Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 194

Edit: Gà son
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt hít vào một hơi, trong hơi thở đầy rẫy mùi thơm tuyết liên nhàn nhạt trên người Dung Cảnh, nàng tựa vào nơi ngực hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thấy tất cả mệt nhọc bôn ba của đoạn đường này đều ở giờ khắc nhìn thấy hắn mà tiêu tán. Toàn bộ sức nặng cả người đều tựa vào trong lồng ngực hắn, an ổn thoải mái nói không ra lời.

Dung Cảnh cúi đầu nhìn người trong ngực, thon thả tinh tế, yếu đuối nói không ra lời, nhưng khi ôm trong ngực hắn, lại làm cho ngực hắn tràn đầy, đầy tới tận trái tim, loại tưởng niệm thỏa mãn tận xương này mặc dù ôm nàng vào trong ngực rồi dường như vẫn muốn tràn ra ngoài. Cánh tay hắn không tự chủ được ôm chặt, chặt lại chặt nữa, tựa hồ muốn nàng hòa vào thân thể mình.

“Dung Cảnh, ta nhớ ngươi lắm!” Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm nói.

“Ta cũng nhớ nàng! Ngoan!” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu như nước.

“Hai người các ngươi thật là không biết xấu hổ ! Không thấy được nơi này còn nhiều người như vậy sao?” Nam Lăng Duệ ngồi ở trên ngựa, nhìn hai người bĩu môi, dọc theo con đường này ngoại trừ ở phía sau Vân Thiển Nguyệt ăn bụi đất thì chính là bị khinh bỉ, hôm nay đều đói bụng đến nỗi trước ngực dán vào lưng rồi. Hắn vốn là có thể không cần trở lại, nhưng muốn theo cái tiểu nha đầu này một đường, nhưng cái tiểu nha đầu này không cảm kích, lại muốn thay Dung Cảnh coi chừng tiểu nha đầu hồng hạnh xuất tường, vậy mà cái tên kia từ sau khi thấy tiểu nha đầu liền dường như không thấy được hắn, người đại cữu ca này. Làm hắn thật sự tức giận.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy lời rầm rì của Nam Lăng Duệ, không có để ý tới hắn, vẫn dính ở trong ngực Dung Cảnh. Nàng mặc kệ bao nhiêu người có nhìn hay không. Nàng chính là nhớ Dung Cảnh, nhớ tự nhiên muốn biểu đạt đi ra ngoài.

Dung Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Nam Lăng Duệ, nhìn hắn một thân mệt mỏi, vẻ mặt xanh xao, nhưng hết lần này tới lần khác còn làm thành bộ dạng tức giận, ôn hòa cười một tiếng với hắn: “Ca ca cực khổ!”

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rút lại, Dung Cảnh thật sự gọi Nam Lăng Duệ là ca ca, còn gọi ra ngoài miệng.

Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười, tức giận bỗng nhiên tiêu tán, khoát khoát tay, ra vẻ tiêu sái nói: “Không khổ cực! Ngươi trói Lam mỹ nhân này đến cho ta làm tạ lễ là được rồi! Ta sẽ không so đo đoạn đường này đi theo phía sau xú nha đầu chịu khổ, lại bị ngựa của nàng không ngừng vó câu suýt nữa làm quỷ chết đói rồi!”

Dung Cảnh thấy mặc dù Nam Lăng Duệ mỏi mệt, nhưng ánh mắt nhìn Lam Y trong trẻo, hắn nhìn Lam Y, ánh mắt lóe lên, thống khoái mà gật đầu đáp ứng, “Được!”

Đôi mắt Nam Lăng Duệ bỗng nhiên mở to hơn một phần, hiển nhiên không ngờ tới Dung Cảnh lại đáp ứng thống khoái như vậy.

Dung Cảnh không nhìn hắn nữa, bỗng nhiên xuất thủ với Lam Y, Lam Y cả kinh, chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu cường đại bay về phía nàng, nàng vội vàng tránh né, nhưng trong khoảnh khắc luồng khí này đã vây khốn nàng, thân thể nàng cứng đờ, bị điểm trúng huyệt đạo, không nhúc nhích được.

“Gia chủ!” Biến đổi này chỉ trong chốc lát, người Lam gia nhất tề hô lên một tiếng, lập tức rút kiếm đi bảo vệ Lam Y.

Nam Lăng Duệ nhanh hơn một bước đi tới trước mặt Lam Y, đưa tay chụp lấy, ngay lập tức kéo Lam Yđến cạnh hắn, ngồi ngay ngắn ở trước người hắn, hắn lười biếng cảnh cáo với người Lam gia đang nhao nhao đến: “Người nào tiến gần thêm bước nữa, ta giết nàng.”

Mặc dù giọng nói của hắn lười biếng, không có sát khí, nhưng quan trọng là trầm tĩnh, không giống cười giỡn.

Người Lam gia lập tức dừng bước, kinh hãi nhìn Lam Y bị vây ở trên ngựa Nam Lăng Duệ, ai cũng không nghĩ tới vốn là ở chỗ này bố trí bao vây, kết quả lại là gia chủ bị bắt.

Vân Thiển Nguyệt gục ở trong ngực Dung Cảnh nhìn thoáng qua về phía Nam Lăng Duệ, cau mày với Dung Cảnh, hạ giọng nói: “Nàng là Lam Y, gia chủ Lam gia, Lam gia và Phong gia có hôn ước, nàng là vị hôn thê của Phong Tẫn. Sao ngươi có thể theo ca ca hồ nháo?”

“Không có chuyện gì, sẽ tìm cho Phong Tẫn một người khác!” Dung Cảnh cười lắc đầu, trong lúc nói chuyện đã ôm lấy Vân Thiển Nguyệt lười nhác.

Tìm một người khác? Nói đơn giản thế! Thân thể Vân Thiển Nguyệt chợt nhẹ, bị Dung Cảnh ôm vào trong lòng, nàng có chút nhức đầu mà nghĩ thật phiền phức. Ánh mắt quét qua Nam Lăng Duệ thấy nơi nào còn có bộ dáng hữu khí vô lực như con tôm trên đường, nàng trừng mắt liếc hắn một cái. Dùng truyền âm nhập mật cảnh cáo nói: “Tốt nhất ca nên chú ý có chừng mực, nàng là vị hôn thê của Phong Tẫn.”

“Tiểu nha đầu, đây là Dung Cảnh cấp cho ta!” Nam Lăng Duệ vô tội nháy nháy mắt với Vân Thiển Nguyệt, “Có mỹ nhân đưa tới cửa, nếu cự tuyệt, ca ca muội chính là kẻ ngu rồi! Muội nguyện ý có ca ca ngu ngốc sao?”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, mặc kệ hắn. Thấy Lam Y tức giận ngồi ở trước ngựa nhìn Dung Cảnh, nàng cười cười. Nếu nói không theo như lẽ thường, trái lại việc ôm nam nhân này của hắn cũng chẳng có gì.

Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt tung mình lên ngựa củaVân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng bảo hộ nàng ở trước ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, đi về phía Vân Thành.

Hoa Lạc nhìn Nam Lăng Duệ, đánh ngựa đi theo sau ngựa của Dung Cảnh.

Nam Lăng Duệ đưa tay sờ sờ mặt Lam Y, giọng nói ôn nhu đến chết người: “Mỹ nhân, gương mặt lạnh lùng làm cái gì? Thả lỏng một chút, ngươi muốn ta chết rét phải không ?”

Lam Y không thể nói chuyện, nàng ngồi ở trước người Nam Lăng Duệ, thân thể cứng ngắc, không quay đầu lại được, gương mặt chỗ bị đầu ngón tay hắn lướt qua kích thích nhiệt ý, trong nội tâm nàng căm tức, nhưng không thể phát tác.

“Thật là không ngoan! Nên dạy bảo lại thật tốt.” Nam Lăng Duệ đưa thay sờ sờ đầu Lam Y, giống như là yêu thương với tiểu hài tử, giọng điệu ôn nhu khiến gió đêm mát lạnh kích thích đến mềm mại.

Sắc mặt Lam Y đã băng hàn.

“Đi thôi! Ta dẫn nàng đi uống một chén, ngươi bố trí mai phục ở nơi này vì ta thật sự cực khổ. Ta sao ta có thể cô phụ tấm lòng mỹ nhân được chứ?” Nam Lăng Duệ cúi đầu cười cười, thấy Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt, Hoa Lạc ba người đã đi xa, hắn thúc hai chân vào bụng ngựa, tuấn mã vung bốn vó lên, đuổi theo về phía ba người.

Người Lam gia liếc mắt nhìn, vội vàng thi triển khinh công đuổi theo phía sau.

“Tốt nhất các ngươi đều đứng ở nơi này đừng nữa đi theo, nếu không ta không cẩn thận cắt đứt eo nàng, hoặc là chặt đứt cổ của nàng, thì chính là tội lỗi của các ngươi đấy!” Nam Lăng Duệ ghìm chặt ngựa cương, nhìn người Lam gia, tựa tiếu phi tiếu nói: “Có điều nếu các ngươi không đi cùng, thì yên tâm, nàng nhất định sẽ bình yên vô sự!”

Người Lam gia lập tức dừng bước.

Nam Lăng Duệ thỏa mãn cười một tiếng, mang theo Lam Y hai người một ngựa phi về phía trước.

Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, sau khi chạy được một đoạn đường, ghìm chặt ngựa cương, ôm nàng tung mình xuống ngựa. Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt mở ra, hỏi: “Sao lại không đi?”

“Ngồi xe!” Dung Cảnh phun ra hai chữ, nhấc chân đi về phía xe ngựa.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thấy xe ngựa dừng lại cạnh con đường bên trái phía trước, nàng nhắm mắt lại, mệt mỏi ngáp một cái.

Đi tới trước xe, Huyền Ca lập tức đưa tay đẩy màn xe ra, Dung Cảnh thò đầu vào, ôm Vân Thiển Nguyệt chậm rãi vào xe ngựa, Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa chạy . Đường đi nơi này vững vàng, xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm được lót đệm thật dày, không hề xóc nảy.

Vân Thiển Nguyệt ở trong ngực Dung Cảnh thoải mái duỗi lưng, mệt mỏi nói: “Thật là mệt chết ta!”

“Có thu hoạch?” Dung Cảnh nhướn mi nhìn nàng.

“Ừ, thu hoạch rất lớn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh một cái, nhớ tới hắn là gia chủ Sở gia, cong miệng cười với hắn.

Dung Cảnh đưa tay điểm đầu Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên bỗng nhiên thu lại nụ cười, đưa tay đi cởi y phục của nàng ra.

“Ngươi làm gì đấy?” Vân Thiển Nguyệt cả kinh.

“Cởi y phục cho nàng!” Dung Cảnh nghiêm mặt nói.

“Ngươi cởi y phục cho ta làm cái gì? Ta mặc rất tốt !” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày. Nghĩ đến chuyện không thuần khiết, nhiều ngày không gặp mặt như thế này, hắn sẽ không vừa nhìn thấy nàng đã củi khô lửa bốc chứ! Cho nên mới cởi y phục của nàng?

“Nàng như thế này gọi là ăn mặc tốt?” Dung Cảnh nhướn mi, duỗi tay cầm qua một chiếc gương, “Xem thử một chút bộ dạng của nàng đi!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trong gương, bên trong xe dạ minh châu khiến buồng xe được chiếu lên sáng ngời, nàng có thể thấy mình rõ ràng trong gương, mặc dù một đường bôn ba, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng cũng là sạch sẽ, nàng không hiểu nhìn Dung Cảnh, “Bộ dáng của ta thế nào? Không phải là rất tốt sao?”

“Ta cũng không muốn ôm một người nam nhân!” Dung Cảnh hừ một tiếng, để gương xuống , duỗi tay tiếp tục xé bỏ y phục của Vân Thiển Nguyệt.

“A!” Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, không hề hỏi nữa, quy củ nằm, mặc hắn cởi cẩm bào màu đen của nàng ra.

Sau khi Dung Cảnh kéo cẩm bào màu tím trên người Vân Thiển Nguyệt cũng không dừng tay, mà tiếp tục cởi y phục bên trong của nàng.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, bắt được tay Dung Cảnh, chớp chớp mắt với hắn, “Hiện tại không giống nam nhân, ngươi còn cởi cái gì nữa?”

Dung Cảnh nhíu mày với Vân Thiển Nguyệt, lấy tay nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng vạch ra, hai nút áo của nàng bị mở ra, trước ngực bị lộ ra, cổ tay hắn lướt qua phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng kéo, mảnh vải trắng quấn trước ngực nàng bị gỡ bỏ, hắn nhấc hai ngón tay lên, ném vải trắng xuống, nói với nàng: “Nàng bọc cái này không thấy khó chịu sao?”

“Khụ khụ. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, mặt ửng đỏ, gật đầu nói: “Đúng là có chút khó chịu!”

Dung Cảnh nhìn trước ngực nàng lộ ra mảng lớn làn da tuyết ngọc, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên hai điểm kia, ánh mắt tối sầm xuống, giọng nói cũng thờ ơ, “Ngực nàng không lớn, quấn cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt vốn rất ngượng ngùng, mặt vốn rất hồng, nhưng nghe được câu này thì trong chớp mắt ngượng ngùng chạy lên chín tầng mây, nàng tức giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh: “Ai nói ngực ta nhỏ? Ngươi mở to mắt chưa?”

Dung Cảnh chớp chớp mắt, gật đầu: “Mở rồi!”

“Vậy ngươi nhìn xem, ta nơi nào nhỏ? Nơi nào nhỏ?” Vân Thiển Nguyệt cố ý hếch ngực, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, nói một nữ nhân ngực nhỏ chính là vũ nhục lớn nhất đối với một nữ nhân. Thật đáng giận!

“Ừ. . . . . . Ta sờ thử một chút, chỉ nhìn thì nhìn không ra, cần sờ thử một chút.” Dung Cảnh đưa tay đặt ở trước ngực Vân Thiển Nguyệt.

Bàn tay như ngọc mang theo một tia lạnh lẽo. Vân Thiển Nguyệt lập tức hút một ngụm khí lạnh.

Dung Cảnh nhéo nhéo, vuốt vuốt, nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Thật sự rất nhỏ, không đủ ta nắm!”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy hoàn toàn giận rồi, đưa tay ra đánh vào tay Dung Cảnh, cả giận nói: “Không đủ nắm thì đừng nắm, cút sang một bên. . . . . A. . . . . .” Nàng còn chưa dứt lời, Dung Cảnh đã cúi đầu xuống hôn lên môi của nàng.

Tất cả lời nói bị nuốt trở lại trong miệng, Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh, ở trong ngực hắn giãy dụa.

“Ngoan, đừng động, ta nhớ nàng lắm.” Dung Cảnh rời khỏi cánh môi Vân Thiển Nguyệt một lát, rồi lại dán vào cánh môi nàng nhẹ nhàng thủ thỉ, giọng nói hàm chứa nồng đậm tưởng niệm, dứt lời, lại hung hăng hôn lên cánh môi của nàng, tinh tế miêu tả hình dạng môi của nàng, trằn trọc thỏa mãn hút.

Vân Thiển Nguyệt lập tức bị Dung Cảnh và giọng nói như vậy đầu độc, ngừng giãy dụa, thân thể mềm mại ở trong ngực hắn.

Răng môi triền miên, hơi thở hòa vào lẫn nhau.

Bàn tay như ngọc của hắn ở trên người nàng vuốt ve trêu chọc, kích thích nàng tầng tầng run rẩy, mặc dù là nửa đêm, mặc dù y phục đơn bạc, dù buồng xe cùng bên ngoài chỉ cách một tầng màn che, nhưng buồng xe ấm áp hoà thuận vui vẻ, dường như bị sưởi ấm muốn tan ra.

Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy nàng muốn tan ra ở trong ngực Dung Cảnh.

Rất lâu sau, Dung Cảnh mới rời khỏi cánh môi Vân Thiển Nguyệt, đầu tựa vào cổ nàng nhẹ nhàng thở dốc, bàn tay ở dưới cũng đã ngừng, ôm nàng không nhúc nhích. Vân Thiển Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở dốc, thân thể mềm nhũn không nhấc lên nổi, nằm ở trong ngực Dung Cảnh, cũng không nhúc nhích.

Lại qua một lúc lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu nói: “Vân Thiển Nguyệt, sau này đừng rời khỏi trong phạm vi tầm mắt ta nữa!” Không hỏi có được hay không? Mà câu trần thuật như thế, không mang theo ý hỏi ngược lại chút nào.

“Ta rời khỏi phạm vi tầm mắt ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mi, nhìn không tới mặt Dung Cảnh, chỗ cổ truyền đến cảm giác tê tê ngứa, là Dung Cảnh hô hấp ở gần cổ của nàng, nàng nghĩ tới đoạn đường này hắn không ngừng phái Nam Lăng Duệ đi theo bên người nàng, hơn nữa còn phái thêm vài trăm ẩn vệ. Một sợi tóc của nàng bị rớt hắn cũng có thể biết. Gọi là rời khỏi trong phạm vi tầm mắt hắn?

“Vậy thì đừng rời khỏi bên cạnh ta.” Dung Cảnh sửa lời nói.

“Có thể?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới sau khi trở về còn không phải là một Vinh Vương phủ một Vân Vương Phủ? Không thể thời thời khắc khắc ở chung dính một chỗ sao? Làm sao hai người dùng dây lưng quần trói buộc lại với nhau? Ngày đêm không tách rời?

“Có thể!” Dung cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt cười đấm hắn một cái, “Đừng có nằm mộng, bỏ đầu ra, khó chịu !”

Dung Cảnh ngửa mặt lên, sắc mặt có chút uất ức, giọng nói có chút ủ dột, “Vân Thiển Nguyệt, rốt cuộc nàng có nhớ ta không?”

“Nói nhảm!” Vân Thiển Nguyệt nhìn khuôn mặt ủ dột của Dung Cảnh, “Ta từ Ma Thiên Nhai đi ra ngoài cũng ra roi thúc ngựa lên đường, khi ở Kỳ thành ngủ nửa đêm, về sau vẫn ngựa không ngừng vó câu lên đường, trên đường ăn một cái bánh bao, không ngủ. Ngươi nói ta nhớ ngươi hay là không nhớ ngươi?”

Dung Cảnh nghe vậy uất ức rút đi, bỗng nhiên cười một tiếng, cười đến ôn nhu dịu dàng: “Vậy là nhớ!”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, mệt mỏi nói: “Ta mệt muốn chết! Muốn ngủ.”

“Ngủ đi!” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt đổi vị trí thoải mái, đưa tay vỗ vỗ thân thể của nàng, cài nút áo trong của nàng lại, kéo một chiếc chăn nhỏ đắp ở trên thân thể hai người.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác ấm áp, an ổn, thật sự nàng cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại, quả thật ngủ thiếp đi.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy chỉ trong chốc lát nàng đã truyền ra tiếng hít thở đều đều, nghĩ quả nhiên là nàng mệt muốn chết rồi. Dọc theo con đường này có người của hắn đi theo bảo vệ, cách mỗi hai canh giờ thì tin tức truyền về, hắn tự nhiên biết ngựa không ngừng vó câu lên đường, mỗi lần hắn nghĩ đến nàng là vì hắn nhánh chóng chạy về, thì trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng vui mừng.

Nữ nhân này, đã sớm trở thành độc của hắn, hơn nữa còn là độc không giải nổi! Cũng vĩnh viễn không muốn giải!

Đưa tay tháo mái tóc đen của nàng, năm ngón tay luồn vào từng sợi tóc ở bên trong, sợi tóc mềm mại quấn quanh ở chỗ đầu ngón tay hắn, hắn cảm giác mỗi một chỗ trên thân thể đều trở nên mềm mại, mềm đến mức dường như muốn tan ra.

“Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết, ta đối với nàng, tương tư tận xương.” Một lúc lâu sau, Dung Cảnh cúi đầu than thở.

Vân Thiển Nguyệt vốn đã ngủ rất sâu rồi, nhưng dường như vẫn nghe thấy câu này, thân thể sát lại vào hướng vào trong ngực Dung Cảnh, đầu lại ở trước ngực hắn chà chà, cúi đầu thì thầm nói: “Biết rồi.”

Lông mi thật dài của Dung Cảnh nháy một cái, cánh môi tràn ra nụ cười, như trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng, ấm áp, thấm vào ruột gan.

Hô hấp của Vân Thiển Nguyệt đều đều, cũng không nhìn thấy nụ cười như vậy là độc đối với nàng.

Trong xe yên lặng, ngoài xe lại không yên tĩnh, đêm khuya trên đường có tiếng ngựa, âm thanh bánh xe đè ép xuống mặt đất, còn có một nam nhân càng không ngừng nói. Người nam nhân kia tự nhiên là Nam Lăng Duệ.

Dường như Nam Lăng Duệ không thấy phiền hà, không mệt nhọc, không đói bụng nữa, đuổi theo phía sau Dung Cảnh, cam nguyện đi theo sau xe ngựa, hắn chậm rãi đi tới, hai tay ôm eo nhỏ nhắn của Lam Y, cả thân thể đều dựa vào trên người Lam Y, ôm nàng ở trong ngực hắn, đầu ngả ở trên bả vai Lam Y, hô hấp phun ở trên cổ tuyết trắng của nàng, miệng nói không ngừng nghỉ, giọng nói mềm mại không ngừng.

Mặt Lam Y đã bị đốt cháy đến đỏ bừng, cổ tuyết trắng cũng bị lây phấn hồng, nhưng một đôi con ngươi lại tích tụ tức giận. Từ nhỏ đến lớn có thể nói cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy nam nhân nào như vậy. Nam tử thập đại thế gia đều nho nhã lễ độ. Nàng đâu chịu nổi đối đãi như này, không rõ tại sao thế gian lại có thể có nam nhân như vậy. Trong lúc nhất thời nhục nhã không chịu nổi, rồi lại không thể làm gì. Nhưng may là Nam Lăng Duệ trừ ôm nàng tựa đầu vào trên vai nàng thì cũng không tiếp tục làm gì, nếu không nàng sợ rằng sẽ bị chính lửa giận của bản thân thiêu cháy.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Nam Lăng Duệ thấp xuống, lại qua chốc lát, rốt cục không chịu nổi mệt nhọc cùng buồn ngủ, thân thể mềm nhũn, ôm Lam Y ngủ.

Lam Y thấy hắn không nói thêm gì nữa, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cảm giác được hắn đều đều hít thở phun ở trên cổ nàng, nàng lại khó chịu không thôi, hận không thể đẩy cái đầu đang tựa vào trên vai nàng ra.

Trên đường rốt cục yên tĩnh trở lại.

Hoa Lạc cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Huyền Ca quay đầu lại nhìn Hoa Lạc một cái, nghĩ tới không hổ là người xuất thân từ thập đại thế gia, mệt nhọc như thế, nhưng vẫn anh tuấn như vậy, bộ dạng gân cốt này khiến người ta bội phục. Hắn rời tầm mắt, lại nhìn về phía Nam Lăng Duệ, có chút buồn cười, càng nhiều là cũng là bội phục, hắn cảm thấy thật sự phục Duệ Thái tử rồi, hắn ta tuyệt đối là bảo bối.

Xe ngựa đi không nhanh lắm, năm mươi dặm mà đi mất ba canh giờ, vào lúc canh ba mới tới Vân Thành.

Lúc này cửa thành Vân Thành vẫn đóng, nhưng binh sĩ thủ thành đều nhận biết xe ngựa Dung Cảnh, lập tức mở cửa thành ra, xe ngựa không trở ngại vào thành. Hoa Lạc và Nam Lăng Duệ cưỡi ngựa theo sát phía sau.

Một chiếc xe ngựa bình thường dừng ở bên trong cửa thành, lúc này màn che xe ngựa nhấc lên, người trong xe lộ ra nửa thân thể, một dung nhan tuấn dật nhìn thẳng tới xe ngựa toàn thân màu đen, ánh mắt quét qua Nam Lăng Duệ và Lam Y cưỡi cùng một con ngựa, cùng với Hoa Lạc, mặt không chút thay đổi. Chính là Dạ Thiên Dật.

Lam Y thấy Dạ Thiên Dật thì rất vui mừng, há miệng, nhưng không phát ra âm thanh thì lại có chút ảo não.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật đặt ở tay Nam Lăng Duệ ôm ngang hông Lam Y , nhàn nhạt quét qua, lại nhìn thoáng qua thân thể cứng ngắc của Lam Y, dời tầm mắt, nhìn về phía xe ngựa Dung Cảnh, đơn thuần mở miệng: “Cảnh thế tử đêm khuya mà về, đây là vì điều gì?”

“Thất hoàng tử đêm khuya chờ ở chỗ này, lại là vì điều gì?” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt nằm ở trong xe bất động, giọng nói khẽ cao lên.

“Mấy ngày nay Cảnh thế tử đón được Công chúa Đông Hải quốc rồi?” Dạ Thiên Dật nhướn mi.

“Thất hoàng tử đối với chuyện của Cảnh còn quan tâm hơn cả Cảnh.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Mặc dù Công chúa Đông Hải quốc hướng về phía Cảnh thế tử vì hôn ước, nhưng cũng là khách quý quốc gia, hôm nay ta thay mặt phụ hoàng giám quốc, tự nhiên phải quan tâm tới chuyện này.” Dạ Thiên Dật nhìn về phía xe ngựa đi tới gần, cảm giác được trong xe truyền ra hơi thở quen thuộc cùng tiếng hít thở đều đều, tựa hồ xuyên thấu qua màn che, thấy được khuôn mặt ngủ say của nữ tử kia.

“Công chúa Đông Hải quốc tất nhiên sẽ xuất hiện, sớm muộn mà thôi. Chuyện này nếu là do Cảnh tiếp đãi, Cảnh tự có chừng mực. Thất hoàng tử không cần quan tâm quá mức.” Dung Cảnh cảm nhận được tầm mắt Dạ Thiên Dật ngó chừng xe ngựa, đưa tay vén một lọn tóc đen của Vân Thiển Nguyệt lên, quấn quanh ở đầu ngón tay hắn, nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, dường như xem như thế nào cũng không đủ.

“Tốt nhất là Cảnh thế tử nên có chừng mực, vạn nhất đón không được công chúa Đông Hải quốc, khiến công chúa xảy ra điều tai vạ gì, thì Cảnh thế tử khó tránh tội rồi.” Giọng nói của Dạ Thiên Dật bỗng nhiên lạnh đi vài phần.

Dung Cảnh không đáp lời, giống như nghe thấy lại giống như không nghe thấy, bên trong buồng xe Dung Cảnh nở nụ cười nhàn nhạt.

Dạ Thiên Dật rời khỏi xe ngựa, nhìn về phía ngựa của Nam Lăng Duệ, đôi mắt phượng nheo lại: “Duệ Thái tử đi đâu vậy?”

Nam Lăng Duệ vẫn ôm eo Lam Y, gục ở trên người Lam Y, đầu gục ở bả vai của nàng ngáy khò khò.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên xuất thủ với Nam Lăng Duệ, một cỗ khí lưu cường đại bay về phía Nam Lăng Duệ. Lam Y vui mừng, bất kể vì sao Dạ Thiên Dật lại xuất hiện ở nơi này, vô luận là vì Vân Thiển Nguyệt cũng còn tốt hơn là không, chỉ cần có thể cứu nàng ra khỏi ma chướng là được.

Nam Lăng Duệ vốn đang ngủ bỗng nhiên thức tỉnh, trong khoảnh khắc ôm Lam Y rời khỏi ngựa ngay lập tức, lăn vào bên trong xe ngựa Dung Cảnh, giọng điệu lười biếng truyền ra: “Thất hoàng tử, ngươi làm cái gì vậy? Muốn giết bản Thái tử phải không? Ngươi cũng đừng quên ban đầu vì sao Dạ Thiên Khuynh đả thương Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ. Chẳng lẽ ngươi muốn bản Thái tử viết tấu chương cho Ngô Hoàng Thiên Thánh đang bị bệnh trên giường nói con hắn muốn giết Thái tử Nam Lương phải không?”

“Duệ Thái tử, nếu Thiên Dật nhớ không lầm ngươi nên ở trạm dịch của Nam Lương sứ giả mới phải. Như thế nào lại vất vả mệt mỏi mà đến đây?” Dạ Thiên Dật không rút khí lưu trong lòng bàn tay về, thẳng tắp đuổi theo vào xe ngựa Dung Cảnh.

Dung Cảnh cũng không thèm nhìn tới Nam Lăng Duệ và Lam Y lăn vào xe, nhẹ nhàng phất tay, chặn lại chân khí của Dạ Thiên Dật, lên tiếng nhắc nhở, “Thất hoàng tử, ngươi cũng không thể phá hủy xe ngựa của Cảnh. Lần trước trăm tên ẩn vệ ám sát ta đã phá hủy một cái xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương, nếu bị phá huỷ nữa thì sẽ không có nhiều gỗ trầm hương để cho ta chặt như vậy đâu.”

Dạ Thiên Dật rút chân khí về, không đáp lời Dung Cảnh, nhướn mi với Nam Lăng Duệ: “Duệ Thái tử, ngươi cũng đã biết nữ tử trong tay ngươi là ai? Nàng cũng không phải là người ngươi có thể nhúng chàm! Bản Hoàng Tử khuyên Duệ Thái tử vẫn nên thả nàng ra là tốt nhất.”

“A?” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười một tiếng, “Vậy người nào có thể nhúng chàm?”

“Phủ Thái tử ở Nam Lương của Duệ Thái tử có ba nghìn nữ nhân đủ cho ngươi đùa bỡn, nhưng nữ tử trong tay ngươi cũng không phải là loại nữ tử như vậy.” Dạ Thiên Dật không đợi Nam Lăng Duệ đáp lời, tiếp tục nói: “Nàng phải phụng chỉ vào kinh! Duệ Thái tử cướp nàng trên đường, chẳng khác nào cướp thánh chỉ. Nếu phụ hoàng biết thì chắc chắn sẽ giận dữ. Duệ Thái tử sẽ không tiện giải thích đâu.”

“Phụng chỉ vào kinh?” Nam Lăng Duệ cười đưa tay sờ sờ gương mặt Lam Y, cười nói: “Phải không?”

“Duệ Thái tử không tin? Có muốn Bản Hoàng Tử cho Duệ Thái tử xem thánh chỉ hay không?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.

“Ta cũng muốn biết, nàng chỉ là một nữ tử nho nhỏ, tiếp nhận thánh chỉ gì thế?” Nam Lăng Duệ nhướn mi, dường như đối với khuôn mặt của Lam Y là sờ đến nghiện, lòng bàn tay ở trên khuôn mặt trơn mềm nõn nà của nàng lưu luyến sờ, có một loại cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Thân thể của Lam Y cứng ngắc, mặc dù ngay cả ánh mắt Dung Cảnh cũng không thèm nghiêng mắt nhìn, nàng vẫn thấy loại cảm giác nhục nhã bị người nhìn thấy.

“Mật chỉ!” Dạ Thiên Dật phun ra hai chữ, “Duệ Thái tử muốn hỏi thăm cơ mật của phụ hoàng?”

“Ha ha. . . . . .” Nam Lăng Duệ chợt cười to một tiếng, “Không dám! Cho ta mượn mười lá gan ta cũng không dám hỏi thăm cơ mật của Hoàng thượng. Thất hoàng tử đừng nói đùa!”

“Bản Hoàng tử cũng không nói giỡn cùng Duệ Thái tử, tốt nhất Duệ Thái tử nên giao nữ tử này ra đây.” Giọng nói của Dạ Thiên Dật lãnh đạm.

“Bản Thái tử không cưỡng ép nàng, chỉ có điều cảm thấy nàng đáng yêu, mời đi tới trạm dịch của ta uống một chén trà mà thôi. Mặc dù Thất hoàng tử có mật chỉ của hoàng thượng, nhưng cũng chưa nói lập tức phải vào kinh đi? Nàng vẫn có tự do thân thể, cùng bản Thái tử đi uống một chén trà thì cũng không quá đáng đi.” Nam Lăng Duệ vừa nói chuyện vừa cúi đầu nhìn gương mặt Lam Y, thấy nàng vừa thẹn vừa căm phẫn, hắn cảm thấy thú vị, tỉ mỉ thưởng thức nàng.

“Hôm nay giờ Thìn bản Hoàng tử sẽ trở về thành, nàng phải heo ta vào kinh. Chén trà này của Duệ Thái tử nàng không uống được rồi.” Dạ Thiên Dật biết Nam Lăng Duệ trốn vào xe ngựa Dung Cảnh, khiến hắn không làm gì được. Nên cũng không ép buộc dẫn người đi, nhưng vẫn phải nhắc nhở hắn không thể cưỡng ép Lam Y rời đi đưa đến Nam Lương.

“Được! Nhất định không uống qua canh giờ.” Nam Lăng Duệ rất sảng khoái.

“Đã như vậy thì quyết định như thế đi, giờ Thìn bản Hoàng tử đi trạm dịch sứ giả Nam Lương của Duệ Thái tử đón người.” Dạ Thiên Dật không dây dưa nữa, đưa tay buông màn che xuống, phân phó phu xe, “Về khách điếm.”

“Dạ!” Phu xe vung roi ngựa lên, xe ngựa quay đầu lại, ở trước cửa thành rời đi.

Huyền Ca tạm dừng xe ngựa cũng vung roi ngựa lên, đi thẳng về phía trước.

Trong xe Dung Cảnh không chút khách khí phất tay đuổi Nam Lăng Duệ, “Là ca đi ra ngoài? Hay là ta ném ca xuống!”

Nam Lăng Duệ cũng không giận, mang theo Lam Y nhẹ nhàng bay ra khỏi buồng xe, màn che nhấc lên lại rơi xuống, nổi lên một tia gió mát mẻ, Dung Cảnh lấy tay che chắn đầu Vân Thiển Nguyệt, Nam Lăng Duệ mang theo Lam Y nhẹ nhàng rơi vào trên lưng ngựa.

Lam Y nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới lúc này mặc dù Dạ Thiên Dật không thể mang nàng rời đi, nhưng vẫn coi như là cứu nàng. Khoảng cách giờ Thìn còn có hơn hai canh giờ, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Đợi nàng thoát ra khỏi ma chưởng, nhất định phải cho người nam nhân này đẹp mặt.

Nam Lăng Duệ tựa đầu vào trên vai Lam Y một lần nữa, nhướn mi nhìn nàng, “Có người cứu ngươi, có phải rất cao hứng hay không?”

Lam Y nhắm mắt lại không đáp lời.

“Ta biết Dạ Thiên Dật nói mật chỉ tất nhiên là giả, nhưng ai kêu hiện tại hắn đang giám quốc đây! Trước mắt trên dưới Thiên Thánh này đều là hắn định đoạt. A, lúc này bản Thái tử đang ở trên địa bàn Thiên thánh, trứng chọi đá, phải thả nàng.” Nam Lăng Duệ thấy Lam Y không nói lời nào, tự ý nói.

Lam Y vẫn không nói lời nào, chỉ muốn bỏ qua hơi thở của Nam Lăng Duệ, nhưng vẫn bị hơi thở của hắn bao vây, không bỏ qua được.

“Đã như vậy, để mỹ nhân không quên một phen tình ý của chúng ta, chúng ta phải nắm chắc thời gian thân cận một phen đi!” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên thở dài nói.

Lam Y làm như không nghe thấy, chỉ muốn mau chóng đến giờ Thìn.

Nam Lăng Duệ bỗng nhiên dựa vào thân thể Lam Y, một tay nắm ở hông của nàng, một tay nâng đầu của nàng, cúi đầu, đưa mặt hắn để sát vào mặt của nàng.

Lam Y chợt mở to hai mắt, trong mắt bối rối kinh hãi nhiều loại thần sắc hiện lên trong mắt.

Nam Lăng Duệ một tấc lại một tấc nhích tới gần, thưởng thức sự biến hóa trong ánh mắt của Lam Y, nhìn rốt cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng chốc đã tái đi, hắn nhẹ nhàng cười cười, đặt cánh môi chính xác che ở trên môi nàng.

Phút chốc, trong ánh mắt Lam Y chứa đựng bão táp cuồn cuộn, hô hấp đều ngừng lại.

Nam Lăng Duệ nhìn nàng, nụ hôn này càng thêm sâu. Lam Y hiển nhiên không có chút kinh nghiệm nào, rất nhanh răng môi cắn chặt đã bị Nam Lăng Duệ cạy mở. Môi của hắn ở giữa răng môi nàng trằn trọc triền miên.

Canh ba trên đường cái không người nào đi qua, chỉ có lão đầu gõ mõ cầm canh nhìn một nam một nữ ngồi trên lưng ngựa, không ngừng thán thói đời ngày sau.

Hoa Lạc không thèm nhấc mí mắt lên, giống như không thấy được người ngồi trên lưng ngựa kia vô luận là ức hiếp người, hay là bị người ức hiếp.

Trong xe ngựaVân Thiển Nguyệt ngủ say sưa, tự nhiên không biết ngoài xe đang trình diễn một màn nam ức hiếp nữ, lại càng không biết ca ca hoa tâm của nàng lại nhanh như vậy đã không nhịn được muốn nếm dung mạo kia. Nếu biết được, nàng khẳng định một chưởng bổ về phía hắn. Trước khi Lam Y và Phong Tẫn chưa giải trừ hôn ước, nàng ta vẫn là vị hôn thê của Phong Tẫn. Mặc dù nàng không có hảo cảm đối với loại đính ước trói buộc từ nhỏ này, nhưng sự việc liên quan đến Phong Tẫn, nàng không thể không bênh vực hắn.

Đáng tiếc nàng ngủ say, căn bản là không biết, cho nên một màn kia vẫn đang trình diễn.

Vân Thành từ thành Nam đến thành Bắc là một đoạn đường dài.Trạm dịch mà sứ giả Nam Lương ngủ lại ở nơi này nằm ở giữa một cái đường phố Cho nên Nam Lăng Duệ có đầy đủ thời gian chiếm tiện nghi Lam Y trước khi đến trạm dịch.

Lam Y vốn bị điểm ở huyệt đạo, lại chưa từng trải qua loại phong lưu này, tự nhiên chịu không nổi, vừa thẹn vừa giận vừa hận vừa phẫn nộ, hết lần này tới lần khác lại không bất tỉnh được, ở thời điểm nàng sắp ngất đi, Nam Lăng Duệ cố ý rời khỏi cánh môi của nàng để cho nàng hút hai ngụm khí, đợi đến khi nàng vừa trở lại bình thường, nụ hôn của hắn lại rơi xuống. Sau ba phen mấy bận, rốt cuộc Lam Y suy yếu giống như chết nhắm hai mắt lại.

Nam Lăng Duệ sung sướng cười ra tiếng.

Đi tới cửa trạm dịch Nam Lương, Nam Lăng Duệ ghìm chặt ngựa cương, ôm Lam Y tung mình xuống ngựa, thấy xe ngựa Dung Cảnh không dừng lại, hắn mở trừng hai mắt, thanh thanh nói với Dung Cảnh: “Nói cho tiểu nha đầu biết ngày mai không cần tiễn ta!”

“Được!” Dung Cảnh đáp một tiếng, không tiếp tục nói lời dư thừa nữa.

Nam Lăng Duệ ôm Lam Y đi vào bên trong trạm dịch, thấy nàng vẫn nhắm mắt lại, áp vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Còn có hai canh giờ, nàng nói xem có đủ cho chúng ta làm mấy chuyện gì đó không?”

Mặc dù Lam Y bị điểm huyệt toàn thân cứng ngắc, thân thể vẫn run lên.

“A, nếu không cứ ly biệt như vậy thì thật không phải với phen gặp nhau này của chúng ta, nàng nói có phải không?” Nam Lăng Duệ lại nói.

Lam Y không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch không có chút máu.

“Bản Thái tử cảm thấy hay là khiến ngươi không quên được ta là tốt nhất, vạn nhất đợi đến giờ Thìn ta thả ngươi, ngươi quay đầu liền quên ta, chẳng phải là ta sẽ rất thương tâm sao? Để tránh sau này khỏi thương tâm, ta cảm thấy hôm nay thừa dịp canh giờ này hai người uyên ương mềm màn, động phòng hoa chúc. Ngươi nói như thế nào?” Nam Lăng Duệ lại thấp giọng hỏi.

Thân thể Lam y khẽ run lên.

Nam Lăng Duệ nhìn Lam Y, thân thể mảnh khảnh của nàng rõ ràng cứng ngắc, nhưng ở trong lồng ngực của hắn giống như là lá rụng phiêu linh trong gió, làm cho người ta thương yêu nói không ra lời, hắn càng thêm vui vẻ nở nụ cười, ôm nàng tựa hồ cực kỳ vui mừng, tựa hồ lại khẩn trương. Sải bước đi về phía giường trong gian phòng, không bận tâm ánh mắt của sứ giả Nam Lương trong trạm dịch ở đằng sau thấy hắn trở lại vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Lúc này đối diện trạm dịch, Diệp Thiến đứng ở phía trước cửa sổ nhìn gương mặt tuấn tú, mờ mờ của Nam Lăng Duệ ôm Lam Y vui vẻ vào bên trong gian phòng thấy không rõ nét mặt của nàng.
Bình Luận (0)
Comment