trên người Dung Cảnh nhìn về phía lão giả, lão giả che mặt, nhìn không ra tướng mạo, chỉ thấy một đôi mắt, ánh mắt của nàng híp híp, nhàn nhạt nhướn mày, “Phong gia gia chủ sao?”

Lão giả không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt thoáng cái đã nhận ra thân phận của lão nên trong mắt lộ ra một tia kinh dị.

“Phong Tẫn cũng có một đôi mắt dài như vậy” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn vào mắt lão giả, “Phong gia chủ có ý gì? Là muốn giết ta? Hay là muốn bắt cóc ta uy hiếp Phong Tẫn?”

Lão giả trầm mặc không nói gì.

“Thì ra Phong gia chủ là một người câm!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

“Vân Vương Phủ Thiển Nguyệt tiểu thư quả nhiên có võ công cao cường, lại có Phượng Hoàng. . . . . .” Lúc này lão giả mới mở miệng nói chuyện, mặc dù giọng nói trầm thấp, nhưng không thấy già nua. Hắn còn chưa dứt lời, Dung Cảnh nhẹ nhàng xuất thủ điểm huyệt hắn, hắn liền im bặt.

“Nếu câm thì cũng không cần nói chuyện!” Dung Cảnh nhàn nhạt lên tiếng, rút bảo kiếm trong tay về, phi vào trong xe, xuyên qua màn che, chỉ nghe “xoát” một tiếng giống như là tiếng cắt đứt dây thừng.

Huyền Ca từ bên trong xe phi ra, người nhẹ nhàng rơi xuống phía sau lưng Dung Cảnh, “Phù phù” quỳ xuống đất, mặt trắng bệch nghiêm túc nói: “Thế tử thứ tội!”

“Đứng lên đi! Trong thiên hạ không có mấy người có thể thắng được Phong gia gia chủ của thập đại lánh đời thế gia.” Dung Cảnh thản nhiên nhìn Huyền Ca, nói với hắn: “Mời Phong gia chủ đến trong phủ chúng ta làm khách đi, chiêu đãi thật tốt vào!”

“Dạ!” Huyền Ca đứng lên, khiêng Phong gia chủ lên, phi thân đi về phía Vinh vương phủ.

Phong gia chủ muốn động cũng không động nổi, tùy ý bị Huyền Ca khiêng đi, đôi mắt lão hàm chứa tức giận và kinh hãi. Tựa hồ hắn chưa từng nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lại biết Phượng Hoàng chân kinh “Xuân Phong Hóa Vũ”, thúc giục công lực nung chảy bảo kiếm của hắn, và thuật điểm huyệt của Vinh vương phủ quả thật vượt bậc khắp thiên hạ, hắn căn bản không thể phá giải được. Vốn cho rằng mình ra tay thì sẽ nắm chắc chuyện này, nhưng không ngờ tới chính mình lại biến thành tù binh.

Vân Thiển Nguyệt thấy Huyền Ca mang theo Phong gia chủ đi Vinh vương phủ, nàng nhướn mày với Dung Cảnh, “Ngươi mời hắn đi Vinh vương phủ làm khách?”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, đi tới nắm tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt tránh thoát, giấu tay vào trong tay áo, hỏi hắn, “Ngươi thi châm cho Lãnh Thiệu Trác rồi sao?”

“Chưa!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt giấu bàn tay ở trong tay áo, giọng điệu hơi nặng nề, “Cho ta xem.”

“Cho ngươi cái gì? Nơi này là cửa cung, chú ý ảnh hưởng.” Vân Thiển Nguyệt vắt chéo tay sau lưng, lại hỏi, “Không phải ngươi nói thi châm cho Lãnh Thiệu Trác một tháng sao? Sao hôm nay lại không cần thi châm nữa?”

“Ta lệnh Thanh Tuyền tiến cung! Thuật thi châm của hắn là được ta thân truyền(tự mình truyền dạy). Thi châm cho Lãnh Thiệu Trác sẽ không có vấn đề gì.” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt không đưa tay ra, bỗng nhiên xoay người đi về phía xe ngựa, “Đi thôi! Ta đưa nàng trở về phủ!”

“Ha ha, hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, nhấc chân đuổi theo Dung Cảnh. Một chiêu binh đến tướng chặn thật, nước đến đất ngăn thật là hay. Dạ Thiên Dật điều nàng đi khỏi Thái y viện, điều Tần Ngọc Ngưng tới Thái y viện, thì Dung Cảnh cũng không đi Thái y viện để cho Thanh Tuyền vào cung thay hắn. Nàng cười nhìn bóng lưng Dung Cảnh, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân này cực kỳ đáng yêu.

“Ừ, chính là như vậy! Lên xe đi!” Dung Cảnh đi tới trước xe, đưa tay đẩy màn che ra.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên trong xe, chỉ thấy buồng xe sạch sẽ đang có bảo kiếm mỏng như hàn băng cùng dây thừng, dây thừng bị chặt thành vài khúc, xem ra Huyền Ca bị Phong gia chủ chế trụ, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, là do nàng tới trước một bước nên mới gặp tình huống vừa rồi. Hẳn là bất kể người tới trước là ai, Phong gia chủ cũng sẽ xuất thủ. Giam giữ Dung Cảnh uy hiếp nàng, giam giữ nàng uy hiếp Phong Tẫn. Nàng hừ lạnh một tiếng, tiến vào bên trong buồng xe.

Sau đó Dung Cảnh cũng lên xe.

Hai người ngồi vững vàng, con ngựa này rất có linh tính, rời khỏi hoàng cung đi hướng Vân Vương Phủ.

“Con ngựa này thức thời hơn so với ngươi!” Vân Thiển Nguyệt thở dài một câu.

“Có ít người không cảm thấy như vậy đấy.” Dung Cảnh nhìn về phía tay Vân Thiển Nguyệt, sờ tay vào ngực, lấy thuốc mỡ ra, nói với nàng: “Còn không lấy ra sao?”

Vân Thiển Nguyệt chậm rãi đưa tay từ trong tay áo ra, chỉ thấy lòng bàn tay của bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lúc này đã bị thương tổn một mảng, hiện ra màu đen, da thịt non mịn bị bỏng một tầng.

“May là nàng đã khôi phục trí nhớ!” Ánh mắt Dung Cảnh cũng bị nhiễm một tầng màu đen, nhưng rất nhanh đã thối lui, đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng thoa.

Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy lòng bàn tay vốn đang có cảm giác đau rát đã lập tức thấy mát lạnh khi xoa thuốc mỡ, nàng nhìn Dung Cảnh, nghĩ tới nếu nàng chưa khôi phục trí nhớ, sẽ không biết khởi động võ công của Phượng Hoàng chân kinh, lúc này chắc là dữ nhiều lành ít. Phong gia chủ sẽ không giết nàng, nhưng sẽ làm nàng nếm chút khổ sở. Còn nhớ rõ lần trước ở Linh Đài tự ở Phật đường dưới lòng đất nàng đọc khẩu quyết của Thái Cực tâm pháp, thật ra thì không phải là khẩu quyết có tác dụng với Thái Cực tâm pháp, mà kỳ thực là thúc giục Phượng Hoàng chân kinh trong cơ thể nàng. Nàng gật đầu, “Đúng vậy!”

“Nàng mới vừa giải khai Phượng Hoàng kiếp, còn chưa tu luyện xong tầng công lực cuối cùng, đã khởi động “Xuân Phong Hóa Vũ” rồi. Phong gia chủ không muốn giết nàng, chỉ muốn chế trụ nàng cho nên nàng mới có thể phá hủy kiếm của hắn, cũng chỉ có đả thương đôi tay này thôi, coi như hôm nay vận khí của nàng khá tốt đấy.” Dung Cảnh thoa loạn thuốc lên hai tay Vân Thiển Nguyệt xong, liền cất thuốc mỡ vào trong ngực, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Sau này phải cẩn thận một chút, cho dù là tới gần xe ngựa của ta hay bên cạnh ta, cũng không thể sơ ý.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, hôm nay nàng bị Dạ Thiên Dật quấy rầy tâm thần, lại nghĩ là xe ngựa của Dung Cảnh, hơn nữa lại đang ở cửa hoàng cung, cho nên có chút chủ quan. Nhất định không được chủ quan đấy. Đôi tay này chính là chứng cớ.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, đưa tay ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, nói với nàng: “Mệt thì nằm ngủ đi!”

Vân Thiển Nguyệt tựa vào trong ngực của hắn, nhắm mắt lại, nàng vừa nhắm mắt, bỗng nhiên lại hỏi, “Còn có bao nhiêu ngày là tới sinh nhật của Hoàng thượng?”

“Mười ngày!” Dung Cảnh nói.

“Năm nay có phải lại làm lớn giống như mười năm trước không? Các quốc gia đều tới?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

“Mười năm trôi qua thực vui vẻ a! Đảo mắt đã mười năm rồi!” Vân Thiển Nguyệt cảm thán một tiếng, nhướn mày hỏi: “Nam Lương vương, Tây Diên Vương, Bắc Kỳ Vương, Nam Cương Vương, còn có nhiều nước nhỏ cùng với phiên vương các nơi cũng sẽ vào kinh chúc mừng phải không?”

“Chắc là có! Hoàng thượng đã sớm phát ra sổ con. Nói vậy người nên khởi hành chắc cũng đã khởi hành!” Dung Cảnh gật đầu.

“Ừ! Xem ra lại có náo nhiệt rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, lại hỏi, “Hôm nay đại doanh Tây Sơn tổn thất bao nhiêu lương thảo? Xử lý như thế nào?”

“Tổn thất hai độn lương thực, Dạ Khinh Nhiễm thất trách, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ lệnh triệu hồi Dạ Khinh Nhiễm về kinh thành, chức vị của hắn tạm thời do Tứ hoàng tử phụ trách.” Dung Cảnh nói.

“Dạ Thiên Dục?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Ừ!” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng một cái.

Vân Thiển Nguyệt cau mày trầm tư, quân cơ đại doanh Tây Sơn tổng cộng có bốn độn lương thực mà thôi. Hôm nay bị phá hai độn, năm ngoái thu hoạch vốn đã kém, năm nay cho tới bây giờ mưa vẫn không thuận, chỉ sợ thu hoạch cũng không khá hơn chút nào. Ngày hôm nay đã sớm không còn lương thực để trưng dụng rồi. Có phải bởi vì hành động này của bọn họ, lão Hoàng đế vốn đã đáp ứng hạ thánh chỉ Dạ Thiên Dật nên mới bất đắc dĩ cho hắn một đạo thánh chỉ trống. Bắt đầu vào đông nếu quân đội không có lương thực thì đương nhiên là không được, nếu tăng thêm thuế má lên đầu bách tính thì tất nhiên sẽ tạo thành tiếng oán than dậy đất, lưu dân sống không yên ổn. Cho nên, đến lúc đó quan phủ cũng chỉ có thể thể thu mua lương thực với giá cao của dân chúng, hoặc là sẽ dựa vào kho lương thực được các phú hộ hiến cho. Mà trong thiên hạ phú hộ về lương thực còn ai có thể vượt qua Vinh vương phủ? Những năm này, Vinh vương phủ ở dưới sự quản gia của Dung Cảnh đã cơ hồ độc chiếm toàn bộ mạch máu kinh tế của Thiên Thánh, hôm nay khôi phục trí nhớ, nàng mới biết được Dung Cảnh đã xâm nhập vào mạch máu kinh tế Thiên Thánh nhiều như thế nào, đã sâu đến mức lão Hoàng đế hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể dựa vào hắn, bị hắn chế trụ.

“Đang suy nghĩ gì?” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt không nói gì, cúi đầu nhìn nàng.

“Đang suy nghĩ trong tay ngươi có bao nhiêu kho lương thực.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh.

“Nàng có bao nhiêu, ta liền có bấy nhiêu.” Dung Cảnh nói.

“Ngươi có thể biết ta có bao nhiêu kho lương thực?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Lương thực khắp thiên hạ ta đều biết, trừ đi số lương thực mà triều đình Thiên Thánh trưng thu, Hoàng thượng khống chế lương thực cực nghiêm cẩn, không cho chảy vào các nước khác. Những năm này tuy Phong các không thu mua lương thực với giá cao, nhưng Phong Các có ruộng tốt năm ngàn khoảnh (1 khoảnh = 100 mẫu, chừng 6,6667 hecta).” Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nàng nói ta có thể không biết nàng có bao nhiêu độn lương thực sao?”

Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, nhắm mắt lại, tựa hồ có chút hậm hực, hồi lâu, bỗng nhiên vui vẻ trở lại, “Cho tới bây giờ lương thực và binh khí chính là những thứ ta thích nhất đó!”

“Ta cũng vậy! Cùng thích giống nàng!” Dung Cảnh cười nói.

“Chỉ mong lão Hoàng đế tự mình biết rõ một chút!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi nụ cười, hừ lạnh một tiếng.

“Một mình hắn tự hiểu cũng không dùng được, chỉ sợ có một người không tự hiểu được!” Dung Cảnh cũng thu hồi nụ cười, thờ ơ nói từng chữ từng câu: “Ta không phải là Vinh Vương, nàng cũng không phải là Trinh Tịnh Hoàng hậu, hắn càng không có khả năng là Thuỷ Tổ Hoàng đế, cho dù là Thuỷ Tổ Hoàng đế, cũng không ngăn cản được chúng ta ở chung một chỗ.”

Vân Thiển Nguyệt nhếch môi lên, không nói thêm gì nữa. Đối với Dạ Thiên Dật, nếu quay trở lại một lần nữa, có lẽ nàng vẫn sẽ giúp hắn. Mặc dù biết rõ hành động này sẽ làm cho con đường của nàng và Dung Cảnh trải đầy bụi gai nhưng nàng vẫn sẽ giúp. Nàng vươn cánh tay vòng qua eo Dung Cảnh, tựa đầu vào ngực hắn, nghe hô hấp nhẹ nhàng cùng nhịp tim đập của hắn, cảm thấy rất thỏa mãn.

Dung Cảnh nhìn người trong ngực, vẻ mặt ấm áp, khóe miệng khẽ cười, cũng không nói nữa, dựa vào vách tường xe, nhắm mắt lại.

Tuy xe ngựa không có người điều khiển, nhưng lại hiểu được, xuyên qua phố cùng ngõ hẻm quen thuộc đi về phía Vân Vương Phủ. Thân thể hai người được bao phủ bằng tình cảm nồng đậm ấm áp cùng tình ý.

Đi được chừng khoảng thời gian hai chung trà, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa từ phía sau xe ngựa, tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, roi ngựa vung vẩy dồn dập, chỉ trong chốc lát con ngựa kia đã đuổi kịp xe ngựa, người cưỡi ngựa thắng cương ngựa, ngăn cản trước xe, trong nháy mắt tiếng vó ngựa dừng lại.

Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt liền mở ra, nhìn về phía màn che đang đóng chặt. Màn che có hai lỗ hổng dài nhỏ do lúc trước Phong gia chủ ra tay với nàng cùng với lúc Dung Cảnh giải khai huyệt đạo cho Huyền Ca, nàng xuyên qua hai lỗ hổng tinh tế kia thấy Dạ Khinh Nhiễm cưỡi ngựa ngăn cản ở trước xe. Cẩm bào ngọc đái của Dạ Khinh Nhiễm đầy bụi đất, trên mặt là chỗ đen chỗ trắng, hắn vừa mới đi tới trước xe, một mùi khói lửa liền xông thẳng vào trong xe. Hiển nhiên là do hắn đi cứu hỏa hai kho lương thực bị thiêu ở quân cơ đại doanh. Lúc này mặc dù khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ, nhưng có thể rõ ràng thấy được một đôi mắt chứa lửa giận ngút trời cùng sắc mặt giận dữ.

Chắc Dạ Khinh Nhiễm biết do Dung Cảnh ra tay nên mới tìm Dung Cảnh khởi binh vấn tội.

Vân Thiển Nguyệt ngửa đầu nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy mắt Dung Cảnh đang nhắm lại cũng chậm rãi mở ra, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.

“Nhược mỹ nhân, ta hỏi ngươi, có phải ngươi sai người đốt kho lương thực ở quân cơ đại doanh Tây Sơn không?” Dạ Khinh Nhiễm đi thẳng vào vấn đề. Giọng điệu giận dữ, dứt lời, hắn không đợi Dung Cảnh mở miệng tiếp tục nói: “Ngươi đừng nói cho ta biết là không phải ngươi?”

“Đúng thì sao?” Dung Cảnh nhàn nhạt nhướn mày.

“Quả nhiên là ngươi!” Dạ Khinh Nhiễm vốn đang nén lửa giận, trong nháy mắt liền bộc phát, giận tím mặt, “Ngươi có biết hai độn lương thực chứa bao nhiêu lương thực không? Đây chính là lương thực mà bao nhiêu dân chúng vất cả, bao nhiêu ruộng tốt mới có thể cho ra hai độn lương thực kia? Lại bị ngươi phá hủy như vậy, ngươi có thể an tâm được sao?”

“Ta không cần biết có an tâm được hay không, ta chỉ biết Hoàng thượng muốn hạ chỉ gả nàng cho Thất hoàng tử.” Dung Cảnh lãnh đạm cười một tiếng, “Nhiễm Tiểu Vương gia, không phải ngươi không biết nàng ở trong lòng ta quan trọng như thế nào? Ta chỉ đốt có hai kho lương thực đã là nhẹ lắm rồi!”

Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, hiển nhiên không biết lại có chuyện này, hắn nén giận dữ, cau mày nói, “Ngươi nói Hoàng bá bá muốn gả tiểu nha đầu cho Thất hoàng tử? Chuyện khi nào? Sao ta không biết?”

“Gần đây Nhiễm Tiểu Vương gia một lòng thao luyện binh lính, bị rượu tê dại đầu óc, ngươi có thể biết rõ chuyện gì?” Dung Cảnh hừ một tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức im bặt, không khí nhất thời yên tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt muốn dời khỏi ngực Dung Cảnh, Dung Cảnh ôm lấy cả thân thể nàng không để cho nàng động đậy, nàng không chống lại hắn được, chỉ có thể tiếp tục uốn người trong lòng ngực của hắn. Nghĩ tới Dung Cảnh đốt kho lương thực, việc đầu tiên mà bao nhiêu người nghĩ tới chính là Hoàng thượng sẽ nổi trận lôi đình hoặc là lo lắng lương thực còn đủ khi tới mùa đông hay không, chỉ có Dạ Khinh Nhiễm là nghĩ tới dân chúng cực khổ trồng trọt.

“Vậy ngươi còn nhiều biện pháp để ngăn cản Hoàng bá bá mà, cũng không thể đốt kho lương thực như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, tức giận nói: “Năm ngoái lương thực thu hoạch vốn đã không tốt rồi, năm nay hạn hán, lương thực thu hoạch được chỉ sợ cũng sẽ không khá hơn. Ngươi một lần liền đốt hai độn lương thực. Đến lúc đó quân đội muốn dùng lương thực lại tăng thêm thuế má với dân chúng, ngươi cũng biết nếu việc đó xảy ra sẽ làm cho bao nhiêu dân chúng lang thang khắp nơi, chết đói đầu đường hay không?”

“Nhiễm Tiểu Vương gia! Những lời này có lẽ ngươi nên đi nói cho Hoàng thượng nghe, nói cho Thất hoàng tử nghe. Hoặc là nói cho những đám quan chức trong triều những năm gần đây ngày ngày đều tầm hoan tác nhạc, cửa son dát vàng, rượu thịt vui chơi, coi hoàng kim như vật tầm thường nghe. Nhất là Hiếu thân vương, Công bộ, Lễ bộ, Hộ bộ, Binh bộ, đợi xem những đám quan chức này nói gì, ngay cả Tần Thừa tướng nổi tiếng thanh chính liêm minh tại Thiên Thánh chúng ta cũng giàu có đến mức vì nữ nhi mà mua một kiện vải lụagiá trị ngàn vàng, với bổng lộc của hắn thì không thể nào mua nổi đấy. Quan viên Thiên Thánh kẻ dưới người trên có ai mà không tham? Tùy tiện bảo một phủ đệ của quan viên xuất ra một chút là có thể lấp đầy hai độn lương thực kia. Nếu lấy ra những vật quý hiếm mà quan viên thay nhau cướp đoạt vơ vét của tầng tầng lớp lớp dân chúng trong những năm nay sợ rằng còn hơn tất cả các con sông ở ngoài thành. Bao nhiêu lương dân chết bởi ác bá ức hiếp và trong các cuộc vơ vét? Ngươi có thể tính toán thử xem, ta đốt hai kho lương thực thì có thể xếp vào hàng thứ mấy chứ?” Dung Cảnh cười lạnh.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức nghẹn họng, nhưng ngay sau đó cả giận nói: “Bàn về giàu có, ai cũng không bằng ngươi!”

“Ta mới vừa vào triều chỉ có một ngày, bổng lộc còn chưa nhận. Vinh vương phủ là thủ phủ giàu có nhất thiên hạ, không sai, nhưng lợi nhuận từ cửa hàng kinh doanh trong tay ta là danh chính ngôn thuận. Nhiễm Tiểu Vương gia, nếu ngươi có thể chỉ ra một hành vi ta cướp đoạt của lương dân, ta cho ngươi mười độn lương thực cầm đi tranh công với Hoàng thượng, ngươi thấy thế nào?” Dung Cảnh nhướn mày.

“Ngươi có mười độn lương thực?” Dạ Khinh Nhiễm chỉ nghe được mấy chữ này, đôi mắt sáng ngời.

“Nhiễm Tiểu Vương gia! Cho dù ta có mười độn lương thực thì sao chứ? Đáng tiếc, ta sẽ không lấy ra để cho Hoàng thượng trưng dụng rồi ban nữ nhân của ta cho người khác. Cho nên, mười độn lương thực có cũng coi như không có.” Dung Cảnh lạnh lùng nói, dứt lời, không muốn dừng lại nữa, hướng ra phía ngoài nói “Mã nhi (con ngựa), vòng qua hắn, tiếp tục đi!”

Con ngựa kia nghe được lời của Dung Cảnh lập tức lui về sau hai bước tạo ra khe hở, vòng qua Dạ Khinh Nhiễm tiếp tục đi về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ con ngựa này thật là nghe lời! Phàm là Dung Cảnh, vô luận là người, là ngựa hay là đồ, đều rất nghe lời hắn.

“Nhược mỹ nhân, ngươi đừng không biết xấu hổ! Tiểu nha đầu chưa phải là nữ nhân của ngươi” Dạ Khinh Nhiễm ngăn cản trước ngựa một lần nữa, ngăn trở nó rời đi, nhìn màn che đóng chặt, cương quyết nói: “Ta không cần biết, ngươi không có mười độn lương thực thì ngươi cũng phải lấy ra hai độn để để bổ sung vào hai độn lương đã bị ngươi đốt, nếu không hôm nay ngươi đừng nghĩ rời đi!”

“Ngươi xác định ngươi có thể ngăn được ta?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Đương nhiên bổn tiểu Vương sẽ ngăn được ngươi!” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay nếu ngươi không giao ra, ta sẽ không để yên cho ngươi!”

“Diệp công chúa! Bộ dáng này của Nhiễm tiểu Vương gia thật có chút tổn hại thân phận tiểu Vương gia của Đức thân vương phủ, cũng tổn hại đến thanh danh của ngươi. Ngươi mang hắn về tắm rửa đi” Dung Cảnh trầm mặc, rồi bỗng nhiên mở miệng.

Diệp Thiến? Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, vội vàng quay đầu qua trái qua phải nhìn thoáng qua, trong nháy mắt lúc hắn quay đầu Dung Cảnh bỗng nhiên xuất thủ, một luồng chỉ phong bay ra, điểm trúng huyệt đạo của hắn. Thân thể hắn cứng đờ, im bặt.

Dung Cảnh rút tay về, nhàn nhạt phân phó với người ở phía sau, “Mạc Ly có ở đó không?”

“Có ạ!” Mạc Ly hiện ra, người nhẹ nhàng rơi xuống ở phía sau xe.

“Mang Nhiễm tiểu Vương gia về Đức thân vương phủ giao cho Đức thân lão Vương gia cùng Đức thân vương. Nói cho hai người kia biết, hai ngày gần đây tốt nhất nên trông coi Nhiễm Tiểu Vương gia thật cẩn thận, đừng để hắn xuất hiện ở Vinh vương phủ, nếu không, ta không ngần ngại đưa hắn đi làm phò mã ở rể cho Nam Cương Vương đâu.” Dung Cảnh phân phó.

“Tiểu thư?” Mạc Ly thấy Dung Cảnh dứt lời, không nghe thấy giọng của Vân Thiển Nguyệt liền lên tiếng hỏi.

“Làm theo như lời Cảnh thế tử nói đi” Vân Thiển Nguyệt thở dài.

Đương nhiên Dung Cảnh sẽ không dễ dàng đem hai độn lương thực cho Dạ Khinh Nhiễm, khi mà lão Hoàng đế không xuất ra vật có giá trị nào, đổi lại là nàng, nàng cũng không cho. Đức Thân lão Vương gia cùng Đức Thân Vương gia coi Dạ Khinh Nhiễm như bảo bối, chắc chắn sẽ không cho phép hắn ở rể tại Nam Cương, nếu Diệp Thiến gả vào Thiên Thánh kinh thành thì cũng không tệ. Nhưng Diệp Thiến là nữ nhi duy nhất của Nam Cương Vương, tỷ lệ gả vào Thiên Thánh kinh thành cũng không phải là không có, nhưng cực kỳ thấp. Cho nên, những lời này của Dung Cảnh truyền cho Đức Thân lão Vương gia cùng Đức Thân Vương gia thì mấy ngày nay bọn họ sẽ trông coi cẩn thận Dạ Khinh Nhiễm, sẽ không tìm tới hắn(Dung Cảnh) đòi giải huyệt đạo cho Dạ Khinh Nhiễm.

“Dạ!” Mạc Ly lập tức tiến lên, kẹp Dạ Khinh Nhiễm, phi thân đi Đức phủ thân vương. Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng bị điểm huyệt nên không thể làm gì. Mỗi lần hắn đều bị nhược mỹ nhân tính toán, biết rõ Diệp Thiến nữ nhân kia không có khả năng xuất hiện mà hắn lại không biết, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn bị mắc lừa.

Ngựa của Dạ Khinh Nhiễm thấy chủ nhân rời đi, cũng lập tức đi theo.

Xe ngựa không bị ngăn trở nữa, tiếp tục đi về trước, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục dựa vào trong ngực của Dung Cảnh, nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, xe ngựa dừng ở Vân cửa vương phủ, giọng nói của Vân Mạnh từ bên ngoài truyền đến, mừng rỡ không thôi, “Tiểu thư và Cảnh thế tử đã trở lại!”

Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, hỏi Dung Cảnh, “Ngươi có vào trong không?”

“Không! Trong phủ ta còn có khách nhân.” Dung Cảnh lắc đầu, buông tay ra.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Phong gia chủ bị hắn “mời” vào trong phủ, vô luận như thế nào lão cũng là cha ruột của Phong Tẫn. Nhíu mày, “Ngươi định chiêu đãi Phong gia chủ như thế nào?”

“Yên tâm đi! Phong gia chủ cũng không thể động, thập đại lánh đời thế gia đồng khí tương liên. Ta sẽ tiếp đãi hắn như thượng khách.” Dung Cảnh cười nói. Thấy Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hắn khẽ nhướn mày, ngữ điệu chứa ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Nàng đối xử quá tốt với Phong Tẫn! Có phải nên thu hồi lại và dành cho ta hay không?”

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ chắc người này có mưu đồ với Phong gia chủ rồi? Hoặc mưu đồ của hắn không dừng lại với một mình Phong gia chủ, mà là thập đại thế gia lánh đời. Nàng buồn cười nhìn Dung Cảnh, lát sau, đẩy hắn ra, vén màn che đang muốn xuống xe, Dung Cảnh túm được tay nàng, nàng cũng không quay đầu lại, nói: “Biết rồi! Ta đối tốt với người nào cũng không tốt bằng ngươi, được chưa.”

Khóe miệng Dung Cảnh vẽ ra một đường cong, nụ cười tràn ra, buông tay, giọng nói ôn nhu, “Ngoan!”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nhảy xuống xe. Chỉ nghe Dung Cảnh lại dặn dò: “Tay của nàng không thể đụng nước, phải chú ý nhiều vào.”

“Biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt hướng về phía sau khoát khoát tay.

Dung Cảnh phân phó một câu, con ngựa tự lái xe rời khỏi cửa Vân Vương phủ, đi về hướng Vinh vương phủ.

Vân Mạnh vốn muốn mời Dung Cảnh vào phủ, nhưng nghe Cảnh thế tử nói trong phủ có khách phải chiêu đãi, liền ngậm miệng. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, kích động nói: “Tiểu thư, có người nhà của Vương Phi tìm tới, ngài mau vào phủ xem đi. Nhiều năm như vậy rốt cục cũng có người tới…”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, suy xét lời của Vân Mạnh “Người nhà gì?”

“Là Phong công tử! Là thân nhân của Vương Phi” Vân Mạnh kích động hiển nhiên là tình cảm bộc lộ trong lời nói, “Phong công tử không chỉ có phong độ nhẹ nhàng, nhã nhặn lịch sử, đối xử với mọi người rất hòa nhã, không hổ là thân nhân của Vương Phi. Tiểu thư, ngài mau đi xem một chút đi!”

Thì ra là Phong Tẫn! Có phong độ? Nhã nhặn lịch sự? Đối xử với mọi người rất hòa nhã? Đây là đang nói về Phong Tẫn sao? Không ngờ hắn ném nàng rồi chạy tới trong phủ. Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mạnh, hỏi: “Hiện giờ hắn ở đâu?”

“Hiện giờ Phong công tử đang ở trong viện của lão Vương gia” Vân Mạnh lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi vào trong viện. Vân Mạnh lập tức đuổi theo kịp nàng. Nàng đi hai bước bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa lớn hiện đang có hai chiếc xe ngựa, trong đó một chiếc là của Vân Hương Hà, một chiếc khác treo tấm bảng của phủ Phượng lão tướng quân, nàng nhàn nhạt hỏi thăm, “Mấy ngày nay Đại tiểu thư đang làm cái gì?”

“Hồi tiểu thư, hôm nay Đại tiểu thư mới từ phủ Phượng lão tướng quân trở lại, nghe nói Phượng lão tướng quân tìm cho Đại tiểu thư một mối hôn sự, Phượng lão tướng quân tự mình lấy ngày sinh tháng đẻ của đối phương cùng ngày sinh tháng đẻ của đại tiểu thư để lão Vương gia đồng ý, lão Vương gia nói hiện tại tiểu thư mới là chưởng gia của Vân Vương phủ, hôn sự của Đại tiểu thư là do ngài định đoạt. Hiện tại Phượng lão tướng quân cũng đang ở đấy!” Vân Mạnh vội vàng nói.

“A? Phượng lão tướng quân tự mình đến thăm? Chọn trúng công tử nhà ai?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ!” Vân Mạnh nói.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, cười lạnh nói: “Khẩu vị của Phượng lão tướng quân thật lớn! Lại muốn bám víu vào người của Hiếu thân vương phủ!”

“Cũng không tính là khẩu vị lớn. Tam công tử của Hiếu thân vương phủ là thứ xuất, Đại tiểu thư của Vân Vương Phủ chúng ta cũng là thứ xuất.” Vân Mạnh lắc đầu, “Thoạt nhìn đại tiểu thư cực kỳ nguyện ý.”

“Mặc dù là thứ xuất! Nhưng nhân phẩm một ở trên trời một ở dưới đất” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đi thẳng về phía trước.

“Nghe nói Hiếu thân vương cũng đã đồng ý! Nguyện ý cùng Vân Vương Phủ kết làm thân gia. Hiếu thân vương nói đa tạ viên Đại Hoàn đan của Thiển Nguyệt tiểu thư đã cứu Tiểu Vương gia, ân tình như thế, hai nhà thân càng thêm thân, kết làm hữu hảo, hắn cầu còn không được nữa là. Sau này hai phủ sẽ tương trợ lẫn nhau.” Vân Mạnh bỗng nhiên hạ giọng, “Mặc dù phẩm hạnh của Đại tiểu thư chúng ta không tốt, nhưng cũng là xuất chúng so với tất cả tiểu thư trong kinh thành. Mặc dù Tam công tử có tài hoa, nhưng những năm này luôn bị mai một tại Hiếu thân vương phủ, không được trọng dụng. So sánh như vậy, cũng tương xứng với Đại tiểu thư nhà chúng ta”

“Hay cho một câu kết làm hữu hảo!” Giọng của Vân Thiển Nguyệt nghe không ra tâm tình gì.

“Theo Phượng lão tướng quân tiết lộ thì Hoàng thượng cũng đã đồng ý! Chỉ là một thứ nữ không đáng để Hoàng thượng hạ thánh chỉ mà thôi, cho nên Phượng lão tướng quân mới không đi xin chỉ. Cho nên liền mang theo Đại tiểu thư trở về phủ tìm lão Vương gia thương lượng. Đã tới được nửa ngày rồi, Phượng lão tướng quân nghe nói phải để tiểu thư làm chủ, sắc mặt không tốt muốn cáo từ về, nhưng vừa nghe nói tiểu thư ngồi cùng xe ngựa với Cảnh thế tử từ trong cung trở về phủ, nên lại ở lại đợi tiểu thư ở chỗ lão Vương gia.” Vân Mạnh nhìn thoáng qua sắc mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên phát giác hôm nay nàng khác với ngày xưa, thường ngày biếng nhác, đỉnh lông mày vốn luôn bao phủ mây mù không tan đi được, hôm nay mặt mày sáng láng, giống như đúc với tiểu thư trước kia rồi. Hắn có chút vui mừng, rốt cục tiểu thư cũng khôi phục trí nhớ rồi, lão Vương gia có thể không cần lo lắng mỗi ngày nữa rồi.

“Hóa ra Hoàng thượng cũng đồng ý, đúng là đánh một bàn tính tốt.” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng. Có phải không đáng giá hạ thánh chỉ hay là lão Hoàng đế không dám tùy tiện hạ thánh chỉ? Nếu đồng ý Vân Hương Hà gả vào Hiếu thân vương phủ, chẳng khác gì lão Hoàng đế phá hủy quy củ tứ đại Vương Phủ không được phép có quan hệ thông gia, như vậy việc nàng cùng Dung Cảnh xin chỉ tứ hôn hôm đó chưa được giải quyết sẽ phải lật lại, đến lúc đó xem hắn xử lý như thế nào? Cho nên, hắn sẽ không để cho chính mình xuất thủ trước, tạo cơ hội cho nàng và Dung Cảnh.

Những năm này tứ đại Vương Phủ đều không có quan hệ thông gia, vô luận là dòng chính hay là thứ xuất, không có chuyện thì thân tộc cũng sẽ không thông hôn, không thông hôn đã trở thành quy định bất thành văn. Phượng lão tướng quân vì cháu gái ngoại Vân Hương Hà này lại nhìn trứng Tam công tử của Hiếu thân vương phủ, là Phượng lão tướng quân đi tìm lão Hoàng đế trước, hay là lão Hoàng đế chỉ điểm cho Phương lão Tướng quân là hai chuyện khác nhau. Tóm lại, một khi chuyện của Vân Hương Hà thành công, Vân Vương Phủ cùng Hiếu thân vương phủ có quan hệ thông gia, vô luận sau lưng là cái dạng gì, nhưng bên ngoài chính xác là có liên quan với nhau. Mà Đức thân vương phủ cùng Hiếu thân vương phủ đều là người của lão Hoàng đế, lại kéo Vân Vương Phủ vào trong đó, nói như vậy chẳng khác nào hắn đang cô lập Vinh vương phủ. Ngoài tam vương phủ lại có thêm một Thất hoàng tử. Có thể nghĩ đến lúc đó Vinh vương phủ sẽ nguy khốn đến bực nào. Chẳng phải là lão Hoàng đế đánh một bàn tính tốt sao. Hắn ngồi ở trên ghế rồng, lại có ý định thao túng cả một ván cờ.

Vân Mạnh thở dài, nhìn Vân Thiển Nguyệt, lo lắng nói: “Hoàng thượng, Phượng lão tướng quân, Hiếu thân vương đều đã đồng ý, nghe nói Phượng lão tướng quân có ý định nhờ Đức thân vương làm mai. Thiển Nguyệt tiểu thư, nếu ngài không đồng ý chuyện này, sợ là cũng không dễ.”

“Xem ra ta có đồng ý hay không cũng không có tác dụng, đây là chuyện ván đã đóng thuyền?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Vân Mạnh không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Nghĩ tới chắc là bây giờ Vân Hương Hà rất cao hứng, mà lão Hoàng đế tính toán đi đường vòng để cứu quốc sao? Cứng rắn với nàng không được, liền đi vòng vèo đánh chủ ý động đến những người nhà nàng sao. Hắn khẳng định nàng không có cách nào đối phó sao? Vân Hương Hà muốn gả vào Hiếu thân vương phủ, không thể nào. Ít nhất là vào lúc này, khi nàng còn chưa gả vào Vinh vương phủ, chưa đại hôn với Dung Cảnh, thì Vân Hương Hà, cháu gái ngoại của Phượng lão tướng quân chính là thẻ bài mà nàng sẽ nắm chặt chẽ đấy, Vân Hương Hà chưa gả ra ngoài một ngày thì vẫn chịu quản chế của nàng, không tới phiên Phượng lão tướng quân nhúng tay. Phượng trắc phi đã bị nàng giam lỏng, trước khi Vân Hương Hà lấy chồng cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được đi ra ngoài.

Trong khi hai người nói chuyện cũng không ngừng bước chân, không bao lâu đã đi tới viện của Vân lão Vương gia. Còn chưa có vào sân, đã nghe được bên trong truyền đến một trận tiếng cười dễ nghe, tiếng cười này đến từ Vân Hương Hà. Nàng thầm nghĩ Vân Hương Hà không khỏi cao hứng quá sớm đi.

Ngọc Trạc chờ ở cửa ra vào, thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, vội vàng chào, thấp giọng nói: “Tiểu thư, lão Vương gia, Phượng lão tướng quân, Phong công tử, Đại tiểu thư đều ở hậu viện trong đình nói chuyện. Lão Vương gia phân phó, nếu ngài tới thì trực tiếp đi vào!”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt hướng hậu viện đi tới.

Vòng qua mấy khúc hành lang gấp khúc đi tới hậu viện, chỉ thấy trong đình quả nhiên là có Vân lão Vương gia, Phượng lão tướng quân, Phong Tẫn, còn có Vân Hương Hà. Phượng lão tướng quân đầu tóc hoa râm, chừng bảy mươi tuổi, lúc này mặt đầy nụ cười. Vân Hương Hà ngồi ở bên người lão, chu sai (trâm cài) phấn trang điểm, dung nhan yêu kiều tươi cười rạng rỡ, mặt tràn đầy vui mừng, mà ông nội của nàng ngồi ở đối diện Phượng lão tướng quân, nét mặt già nua nhìn không ra tâm tình gì, nàng mắng một câu “lão Hồ Ly” ,ánh mắt dừng ở trên người Phong Tẫn.

Chỉ thấy lúc này Phong Tẫn đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh lão Vương gia, tuy cánh tay giơ lên, nhưng tư thế ngồi đoan chánh, dáng người rất thanh tú, dung nhan tuấn mĩ tà mị thường ngày ở trước mặt nàng hiện giờ không thấy nửa điểm tà mị, mặt mũi mỉm cười, biểu hiện ra trọn vẹn một bộ dạng công tử cao quý, lịch sự hữu lễ.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng, hóa ra trừ Dung Cảnh còn có người cũng biết giả trang đấy. Nàng thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi vào bên trong.
Bình Luận (0)
Comment