Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 237

Vân Thiển Nguyệt thấy sắc mặt Dung Cảnh hòa hoãn, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, linh thuật này đúng là có chút huyền diệu, nếu hắn không thích, nàng không học cũng được! Huống chi hắn nói cũng đúng. Mọi sự vạn vật, có thừa có thiếu, có được có mất, nhân quả tuần hoàn. Linh thuật bực này, đúng là không hữu dụng cho thân thể.

“Một đêm không ngủ, mà nàng vẫn rất có tinh thần!” Dung Cảnh đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, miễn cưỡng lườm nàng một cái.

Vân Thiển Nguyệt cười rực rỡ: “Vật này có tác dụng nâng cao tinh thần!”

Dung Cảnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, cảnh cáo nói “Có tác dụng tốt đến đâu đi nữa, nàng đều thu liễm một chút cho ta, không cho phép dùng lung tung.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

Dung Cảnh không hề để ý nàng nữa, đứng thẳng lên, đi tới chậu nước gần cửa sổ rửa mặt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn trong chốc lát, âm thầm làm mặt quỷ, còn chưa kịp thu hồi vẻ mặt, đã thấy Dung Cảnh quay đầu lại nhìn thấy, mặt nàng nhất thời cứng đờ, Dung Cảnh quay đầu trở lại, giống như không nhìn thấy tiếp tục rửa mặt, khóe miệng nàng kéo ra, từ trên người hắn thu hồi tầm mắt, mặc dù hắn không dây dưa việc nàng học linh thuật nữa, nhưng chắc hẳn trong lòng vẫn để ý. Sắc mặt nàng có chút ngượng ngùng.

“Chuyện của nàng đều an bài thỏa đáng sao?” Dung Cảnh rửa mặt xong, cầm khăn quyên lau mặt.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới đêm qua nàng vốn muốn gặp Tam công tử và Hoa Lạc từ Tây Duyên trở về, lại ở trong ám thất trì hoãn. Vốn là muốn gọi Lăng Liên và Y Tuyết ở phía ngoài hỏi thăm, lại nghĩ tới hai người kia bị nàng đuổi đi đến chỗ phụ thân rồi, bèn hỏi: “Chàng cải trang dịch dung sao? Dù thế nào cũng không thể dùng thân phận thế tử Vinh vương phủ đi! Hiện tại chàng là người trong triều, không có sự chấp thuận của lão hoàng đế không thể một mình ra kinh .”

“Quan tâm chính nàng đi!” Dung Cảnh không nhìn nàng, giọng điệu vẫn còn có chút buồn bực.

Vân Thiển Nguyệt biết hắn còn đang khó chịu, nên không hề để ý tới hắn nữa. Cũng đi tới chỗ chậu nước rửa mặt, rửa đơn giản, đi tới trước gương tháo tóc đã được tết cẩn thận ra, sửa lại thành loại búi tóc rườm rà mà mình chưa bao giờ búi. Nàng bận việc, Dung Cảnh ngồi ở trước bàn không có ý tứ hỗ trợ, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái.

Vân Thiển Nguyệt bận việc hồi lâu, xử lý búi tóc xong, liền đi tới tủ treo quần áo, bên trong toàn một màu tím yên la, nàng lật tới lật lui một hồi, có chút nhụt chí, quay đầu lại nhìn Dung Cảnh: “Không có quần áo mặc, làm sao bây giờ?”

“Thanh Ảnh!” Dung Cảnh hô một tiếng với bên ngoài.

“Thế tử!” Thanh Ảnh nhẹ nhàng rơi xuống.

“Đi Tiên Y phường xem hai bộ y trang ta phân phó đêm qua đã làm xong chưa?” Dung Cảnh phân phó.

“Dạ!” Thanh Ảnh lên tiếng rời đi.

Vân Thiển Nguyệt lập tức nở nụ cười: “Đêm qua chàng

đã chuẩn bị rồi?”

“Chẳng lẽ chờ nàng hét lên mới chuẩn bị?” Dung Cảnh khẽ hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt vốn cảm thấy bóc lột phụ thân được một môn thần kỹ, trong lòng khoan khoái, hiện tại đã sớm bị Dung Cảnh diệt hết sự vui vẻ rồi. Nàng có chút buồn bực, sớm biết trở lại bị hắn đối xử lạnh nhạt, đánh chết nàng cũng không học, mặc dù học, cũng không lấy ra biểu hiện. Giờ thì hay rồi, tự gây nghiệt rồi! Ở nơi nào bóc lột phụ thân? Thành bóc lột chính mình thì có.

“Người nào ngoài sân? Có chuyện gì vậy?” Lúc này, cửa viện truyền đến giọng nói của Thính Tuyết, Thính Vũ.

Vân Thiển Nguyệt đang buồn bực, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, hai nữ tử có dung mạo xa lạ, nhưng nói xa lạ cũng không phải tất cả đều như vậy, ít nhất mơ hồ có mấy phần giống Lăng Liên và Y Tuyết, nàng lập tức hiểu đây là phụ thân sửa lại dung mạo cho các nàng, quả nhiên là cao thủ. Nàng lập tức gọi ra bên ngoài: “Thính Tuyết, Thính Vũ, để cho các nàng đi vào.”

Thính Tuyết, Thính Vũ nghi ngờ, lập tức tránh ra.

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cung kính đi vào phòng.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước mặt hai người cẩn thận đánh giá một phen, không có chút dấu vết thi thuật nào, khó có thể tưởng tượng phụ thân nàng sao mà làm được. Nàng không khỏi dâng lên hứng thú nồng đậm với loại thi thuật này, than thở nói: “Phụ thân là thần rồi!”

“Tiểu thư, chúng ta đều bị hù dọa! Đây cũng quá thần kỳ đi.” Lăng Liên kinh dị nói.

“Đúng vậy! Vương gia thật là có bản lãnh.” Y Tuyết sờ sờ mặt “Cũng thật giống nhau.”

“Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người: “Mặt mày các ngươi cũng có mấy phần tương tự giống như cũ, xem ra phụ thân chu đáo bảo lưu chỗ tương tự trong nét di truyền của Lăng gia và Y gia, dù sao các ngươi xuất thân từ hai nhà này, quá mức xa lạ thì không tốt, hiện tại như vậy vừa vặn, cũng giống vẻ bề ngoài. Là các ngươi, cũng không phải là các ngươi.”

“Dạ!” Hai người nhất tề gật đầu.

“Không biết phụ thân làm như thế nảo? Hẳn là thi thuật ở mi tâm của các ngươi.” Vân Thiển Nguyệt chạm vào mi tâm hai người, tay không nhịn được có chút ngứa ngáy, tựa hồ muốn nghiên cứu một phen.

“Vân Thiển Nguyệt, lấy móng vuốt của nàng xuống, bỏ ý niệm trong lòng nàng đi! Nếu không ta sẽ đìm Duyên thúc thúc ngay bây giờ, ông ấy nhất định có biện pháp để nàng quên mất thứ nàng đã học đêm qua.” Ánh mắt Dung Cảnh lành lạnh quét tới.

Vân Thiển Nguyệt lập tức rút tay về, cười cười với Dung Cảnh: “Nghĩ gì thế? Ta đã đáp ứng chàng nha, tất nhiên sẽ không dùng lung tung.”

“Nàng tự giác là tốt rồi! Nếu không ta không ngần ngại giúp nàng quên đi.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Chàng thật là đại gia của ta!” Vân Thiển Nguyệt tức giận xoay người, từ khi nào hắn biến thành bà quản gia của nàng rồi? Đâu chỉ là bà quản gia? Nếu là bà quản gia, nàng còn dám đuổi người đi, đáng tiếc thời điểm người này lạnh mặt xuống, khiến nàng không biết làm sao.

Dung Cảnh bỗng nhiên cười, không biết là bị chọc tức cười, hay là những lời này thật buồn cười, hắn chậm rãi nói “Vân Thiển Nguyệt, da của nàng thật là quá lỏng rồi, ta thấy cần phải kéo xiết chặt lại.”

“Không phiền đại giá của Dung công tử rồi! Da tiểu nữ thì tự tiểu nữ xiết là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt bực mình hừ một tiếng.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Lăng Liên và Y Tuyết. Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng thối lui ra ngoài cửa.

“Đợi một chút, Tam công tử và Hoa Lạc đâu?” Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nhìn hai người.

“Thưa tiểu thư, ngài muốn gặp bọn họ sao? Đêm qua biết tiểu thư không trở lại, nô tỳ truyền lời cho bọn họ không cần tới. Hiện tại nếu ngài muốn gặp, lúc này nô tỳ sẽ truyền tin.” Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Mời Tam công tử đến đây đi! Hoa Lạc không cần tới, cùng đám người Hoa Sênh ở ngoài thành chờ ta đi Lam gia!”

Lăng Liên gật đầu, lên tiếng đi xuống.

“Y Tuyết, không, Thính Tuyết!” Vân Thiển Nguyệt hướng ra phía ngoài hô một tiếng.

“Tiểu thư!” Thính Tuyết ở bên ngoài lập tức lên tiếng.

“Ngươi đi nói cho Ngọc Trạc và Lục Chi, kể từ hôm nay, tẩu tử chưởng gia, chuyện tình lớn nhỏ trong phủ, tất cả đều đưa cho tẩu tử làm chủ.” Vân Thiển Nguyệt phân phó một câu.

“Dạ!” Thính Tuyết lên tiếng, lập tức đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy ngoại trừ chờ Tam công tử tới không có lời nhắn nhủ nào khác nữa. Quay đầu hỏi Dung Cảnh “Dạ Thiên Dật lên đường chưa?”

Dung Cảnh không đáp lời, giống như không nghe thấy.

“Này, ta nói chuyện với chàng đấy!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.

“Nàng nói chuyện với ta thì ta phải đáp lại nàng? Đạo lý gì vậy?” Dung Cảnh nhàn nhạt nói.

Vân Thiển Nguyệt nhất thời tức giận “Dung Cảnh, rốt cuộc chàng còn muốn khó chịu tới khi nào? Có phải muốn bởi vì ít chuyện mà ta với chàng mỗi người đi một ngả hay không? Khiến hai người đều khó chịu, chàng mới cam tâm?”

“Ta khó chịu như vậy một lát mà thôi, nàng đã nhịn không được rồi hả?” Dung Cảnh để chén trà nhỏ xuống nhướng mày.

“Ai nguyện ý vừa sáng sớm thấy chàng mặt lạnh?” Vân Thiển Nguyệt bực mình hừ lạnh.

“Được rồi! Vẫn là để ngày khác đòi lại loại khó chịu này từ trên người Duyên thúc thúc đi! Ông ấy tất nhiên biết rõ ta sẽ để ý, còn đáp ứng dạy cho nàng. Thời gian sau này, ta cũng sẽ khiến ông không được thoải mái.” Dung Cảnh xoa bóp mi tâm.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, bỗng nhiên hì hì cười một tiếng, đi tới ôm lấy hắn “Dù sao chàngkhông khó chịu với ta là được! Chàng nói không sai, phụ thân biết, còn nói ta học cái này chàng chưa chắc cao hứng. Ông ấy cố ý không để cho chàng thoải mái! Sau này chàng không để cho ông ấy thoải mái hơn nhiều là tốt rồi.”

Dung Cảnh đưa tay ôm thân thể nàng đang cọ cọ vào người hắn, cười lắc đầu “Không có biện pháp với nàng mà!”

Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, nghĩ tới chẳng lẽ ta cần chàng có biện pháp hả?

“Thế tử!” Từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Thanh Ảnh.

“Lấy đến rồi?” Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra.

“Dạ!” Thanh Ảnh ném cái bao nho nhỏ vào từ cửa sổ đã được mở ra.

Dung Cảnh đưa tay tiếp được, đưa cho Vân Thiển Nguyệt “Đi thay đi!”

Vân Thiển Nguyệt mở bao nhỏ ra, chỉ thấy bên trong có một bộ nam bào bằng gấm màu đen, nhìn số đo là vóc người Dung Cảnh có thể mặc, có một bộ quần áo lăng la màu lam nhạt thắt lưng xanh biếc khảm ngọc châu hoa lệ, may theo số đo của nàng, nàng cầm lấy hai kiện y phục nhìn kỹ, rồi cầm lấy bộ lăng la đi đến sau tấm bình phong.

Vân Thiển Nguyệt vừa tới sau tấm bình phong, Dung Cảnh phất tay, màn che nhẹ nhàng rơi xuống, cởi cẩm bào nguyệt nha màu trắng ra, cầm lấy cái cẩm bào màu đen mặc lên người.

Hai người cách bình phong, có thể nghe được âm thanh sột soạt khi thay y phục.

Vân Thiển Nguyệt mặc xong đi ra ngoài, Dung Cảnh đã sớm thay đổi xong. Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh. Nói thật, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng trông thấy hắn mặc y phục có màu sắc khác, đều là thuần một loại cẩm bào trắng nguyệt nha. Hôm nay đổi một thân cẩm bào màu đen, thắt eo ngọc đái, lại hoàn toàn khác với vẻ ôn nhuận như ngọc thường ngày, giống như là một khối mặc ngọc, hoặc như là một thanh huyền thiết ngàn năm, giấu sắc bén ở phía sau cẩm bào màu đen, nếu không phải khuôn mặt giống nhau, thì phảng phất như hai người khác nhau.

“Không đẹp?” Dung Cảnh nhướng mày nhìn ánh mắt Vân Thiển Nguyệt.

“Đẹp mắt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, sắc mặt có chút kỳ quái nói “Rốt cục ta hiểu tại sao chàng không phải màu trắng không mặc.”

“Hả?” Dung Cảnh nhìn nàng.

“Màu trắng có thể che phủ khí chất mạnh mẽ trên người chàng, màu đen tôn quý, Lão hoàng đế vốn đã không dung được Vinh vương phủ, nếu mỗi ngày chàng đều mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt lão hoàng đế. Ước chừng hắn càng không muốn chàng được sống.” Vân Thiển Nguyệt nói. Đúng như cô cô nàng và đại bá nàng đã từng nói, đế vương đều nguyện ý thần tử xuất ra vẻ yếu kém hơn so với hắn? Nàng vốn cho là cẩm bào trắng nguyệt nha có thể nói rõ khí chất của hắn, lại không nghĩ đến mặc cẩm bào màu đen có thể làm cho hắn lộ ra tôn quý từ trong xương hơn. Chính là câu “Ung dung nhã trí, vương hầu vô song.”

“A. . . . . .” Dung Cảnh cười khẽ một tiếng “Không phải là vì tính toán như nàng nói đâu, chẳng qua là ta thích màu trắng mà thôi.”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lóe, không nói thêm gì nữa, đi tới trước gương nhìn thoáng qua chính mình, đổi lại bộ y phục này, nàng cũng không có nhiều biến hóa lắm, nếu nói biến hóa, chính là màu lam và màu xanh biếc kết hợp, một là bầu trời một là hồ nước, so sánh với vẻ xinh đẹp và ấm áp của màu tím thì nhiều hơn một chút lạnh lẽo. Nàng thay đổi cười đùa cùng lười nhác, giữa lông mày mơ hồ có chút anh khí. Chợt nhìn, cũng có chút tưởng như hai người. Nếu lại dùng linh thuật che dấu một chút dung mạo thì khẳng định Dạ Thiên Dật không nhận ra.

Lúc này ngoài cửa sổ có một tia gió nhẹ khác thường bay xuống, sau gió nhẹ, một người nhẹ nhàng rời xuống.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại, chỉ thấy Tam công tử đang vén màn che đi tới, khi thấy hai người trong phòng mặc khác ngày thường thì rõ ràng ngơ ngác một chút. Cũng chỉ là thoáng ngơ ngác rồi cười nói “Quả nhiên người vì xiêm y mã vì yên.”

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn đã tự dịch dung thành bộ dáng của nàng, cười nói “Một chuyến đi Tây Duyên này cực khổ rồi! Có thu hoạch gì không?”

“Hoàn hảo!” Tam công tử mỉm cười nhưng mặt mày buồn bã.

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày “Tình huống không tốt?”

“Ừ!” Tam công tử gật đầu, thấp giọng nói: “Mệnh của bà nhiều nhất chỉ còn nửa năm thôi.”

Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười, nghiêm nghị hỏi “Là dạng bệnh bất trị gì?”

“Bệnh lao!” Tam công tử phun ra hai chữ.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, đây thật là bệnh bất trị. Nàng nhìn Dung Cảnh một cái, thấy sắc mặt Dung Cảnh bình tĩnh, hỏi “Bà ấy có an bài gì cho ngươi không?”

Tam công tử cũng nhìn Dung Cảnh một cái, lắc đầu, thấp giọng nói “Bà biết hiện tại ta đi theo ngài, liền dặn dò ta cứ đi theo, không cần để ý tới bà.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

Sắc mặt Tam công tử chuyển biến, giọng nói thoải mái: “Những năm này bà không có ở bên cạnh ta, không có tình mẫu tử thâm hậu. Ta chỉ khó chịu một chút thôi. Ngươi yên tâm, biết mệnh bà không còn nhiều như vậy, ta cũng không đến nỗi không gượng dậy nổi.”

“Ừ! Chuyện này chờ ta giải quyết xong chuyện Lam gia trở lại sẽ thương nghị cùng ngươi, tóm lại nàng là mẫu thân của ngươi, để xem có thể có phương pháp gì cứu chữa hay không.” Vân Thiển Nguyệt biết hắn ra vẻ nhẹ nhàng. Không có cha mẹ không cần con cái, cũng không có con cái nào không cần cha mẹ. Ước chừng cũng có, nhưng Tam công tử tuyệt đối không thuộc về hạng người này.

Tam công tử gật đầu “Được!”

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, suy nghĩ một chút nói “Lần này không phải là muốn ngươi giả trang ta ở trong phủ, mà là đi Lam gia.”

“Lam gia?” Tam công tử khẽ giật mình.

“Yên tâm, không phải là cho ngươi đi Lam gia, mà là làm bộ dáng ra đi. Để cho người Phong các bảo vệ ngươi. Lão hoàng đế biết ta đi Lam gia, không muốn ta đi phá rối, tất sẽ phái người ở trên đường ngăn cản, đến lúc đó ngươi giả vờ bị thương, sau đó không đi được, trở về phủ dưỡng thương.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng phân phó: “Mà ta đổi thân phận khác đi Lam gia.”

“Đã hiểu! Ngươi muốn dẫn dắt tầm mắt Lão hoàng đế rời đi. Không phải là không đi Lam gia, mà là bị ngăn cản không đi được. Lam gia có náo nhiệt lớn như vậy, nếu ngươi ở trong khuê phòng không đi, không khỏi quá kỳ quái. Cứ như vậy, cũng không kỳ quái.” Tam công tử chợt nói.

“Thông minh!” Vân Thiển Nguyệt vỗ tay phát ra tiếng, hỏi Dung Cảnh: “Còn chàng?”

“Có người dịch dung thành ta, Huyền Ca cùng mười tám ẩn vệ bên cạnh ta đi theo hỗ trợ, đi cùng Tam công tử dịch dung thành nàng. Như vậy rất thật một chút không phải sao?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt biết Huyền Ca và mười tám ẩn vệ chủa bao giờ rời khỏi người Dung Cảnh, như vậy đúng là giống như thật. Nàng gật đầu “Vậy cứ như thế rồi! Dạ Thiên Dật đi Lam gia lần này, đại biểu cho hoàng thất, mang theo đội danh dự, đi theo rất nhiều, chắc là sẽ đi theo đường lớn. Tam công tử và Huyền Ca đi sau bọn hắn, cũng đi đường lớn. Ta biết một đường hiểm yếu thông đến thập đại thế gia. Đây là biết được từ bản ghi lại trong bí tân Thiên Ma nhai. Chỉ là núi non trùng điệp, khó đi một chút. Nhưng cũng không làm khó được chúng ta. Ta và chàng đi con đường này đi!”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Triệu ma ma, bưng đồ ăn sáng lên!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, hô ra bên ngoài. Ăn sáng xong sẽ lên đường.

Triệu ma ma đáp một tiếng, vội vàng mang theo Thính Vũ bưng đồ ăn sáng đi vào. Vân Thiển Nguyệt gọi Tam công tử ngồi xuống. Ba người không nói thêm gì nữa, một bữa cơm đơn giản được ăn trong trầm mặc.

Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt dặn dò Tam công tử: “Lão hoàng đế biết Dung Cảnh và ta đi cùng nhau, lần này nhất định sẽ phái nhiều ẩn vệ. Ngươi và Huyền Ca phải cẩn thận một chút.”

Tam công tử gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay lôi kéo Dung Cảnh “Đi thôi!”

Dung Cảnh gật đầu, nói với Tam công tử: “Sau đó Huyền Ca và người dịch dung thành ta sẽ đến đón ngươi. Các ngươi chờ là được.”

“Biết rồi!” Tam công tử khoát khoát tay.

Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh hai người không tiếp tục dặn dò, điểm nhẹ mũi chân, chuẩn bị rời đi. Lúc này một thị vệ canh cửa Vân Vương phủ vội vã chạy vào sân, lớn tiếng nói về phía chủ phòng: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử phái người tới truyền lời, nói đêm qua hắn đã xin chỉ với Hoàng thượng để cho ngài cùng đi Lam gia. Hoàng thượng nói ngài cũng không nguyện tiến cung theo hoàng hậu, chắc là sẽ lặng lẽ chạy đi, ngài ấy cũng không ngăn được, liền ân chuẩn! Hơn nữa còn nói việc trọng đại này tại sao có thể không có Cảnh thế tử đây! Cũng chuẩn cho Cảnh thế tử tham gia.”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo lại, hỏi “Hắn còn nói cái gì?”

“Nói nếu Hoàng thượng cho phép, ngài ấy chờ hai người các ngài cùng đi Lam gia. Hiện tại xa liễn ở bên ngoài phủ rồi.” Người kia nói.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh một cái. Dung Cảnh hé mở môi mỏng, “Từ chối! Vẫn theo kế hoạch ban đầu.”

“Để cho Thất hoàng tử đi trước một bước, sau đó chúng ta sẽ đuổi kịp.” Vân Thiển Nguyệt phân phó ra bên ngoài.

Người nọ đáp một tiếng, thối lui ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dạ Thiên Dật là có ý gì. Chắc là biết không ngăn được bọn họ, liền tự mình giám thị? Hắn và Thương Đình đi cùng nhau, vốn cũng là người cực khôn khéo, như vậy nàng và Dung Cảnh có động tác gì, rất khó giấu diếm được bọn họ. Hoặc là bọn họ liên thủ với lão hoàng đế, sẽ chặn hai người các nàng ở giữa đường. Nàng cười lạnh một tiếng “Dạ Thiên Dật càng ngày càng có khả năng tính toán!”

“Hắn vốn là có khả năng tính toán! Là nàng hiểu sai hắn.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt không thể nào phản bác, lôi kéo hắn điểm nhẹ mủi chân, đi về hướng viện lão Vương gia. Phân phó Lăng Liên và Y Tuyết cải dung: “Hai người các ngươi đuổi theo. Đi viện gia gia, chúng ta từ mật đạo ám thất ra khỏi thành.”

Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề đáp một tiếng, vội vàng đuổi theo hai người.

Đi tới viện Vân lão Vương gia, Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh vào trong phòng, thấy Vân lão Vương gia và Vân Vương gia mặc quần áo mới, đoan chính ngồi ở trên ghế giống như là đợi người, Vân Thiển Nguyệt biết bọn họ đang chờ Vân Ly mang theo Thất công chúa tới kính trà, bĩu môi: “Còn làm như rất quan trọng! Lão già họm hem, ngài từ từ uống trà tôn tức phụ (cháu dâu) đi, bọn cháu đi đây! Đừng nhớ cháu.”

“Xú nha đầu ngươi, có quỷ mới nhớ ngươi!” Vân lão Vương gia hừ một tiếng.

“Không nhớ là tốt nhất, không cần ngài nhớ.” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với Vân lão Vương gia, buông cánh tay Dung Cảnh ra, chạy tới ôm Vân Vương gia, giọng nói nũng nịu: “Cha, không cho phép ngài lại chạy trốn nữa!”

“Con đứa nhỏ này!” Vân Vương gia buồn cười, đưa tay sờ đầu Vân Thiển Nguyệt.

Cánh tay Vân Vương gia còn chưa đụng đến, Dung Cảnh một tay kéo Vân Thiển Nguyệt túm đến bên cạnh mình, lôi kéo nàng đi về phía sau tấm bình phong.

Vân Vương gia dừng tay tại giữa không trung, nhìn bình phong nhấc lên liền rơi xuống, từ từ thả tay xuống, tức cười cười một tiếng, nói với Dung Cảnh: “Tiểu Cảnh, cháu phải chăm sóc tiểu nha đầu thật tốt đấy.”

Dung Cảnh giống như không nghe thấy, đẩy cửa ám thất ra, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào. Lăng Liên và Y Tuyết vội vã đi vào, vội vã thi lễ với Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, đuổi theo đi vào.

Bốn người đi vào, cửa ám thất liền khép lại.

“Xú nha đầu, không có tiền đồ, bị Cảnh tiểu tử ăn gắt gao .” Vân lão Vương gia mắng một câu.

“Không phải là ngài hi vọng có người trông coi nó sao? Bây giờ lại không vui?” Vân Vương gia nhướng mày.

“Ngươi biết cái gì? Ta nhìn nàng lớn lên, mắt thấy nàng mỗi ngày vây quanh Cảnh tiểu tử, trong lòng có thể dễ chịu sao?” Vân lão Vương gia rầm rì một tiếng “Con gái lớn không dùng được a!”

Vân Vương gia bật cười “Không biết là ai là người đầu tiên tác hợp cho bọn chúng. Lúc này lại cảm khái!”

Vân lão Vương gia trợn mắt nhìn Vân Vương gia: “Hỗn tiểu tử ngươi! Già rồi mà còn chọc tức ta phải không? Lại chọc tức ta nữa thì cút ngay đi!”

“Mười mấy năm không trở về phủ, không có làm Vương gia, hôm nay nhi tử cưới vợ rồi, con tới ngồi mát ăn bát vàng uống hỉ trà, thật xin lỗi ca ca! Nhưng mà cũng không còn biện pháp. Chấp nhận uống một chén đi!” Vân Vương gia chậm rãi nói.

“Ngươi cũng không biết xấu hổ!” Vân lão Vương Gia vung quải trượng đánh vào Vân Vương gia.

Vân Vương gia nhẹ nhàng tránh thoát, nhìn thoáng qua phía ngoài: “Phụ vương, đôi tân nhân tới! Ngài phải giữ vững uy nghi lão Vương gia ở trước mặt công chúa. Phải tránh! Phải tránh!”

Vân lão Vương gia lập tức thu hồi quải trượng, đoan chính mà ngồi. Vân Vương gia cười cười, cũng đoan chính ngồi.

Lúc này Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi dọc theo mật đạo. Vân Thiển Nguyệt thấy hắn quen việc dễ làm, giống như đi trong nhà mình, bĩu môi, nghĩ tới hắn từ trong ngực cha nàng kéo nàng ra mà không nói tiếng nào đã cảm thấy buồn cười. Người nam nhân này. . .

Một nhóm bốn người rất nhanh đã ra khỏi mật đạo, cuối mật đạo là Tử phong lâm ngoài thành. Cũng chính là bãi đất hôm đó Dung Cảnh và Thương Đình đánh nhau. Tử Phong lâm rậm rạp, không dễ bị người khác phát hiện ra hành tung.

Lăng Liên đặt ngón cái và ngón trỏ ở mép, nhẹ huýt sáo. Tiếng huýt sáo vừa rơi, thì có năm đạo thân ảnh nhẹ nhàng rơi xuống, nhất tề quỳ gối “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ!”

Năm người này chính là Hoa Sênh, Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan, Phong lộ.

” Đứng lên đi!” Vân Thiển Nguyệt phất tay một cái, thấy dung mạo năm người vẫn như mấy tháng trước, ấm áp cười một tiếng, chỉ một ngón tay qua bên cạnh “Đây là Dung Cảnh! Các ngươi cũng nên biết hắn.”

“Ra mắt Cảnh thế tử!” Năm người nhất tề làm lễ ra mắt.

Đây là Vân Thiển Nguyệt lần đầu tiên hiển lộ thế lực Hồng các của mình ở trước mặt Dung Cảnh.

“Thất trưởng lão Hồng các quả nhiên tư chất thông minh, không trách được năm đó thất đại thế gia tốn một phen đấu tranh mới thả người.” Dung Cảnh nhìn năm người, ánh lưu luyến ở trên mặt Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan, hòa khí cười cười: “Không cần đa lễ!”

Không người nào đứng thẳng người lên, tựa hồ bị một thân cẩm bào màu đen của Dung Cảnh làm cho kinh diễm, nhưng rất nhanh đã che giấu, chờ đợi phân phó.

“Đi thôi! Chúng ta đi đường tắt, vượt núi băng đèo, không cần cưỡi ngựa! Chắc là phải cực khổ một chút!” Vân Thiển Nguyệt nói với năm người.

“Dựa theo Thiếu chủ phân phó!” Mấy người trăm miệng một lời.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, lôi kéo Dung Cảnh đi về phía bắc Tử Phong Lâm.

Trăm năm trước thập đại thế gia chiêu cáo thiên hạ lánh đời, thế nhân không biết tung tích thập đại thế gia. Thủy tổ hoàng đế thấy thập đại thế gia thức thời, nên cũng cho phép họ lánh đời, vốn là sẽ xuất thủ đối phó với thập đại thế gia liền thôi. Trăm năm qua, thập đại thế gia không cho phép con cháu được nhập thế. Cho nên mặc dù con cháu vào hồng trần, cũng tận lực ẩn giấu hành tung. Nhưng kỳ thật ẩn sĩ thập đại thế gia không rời đi kinh thành bao xa, chỉ có ngàn dặm mà thôi, ở mười dặm Tuyệt Bích Nhai bên cạnh núi Thiên Tuyết.

Thật ra thì Tuyệt Bích nhai cũng không phải chân chính là Tuyệt Bích nhai, mà là thập đại thế gia bố trí trận pháp, mây mù bao phủ, giống như Tuyệt Bích nhai, chỉ cần xuyên thấu trận pháp, chính là mười dặm rừng hoa đào, thập đại thế gia tọa lạc ở sau rừng hoa đào.

Nhưng thiên hạ từ xưa tới có bao nhiêu người có thể xuyên thấu trận pháp của thập đại thế gia? Chính là không có mấy người. Mặc dù có người lầm xông vào, không phải là nếu không thể đi ra ngoài, chính là bị bịt miệng. Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân nơi ở của thập đại thế gia không bị thế nhân biết.

Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, nên nếu đi theo quan đạo thì chính là ngàn dặm. Nhưng nếu đi đường tắt trèo đèo lội suối, như vậy có thể giảm bớt một nửa hành trình, chỉ có năm trăm dặm.

Vân Thiển Nguyệt, Dung Cảnh, cùng bảy người Hoa Sênh đều có võ công cao cường, quần áo nhẹ đơn giản, có khinh công, ba ngày đi năm trăm dặm không phải là việc khó, có lẽ không cần dùng đến ba ngày có thể đến rừng hoa đào. Cho nên, Vân Thiển Nguyệt vì tránh Dạ Thiên Dật và Thương Đình, lựa chọn con đường này.

Ra khỏi Tử Phong lâm đi thêm năm dặm, chính là dãy núi kéo dài. Một nhóm chín người lên núi. Lúc này tuy là mùa thu, trong núi cây cối hoa cỏ cành lá ố vàng, đầy khắp núi đồi một mảnh xanh vàng. Nhưng cành lá rậm rạp như cũ, rất dễ dàng che dấu thân hình.

Vân Thiển Nguyệt chưa đi qua thập đại thế gia, tìm phương hướng không quá chính xác, ban đầu còn lôi kéo Dung Cảnh đi ở phía trước, sau khi đi một đoạn đường chợt nhớ tới hắn là gia chủ Sở gia, tất nhiên không cần làm phiền nàng dẫn đường phân biệt phương hướng, liền lập tức thay đổi với hắn, để cho hắn lôi kéo nàng đi về phía trước.

“Thật ra thì còn có một con đường ngắn hơn con đường này.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

“Vậy sao chàng không nói sớm!” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy trợn mắt.

“Dù sao cũng không gấp, dù sao nhiều năm rồi ta và nàng chưa từng cùng đi du sơn ngoạn thủy với nhau. Lần này đi du sơn ngoạn thủy luôn!” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, cười dài nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt không tức giận nữa, vốn còn muốn quát hắn hai câu, liền thôi!

Gió thu thổi vi vu, côn trùng kêu ra rả. Hoa dại trên núi không héo tàn tỏa hương nhẹ nhàng tràn đầy. Do Dung Cảnh dẫn đường, đoàn người đi lại không vội vàng lắm, coi như là vừa đi vừa chơi, một ngày cũng đi được hai trăm dặm.

Ban đêm, nếu là Vân Thiển Nguyệt, tất nhiên sẽ lên đường, muốn đến sớm trong thời gian ngắn nhất. Nhưng có Dung Cảnh ở đây, hắn tất nhiên sẽ không ngược đãi mình. Trời vào đêm, sau khi mấy người ăn món ăn dân dã xong, Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt nằm xuống một thân cây khổng lồ nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ này ai nấy đều hiểu được, không có ý định đi tiếp.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được quý nhân chính là quý nhân. Dung Cảnh trời sinh quý nhân, vô luận ở trên triều đình, hay là vùng hoang vu, hắn đều như vương hầu, căn bản sẽ không bạc đãi mình. Nếu hắn không vội, nàng cũng không cần nôn nóng, cho nên uốn tại trong lòng ngực hắn, gối đầu lên cánh tay hắn, thoải mái nhắm mắt lại.

Đám người Hoa Sênh, Hoa Lạc liếc mắt nhìn nhau, đều lui xa một chút tìm vị trí nghỉ ngơi.

Phong Lộ là tính tình của tiểu nha đầu, từ khi gặp Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn quy củ, không dám tùy ý lỗ mãng, nhưng nín một ngày đã là cực hạn của nàng, mấy người vừa ngồi xuống, nàng liền không nhịn được thấp giọng hỏi: “Cảnh thế tử thật sự là gia chủ Sở gia?”

Hoa Lạc liếc nàng một cái: “Ngu ngốc, không phải là nói cho muội biết rồi hả? Còn hỏi!”

“Hoa Lạc ca ca, huynh không mắng muội huynh liền khó chịu phải không?” Phong Lộ trợn mắt, nhỏ giọng nói “Muội chỉ là tò mò! Cảnh thế tử thật là lợi hại. Sở gia chính là đại thế gia đệ nhất đấy!”

“Đấy đã coi là cái gì? Cảnh thế tử còn là chủ tử của Mặc các!” Hoa Lạc lại ném ra một quả bom.

“Cái gì?” Phong Lộ lập tức đứng lên, lớn tiếng nói, không dám tin.

Hoa Sênh cả kinh, một tay bịt miệng nàng, một tay lôi nàng ngồi xuống, thấp giọng nói “Nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy Thiếu chủ và Cảnh thế tử nghỉ ngơi. Nếu không sẽ đuổi muội trở về.”

Phong Lộ lập tức sợ hãi im lặng, nhưng một đôi mắt vẫn mở tròn.

“Không tin muội hỏi Lăng Liên và Y Tuyết!” Hoa Lạc nhìn Lăng Liên và Y Tuyết.

Mấy người không biết tin tức kia, nhất tề nhìn về phía Lăng Liên và Y Tuyết. Thời điểm lúc trước ở trong Tử Phong lâm bọn họ nhìn thấy hai người thì nghĩ là họ đã dịch dung, sau mới biết là không phải. Thông qua Lăng Liên và Y Tuyết giải thích, mới biết thì ra là Vân Vương gia thi thuật, trong lúc nhất thời mấy người kinh hãi không dứt, nhưng tự đáy lòng tán thưởng thật thần kỳ.

Lăng Liên và Y Tuyết thấy mấy người nhìn mình, nhất tề gật đầu: “Hình như vậy!”

Mấy người nhận được khẳng định, nhất tề trầm mặc xuống. Nếu nói là Cảnh thế tử là Sở gia chủ, làm cho người ta cảm thấy lợi hại, như vậy hắn là chủ tử Mặc các, thì làm cho người ta cảm thấy không chỉ là lợi hại thôi đâu.

Phong Lộ thấy không có người nói chuyện, đẩy tay Hoa Sênh ra, hạ giọng nói “Mặc các đây không phải là tiền triều Hoàng. . . . . .”

“Phong Lộ! Không cho phép nói nhảm!” Hoa Sênh thấp quát một câu, rồi che miệng Phong Lộ.

Phong Lộ lập tức ngậm miệng, con ngươi không bị khống chế nhìn về phương hướng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt nghỉ ngơi. Thấy không có động tĩnh truyền đến, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tầm mắt thấy mấy người đều cảnh cáo nhìn nàng, nên biết rõ mình đã nói lời không nên nói, cúi đầu.

Mấy người không nói gì, chỗ này tĩnh lặng này như không người nào.

Mặc dù Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt rồi, nhưng chưa từng ngủ, lời của mấy người vẫn mơ hồ truyền đến tai nàng, nàng không cảm giác được khi tức Dung Cảnh biến hóa, nhưng biết hắn tất nhiên cũng chưa ngủ, nàng có thể nghe thấy, hắn tất nhiên cũng có thể nghe thấy. Cánh môi khẽ mím thành một đường, rồi chậm rãi buông ra, không nghe thấy âm thanh của mấy người kia nữa, liền sâu kín ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Dung Cảnh vẫn theo hành trình ngày đầu tiên, đi không nhanh không chậm, không nhiều không ít. Sau hai trăm dặm trời đã tối. Tất nhiên lại ở trên núi nghỉ ngơi một đêm.

Ngày thứ ba, đi nửa ngày, lúc buổi trưa ngả về tây, đi tới mười dặm Tuyệt Bích nhai bên cạnh Thiên Tuyết Sơn.

Mấy người mới vừa tới, trong Tuyệt Bích nhai liền lao ra một lão giả, lão giả tuổi chừng sáu mươi. Vừa đến gần, đã kích động quỳ lạy Dung Cảnh: “Gia chủ! Rốt cục ngài . . . . . .”

“Thất bá miễn lễ!” Dung Cảnh đưa tay kéo lão giả đang chuẩn bị hành lễ.

Lão giả không lạy được, thẳng người lên, kích động nói: “Lão gia chủ đoán chừng ngài sắp đến rồi, để cho ta tới nghênh đón ngài.” Hắn vừa dứt lời, tựa hồ mới phát hiện Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt, lập tức quay đầu “Vị này. . . . . . là?”

“Thiếu chủ Hồng các!” Dung Cảnh giới thiệu như thế.

Lão giả nghe vậy trong nháy mắt lộ vẻ kinh hãi, cẩn thận đánh giá Vân Thiển Nguyệt, Lúc này trên mặt Vân Thiển Nguyệt đã bịt kín một tầng sa mỏng, chỉ lộ ra một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng, thấy hắn nhìn nàng, nàng cười nhạt, cũng không nói chuyện. Hắn liền nhìn về phía bảy người Hoa Sênh đi theo phía sau nàng. Một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt, cảm khái nói “Không ngờ sinh thời lão hủ còn có thể nhìn thấy Thiếu chủ Hồng các. Thật may mắn! Thật may mắn!” Dứt lời, hắn hỏi thăm Dung Cảnh: “Gia chủ, ngài đếm sớm nửa ngày, sứ giả Thiên Thánh và Duệ thái tử Nam Lương vẫn chưa tới. Ngài về gia tộc trước sao?”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, sờ tay vào ngực, móc ra một mặt nạ bằng bạc đeo lên, chậm rãi cất bước.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, cảm giác một khắc hắn đeo mặt nạ kia lên hơi thở liền thay đổi. Theo hắn cất bước đi vào bên trong.

Tiến vào sau Tuyệt Bích nhai, quả nhiên là mười dặm rừng hoa đào. Không biết là bởi vì liên quan đến khí hậu, hay là bởi vì nguyên nhân trận pháp. Tóm lại lúc này mặc dù là ngày thu, nhưng mười dặm hoa đào vẫn nở rộ xinh đẹp, hừng hực khí thế, mùi hương ngào ngạt.

Bình Luận (0)
Comment