Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 177

Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia

Khăn quyên rớt trên mặt bàn, phát ra tiếng vang nhỏ, Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy đại não ong một tiếng.

“Tiểu nha đầu, muội sao vậy?” Nam Lăng Duệ bị cử động của Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lập tức đưa tay đi lấy khối khăn quyên kia, khi thấy chữ viết trên khăn quyên cũng cả kinh, tay run lên, khăn quyên cũng bị đánh rơi trên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, hai cặp con ngươi nhất tề hiện ra kinh dị và không dám tin. Lát sau, Nam Lăng Duệ bỗng nhiên đứng lên, cất bước muốn đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt duỗi tay kéo hắn: “Ca đi đâu vậy?”

“Tìm hắn!” Nam Lăng Duệ nói.

“Đi đâu tìm? Không phải ca nói là không biết hắn ở đâu sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ dừng chân lại, bỗng nhiên có chút ão não và tức giận nói: “Đúng vậy! Ta không biết hắn đi đâu! Những năm này hàng năm hắn đều đi Nam Lương ở hai tháng, nhìn thấy ta nhưng lại giống như không có chuyện gì, hắn. . . . . . hắn lại gạt ta từng đó năm, cho tới bây giờ còn không cho ta biết rõ, không để cho ta mở phong thư này ra, mười năm này. . . . . . Người nam nhân này. . . . . . Khốn kiếp! Vương bát. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt lập tức đưa tay che miệng hắn, tức giận nói: “Đó cũng là do ca ngốc, không cho phép mắng hắn!”

“Muội chỉ biết bênh vực hắn!” Nam Lăng Duệ mở cánh tay Vân Thiển Nguyệt ra, nuốt chữ “đản” kia trở về, trên mặt vừa tức vừa giận nói: “Ta làm sao biết hắn là. . . . . . hắn. . . . . . hắn lại là. . . . . .”

“Được rồi! Ca suy nghĩ một chút hắn có thể đi nơi nào? Nhiều năm như vậy chẳng lẽ cũng không có chút tung tích nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, đầu ngón tay cũng khẽ run sợ, nàng chưa từng nghĩ đến người kia lại là. . . . . .

“Những năm này hắn có thể đi nơi nào ta làm sao biết dược? Cho tới bây giờ hắn chính là tới vô ảnh đi vô tung. Lúc tới vô thanh vô tức xuất hiện tại hoàng cung, hoặc là phủ đệ của hắn, lúc đi mặc dù muội đang ở trước mắt hắn, cũng không đuổi kịp tung tích của hắn.” Nam Lăng Duệ oán hận nói: “Ta đã từng bởi vì tò mò, cho nên thử nhiều lần theo dõi hắn nhưng chưa từng một lần thành công. Ban đầu khi hắn nói muốn rời đi ta len lén theo dõi, nhưng mới ra khỏi kinh thành Nam Lương thì đã không thấy người đâu, sau năm thứ hai ta canh giữ ngoài phủ đệ của hắn, canh giữ ở phủ đệ một ngày một đêm không có động tĩnh gì, khi ta đi vào xem xét, thì không biết người đã rời đi lúc nào rồi, năm thứ ba hắn đứng ở trước mặt ta, mắt ta thấy hắn rời đi, liền phi thân đuổi theo, còn chưa đến nửa dặm, đã vô tung vô tích. Năm thứ tư ta tỏ ra hung ác, dùng một dây kéo thuyền trói ta và hắn lại, trói một ngày một đêm, ta thật sự không chịu nổi mệt mỏi liền ngủ gật, thời điểm tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh đã không còn người, chỉ còn lại sợi dây trói không hư hao gì quấn quanh mình, năm thứ năm ta tìm hai ẩn vệ võ công cực cao và ta, một trái một phái dùng dây kéo thuyền trói hắn lại, nhưng không đến nửa canh giờ, không biết hắn dùng thứ gì khiến chúng ta hôn mê, trước sau chưa tới một canh giờ, sau ta cũng hết hy vọng, đó là người sao? Quả thực không phải là người!”

“Hắn tự nguyện để ca trói?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng: “Ừ, hắn nói vô luận như thế nào hắn cũng có thể rời đi, chỉ cần hắn không muốn cho người ta tìm được hắn, ai cũng tìm không được. Không, hắn nói trên thế giới này chỉ có một người có thể tìm được hắn. Nhưng không phải là ta. Ta không tin, đánh cuộc với hắn, hắn nói đúng, ta chưa thành công một lần nào.”

“Vậy còn tìm cái gì? Người đang trói trước mặt ca, ca cũng không giữ được! Còn tìm cái rắm!” Vân Thiển Nguyệt không nhịn được liền nói tục.

Nam Lăng Duệ có chút nhụt chí, nhìn chằm chằm chữ viết trên khăn quyên, hồi lâu, hắn cầm lấy khăn quyên kia ném trên mặt đất, nhìn khăn quyên bị ném trên mặt đất tựa hồ vẫn còn không giải được hận, nhấc chân giẫm lên.

“Đừng giẫm!” Vân Thiển Nguyệt đẩy Nam Lăng Duệ ra, khom người nhặt khăn quyên bị hắn ném xuống, nhìn trên khăn quyên viết bốn chữ “Ta là phụ thân!”, hốc mắt bỗng nhiên có chút chua xót.

Tại thế giới kia nàng là cô nhi, ở cái thế giới này một khắc lúc mới mở mắt ra đời kia nàng liền thấy nam tử gầy yếu bệnh hoạn, người mà nàng gọi là phụ thân, lại gặp được nữ tử ôn nhu, gọi là mẫu thân, ai cũng không thể cảm nhận được tâm tình lúc đó của nàng, cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới ký ức vẫn còn mới mẻ như cũ, hạnh phúc của nàng sau khi sống lại thật kinh hoàng. Về sau nàng không nhìn thấy phụ thân, cho đến nửa năm sau, một lần gặp mặt vào nửa năm sau đó đã xóa hết ký ức về phụ thân đại biểu cho hai chữ thân tình rồi, nhưng mà nàng nghĩ tới có mẫu thân cũng tốt, nàng cũng rất hạnh phúc rồi, sau đó thời điểm hai tuổi rưỡi nàng trơ mắt nhìn mẫu thân vĩnh viễn nhắm mắt lại, nàng tự nói với mình nàng còn có ca ca, nhưng hai năm sau ca ca lại bị đổi thành người khác, nàng thầm nghĩ nàng còn có gia gia, may là qua nhiều năm như vậy mặc dù gia gia luôn mắng nàng nhưng cũng rất thương nàng, luôn ở bên cạnh nàng. Đối với một đống tiểu thiếp kia, sự hèn yếu vô năng của phụ thân, không phải là trái tim nàng không băng giá, sau lại từ lạnh lùng đến lạnh nhạt, rồi lần lượt nàng không khỏi hoài nghi hắn là phụ thân của mình sao? Mẫu thân như vậy sao lại có phụ thân như thế? Nhưng chưa từng nghĩ đến thì ra là như vậy…

Nàng nắm chặt khăn quyên trong tay nhẹ nhàng mà run rẩy, mặc dù trên khăn quyên này chỉ viết bốn chữ ‘Ta là phụ thân’. Thậm chí nàng không chút do dự liền tin tưởng. Bốn chữ khí khái trác tuyệt như vậy, như bốn chữ Tùng trúc hợp lại đẹp đẽ như vậy, đọng lại bốn chữ cao ngất, bốn chữ siêu nhiên cao xa. Mới phù hợp với hình tượng phụ thân ở trong nội tâm nàng, mới đủ xứng đáng với mẹ ruột của nàng, trong trí nhớ của nàng là nữ tử sáng rực lộng lẫy….

“Tiểu nha đầu, muội có biểu lộ gì vậy? Muội không giận hắn chút nào?” Nam Lăng Duệ trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Tức giận? Tại sao phải tức giận?” Vân Thiển Nguyệt chớp mắt một cái, chua xót trong mắt biến thành nước mắt trong suốt, quanh quẩn ở vành mắt của nàng, khiến đôi mắt của nàng cực kỳ lóng lanh, nàng nhướn mày nhìn Nam Lăng Duệ “Chẳng lẽ ca hi vọng vị Vương gia ở Vân Vương Phủ kia chính là phụ thân của chúng ta?”

Nam Lăng Duệ trầm mặc.

“Chẳng lẽ ca hi vọng mẫu thân gả cho một nam nhân như vậy? Nhu nhược vô năng, nhát gan sợ phiền phức, sợ đầu sợ đuôi, co đầu rụt cổ. Lão hoàng đế hắt xì hơi cái là có thể hù dọa khiến hắn sợ vỡ mật, có gió thổi cỏ lay, hắn ngã xuống đất không dậy nổi. Người như vậy sao có thể xứng với mẹ ruột của chúng ta? Trong phủ di nương tiểu thiếp một đống lớn, trong phủ thứ tỷ thứ muội một đống lớn. Nơi nào là phụ thân, rõ ràng chính là ngựa giống.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng bắt đầu chán ghét Vân Vương gia chính là từ khi hắn bắt đầu ái thiếp diệt thê.

“Nhưng hắn lại vứt bỏ ta và muội nhiều năm như vậy!” Nam Lăng Duệ vẫn còn có chút tức giận.

“Phụ thân nhất định có bất đắc dĩ, có khổ tâm!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ “Ca cũng nói mười lăm năm trước một mình phụ thân ngăn cản mười lăm vạn hùng binh Thiên Thánh, sau lại bị bệnh. Mặc dù bây giờ chúng ta không rõ rốt cuộc vì nguyên nhân nào, nhưng không thể võ đoán rồi nhận định phụ thân không thương chúng ta. Chẳng lẽ ca hi vọng phụ thân không còn tồn tại trên thế giới này? Hiện tại ca trôi qua không tốt sao? Hay những năm này ca trôi qua không tốt?”

Nam Lăng Duệ lại trầm mặc một lần nữa.

“Ca ca, chúng ta phải lý trí! Chúng ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi! Thế gian có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Huống chi với thân phận của chúng ta, xuất thân chúng ta chính là trên lưng gánh vác nhà tù Vân Vương phủ, bị thân phận thế tập (cha truyền con nối) Vương tước trói buộc. Bởi vì ca đã tráo đổi thân phận với thái tử Nam Lương, được thoát khỏi cái lồng giam này, mà muội vẫn còn bị vây ở trong cái lồng này. Cả ca và muội cùng ngẫm lại, ca có bao nhiêu bất đắc dĩ? Muội có bao nhiêu bất đắc dĩ? Cho nên, muội không trách phụ thân, thậm chí cảm thấy có một người phụ thận như vậy thật tốt .” Vân Thiển Nguyệt nắm chặt mảnh khăn quyên trong tay.

Sắc mặt Nam Lăng Duệ hòa hoãn vài phần.

“Ca ca, chúng ta có phụ thân rồi!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tiến lên một bước ôm lấy Nam Lăng Duệ, cười nhưng lại rưng rưng nước mắt.

Rốt cục vẻ mặt tức giận của Nam Lăng Duệ cũng lộ vẻ xúc động, đưa tay vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, cũng cười nói: “Đúng vậy, chúng ta có phụ thân rồi! Ta thật sự không thích Vân Vương gia lão nam nhân kia, nhìn thấy hắn đã thấy chán ghét.”

“Muội cũng vậy!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Tiểu nha đầu, muội nói sao ta lại không phát hiện ra ông là phụ thân của chúng ta chứ?” Nam Lăng Duệ cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt với hắn: “Đó là vì ca ngốc quá! Nếu là muội thì muội đã sớm phát hiện ra rồi!”

“Nào, nói cho ca ca đi, sao muội phát hiện ra?” Nam Lăng Duệ đẩy Vân Thiển Nguyệt ra.

“Muội nha! Từ ngày đó ca đón Nam Lương quốc sư vào kinh, muội đã cảm thấy phụ thân quá mức thần bí, cho nên ở Túy Hương lâu sử dụng nội lực muốn nhìn người trong Ngọc liễn một chút, lúc ấy thật ra thì cũng không nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy muốn nhìn một chút, nhưng nội lực của muội còn chưa tới gần Ngọc liễn, đã bị phụ thân đánh trở lại, nhưng mà phụ thân lại không làm tổn thương muội.” Vân Thiển Nguyệt hồi tưởng lại tình hình hôm đó, thấy Nam Lăng Duệ lắng nghe, nàng tiếp tục nói “Chắc là do giác quan thứ sáu của nữ nhân, muội cảm thấy Nam Lương quốc sư này và muội có một loại thân thiết vô hình, cho nên từ Túy Hương lâu đi ra ngoài muội muốn đi hành cung của Nam Lương sứ giả, nhưng bị Lăng Liên và Y Tuyết ngăn cản.”

“Cái gì là giác quan thứ sáu của nữ nhân?” Nam Lăng Duệ hỏi.

“Đây chỉ có nữ nhân mới có, là một loại cảm giác vô hình, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.” Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu.

Nam Lăng Duệ trợn trắng mắt.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Buổi sáng hôm qua cô cô phái người đi Vân Vương Phủ truyền lời, muốn muội tiến cung sớm. Sau khi muội vào cung, cô cô giao cho muội một khối ngọc bài. Muội mới biết được quan hệ giữa ông và mẫu thân ắt hẳn là không tầm thường.”

“Ngọc bài gì?” Nam Lăng Duệ nhướn mày.

Vân Thiển Nguyệt sờ tay vào ngực, lấy khối ngọc bài Hoàng hậu cho nàng ra đưa cho Nam Lăng Duệ, nói: “Lúc ấy cô cô nói là trước khi qua đời mẫu thân để lại cho muội, nói một khi muội gặp đại nạn không may gì, hoặc là chuyện không giải quyết được, hãy cầm khối ngọc bài này đi tìm chủ nhân của ngọc bài này. Huynh nói nếu không phải quan hệ vô cùng tốt, là người cực kỳ thân cận thì mẫu thân sẽ lưu lại cái này sao?”

Nam Lăng Duệ loay hoay khối ngọc bài một chút, gật đầu.

“Về sau để cho muội nghi ngờ nhất chính là ở trên yến tiệc, lão Hoàng đế nói ra ba yêu cầu, thứ nhất là để cho hắn cời mặt nạ ra, thứ hai là uống rượu, thứ ba là hỏi quan hệ giữa mẫu thân và ông.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Thế thì có gì lạ? Ba vấn đề này rất bình thường. Trong thiên hạ có ai mà không muốn thấy dung mạo quốc sư? Uống rượu càng không là cái gì? Nếu không phải thân thể không tốt, quốc sư tất nhiên là sẽ uống rượu đấy, năm đó lão Hoàng đế dùng ẩn vệ trải rộng thiên hạ thăm dò xuất thân của mẫu thân vẫn không có kết quả. Biết mẫu thân và ông có quan hệ thì hỏi một chút cũng không có gì là kỳ quái.” Nam Lăng Duệ quát lên.

“Thoạt nhìn không có gì kỳ quái! Nhưng mà càng là chuyện thoạt nhìn rất bình thường thì lại càng không bình thường. Người bình thường như chúng ta cũng nhầm lẫn như vậy. Cho nên, thường thường mới có thể bỏ qua chỗ mấu chốt.” Vân Thiển Nguyệt vung vẩy khăn quyên trong tay, cười nói: “Tại sao không thể lấy mặt nạ xuống? Cho dù là phụng mệnh của sư phụ, nhưng nhất định là có lý do phải không? Chúng ta không thể bỏ qua tác dụng của mặt nạ, tác dụng của nó chính là che kín khuôn mặt. Tại sao muốn che kín khuôn mặt? Đương nhiên có rất nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân quan trọng chính là không muốn cho người khác thấy mặt mình, làm cái gì mà không thể bị người khác thấy? Sợ dung mạo không thể gặp người? Quốc sư là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, không phải là không thể gặp người đi! Như vậy là vì cái gì? Sợ bị người khác nhận ra? Tại sao sợ bị người khác nhận ra? Nói rõ vì lý do nào đó khuôn mặt kia không thể để người khác nhận ra. Vì lý do gì đây? Có thể có rất nhiều lý do, nhưng loại quan trọng nhất là nếu gương mặt này bị nhận ra, thì sẽ gây ra phiền toái mà hắn đã cố che giấu. Nói rõ gương mặt này ngoại trừ thân phận quốc sư, còn có thân phận không thể để thế nhân biết.”

Nam Lăng Duệ nhíu mày, lắng nghe lời của Vân Thiển Nguyệt.

“Rồi lại nói đến vấn đề uống rượu, thân thể của phụ thân có bệnh tật, cho nên mới không thể uống rượu. Đây là lý do bình thường nhất, nhưng đổi lại một loại thuyết pháp, thật ra thì chính là uống rượu hỏng việc, loại rượu này rất dễ làm cho người ta lộ ra cái bản tính gì hoặc là không cẩn thận để lộ cái gì.” Vân Thiển Nguyệt dừng một chút, lai tiếp tục nói: “Lại nói tiếp khi lão Hoàng đế hỏi quan hệ mẫu thân với phụ thân, phụ thân trầm mặc trong chốc lát, sau lại nói là sư muội. Trong mắt người khác thì trầm mặc này cũng rất bình thường, bởi vì đây là lão Hoàng đế hỏi, phụ thân vì giấu diếm thân phận của mẫu thân mới trầm mặc, nhưng kỳ thật tất nhiên phụ thân còn có quan hệ không thể nói với mẫu thân. Nhất là khi ông nghe lão Hoàng đế nhắc tới mẫu thân thì ánh mắt chính là cực ấm áp. Ca đã yêu người nào chưa? Nếu thật sự ca yêu người kia, mỗi lần ca nhắc tới nàng thì vô luận bề ngoài giấu diếm tốt như thế nào, thì ánh mắt vẫn luôn ấm áp đấy. Lúc ông nghe người khác nhắc tới mẫu thân thì ánh mắt của ông giống ánh mắt Dung Cảnh nhìn muội như đúc.”

Nam Lăng Duệ nghe vậy lại không nhịn được quát lên: “Tiểu nha đầu, muội không chú ý ánh mắt của Thất hoàng tử nhìn muội? Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm nhìn muội? Ánh mắt Dung Phong nhìn muội? Còn có ánh mắt Dạ Thiên Khuynh nhìn muội? Của người nào mà không ấm áp? Trong mắt muội cũng chỉ có Dung Cảnh.”

“Không giống!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, trịnh trọng mà nghiêm túc nói: “Cái loại ấm áp này không giống với các loại ấm áp khác, đó là không trộn lẫn tình cảm khác vào trong đó, một loại ấm áp, là ấm áp đến mức tận cùng. Ánh mắt của một người là không lừa được người nhất.”

Nam Lăng Duệ nhướn mày.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Ánh mắt Dạ Thiên Dật nhìn muội chính là ôn nhu, nhưng ôn nhu có chứa u oán và không cam lòng cùng với tình thế bắt buộc, mặc dù ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm nhìn muội cũng là ấm áp, nhưng loại ấm áp này chứa bất đắc dĩ cùng không biết con đường mình đi và không thể vứt bỏ tất cả băn khoăn, ánh mắt Dung Phong nhìn muội chính là ấm áp, nhưng loại ấm áp này là cam nguyện coi chừng lòng mình, coi muội giống như người thân mà bảo hộ, mặc dù hiện tại ánh mắt Dạ Thiên Khuynh nhìn muội cũng là ấm áp, nhưng chỗ sâu trong ấm áp này là hối hận.”

“Muội đều thấy rõ ràng ánh mắt của mỗi người!” Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, coi như là đồng ý.

“Mà lúc quốc sư nhắc tới mẫu thân thì thoạt nhìn ánh mắt ông không có gì lạ, nhưng thật ra chỗ sâu không tự giác cất giấu ấm áp. Loại tình cảm này là, không hối, không oán, không có không cam lòng, không có khốn nhiễu, không có hối hận, không có băn khoăn. . . . . . ngay cả một chút cũng không có. Biểu lộ rất nhỏ này có thể nhìn ra tâm của người đó, đó chính là yêu toàn bộ. Ca ngẫm lại Dạ Thiên Dật, ngẫm lại Dạ Khinh Nhiễm, rồi lại ngẫm lại Dung Phong, ngẫm lại Dạ Thiên Khuynh, bọn họ cơ hồ đều xuất hiện trong quá khứ của muội, nhưng lại đối lập với Dung Cảnh, ca phát hiện ra cái gì? Có một loại yêu, là yêu sâu đến mức chuyển thành thờ ơ, trong lòng trong mắt chỉ có một người, không để người khác vào mắt nữa.” Vân Thiển Nguyệt nói đến đây, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười “Ca ca, ca nói những thứ này, có đủ để muội cảm thấy được quốc sư và mẫu thân không tầm thường hay không?”

“Ừ!” Nam Lăng Duệ gật đầu.

“Ca nói có thể bây giờ mẫu thân còn sống hay không?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lại hỏi.

Nam Lăng Duệ cả kinh: “Làm sao có thể? Không phải là ta và muội tận mắt nhìn thấy mẫu thân tắt thở đấy sao?”

“Tất cả mọi chuyện trên thế giới này có lẽ sẽ có một ngày đột nhiên sẽ thay đổi thành chuyện không thể tưởng tượng nổi. Trước kia muội cũng cảm thấy không thể nào. Muội tận mắt nhìn thấy mẫu thân nhắm mắt, tắt thở, cánh tay rủ xuống, không có âm thanh. Nhưng hôm nay muội liền mơ hồ cảm thấy có một loại khả năng, mẹ ruột của chúng ta thật ra vẫn còn sống.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, thở phào nhẹ nhõm: “Trên thế giới này có phải sẽ có một loại thuốc giả chết? Hoặc căn bản là độc Tử Thảo chữa được, muội cảm thấy tất cả đều có khả năng.”

“Muội không phát sốt đi? Ta sờ sờ muội, xem muội có phải bởi vì biết có phụ thân liền phát sốt hay không?” Nam Lăng Duệ đưa tay đặt ở trên trán Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gạt tay của hắn ra, trừng mắt với hắn một cái: “Trong huyệt mộ mẫu thân trên Vân Vụ sơn không có người.”

“Ta biết, cái này thì có gì là kỳ quái? Mẫu thân thần bí như vậy, chết không thể nào chôn ở chỗ Vân Vụ sơn rách nát kia. Đương nhiên là bị người của mẫu thân dời đi rồi.” Nam Lăng Duệ nói.

“Đúng là Thất đại trưởng lão Hồng các đã dời huyệt mẫu thân đi rồi, nhưng ở Ma Thiên nhai cũng không có huyệt của mẫu thân. Bây giờ không biết huyệt mẫu thân ở đâu.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Hồng các?” Ánh mắt của Nam Lăng Duệ khẽ động: “Tiểu nha đầu, muội nói Hồng các là của mẫu thân ?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Mặc Hồng vừa động phong vân chấn Hồng các? Mẫu thân giao Hồng các cho muội?” Nam Lăng Duệ lại hỏi.

“Ừ! Ca không có nghe sai, mẫu thân giao Hồng các cho muội.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Mẫu thân thật thiên vị! Cái gì cũng không cho ta!” Nam Lăng Duệ lập tức oán hận nói “Từ sau khi muội sinh ra, mẫu thân đã không còn yêu ta rồi, đối với muội rất tốt, ta giống như không phải con ruột của người.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt: “Đó là bởi vì ca quá bướng bỉnh, không được mẫu thân thích, đâu có nhu thuận như muội?”

“Xú nha đầu!” Nam Lăng Duệ căm phẫn một câu “Từ giờ trở đi muội đừng nói chuyện với ta, ta không muốn thấy muội! Mẫu thân thiên vị, cho muội Phượng Hoàng chân kinh, lại giao Hồng các cho muội, hôm nay phụ thân lại giấu giếm ta mười năm không nói, lại còn không để cho ta xem thư, cũng nói cho muội biết trước. Mọi người quả thực quá đáng giận.”

Vân Thiển Nguyệt mím môi cười: “Ai bảo huynh là nam hài chứ! Phụ thân và mẫu thân nhất định là thích nữ hài, cho nên muội mới được yêu thích.” Dứt lời, nàng thấy mặt Nam Lăng Duệ đã đen một mảnh, nàng lập tức nói: “Nơi nào đối với ca không tốt? Mười năm này ca ở Nam Lương có cữu cữu bảo vệ, Thái tử vị làm đến phong sinh thủy khởi, ca nhìn ta có cái gì? Đuổi theo phía sau mông Dạ Thiên Khuynh hơn mười năm, ngày ngày ngụy trang mệt chết người, mặc dù sau khi muội khởi động Phượng Hoàng kiếp mất ký ức vẫn tiếp tục ngụy trang, giống như ngụy trang đã cắm rễ vào linh hồn của muội rồi, để cho mình muội tự cho rằng muội là quần là áo lụa không thay đổi, chữ to không biết, không hiểu lễ nghĩa, không có giáo dưỡng, không có chỗ nào là không hỗn đản. Hôm nay muội còn thân bất do kỷ, ca tốt hơn muội nhiều lắm? Muội được chút thiên vị thì có gì là không đúng? Mặc dù những năm này phụ thân không nhận thức ca, nhưng hàng năm huynh đều có thể nhìn thấy người đi? Muội thì sao?”

“Cũng đúng!” Nam Lăng Duệ lập tức nở nụ cười “Nói như vậy ta trôi qua tốt hơn muội nhiều!”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cất khăn quyên vào trong ngực, hỏi: “Khi nào thì ca trở về Nam Lương?”

“Ngày mai!” Nam Lăng Duệ nói.

“Ngày mai? Nhanh như vậy?” Vân Thiển Nguyệt cau mày.

“Luôn luôn ở chỗ này làm cái gì? Tính đến bây giờ thì ta đã rời Nam Lương gần hai tháng rồi. Cũng không thể không trở về nước.” Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, muội cùng đi Nam Lương với ta không? Nếu muội đi, ta sẽ mang theo muội.”

“Muội có thể đi được sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Sao lại không đi được? Chỉ cần muội chịu bỏ Dung Cảnh là được.” Nam Lăng Duệ nói.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Ca có thể thuận lợi trở về cũng đã không tệ rồi, muội cứ cảm thấy bọn họ sẽ không để ca rời đi đơn giản như vậy. Hôm nay Quốc sư đã lặng yên không một tiếng động rời đi, những năm này Nam Lương phát triển quá nhanh, lại không tiến cống nữa rồi, lão Hoàng đế một lòng muốn thâu tóm Nam Lương, chế trụ Thái tử là ca để cho Nam Lương sợ ném chuột vỡ đồ thì không còn gì tốt hơn.”

“Không phải là muội có Phong các và Hồng các của mẫu thân sao? Đưa ta về Nam Lương thì có gì là khó ?” Nam Lăng Duệ không cho là đúng.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nhấc chân muốn đi.

Nam Lăng Duệ túm nàng: “Tiểu nha đầu, muội muốn đi?”

“Ngày mai muội sẽ đến tiễn ca!” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.

“Muội thật sự không đi Nam Lương với ta?” Nam Lăng Duệ cau mày “Muội cũng biết đại nạn của lão Hoàng đế sắp đến rồi, Thiên Thánh đại loạn. Đến lúc đó. . . . . .”

“Ca ca, Vân Vương Phủ là nhà của chúng ta! Bất kể mẫu thân có chết thật hay không, còn sống hay không, bất kể phụ thân ở nơi nào, bất kể chúng ta không phải là người của Vân Vương phủ, nhưng chúng ta sinh ra ở Vân Vương Phủ, lớn lên ở Vân Vương Phủ, Vân Vương Phủ chính là nhà của chúng ta, mặc dù ca hôm nay là Thái tử Nam Lương, nhưng không xóa bỏ được sự thật ca ra đời ở Vân Vương Phủ. Vân Vương phủ còn có gia gia, mặc dù chúng ta chán ghét Vân Vương gia, nhưng hắn cũng là người mà chúng ta kêu phụ thân mười mấy năm, tuy hắn có chút nhu nhược, nhưng hôm nay đối xử với muội rất tốt, còn có cô cô, Vân Mộ Hàn nhất định sẽ đi Nam Cương cùng Diệp Thiến, hôm nay Vân Vương Phủ chỉ còn lại một mình muội. Nếu muội không chống đỡ Vân Vương Phủ, thì không người nào có thể chống đỡ được. Vân Vương Phủ là trách nhiệm của muội, mặc dù Thiên Thánh đại loạn sắp tới, nhưng muội sẽ cố hết sức để bảo vệ Vân Vương Phủ, bảo vệ mọi người trong Vân Vương Phủ.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nhìn Nam Lăng Duệ “Đây không phải là chuyện có bỏ được Dung Cảnh hay không. Dung Cảnh thì muội lại không lo lắng, đã khi nào hắn bị thua thiệt chứ?”

Nam Lăng duệ gật đầu một cái: “Vậy muội cẩn thận một chút! Tùy thời báo tin cho ta!”

“Đương nhiên! Hiện tại Vân Mộ Hàn đã thành phò mã Nam Cương, đoán chừng sau này ca cũng khó thoát khỏi thân phận Thái tử Nam Lương. Tương lai sau này không chừng chính là Nam Lương vương, chính là chèo chống của muội, muội sẽ không để cho huynh được nhàn rỗi tiêu dao nhiều đấy, đoán chừng ba lần bảy lượt sẽ phiền toái chết ca.” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng.

“Xú nha đầu!” Nam Lăng Duệ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt một cái.

Vân Thiển Nguyệt không trốn, trở tay vỗ đầu Nam Lăng Duệ, huynh muội hai người coi như là ước định, nàng nhấc bước ra khỏi cửa phòng, điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi hành cung Nam Lương sứ giả, cước bộ so với lúc đến thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bất kể hôm nay Nam Lương quốc sư đi nơi nào? Đang ở chỗ nào, nàng có thể biết người kia là phụ thân của nàng, điều này đã đủ rồi.

Nam Lăng Duệ nhìn thân ảnh Vân Thiển Nguyệt rời đi, đứng ở phía trước cửa sổ cười cười, nghĩ tới tiểu muội của hắn đã trưởng thành rồi! Mục đích chủ yếu nhất hắn đến Thiên Thánh là muốn mang nàng đi, lúc nào hắn cũng nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân che chở yêu thương muội muội thật tốt, hắn muốn dùng thân phận Nam Lương Thái tử bảo vệ nàng, đây cũng là điều mà hắn và gia gia đã thỏa đàm(thảo luận ổn thỏa), gia gia cũng đồng ý, không ngờ nàng lại không chịu đi. Nàng nói Vân Vương Phủ là trách nhiệm của nàng, những lời này để cho hắn có chút xấu hổ. Hắn nghĩ may mà Vân Thiển Nguyệt là muội muội của hắn. . . . . . Nếu không, chẳng phải hắn cũng sẽ trở thành Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong hoặc là Vân Mộ Hàn hay Dạ Thiên Khuynh sao? Dung Cảnh sao mà may mắn!

Vân Thiển Nguyệt ra khỏi hành cung Nam Lương sứ giả, lúc này sắc trời đã sáng rõ, mặt trời lên cao, lại bị khuất sau tầng mây, cũng không nóng bức. Thân hình nàng không dừng, thi triển khinh công đi về Vân Vương Phủ.

Nàng muốn hỏi gia gia một chút về chuyện của mẫu thân và phụ thân, trực giác của nàng mách bảo lão già họm hẹm kia nhất định biết cái gì đó? Nếu như lão nhân này thật sự hồ đồ thì sẽ không sống nhiều năm như vậy, trình độ khôn khéo lão nhân kia từ nhỏ nàng đã lãnh giáo.

Một đường không nói chuyện, trở lại Vân Vương Phủ, Vân Thiển Nguyệt chạy thẳng tới viện Vân lão Vương Gia. Đi tới viện Vân lão Vương Gia, bước chân nàng không ngừng, phóng về hướng chủ phòng.

Bên trong phòng, Ngọc Trạc đang bày biện đồ ăn sáng cho Vân lão Vương Gia. Vân Thiển Nguyệt vọt vào phòng, Vân lão Vương Gia liền mắng: “Xú nha đầu, hấp tấp làm gì? Phía sau mông có sói đuổi sao?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng: “Từ trước đến nay, lúc nào ngài nhìn thấy cháu ngoại trừ mắng cháu thì cũng không nói được lời nào dễ nghe cả?”

“Nhìn bộ dạng ngươi thật không có tiền đồ? Ta nhìn thấy thì liền tức giận, có thể nói ra lời hữu ích gì?” Vân lão Vương Gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nhìn cổ nàng, bỗng nhiên chuyển lời: “Xú nha đầu, ngươi xem bộ dạng đức hạnh của ngươi làm được chuyện tốt gì? Ăn sạch tiểu tử Vinh vương phủ kia rồi?”

Vân Thiển Nguyệt đang đi tới trước bàn, nghe vậy bước chân lảo đảo suýt nữa úp sấp trên bàn, một đôi mắt đẹp trợn trừng lên nhìn Vân lão Vương Gia.

“Ngươi đi soi gương đi!” Vân lão Vương Gia khoát khoát tay với nàng.

Vân Thiển Nguyệt cất bước đi tới trước gương, đi tới trước gương thấy mình trong gương, mặc dù cổ áo hơi cao, nhưng nếu nàng động một chút vẫn có thể mơ hồ thấy chỗ cổ lộ ra vết đỏ, mặt nàng liền đỏ lên, trong lòng căm phẫn mắng Dung Cảnh một câu. Xoay người thấy Ngọc Trạc đang nín cười nhìn nàng, Vân lão Vương Gia thì có vẻ mặt thối, nàng tức giận nói: “Ăn cái gì mà ăn? Nếu ăn thật đã tốt! Hắn chính là một tảng đá, cháu nhai thế nào cũng nhai không nát.”

“Không thành?” Vân lão Vương Gia giật giật lông mi trắng .

“Không thành!” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt nói.

“Phế vật!” Vân lão Vương Gia vểnh râu mép lên, lại mắng một câu.

“Ngài không phế vật vậy ngài đi ăn đi!” Vân Thiển Nguyệt trả lời một câu. Nàng đã như vậy rồi mà Dung Cảnh tảng đá kia hết lần này tới lần khác không thông suốt, không thèm nàng cũng không để cho nàng nhúng chàm hắn, nàng có biện pháp gì? Cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung đi? Coi như là bá vương ngạnh thượng cung thì cũng phải đánh thắng hắn mới được? Nếu võ công của hắn khôi phục, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hắn chỉ dùng một tay đã bắt được cổ tay của nàng, nàng cũng dùng nội lực mà giãy dụa không thoát, huống chi cái khác.

“Nếu ta có thể ăn thì còn dùng ngươi làm gì? Vô liêm sỉ!” Vân lão Vương Gia trợn mắt.

Vân Thiển Nguyệt ho một tiếng, đỏ mặt căm phẫn nói: “Đưa tới cửa cũng không đáng giá!”

“Không có lẽ! Không phải là hắn tâm tâm niệm niệm ngươi hơn mười năm sao? Làm sao miếng thịt béo đến miệng lại không ăn rồi?” Vân lão Vương Gia cau mày, thử dò xét hỏi, “Có phải không được hay không?”

Vân Thiển Nguyệt đang đi tới trước bàn, nghe vậy lại lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, nàng đứng vững chân, nhìn vẻ mặt lo lắng của Vân lão Vương Gia im lặng hồi lâu, lúc lâu sau mới phun ra một câu nói: “Ngài không hổ là gia gia của cháu! Lúc này cháu không nghi ngờ rồi, tuyệt đối là ruột thịt!”

“Xú nha đầu! Ta vốn chính là gia gia của ngươi, hoài nghi cái rắm!” Vân lão Vương Gia dựng râu trợn mắt lần nữa .

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, ngồi ở trước bàn, cầm lấy chiếc đũa mà bắt đầu lang thôn hổ yết.

“Vinh vương phủ không cho ngươi ăn cơm? Cho dù ngươi chưa ăn hắn, hắn cũng nên cho ngươi một chút cơm ăn chứ? Hỗn tiểu tử! Dám bỏ đói tôn nữ của ta.” Vân lão Vương Gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, mắng một câu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân lão Vương Gia một cái, trước kia vẫn nghe lão đầu này Cảnh thế tử Cảnh thế tử , hôm nay từ trong miệng ông lại rõ ràng hô lên hỗn tiểu tử. Nàng nhìn ông lẩm bẩm nói: “Hiếm thấy nha, cháu còn tưởng rằng Dung Cảnh là tôn tử ruột của ngài đấy! Cuối cùng ngài còn biết cháu là tôn nữ của ngài!”

Vân lão Vương Gia hừ một tiếng: “Xú nha đầu, ta ước gì hắn là cháu của ta đấy! Nhưng đời này không có phúc khí. Nhưng mà tôn nữ tế(cháu rể) cũng không tồi. Đáng tiếc ngươi không tranh giành, không có tiền đồ, lâu như vậy cũng không đem người ăn vào trong miệng. Chờ đến ngày công chúa Đông Hải quốc kia tới, ngươi chờ ghen đi!”

“Chớ cùng cháu nói cái gì mà công chúa Đông Hải quốc, có phải là ngài có chủ tâm không để cho cháu sống khá giả hay không?” Vân Thiển Nguyệt cảm giác được chuyện này gần giống như một hạt mụn ở trong ngực nàng rồi. Nàng trừng mắt nhìn Vân lão Vương Gia: “Nàng đời này đừng nghĩ gả cho Dung Cảnh, nàng dám đến, cháu liền dám giết, nếu cháu không lập gia đình, hắn cũng phải không lập gia đình, nếu cháu không gả được thì hắn cũng không được cưới, nếu cháu phải chết, thì sẽ giết Dung Cảnh trước.”

“Vậy vạn nhất Cảnh thế tử nhìn thấy Đông Hải quốc công chúa kia tốt không cần ngươi nữa thì làm sao bây giờ?” Vân lão Vương Gia nhướn mày: “Xú nha đầu ngươi, cái gì cũng không tốt, ta nhìn thấy liền đau đầu, không biết tại sao hắn lại thích ngươi.”

“Đến cùng ngài có phải là gia gia của cháu hay không?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, suy nghĩ một chút nói “Thời điểm hắn muốn cháu, cháu liền làm như vậy, thời điểm hắn không quan tâm cháu, cháu cũng không cần hắn! Vậy còn không đơn giản.”

“Không trách được ngươi không ăn thành! Ở cùng hỗn nha đầu không tim không phổi ngươi. Tiểu tử kia coi như nhìn thấu ngươi, người ta một lòng toàn bộ nhào vào trên người của ngươi, ngươi lại ẩn giấu một phần với người ta. Người ta để ngươi ăn mới là lạ? Đáng đời ngươi bị đói.” Vân lão Vương Gia quở mắng một câu.

Vân Thiển Nguyệt dừng chiếc đũa lại, hóa ra là thế này phải không? Đây chính là lý do của Dung Cảnh?

Vân lão Vương Gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, khoát tay với Ngọc Trạc, Ngọc Trạc đi xuống, khép cửa phòng lại, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt nói:”Xú nha đầu, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

“Làm sao ngài biết cháu tới tìm ngài thì nhất định có chuyện?” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tâm tư xúc động, nhướn mày.

“Ngươi cái đồ hỗn trướng này cho tới bây giờ không có chuyện thì không đến tìm ta, hận không được trốn thật xa lão già họm hẹm ta đây. Vô sự không lên tam bảo điện. Hôm nay không có chuyện gì mới là lạ.” Vân lão Vương Gia hừ một tiếng.

“Thì ra là ngài cũng biết mình là lão già họm hẹm!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vui vẻ, chốc lát, thu nụ cười nghiêm túc nói “Gia gia, rốt cuộc phụ vương cháu là người nào?”
Bình Luận (0)
Comment