Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 212

Thân ngựa bởi vì bị Vân Thiển Nguyệt kích thích, phi chân chạy như điên. Nhưng Vân Thiển Nguyệt cảm thấy tốc độ nó chạy trốn còn chưa đủ, dùng dây cương trong tay thành roi ngựa, thúc giục ngựa dùng tốc độ nhanh hơn rời khỏi cửa thành.

Đầu tiên Dung Cảnh vốn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đưa tay giữ tay Vân Thiển Nguyệt , nhẹ nhàng kéo, tuấn mã đang chạy, vó trước giơ lên, tê một tiếng, khó khăn lắm mới dừng lại được.

“Ngươi làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

“Dung Cảnh, ngươi còn muốn ta như thế nào nữa? Ta cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ ngươi mất hứng. Ta không dám làm cái gì, thậm chí tới là ngay cả vẻ mặt cũng không dám lộ ra ngoài. Từ lúc ta đến cái thế giới này, mang theo trí nhớ trọng sinh, một khắc ta mới ra đời kia từ lúc ở trong bụng sinh trưởng ta đã là một người phức tạp như vậy rồi. Ta chính là như vậy, ta muốn thay đổi, muốn thay đổi chính mình, nhưng có nhiều thứ đã sinh trưởng trong máu mủ, trừ phi ta chết, nó mới có thể không có. Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn chằm chằm Dung Cảnh, mắt đỏ ngầu, “Ngươi cảm thấy ngươi yêu ta rất mệt mỏi, chẳng lẽ không nghĩ lại ta yêu ngươi cũng rất mệt mỏi sao?”

Cánh môi Dung Cảnh mím chặt lại, mím thành một đường.

“Tiểu Thất còn sống, hắn còn sống không có gì không tốt! Thậm chí một khắc khi ta biết hắn còn sống có bao nhiêu mừng rỡ nhưng ngươi không biết. Ta vẫn luôn cảm giác mình ở trên thế giới này rất cô đơn , rốt cục cũng có một người như vậy, lại là người rất trọng yếu trong sinh mệnh của ta cũng cùng ta có cuộc sống như vậy trên thế giới này. Ta không nên vui mừng sao? Nhưng ta dám ở trước mặt ngươi biểu lộ loại vui mừng này sao? Ngươi cảm thấy bên cạnh ta loạn thất bát tao, người nhiều chuyện nhiều, ngươi yêu ta rất mệt, người mệt mỏi không thôi , tim cũng mệt mỏi. Nhưng ta yêu ngươi ít hơn ngươi yêu ta sao, ta khắp nơi khẩn trương ngươi, sợ ngươi như thế nào, chẳng lẽ ta không mệt mỏi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh nhếch môi, trong lòng bỗng nhiên như có vô số ghim đâm vào tim, “Ngươi muốn buông tha ta phải không? Buông tha cho ta ngươi liền vui mừng cao hứng nếu không được thì trong lòng cảm thấy khó chịu có phải hay không?”

Dung Cảnh vẫn trầm mặc, một đôi con ngươi khẽ mở.

“Được! Vậy ngươi liền buông tha đi! Dù sao cho tới bây giờ ta cũng không thấy được mình tốt! Nữ nhân như ta đáng đời không ai thích mới đúng. Như vậy ngươi cũng thoải mái, ta cũng thoải mái!” Vân Thiển Nguyệt tránh thoát tay Dung Cảnh , đánh một chưởng khiến hắn rơi xuống ngựa, quay đầu ngựa lại muốn phi về phía cửa thành.

Dung Cảnh không kịp đề phòng bị Vân Thiển Nguyệt đánh rớt xuống ngựa, nhưng rất nhanh hắn liền đưa tay kéo cương ngựa.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh kéo cương ngựa, không chút nghĩ ngợi đưa tay chém đứt dây cương, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã vung bốn vó lên.

“Vân Thiển Nguyệt! Nàng dám đi một bước nữa thử xem!” Giọng nói của Dung Cảnh cực thấp.

Vân Thiển Nguyệt coi như không nghe thấy, chẳng những không đi, mà còn vỗ một cái trên thân ngựa, tuấn mã chạy như điên lần nữa.

“Đóng cửa thành!” Dung Cảnh bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng.

Binh sĩ giữ cửa thành đã sớm thấy được gút mắt giữa Dung Cảnhvà Vân Thiển Nguyệt , lúc này thấy Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa chạy về phía cửa thành , nghe thấy âm thanh của Dung Cảnh , vội vàng đóng cửa thành, một chút cũng không dám chậm trễ.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt run lên, nghĩ đến hắn đã dùng quyền lợi của mìnhtrên người nàng rồi. Một người một ngựa đi tới cửa thành, vượt qua cửa thành đang đóng cửa, nàng điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi lưng ngựa, thân thể nhẹ nhàng như tuyết, trong khoảnh khắc đã lên tường thành . Mới vừa lên tường thành , cũng không thèm nhìn trên tường thành một cái, lần nữa phi thân xuống.

Lúc này Dung Cảnh cũng nhẹ nhàng rơi trên tường thành, đưa tay giữ cánh tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt xoay người lại đánh một chưởng vào Dung Cảnh , Dung Cảnh không tránh không né, chế trụ cánh tay Vân Thiển Nguyệt không buông, một chưởng của Vân Thiển Nguyệt sắp đánh xuống, thấy Dung Cảnh hoàn toàn không có vẻ phản kháng, khó khăn lắm nàng mới dừng tay, mặt lạnh lùng nhìn hắn, “Không phải ngươi buông tha ta sao? Còn lôi kéo ta làm cái gì?”

Sắc mặt Dung Cảnh không tốt, “Ai nói ta buông tha cho nàng rồi?”

“Ngươi chưa nói sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm hắn.

“Chưa nói!” Dung Cảnh lắc đầu.

Vành mắt Vân Thiển Nguyệt đỏ bừng” “Ngươi nói yêu ta quá mệt mỏi, không muốn yêu nữa.”

“Ta nói yêu nàng quá mệt mỏi, nhưng chưa nói không muốn yêu.” Dung Cảnh nhìn vành mắt Vân Thiển Nguyệt hồng hồng , sắc mặt không tốt liền thay đổi, thở dài nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng đối với người nào đều một bộ dáng lý trí, vì sao hết lần này tới lần khác ở trước mặt ta lại không nói đạo lý như thế?”

“Vậy vì sao nãy giờ ngươi không nói gì?” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt tức giận, nàng nói hồi lâu, đã nghe đến hắn nói yêu nàng quá mệt mỏi, nàng còn có thể tỉnh táo và lý trí như thế nào?

“Ta vẫn không nói chuyện là không biết phải nói như thế nào.” Dung Cảnh nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt vì tức giận mà hồng lên , thở dài nói: “Ta rất để ý, đặc biệt để ý, để ý dường như là cơm nước không vào. Nhưng ta để ý là sai sao? Vốn ngày đó mưa to nàng nói rõ ràng với ta, trong lòng ta cỡ nào vui mừng, ta không cầu gì khác, nàng yêu ta là đủ rồi. Nhưng nàng có biết ta không ngờ rằng ngay cả người của hắn nàng còn chưa nhìn thấy chỉ nghe được giọng nói và hơi thở của hắn thì đã biết là hắn. Điều này làm cho ta rất khó chịu? Vân Thiển Nguyệt, ta không muốn so sánh, nhưng không tự chủ được mà so sánh, so sánh giữa ta và hắn người nào ở trong lòng nàng có phân lượng nặng hơn. Vừa so sánh như vậy, ta liền cảm thấy có lẽ cả đời này, ta cũng không có sức nặng như hắn ở trong lòng nàng, ta hận không thể khiến hắn chưa bao giờ xuất hiện tại trước mặt nàng.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Nhưng ta cũng biết không để cho nàng gặp hắn là không thể nào, nàng cũng biết ta phải có bao nhiêu quyết tâm mới mang nàng đi gặp hắn. Cho tới bây giờ ta không phải là người rộng lượng , ta chính là người keo kiệt, để ý.” Dung Cảnh tiếp tục nói: “Hắn là thái tử Đông Hải quốc. Nếu chỉ là một thân phận thái tử thì cũng thôi, nhưng hắn thật sự rất giống nàng. . . . . . Nàngcó biết hai ngày nàymỗi lần hắn nói làm việc, ta đều không tự chủ được mà nghĩ đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ nói giống như hắn, làm giống hắn. Nàng giống hắn như vậy , sao ta có thể không để ý? Ta sợ sau khi nàng nhìn thấy hắn, ta cái gì cũng không phải .”

“Dung Cảnh, vì sao ngươi lại không tự tin như thế?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thở dài.

Dung Cảnh chưa từng nói kịch liệt như thế, quay mặt đi không nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy Dung Cảnh, đem trọn thân thể dựa vào trong ngực của hắn, nhẹ giọng nói: “Cũng bởi vì chúng ta rất giống, mới không thể nào yêu nhau. Cho dù là kiếp trước, hay là kiếp này. Dung Cảnh, ngươi thông minh như vậy, vì sao không nghĩ tới điểm này? Gặp nhau lần nữa, hắn cũng chỉ là bằng hữu gần hơn là thân nhân của ta mà thôi.”

Hơi thở trầm thấp của Dung Cảnh thay đổi, quay đầu trở lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta phải làm thế nào, ngươi mới tin tưởng?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, “Ta cũng để ý ngươi, để ý ngươi không ít hơn so với ngươi để ý ta, trước kia thời điểm Tần Ngọc Ngưng thích ngươi ta liền để ý, rất để ý. Ngươi trách ta và Dạ Khinh Nhiễm cùng xem Tần Ngọc Ngưng và Dạ Thiên Khuynh diễn xuân cung sống, trách ta vẽ bảy mươi hai xuân cho Dạ Thiên Khuynh . Nhưng ngươi không biếtlúc ấy ta cở nào thống khoái , rốt cục nàng không có tư cách thích ngươi rồi, ngươi có biết chỉ cần về ngươi, trong lòng ta đều rất âm u. Thậm chí vì ngươi, mặc dù Dạ Thiên Khuynh không động thủ với Tần Ngọc Ngưng , nói không chừng ta sẽ không tiếc thủ đoạn đưa nàng lên giường của Dạ Thiên Khuynh . Ta chán chết nàng.”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, “Thật sự?”

“Dĩ nhiên!” Vân Thiển Nguyệt khẳng định gật đầu, nhìn vẻ mặt Dung Cảnh như thi như họa nói: “Cho nên, Dung công tử, không nên hoài nghi cùng chất vấn mị lực của ngươi. Càng không nên hoài nghi cùng chất vấn tâm tư của ta đối với ngươi . Ta đã trúng độc! Hơn nữa rất sâu.”

Cánh môi Dung Cảnh khẽ cong lên, “Nói như vậy ta có thể yên tâm!”

“Ừ! Hẳn là có thể yên tâm.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Cánh môi của Dung Cảnh tràn ra nụ cười, đưa tay đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, nói với nàng : “Nàng mau đi đi! Thời điểm buổi sáng ta đã truyền lời cho hắn . Để hắn ở Lạc tháp chờ nàng.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.

Dung Cảnh quay lưng lại, nhìn về phía cửa thành , giọng nói ôn nhuận uất ức, “Mặc dù các người đã lâu không gặp nhau, nhưng tốt nhất không nên quá lâu . Nếu khôngkhó tránh khỏi ta có suy nghĩ lung tung chạy đến kéo nàng trở về.”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, đứng bất động.

“Từ lúc ra đời đến bây giờ người có thể làm cho ta bội phục cũng chỉ có hắn .” Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, “Ánh mắt của nàng không tệ!”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, có chút mơ hồ.

“Đúng rồi, nàng gặp hắn tốt nhất để cho hắn giải trừ hôn ước Đông Hải quốc và Vinh vương phủ. Nàng phải biết rằng hiện tại Lạc Dao công chúa y cũng ở đây, không cẩn thận, hôm đó nàng thấy mặt của ta rồi.” Dung Cảnh lại nói: “Tránh cho Thu tháng tám còn có hoa đào nở, nàng phải xử lý cẩn thận!”

Mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tối sầm.

Dung Cảnh cúi đầu cười một tiếng, thân thể vẫn không quay lại, trong giọng nói mơ hồ hàm chứa vui vẻ, “Đông Hải quốc không hổ là toàn sinh ra mỹ nhân, dung mạo của Ngọc thái tử thật xứng với bốn chữ Ngọc chất che hoa , Lạc Dao công chúa đúng là đẹp như thiên tiên. Nàng cẩn thận một chút, chớ bị đầu độc! Hoa đào của nàng đã đủ nhiều rồi.”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đã đen thành đáy nồi, giọng nói âm hiểm nói: “Ngươi đã gặp Lạc Dao công chúa Đông Hải quốc?”

“Ừ, không cẩn thận gặp mặt một lần.” Dung cảnh gật đầu.

“Đẹp như thiên tiên?” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt cao hơn.

“Đúng là đẹp như thiên tiên.” Dung Cảnh gật đầu.

“Tháng tám đúng là không thể có Thu hoa đào, trái với tự nhiên! Nên cắt bỏ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng Dung Cảnh trong chốc lát, bỗng nhiên oán hận xoay người, nghe được tiếng cười Dung Cảnh chợt dừng bước lại hỏi, “Ngươi không đi với ta?”

“Tránh cho không cẩn thận gặp Lạc Dao công chúa, ta vẫn không nên đi!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, đi hai bước liền thi triển khinh công, người nhẹ nhàng rơi xuống tường thành .

“Mở cửa thành ra!” Dung Cảnh cũng không lập tức hạ thành tường, mà là đứng ở trên tường thành phân phó, binh sĩ thủ thành lập tức mở cửa thành ra, hắn lại phân phó Huyền Ca ở cửa thành lo lắng hãi hùng nửa ngày , “Ngươi mang Thiển Nguyệt tiểu thư đến Lạc tháp của Ngọc thái tử! Nàng không tìm được đâu.”

“Dạ, thế tử!” Huyền Ca thấy hai người hòa hảo rồi, lau mồ hôi trên trán, lập tức lên tiếng.

Mủi chân Vân Thiển Nguyệt vừa rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Dung Cảnh vẫn đứng trên tường thành, nàng thu hồi tầm mắt, chỉ thấy cửa thành mở ra, Huyền Ca nắm một con ngựa đi đến, vẻ mặt ai oán nhìn nàng. Nàng nhíu mày, đưa tay nhận lấy dây cương, phi thân lên ngựa.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, sau này ngài nhưng ngàn vạn lần đừng dọa thuộc hạ! Ngay cả hồn của thuộc hạ cũng bị ngài và thế tử hù dọa đến không còn .” Huyền Ca thấp giọng nói. Một câu nói xong còn có chút sợ. Thiển Nguyệt tiểu thư và thế tử nhà hắn mỗi lần cãi nhau đều rất kịch liệt, nhưng kịch liệt như vậy là lần đầu tiên.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buồn cười, vừa tức vừa cười nói: “Là hắn chọc ta !”

“Thế tử nhà ta đối với người nào cũng đều ôn nhuận khiêm tốn, thanh đạm xa cách, nhưng đối với ngài lại không giống . Ngài hãy bao dung một chút!” Huyền Ca nói.

Vân Thiển Nguyệt”Ừ” một tiếng, một trận ầm ĩ như vậy đem khúc mắt trong lòng hai người mở ra làm cho tâm tình của nàng cũng dễ chịu hơn. Nghĩ tới có đôi khi cãi nhau cũng là có chỗ tốt . Nàng cười nói với Huyền Ca : “Nhanh dẫn đường đi!”

Huyền Ca gật đầu, đi phía trước dẫn đường.

Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa đi theo phía sau hắn, Lăng Liên cùng Y Tuyết cũng bị vừa rồi làm cho sợ hãi, lúc này lập tức đánh ngựa đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt .

Đi đến một con đường, Huyền Ca quay lại sau không nhìn thấy bóng dáng của thế tử nhà mình , không nhịn được hỏi Vân Thiển Nguyệt , “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài cùng Ngọc thái tử của Đông Hải quốc . . . . . .”

“Một cố nhân!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Huyền Ca nghi ngờ đánh giá Vân Thiển Nguyệt một cái, quay đầu lại tiếp tục đi, không hề hỏi nữa . Trên người Thiển Nguyệt tiểu thư có rất nhiều bí mật, hắn cảm giác mình không biết cũng không có gì kỳ quái. Nhưng mà thật sự không nghĩ tới Ngọc thái tử lại là cố nhân của Thiển Nguyệt tiểu thư .

Lại đi qua hai con đường, đi tới một trước cửa của một cái viện , Lạc tháp này không kém bao nhiêu so với viện của Dung Cảnh , cửa ra vào và đường đi rất sạch sẽ. Lúc này đại môn mở rộng ra, trong sân có vài cây Hải Đường, còn có vài cây hoa cúc, nụ hoa Hải Đường vẫn chớm nở, hoa cúc đang nở kiều diễm.

Huyền Ca ghìm chặt cương ngựa,nói với Vân Thiển Nguyệt : “Thiển Nguyệt tiểu thư, chính là chỗ này!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vừa muốn tung mình xuống ngựa, thì thấy bên trong có một gian phòng cửa được mở ra, một nữ tử đi ra , nàng kia mặc áo hoa lệ, đầu đội lụa mỏng màu hồng nhạt , che kín dung mạo, nhưng có thể thấy được tóc mây búi cao, eo nhỏ nhắn , duyên dáng thướt tha, mặc dù không thấy được dung mạo, nhưng nhìn cử chỉ tư thái bực này cũng có thể biết là một tuyệt đỉnh mỹ nhân. Nàng nhớ tới lời nói của Dung Cảnh, ánh mắt tối sầm .

Nữ tử vừa mở cửa ra thấy có người thì khẽ giật mình, phía sau nàng có một tỳ nữ đi ra, ánh mắt nàng dừng trên mặt Vân Thiển Nguyệt nhìn kĩ trong chốc lát, thấp giọng nói với tỳ nữ của nàng: “Thúy nhi, đi hỏi xem là khách nhân nào?”

“Dạ, công chúa!” Nữ tử tên là Thúy nhi kia lập tức lên tiếng, đi về phía cửa.

Vân Thiển Nguyệt có võ công, mặc dù không có võ công cũng hiểu được môi ngữ, tự nhiên nghe rõ ràng lời của nữ tử và tỳ nữ kia. Vốn nàng muốn xuống ngựa liền ngừng động tác, bất động thanh sắc ngồi ngay ngắn .

Tỳ nữ kia đi đến nội viện, cửa của một gian phòng được mở từ bên trong ra, lộ ra gương mặt của thiếu niên La Ngọc , hắn nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt thì ngẩn ra, nhưng ngay sau đó hô lớn: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi tới làm cái gì?”

Bước chân của Thúy nhi dừng lại, xoay người lại nhìn thiếu niên.

Nàng kia hiển nhiên cũng khẽ giật mình, quay đầu nhìn thiếu niên, thấy thiếu niên không nhìn nàng, nàng quay đầu lại , ánh mắt rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt. Lúc này ánh mắt đánh giá Vân Thiển Nguyệt trừ xem kỹ ra thì còn nhiều thêm một phần không rõ, nhưng cũng không nói lời nào.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt hơi đổi, nhớ tới lời đồn đãi về nàng và Dung Cảnh cả thiên hạ đều biết, nàng nhìn nàng kia một cái, cười nói với thiếu niên : “Nghe theo đề nghị buổi sáng của ngươi, hôm nay tới gặp người.”

Thiếu niên nghe vậy hừ một tiếng, “Ngươi còn không coi là đần.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

” Ta hảo ý mời, ngươi không đến, hôm nay không mời mà tới.” Thiếu niên còn bị chuyện trước kia Vân Thiển Nguyệt làm cho tức giận, tức giận nói: “Ngươi tới chậm, Tử Thư ca ca không có ở đây.”

“Đi nơi nào?” Vân Thiển Nguyệt không thèm để ý thiếu niên tức giận.

“Ở đâu tại sao ta phải nói cho ngươi?” Thiếu niên hừ một tiếng, quay lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Vân Thiển Nguyệt nhìn cửa đóng thật chặt, nghĩ tới đây chính là bế môn canh trong truyền thuyết sao! Nàng cười cười.

Nữ tử vốn đứng ở cửa bỗng nhiên vén làn váy đi xuống bậc thang , đi về phía cửa . Thúy nhi thấy nữ tử kia đi tới, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, vội vàng trở về vịn nữ tử kia.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, nữ tử này là Lạc Dao công chúa!” Huyền Ca ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, nàng đã đoán ra thân phận của nữ tử này . Mặc dù không thấy mặt, nhưng tư thái kỳ ảo cao quý mềm mại như nước như vậy, so sánh với tất cả nữ tử nàng đã gặp thì đều đẹp hơn. Thanh Uyển công chúa, Tần Ngọc Ngưng, cho dù là gia chủ Lam gia Lam Y, sợ là cũng không sánh kịp .

“Thiển Nguyệt tiểu thư hữu lễ, Lạc Dao ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy Thiển Nguyệt tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền.” Lạc Dao công chúa đi tới trước cửa , cùng Vân Thiển Nguyệt giữ khoảng cách nhất định , mặc dù khẽ nhếch mặt nhìn nàng, nhưng không thấy bất kỳ sự không thích hợp nào. Giọng nói không phải là loại đặc biệt mềm mại, nhưng lại cực hay.

“Thì ra là Lạc Dao công chúa! Ngưỡng mộ đã lâu!” Vân Thiển Nguyệt cũng không xuống ngựa, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa cười nhạt, giọng nói trong trẻo như nước, “Công chúa thùy mị khuynh thành, lại càng danh bất hư truyền.”

Lạc Dao công chúa cười cười, vừa muốn nói cái gì nữa, cửa phòng thiếu niên La Ngọc bỗng nhiên mở ra từ bên trong, hắn đứng ở cửa sắc mặt không tốt nói với Vân Thiển Nguyệt : “Tử Thư ca ca đi Bích Ba đình ở Thúy Vi sơn , ngươi muốn tìm hắn phải đến đó.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Thiếu niên “rầm”một tiếng liền đóng cửa phòng lại .

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hỏa khí của đứa nhỏ này vẫn còn lớn, nàng thu hồi tầm mắt nói với Lạc Dao công chúa: “Xin lỗi, ta phải chạy tới Thúy Vi Sơn, không cùng công chúa nói chuyện được. Ngày khác gặp lại.”

“Thiển Nguyệt tiểu thư tìm thái tử hoàng huynh có chuyện gì?” Lạc Dao công chúa giống như không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói cáo từ, cười hỏi.

“Có chút chuyện.” Vân Thiển Nguyệt xuất phát từ lễ phép, tất nhiên không thể vừa dứt lời liền rời đi.

“Mấy ngày nay Thái tử hoàng huynh vẫn thích cảnh sắc rừng xanh núi thẳm ở Thúy Vi sơn, cho nên mỗi ngày đều đến đó nửa khắc.” Lạc Dao dịu dàng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư mới vừa tới hôm qua sao? Hôm đó ta thấy Cảnh thế tử, không thấy ngươi và hắn ở cùng nhau.”

“Không sai, ta vừa tới hôm qua .” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

Lạc Dao công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng , dường như rất nghiêm túc nói: “Cảnh thế tử rất tốt.”

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, cười nhạt một tiếng, “Phải ,không tệ!”

Lạc Dao công chúa cúi đầu vỗ về chơi đùa vạt áo, trên đầu ngón tay trắng nõn mãnh khảnh có móng tay trơn bóng, động tác của nàng rất chậm, dường như chơi đùa rất chăm chú, Vân Thiển Nguyệt cũng không vội vàng rời đi, mà là nhàn nhạt nhìn nàng, giây lát sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười với Vân Thiển Nguyệt , “Canh giờ không còn sớm. Thiển Nguyệt tiểu thư muốn tìm thái tử hoàng huynh thì mau đi sớm đi! Đường đến Thúy Vi sơn không dễ đi, ngươi phải cẩn thận một chút. Mặc dù Thái tử hoàng huynh nhìn gần gũi, kì thực không dễ thân cận, đối với tỷ muội chúng ta cũng không thân cận lắm, trừ Ngọc nhi là ngoại lệ.”

“Đa tạ lời khuyên của công chúa .” Vân Thiển Nguyệt quay đầu ngựa lại, đánh ngựa rời đi.

Huyền Ca nhìn Lạc Dao công chúa một cái, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Lăng Liên và Y Tuyết cũng nhìn Lạc Dao công chúa một cái, đồng thời đánh ngựa đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, một nhóm bốn người rất nhanh rời khỏi con đường này.

Lạc Dao vẫn đưa mắt nhìn bóng dáng Vân Thiển Nguyệt rời đi, cho đến khi bóng dáng màu tím nhạt biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào nội viện.

“Công chúa, ngài. . . . . .” Thúy nhi đuổi theo Lạc Dao công chúa, nhìn lén sắc mặt của nàng.

“Nàng chính là Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương Phủ a! Ta vẫn luôn muốn gặp nàng, giống như Cảnh thế tử Vinh vương phủ, vẫn luôn muốn gặp.” Lạc Dao quay đầu nhìn Thúy nhi một cái, thấp giọng nói.

Thúy nhi lo lắng nhìn công chúa, “Công chúa, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . .”

“Đi hái chút ít hoa cúc rồi rửa sạch, pha một bình trà hoa cúc đưa qua cho Cảnh thế tử đi. Mấy ngày nay Cảnh thế tử mệt nhọc, mà chỉ nhà chúng ta mới có hoa cúc.” Lạc Dao công chúa cắt đứt lời nói của Thúy nhi, phân phó nàng .

Thúy nhi ngẩn ra, gật đầu, “Dạ, nô tỳ đi ngay!”

Lạc Dao không nói thêm gì nữa, dẫn theo làn váy đi tới gian phòng . Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa ra khỏi đầu phố, ghìm chặt cương ngựa, nghỉ chân quay đầu lại nhìn về phía viện kia. Trong lòng suy nghĩ những lời Lạc Dao công chúa mới nói. Câu nói cuối cùng kia của nàng kì thực ý vị thâm trường. Bỗng nhiên nàng cười cười, phân phó ba người phía sau: “Ta biết Thúy Vi sơn ở đâu, các ngươi không cần đi theo .”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử sai thuộc hạ dẫn đường cho ngài.” Huyền Ca lập tức nói.

“Hắn để dẫn đường chỉ là bởi vì ta tìm không được viện của Ngọc thái tử , lúc này Ngọc thái tử không có ở đây , mà là đến Thúy Vi sơn, ta tìm được Thúy Vi Sơn, cho nên ngươi không cần phải đi theo.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thấy Huyền Ca còn muốn nói gì nữa, nói với hắn : “Ngươi đi thông báo cho thế tử nhà ngươi một tiếng, ta đã đi Thúy Vi sơn rồi.”

Huyền Ca thấy Vân Thiển Nguyệt kiên trì, chỉ có thể ngậm miệng, gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lăng Liên và Y Tuyết, hai người đồng thời gật đầu, nàng đánh ngựa đi về phía thành bắc .

Phương hướng của đê đập là thành Nam , Thúy Vi sơn ở thành bắc, Vân Thiển Nguyệt rất nhanh đã đi về phía thành Bắc, dọc theo sông Hà Cốc đi về phía Thúy Vi sơn. Con đường phương viên mười của huyện Hà Cốc đã sớm được sửa chữa tốt, nhưng trên mặt đường khó tránh khỏi có chút bùn cát mà nước sông ứ lên. Vó ngựa bước vào có dấu chân thật sâu.

Trên đường có mấy quan viên mà hôm qua nàng ở phủ nha nhìn thấy, đang mang theo binh lính khai thông đường. Nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt vội vàng chào. Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên ngựa gật đầu, vòng qua những người này đi lên Thúy Vi sơn.

Đi tới chân núi của Thúy Vi sơn , Vân Thiển Nguyệt thấy được giữa sườn núi có một cái đình nghỉ mát, cũng chính là Bích Ba đình. Bên trong Bích Ba đình có một bóng người đang ngồi, bóng người kia đưa lưng về phía bên này, không nhìn thấy dung mạo, nhưng có thể thấy được cẩm bào xa hoa, điểm một chút ánh sáng rực rỡ. Nàng nhìn bóng người kia chốc lát, tung mình xuống ngựa, đi bộ lên núi.

Đá trên núi quả nhiên rất xốp, nhưng bước chân của Vân Thiển Nguyệt nhẹ vô cùng, cũng không dẫm lên cục đá rơi xuống, nên không phát ra động tĩnh nào.

Đoạn đường này nàng không biết trong đầu suy nghĩ những gì, có lẽ là cái gì cũng đều không nghĩ. Đợi đến khi Vân Thiển Nguyệt phục hồi tinh thần lại , đã đứng ở ngoài Bích Ba đình. Nàng dừng bước, thấy nam tử vẫn ngồi, dường như không biết có người đến .

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, tóc đen như mực, trâm mặc ngọc trâm cơ hồ dung hợp với màu sắc của tóc đen. Hơi thở quanh thân hắn dường như dung hợp với ánh mặt trời giữa sườn núi , rất là ấm áp. Nàng hít sâu một hơi, há miệng, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Thất, là ngươi sao?”

Thân thể của nam tử cứng đờ.

“Thải tụ ân cần phủng ngọc chung, đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tận đào hoa phiến để phong. Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân công chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt nhẹ như mây khói.

Nam tử mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thấy được một dung mạo tuyệt diễm . Làn da như ngọc, lông mày như than, như một tác phẩm tinh xảo của tiên nhân, nếu như tụ tập tất cả tinh hoa , mới tạo ra một dung nhan như ngọc như vậy. Trừ đôi mắt, nàng không tìm được những thứ ngày xưa. Trong lòng nàng chấn động, bỗng nhiên cười khẽ, “Ta chưa từng nghĩ đến tái thế làm người vậy mà ngươi có thể biến thành đại mỹ nhân. Chậc chậc!”

Ánh mắt của Ngọc Tử Thư hiện lên hàng vạn hàng nghìn cảm xúc, giống như trước nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn chằm chằm một lát, dường như bị tiếng cười của nàng bừng tỉnh, hắn bỗng nhiên quay mặt đi, có chút buồn bực nói: “Ta cũng không muốn có dung mạo này bị ngươi cười nhạo.”

Vân Thiển Nguyệt chợt cười to, không cố kỵ cười nhạo nói: “Thật nữ nhân!”

Ngọc Tử Thư quay đầu trở lại, bỗng nhiên đứng lên, hai bước đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, đưa tay gõ đầu nàng một cái, buồn bực nói: “Đây là ngươi muốn ép ta phá hủy dung mạo sao?”

“Không dám! Không dám!” Vân Thiển Nguyệt cố nén cười lắc đầu, che đầu oán giận nói: “Đều sống hai đời rồi, làm sao ngươi còn không bỏ được tật gõ đầu ta?”

Ngọc Tử Thư bỗng nhiên dừng tay, trong mắt chỉ có mấy phần vui mừng, dường như là u buồn, mấy phần ấm áp, mấy phần hoảng hốt, mấy phần phức tạp nhìn Vân Thiển Nguyệt, thân thể cũng bởi vì những lời này của Vân Thiển Nguyệt mà cứng đờ.

Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt đau xót, bỗng nhiên tiến lên một bước, vươn hai cánh tay ra ôm lấy nam tử trước mắt , cánh tay ôm thật chặt , cả người dính trên người hắn, nghẹn ngào nói: “Tiểu Thất, ngươi còn sống thật tốt !”

Thân thể Ngọc Tử Thư khẽ run lên, trên dung nhan tuyệt diễm có chút động dung.

“Ta nghĩ qua vô số loại, nhưng đều không dám nghĩ tới ngươi có thể sống mà xuất hiện trước mặt của ta.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói: “Đây không phải là mơ sao? Hẳn không phải là giấc mơ, nếu không ngươi véo ta một cái. Hung hăng véo, đừng nương tay. Nhưng mà ta biết ngươi chưa bao giờ nương tay với ta. Lần đó ta bị thương không dưỡng thương cẩn thận, còn vụng trộm giấu ngươi chạy đến quán bar, uống rượu, suýt nữa bị vô lễ , sau đó ngươi không phải là véo khiến chân ta bầm tím sao? Nhiều tuần lễ cũng không xuống giường được.”

“Vân nhi, thật sự là ngươi!” Hốc mắt Ngọc Tử Thư cũng chua xót, vươn tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ, là ta, là ta!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng không muốn rơi lệ, nhưng dường như nước mắt không tự chủ được từ hốc mắt tựu chảy xuống.

“Ta cũng cho là sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.” Giọng nói của Ngọc Tử Thư khàn khàn.

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, vốn nước mắt đã cạn lại mãnh liệt trào ra. Có lẽ không đến thời điểm gặp nhau thì sẽ nghĩ đến các tình hình gặp mặt , sẽ có vô số lý do để cho tâm tình bình tĩnh, thời gian trôi qua bao nhiêu năm cảm thấy tâm tình có thể bình thản không có chấn động, sẽ để cho một ít trí nhớ cùng tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng, nhưng cho đến giờ phút này, tất cả phòng tuyến đều dễ dàng bị phá hủy. Nàng muốn khóc rống lên một trận, khóc lớn một trận, khóc cho nhẹ nhàng , dường như chỉ có như vậy mới có thể chạm vào cảm giác gặp nhau giống như trước.

Nghĩ như vậy, quả thật Vân Thiển Nguyệt cũng làm như vậy. Nước mắt mãnh liệt chảy ra làm ướt cẩm bào trước ngực Ngọc Tử Thư .

Ngọc Tử Thư không nói thêm gì nữa, chỉ ôm Vân Thiển Nguyệt, không ngăn cản, tùy ý nàng khóc.

Cả Thúy Vi sơn phiêu đãng tiếng khóc của Vân Thiển Nguyệt, loáng thoáng, truyền đi rất xa.

Hai canh trà sau, nước mắt của Vân Thiển Nguyệt vẫn không ngừng, Ngọc Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đẩy nàng nói: “Vân nhi, nếu ngươi tiếp tục khóc nữa thì ta sẽ bị nước mắt của ngươi làm cho chìm mất.”

“Muốn nhấn chìm ngươi.” Vân Thiển Nguyệt khóc đến lợi hại, nhất thời không ngăn được, nức nở nói.

“Lời này nghe như thế nào không đúng, chẳng lẽ ngươi muốn ta đường đường là thái tử của một nước lại đi làm thái giám ?” Ngọc Tử Thư cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt “xì một tiếng bật cười, hừ nói: “Chuyện cười này của ngươi thật là chân thật.”

“Là ngươi quá ít!” Ngọc Tử Thư nói.

“Ta còn chưa khóc đủ ! Để cho ta khóc một lát.” Vân Thiển Nguyệt vừa nói chuyện vừa khóc lên.

“Ngươi đừng khóc! Cho dù không cố kỵ quần áo của ta, cũng phải cố kỵ Cảnh thế tử. Một lát nữa ngươi mang đôi mắt đỏ hồng trở về, hắn còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi.” Dường như Ngọc Tử Thư rất bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vỗ vào ngưoi Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới hắn nói câu đầu tiên đã dễ dàng đưa Dung Cảnh ra hù nàng, hừ một tiếng, “Ngươi vốn đã bắt nạt ta.”

“Ta oan uổng!” Ngọc Tử Thư giơ tay lên.

Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra , nhìn cẩm bào trước ngực hắn bị nàng làm cho rối tinh rối mù, vừa thấy bộ dạng hắn giơ tay lên hợp với dung mạo của hắn thì cảm thấy vô cùng quái dị, nàng cười trừng mắt liếc hắn một cái, “Cứ oan uổng ngươi!”

Ngọc Tử Thư thả tay xuống, nhìn y phục của mình cười khổ.

“Y phục này rất quý sao?” Vân Thiển Nguyệt lấy khăn tay ra, lau nước mắt nói.

Ngọc Tử Thư cho nàng một cái ánh mắt ngươi cứ nói đi.

Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Dù sao ngươi là thái tử Đông Hải quốc, lại có rất nhiều tiền, còn cần một bộ y phục rách rưới sao? Dứt khoát cởi ra ném đi .”

“Y phục này có thể nhận nước mắt của ngươi cũng đáng! Nhưng mà tất nhiên không thể ném đi, tốt hơn nên đưa cho Cảnh thế tử xem một chút, để cho hắn bồi ta một kiện khác. Mặc dù Đông Hải quốc có tiền, nhưng ta yêu dân như con, có tiền cũng không có thể chà đạp như vậy .” Ngọc Tử Thư cười nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, “Ngươi thật là một thái tử tốt !”

“Ừ! Ta là một thái tử tốt .” Ngọc Tử Thư khẳng định nói.

“Ta cứ không bồi thường cho ngươi! Cũng không để cho Dung Cảnh bồi thường.” Vân Thiển Nguyệt lau nước mắt trên mặt xong, tiến lên một bước, dùng khăn quyên lau nước đọng cùng vết bẩn bị nàng khóc ướt trước ngực hắn .

“Cảnh thế tử nói, nếu ngươi khóc hư một bộ y phục của ta , hắn sẽ bồi cho ta mười vật có giá trị.” Ngọc Tử Thư nhìn tay Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ấm áp mỉm cười.

Vân Thiển Nguyệt dừng tay lại, “Hắn thật sự nói như vậy?”

“Ừ! Hắn phái người truyền lời cho ta có truyền một câu như vậy .” Ngọc Tử Thư gật đầu.

“Đồ gia hỏa phá sản!” Vân Thiển Nguyệt căm phẫn một tiếng, dùng sức lau hai cái trước ngực Ngọc Tử Thư , có chút tàn bạo nói: “Dù hắn bồi thường ngươi cũng không được lấy.”

“Ta rất muốn.” Ngọc Tử Thư cười nói.

“Muốn cũng không được lấy.” Vân Thiển Nguyệt lau xong, cất khăn quyên cầm trong tay vào trong ngực.

Ngọc Tử Thư nhìn thoáng qua khăn quyên trắng, nhìn bộ dạng bá đạo của Vân Thiển Nguyệt , chế nhạo cười nói: “Vân nhi, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi còn không phải là thế tử phi Vinh vương phủ, còn không có gả cho Cảnh thế tử đi? Thế mà đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho hắn rồi hả?”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, “Cái này chứng minh ta có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu.”

Ngọc Tử Thư cười cười, nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên không nói thêm gì nữa. Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau , bỗng nhiên im lặng. Một lát sau, Ngọc Tử Thư đưa tay ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực một lần nữa, dùng giọng nói cực kỳ chân tình trầm thấp thở dài nói: “Vân nhi, ta đã nghĩ ngươi sẽ vì Cảnh thế tử mà không nhận thức ta. May là! Ta thật cao hứng. . . . . .”
Bình Luận (0)
Comment