Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 254

Trước của phủ Tứ hoàng tử hôm nay ngựa xe như nước, người người sắc mặt mỉm cười, ra ra vào vào, có chút không khí vui mừng. Đại quản gia phủ Tứ hoàng tử mang theo mấy người thân cận chào hỏi tân khách, nhận lễ vật không ngừng tay, phủ Tứ hoàng tử hôm nay khí thế ngất trời.

Thời điểm Vân Thiển Nguyệt mang theo Lăng Liên và Y Tuyết đi tới phủ Tứ hoàng tử, trong phủ đã tới hơn phân nửa tân khách. Nàng đẩy rèm che xuống xe, đại quản gia phủ Tứ hoàng tử liền vội vàng ra đón, hắn nhiệt tình giống như là đang nghênh đón tất cả khách quý.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn đại quản gia của phủ Tứ hoàng tử, chìa hai tay ra, rỗng tuếch, nàng cười nói: “Ta không mang lễ vật, không biết có thể vào uống rượu hay không”

Đại quản gia phủ Tứ hoàng tử sửng sốt, vội vàng cười nói: “Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, mới vừa rồi Tứ điện hạ nhà ta còn hỏi ngài có tới hay không, bây giờ ngài tới là tốt rồi! Không mang lễ đương nhiên cũng được vào .”

“Dạ Thiên Dục đâu? Đang ở bên trong chào hỏi tân khách à? Hôm nay phủ Tứ hoàng tử thật đúng là náo nhiệt!” Vân Thiển Nguyệt nhìn bốn phía xe ngựa xếp thành hàng dài, cùng với tiếng người ồn ào bên trong phủ, nàng cười hỏi.

“Điện hạ nhà ta không chiêu đãi tân khách, đang tại hậu viện trong viện. Phân phó ta nếu ngài tới thì ta dẫn ngài đi gặp hắn.” Đại quản gia nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy gật đầu, khoát khoát tay, “Không cần ngươi dẫn đường, ngươi chiêu đãi tân khách đi! Ta vẫn quen thuộc phủ Tứ hoàng tử đấy, tự mình đi hậu viện tìm hắn.”

Đại quản gia nghe vậy cũng không khách sáo, gật đầu đáp một tiếng, đi chiêu đãi tân khách. Vân Thiển Nguyệt đi bộ vào bên trong, mẫu phi Tứ hoàng tử là Trần quý phi, là ái nữ của Trần lão tướng quân, mặc dù mất sớm, nhưng xuất thân danh môn, thân phận tôn quý. Sau lại được hoàng hậu nuôi dạy dưới gối, trừ hoàng tử đang trong bụng hoàng hậu ra thì hắn chính là hoàng tử có xuất thân tôn quý nhất. Phủ đệ của hắn đương nhiên cũng không tệ, thậm chí còn tốt hơn một bậc so với phủ thái tử trước đây, và là Nhị hoàng tử Dạ Thiên Khuynh bây giờ.

Lâm Đài thủy tạ, hoa cỏ trân phẩm, rực rỡ muôn màu, xa hoa tôn quý. Tuy không phải là cực kỳ tao nhã nhưng cũng không hề dung tục.

Thời tiết cuối thu, bầu trời trong xanh, tiệc được bày ở tiền viện. Mỗi bàn đều là món ngon quý và lạ, mùi thơm của thức ăn bay khắp nơi. Còn chưa khai tiệc, nhưng đã có trăm tám mươi người ngồi ở ghế. Nói cười vui vẻ, ý mừng tràn đầy, thật giống như là đang mừng sinh nhật của chính mình vậy.

“Vân Thiển Nguyệt?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Vân Thiển Nguyệt đang muốn vòng qua tiền thính, nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Thiệu Trác ngồi ở bàn ngoắc ngoắc nàng. Đang ngồi bên cạnh Lãnh Thiệu Trác là Dung Phong, hai người vậy mà chiếm hết một cái bàn, cũng không có ai khác ngoài bọn họ.

Tân khách vốn đang náo nhiệt đàm luận nghe được tiếng kêu của Lãnh Thiệu Trác, đều ngừng nói cùng nhau nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lộ ra ánh mắt bình thản quét một vòng, hơn một nửa đều là đại thần trong triều, số còn lại là gia quyến của các đại thần. Trong đó dùng màn che tách rời ra mấy bàn cùng một chỗ, ngồi bên trong chính là nữ quyến. Nàng thấy mấy vị Tiểu công chúa của hoàng thất, còn có Lãnh Sơ Ly Hiếu thân vương phủ, Nhị tiểu thư Dung Linh Lan Vinh vương phủ, còn có tiểu thư các phủ trong kinh, nổi bật nhất bên trong đó là một cô gái đoan trang uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, son phấn nhàn nhạt, ở trong một đám nữ nhi mặc toàn y phục đắt tiền thì trông nàng cực kỳ thanh lịch, nhìn sơ qua cứ tưởng ai xa lạ, nhìn kỹ lại lần nữa, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, thì ra cô gái kia là Lục công chúa.

Lục công chúa hôm nay và Lục công chúa trước kia thật là khác xa một trời một vực, khiến ngay cả nàng cũng suýt nữa không nhận ra.

Trước kia Lục công chúa và Thanh Uyển công chúa giống nhau, mặc dù bị Thanh Uyển công chúa lớn lối chèn ép, nàng kém hơn một chút, nhưng kể từ khi Thanh Uyển công chúa không giữ được trong sạch mà chết thảm, nàng bắt đầu hung hăng càn quấy và trương dương, trong đám người công chúa danh tiếng nàng vang khắp nơi không ngừng. Nàng ái mộ Dung Cảnh, cầu xin mà không được, sau đó lại làm trò hề, lão Hoàng đế rất phiền lòng với việc này, nhưng vẫn muốn lợi dụng hận ý của nàng ta với Vân Vương Phủ để gả nàng ta cho Vân Ly, đáng tiếc nàng ta phá hủy dung mạo của Vân Ly, Tam công tử dịch dung thành nàng dưới sự sai khiến của Dung Cảnh làm ra chuyện hưu thê, cuối cùng dưới áp lực mà Vân Vương Phủ tạo ra cho lão Hoàng đế nên nàng ta bị giải vào tổ tự hoàng thất, bây giờ được đi ra ngoài đã trở thành hoàn toàn khác so với lúc trước.

Đều nói trải qua giáo huấn của người tại tổ tự hoàng thất, trải qua sự dạy dỗ của người trong bóng tối, có thể đi ra ngoài, không phải trở thành công cụ thì chính là phế vật, hiển nhiên, Lục công chúa chính là trở thành công cụ.

Dường như Lục công chúa cũng cảm nhận được tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt, đầu đang cúi thấp ngước lên, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt. Sau đó bình tĩnh không có tí gợn sóng của yêu hận, gật đầu với nàng.

Mấy cô gái ngồi cùng bàn với Lục công chúa thấy Vân Thiển Nguyệt, đều có thần sắc khác nhau.

Trên trán Nhị tiểu thư Dung Linh Lan Vinh vương phủ có một khối sẹo màu hồng nhạt, ở trong một đám nữ tử cái trán trơn bóng thì có chút dễ dàng làm người khác chú ý, nhưng nàng cũng không dùng vật che lại, dung nhan và thần sắc cũng không vì ở cùng chỗ với các nữ tử đó mà lộ ra vẻ tự ti cùng mặc cảm. Lãnh Sơ Ly phức tạp nhìn Vân Thiển Nguyệt, rồi quay đầu nói chuyện với nữ tử bên cạnh nàng.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nghĩ tới hôm nay xem ra vẫn là có một chút thú vị đây. Cái thế giới này không chỉ có trượng phu vi thiên (chồng là trời), nàng cơ hồ đều đã quên mất trong cái kinh thành này nàng vẫn luôn là một nữ nhân khác biệt. Phía sau lưng nam nhân, cũng có một thế giới của phấn hồng.

“Ta biết rõ ngươi đương nhiên không thích cùng một đống nữ nhân nhét chung một chỗ, ngồi cùng bàn với chúng ta đi” Lãnh Thiệu Trác đi tới chỗ Vân Thiển Nguyệt, quét nhìn nữ quyến cách một lớp vải màn, nói với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, nhưng cũng không ngồi xuống.

“Hình như Nguyệt nhi gầy đi rất nhiều.” Dung Phong đánh giá Vân Thiển Nguyệt, nhíu mày.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng lấy tay bám lấy cái bàn, cơ hồ cả người dựa vào trên bàn, cười nói: “Huynh cũng không mập.”

“Hiện tại Dung Phong rất được Hoàng thượng coi trọng, sau khi Dạ Khinh Nhiễm bị thương, mọi chuyện của Binh bộ đều rơi vào trên đầu của hắn, mấy ngày nay đều ở đại doanh Tây Sơn. Đây chính là đạo lý người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm.” Lãnh Thiệu Trác cười nói. Hiển nhiên sau khi ở Vân Vương Phủ dưỡng thương mười ngày, hắn và Dung Phong có giao tình rất tốt.

“Như vậy sao? Muội còn tự hỏi tại sao hơn một tháng rồi không gặp huynh.” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày. Lão Hoàng đế có thật sự yên tâm về Dung Phong. Việc quân cơ đại doanh Tây Sơn cũng không phải là ai cũng có thể tùy ý đi làm đấy.

“Đúng vậy, ta vẫn luôn lo việc quân cơ đại doanh Tây Sơn.” Dung Phong cười cười, liếc Lãnh Thiệu Trác một cái, “Bây giờ ngươi cũng đang ở Hộ Bộ, cũng được Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng còn khen ngợi ngươi có khí khái của Hiếu thân vương. Hiện tại trong triều người nhắc tới Lãnh tiểu Vương gia, vô luận làm việc, hay là tài học, đều được nói một chữ tốt. Ngươi cũng không phải là người tài giỏi luôn bận nhiều việc sao?”

“Sao ta và ngươi có thể giống nhau? Ta cũng không phải là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, chỉ là cảm thấy ngu ngốc nhiều năm như vậy, nên muốn làm chút ít chính sự thôi. Cho dù không có lợi với dân, nhưng cũng không thể hại dân.” Mặc dù Lãnh Thiệu Trác là đang khích lệ Dung Phong, nhưng cũng không thấy chút quá lời nào, sau câu nói này, vốn là sắc mặt mỉm cười liền có chút u ám, “Trận đại kiếp này ở Phượng Hoàng quan, ta ở Hộ Bộ thấy rõ ràng, thành Thanh Sơn bị phá hủy một phần ba, huống chi là Phượng Hoàng quan, thật là khiến người đau buồn.”

Dung Phong trầm mặc xuống.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cũng không nói nữa. Thảm thiết tại Phượng Hoàng quan so với nơi này hô bằng gọi hữu, nói cười vui vẻ, tiệc rượu vui ca thật khác xa nhau như trời và đất. Bây giờ đã qua hai mươi ngày, nàng không biết trận bi ai này tồn tại bao lâu mới có thể được người khác lãng quên, nhưng có lẽ sẽ vĩnh viễn không quên được.

Lãnh Thiệu Trác dứt lời, cũng biết mình vừa phá hỏng không khí vui mừng rồi, vội vàng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Mấy ngày nay Cảnh thế tử cũng rất bận rộn, vẫn luôn ở điện nghị sự. Tần Thừa tướng vì tìm ái nữ, khó tránh khỏi sơ suất trong chuyện triều chính. Hoàng thượng lệnh Cảnh thế tử phụ trợ, bây giờ thì tốt rồi, Thừa tướng cơ hồ trở thành vật bài trí, một đống chuyện lớn đều đặt tại trên người Cảnh thế tử.”

“Thất hoàng tử đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nhắc tới Dạ Thiên Dật, không có cảm xúc gì.

“Mấy ngày nay Thất hoàng tử chỉ có thể miễn cưỡng thính triều, sau khi hạ triều liền ở trong phủ dưỡng thương, không có quá nhiều tâm lực.” Lãnh Thiệu Trác nói.

“Bận rộn chút ít cũng tốt! Cả đám các ngươi đều bận rộn , hắn cũng nên bận rộn một chút.” Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến nói, nghĩ tới hôm nay Dung Cảnh còn chưa tới, nhưng hẳn là cũng tới .

“Tiểu nha đầu, đang trò chuyện gì đấy? Cũng không thấy ta tới!” Từ phía sau vang lên giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, thấy Dạ Khinh Nhiễm từ bên ngoài đi vào, dưỡng thương hơn hai mươi ngày, hình như gầy hơn một chút, nhưng người tràn đầy tinh thần. Nhìn không ra có thay đổi nhiều, vẫn trương dương giống như lúc trước, mười phần mười bộ dạng, hành động giống Tiểu Ma vương. Nhưng nơi hắn đi qua cũng không còn giống như lúc trước, làm cho người khác cảm thấy lo lắng hãi hùng sợ đắc tội với vị đại Phật này, hôm nay đại đa số mọi người đối với hắn đều là nhượng lễ. Mặc dù biến hóa này chỉ là thay đổi vô tri vô giác, có khi mọi người cũng không phát giác ra, nhưng Dạ Khinh Nhiễm vẫn có thay đổi.

“Vẫn là cái bộ dạng không có xương này, tiểu nha đầu, chừng nào thì muội mới có thể ra dáng như nữ nhân đây!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn không nói, hắn lướt qua một đám tân khách, không coi ai ra gì tiêu sái đi tới, vỗ vỗ đầu nàng.

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Bộ dáng không xương sẽ không giống nữ nhân sao? Đạo lý gì vậy?”

“Cảm xúc không quá tốt! Tiểu nha đầu, người nào chọc giận muội hả?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn kỹ mi mắt Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy mặt nàng mơ hồ có một tia ảm đạm, nhướng mày hỏi.

“Không có người nào! Chính là tâm tình không tốt thôi.” Vân Thiển Nguyệt thẳng người lên, hỏi: “Thương thế của huynh tốt chưa?”

“Tốt lắm!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thử dò xét hỏi, “Tiểu nha đầu, hôm đó ta không có gây phiền phức cho muội chứ?”

“Ừ, có một chút.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm đó Dạ Khinh Nhiễm nằm ngủ trên ghế dưới cây quế trong viện của nàng, phát sốt cao, làm khổ nàng với một đống chuyện, khẳng định gật đầu.

“Khó được phiền toái muội một lần! Cảm giác không tồi.” Dạ Khinh Nhiễm sờ lên cằm đắc ý nói.

Vân Thiển Nguyệt cho là hắn sẽ nói những thứ đại loại như thật sự cảm tạ, không nghĩ tới đợi hồi lâu lại đợi được một câu như vậy, nhưng thử nghĩ xem đây mới đúng là những lời Dạ Khinh Nhiễm sẽ nói, cũng không kỳ quái. Khoát khoát tay với hắn: “Các huynh ngồi trước, ta đi hậu viện một chuyến.” Dứt lời, đi bộ về phía hướng hậu viện.

Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, đưa tay túm tay Vân Thiển Nguyệt, “Muội đi hậu viện làm gì?”

“Dạ Thiên Dục mời ta vào, hắn đáp ứng cho ta Lê Hoa Bạch, đại khái để cho ta đi vào lấy!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.

“Lê Hoa Bạch mà thôi, cần gì muội tự mình đi lấy? Tìm một người đi không phải được rồi sao .” Dạ Khinh Nhiễm cau mày.

“Tự mình lấy rượu mới có ý nghĩa.” Vân Thiển Nguyệt hất tay của hắn ra.

“Ta cùng đi lấy với muội.” Dạ Khinh Nhiễm mang bộ đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tự tiếu phi tiếu nói: “Dạ Khinh Nhiễm, huynh là người lớn rồi sao? Không phải là tiểu hài tử chứ? Còn muốn đi cùng? Phủ đệ Dạ Thiên Dục ta tới cũng không chỉ một lần, đương nhiên tìm được đường, hơn nữa chỉ có một vò rượu mà thôi, ta còn không đến mức không cầm được.”

Dạ Khinh Nhiễm lầm bầm, “Tiểu nha đầu, ta không phải là rất nhiều ngày không gặp muội sao? Muốn đi cùng muội mà thôi.” Dứt lời, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn không nói, hắn có chút chán nản khoát khoát tay, “Được rồi , được rồi, ta không đi theo muội nữa, tự mình đi đi! Mấy ngày nay bổn Tiểu Vương nằm ở trên giường thân thể đều như nhũn ra rồi, bây giờ còn đang lười muốn bước đây này! Nhưng muội cũng không thể chỉ mang một vò về, như thế nào thì ta cũng muốn có một vò. Ta dưỡng thương mấy ngày nay, một giọt rượu cũng chưa được uống.”

“Tốt, cho huynh một vò.” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái, xoay người đi về phía hậu viện.

Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt rời đi, đặt mông ngồi ở bên cạnh Dung Phong, đưa tay vỗ vỗ tay Dung Phong, “Mấy ngày nay chuyện ở quân cơ đại doanh thật cám ơn ngươi.”

“Đều là dốc sức vì Hoàng thượng mà thôi! Cần gì phải nói cảm ơn?” Dung Phong lắc đầu.

“A. . . . . . Ngươi nói rất đúng , đều là dốc sức vì Hoàng bá bá mà thôi.” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên vui vẻ, vẻ ảm đạm lúc nãy liền bị quét sạch, “Hôm nay cũng là ngày tốt, đợi lát nữa tiểu nha đầu mang Lê Hoa Bạch về, chúng ta không say không dừng.”

Dung Phong cười cười, không đáp lời.

Dạ Khinh Nhiễm cũng không để ý việc Dung Phong không trả lời, nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác nói: “Ngươi tìm được đệ đệ của ngươi chưa?”

Lãnh Thiệu Trác cả kinh, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Ngươi biết?”

“Trong kinh thành có chuyện gì mà bổn Tiểu Vương không biết chứ?” Dạ Khinh Nhiễm hừ khẽ một tiếng.

Lãnh Thiệu Trác nhìn thoáng qua bốn phía, bàn của bọn họ đặt ở tận cùng bên trong, cùng với khác các bàn tiệc khác đều có được khoảng cách nhất định, cách các bàn lớn của tân khác tương đối xa, thấy sau khi Vân Thiển Nguyệt rời đi cũng không có bao nhiêu người chú ý bên này nữa, hắn hạ giọng nói: “Ngươi biết hắn ở nơi nào sao?”

Dạ Khinh Nhiễm không đáp hỏi ngược lại, “Ngươi để cho tiểu nha đầu giúp ngươi tìm người có phải hay không?”

“Ngươi cũng biết?” Lãnh Thiệu Trác lại càng kinh dị, sắc mặt mơ hồ tái đi vì giận, “Dạ Khinh Nhiễm, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

“Không có gì, ta chỉ biết hắn không có ở Hiếu thân vương phủ mà thôi. Năng lực của tiểu nha đầu rất lớn, nếu nàng đã đáp ứng giúp ngươi tìm, ngươi chỉ cần chờ là được.” Dạ Khinh Nhiễm cầm bình trà trên bàn lên, tự mình châm cho mình một chén trà, chậm rãi nói.

Lãnh Thiệu Trác cảm thấy Dạ Khinh Nhiễm sẽ không vô duyên vô cớ nói lời không giải thích được, hắn nhìn chằm chằm Dạ Khinh Nhiễm, “Chuyện này trừ ngươi ra, còn có ai biết?”

“Ta biết thì biết thôi. Về phần còn có ai biết nữa thì ta làm sao biết được chứ?” Dạ Khinh Nhiễm lườm Lãnh Thiệu Trác “Ta là Tiểu vương gia của phủ Đức thân vương, không phải là Tiểu vương gia Hiếu thân vương phủ. Không có đạo lý chuyện Hiếu thân vương phủ của các ngươi lại muốn ta đi quản.”

Lãnh Thiệu Trác nghe được câu nói sau cùng thì thở phào nhẹ nhõm, đây cũng chính là nói Dạ Khinh Nhiễm chỉ biết mà thôi, sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Hắn chán nản nói: “Đã qua một tháng mà vẫn còn không có tin tức của hắn, hắn ốm yếu như vậy còn có thể đi được nơi nào?”

“Yếu?” Dạ Khinh Nhiễm giống như là nghe được chuyện cười, cười to nói.

“Chẳng lẽ không đúng? Hắn ở Hiếu thân vương phủ, ngay cả nha hoàn cũng có thể khi dễ được hắn, ta cũng đã khi dễ hắn vô số lần. Thân thể hắn vẫn không tốt. Ta thật lo lắng hắn ở bên ngoài cuộc sống trôi qua không tốt, hoặc là gặp phải người xấu.” Lãnh Thiệu Trác lo lắng nói: “Ta đang nghĩ hắn chán ghét Hiếu thân vương phủ, có phải nhân cơ hội này rời đi hay không, vừa đi thì không trở về nữa? Nếu thật như vậy hắn sẽ kiếm sống như thế nào. Mặc dù thời gian hắn ở phủ Hiếu thân không tốt, nhưng ít ra vẫn là áo cơm không lo.”

Dạ Khinh Nhiễm trừng mắt nhìn Lãnh Thiệu Trác trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

“Dạ Khinh Nhiễm, ta biết ngươi xem thường ta, nhưng cũng không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Trước kia đúng là ta đối xử không tốt với hắn, phụ vương ta không thích hắn, nhưng hôm nay ta tỉnh ngộ rồi, dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta. Ngươi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên tức giận.

Dạ Khinh Nhiễm khoát khoát tay, cắt đứt lời của hắn, bình tĩnh nói: “Ta không có xem thường ngươi, chính là cảm thấy ngươi có chút ngây thơ.”

Lãnh Thiệu Trác cau mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Dạ Khinh Nhiễm, “Có phải ngươi biết cái gì hay không? Chẳng lẽ đệ đệ của ta hắn. . . . . .”

“Ta nói đây là chuyện của Hiếu thân vương phủ các ngươi, nhưng ta khuyên ngươi, vẫn là đừng tìm thì tốt hơn, người ta sống có lẽ còn tốt hơn ngươi.” Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, không muốn nói nữa, đưa tay ôm bả vai Dung Phong nói: “Dung Phong, xem ra còn lâu mới khai tiệc, nếu không hai chúng ta đi luyện tập một chút đi? Luận bàn một chút chứ?”

“Nếu ngươi không sợ phá hủy hoa cỏ cây cối trong phủ Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử tìm ngươi tính sổ, ta không có vấn đề.” Dung Phong nói.

“Không sợ! Tiểu tử kia có rất nhiều tiền. Phá hoại có một chút thì sợ cái gì” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, đứng lên, xuất thủ với Dung Phong.

Dung Phong đang ngồi trong khoảnh khắc nhẹ nhàng thối lui khỏi mấy trượng, tay áo Dạ Khinh Nhiễm bay bay, đuổi tới, hai người qua hai chiêu liền không thấy thân ảnh nữa, hiển nhiên đã đi tới nơi không bị người quấy rầy mà luận bàn.

Lãnh Thiệu Trác một mình một người ngồi ở trước bàn suy nghĩ về lời nói của Dạ Khinh Nhiễm, hắn không phải kẻ ngốc, trước kia là bị Hiếu thân vương nuông chiều sinh hư, nhưng những thứ cần học Hiếu thân vương đều bỏ ra rất nhiều thời gian cùng tiền bạc đến dạy hắn hoặc là mời sư phụ có tiếng tới dạy hắn học, những thứ nên học hắn đều học. Bàn về đầu óc cũng không nhất định kém người nào. Lúc này hắn liền cảm thấy có lẽ đệ đệ này của hắn không tầm thường. Từ trong miệng Dạ Khinh Nhiễm không có lời nói dối, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là người hay nói bậy bạ. Đáng tiếc, hắn quả thật biết rất ít về người đệ đệ này, cũng không dám phái người bên cạnh mình đi điều tra, một khi hắn có động tác, phụ vương hắn sẽ biết ngay.

Suy nghĩ trong chốc lát, hắn quyết định chủ ý, đợi lát nữa Vân Thiển Nguyệt trở lại, hoặc là sau khi tiệc kết thúc, hắn tìm thời gian hỏi thăm nàng. Mấy ngày nay vẫn không thấy nàng trả lời, hắn đương nhiên cho rằng là do nàng tìm không được người, hôm nay Dạ Khinh Nhiễm nói như vậy, hắn cảm thấy chỉ sợ hắn đã nghĩ đệ đệ này quá mức đơn giản.

Lãnh Thiệu Trác đang nhập thần, trước mặt bị một bóng hình che lại, ngồi đối diện hắn, hắn ngẩng đầu, thấy là Lục công chúa, hắn nhăn nhíu mày, sắc mặt không tốt nói: “Ngươi tới làm cái gì? Nơi này không phải là bàn tiệc của công chúa.”

“Lãnh tiểu Vương gia quả nhiên là đại triệt đại ngộ, thay đổi triệt để, một lần nữa làm người.” Sắc mặt Lục công chúa không thay đổi, dịu dàng cười cười với Lãnh Thiệu Trác: “Trước kia ta cũng đã làm rất nhiều chuyện sai, hôm nay cũng đại triệt đại ngộ, thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, chúng ta coi như là người đồng đạo, Lãnh tiểu Vương gia cần gì mặt lạnh với ta như thế?”

Lãnh Thiệu Trác lập tức im bặt. So sánh với Lục công chúa, chuyện ác trước kia hắn làm thì quả thật là ác hơn nàng nhiều lắm.

“Lãnh tiểu Vương gia đang tìm Tam công tử Hiếu thân vương phủ sao?” Lục công chúa cầm bình trà lên, tự mình động thủ đổ thêm nước trà vào chung trà trước mặt Lãnh Thiệu Trác, tùy ý nói với hắn. Lời này không cao không thấp, vừa vặn cho hai người nghe.

Lãnh Thiệu Trác cả kinh, mới vừa rồi Dạ Khinh Nhiễm nhắc tới đệ đệ của hắn, không hiểu sao chớp mắt cái Lục công chúa lại tới nói, hắn cố gắng không chế tâm tư cùng hành động, bất động thanh sắc cười nhạt, “Ta không rõ Lục công chúa đang nói cái gì!”

“Lãnh tiểu Vương gia không rõ sao? Vậy coi như ta nói lời vô ích rồi!” Lục công chúa cười một tiếng, đứng lên, xoay người đi về phía chỗ ngồi của mình, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, “Nếu như ta biết hắn ở nơi nào, bây giờ đang làm cái gì, không biết Lãnh tiểu Vương gia còn có thể sẽ nói lời như thế không.”

Tay trong tay áo Lãnh Thiệu Trác nắm thật chặt, bỗng nhiên nói: “Ngươi chờ một chút.”

“Lãnh tiểu Vương gia đổi chủ ý rồi?” Lục công chúa quay người lại, cười nhìn Lãnh Thiệu Trác.

Lãnh Thiệu Trác đánh giá trên dưới Lục công chúa, cẩn thận nhìn vẻ mặt nàng một lần, không nhìn ra chút cảm xúc nào, hắn không khỏi thầm nghĩ trước kia Lục công chúa không có chút lòng dạ tâm cơ nào, hôm nay lại làm cho người ta nhìn không thấu, trước kia hắn ngu xuẩn, nhưng cũng không phải là rất nhiều thứ không hiểu, hôm nay vào quan trường, tự nhận là bản thân mình có thể nhìn thấu được rất nhiều người, nhiều chuyện, nhưng hôm nay đối với Lục công chúa, không khỏi tăng thêm một phần cẩn thận cùng đề phòng. Chỉ chỉ chỗ ngồi mới vừa rồi của Lục công chúa, “Lục công chúa mời ngồi.”

Lục công chúa mềm mại cười cười, xoay người lại ngồi xuống, “Lãnh tiểu Vương gia quả nhiên là người thông minh.”

“Ta cùng Lục công chúa không có giao tình, Lục công chúa không ngại nói thẳng ra.” Lãnh Thiệu Trác lãnh tình nói.

“Dĩ nhiên. Ta cùng Lãnh tiểu Vương gia đúng là không có giao tình, trước kia Lãnh tiểu Vương gia chơi đùa trăng hoa, nhưng vẫn chướng mắt công chúa hoàng thất, việc này chắc là có liên quan đến Thất muội muội. Khi đó ngươi thích Thất muội muội, nhưng trong mắt trong lòng Thất muội muội cũng chỉ có Dung Phong. Ngươi lạnh tâm, sau lại ngang ngược càn rỡ sa vào nữ sắc.” Lục công chúa cười nói: “Hôm nay ngươi cải tà quy chánh, Thất muội muội cũng gả cho Vân Ly. Mà ngươi, cũng không còn giống trước kia, thích Vân Thiển Nguyệt.”

Ánh mắt Lãnh Thiệu Trác phát lạnh, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Mặc dù đệ đệ của ta không biết tung tích, nhưng còn có một người không biết tung tích là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, cũng không phải là đại sự gì, bị người khác biết cũng có thể, ta cũng không nhất thiết cùng ngươi trao đổi điều kiện gì.”

“Lãnh tiểu Vương gia sai rồi, ta không phải là tới cùng ngươi nói điều kiện. Mà là không công tới nói cho ngươi biết một chuyện.” Lục công chúa lắc đầu, cười nói.

Lãnh Thiệu Trác hoài nghi nhìn Lục công chúa, hắn không tin nàng lại hảo tâm như vậy.

“Dĩ nhiên, nếu nói là ta có hảo tâm cũng không đúng. Mặc dù ta đại triệt đại ngộ rồi, cũng không phải không còn hiềm khích với Vân Thiển Nguyệt như ngươi, biến chiến tranh thành tơ lụa, ta vĩnh viễn chán ghét nàng.” Lục công chúa tiếp tục nói: “Ta tới nói cho ngươi biết chuyện này cũng không có mục đích gì, chính là không muốn ngươi bị Vân Thiển Nguyệt đùa bỡn xoay quanh mà thôi, ngươi không phải là tìm Tam công tử Hiếu thân vương phủ sao? Nhưng ngươi có biết Tam công tử Hiếu thân vương phủ vẫn ở tại Thiển Nguyệt các Vân Vương Phủ, hắn là khách quý tại Thiển Nguyệt các.”

Lãnh Thiệu Trác ngẩn ra, dường như làm sao cũng không nghĩ đến nàng lại nói như vậy.

“Mặt khác, Tam công tử Hiếu thân vương phủ vẫn là người trên giang hồ đồn đại Các chủ của Phong Các.” Lục công chúa nhìn sắc mặt biến hóa của Lãnh Thiệu Trác, nàng cười đứng dậy, dịu dàng nói với Lãnh Thiệu Trác: “Tin tức kia ta nói không cho ngươi biết, không cầu hồi báo, ngươi không cần cám ơn ta.” Dứt lời, đi về phía chỗ ngồi của mình.

Lãnh Thiệu Trác ngơ ngác ngồi tại chỗ, dường như khó mà tiêu hóa được cái tin tức kia.

Thời gian trôi qua chốc lát, tân khách tới rất nhiều, nhốn nháo hò hét, trừ một bàn nữ quyến của Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Ly và Lục công chúa, cũng không có mấy người chú ý tới cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa Lục công chúa cùng Lãnh Thiệu Trác.

Vân Thiển Nguyệt đương nhiên cũng không biết Dạ Khinh Nhiễm và Lục công chúa trước sau ở trước mặt Lãnh Thiệu Trác nói về Tam công tử, một đường chậm rãi đi về phía hậu viện, đi qua mấy hành lang cùng cầu thủy tạ, thấy một lương đình toàn hoa Quỳnh, trong lương đình Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục đang ngồi trong đó. Huynh đệ hai người vừa uống trà vừa nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt vừa mới thò đầu ra, Dạ Thiên Khuynh liền để chén trà nhỏ xuống nhìn về phía nàng, cùng lúc đó, Dạ Thiên Dục cũng nhìn theo.

Hiển nhiên, không nghi ngờ chút nào, hai người này là đang chờ nàng.

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ trong lòng, nghĩ tới thế sự khó liệu, trước kia nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ cùng Dạ Thiên Khuynh hoặc là Dạ Thiên Dục hợp tác, khi đó, nàng hận không được thoát khỏi thân phận Thái Tử Phi cùng quốc mẫu hậu cung tương lai, hàng vạn hàng nghìn con đường, nàng chỉ đi một, mà trên con đường đó cũng không bao gồm bọn họ. Hôm nay lại rẽ vào một ngã rẽ lại cùng bọn họ đi trên một con đường.

Đi tới chòi nghỉ mát, Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục đồng thời đứng lên, “Nguyệt muội muội, rốt cuộc muội đã tới! Chúng ta đợi muội hồi lâu.”

“Làm như ta là khách quý không bằng!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với hai người, lười biếng ngồi xuống, “Mới vừa rồi ở tiền thính bị quấn lấy một lát.” Dứt lời, nàng sờ tay vào ngực móc ra một khối ngọc bài ném cho Dạ Thiên Dục, “Lễ vật của huynh.”

Dạ Thiên Dục đưa tay nhận lấy, nhất thời mở to hai mắt, “Nguyệt muội muội, đây là lễ vật muội tặng ta?”

“Đúng vậy, làm sao? Không thích?” Vân Thiển Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.

“Này. . . . . .” Dạ Thiên Dục cầm ngọc bài, hiển nhiên ngoài dự tính của hắn, dường như hắn tìm từ hồi lâu, ấp úng nói: “Cái này không khỏi. . . . . . quá quý trọng. . . . . .”

“Người khác đều nói lễ nhẹ ý nặng chớ khách khí, ta hôm nay còn chưa nói xong! Huynh không cần cảm động thành như vậy! Một lát nữa huynh đưa cho ta mười bình Lê Hoa Bạch là được.” Vân Thiển Nguyệt cười khoát tay, cũng không thèm để ý.

“Túy Hương lâu ở kinh thành ngày kiếm hàng đấu vàng, hôm nay muội cứ như vậy mà cho ta, thật cam lòng sao?” Dạ Thiên Dục như nằm mộng. Ở kinh thành nghề kiếm tiền tốt rất nhiều, nhưng kiếm lợi nhiều nhất cũng chỉ có ba nhà. Ngày nào cũng kiếm được một đấu vàng, một nhà là sòng bạc lớn nhất kinh thành, một nhà là Mặc Ngọc Trai, một nhà còn lại chính là Túy Hương lâu.

Người người đều biết chủ nhân sau lưng sòng bạc là Hiếu thân vương, về phần Mặc Ngọc trai cùng Túy Hương lâu, không người nào biết được chủ nhân sau lưng. Nhưng mọi người cũng không phải người ngu, trong lòng đều rõ ràng tất nhiên người này cũng là quyền quý trong kinh thành, không phải là Vương tộc Vương gia công tử, thì chính là hoàng tử hoàng tộc. Lại không nghĩ rằng Túy Hương lâu là của Vân Thiển Nguyệt . Những năm này vẫn không để lộ ra dấu vết.

“Hiện tại ngọc bội đã trong tay huynh, huynh nói ta có bỏ được hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dạ Thiên Khuynh dường như cũng sửng sốt trong chốc lát, mới định thần lại nói “Thì ra Túy Hương lâu là sản nghiệp của Nguyệt muội muội , không trách được có thể vào ở phòng chữ thiên số 1. Ta còn tưởng rằng là Cảnh thế tử .”

Vân Thiển Nguyệt cười khẽ, “Sản nghiệp của Dung Cảnh Vinh vương phủ trải rộng khắp thiên hạ, hắn nhìn không vừa mắt Túy Hương lâu của ta.”

“Nguyệt muội muội đây là đang cố nói cho ta biết muội có Cảnh thế tử, là có tiền, không cần một ít tiền này sao?” Dạ Thiên Dục cười cười, không hề khách khí nữa, “Tốt, cái này ta nhận. Mười bình Lê Hoa Bạch đổi lấy một Túy Hương lâu của muội, mua bán này ta được lợi to rồi.”

Vân Thiển Nguyệt cười mà không nói.

Trong lòng Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục đều rõ dụng ý Vân Thiển Nguyệt cho bọn hắn Túy Hương lâu, Dạ Thiên Dật có cả Bắc Cương, Bắc Cương giàu có, sau lưng của hắn vàng bạc rất nhiều, thực lực hùng hậu, bọn họ hợp lực với nhau, lại nói Dạ Thiên Khuynh làm thái tử hai mươi năm, nhưng sản nghiệp đều là lão Hoàng đế phong ban, sản nghiệp của hắn ít ỏi, đem so với Dạ Thiên Dật vẫn là kém hơn. Túy Hương lâu ngày thu đấu vàng, có thể trở thành giúp ích rất lớn cho bọn họ, không có gì hiệu quả hơn lợi ích thực tế.

Trầm mặc chốc lát, Dạ Thiên Dục mở miệng lần nữa, “Nguyệt muội muội, ta nghĩ muốn cưới tiểu thư Triệu Khả Hạm Binh Bộ Thị Lang.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “A?”

“Phụ hoàng tất nhiên không đồng ý, nhưng ta cũng đã nhìn thấu rồi. Hắn càng không muốn cho chúng ta bất cứ cơ hội nào, chúng ta càng muốn tranh một lần. Huống chi ta đúng là có chút tình cảm với tiểu thư phủ Binh Bộ Thị Lang, muốn cưới nàng.” Dạ Thiên Dục thành thật nói.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, “Triệu tiểu thư kia đúng là một nữ tử không thua đấng mày râu.”

Dạ Thiên Dục gật đầu, “Chủ yếu là nàng cũng yêu thích ta, ta cũng có chút cảm giác với nàng. Huống chi nàng lại là tiểu thư phủ Binh Bộ Thị Lang, nữ nhi duy nhất của Binh Bộ Thị Lang, có giúp ích đối với ta.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Nguyệt muội muội, muội có thể giúp ta chuyện này hay không? Ta biết rất khó, phụ hoàng một lòng muốn gả nàng vào Hiếu thân vương phủ, gả cho Lãnh Thiệu Trác. Ta và Nhị hoàng huynh làm việc khắp nơi đều bị phụ hoàng khống chế.” Dạ Thiên dục trầm giọng nói.

“Ta tất nhiên có thể giúp huynh . Nhưng huynh đã hỏi Triệu Khả Hạm chưa? Mặc dù nàng thích huynh, thật cam nguyện bị huynh lợi dụng sao?” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Huynh phải chuẩn bị tốt, mặc dù ta giúp huynh, có lẽ cũng không thắng được Dạ Thiên Dật. Dạ Thiên Dật lòng dạ ác độc, chắc hẳn không cần ta nói, hắn có quá nhiều kinh nghiệm, đã sớm được tôi luyện mà thành, nếu là thua, kết quả của các huynh sẽ không được tốt lắm.”

“Chúng ta tất nhiên sẽ có chuẩn bị!” Dạ Thiên Khuynh nói, “Chúng ta đã sớm rõ ràng, đừng nói phụ hoàng giúp đở hắn, mặc dù không giúp hắn, chúng ta cũng biết là phần thắng không lớn, nhưng vẫn muốn thử một lần, không thể cứ như vậy cả đời.”

“Có lẽ nếu các huynh nên cam nguyện buông tha cho, Hoàng thượng cùng hắn sẽ cho các huynh một con đường sống. Làm Vương gia thái bình không tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người nhướng mày.

“Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.” Dạ Thiên Khuynh kiên quyết lắc đầu.

Dạ Thiên Dục cũng gật đầu nói: “Ta đã hỏi nàng, nàng nói nguyện ý phụng bồi ta. Cùng ta mưu kế, ta thua, nàng đi theo, cho dù ta chết, nàng cũng tình nguyện đi theo. Sẽ không hối hận.”

“Khó được còn có nữ tử như vậy! Nàng lại đồng ý, nếu vậy dĩ nhiên là không thành vấn đề.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Nguyệt muội muội, muội có biện pháp gì để cho phụ hoàng mau chóng đáp ứng?” Dạ Thiên Dục thực sự hỏi, “Chúng ta không có nhiều thời gian. LúcThất đệ trọng thương, chúng ta cũng không trừ được hắn, trở lại trong kinh, phủ Thất hoàng tử phòng thủ kiên cố, ngày qua ngày lúc vào triều đều có thủ vệ có công phu tuyệt đỉnh đi theo bên mình. Chúng ta không tìm được cơ hội. Hôm nay đã là tháng mười. Ta nhận được tin tức hiện giờ phụ hoàng phải dùng đan dược mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể, tuổi thọ của ông cũng không còn bao nhiêu.”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu trầm tư, một lát sau nói: “Có một biện pháp hữu hiệu nhất.”

“Biện pháp gì?” Ánh mắt Dạ Thiên Dục sáng lên.

“Biện pháp này cần phải nhìn xem Triệu tiểu thư có nguyện ý hay không.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Khuynh, nói với Dạ Thiên Dục: “Noi theo Nhị hoàng tử, gạo nấu thành cơm. Trinh tiết đã mất, Triệu tiểu thư cũng chỉ có thể gả cho huynh.”

Dạ Thiên Dục ngẩn ra.

Dạ Thiên Khuynh gật đầu, “Đây thật là chủ ý tốt.”

Vân Thiển Nguyệt nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt nàng lóe lên, thản nhiên nói: “Không tệ, chỉ là phải ủy khuất Triệu tiểu thư! Nếu nàng nguyện ý, hôm nay chính là cơ hội tốt. Có lẽ ngày mai huynh có thể mang Đại kiệu tám người khiêng rước nàng về phủ Tứ hoàng tử. Nếu nàng không đồng ý thì. . . . . .”

“Ta đồng ý!” Từ phía sau vang lên giọng nói của Triệu Khả Hạm, cắt đứt lời nói kế tiếp của Vân Thiển Nguyệt, nói năng có khí phách.

Bình Luận (0)
Comment