Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 277

Thánh chỉ được đọc xong, một mảnh yên lặng như tờ.

Thái tử trong bụng hoàng hậu làm tân hoàng, Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật làm Nhiếp chính vương, Cảnh thế tử làm Thừa tướng, Vân Vương Phủ Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Thất hoàng tử thành thân, trong một đạo thánh chỉ bao hàm mấy đạo thánh chỉ, trong lúc nhất thời trong đầu mọi người như nổ tung.

Vân Thiển Nguyệt mím cánh môi thật chặt, mặc dù nàng đã nghĩ tới lão hoàng đế có lưu lại di chỉ cũng sẽ không để cho nàng sống khá giả, nhưng lại không nghĩ rằng hắn lưu lại một đạo thánh chỉ như vậy, thực có can đảm ban nàng cho Dạ Thiên Dật làm phi. Trong cơn giận dữ nàng rút tay ra khỏi tay Dung Cảnh, không nhịn được thúc giục công lực nghĩ muốn phá hủy thánh chỉ.

Dung Cảnh phát hiện ý đồ của nàng, lúc tay nàng vừa muốn rút ra khỏi trong nháy mắt liền nắm lại, cầm thật chặt tay nàng.

Vân Thiển Nguyệt rút hai lần, tay vẫn bị Dung Cảnh nắm lấy, vẫn không nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy sắc mặt hắn thanh thanh đạm đạm, thấy nàng nhìn, hắn lắc đầu với nàng.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, thần sắc kiên quyết.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên đưa tay che ánh mắt nàng, dùng truyền âm nhập mật giọng nói thấp mà ôn nhu: “Một đạo thánh chỉ mà thôi.”

Giọng nói ôn nhu như thế, để cho lửa giận của Vân Thiển Nguyệt như bị mắc kẹt.

“Một đạo thánh chỉ mà thôi!” Dung Cảnh lại nói, giọng nói thấp cùng ôn nhu nhưng lại có chút lạnh lẻo.

Vân Thiển Nguyệt nhắm hai mắt lại, trong lòng cười lạnh một tiếng, đúng vậy, một đạo thánh chỉ mà thôi. Khi nào thì nàng quá tôn sùng nó rồi? Nhưng mà nếu như không hủy đi thánh chỉ này, cơn giận trong lòng nàng thật khó mà bình tĩnh lại. Cho nên, nàng đưa tay gạt tay Dung Cảnh đang che mắt của nàng ra, toàn bộ công lực ngưng tụ ở cái tay bị hắn cầm lấy, trong nháy mắt khí lưu từ lòng bàn tay phóng ra ngoài ngày càng lớn, Dung Cảnh nắm tay nàng trong khoảnh khắc nhận lấy khí lưu trùng kích, hắn khẽ nhăn mày, vẫn cầm tay nàng bất động.

“Buông ra!” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh. Một tiếng này nàng không dùng truyền âm nhập mật, cũng không cố ý áp chế, rõ ràng nhưng lạnh lùng.

Tất cả mọi người bị một tiếng trong trẻo lạnh lùng này của nàng làm cho bừng tỉnh, nhất tề nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn mọi người, trong nội tâm nàng chỉ có một mục tiêu, đốt thánh chỉ này.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ôn nhu, dùng cái tay bị Vân Thiển Nguyệt mở ra, sờ đầu của nàng, “Ngoan, đừng làm rộn!”

“Ta nói buông ra! Chàng có nghe thấy hay không?” Vân Thiển Nguyệt lần nữa đẩy tay Dung Cảnh đang sờ đầu nàng ra, con ngươi trong suốt đã biến thành đen.

“Không buông!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cắn hai chữ “Dung Cảnh” thật nặng, cánh môi mím lại thật chặt, một tiếng này tựa hồ được toát ra từ hàm răng. Có lẽ hắn đã sớm biết có đạo thánh chỉ này, khẩu khí này có lẽ hắn có thể nhịn , nhưng nàng không thể nhẫn nhịn. Nàng nhịn mười năm, đã sớm nhịn đủ rồi, hôm nay lão hoàng đế đã chết lại còn bày cho nàng một đạo thánh chỉ như vậy nữa, nếu như nàng còn nhịn nữa thì sẽ uất ức mà chết.

Dung Cảnh nhìn thần sắc kiên định của nàng, bỗng nhiên thở dài, buông lỏng tay ra.

Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn Dung Cảnh nữa, chợt xoay người, lòng bàn tay tràn ra một đoàn lửa đỏ, trong khoảnh khắc bay về phía thánh chỉ trong tay Đức thân vương. Quan tài lão hoàng đế làm từ gỗ lim đỏ thẫm, phục sức hoàng hậu đỏ thẫm, lòng bàn tay Vân Thiển Nguyệt là một đoàn ánh lửa cũng đỏ thẫm, tất cả đều vô cùng xinh đẹp.

Tuyết trắng tung bay đầy trời, nhưng mà ngay lúc một đoàn ánh lửa phun ra từ Vân Thiển Nguyệt, trước mặt nàng tựa hồ như được mở ra một con đường. Bên trong mười thước quanh mình nàng, các mạch máu tựa như bị ánh lửa của nàng thiêu cháy.

Đức thân vương nhìn đoàn ánh lửa kia đang hướng đến hắn, tay cầm thánh chỉ, trong lòng rất sợ hãi.

“Tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm kinh hãi hô một tiếng.

“Nguyệt nhi!” Dạ Thiên Dật quát chói tai một tiếng.

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời xuất thủ, hai đạo cường đại kình khí trong khoảnh khắc dung hợp vào một chỗ, đồng thời ngăn cản một đạo ánh lửa của Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh nhìn tam đại kình khí đang muốn dung vào một chỗ, ngón tay hắn giật giật, bỗng nhiên thu trở về, lẳng lặng nhìn.

Dung Phong vốn nghĩ Dung Cảnh sẽ xuất thủ tương trợ Vân Thiển Nguyệt, nhưng thấy hắn không xuất thủ, liền biến sắc, trong nháy mắt ngưng tụ công lực ở lòng bàn tay, muốn tương trợ Vân Thiển Nguyệt.

Nhưng khi kình khí trong lòng bàn tay hắn chuẩn bị phóng ra, liền bị một nguồn lực vô hình bên trái hắn cản lại, hắn cả kinh, mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy Vân Vương gia nhìn hắn, lắc đầu với hắn. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh dị, giây lát, kinh dị liền thối lui, quay đầu, lo lắng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tam đại công lực chạm vào nhau, “Phanh” một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tuyết chất thành lớp dầy trên mặt đất bị thổi lên, trong khoảnh khắc, chung quanh tạo thành một mảnh tuyết vụ (vụ = sương mù), người người giống như bị tuyết vụ trước mắt mê hoặc, một mảnh trắng xoá không nhìn rõ.

Vân Thiển Nguyệt rút lui ba bước, lưng được một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cũng rút lui ba bước, phía sau bọn họ không có người nào đỡ lấy, nhưng vẫn đứng vững, hai khuôn mặt tuấn mỹ không dám tin nhìn về phía trước, nhưng chỗ này hiện tại cũng là một mảnh tuyết vụ, bọn họ thấy không rõ Vân Thiển Nguyệt ở đối diện, thậm chí là bất luận kẻ nào.

Vân Thiển Nguyệt đứng vững thân hình, muốn xuất thủ lần nữa.

Một cái tay lần nữa nhẹ nhàng giữ nàng lại, thấp giọng nói với nàng: “Cẩn thận làm người khác bị thương.”

Vân Thiển Nguyệt dừng tay lại, mặc dù thánh chỉ ghê tởm, nhưng chỗ này nhiều người như vậy, hiện tại trước mắt nàng là một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy rõ cái gì, thúc giục công lực đi hủy thánh chỉ, khó tránh sẽ không đả thương tới người vô tội. Nàng môi mím thật chặt, ngón tay cong lại, móng tay không bị khống chế bấm vào trong tay Dung Cảnh.

Dung Cảnh không nói gì, bàn tay như ngọc cũng không nhúc nhích, tựa hồ giống như không biết đau đớn, ngay cả chân mày cũng không có di động.

Chốc lát, tuyết vụ tản đi, dần dần lộ ra bóng người.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm thấy được Vân Thiển Nguyệt đứng đối diện, nàng cũng nhìn thấy bọn họ, khóe miệng hai người xuất hiện tia máu. Ánh mắt liếc nhìn nhau, không biết là tuyết trắng hơn so với mặt người, hay là mặt người trắng hơn so với tuyết.

Dường như mọi người cũng bị một màn này làm cho sợ ngây người, người người như vũng bùn nhão hoặc quỳ hoặc đứng, thở mạnh cũng không dám.

“Nguyệt nhi, nàng muốn phá hủy thánh chỉ?” Hồi lâu, Dạ Thiên Dật mở miệng, giọng nói âm trầm, mặt mày bao phủ một tầng u ám.

“Đúng!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng phun ra một chữ.

Dạ Thiên Dật nhìn nàng, bỗng nhiên cười, vết máu nơi khóe miệng càng lộ ra rõ ràng, “Ta biết nàng tu tập Phượng Hoàng chân kinh, biết võ công của nàng đã đi vào tầng cuối cùng quan trọng nhất, nhưng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, nàng không tiếc vận dụng thức cuối cùng quan trọng nhất Thiên Lôi Địa Hỏa tới hủy thánh chỉ? Nàng có biết nàng chưa luyện thành Thiên Lôi Địa Hỏa mà đã tự động sử dụng thì sẽ có hậu quả gì không?”

“Chỉ là một cái mạng mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói.

Dạ Thiên Dật nhìn nàng, nụ cười trên mặt chuyển sang lạnh lẽo, còn lạnh hơn so với tuyết trắng bay đầy trời, “Nàng không muốn gả cho ta đến mức không tiếc tính mạng mà phá hủy thánh chỉ sao? Nguyệt nhi, từ khi nào nàng lại tàn nhẫn với ta như vậy?”

“Dạ Thiên Dật! Ngươi dám nói trước đó ngươi không hề biết nội dung trong di chiếu này không? Không để ý đến cảm nhận của ta, lập nhiều thánh chỉ, thì cũng nên rõ ràng hậu quả. Vân Thiển Nguyệt ta có lẽ cái gì cũng có thể tùy ý ngươi, cũng có thể lùi một bước, nhưng chung thân đại sự của ta thì đừng mơ tưởng tới.” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, “Ta với ngươi mười năm hiểu nhau, mười năm tương trợ , mười năm giao hảo, nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói muốn gả cho ngươi, tại sao ngươi phải dùng một đạo thánh chỉ tới quyết định ta phải gả cho ngươi? Ta tàn nhẫn với ngươi? Ngươi mới là người đối xử tàn nhẫn với ta!”

Sắc mặt Dạ Thiên Dật tái đi, thân thể không tự chủ lui về phía sau một bước, nhưng con ngươi vốn đang ám chìm bỗng nhiên nổi lên tức giận, giận dữ nói: “Vân Thiển Nguyệt, đạo thánh chỉ này là phụ hoàng lưu lại, trước đó ta cũng không được biết chuyện này.”

“Ngươi có thể không biết sao? Dạ Thiên Dật, diễn trò cũng không nên quá giả như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn lạnh lùng nói.

“Diễn trò?” Dạ Thiên Dật nhướng mày, bỗng nhiên giễu cợt cười một tiếng, nhưng lại hàm chứa vô tận tức giận, “Ta muốn cưới nàng, không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải là một năm hai năm, ta biết nàng lúc nàng hai tuổi rưỡi, còn biết sớm hơn hai năm rưỡi so với Dung Cảnh. Vân Thiển Nguyệt, lòng ta nghĩ muốn cưới nàng, hận không được ngày mai liền cưới, nàng có hiểu không? Nếu như ta biết trước được nội dung của thánh chỉ này, ta cần gì làm Nhiếp chính vương chứ? Ta nghĩ làm cửu ngũ chí tôn, thiên tử một triều, ta cũng không giống như trong thánh chỉ nói đại hiếu thuận, giữ tang một năm, ta muốn cưới nàng ngay cả thủ tang mười ngày cũng không làm được. Nếu ta biết về thánh chỉ này, ta còn muốn hủy nó trước hơn nàng nhiều, đổi thành ta là hoàng thượng, hạ chỉ nạp nàng, ngày mai liền cưới nàng!”

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt chấn động, trong khoảnh khắc lãnh ý cùng lửa giận bị những lời của Dạ Thiên Dật làm cho đông lại.

Mọi người nhất tề kinh hãi nhìn Thất hoàng tử, không, Nhiếp chính vương mới đúng, hôm nay công khai nói ra những lời này. Nếu lời nói như vậy bị truyền ra ngoài sẽ có hiệu quả oanh động như thế nào, đều có thể đoán trước được. Hắn nói rõ không muốn làm Nhiếp chính vương, chỉ muốn làm hoàng thượng, hắn nói rõ nếu hắn làm tân hoàng, ngày mai sẽ cưới Vân Thiển Nguyệt. Chuyện như vậy, xưa nay hiếm có.

Ánh mắt Dung Cảnh khẽ híp một chút, đáy mắt đắm chìm trong một mảnh màu đen.

Đám người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia bị những lời này của Dạ Thiên Dật làm cho kinh hãi, ngay cả Dạ Khinh Nhiễm cũng bị kinh hãi. Hoàng hậu đang được mọi người dìu đỡ cũng không ngoại lệ.

“Vân Thiển Nguyệt, bây giờ nàng còn dám khẳng định ta đã biết trước nội dung thánh chỉ sao?” Dạ Thiên Dật tựa hồ đè nén tức giận, âm trầm nhìn Vân Thiển Nguyệt, lạnh lùng nói.

Vân Thiển Nguyệt mím môi không nói lời nào.

“Đức vương thúc, tuyên đọc lại thánh chỉ lần nữa! Mới vừa rồi nàng chưa nghe rõ, để lần này nàng nghe cho rõ! Xem một chút thánh chỉ này có phải đích thân phụ hoàng viết hay không, giao phó ta đưa cho các ngươi.” Dạ Thiên Dật quay đầu, tức giận ra lệnh với Đức thân vương.

Thân thể Đức thân vương run lên, bị tức giận cùng lệ khí như vậy vội vàng cung kính cúi đầu: “Dạ!”

“Từng chữ từng câu, cẩn thận mà đọc! Đọc cho rõ ràng, thật rõ ràng, một chữ cũng không được sai!” Dạ Thiên Dật lại nói.

“Dạ!” Đức thân vương cung kính lên tiếng lần nữa, tay khẽ run cầm lấy thánh chỉ, trong giọng nói mang theo một tia run nhẹ, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: đại nạn của trẫm sắp đến, chấp chưởng Thiên thánh giang sơn ba mươi năm. Mọi việc đều cẩn trọng, không dám làm chút cử chỉ hổ thẹn với tổ tiên nào, mặc dù tận tâm tận lực, nhưng vẫn còn chưa đủ… . . . . .”

“Ngừng đọc!” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của Đức thân vương.

Đức thân vương liền im bặt.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hất tay Dung Cảnh ra, xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Dạ Thiên Dật âm trầm lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục đi ra phía ngoài.

“Bản vương nói đứng lại!” Dạ Thiên Dật lần nữa âm trầm nói một câu.

Vân Thiển Nguyệt làm như tai điếc, vẫn đi thẳng về phía trước.

“Người đâu! Ngăn nàng lại!” Dạ Thiên Dật gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh Vân Thiển Nguyệt, quát một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt mọi nơi xông ra mấy trăm hắc y nhân, trong khoảnh khắc ngăn cản ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Mấy trăm hắc y nhân này đều là ẩn vệ hoàng thất. Lấy ẩn chủ dẫn đầu. Vừa xuất hiện, liền mang theo một bầu không khí xơ xác tiêu điều. Tuyết trắng bay đầy trời tựa hồ cũng trở nên lạnh hơn, càng xơ xác tiêu điều hơn.

Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, sắc mặt lạnh như băng nhìn trước mặt xuất hiện ẩn chủ cùng mấy trăm ẩn vệ phía sau hắn, lạnh lùng nói: “Dạ Thiên Dật, ngươi xác định hôm nay ngươi muốn cho ta huyết tẩy hoàng cung?”

“Vân Thiển Nguyệt, nếu nàng dám đi một bước nữa, ta liền để nàng huyết tẩy hoàng cung thì như thế nào? Đừng nói huyết tẩy hoàng cung, nàng muốn huyết tẩy Hoàng Thành cũng được!” Giọng nói của Dạ Thiên Dật có chút dày đặc lãnh ý.

“Tốt, vậy hôm nay ta sẽ huyết tẩy hoàng cung, thuận tiện giúp người rửa sạch Hoàng Thành dơ bẩn này một lần!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng ném ra một câu nói, bổ ra một chưởng hướng về phía ẩn chủ đối diện.

Ẩn chủ lập tức phất tay tiếp chưởng.

“Dừng tay!” Giọng nói của Dung Cảnh không cao không thấp vang lên, ngay khi hắn vừa dứt lời, tay áo thủy tụ trắng nguyệt nha nhẹ nhàng đảo qua, trong khoảnh khắc ẩn chủ bị đánh ra xa khỏi mấy trượng.

Ẩn chủ rút lui mấy bước, mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh cũng không thèm nhìn hắn một cái, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta vừa mới cho phép nàng xuất thủ, để bị trọng thương rôồi, hiện tại sao ta còn có thể cho nàng tiếp tục xuất thủ?”

Vân Thiển Nguyệt mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, cả giận nói: “Chàng không để cho ta xuất thủ, không để cho ta hủy thánh chỉ, không cho phép ta huyết tẩy hoàng cung, huyết tẩy Hoàng Thành, như vậy là chàng đồng ý cho ta gả cho hắn có phải hay không?”

Dung Cảnh nhíu mày, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Nàng bình tĩnh một chút!”

“Bình tĩnh? Chàng muốn ta làm sao bình tĩnh?” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bị lửa giận từng trận từng trận đan vào nhau, ngoài lửa giận còn có đau lòng, nàng nhìn Dung Cảnh, cơ hồ như muốn cắn nát hàm răng, “Một đạo thánh chỉ mà muốn trói buộc chung thân của ta? Dung Cảnh, có phải chàng cũng muốn học theo tổ tiên Vinh Vương của chàng, chắp tay nhương ta cho bọn họ hay không?”

Dung Cảnh biến sắc, hơi thở có chút trầm xuống, mím môi nói: “Chớ nói nhảm!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, không áp chế nổi lửa giận trong lòng, “Chàng nói ta nói nhảm, nếu chàng cảm thấy ta nói không đúng, như vậy chàng liền phá hủy thánh chỉ đi! Đừng nói cho ta chàng không dám, chàng là Dung Cảnh, trong thiên hạ có chuyện gì chàng không dám làm ? Trừ phi chàng không làm mà thôi.”

Dung Cảnh nhíu mày, không nói một lời nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Chàng đi hay không đi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

Dung Cảnh nhếch cánh môi lên, ánh mắt đen tối.

“Không đi thì cút ngay, đừng cản ta!” Vân Thiển Nguyệt duỗi tay dùng sức đẩy hắn ra, nhấc chân đi ra ngoài.

Dung Cảnh duỗi tay giữ tay nàng, giọng nói trầm thấp hô một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt!”

Vân Thiển Nguyệt thoáng dừng chân, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua Dung Cảnh gọi nàng như vậy, một tiếng như vậy, nàng hình dung không ra giờ khắc này bên trong bao hàm tình cảm gì, trước giờ giọng nói của hắn đều là ôn nhuận, ôn nhu, trầm tĩnh , sủng nịch , yêu thương, nhưng chưa bao giờ nàng nghe một tiếng gọi như vậy, hòa hợp sâu trong nội tâm, nồng đậm mang theo một tia gì đó. Không biết người khác nghe tới là cảm giác gì, nhưng nàng nghe ra lại là ẩn nhẫn cùng khắc chế, cùng với thật sâu tỉnh táo cùng lãnh ý, còn có nồng đậm ý tứ hàm xúc cùng với một chút bất đắc dĩ.

Bất đắc dĩ. . . . . .

Bất kể bao nhiêu thứ, nhưng nàng nghe được bên trong lại có bất đắc dĩ.

Vốn lửa giận đã được nàng đè xuống giờ lại bùng cháy, Dung Cảnh, chàng tội gì phải bất đắc dĩ? Vì sao còn muốn ẩn nhẫn? Còn thật muốn học theo tổ tiên Vinh vương phủ? Nàng phất tay tránh thoát đi cánh tay của hắn, cả giận nói: “Buông ra!”

Dung Cảnh nhìn nàng, khẽ mím cánh môi có chút tái nhợt, nhưng vẫn vững vàng nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói với nàng: “Vân Thiển Nguyệt, ta không muốn điểm huyệt đạo của nàng, cho nên, nàng ngoan một chút có được hay không? Mọi việc đã có ta!”

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy giọng nói này, lửa giận đang mạnh mẽ trào lên trong khoảnh khắc bị thủng một lỗ. Người này hôm qua cái gì cũng mặc kệ phụng bồi nàng bước qua lễ cập kê, người này hôm qua cho phép nàng vì Dạ Thiên Khuynh mà thương cảm rơi lệ, người này hôm qua phụng bồi nàng đi Linh Đài tự vì Dạ Thiên Khuynh làm một hồi cúng bái, người này hôm qua không tiếc tuyết rời, dùng tấm lưng thon gầy cõng nàng từ bên ngoài Đạt Ma đường cho đến núi Hương Tuyền phía sau núi, người này buổi sáng hôm nay còn nói cho nàng biết, làm cho nàng nhớ, bất kể chuyện gì phát sinh đều đã có hắn bên cạnh, ai cũng không đoạt nàng đi được. Cho dù là thánh chỉ cũng không được. Người này. . . . .

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, nói với hắn: “Ta không muốn ở nơi này một khắc nào nữa, muốn lưu lại thì chàng tự lưu, để cho ta đi. Ai muốn ngăn ta, ba thước một thanh kiếm, một cái mạng, mặc dù bị thương nặng, cũng muốn vẽ ra một đường máu. Chàng cũng không thể ngăn cản ta.”

“Được!”Lần này Dung Cảnh đáp ứng thống khoái, buông tay nàng ra.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhấc đi đi thẳng về phía trước.

Ẩn vệ hoàng thất giống như bức tường phong kín, che ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, không nhúc nhích.

“Dạ Thiên Dật, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi xác định không để cho ta đi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn ẩn vệ trước mặt, lạnh lùng hỏi.

“Nghe xong thánh chỉ mới được đi!” Dạ Thiên Dật trầm giọng nói.

“Không thể nào!” Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi lạnh lùng cự tuyệt.

“Nàng không tôn trọng tiên hoàng, không tôn trọng thánh chỉ, đã như vậy, liền đạp trên máu tươi mà đi ra ngoài đi!” Dạ Thiên Dật lạnh giọng nói.

Lửa giận của Vân Thiển Nguyệt vốn đã được Dung Cảnh ngăn lại lần nữa xông ra, nàng giơ tay lên, nhưng lần này không đợi nàng xuất thủ, trước mắt một ống tay áo màu trắng nguyệt nha chợt lóe, trong khoảnh khắc một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh về hướng hoàng thất ẩn vệ phía trước nàng, cùng một thời gian đó liền vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết. Mấy trăm ẩn vệ trước mặt hơn một nửa bị bay ra ngoài, ngã nhào ở xa mấy trượng trên mặt tuyết, còn có người ngã vào tường cung, có người đập vào tường cung rồi trượt xuống, ngã vào trong đống tuyết.

“Cảnh thế tử, ngươi làm cái gì vậy?” Dạ Thiên Dật trầm mặt nhìn Dung Cảnh, giọng nói băng hàn đến cực điểm.

Dung Cảnh rút tay về, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết vương trên vạt áo, nhìn Dạ Thiên Dật, mặt không thay đổi nói: “Thất hoàng tử, chẳng lẽ ngươi thật muốn nàng huyết tẩy hoàng cung?”

“Nàng là vị hôn thê của ta, tựa hồ không phiền tới Cảnh thế tử quan tâm!” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói: “Không tôn trọng thánh chỉ, không tôn trọng tiên hoàng, không biết lấy người chết làm trọng, bản vương còn không có quyền quản chế nàng sao?”

Dung Cảnh nghe vậy cười nhạt, không vui không buồn, nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu Nhiếp chính vương và Vân Thiển Nguyệt từ nhỏ đã quen biết, mười năm hiểu nhau, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi đều không hiểu rõ nàng sao? Cho tới bây giờ nàng chỉ thuộc về chính nàng, không thuộc về bất luận kẻ nào. Một tờ hôn ước, vốn cũng trói không được nàng, lúc nàng mất hứng còn có thể mặt lạnh hủy đi ngự kiếm của tiên hoàng, hôm nay không nghe di chiếu của tiên hoàng, thì có tính là gì? Huống chi hôm nay mới chỉ là di chỉ gả mà thôi, nàng không đáp ứng, Vân Vương Phủ cũng chưa nhận lời, không có tam môi lục sính, cũng không thể xem như là vị hôn thê của Nhiếp chính vương. Hoàng thất và tiên hoàng cũng không thể vì ý muốn của riêng mình, liền áp đặt chuyện mà thần tử không muốn, đây chính là bất công. Nhiếp chính vương muốn quản nàng, về tình về lý đều không hợp, hơn nữa cũng không nên.”

“Cảnh thế tử nói thật hay, Bản vương cùng nàng mười năm tình ý, cho dù trước đó không có nghiêm khắc giáo huấn nàng, ngươi nói Bản vương còn không có tam môi lục sính thì không tính là vị hôn thê của bản vương, ý là đang nói thánh chỉ của tiên hoàng không thể so với bà mai và sính lễ sao? Thiên Thánh Dạ thị là Quân, Vân Vương Phủ là thần, phụ hoàng là Quân, Vân Vương là thần, người làm vua nhất ngôn cửu đỉnh, người làm thần vì vua mà phục tùng. Đây là lúc Thuỷ tổ hoàng đế khai quốc phong ban bốn Vương Phủ, bốn Vương Phủ lập hạ lời thề. Tổ tiên Vân thị Vân Vương cũng ở trong đó.” Dạ Thiên Dật cười lạnh nhìn Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ngươi cũng là người trong bốn Vương Phủ, bác học cổ kim, chẳng lẽ đã quên lời thề này? Ngươi cũng không cần gấp gáp, bản vương nhắc nhở ngươi. Vân Thiển Nguyệt thân là người Vân Vương Phủ, nàng đương nhiên phải phục tùng thánh chỉ, thần tử phải phục tùng quân. Hôm nay di chiếu tiên hoàng đã ban ra, nàng chính là vị hôn thê của bản vương, bất kể nàng có nguyện ý hay không. Huống chi còn có tín vật của Vân Vương Phi đã qua đời, làm sao có thể để cho nàng làm càn. Huống chi, nàng ở trước xương cốt phụ hoàng chưa lạnh lại dám hủy di chiếu, di chiếu là quốc chiếu, nhưng hôm nay nàng dám hủy quốc chiếu, bản vương thân là Nhiếp chính vương, nàng là vị hôn thê của bản vương, cũng đã không phải là chuyện riêng nữa rồi, mà là quốc sự. Hôm nay Cảnh thế tử đã là Thừa tướng, lại để cho một nữ nhân làm xằng làm bậy với quốc sự là không được? Đây cũng là tội lớn tru di cửu tộc của Vân Vương Phủ ”

Dạ Thiên Dật dứt lời, không khí tựa hồ cũng đỉnh chỉ lưu động, đừng nói là âm thanh của người, ngay cả tiếng thở mạnh của hơn ngàn người cũng phảng phất như không có

“Nhiếp chính vương nói cũng thật hay. Thuỷ tổ hoàng đế thành lập triều đại, phúc trạch dân chúng, tôn vinh bốn Vương phủ. Lúc ấy bốn Vương là vô cùng khâm phục, nguyện ý tôn sùng, liền lập lời thề. Hiện tại trăm năm đã qua, Thuỷ tổ hoàng đế đã sớm đi vào lịch sử, lời thề của bốn Vương Phủ cũng theo phong vân năm tháng, đã sớm mài mòn theo thời gian. Người làm thần vì quân mà phục tùng. Lời này quả không sai. Nhưng người làm quân nên quan sát theo dõi thần, ân đãi cho thần. Bốn Vương phủ thủ hộ không phải chỉ có mỗi hoàng thất Dạ thị, mà còn thủ hộ ngàn vạn dân chúng cùng giang sơn thiên hạ. Quân bất nhân, thần mới vô lễ. Quân nhân nghĩa, thần tất cung kính. Thất hoàng tử mới làm Nhiếp chính vương, cũng bắt đầu thể hiện uy nghi của Nhiếp chính vương sao? Tiên hoàng cũng là người, cũng có cố kỵ, cũng có chuyện không chu toàn, nếu hắn là thần rồi, còn cần chúng ta phụ tá làm gì? Đạo thánh chỉ này không có sai lầm lớn, nhưng một đạo chỉ gả, đúng là không thỏa đáng.” Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật, giọng nói trầm tĩnh, không cao không thấp, nhưng cực kỳ có lực xuyên thấu, bên trong thành cung tất cả mọi người đều có thể nghe được, “Nhiếp chính vương, đem quốc sự đặt trên người một nữ tử, đây không phải là hành vi của quân tử, lại càng không là hành vi của vương giả, lại càng không là người trí giả (thông minh), cũng không phải là người đức giả (đức hạnh). Ngươi xác định hôm nay ngươi muốn nàng huyết tẩy hoàng cung mà đi ra?”

Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, ánh mắt đóng băng một mảnh.

“Nhiếp chính vương, mấy ngày nay Thiển Nguyệt tiểu thư bận việc cho lễ cập kê, hôm nay vừa mới qua ngày đại hỉ, đột nhiên lại phát sinh đại sự như vậy, tiên hoàng băng hà, trong lúc nhất thời nàng không thể tiếp nhận mà thôi, bây giờ tức giận một chút cũng có thể hiểu được, mới vừa rồi lúc thấy nàng đi tới vi thần đã cảm thấy thần sắc nàng có vẻ mệt nhọc, khí sắc rất không tốt, hay là bây giờ để cho nàng về phủ nghỉ ngơi đi! Khi còn sống tiên hoàng vẫn thích nàng, không túc trực bên linh cữu của tiên hoàng, tiên hoàng cũng sẽ không trách tội nàng.” Ngay lúc Dung Cảnh dứt lời, Đức thân vương rất sợ Dạ Thiên Dật cùng Dung Cảnh đàm phán không thành mà đánh nhau, vội vàng lên tiếng khuyên can.

“Đúng vậy, Đức vương huynh nói đúng! Mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư vừa qua lễ cập kê, nhưng vẫn còn tính tình của một tiểu nữ nhi, vẫn chưa trưởng thành, mấy ngày nay nàng tất nhiên vẫn không được rảnh rỗi, mới vừa lúc nàng đi tới, lão thần cũng thấy thần sắc nàng cực kỳ không tốt, hay là để cho nàng trở về phủ nghỉ ngơi đi!” Hiếu thân vương cũng bị kinh sợ, vội vàng nói.

Dạ Thiên Dật không nói một lời, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh trầm tĩnh nhìn Dạ Thiên Dật, trong lúc hai người đang đứng thì phía trên tuyết đã rơi xuống đông lạnh ngưng tụ thành băng châu. Một chỗ này bên ngoài điện Thánh Dương, vô luận là người đứng, hay là quỳ, hay là ẩn vệ vừa bị Dung Cảnh đánh ngã nằm ở trên tuyết, tất cả đều cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Năm nay đông tới muộn, hôm qua là trận tuyết đầu mùa, nhưng mà hôm nay bọn họ đã cảm thấy lạnh lẽo tựa thiên hàn.

“Vân Vương huynh!” Đức thân vương và Hiếu thân vương thấy hai người nói chuyện nhưng Dạ Thiên Dật vẫn thờ ơ, đều đồng thời nhìn về phía Vân Vương gia.

Vân Vương gia tựa hồ bị làm cho sợ, nhìn hai người, lại nhìn Dạ Thiên Dật, run run nói: “Nhiếp chính vương, tiểu nữ vẫn bất hảo, chuyện hôm nay, hài cốt hoàng thượng còn chưa lạnh, không nên thấy máu, mấy ngày nay thái tử Nam Lương, Nam Cương công chúa và Phò mã, thái tử Tây Duyên, Ngọc thái tử Đông Hải quốc vẫn đều ở Thiển Nguyệt các quấy rầy nàng, nàng tiếp đãi khách quý, lại bận việc lễ cập kê, nghĩ thôi thì cũng biết nàng mệt đến muốn chết rồi, hôm nay nàng không thích thánh chỉ ban gả, cũng là chuyện có thể hiểu, người xem. . . . . .”

Đức thân vương cùng Hiếu thân vương nghe vậy tâm thần rùng mình một cái, đồng thời nghĩ tới hôm nay Cảnh thế tử đã cản để Vân Thiển Nguyệt không hủy thánh chỉ, nhưng nếu Nhiếp chính vương không lùi một bước để cho nàng rời đi, như vậy y theo việc mới vừa rồi Cảnh thế tử xuất thủ với ẩn vệ, đầu tiên là ẩn chủ bị thương nặng, mà hiện tại trong chốc lát hơn một nửa ẩn vệ hoàng thất đã bị thương, đã đến mức đối chọi gay gắt với Nhiếp chính vương, tình hình như vậy nếu không ngăn lại, như vậy thật muốn huyết tẩy hoàng cung, huyết tẩy Hoàng Thành, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Huống chi, phía sau Vân Thiển Nguyệt còn có Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên cùng Đông Hải. Mặc dù những người kia hôm qua cũng đã rời khỏi kinh thành, nhưng hiện tại Ngọc thái tử Đông Hải quốc vẫn còn ở tại Vinh vương phủ chưa rời đi, y theo giao tình giữa hắn và Vân Thiển Nguyệt, làm sao có thể không ra tay tương trợ ? Vân Vương gia con cáo già này, mặc dù là tự cầu tình cho Vân Thiển Nguyệt, nhưng kì thực là đang cảnh cáo Nhiếp chính vương, không nên vì được nhỏ mà mất lớn.

“Nhiếp chính vương, nếu Thiển Nguyệt tiểu thư mệt mỏi, thì nên để cho nàng trở về phủ nghỉ ngơi đi!” Đức thân vương và Hiếu thân vương lần nữa đồng thanh nói.

Dạ Khinh Nhiễm mới vừa rồi vẫn còn đang khiếp sợ với võ công của Vân Thiển Nguyệt, hắn không ngờ nàng lại có thể khiến hắn và Dạ Thiên Dật bị thương trong trường hợp hai người hợp lực, hắn vốn muốn ngăn cản nàng hủy thánh chỉ, sau khi xuất thủ mới phát hiện, nếu hắn không xuất ra toàn lực, căn bản là không ngăn cản được. Lúc này trong bụng hắn cũng nóng như lửa đốt, nói vậy Dạ Thiên Dật cũng không tốt hơn là bao. Lúc này phục hồi tinh thần lại, phát hiện các ẩn vệ không bị Dung Cảnh đánh lui không được Dạ Thiên Dật ra lệnh vẫn chắn ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đứng thẳng, lưng eo thẳng tắp, lẳng lặng chờ, tựa hồ chỉ cần Dạ Thiên Dật nói một chữ không nàng liền huyết tẩy để tạo ra một con đường đi ra ngoài.

Hắn dời đi tầm mắt, nhìn về phía Dung Cảnh, ngọc nhan Dung Cảnh lẳng lặng, ở trong băng tuyết đọng lại một tầng thanh sương, thanh sương kia không rõ ràng, nhưng lại làm cho cả người hắn đứng ở trong tuyết, cẩm bào trắng nguyệt nha cùng tuyết bay đầy trời dung hợp chung một chỗ, mặc dù băng tuyết tràn ngập, thân thể hắn thon gầy, nhưng vẫn giống như đám mây trên cao, nhã trí tao nhã. Đây chính là điểm mà trăm năm qua nam nhân Dạ thị vẫn hận thấu xương Vinh Vương phủ, bất cứ lúc nào, vô luận thời khắc nào, bọn hắn vẫn bình tĩnh, tựa như đang nhàn nhã ngắm trăng. Đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một tia suy sụp, tiểu nha đầu yêu Dung Cảnh, đây là chuyện không thể sửa đổi, hay đây là điều tất nhiên. Có ít người trời sinh đã mang trong mình khả năng khiến người tôn thờ, bất luận kẻ nào cũng không thể bằng được.

“Nhiếp chính vương, nếu tiểu nha đầu mệt mỏi, hay là để cho nàng trở về phủ nghỉ ngơi đi!” Một lát sau Dạ Khinh Nhiễm thu hồi tầm mắt trên người Dung Cảnh, nói với Dạ Thiên Dật bằng giọng nói có chút u ám.

“Không sai! Nhiếp chính vương, thánh chỉ của hoàng thượng chủ yếu là truyền ngôi tân hoàng cùng sắc phong Nhiếp chính vương. Nguyệt nhi chỉ là một cô gái mà thôi, nàng không liên quan đến quốc sự.” Lúc này Dung Phong cũng mở miệng, trì hoãn âm thanh nói: “Ngài cùng Nguyệt nhi quen biết mấy năm, hẳn là rõ ràng nhất tính tình của nàng. Lúc này nàng nói muốn xuất cung, thì hãy để nàng xuất cung đi!”

“Hài cốt Hoàng thượng còn chưa lạnh, đúng là không nên thấy máu.” Lãnh Thiệu Trác cũng phun ra một câu nói.

“Nhiếp chính vương!” Đức thân vương thấy nhiều người nói như vậy, Dạ Thiên Dật vẫn bất vi sở động, hắn kéo vạt áo, cầm lấy thánh chỉ quỳ trên mặt đất, giọng nói già nua: “Tuyết rơi ngày càng lạnh, vẫn nên tuyên đọc hai phong di chiếu còn lại mới quan trọng hơn, Nhiếp chính vương nghĩ lại!”

“Nhiếp chính vương nghĩ lại!” Hiếu thân vương cùng mọi người nhất tề quỳ rạp xuống đất, dưới bầu trời tuyết rơi, âm thanh rung trời động địa.

“Nhiếp chính vương, Nguyệt nhi chính là tính tình như vậy, nàng không thích chuyện gì, cho tới bây giờ ai cũng không bức được nàng, nàng thích mềm chứ không thích cứng. Thời điểm lần đầu tiên các ngươi gặp mặt bổn cung nhớ được lúc đó chỉ là hài tử mới mấy tuổi mà thôi. Cho tới bây giờ mười mấy năm đã qua, các ngươi cũng đã trưởng thành, đều có suy nghĩ riêng của mình. Đây vốn là chuyện tốt, ai rồi cũng phải trưởng thành. Nhưng có nhiều thứ, cưỡng cầu thì không phải là chuyện tốt!” Vẫn luôn không mở miệng lúc này hoàng hậu lại uy nghiêm mở miệng, “Tiên hoàng yêu quý ngươi, biết ngươi thích nàng, gả nàng cho ngươi. Nhưng lại không quan tâm tới cảm thụ của nàng, chọc giận nàng như vậy, nàng muốn hủy thánh chỉ, kết quả này hẳn là hắn đã nghỉ tới. Nàng quần là áo lụa không thay đổi là sự thật, lúc tiên hoàng còn sống cũng không phải là nàng chưa làm qua chuyện như vậy. Tiên hoàng cũng có thể bao dung nàng, nói vậy Nhiếp chính vương cùng nàng quen biết từ nhỏ cũng có thể. Theo bổn cung thấy, Nguyệt nhi đích xác là mệt mỏi, chuyện hôm nay cứ như vậy liền thôi đi.”

Dạ Thiên Dật vẫn không nói lời nào, không nhúc nhích chút nào.

“Nhiếp chính vương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn Bổn cung mang Thiên tử trong bụng quỳ xuống cầu ngươi?” Trong giọng nói của Hoàng hậu tăng thêm chút nghiêm khắc.

Mọi người quỳ trên mặt đất nhất tề chấn động.

Dạ Thiên Dật chậm rãi thu hồi tầm mắt từ trên mặt Dung Cảnh, nhìn thoáng qua mọi người, lại nhìn về phía hoàng hậu. Hoàng hậu trầm mặc nhìn hắn, cũng không nói lời gì, hắn dời ánh mắt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt cùng ẩn vệ ngăn cản trườc mặt nàng, một lát sau, băng hàn trong mắt dần dần rút đi, khoát tay chặn lại, ra lệnh cho ẩn vệ hoàng thất: “Để nàng xuất cung!”

Ẩn vệ nghe vậy, trong khoảnh khắc thối lui.

Vân Thiển Nguyệt không muốn lưu lại một khắc nào nữa, đợi sau khi ẩn vệ thối lui, nàng liền ngay cả đi cũng cảm thấy chậm, điểm nhẹ mũi chân, thân hình vút lên, màu tím nhạt yên la tựa như một làn khói tím, bay ra khỏi ngoài cung.

Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt đang bị thương lại còn vận dụng khinh công rời đi, ánh mắt xiết chặt, nhẹ hô một tiếng, “Thanh Ảnh!”

“Thế tử!” Trong nháy mắt Thanh Ảnh nhẹ nhàng rơi xuống.

“Đi theo nàng, không thể để nàng gặp chuyện không may!” Dung Cảnh ra lệnh.

“Dạ!” Thanh Ảnh lên tiếng, thân ảnh tựa một đoàn sương mù, đuổi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất.

Tất cả mọi người kinh dị nhìn Vân Thiển Nguyệt rời đi, càng kinh dị hơn chính là võ công của Thanh Ảnh. Nơi này không ít người cũng biết bên cạnh Dung Cảnh vẫn có một ám vệ võ công tuyệt đỉnh theo bên cạnh hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn lộ diện trước mặt người khác. Võ công như thế, rơi xuống đất không tiếng động, rời đi cũng không tiếng động. Người như vậy khắp thiên hạ cũng không có mấy người.

Dung Cảnh không để ý tới kinh ngạc của mọi người, chậm rãi quay người lại, cười nhạt với Dạ Thiên Dật, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, “Nhiếp chính vương, không phải là còn có hai đạo thánh chỉ chưa được tuyên đọc sao? Hiện tại mở ra đi! Xem có giống với thánh chỉ trong tay Đức thân vương hay không. Hai đạo thánh chỉ này cũng không phải là không thể xem.”
Bình Luận (0)
Comment