Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 156

Edit: Phương Thảo
Beta: Leticia

Cửa phòng bị đá văng ra, gian phòng cách vách trống không, phòng của tỳ nữ được bày biện đơn giản, chỉ có một bàn một ghế dựa, và một chiếc giường, không có bình phong hay bất cứ đồ che chắn gì. Tất cả các nơi, đồ vật ở trong phòng đều đập ngay vào mắt, vừa nhìn là có thể biết tình hình ở trong phòng.

Trong phòng yên tĩnh, không có người nào, không cảm giác thấy có chút hơi thở nào.

Tần Ngọc Ngưng híp mắt nhìn căn phòng trống không, chậm rãi nâng bước đi vào bên trong, bước chân của nàng nhẹ không tiếng động, lại đi trên mặt đất từng bước tạo thành những dấu chân mờ, ước chừng mỗi lần nàng đặt chân đều tạo thành dấu chân khoảng hơn một tấc. Nàng phảng phất như chưa thấy, lập tức đi đến trước giường.

Trước giường chỉ có chăn mền đã được gấp chỉnh tề cùng một chiếc gối, không còn vật gì khác.

Nàng đứng ở trước giường nhìn một lát, rồi chậm rãi xoay người nhìn về phía cái bàn ở vách tường, còn có cửa sổ chưa khép hoàn toàn, cửa sổ được dán bằng giấy dầu hình hoa không hề có dấu vết bị xé rách, nàng bỗng nhiên xoay người bước nhanh ra cửa phòng. Đi tới cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong phòng nửa điểm động tĩnh cũng không có. Nàng quay lại, trầm mặt nhìn Tứ quỷ ảnh: “Đi tìm cho ta, xem ai đã cầm bức họa kia đi, phải tìm cho bằng được. Nếu không tìm được, bốn người các ngươi đi chết đi!”

“Vâng! Tiểu thư!” Tứ quỷ ảnh nhìn nhau, nhất tề lên tiếng trả lời.

“Cút đi!” Tần Ngọc Ngưng rét lạnh phun ra một chữ.

Tứ quỷ ảnh đều không dám trì hoãn, biến mất tại chỗ.

“Sơ Hỉ, ngươi xác định chưa từng có người nào tiến vào trong phòng ta?” Tần Ngọc Ngưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sơ Hỉ.

“Tiểu thư, nô tỳ khẳng định, không có người tiến vào phòng của ngài. Từ khi ngài tiến cung, nô tỳ vẫn luôn ở trong viện, một bước cũng không rời. Tứ quỷ ảnh được ngài phân phó cũng chưa bao giờ rời khỏi.” Sơ Hỉ nhìn Tần Ngọc Ngưng, giọng nói phát run, “Nô tỳ cũng không rõ sao bức họa kia lại không thấy tăm hơi…”

“Vừa mới đây thôi!” Tần Ngọc Ngưng nắm chặt khăn tay: “Lúc ta vừa mới về thì trong phòng có người!”

“Tiểu thư?” Sơ Hỉ cả kinh.

“Nhưng mà người đó đã đi rồi!” Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên ném chiếc khăn mình đang cầm trong tay xuống, cả giận nói: “Có thể khiến Tứ quỷ ảnh tra không ra chỗ nào, cũng không có cảm giác gì, chắc chắn võ công của người này phải cao tuyệt, trong thiên hạ có thể có võ công cao tuyệt như thế thì không có mấy người. Ở kinh thành Thiên Thánh này người có võ công cao tuyệt như thế cũng không có mấy người.”

“Tiểu thư, ngài nghĩ sẽ là ai?” Sơ Hỉ nhìn Tần Ngọc Ngưng, thật cẩn thận hỏi.

“Là ai rất nhanh chúng ta sẽ biết! Bức tranh kia cũng không là loại người nào cũng có thể lấy đi!” Tần Ngọc Ngưng hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua chiếc khăn, dùng chân giẫm lên một cái, xoay người đi vào phòng mình.

Sơ Hỉ không nói thêm gì nữa, nâng bước theo vào.

Trở lại phòng của mình, Tần Ngọc Ngưng lại nhìn thoáng qua mọi nơi, đưa tay sờ lên chỗ vách tường treo bức tranh kia, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chú vào đó một lát, nàng chậm rãi buông tay, đi đến trước một chiếc tủ, đưa tay mở tủ ra, lấy ra một vài bản vẽ, xoay người ra khỏi cửa phòng.

Nàng vừa đi tới cửa, nghe thấy có tiếng bước chân từ ngoại viện đi vào, lập tức dừng chân nhìn ra.

“Tiểu thư, lão gia sai nô tài đến truyền lời, nói thỉnh tiểu thư đi phủ Thái tử một chuyến, lúc này Thái tử điện hạ đang gặp nạn, Hoàng Thượng muốn phế Thái tử điện hạ, tiểu thư phải đi giúp Thái tử điện hạ bảo trụ Thái tử vị.” Một gã sai vặt có bộ dáng thiếu niên đi đến gần, cung kính truyền lời với Tần Ngọc Ngưng.

“Phế đi thì càng tốt! Ta không đi!” Vẻ mặt Tần Ngọc Ngưng lạnh lùng.

“Tiểu thư, lão gia nói, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Hiện nay không thể không bảo vệ Thái tử điện hạ. Đừng quên ngài là Thái tử phi tương lai của hắn, Hoàng Thượng đã hạ chỉ rồi. Tuy chưa từng đại hôn, nhưng cả thiên hạ đều biết. Nếu ngài không thoát khỏi thân phận này, thì tương lai của ngài sẽ gặp bất lợi.” Gã sai vặt kia hạ giọng nói.

“Được! Ngươi đi nói cho cha ta, vậy thì ta đi!” Tần Ngọc Ngưng hít sâu một hơi, vẻ rét lạnh trên mặt biến mất, khôi phục dịu dàng đoan trang, nắm chặt bức bách thọ đồ trong tay, nói với gã sai vặt.

Gã sai vặt gật gật đầu, xoay người ra khỏi viện.

Tần Ngọc Ngưng nhìn Sơ Hỉ, thấp giọng phân phó: “Hiện tại ngươi trở về phòng, lập tức vẽ một bức bắt chước bức họa kia rồi treo lên vị trí cũ. Việc này không được lộ ra ngoài, càng không thể để phụ thân biết không thấy bức tranh kia.”

“Tiểu thư, sao nô tỳ có thể vẽ được? Nô tỳ không vẽ được đâu…” Người Sơ Hỉ run lên, không dám tin nhìn Tần Ngọc Ngưng, “Ngài bẩm báo việc này cho lão gia đi, lão gia sẽ không trách tiểu thư ngài…”

“Ngươi chỉ cần vẽ một bức tranh phủ lên đó là được, sau khi ta bảo vệ được Dạ Thiên Khuynh, trở về sẽ lập tức vẽ một bức khác, ta sợ phụ thân và ta cùng nhau trở về, nhìn không thấy bức tranh kia, thì Tứ quỷ ảnh và ngươi đừng mong được sống, trước tiên ngươi cứ vẽ một bức, ngươi đi theo bên người ta nhiều năm như vậy, lại ngày ngày nhìn nó, vẫn có thể bắt chước được giống vài phần, phụ thân thấy đồ vẫn ở đó, sẽ không kiểm tra cẩn thận, vẫn có thể che giấu được. Việc này trước không cần nói cho ông, hai ngày sau ta sẽ có biện pháp tìm bức tranh kia về.” Tần Ngọc Ngưng trầm giọng nói.

“Vâng, nô tỳ sẽ đi vẽ ngay.” Sơ Hỉ vội vàng gật đầu.

Tần Ngọc Ngưng không nói gì nữa, quay đầu lại nhìn thoáng qua vào trong phòng, một lần nữa lấy một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra, cắn môi bước nhẹ nhàng, dịu dàng đoan trang ra khỏi viện.

Sơ Hỉ thấy Tần Ngọc Ngưng rời đi, nghe theo nàng dặn dò, lập tức đi vào trong phòng của Tần Ngọc Ngưng, trải giấy mài mực, bắt đầu vẽ.

Trong viện yên tĩnh, chỉ truyền ra âm thanh Sơ Hỉ đang vẽ tranh từ trong phòng Tần Ngọc Ngưng.

Một lát sau, Sơ Hỉ vẽ xong tranh, vội vàng tìm vài thứ để dính, rồi dán tranh vừa vẽ xong lên vị trí treo bức họa cũ kia. Làm xong tất cả, nàng cất giấy cùng nghiên mực đi, sau khi khôi phục lại nguyên trạng của gian phòng mới xoay người ra khỏi phòng.

Sơ Hỉ vừa mới ra khỏi phòng, thì có một người lặng yên không tiếng động đi vào phòng của Tần Ngọc Ngưng, đúng là Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vẫn luôn ở trong phòng cách vách chưa rời đi, thời điểm Tần Ngọc Ngưng xông vào phòng cách vách phòng, nàng nấp ở dưới gầm giường, thân thể mảnh khảnh ép sát với ván giường cơ hồ dán thành một thể, vô luận từ góc độ cũng không nhìn thấy có người. Nàng nín thở ngưng thần, mãi đến khi Tần Ngọc Ngưng rời đi, nàng mới từ dưới giường lặng yên không một tiếng động đi ra. Vào trong phòng Tần Ngọc Ngưng nàng phát hiện tất cả cửa sổ đều được dán bằng giấy dầu hình hoa, cho nên nàng chỉ có thể đi ra bằng cửa.

Sơ Hỉ không phát hiện có dị thường gì, nên đi về gian phòng bên cạnh của mình.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bức tranh Tử Trúc Lâm mà Sơ Hỉ họa ra, chăm chú nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng lấy bức tranh ở trong tay áo rồi mở ra xem, cùng với bức tranh Tử Trúc Lâm mà Sơ Hỉ vẽ thì có khác nhau một chút, ánh mắt nàng híp híp, nàng lại cất bức họa vào trong tay áo, đi ra khỏi phòng, lúc này cũng không dừng lại, tránh thoát ẩn vệ trong phủ Thừa Tướng, lặng yên không một tiếng động rời phủ Thừa Tướng.

Sau khi rời khỏi phủ Thừa Tướng, thân hình Vân Thiển Nguyệt không ngừng, đi về hướng Vân vương phủ.

Đi vào Vân vương phủ, nàng vẫn chưa trở lại Thiển Nguyệt các, mà đi đến Tây Phong Uyển của Vân Mộ Hàn một lần nữa. Đi vào Tây Phong Uyển, nàng nhẹ nhàng rơi vào trong viện, chỉ thấy một tiểu tỳ nữ đang quỳ gối ở cửa ra vào, trên mặt đầy nước mắt, nàng đi đến trước mặt nàng ta, nhẹ giọng nói: “Việc này không trách ngươi, đừng khóc!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư?” Tỳ nữ này đúng là Lâm nhi. Nàng nghe thấy giọng của Vân Thiển Nguyệt, bèn ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, lại không thấy thế tử đâu rồi.”

“Vốn đã không thấy tăm hơi của thế tử nhà ngươi rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng một cái, nhấc chân đi vào trong phòng, phân phó nói: “Ngươi đi vào theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lâm nhi đứng lên, nức nở đi theo Vân Thiển Nguyệt vào phòng.

Gian phòng này vẫn y như trước khi nàng mang theo Dạ Thiên Khuynh rời đi. Vân Thiển Nguyệt đi đến trước giường, thu hồi hai cái mặt nạ vẫn đang đặt ở trên giường, ngồi ở trước giường nhìn Lâm nhi, “Lúc nào thì ngươi vào làm ở trong phủ này?”

Lâm nhi nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Tám năm trước ạ!”

“Vào bằng cách nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Là khi thế tử xuất phủ đã cứu nô tỳ, nô tỳ không có nhà để về, nên đi theo thế tử đến đây.” Lâm nhi nói.

“Ngươi chính là tỳ nữ hầu hạ khi hắn còn ở Nam Lương, sau đó ngươi lại tìm đến nơi này?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lâm nhi.

Lâm nhi cả kinh, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Ngươi đừng sợ, chuyện này ta đã sớm biết.” Vân Thiển Nguyệt trấn an nhìn Lâm nhi, thấp giọng hỏi: “Điều ta muốn biết chính là có phải Diệp Thiến và ca ca ta đã sớm biết nhau rồi hay không? Ta nói là mười năm trước, lúc ở Nam Lương có phải đã sớm biết nhau rồi hay không?”

Lâm nhi nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng ôn hòa, cắn môi gật gật đầu.

“Khi đó tại sao bọn họ lại biết nhau? Phải chăng bọn họ rất thân với nhau?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Lâm nhi lắc đầu lại gật gật đầu.

“Ngươi cảm thấy Diệp Thiến là dạng người gì?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Lâm nhi lại lắc đầu.

“Lâm nhi, lúc này Diệp Thiến đã mang ca ca ta đi, ngươi muốn cứu thế tử nhà ngươi, nhất định phải nói cho ta những điều ngươi biết. Từ tám năm trước ngươi có thể tìm đến đây, ta tin tưởng trên thế giới này không có người nào có thể đối tốt với hắn như thế. Ngươi hi vọng hắn bình yên vô sự đúng không? Cho nên, ngươi nói cho ta biết, ta mới có thể nghĩ biện pháp cứu hắn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lâm nhi, hạ giọng nói.

Lâm nhi bỗng nhiên “Phù phù” một tiếng quỳ xuống, “Thiển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ không có yêu cầu gì, nô tỳ chỉ cầu Thái tử điện hạ, không, thế tử có thể bình an là tốt rồi. Nô tỳ nguyện ý hầu hạ thế tử cả đời, chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận.”

“Ừ, ta biết!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Ngươi đứng lên trước đi! Đem tất cả những chuyện mà ngươi biết về Diệp Thiến và ca ca ta nói cho ta biết. Ngươi phải biết rằng, tuy hắn không phải là thân ca ca của ta, nhưng tình hình hôm nay hắn phải là thân ca ca của ta. Vân vương phủ và hắn đã bị buộc chặt lại với nhau, ta sẽ không hại hắn.”

Lâm nhi nghe vậy đứng lên, gật gật đầu, thấp giọng nói: “Kỳ thật Vương Hậu của Nam Cương, cũng chính là mẫu hậu của Diệp công chúa và Vương hậu của Nam Lương, cũng chính là mẫu hậu của Thái tử điện hạ là song bào tỷ muội(chị em sinh đôi).”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình.

“Chuyện này cơ hồ không có người nào biết, là hai ngày trước Diệp công chúa đến tìm thế tử nô tỳ mới biết được.” Lâm nhi nói.

“Cho nên, Diệp Thiến sẽ không hại ca ca ta?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

Lâm nhi lắc đầu: “Nô tỳ không biết. Từ nhỏ Diệp công chúa vô cùng ham chơi, mỗi một năm sẽ đi Nam Lương một lần, nhưng lại không hợp với thế tử. Sau khi thế tử đi Bắc cương một chuyến bị Vương thượng và quốc sư thay đổi bằng một người khác, Diệp công chúa đến chơi thì lại rất hợp với Thái tử điện hạ.”

“Ngươi là người hầu hạ bên cạnh Thái tử Nam Lương, sao lại rời khỏi phủ Thái tử Nam Lương?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Là sau một lần nô tỳ mắc sai lầm, Thái tử điện hạ đuổi nô tỳ xuất phủ.” Lâm nhi dừng một chút, thấp giọng nói: “Lúc ấy Thái tử điện hạ nói để cho nô tỳ tới kinh thành của Thiên Thánh, có lẽ có thể nhìn thấy người ta muốn gặp. Cho nên…”

“Cho nên ngươi đã tới đây?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Vâng!” Lâm nhi gật gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Diệp Thiến không giết Lâm nhi, nàng ta cũng biết nàng sẽ hỏi Lâm nhi về những chuyện này, sở dĩ không giết, lưu lại người sống vì để cho nàng nghi vấn, hay là nói lên Diệp Thiến căn bản chính là muốn nàng biết những điều này. Nàng gật đầu, hỏi: “Còn có gì nữa không?”

Lâm nhi lắc đầu, “Những chuyện khác nô tỳ không biết!”

“Ngươi nhớ kỹ, về sau vô luận ai hỏi về chuyện của ca ca ta và Thái tử Nam Lương, ngươi đều nói không biết.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lâm nhi, lẽ ra nàng nên giết tiểu nha đầu này, nhưng dù sao cũng là một mạng người. Nàng ta có thể ngàn dặm từ Nam Lương tìm tới nơi này để đi theo bên người Vân Mộ Hàn, như vậy có thể thấy được tấm lòng của nàng ta rồi. Trên đời này không phải chỉ có bịt miệng mới có thể giải quyết được sự tình đấy.

“Nô tỳ biết, nô tỳ thề với trời, tuyệt đối không nói ra một chữ.” Lâm nhi kiên định nói.

“Ừ, ta tin tưởng ngươi!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, đứng dậy, “Hai ngày này ngươi cứ trông coi Tây Phong Uyển, nói ca ca ta phải dưỡng thương, và do ngươi hầu hạ, ngươi cũng không được tùy ý đi lại, không cần đi tìm người. Ngươi yên tâm, chắc chắn hắn vẫn bình yên vô sự.”

“Nô tỳ cũng tin tưởng Thiển Nguyệt tiểu thư!” Lâm nhi nhu thuận gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi Tây Phong Uyển. Nàng mới vừa đi đến cửa Tây Phong Uyển, thì thấy Vân Mạnh vội vàng chạy đến, nói với nàng: “Thiển Nguyệt tiểu thư, có đại sự xảy ra rồi!”

“Đại sự gì vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mạnh.

“Hoàng Thượng vừa mới lấy kiếm chém khiến Thái tử điện hạ bị thương, nói muốn phế Thái tử.” Vân Mạnh gấp giọng nói.

“Phế rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Chưa ạ! Sau đó Tần tiểu thư đi phủ Thái tử, nói chuyện của Thái tử trắc phi nàng cũng biết, bởi vì Thái tử trắc phi đột nhiên mất tích, Thái tử vốn muốn bẩm báo Hoàng Thượng, nhưng sợ Hoàng Thượng giận dữ, cũng sợ Thái tử trắc phi mất tích sẽ bôi nhọ thanh danh của hoàng thất và phủ Phượng lão tướng quân, cho nên lần này phái người giả trang Thái tử trắc phi, kỳ thật vẫn âm thầm phái người tra tìm. Nói thật ra thì Thái tử điện hạ đều là vì Hoàng Thượng, sợ Hoàng Thượng lo lắng. Hắn mới giấu diếm chưa báo lên.” Vân Mạnh vội vàng tự thuật lại tin tức thu được.

“Sau đó?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ Tần Ngọc Ngưng cũng thật sự có tài. Người chết do nhiễm độc tử thảo phải chôn ở chỗ mà trong vòng phạm vi ba trượng không có một ngọn cỏ nào, cho nên ắt hẳn là Dạ Thiên Khuynh hỏa táng Thái tử trắc phi, hoặc là bí mật chôn ở nơi khác, tất nhiên không phải ở trong phủ Thái tử. Nay chỉ nói Thái tử trắc phi mất tích, như vậy liên quan đến mặt mũi của hoàng thất, lão hoàng đế sẽ bị chặn miệng.Trừng phạt lớn cũng sẽ biến thành trừng phạt nhỏ.

“Hoàng thất phái người tra tìm tung tích của Thái tử trắc phi. Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Chuyện phế truất Thái tử điện hạ bị xóa bỏ, cũng miễn trừ hình phạt bế môn tư quá của Thái tử điện hạ. Cho phép hắn dưỡng thương tại phủ, sau khi thương thế tốt lên thì vào triều.” Vân Mạnh dứt lời, lại nói tiếp: “Nhưng Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng mà trở về cung, chỉ sợ là muốn tìm Hoàng hậu nương nương để gây phiền toái. Từ nhỏ Thái tử điện hạ là do nương nương dạy dỗ. Xảy ra chuyện này sợ là nương nương không tiện khai báo với Hoàng thượng.”

“Hóa ra đại sự mà thúc nói là sợ Hoàng Thượng tìm cô cô gây phiền toái?” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, “Thúc yên tâm, cô cô đã không còn là cô cô trước kia nữa, không có việc gì đâu!”

Vân Mạnh thấy vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt trấn định, thì cảm thấy nhẹ lòng hơn, lau cái trán đầy mồ hôi nói: “Lão nô đã quá lo lằng rồi! Hoàng hậu nương nương vô sự là tốt rồi!”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói gì nữa, chuyển hướng đi về Thiển Nguyệt các.

Trở lại Thiển Nguyệt các, đám người Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đang ở đây. Thấy nàng trở về, vội vàng đi ra đón. Mỗi người đều không cao hứng như bình thường, trên mặt đều mang thần sắc lo lắng. Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên một cái, lại đảo mắt qua mọi người, cười nói: “Đang làm cái gì vậy? Đã xảy ra đại sự gì rồi hả?”

“Tiểu thư, ngài còn nói nữa! Ngài hù chết bọn nô tỳ rồi! Lại dám chống lại thánh chỉ, đây chính tội cả nhà bị sao trảm đấy. May mắn Hoàng Thượng mở một mắt nhắm một mắt.” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, thầm oán nói.

“Hóa ra là vì chuyện này! Ca ca của ta không có tội, ta cũng không bị tính là chống lại thánh chỉ, cho nên Hoàng Thượng dượng mới không trách tội ta.” Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa đi vào trong phòng, đi tới cửa, nàng nhìn thoáng qua sắc trời, ngáp một cái, “Mỗi ngày đều có chuyện để giày vò người, mệt muốn chết. Các ngươi đừng làm ầm ĩ ta, để ta được ngủ một giấc thật say.”

“Vâng!” Đám người Thải Liên cùng lên tiếng trả lời, nhất tề dừng bước.

Vân Thiển Nguyệt vào phòng, đóng cửa phòng. Quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy đám người Thải Liên lui xuống rồi, nàng đi đến trước cửa sổ đưa tay kéo rèm che, trong khoảnh khắc căn phòng tối đen. Nàng lấy bức họa từ trong tay áo ra, đi đến trước bàn mở ra, lẳng lặng nhìn bức họa, nhìn một lát, nàng đặt ngón giữa và ngón trỏ trên giấy, nhẹ nhàng di chuyển từng tấc từng tấc một, hồi lâu sau, nàng nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại bức họa của Sơ Hỉ, nhắm mắt lại, đem ngón giữa và ngón trỏ đặt tại chính giữa cây tử trúc trên bức tranh, lại sờ tỉ mỉ, lát sau, tay nàng run lên, mở choàng mắt ra.

Trong nháy mắt tựa hồ chuyện ở Linh đài tự đều được rõ ràng minh bạch, tất cả mọi chuyện xảy ra trong lúc đó đều có giải thích hợp lý.

Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt dừng lại ở trên bức họa thật lâu không rời đi, sau một hồi, bỗng nhiên nàng cuộn tròn bức hoạ lại, trải giấy vẽ, mài mực, không tới một lát, đã vẽ ra một bức họa Tử Trúc Lâm giống như đúc bức kia. Vẽ xong, nàng lại tìm trong tủ âm tường vài loại bột màu, rồi hòa chúng lại với nhau, chấm bút vào màu mới tạo ra, hạ ở bên trên cây tử trúc một dấu chấm nhỏ, lát sau, nàng buông bút, nhìn hai bức họa, mím môi thật chặt, rồi lại nhắm mắt một lần nữa.

Trong phòng yên tĩnh, cơ hồ không nghe được tiếng hít thở của nàng.

Không biết qua bao lâu, ngoài viện bỗng nhiên có một tiếng gió nhẹ bay khác thường, Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, lập tức cuốn hai bức họa lại rồi nhét vào trong tay áo, cất tất cả giấy cùng màu vẽ ở trên bàn, sau đó nàng xoay người tựa vào nhuyễn tháp, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

“Tiểu nha đầu, trời còn chưa tối ngươi đã ngủ rồi?” Dạ Khinh Nhiễm bay vào theo đường cửa sổ, đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng mở to mắt nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, nói với hắn: “Hôm nay trời còn chưa tối thì không thể ngủ hả? Hôm nay ta bị ngươi làm cho sợ hãi, lúc này cảm thấy rất mệt mỏi!”

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy đặt mông ngồi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Hôm nay ta là bất đắc dĩ.”

“Chuyện gì? Ngươi định giải thích chuyện hôm nay hả?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy sắc mặt hắn u ám, nàng cười cười, “Quên đi, ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra vài phần. Ngươi họ Dạ mà!”

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của Vân Thiển Nguyệt, nghiêm túc nhìn nàng, “Tiểu nha đầu, ta họ Dạ, đúng vậy. Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không giống như bọn họ, vô luận là Hoàng bá bá, hay là phụ vương ta, hoặc là ông nội của ta, hoặc là Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dục hoặc là tất cả mọi người trong Dạ thị, ta đều sẽ không giống bọn họ.”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Phải không?”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ muội không tin?” Dạ Khinh Nhiễm dựng thẳng lông mày lên.

“Ngươi làm đau tay ta!” Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở.

“Ta hỏi muội, muội tin hay là không tin?” Dạ Khinh Nhiễm cố chấp hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt của Vân Thiển Nguyệt.

“Ta tin tưởng, nếu ta không tin, thì hôm nay ta tất nhiên sẽ giết ngươi luôn ở dưới đáy hồ.” Vân Thiển Nguyệt cười.

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, ôm nàng vào trong lòng, giọng nói hơi khàn khàn: “Tiểu nha đầu, nếu như ta không phải sinh ra ở Đức thân vương phủ, trên người không chảy dòng máu của Dạ thị, có phải từ nhỏ muội sẽ không đối với ta hờ hững phải không?”

“Có lẽ vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Dạ Khinh Nhiễm. Ở dưới tình huống nào mà hắn bị hạ vong tình chứ? Sau khi dùng xong, hắn lại trải qua thống khổ cùng giãy dụa như thế nào mới có thể chống cự được dược hiệu của vong tình? Đức thân lão Vương gia và đức thân vương chỉ có một tôn tử như vậy, thật đúng là hung ác khi quyết tâm hạ thủ?

“Một cái dòng họ mà thôi, lại thật sự trọng yếu với muội như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi, “Trọng yếu đến mức từ nhỏ muội nhìn thấy ta thì đã không thích ta rồi? Về sau mấy lần gặp nhau muội cũng đều né tránh ta?”

Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt lóe lên, cười nói: “Hóa ra ngươi biết mấy lần ta gặp được ngươi thì đều tránh né ngươi?”

“Đương nhiên là biết!” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Việc ta mất trí nhớ thì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Cũng biết!” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Thế còn chuyện ta ngụy trang?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Cũng biết!” Dạ Khinh Nhiễm lại nói. Dứt lời, không thấy Vân Thiển Nguyệt hỏi tiếp, hắn buông nàng ra, mím môi, thấp giọng nói: “Mười năm trước vì sao ta lại đi theo muội và Dung Cảnh đến Uyên Ương trì? Đó là bởi vì ta cũng nhìn thấy muội động thủ đổi phủ đệ của Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dật cho nhau. Muốn nhìn xem rốt cuộc là muội muốn làm gì, không nghĩ tới lại thấy được chuyện như vậy.”

Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng: “Vậy mà ta đã quên, mặc dù tiểu Vương gia của phủ Đức thân vương vẫn còn nhỏ, nhưng sao có thể thật sự ngu xuẩn được chứ!”

“Khi đó muội đã thích nhược mỹ nhân rồi à!” Dạ Khinh Nhiễm xoay mặt qua một bên.

Vân Thiển Nguyệt cho hắn một cái nhìn xem thường: “Khi đó sao đã thích được? Ta hận không thể rút gân lột da hắn!”

“Nhưng sau khi hắn chịu đại nạn thì muội liền thích hắn! Ta nhìn ra được!” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu, hừ nói: “Về sau mỗi khi muội nhìn thấy ta thì đều hờ hững, nhưng ta biết rõ muội hay chạy đến Vinh vương phủ.”

“Có lẽ vậy!” Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, nàng thích Dung Cảnh, nói đúng hơn là yêu hắn, rốt cuộc là khi nào thì nàng cũng không biết. Thời điểm nàng hiểu ra chính là ngày hỏa thiêu Vọng Xuân lâu, rốt cục tỉnh ngộ, nên mới khởi động Phượng Hoàng kiếp trọng sinh.

“Tiểu nha đầu, ta nói cho muội, chỉ cần muội và nhược mỹ nhân không lật đổ giang sơn của Dạ thị, ta nguyện ý xuất toàn lực giúp để các muội có thể ở chung một chỗ, để muội gả vào Vinh vương phủ, muội có đáp ứng ta hay không?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nhìn thẳng Vân Thiển Nguyệt, hỏi.

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, giật giật khóe miệng, nhưng không vui vẻ hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Muội chỉ cần nói có thể hay không thôi.” Dạ Khinh Nhiễm không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.

“Muội không thể?” Ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên căng thẳng.

“Dạ Khinh Nhiễm, chuyện tương lai ta không thể đáp ứng ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Dạ Khinh Nhiễm, còn thật sự nói: “Ta không nghĩ lật đổ giang sơn này, ta cũng không có dã tâm to lớn gì, trước kia ta chỉ muốn thoát khỏi tổ huấn đích nữ của Vân vương phủ phải vào cung làm hậu mà thôi. Ta không muốn vào cung, cho nên mới ngụy trang mười năm, chỉ vì muốn Hoàng Thượng huỷ bỏ tổ huấn. Nay ta yêu Dung Cảnh, hi vọng lớn nhất của ta chính là được ở cùng một chỗ với hắn mà thôi. Nhưng xem việc này rất khó. Ngươi cũng biết, Hoàng Thượng không cho phép Vinh vương phủ và Vân vương phủ được thông gia với nhau, hôm nay Dạ Thiên Dật lại chấp nhất với ta như vậy. Nếu như chúng ta không chống lại, chỉ sợ kết quả tốt nhất là chia ly. Kết quả xấu nhất, ước chừng là hai người chúng ta đều chết, Vinh vương phủ và Vân vương phủ không còn tồn tại nữa. Kết quả không tốt không xấu chính là một chết một sống, hoặc là chúng ta lại kéo dài vận mệnh của lịch đại các nữ tử Vân Vương phủ và nam tử Vinh Vương phủ, một bên là Vinh Hoa Cung, một bên là Tử Trúc Lâm. Một lẻ loi bên ánh nến lụi tàn, lọt thỏm giữa tường cung lạnh lẽo, một chong đèn ngắm ánh trăng đêm, tàn trăng vương đầy trên sương sớm.”

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên mím môi.

“Tình hình hôm nay không phải là chuyện ta nói đáp ứng là có thể đáp ứng. Ngươi có biết, đối với huynh, có lẽ trước kia ta sẽ cố gắng để cho mình không có giao thiệp gì với huynh, mặc dù là bằng hữu cũng không thể. Nhưng hai tháng mất trí nhớ này ta không thể coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, bằng hữu chân chính càng thêm trân quý. Ta quý trọng tình bằng hữu với huynh trong lúc đó.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm nhếch môi, nàng sửa sang ống tay áo, âm thanh nhẹ, nhạt: “Nếu một ngày kia thật sự bức ta đến mức như huynh nói, ta nghĩ có lẽ ta sẽ làm ra những chuyện như huynh nói, nhưng chỉ cần bức ta đến mức đó, ta có thể nghiêm túc nói với huynh, tuyệt đối sẽ không.”

“Tiểu nha đầu, đây là đáp án của muội?” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cực nhẹ.

“Không sai!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Nếu là mặc dù không dồn ép đến mức đó, nhưng nhược mỹ nhân vẫn nhất định muốn lật đổ giang sơn này thì muội sẽ làm như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Muội sẽ giúp hắn, đúng hay không? Vẫn là một người nặng, người khắp thiên hạ nhẹ, đúng hay không?”

“Ta sẽ sống theo bản tâm của ta. Giúp hoặc không giúp, ta nghe theo suy nghĩ trong lòng ta.” Bỗng nhiên sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt lạnh nhạt như gió mát, “Nhưng ta có thể nói cho ngươi, ta sẽ không bao giờ vì ai mà ủy khuất chính mình.”

“Muội sẽ không bao giờ vì ai mà ủy khuất chính mình nhưng không phải là ngoại trừ nhược mỹ nhân sao?” Dạ Khinh Nhiễm lại nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt thở dài: “Không sai, ngoại trừ hắn.”

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên trầm mặc xuống.

Vân Thiển Nguyệt cũng không hề nói gì nữa, sắc mặt lạnh nhạt ở phía trước cửa sổ, rèm cửa đung đưa trong bóng tối tạo thành một tầng ánh sáng lờ mờ

“Tiểu nha đầu, tại sao muội đối xử khác với Thất hoàng tử, ta có thể biết không?” Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi.

Ngón tay của Vân Thiển Nguyệt co rụt lại một chút, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Ngươi thật sự muốn biết?”

“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, hắn lại nói: “Nếu muội không muốn nói, có thể không cần nói cho ta.”

“Hắn giống một cố nhân của ta.” Vân Thiển Nguyệt phun ra mấy chữ, đáy lòng vốn bị đè nén tựa hồ theo nàng phun ra mấy chữ này thì vừa nhẹ hơn vài phần, vừa nặng hơn mấy phần. Sắc mặt nàng nhiễm lên một chút hoảng hốt: “Đối với cố nhân này, cả đời hoặc là nói đời đời kiếp kiếp ta đều sẽ không quên.”

“Ta hiểu được! Xem ra nhược mỹ nhân cũng không thể hoàn toàn chiếm được lòng muội, trách không được hắn phải phòng bị chặt như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười, sắc mặt thoáng chốc nhẹ nhõm, hắn bỗng nhiên đứng dậy, cười nói: “Chỉ cần chuyện có thể làm cho nhược mỹ nhân khó chịu, ta đều nguyện ý làm. Tiểu nha đầu, trước khi muội không lật đổ giang sơn Dạ thị, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu, ta sẽ dốc hết sức có thể để giúp muội. Nếu muội lật đổ thiên hạ của Dạ thị, ta đây chính là tiểu Vương gia của Đức thân vương phủ, chúng ta không còn là bằng hữu nữa.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi hoảng hốt, cười gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm nâng bước đi ra cửa, đến tới cửa, hắn đưa tay mở cửa phòng, dương môi cười với Dung Cảnh Dương đang đứng ở ngoài của: “Nhược mỹ nhân, hôm nay ta mới biết được, hóa ra ngươi cũng chỉ thường thôi!” Dứt lời, hắn bỗng nhiên cười lớn một tiếng, điểm nhẹ mũi chân, vòng qua Dung Cảnh, nhẹ nhàng phi thân ra khỏi Thiển Nguyệt các, theo hắn rời đi rèm che lắc lư va chạm với nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bức rèm che lắc lư, khiến hai dung nhan của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vốn tương đối sáng rõ rồi lại có nhạt nhòa và mơ hồ.

“Hóa ra Dạ Thiên Dật như là một cố nhân của nàng!” Dung Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của hắn cực nhạt, khóe miệng cong lên, những vẫn chưa đạt tới đáy mắt, hắn xuyên thấu qua bức rèm che đang đung đưa nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Hóa ra ta cũng chỉ thường thôi!”

Vân Thiển Nguyệt không tự chủ nắm chặt ngón tay, cũng không nói gì.

Dung Cảnh đi vào nàng biết, nàng cũng biết nàng nói ra một câu như vậy thì trong lòng hắn sẽ rất khó chịu, nhưng có đôi khi bí mật bị chôn giấu lâu rồi, đối mặt với một người đối xử chân thành với nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra. Huống chi bên ngoài còn có một người nàng yêu, nếu nàng trầm mặc hoặc là im lặng không đáp thì điều này sẽ càng ngày càng tích tụ trong tim hắn, không bằng nói ra.

“Cố nhân…” Môi mỏng của Dung Cảnh khép mở, tựa hồ như cuốn thành một bông hoa, lát sau, bông hoa kia tiêu tán đi, hắn bỗng nhiên cười, nhấc chân đi vào phòng, đi lại trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, ngắn ngủn một đoạn đường bị hắn đi như hai đoạn đường dài, đi đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng: “Có bao nhiêu cố?”

Vân Thiển Nguyệt kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực nhạt, phun ra bốn chữ, “Kiếp trước kiếp này!”

Dung Cảnh bỗng nhiên nheo mắt lại, “Đều nói quần áo không bằng mới, người không bằng cố. Là nói như thế này sao?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc.

Dung Cảnh chậm rãi đưa tay, bàn tay như ngọc đặt ở ngựcVân Thiển Nguyệt, đầu ngón tay đụng chạm khiến tim nàng nhẹ nhàng nhảy lên, hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, giọng nói cực nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa: “Vân Thiển Nguyệt, hôm nay nàng có thể phân biệt được ở đáy lòng nàng, ta chiếm giữ vị trí nhiều hơn hay là người cố nhân của nàng chiếm giữ nhiều hơn hay không?”

Tim của Vân Thiển Nguyệt đang nhảy lên bỗng nhiên ngừng trong phút chốc, nhìn bàn tay Dung Cảnh đặt ở ngực nàng, bàn tay trắng nõn thon dài, như mỹ ngọc thượng hạng. Nàng bỗng nhiên nhắm mắt lại. Ai chiếm giữ nhiều hơn ư? Nàng có thể so sánh Tiểu Thất với Dạ Thiên Dật, Tiểu Thất chính là Tiểu Thất, Dạ Thiên Dật chính là Dạ Thiên Dật. Từ đầu đến cuối nàng biết rõ Dạ Thiên Dật không phải là Tiểu Thất, không nặng bằng Tiểu Thất trong lòng nàng. Nhưng nàng chưa bao giờ lấy Dung Cảnh ra để so sánh với Tiểu Thất.

“Nàng cũng không biết?” Dung Cảnh bỗng nhiên cười trào phúng, rút tay về, mạnh mẽ xoay người.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay túm ống tay áo của Dung Cảnh, mím môi nói: “Ngươi muốn biết cái gì? Ta đều có thể nói cho ngươi!”

“Ta muốn biết cái gì nàng đều có thể nói cho ta biết?” Dung Cảnh dừng chân, không quay đầu lại, nhẹ nhàng nhướng mày.

“Có thể!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ta muốn biết cố nhân kia là ai của nàng?” Dung Cảnh chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên người Vân Thiển Nguyệt, không nhúc nhích.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc. Tiểu Thất là ai của nàng? Đồng bọn, bằng hữu, người trong lòng, người nhà, tri kỷ, nàng tự tay làm cho hắn mất mạng, Tiểu Thất khác với Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật thì thân phận gì cũng không phải, nhưng mà Tiểu Thất cái gì cũng phải, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, há miệng thở dốc, bỗng nhiên cảm thấy nói không nên lời.

Dung Cảnh bỗng nhiên hất tay Vân Thiển Nguyệt ra, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng, mãi đến khi hắn ra Thiển Nguyệt các, cũng chưa quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment