Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 187

Edit: Vinh
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt và Hoa Lạc một đường không nói chuyện, ra roi thúc ngựa, trên đường tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng vó ngựa giẫm đạp, tiết tấu đồng đều. Khi trời hửng sáng thì hai người đi được ba trăm dặm đến bên ngoài của Vân Thành.

Mặc dù Vân Thành không lớn, nhưng quý ở chỗ là chỉ cách Thiên Thánh một thành trì, bốn phía quan đạo thông suốt, thương nhân du khách từ nam chí bắc tất cả đều đặt chân đến Vân Thành, cho nên tuy Vân Thành nhỏ, nhưng phồn hoa không kém kinh thành Thiên Thánh. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ. Ở Vân Thành các tửu lâu tửu quán lớn cửa hàng mặt tiền mọc lên như nấm. Sáng sớm tại Vân Thành là một mảnh náo nhiệt hòa thuận vui vẻ.

“Tiểu chủ, chúng ta đi Túy Hương lâu dùng đồ ăn sáng nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường, ngài cũng cần tiêu trừ một thân khí lạnh.” Hoa Lạc nhìn về phía người Vân Thiển Nguyệt, hôm nay hắn vô cùng kính phục thuật cưỡi ngựa của Tiểu chủ, tác phong của Thiên Thánh cởi mở, mặc dù nữ tử không phải là cửa lớn không ra cổng trong không bước, tất cả các nữ tử nhà giàu đều tập một chút ít võ nghệ phòng thân đơn giản, nhưng bởi vì nữ tử yếu nhược, thuật cưỡi ngựa cũng không tốt lắm. Nàng là nữ tử có thuật cưỡi ngựa tốt nhất mà hắn thấy, nửa đêm ra roi thúc ngựa đi ba trăm dặm, hắn gần như cũng không chịu nổi.

“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thân thể là tiền vốn cách mạng, nên cũng không chần chừ chút nào.

Hoa Lạc không nói gì thêm nữa, hai người cưỡi ngựa đi tới Túy Hương lâu.

Còn cách Túy Hương lâu một đoạn, Vân Thiển Nguyệt thấy có vài chiếc xe ngựa, tổng số có bảy xe ngựa dừng lại trước cửa Túy Hương lâu. Ánh mắt nàng dừng lại một chút, nhìn một vòng quanh xe ngựa, mới nhớ tới tính thời gian đội ngũ sứ giả Nam Cương và Nam Lương cũng chỉ mới đi được hai ngày mà thôi. Đội ngũ của bọn họ đi tất nhiên là không bằng nàng và Hoa Lạc ra roi thúc ngựa, hiển nhiên hành trình chậm hơn, hôm nay không sai biệt lắm cũng đi tới Vân Thành. Nàng mấp máy cánh môi, ghìm chặt cương ngựa, nói với Hoa Lạc: “Không nên chạm mặt với đội ngũ sứ giả của Nam Lương và Nam Cương.”

Hoa Lạc cũng biết hôm nay Vân Thiển Nguyệt là bí mật xuất hành, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống chi bây giờ nàng không cải trang, nơi này cách kinh thành cũng không phải là quá xa. Nếu bị kinh thành nhận được tin tức nàng một mình ra kinh, đối với Vân Vương phủ và nàng đều không có lợi. Hắn gật đầu, thấp giọng nói: “Tiểu chủ, chúng ta đi Yên Liễu lâu đi!”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Túy Hương lâu đúng là sản nghiệp của Phong các, Yên Liễu lâu lại là sản nghiệp của Hồng các. Chỉ là Túy Hương lâu là tửu lâu nguyên bản, mà Yên Liễu lâu lại là thanh lâu, mặc dù cao nhã, những vẫn là ngư long hỗn tạp, cho nên Hoa Lạc mới lựa chọn Túy Hương lâu. Bây giờ Túy Hương lâu không thể đi, chỉ có thể chọn Yên Liễu lâu.

“Tiểu chủ đi theo thuộc hạ!” Hoa Lạc quay đầu ngựa lại, đi đến một đường phố nhỏ heo hút.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi theo sau Hoa Lạc, nghĩ tới lúc trước bởi vì Dung Cảnh phải đi đón công chúa Đông Hải quốc, chuyện này khiến cho tâm trạng nàng lo lắng, bất tri bất giác đến tận nửa đêm, sau đó Tam công tử tới, vì đã ước định thời gian với Hoa Lạc, nên nàng vội vàng ra cửa, đến bây giờ vẫn chưa dịch dung cải trang, vẫn nên che giấu thì sẽ tốt hơn.

Hoa Lạc rẽ bảy tám lần, vòng qua vài con phố heo hút, đi tới trước cửa một đại viện, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong có một lão giả mở cửa, nhìn thấy Hoa Lạc thì rất vui mừng, vội vàng làm lễ ra mắt, “Hoa công tử!”.

“Ừ! Ta mang theo Tiểu chủ đi Yên Liễu lâu nghỉ ngơi một lát, tẩy rửa phong trần.” Hoa Lạc đưa cương ngựa cho lão giả.

“Tiểu lão nhi tham kiến Tiểu chủ!” Lão giả nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt phía sau Hoa Lạc, xem ra đã sớm nhận được tin tức, vội vàng quỳ lạy.

“Lão nhân gia miễn lễ!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng duỗi tay, nâng thân thể lão giả đang muốn quỳ xuống.

Lão giả đứng lên, tinh tế đánh giá Vân Thiển Nguyệt, có chút vui mừng nói: “Ở Hồng các truyền ra bức họa cũng không thể vẽ ra được ba phần sinh động của Tiểu chủ. Có điều Tiểu chủ và chủ tử năm đó lớn lên thật là giống nhau. Thoạt đầu vừa thấy tiểu lão nhi suýt nữa coi Tiểu chủ trở thành chủ tử. Nếu không phải lúc trước Hoa công tử truyền tin nói Tiểu chủ muốn đi Ma Thiên Nhai, tiểu lão nhi khó có thể tin được.”

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười, khuôn mặt có chút ấm áp, “Ta không tao nhã bằng mẫu thân.”

“Đáng tiếc chủ tử năm đó đang rực rỡ, liền……” Tinh thần lão giả chán nản.

“Khâu lão, Tiểu chủ lên đường từ nửa đêm, đêm sương đường dài, cần nghỉ ngơi.” Hoa Lạc ngắt lời lão giả, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu chủ, thuộc hạ đưa ngài đi. Nơi này là hậu viện của Yên Liễu lâu.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ném cương ngựa lại, thấy lão giả vội vàng lau mắt nhận lấy cương ngựa, nàng thở dài trong lòng một tiếng, ảnh hưởng của mẹ nàng đối với Hồng các thật lớn? Có thể làm cho trên dưới già trẻ Hồng các trung thành nhớ đến nhiều năm như vậy. Phần bản lĩnh này nàng nghĩ cũng là chỉ có mẹ nàng mới có thể làm được đi!

Vào viện, Hoa Lạc dẫn Vân Thiển Nguyệt đi tới một chủ viện, hắn tự tay chỉ chủ phòng bên trong, nói với nàng: “Chủ phòng này là nơi chủ tử dừng chân mỗi lần tới Vân Thành. Tiểu chủ ngài đi vào trước, thuộc hạ phân phó người đưa nước tắm rửa cho ngài, tẩy khí lạnh.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhấc chân tiến vào chủ phòng.

Trong phòng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, sáng sủa, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người quét dọn, bên trong phòng bày biện không xa hoa, nhưng cao quý ở chỗ trang nhã, mặc dù cùng Thiển Nguyệt các ở Vân vương phủ là một trời một vực, nhưng nhĩn kỹ vẫn có thể thấy được bóng dáng của mẹ nàng. Ví dụ như bày biện cây đèn, cũng là dựa theo phương vị mẹ nàng thích, như là chuỗi rèm châu, tất cả đều dựa theo màu sắc mẹ nàng thích, bàn bát tiên, ghế hoa lê, mặc dù thoạt nhìn màu sắc có chút cũ, nhưng vẫn có một loại dấu vết lắng đọng của năm tháng. Nàng đánh giá gian phòng một lượt, nghĩ tới mục đích đi Ma Thiên Nhai mặc dù là vì thập đại gia tộc lánh đời cùng với Đông Hải quốc, nhưng cứ coi như là tìm kiếm những gì mẹ nàng đã trải qua.

Hoa Lạc dẫn hai người mang tới một thùng nước hơi nóng bốc lên hầm hập vào phòng, nhẹ nhàng đặt ở chính giữa phòng sau đó lại lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt kéo màn che, đóng cửa phòng, cởi quần áo, vùi mình sâu vào trong nước nóng. Luồng nhiệt ấm áp theo lỗ chân lông thấm vào da, một thân hàn khi thoáng chốc bị loại bỏ một nửa, nàng nghĩ tới thoạt nhìn Hoa Lạc trẻ tuổi nhưng cực kỳ trầm ổn, trước kia nàng và Phong Tẫn ra ngoài, đều là nàng chuẩn bị tất cả, lại còn phải chăm sóc hắn, mà Hoa Lạc lại bất đồng, đều đã sắp xếp hành trình thỏa đáng, nàng thoải mái mà nhắm mắt lại, tùy ý để làn ước ấm áp khu trừ một thân hàn khí, đêm qua cả đêm không ngủ, lại bôn ba lúc nửa đêm, nàng có chút mệt mỏi, thích thú nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, chỉ nghe bên ngoài viện truyền đến tiếng quát khẽ, “Người phương nào?”

Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt trong nháy mắt vội mở ra, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn che khép kín, nàng nhìn không thấy tình hình ngoài cửa sổ, thu hồi tầm mắt, lúc này nước ấm đã nguội, cho thấy nàng ngâm mình ở trong nước cũng phải gần nửa canh giờ đi, nàng ra khỏi thùng nước, lau nước đọng lại trên thân thể, nhanh chóng mặc y phục thỏa đáng rồi đi tới phía cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở màn che nhìn ra bên ngoài, khi thấy Diệp Thiến đứng trong viện thì khẽ giật mình.

Đích xác là Diệp Thiến không thể nghi ngờ, thoạt nhìn là trèo tường mà vào. Lúc này nàng đang đứng ở trong viện, bảo kiếm Hoa Lạc đang gác trên cổ nàng. Trong tay Diệp Thiến không có gì, cũng không lấy cẩm trù màu đỏ của nàng ra.

“Ta tìm Vân Thiển Nguyệt!” Diệp Thiến đi thẳng vào vấn đề.

Hoa Lạc nhíu chân mày lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không đáp lời của Diệp Thiến chỉ lạnh lùng thốt: “ Nữ nhân điên từ đâu đến? Hiện tại tốt nhất cút ngay đi, nếu không ta không khách khí!”

“Ta biết Vân Thiển Nguyệt tới nơi này!” Diệp Thiến bất vi sở động, nhìn về phía màn che của chủ phòng, nhẹ hô: “Vân Thiển Nguyệt, ta có việc muốn gặp ngươi! Ngươi phải gặp ta.”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, trừ Dung Cảnh ra, trong từ điển của nàng cũng chưa có từng có chữ phải. Đều là nàng có nguyện ý hay không.

“Ta đếm đến ba, tốt nhất ngươi nên rời đi. Nếu không đao kiếm không có mắt.” Mặt mày Hoa Lạc lạnh lẽo, nghĩ tới lúc Tiểu chủ từ ra khỏi thành mặc dù không che giấu tung tích, nhưng màn đêm tối tăm, hắn và Tiểu chủ võ công cao cường, trong phạm vi vài dặm cũng không có ai có thể tới gần hoặc quan sát, đương nhiên sẽ không thấy dung mạo, không bị người điều tra ra. Sau khi vào thành cũng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, mới lộ mặt, hắn tự nhận không phát hiện ra dấu vết khả nghi của mật thám hay ẩn vệ. Sao Diệp công chúa lại tìm được nơi này? Không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, biết nàng sẽ không gặp Diệp Thiến, cũng không rời bảo kiếm khỏi cổ nàng.

“Ngươi cho rằng võ công ngươi tốt hơn ta nên mới dùng kiếm gác ở trên cổ ta?” Diệp Thiến nhướng mày nhìn về phía Hoa Lạc: “Ta chỉ không xuất thủ mà thôi, từ lúc đi vào cũng không có ý định động thủ, cho nên mới bị ngươi chế khuỷu tay.”

Hoa Lạc hừ lạnh một tiếng, “Vậy thì thế nào? Tóm lại ngươi phải lập tức rời khỏi đây!”

Diệp Thiến không để ý tới Hoa Lạc nữa, hướng về phía chủ phòng nói: “ Vân Thiển Nguyệt, ta tới tìm ngươi, là về chuyện của Cảnh thế tử, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ về bức tranh Tử Trúc Lâm ngươi đoạt được từ phủ Thừa Tướng sao?”

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, ánh mắt híp lại một chút, cũng không đáp lời.

“Một…” Hoa Lạc không thấy Vân Thiển Nguyệt bị kích động, đã bắt đầu quát đếm tiếng thứ nhất.

“Có lẽ ngươi hiếu rõ bố trí trong bên trong bức tranh Tử Trúc Lâm, nhưng ngươi lại không biết nó có bí mật gì.” Diệp Thiến lại nói.

“Hai….” Hoa Lạc bắt đầu quát tiếng thứ hai.

“Vì sao bức tranh kia lại ở trong tay Tần Ngọc Ngưng? Còn về bí mật của Vinh Vương phủ. Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn biết? Mặc dù ngươi không muốn biết cái này, sợ bị ta mê hoặc, không tin ta, nhưng ngươi cũng không muốn biết hiện tại công chúa Đông Hải quốc căn bản là không phải mới từ Đông Hải xuất phát, mà là đã sớm tới Thiên Thánh sao?” Diệp Thiến nhướng mày, nói một câu cực nhanh.

“Ba….” Hoa Lạc quát tiếng thứ ba, cổ tay nhẹ nhàng vừa chuyển, mũi kiếm sắc bén đã dán trên da Diệp Thiến.

“Hoa Lạc dừng tay!” Vân Thiển Nguyệt quát nhẹ.

Động tác trong tay Hoa Lạc lập tức dừng lại, bảo kiếm đình chỉ đột ngột, thế nhưng không rời khỏi cổ Diệp Thiến, sự sắc sảo trong trẻo lạnh lùng của bảo kiếm cũng như người của hắn, như hoa đào ngày xuân che kín bởi một tầng sương trong suốt, tuấn tú lạnh lẽo.

“Vân Thiển Nguyệt, quả nhiên ngươi ở đây!” Diệp Thiến không ngoài sở liệu lên tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vung lên, kéo bảo kiếm Hoa Lạc đặt trên cổ nàng ta ra, lườm Hoa Lạc nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi đúng là diễm phúc không cạn, vô luận đi đến nơi nào đều có mỹ nam tử làm bạn. Mà tất cả đều một lòng một dạ với ngươi. Làm cho ta hoài nghi người trời sinh chính là nữ nhân phạm hoa đào. Không biết vì sao Cảnh thế tử lại thích ngươi! Cam nguyện ăn giấm chua.”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay kéo rèm ra, nhìn Diệp Thiến, ánh mắt lãnh đạm: “Vì sao người biết ta tới nơi này?”

“Vân Thiển Nguyệt, có đôi khi nói ngươi thông minh ngươi thật sự thông minh, nói ngươi ngu xuẩn thật ngu xuẩn, ta là công chúa Nam Cương, nữ nhi Nam Cương Vương, người thừa kế Nam Cương, Vân Thành nho nhỏ này người nào tới, người nào đi, nếu ta không rõ ràng, còn làm công chúa như thế nào? Còn làm nữ vương Nam Cương tương lai thế nào? Ngươi đừng quên, Nam Cương dựa vào thuật trùng chú. Chỉ cần ngươi đến gần kết giới ta bố trí, thì ta có thể cảm ứng được hơi thở của ngươi, mặc dù ngươi giấu diếm vô cùng tốt, nhưng ta hiểu rõ ngươi như thế nào chứ? Biết ngươi tới nơi này cũng không có gì kỳ quái.” Diệp Thiến cười nhạo nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, thì ra là Thuật trùng chú của Nam Cương còn có tác dụng này, vậy mà nàng không biết. Sắc mặt nàng nhàn nhạt, cũng không có vẻ kỳ quái: “Ngươi tìm ta cũng không phải là chỉ nói cho ta biết về bức tranh Tử Trúc Lâm cùng công chúa Đông Hải quốc đi?”

“Đương nhiên! Ta muốn làm một vụ mua bán!” Diệp Thiến nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười nói: “ Ba năm trước đây ngươi và Dạ Thiên Dật làm một cuộc mua bán, hôm nay lại tìm tới ta. Ta thế nhưng không biết nữ vương Nam Cương tương lai thích không phải là thống trị Nam Cương như thế nào, sinh tồn ở giữa kẽ hở của các quốc gia như thế nào, mà là làm ăn rồi?”

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi cũng đừng cười nhạo ta! Nếu ngươi biết Nam Cương phải sinh tồn ở giữa kẽ hở của các quốc gia, thì cũng biết rõ sinh tồn không dễ dàng. Ngươi không có quyền cười nhạo chuyện ta vì Nam Cương vì quốc gia của ta mà làm những chuyện như thế.” Mặt mày Diệp Thiến lạnh lẽo, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Vân Thiển Nguyệt giọng nói mơ hồ nói: “Huống chi ngươi và ta thì có khác gì nhau? Chuyện hôm nay người làm không phải là vì cố gắng bảo vệ Vân Vương phủ sao? Chỉ là ngươi may mắn hơn so với ta, ngươi có một Cảnh thế tử mà thôi.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thu lại nụ cười, sắc mặt trong trẻo, không sai, ai cũng không có tư cách và quyền cười nhạo người vì quốc gia mình mà trả giá. Mặc dù Diệp Thiến am hiếu tính kế và mưu đồ, không tiếc hy sinh tình yêu của mình cùng hôn nhân. Nàng nghiêm mặt nói: “Ngươi vào đi!”

Diệp Thiến nhấc chân đi đến gần chủ phòng.

Hoa Lạc nhìn Diệp Thiến vào nhà, thu hồi bảo kiếm, cũng nhấc chân theo vào. Hắn phải toàn lực bảo vệ an nguy của Tiểu chủ. Vô luận là ai cũng phải đề phòng, Diệp công chúa có tâm cơ thâm trầm, không thể không phòng.

Diệp Thiến vào gian phòng, nhìn thoáng qua thùng nước cùng cánh hoa trong thùng nước giữa phòng, cười một tiếng, “Mặc dù đi ra ngoài, nhưng ngươi cũng biết hưởng thụ đấy. Có điều không biết nếu Cảnh thế tử biết ngươi ở trước mặt nam nhân khác tắm thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?”

“Diệp Thiến, ta không có thời gian rỗi cùng ngươi đấu võ mồm!” Vân Thiển Nguyệt quay người lại, đi tới trước bàn ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua Diệp Thiến.

“Trước tiên là nói về điều kiện của ta! Nếu ta nói điều ta biết cho ngươi, ngươi phải đáp ứng giúp ta lấy lại ngọc tỷ Nam Cương.” Diệp Thiến đi tới trước bàn, ngồi đối diện với Vân Thiển Nguyệt, điệu bộ như đang làm việc.

“Ngọc tỷ Nam Cương?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Không sai!” Diệp Thiến gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta biết ngươi cũng phái người đi Nam Cương, mặc dù ẩn vệ Mạc Ly của ngươi có võ công tốt, tuy đã che giấu kín đáo, nhưng bảo bối của ta cũng có thể phát hiện hơi thở của hắn, hắn đi Nam Cương, nhưng lúc hắn đến đó đã có ngươi đi trước một bước đánh cắp ngọc tỷ Nam Cương rồi, hởi thở người kia xa lạ, bảo bối của ta không tra ra, cho nên, ta cũng không biết là ai cầm đi ngọc tỷ Nam Cương, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định biết, bởi vì ẩn vệ của ngươi đã giao thủ cùng người kia.”

“Một bức Tử Trúc Lâm, còn có hành tung của công chúa Đông Hải quốc, hai thứ này ta tự mình tra được, cộng vào dường như cũng không đủ bù lại giá trị ngọc tỷ mà ta giúp ngươi tìm về.” Vân Thiển Nguyệt cũng đàm chuyện công, từ từ nói.

“Nếu cộng thêm việc ta giúp ngươi phá hủy tướng mạo của công chúa Đông Hải quốc thì thế nào?” Diệp Thiến nói.

Vân Thiển Nguyệt nhướng cao chân mày.

“Nghe nói Lạc Dao công chúa của Đông Hải quốc đẹp tựa thiên tiên, nếu bị hủy dung, nàng sẽ không có mặt mũi nào gả cho Cảnh thế tử. Như vậy chẳng phải là thành toàn cho ngươi.” Diệp Thiến nói.

“Hủy dung cũng không phải là hủy hôn ước.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Phá hủy hôn ước thì ta còn không có năng lực lớn như vậy, nếu mà có, cũng không đến nỗi phải chạy tới nơi này nói điều kiện với ngươi để ngươi giúp ta tìm lại ngọc tỷ đâu.” Diệp Thiến nói.

“Vốn là một nữ tử vô tội mà thôi, nàng ta không có thâm cừu đại hận gì với ta, chỉ vì một ước định từ trăm năm trước, nàng mới tìm đến Vinh Vương phủ thực hiện hôn ước mà thôi. Ngươi kia thế nhưng vừa vặn lại là Dung Cảnh, cho nên mới thành trở ngại của ta. Vì thế hủy dung thì không cần. Phá hủy hôn ước ngươi đã làm không được, thì đổi thành chuyện ngươi có thể làm được, mà ta lại không làm được hoặc không cách nào làm ra chuyện có ích đối với ta.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng còn không ác như vậy, sau lưng xuống tay ngoan độc với một nữ tử vô tội.

“Vân Thiển Nguyệt, quả nhiên lòng của ngươi thiện lương. Loại thiện lương này nói trắng ra chính là ngu muội!” Diệp Thiến lạnh giọng quát một tiếng, “Cái gì gọi là tiên hạ thủ vi cường, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Hiện tại Cảnh thế tử đối với ngươi thật tốt, nhưng ngươi có đảm bảo chắc chắn rằng khi hắn gặp được nữ nhân so với ngươi tốt hơn thì sẽ không tâm viên ý mã( đứng núi này trông núi nọ)? Ngươi có chắc rằng Lạc Dao công chúa kia chính là một nữ tử vô tội? Vạn nhất nàng coi trọng Cảnh thế tử, trăm phương ngàn kế hạ hạ thủ diệt trừ ngươi thì sao? Ngươi phải biết rằng, chuyện tình của ngươi và Cảnh thế tử là cả thiên hạ đều biết. Nàng không thể nào không biết ngươi là trở ngại của nàng.”

“Bất kể tương lai như thế nào, nhưng ít ra hiện tại nàng không làm gì nguy hại đến ta, ta không thể hạ độc thủ được. Huống chi ta tin tưởng Dung Cảnh.” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không đổi, giọng nói lạnh nhạt bởi vì nhắc tới tin tưởng nên hiện lên chút ôn nhu, tựa hồ một chút ôn nhu xúc động khiến sâu trong lòng nàng dâng lên thứ tình cảm sâu sắc mềm mại, nàng từng câu từng chữ nói: “ Dung Cảnh không phải là những nam tử tầm thường khác, hắn là Dung Cảnh. Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều muốn gả cho hắn, cho thấy được mị lực của hắn rất lớn! Lạc Dao coi trọng hắn cũng không có gì không bình thường. Nếu nàng thương tổn ta, ta tất sẽ không nương tay, nếu nàng cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ ta sợ thất bại trong tay nàng?”

“Cạnh tranh công bằng?” Diệp Thiến nhướng mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như không nhận ra nàng: “Vân Thiển Nguyệt, có phải đầu óc ngươi bị bệnh hay không?” Tặng ngươi điều kiện có lợi lại không cần, hết lần này tới lần khác muốn nói nhân nghĩa cái gì? Ta giúp ngươi động thủ, mặc dù điều tra cũng không phải là ngươi làm. Ngươi sợ cái gì? Nàng hủy dung, chính là mất đi một chỗ để dựa vào. Đến lúc đó còn không phải là kém ngươi rất nhiều sao. Nhưng hiện tại không giống, ngươi nên nhớ, Đông Hải quốc giàu có binh mạnh. Công chúa Đông Hải quốc là hòn ngọc quý trên tay Đông Hải Vương. Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, so với thân phận đích nữ của Vân Vương phủ thì cao không biết bao nhiêu lần. Nếu Đông Hải quốc tạo áp lực, Cảnh thế tử và ngươi đang ở Thiên Thánh vốn đã bị lão hoàng đế và Thất hoàng tử kiềm chế, đến lúc đó chính là tiền hậu giáp kích, cục diện trước sau đều có địch. Dù cho các ngươi có kịp trở tay, thì có thể đấu thắng hai hoàng đế cùng hai hoàng thất sao?”

“Vậy thì như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, lơ đễnh, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất trịnh trọng, “Diệp Thiến, trước trị quốc là đối nhân xử thế, trước đối nhân xử thế là làm người. Ta mặc kệ người khác như thế nào, ta làm ngươi căn bản chính là giữ vững thiện niệm(thiện lương). Nếu là người ngay cả thiện niệm cũng không có, ngươi trong thiên hạ đều làm điều ác, vì ham muốn cá nhân, nôn nóng mưu cầu, khắp nơi mưu tính người khác, không tiếc hạ độc thủ, hủy cả đời người ta. Ta nghĩ thiên hạ đó khoảng cách với tiêu vong cũng không xa. Dung mạo nữ nhân quan trọng như thế nào? Ngươi biết, ta biết, khắp thiên hạ cho dù là một đứa bé ba tuổi cũng đều biết. Nếu phá hủy, liền phá hủy cả đời của một nữ tử. Không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không làm. Huống chi ta còn chưa thấy công chúa Đông Hải quốc, nàng là tròn là dẹt ta còn chưa biết. Tại sao ta lại không tin mình tốt hơn nàng? Mặc dù nàng nổi lên lòng tranh đoạt Dung Cảnh với ta, xuất thủ với ta, mặc dù bị tiền hậu giáp kích, cục diện tứ phía là địch, ta và Dung Cảnh không kịp trở tay, cũng có thể quấy thiên hạ này đến đất rung núi chuyển.”

Diệp Thiến bỗng nhiên mất âm thanh, nàng thấy Vân Thiển Nguyệt, thấy nữ tử đối diện mặt mày kiên định, thần sắc nhàn nhạt lạnh lùng, một đôi con ngươi ánh lên tinh quang thấu triệt trong trẻo lạnh lùng, áo choàng yên la sắc tím, thế nhưng mặc trên người nàng ta lại hiện lên sự tao nhã. Mặc dù nàng mặc một thân quần áo đỏ thẫm, đột nhiên cảm thấy ở trước mặt nàng ta đều mất đi vài phần nhan sắc. Nàng vẫn tự phụ thiện hạ không nữ tử nào có thể so sánh được với mưu kế trong lòng nàng, không người nào có thể bì được tấm lòng của nàng, dùng bờ vai yếu đuối tại bảy năm trước lúc Dạ Khinh Nhiễm lên đường đi Nam Cương liền gánh trách nhiệm nặng nề của Nam Cương. Nàng coi tín niệm chính là không tiếc tất cả giữ được quốc gia cùng ước muốn của bản thân, nhưng buổi nói chuyện hôm nay với Vân Thiển Nguyệt đột nhiên đánh đổ tín niệm của nàng.

Khi nàng nhìn nàng ta giữ vững thiện niệm chính là khắp nơi bị kiềm chế, làm cho người ta kìm hãm nàng, nàng sẽ chặn đánh, quá mức bị động. Điều này bị nàng coi là ngu xuẩn. Nhưng hôm nay đột nhiên cảm giác được nàng thấy loại ngu xuẩn này dần dần biến mất khỏi lòng nàng, nghĩ tới thiên hạ này sóng ngầm mãnh liệt người người vì mục đích bản thân mà làm mọi thứ, còn có bao nhiên người giữ vững thiện niệm?

Không có sao?

Không có, chỉ có một Vân Thiển Nguyệt!

“Nếu điều kiện này ngươi không đồng ý, ngươi nói muốn thêm điều kiện gì?” Diệp Thiến thu hồi tâm tư xúc động, nhướng mày hỏi.

“Thêm một chân tướng bí mật nữa đi!” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Về chuyện ngày hôm đó tại Ngọ môn Vạn chú vương trúng tử thảo độc, chân tướng ngươi bị thương. Không phải là chuyện này ngươi cũng không biết chứ!”

“Chuyện này không được!” Diệp Thiến quả quyết cự tuyệt.

“Vậy ta đây bất lực rồi!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với Diệp Thiến: “Cuộc mua bán này giữa chúng ta không làm cũng được! Ngươi phải biết rằng, thực ra ta không muốn cùng ngươi trao đổi. Con người của ta sở trường khác thì không có, nhưng kiên nhẫn thì nhiều. Ta có thể từ từ vạch trần từng cái từng cái bí mật, vô luận là Tử Trúc Lâm đồ, hay là công chúa Đông Hải quốc, hay là tử thảo độc này, cùng với vô số vấn đề đến bây giờ vẫn chưa chưa giải quyết.”

Diệp Thiến chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt nói: “Liên quan đến bí mật Nam Cương, ta sẽ không tiết lộ với ngươi.”

“Lúc ấy ở trên đài giám trảm ở Ngọ môn, có bốn người ngươi, Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Khuynh, Tần Ngọc Ngưng, cùng với tử thi trên mặt đất. Cùng với Vạn chú vương, ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra mấy phần, nhưng ta cảm thấy được ngọc tỷ là vật trấn quốc của Nam Cương, ngươi phải biết rằng thời gian ngọc tỷ thất lạc bên ngoài càng lâu, thì đối với Nam Cương càng bất lợi. Hơn nữa hiện tại Nam Cương Vương bệnh nặng, ngươi còn phải nóng lòng chạy về. Ngươi suy nghĩ một chút, so sánh với bí mật nhỏ bé của Nam Cương, cái nào đáng giá hơn?”

Thân thể Diệp Thiến khựng lại, nheo mắt, “Ngươi biết phụ vương ta bị bệnh nặng?”

“Ta nghĩ không chỉ một mình biết. Hẳn là cũng không ít người biết đâu.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói. Nàng cùng không gấp, chờ Diệp Thiến.

“Được! Ta đáp ứng đều nói ba việc này cho ngươi biết, nhưng trong vòng một tháng ngươi phải tìm lại ngọc tỷ cho ta!” Diệp Thiến cắn răng, rốt cuộc cũng đáp ứng.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt cũng thống khoái gật đầu. Mặc dù muốn đối phó với Lam gia của thập đại thế gia có chút phiền toài, những cũng không phải là tường đồng vách sắt.

“Trăm năm trước lúc Nam Cương đại loạn Tần thừa tướng là nhánh chính phân tách ra ngoài, nói cách khác tổ tông của hắn là Nam Cương, hắn là người Nam Cương, Tần thừa tướng chỉ có một nữ nhi, chính là Tần Ngọc Ngưng. Hiện tại ngươi đã hiểu chưa? Tử thảo hôm đó chính là do Tần Ngọc Ngưng động thủ.” Diệp Thiến nói.

“Hóa ra là như vậy! Đây là một bí mật, lão hoàng đế có biết Tần thừa tướng là hậu nhân của Nam Cương không?” Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình. Nàng đã nghĩ tới hẳn là Tần thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng có liên hệ với Nam Cương, nhưng không ngờ tới được là chuyện này.

“Đương nhiên? Năm đó vì sao Nam Cương đại loạn? Đơn giản chính là hoàng thất Thiên Thánh sử dụng thủ đoạn gây xích mích nội loạn. Để cho loạn thần tặc tử gây tai họa cho Nam Cương. Rồi sau đó tằng tổ phủ bình định nội loạn Nam Cương. Vì vậy nguyên khí Nam Cương bị tổn thương nặng nề. Hiện tại qua trăm năm, dựa vào Nam Lương và ở giữa kẽ hở các quốc gia mà sinh tồn. Tên loạn thần tặc tử kia lại được Dạ Hoàng thất của Thiên Thánh đổi tên, đổi họ, trở thành trọng thần triều đình Thiên Thánh, hiện tại làm thừa tướng hai triều.” Diệp Thiến nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, về nội loạn trăm năm trước của Nam Cương được ghi chép lại cực ít, thì ra còn có chuyện như vậy. Nàng nhướng mày: “Đây cũng chính là nguyên nhân ngươi ngậm miệng không nói. Ngươi làm bộ như không nhận ra Tần thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng? Nói như vậy chuyện trăm tên tử sĩ Nam Cương ám sát ta và Dung Cảnh là do Tần thừa tướng phái đúng không?”

“Không sai!” Diệp Thiến gật đầu: “Trăm năm trước dòng chính Nam Cương cũng chỉ tách ra một chi, không người nào có thể biết được thuật Ly Hồn của Nam Cương. Hôm đó trăm tên tử sĩ ẩn vệ dùng đúng là Ly Hồn thuật, chỉ có thể là hắn. Ta không thể nói rằng bởi vì Tần Ngọc Ngưng ở trên đài giám trảm động tay chân, hại Vạn chú vương. Bởi vì ta biết Tần thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng biết ta biết thân phận của bọn họ, ta ở kinh thành Thiên Thánh tràn ngập nguy cơ. Dĩ nhiên Tần thừa tướng cũng âm thầm hạ thủ với ta hai lần, những đều không thành công.”

“Nữ tử bố trí Diệp phiêu hương đối với ta và Dung Cảnh chính là Tần Ngọc Ngưng?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Cho dù Tần Ngọc Ngưng giết ta cũng sẽ không giết Dung Cảnh. Cái này không đúng.”

“Đó là do một người khác! Cái này ta cũng không thể nói cho ngươi. Ta cũng không biết.” Diệp Thiến nói.

“Hôm đó Tần Ngọc Ngưng là bởi vì Dạ Khinh Nhiễm bảo vệ ta, bắt mạch nói không thể dùng máu của ta làm dẫn, mới khiến Dạ Thiên Khuynh gọi Tần Ngọc Ngưng tới. Nếu Tần Ngọc Ngưng không đến? Có phải hôm đó ngươi có thể tìm ra hung thủ sau lưng hay không? Bắt được Tần thừa tướng là hung thủ phía sau màn?” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới tình hình hôm đó liền hỏi.

“Hẳn là không thể! Ngươi biết rõ Vạn chú vương của ta đã sắp hết thời hạn rồi! Huống chi lúc ấy trên đài giám trảm có nhiều hơn một người. Trên người kia mang theo tử thảo.”Diệp Thiến dừng một chút, lại nói: “ Hơn nữa ngày đó trên người Dạ Khinh Nhiễm cũng có chứa tử thảo. Ngươi biết, ngày đó quan hệ giữa ta và Dạ Khinh Nhiễm thì hắn nhất định sẽ tùy thời đi theo bên cạnh ta.”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại: “Ngày đó trên người Dạ Khinh Nhiễm cũng có chứa tử thảo?”

Diệp Thiến nhìn thần sắc Vân Thiển Nguyệt, cười lạnh một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi không cần ngây thơ như vậy, Dạ Khinh Nhiễm cũng không phải là tiểu vương gia bình thường, hắn là Nhiễm tiểu vương gia của Đức thân vương phủ. Bảy năm trước vì sao hắn phải rời kinh thành? Còn không phải là phụng mệnh lão hoàng đế vì Vạn chú vương của ta? Đức thân vương phủ là trung thần lương tử của Dạ Thị. Hắn vì Hoàng thất che giấu, có gì không bình thường?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới ngày đó nàng và Dung Cảnh gặp trăm tên ẩn vệ ám sát, Giữa ban ngày một người Kinh Triệu Doãn cùng phủ nha kinh thành cũng không xuất hiện. Sau đó Dạ Khinh Nhiễm lại là người đầu tiên xuất hiện ở hiện trường. Nàng trầm mặc không nói. Nàng đã sớm biết, chỉ là về Dạ Khinh Nhiễm, nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

“Có điều hắn đối với ngươi cũng là thật lòng! Biết ngươi muốn xích luyện xà, biết ta sẽ thừa dịp hắn bị điểm huyệt đạo lấy đi, uổng phí ta đuổi theo sau hắn mấy năm, vẫn đem nó cho ngươi không chút do dự.” Diệp Thiến hừ một tiếng: “Ta nghĩ tới nếu người trong lòng ngươi không phải là Dung Cảnh, mà là Dạ Khinh Nhiễm, muốn gả cho Dạ Khinh Nhiễm, lão hoàng đế sẽ như thế nào? Còn có thể như hiện tại trao binh quyền bốn mươi vạn hộ vệ kinh thành cho hắn sao? Để cho hắn và Dạ Thiên Dật huynh đệ tương tàn?”

“Chắc hẳn người đã khám phá ra bí mật của bức Tử Trúc Lâm rồi đi? Nhưng ngươi không dám mở ra, để cho bí mật mở ra có phải hay không?” Diệp Thiến nhìn Vân Thiển Nguyệt cười cười, có chút tà khí nói: “ Vân Thiển Nguyệt, ta cảm thấy ngươi quả nhiên là yêu thảm Cảnh thế tử rồi. Ngay cả đồ vật có quan hệ đến hắn cũng không dám đi mở ra tìm tòi đến cùng. Ngươi sợ bí mật trong đó là ngươi không thể thừa nhận có đúng không?”

“Ngươi chỉ cần quản chuyện của mình.” Vân Thiển Nguyệt giận tái mặt, không thể không nói, Diệp Thiến nói trúng điểm yếu của nàng. Ngày đó từ tay Tần Ngọc Ngưng lấy được bức Tử Trúc Lâm, dù nàng đã tìm được phương pháp mở bức tranh, có thể giải khai bí mật của bức Tử Trúc Lâm, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở bí mật kia ra.

“Ngươi có biết Tần Ngọc Ngưng có bức tranh Tử Trúc Lâm đó như thế nào không?” Diệp Thiến bỏ qua sắc mặt âm trầm của Vân Thiển Nguyệt, trầm giọng nói: “Không phải là năm đó Vinh Vương vẽ cho Trinh Tịnh hoàng hậu một bức tranh tử Trúc Lâm. Mà là bức tranh Tử Trúc Lâm đã từng là trước……”

“Được rồi, chuyện này ta không nghe, ngươi không cần phải nói nữa!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cắt đứt lời Diệp Thiến.

“Ha ha, Vân Thiển Nguyệt, thì ra cũng có chuyện khiến cho ngươi sợ hãi?” Diệp Thiến nhìn Vân Thiển Nguyệt khẽ mím cánh môi, chợt cười to.

“Ta có nhiều chuyện sợ hãi lắm! Bây giờ ngươi nói cho ta biết công chúa Đông Hải quốc đã tới nơi nào của Thiên Thánh rồi?” Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt khẽ biến thành lạnh lẽo.

“Ở Vân Thành này!” Diệp Thiến nói.

“Sao?” Vân Thiển Nguyệt tinh tế nheo mắt lại.

“Làm sao? Ngươi không tin?” Diệp Thiến nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ta dựa vào ngươi tìm lại ngọc tỷ, sao sẽ cho ngươi tin tức giả được? Mua bán chính là mua bán, mặc dù ta hay tính kế sau lưng, nhưng không đến nỗi không nói chữ tín, miệng nói lời không thật.”

“Sao ngươi biết được nàng ở Vân Thành?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, không phải là nàng không tin tưởng lời Diệp Thiến.

“Ta nói ta có một bảo bối, chỉ cần là người ta gặp mặt một lần, đều có thể bị bảo bối của ta nhớ kỹ hơi thở, chỉ cần người kia xuất hiện trong kết giới của ta, ta liền biết, mặc dù Nam Cương binh kém nước yếu, nhưng nhiều năm nay vẫn đứng vững vàng không ngã, tất nhiên là do có sự tồn tại đặc biệt của nó.” Giọng nói của Diệp Thiến trong trẻo: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng xem thường bí thuật của Nam Cương ta.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới không trách được Diệp Thiến nói với nàng muốn phá hủy dung mạo công chúa Đông Hải quốc, thì ra là bây giờ công chúa Đông Hải quốc đang ở Vân Thành, nàng dễ dàng hạ thủ, nàng khoát khoát tay với Diệp Thiến: “Ngươi có thể đi!”

Diệp Thiến đứng lên, sửa sang vạt áo, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, không nói nhiều nữa, nhấc chân đi ra ngoài. Đi tới cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, tựa như ngưng thần yên lặng nghe chốc lát, bỗng nhiên quay đầu lại, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân Thiển Nguyệt, nghĩ ngươi không muốn biết bí mật về Tử Trúc Lâm, ta nói cho ngươi tin tức nữa.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Diệp Thiến nói: “Dạ Thiên Dật vừa mới tới Vân Thành!”
Bình Luận (0)
Comment