Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 2

Chỉ thấy cách hòn non bộ không xa một gã nam tử đi tới, nam tử cực kỳ trẻ tuổi, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, hôm nay trên người mặc cẩm bào màu tím nhạt cổ trang khuôn mặt đồng dạng có chút giống nàng, vai rộng eo nhỏ, thắt eo đai lưng ngọc, ngũ quan trắng nõn, dung nhan thanh tuyển. Nhất là đôi mắt phượng đen nhánh thâm thúy, như màu đen của bảo thạch, tản ra ánh sáng rất đẹp và tĩnh mịch. Tay cầm một thanh quạt xếp sơn thủy phe phẩy rồi hướng nàng đi tới, nhàn nhã như đang dạo chơi, phong lưu phóng khoáng, thần sắc mặt mày đều là tràn đầy vui vẻ.

Lý Vân nhìn người đột nhiên xuất hiện, không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của nam tử này, cảm giác quỷ dị trong nội tâm càng sâu thêm vài phần.

Từ hòn non bộ đến chỗ đình nghỉ mát của nàng khoảng cách ước chừng mười trượng, người này là vừa mới đến, hay đã nấp ở sau hòn non bộ lâu rồi? Con mắt nàng ngưng lại, trong nháy mắt đem sở tác sở vi (hành động đã thực hiện) của chính mình đồng loạt xem xét lại một lần, nghĩ đến chính mình cũng không làm ra chuyện khác người nào, thì có chút thở phào nhẹ nhõm, nên vẫn như cũ lẳng lặng mà ngồi, trấn định nhìn xem nam tử đi tới.

Đây là thói quen nhiều năm qua, tình hình quỷ dị như thế, trước khi hiểu rõ ràng, nàng sẽ không bao giờ xử sự mạo muội. Đã không phải mộng, giữa ban ngày cũng sẽ không có quỷ, như vậy thật sự là người rồi. Ý nghĩ dần dần sáng tỏ, hiện tại trí nhớ trong đầu cũng dần hiện rõ ràng.

Nàng nhớ rõ chính mình ra lệnh cho tất cả mọi người của Cục An Ninh quốc gia đều lui lại, để một mình nàng ở lại gỡ bỏ bom hẹn giờ, để gỡ bỏ quả Boom thiết kế mới nhất này cơ hồ đã tiêu hao hết sở học trong đời của nàng, cuối cùng ở một giây cuối mới có thể dỡ bỏ, nhưng không ngờ trong cái quả Boom kia rõ ràng còn trang bị một quả boom hẹn giờ ngầm khác, nên muốn gỡ bỏ nó nữa căn bản là không còn kịp rồi, cho nên, nàng ôm lấy cái kia trang bị kia nhảy xuống tầng lầu mười hai, vô luận như thế nào cũng không thể khiến nó hủy toàn bộ tòa cao ốc của Cục An Ninh quốc gia, nếu không cơ mật mà vô số người vào sinh ra tử mới giữ được sẽ bị hủy, như vậy hậu quả không thể lường được…

Nhảy xuống từ tầng lầu mười hai mà còn có thể cử động chân tay sao? Nàng cũng không phải siêu nhân mà không bị ngã chết. Cho dù có là siêu nhân, cũng sẽ bị quả Boom cặn bã nổ tang tành a? Thực tế nàng nhớ rõ, khi đó là hoàng hôn. Nhưng hiện tại nàng lần thứ ba giương mắt nhìn lên bầu trời, ánh nắng nóng bỏng, mặt trời giữa trưa, đây là ban ngày, trăng sáng phong thanh…

Một ý nghĩ “bất khả tư nghị” (sự việc ngoài sức tưởng tượng)bỗng nhiên xông lên đầu.

Nàng vốn cho rằng những thứ lý luận xuyên việt buồn cười bị lan truyền kia, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện nhưng đã bị tình huống quỷ dị hôm nay lật ngược lại, hiểu biết của kiếp trước ầm ầm sụp đổ. Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có chuyện thần kỳ như vậy? Nàng đại nạn không chết, ngược lại trọng sinh rồi hả? Hơn nữa, còn là cổ đại?

Mặc dù lại không thể tưởng tượng nổi, nhưng sắc mặt nàng y nguyên không biểu hiện ra một phần. Nam tử kia đến gần, ánh mắt nàng càng phát ra trấn định.

“Như thế nào? Mới mấy ngày không thấy, Nguyệt muội muội giống như là không biết ta vậy?” Nam tử nhìn thần sắc của Lý Vân, con mắt sáng hiện ra một vòng tĩnh mịch, chăm chú nhìn mặt của nàng.

Lý Vân dường như không nghe thấy, thậm chí mặt cũng không chút biểu tình mà nhìn nam tử.

“Ơ, quả đúng là không nhận ra!” Nam tử nhìn biểu tình trên mặt Lý Vân tựa hồ không có cảm giác thú vị, con mắt sáng khẽ nhúc nhích một giây, dưới chân cước bộ vẫn không ngừng, vài bước đến gần đình, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Vân, dừng ở cạnh Lý Vân, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư nàng.

Lý Vân trong lòng khẩn trương, tận lực không để cho mình lộ ra sơ hở. Hiện tại vẫn không hiểu cái gì, tự nhiên không thể mạo muội hành động.

“A… Rất lâu không gặp muội lộ ra cái nét mặt này rồi, ai là người dám khi dễ Nguyệt muội muội của ta thế?” Nam tử nhìn thấy trên mặt Lý Vân không có bất kỳ tâm tư cảm xúc gì, con mắt sáng hiện lên một tia kinh ngạc, khẽ cười một tiếng, nhưng tiếng cười kia hơi trầm xuống.

Lý Vân nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Xem ra quả nhiên là bị chọc giận. A… Hiếm thấy a!” Nam tử ngưng mắt nhìn Lý Vân, bỗng nhiên lại cười khẽ một tiếng, quay người đặt mông ngồi ở một bên trên ghế đá, thong thả mà gấp quạt xếp vào nói: “Nói cho ta biết, là ai khi dễ muội, ta giúp muội khi dễ trở lại.”

Lý Vân lườm nam tử, thấy hắn mặt mày vẫn cười, nhưng sự vui vẻ không đạt đến đáy mắt, nàng cúi đầu nhìn về phía nữ hài vẫn quỳ không nhúc nhích trên mặt đất, giọng nói bình tĩnh không nghe ra vui buồn, “Ngươi đến nói cho hắn biết ta bị ai khi dễ.”

Nam tử nghe vậy khẽ giật mình, tựa hồ lúc này mới nhìn đến nữ hài quỳ trên mặt đất. Ánh mắt rơi trên mảng máu tươi lớn trên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ đối với hình ảnh này đã tập thành thói quen.

“… Dạ, tiểu thư!” Nữ hài cúi thấp đầu run rẩy đem sự việc vừa mới xảy ra nói lại một lần.

“Nguyên lai là như vậy, trách không được Nguyệt muội muội tức giận. Thái tử điện hạ cho dù không nhìn mặt mũi của muội, cũng phải xem mặt mũi của Hoàng hậu nương nương cùng Vân vương phủ, làm sai lại xem như không thấy cho phép người khác khi dễ muội thế này! Quả nhiên là…” Nam tử giật mình, nói một nửa thì ngừng lại, sắc mặt đang cười cũng thu lại, ý tứ đằng sau không cần nói cũng biết.

Lại là thái tử điện hạ? Bốn chữ này sau khi tỉnh là nàng nghe được nhiều nhất đấy. Lý Vân vẫn bình tĩnh không biến sắc.

“Đi, chúng ta đi Quan cảnh viên. Hôm nay Quan cảnh viên rất náo nhiệt, phần thưởng hội thi thơ đã bắt đầu rồi, muội muốn lấy lại uất ức kia thì càng đơn giản, có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa cho muội thì sợ cái gì! Cho dù Thanh uyển công chúa, cũng không dám ở trước mặt Hoàng hậu nương nương làm càn, thì còn nữ nhân nào dám khi dễ muội.” Cái mông của nam tử kia còn không ngồi vững lập tức đứng lên, thò tay túm lấy cổ tay của Lý Vân, lôi kéo nàng lướt qua nữ hài quỳ trước mắt, nhấc chân đi ngay.

Lý Vân cả kinh, hắn làm sao có thể thò tay bắt được cổ tay mà nàng chưa kịp trốn tránh? Thân thể nàng đã bao nhiêu năm quen với việc không cho phép người khác tuỳ tiện đến gần, con mắt sáng bỗng nhiên trầm xuống, muốn rút tay khỏi tay nam tử đang nắm.

“Ngươi không muốn đi?” Nam tử nắm chặt cổ tay Lý Vân, quay đầu nhìn nàng. Không thấy hắn dùng bao nhiêu khí lực (sức lực), nhưng thân thể Lý Vân vẫn bị hắn kéo đi, tay bị nắm, chộp được một cái thì vẫn nắm đấy, khiến nàng muốn cử động cũng không thể.

Lý Vân lập tức ngừng giãy dụa, ngăn chặn nội tâm phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), quyết đoán nói: “Không muốn đi!”

“Ngươi sợ hãi? Bởi vì thái tử điện hạ ở đó sao? Cho nên ngươi liền cam nguyện ý bị người khi dễ?” Nam tử bới móc nói.

“Có thể không nói đến hắn không, thật phiền quá!” Lý Vân phát hỏa, tỉnh lại liền nghe được bốn chữ xưng hô này. Nàng đã đối với bốn chữ này chán ghét tới cực điểm (Tức chữ “Thái tử điện hạ”). Một cái tay khác không bị nắm hướng về nam tử cầm lấy cổ tay nàng. Chộp xuống, không chút nào khách khí.

Theo động tác của nàng, một dòng khí ấm bỗng nhiên từ bụng nhỏ lập tức theo huyết dịch truyền đến trong lòng bàn tay, tựa hồ trong lúc vô hình hội tụ năng lực, lại để cho nàng có một loại cảm giác, dù trước mặt là một con trâu, nàng cũng có thể một chưởng đánh chết. Trong lòng hơi kinh hãi, nhưng không dừng tay.

Nam tử gặp động tác Lý Vân không giận ngược lại cười, tuấn nhan mở ra, duyên dáng mà đẹp mắt, cái tay cầm lấy cổ tay bất động của Lý Vân, nhẹ nhàng duỗi ra chặn tay Lý Vân đang vung đến, một lần nữa trên mặt ngưng tụ sự vui vẻ, ” Tác phong này mới là của muội chứ! Những nữ nhân kia bất quá là “kiều hoa nhược liễu” (bông hoa yêu kiều yếu ớt) tay trói gà không chặt, muội nếu muốn nghiền chết các nàng giống như nghiền chết một con kiến. Làm gì chịu đựng loại khi dễ này? Đi! ta cùng muội đi trị các nàng.”

Nói xong, nam tử lôi kéo Lý Vân đi ngay tức khắc.

“Ta nói không đi!” Lý Vân ngăn chặn sự kinh dị trong lòng đích, chẳng lẽ cái này là khí công? Kiếp trước nàng cũng đã gặp một gã kỳ nhân, “lô hỏa thuần thanh” (dày công tôi luyện) khí công, thật sự có thể tay không đánh chết một con trâu, bàn tay chẻ cự thạch vỡ ra mà vẫn bình yên vô sự. Nàng hiện tại cũng có sao?

“Chẳng lẽ muội sợ hắn?” Nam tử vui vẻ dừng lại, con mắt sáng lập tức đen kịt, “Từ trước đến nay muội không sợ trời không sợ đất, như thế nào lại hết lần này tới lần khác lại sợ hắn? Chẳng lẽ cũng là bởi vì tương lai muội phải gả cho hắn? Mới sợ hãi như thế sao? Chưa đi đến phủ thái tử đã lấy phu làm trời à?”

“Ta sợ hắn làm cái gì, chỉ là không muốn đi.” Lý Vân rút không được tay về, nghĩ đến nếu nàng có khí công mà nói…như vậy người trước mắt này có thể dễ dàng ngăn trở tay của nàng, chẳng phải là cũng có khí công sao? Không, hoặc cái này gọi là võ công.

Lý Vân tâm tư “bách chuyển thiên biến” (đủ kiểu biến hoá), nàng hôm nay mới đến, còn không hiểu rõ tình huống của bản thân, đối với việc chính mình xuất hiện ở chỗ này không rõ ràng cho lắm, tự nhiên phải vạn phần cẩn thận, nghe theo ngữ khí trong lời nói của nữ hài quỳ trên mặt đất cùng nam tử này, hôm nay quan cảnh viên kia đích thị là có rất nhiều người, nàng hiện tại không thể gặp quá nhiều người, vạn nhất lòi đuôi bị xem là yêu quái thì…, như vậy nàng hôm nay sẽ phải liều chết một trận. Nhất là hiện tại còn không biết người này là ai, có bao nhiêu bản lãnh, nên sao có thể theo hắn đi?

“Đã nói không sợ hắn, vì sao không muốn đi? Muội không phải thích náo nhiệt nhất à?” Nam tử nhìn Lý Vân, trong nghi hoặc mang theo hứng thú mà nhìn nàng.

“Ta không thoải mái.” Lý Vân bị hắn cầm lấy tay, tay nam tử ấm áp, tay còn tay nàng lại mát lạnh.

“Vừa mới nghe nói muội bị đụng trúng đầu, có muốn mới thái y xem qua hay không?” Nam tử thò tay hướng cái trán của Lý Vân vỗ nhẹ, Lý Vân đều không mở miệng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ quan tâm sâu sắc, rồi hướng về nữ hài quỳ trên mặt đất quát: “Như thế nào hầu hạ tiểu thư nhà ngươi? Biết nàng không thoải mái vì sao không chạy nhanh mời thái y? Bổn hoàng tử thấy ngươi không cần đầu nữa rồi hả?”

Hoàng tử? Lý Vân nhìn nam tử, con mắt không khỏi mở to một phần.

“Tứ điện hạ thứ tội, đều là nô tỳ sai, nô tỳ lập tức đi mời thái y cho tiểu thư…” Thân thể nữ hài kịch liệt run lên, một bên run một bên dập đầu, cái trán vốn đã ngừng chảy máu lại chảy thêm lần nữa.

” Còn không mau đi mời thái y!” Nam tử không nhìn nữ hài, phẫn nộ quát.

“Vâng, nô tỳ đi liền!” Nữ hài vâng lời từ trên mặt đất đứng lên, một lát cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy xuống bậc thềm đá.

“Đợi một chút!” Lý Vân đâu có bị gì sao lại mời thái y đến cho nàng? Nếu thái y đến rồi, vạn nhất chẩn đoán ra thân thể nàng có vấn đề, đem nàng trở thành yêu quái thì…, như vậy nàng cũng đừng mong sống nữa. Nàng cũng biết người cổ đại sát nhân (giết người) so với nghiền chết con kiến còn muốn dễ dàng hơn.

Nữ hài nghe vậy lập tức dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Lý Vân, lại nhìn về phía Tứ hoàng tử.

“Làm sao vậy? Ngươi đã không thoải mái, nên mời thái y nhanh chóng đến xem bệnh mới đúng.” Tứ hoàng tử đối với Lý Vân so với nữ hài kia, ôn nhu quan tâm không dứt.

Lý Vân chỉ cảm thấy trong nội tâm vô cùng phiền muộn, cảm nhận được tay bị nam tử nắm chặt có rút cũng không ra, xem ra hiện tại có người này, muốn trốn tránh việc đi Quan cảnh viên là không được rồi. Lại suy nghĩ tiếp dù sao tình hình của nàng hôm nay trước sau cũng phải đi gặp mọi người, nhắm lại mắt, tức giận nói: “Ngươi buông tay ra, ta đi với ngươi là được!”

Tứ hoàng tử nghe vậy cũng không dây dưa việc mời thái y, khẽ cười nói: “Vậy thì được rồi! Chẳng lẽ muội không muốn thấy nhược mỹ nhân của Vinh vương phủ sao? Dung Cảnh đã mười năm không có bước ra khỏi Vinh vương phủ rồi! Còn có Khinh Nhiễm nữa, hắn ở bên ngoài vân du cũng bảy năm, hôm nay vừa trở về, kinh thành cũng náo nhiệt lên vì cái này a! Bỏ lỡ trò hay, chẳng phải đáng tiếc sao?”
Bình Luận (0)
Comment