Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 294

Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Cúc truyền đến thư của Dung Cảnh được bồ câu đưa đến.

Vân Thiển Nguyệt mở thư ra, chỉ thấy nói về Nam Cương quốc cữu, Dung Cảnh nói Nam Cương quốc cữu không phải là kẻ tầm thường, hắn đã từng điều tra lai lịch của hắn ta, nhưng chưa từng tra ra được cái gì hữu dụng, hiển nhiên lần này Nam Cương quốc cữu đi Nam Cương bởi vì Nam Cương vương đại nạn, nhưng trên đường lại đuổi theo nàng, nhất định là trên người nàng có cái gì để cho Nam Cương quốc cữu coi trọng hơn, nói nàng nên cẩn thận một chút.

Vân Thiển Nguyệt để thư xuống, nghĩ tới trong thư Dung Cảnh không nhắc tới Trầm Chiêu câu nào, hẳn là lúc viết phong thư này viết hắn còn chưa nhận được tin tức nàng tá túc ở nơi sơn dã này. Nhưng hôm qua nàng viết hai phong thư một trước một sau truyền đi, hôm nay chắc hẳn Dung Cảnh sẽ còn gửi một phong thư nữa, cho nên nàng để thư xuống, cũng không lập tức hồi âm, mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Một nhà ba người đã thức dậy, đại nương đang nấu cơm, lão giả đang cho gà ăn, Trầm Chiêu đang choĐạp Tuyết ăn cỏ, vẻ mặt thích thú, ba người ba công việc, nhìn tiểu viện trong mùa đông này, thoạt nhìn có chút ấm áp.

Quả nhiên không lâu lắm, Mặc Cúc truyền đến phong thư thứ hai của Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt mở ra, chỉ thấy trên đó viết, “Nếu hắn có chí lăng vân(có chí hướng cao), thì cho hắn bậc thang lên mây xanh! Nhưng cũng cần phải rèn giũa nhiều, nếu không cứ như vậy mà vào triều sợ là sẽ thành món ăn nhắm rượu của Nhiếp Chính vương. Ta để cho Mặc Cúc an bài việc hắn lên kinh, nàng không cần để ý.”

Mặt khác lại viết: “Vân Thiển Nguyệt, nàng xem ta không thể yên tâm nàng là đúng! Bất kể là hoa đào, hay là hoa mai, bất kể là cho ta, hay là cho nàng, thì đúng là nàng vẫn mang về một đóa.”

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, có chút im lặng, vung bút hồi âm, viết xong một phong thư, để cho Mặc Cúc truyền trở về, đại nương cũng tới kêu nàng ăn cơm. Nàng đứng lên, ra khỏi phòng, đi tới chính phòng hôm qua.

Thức ăn buổi sáng cũngthịnh soạn giống như hôm qua, trong lúc dùng bữa, đại nương hỏi: “Cô nương, chúng ta còn chưa biết họ tên của cô?!!.”

Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Phu quân ta họ Sở.”

Đại nương, lão giả cùng Trầm Chiêu nhất tề cả kinh, đại nương không dám tin: “Cô nương đã lập gia đình?”

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Kinh thành Thiên Thánh có người họ Sở sao?” Đại nương hỏi Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, lắc đầu, “Con chưa từng nghe thấy có thế gia vọng tộc nào họ Sở cả.”

“Thoạt nhìn cô nương không giống như người đã lập gia đình.” Đại nương nhìn mi tâm Vân Thiển Nguyệt, thầm nghĩ.

Vân Thiển Nguyệt thấy đại nương nhìnmi tâm nàng, nghĩ tới nghe nói cô gái chưa lập gia đình cùng cô gái có chồng khác nhauở chỗ một mi tâm chặt chẽ, một mi tâm rời rạc, nàng cười cười, có chút xấu hổ nói: “Chúng ta đã hành lễ nhưng còn chưa từng viên phòng.”

Đại nương chợt hiểu ra, “Hóa ra là như vậy, không trách được thoạt nhìn cô nương vẫn còn là một tiểu cô nương mà thôi.”

“Dù kinh thành Thiên Thánh không cóhọ Sở, nhưng đệ nhất thế giatrong Thập đại thế gia là họ Sở.” Trầm Chiêu dò xét Vân Thiển Nguyệt.

Lão giả cắt đứt lời nói củahai người: “Tóm lại biết Sở cô nương là quý nhân là được rồi, hai người các ngươi hỏi căn kẽ vấn đề này để làm cái gì?”

Đại nương nghe vậy hiền hòa cười một tiếng với Vân Thiển Nguyệt, “Nếu như vậy thì không thể gọi là cô nương rồi, nên gọi là Sở phu nhân.”

Trầm Chiêu cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, lần này nàng dùng tướng mạo Lý Vân đi ra ngoài cũng là có một phen suy tính, một là vìthân phận củanànglà Tiểu chủ Hồng các, hai là thân phận phu nhân gia chủ Sở gia, mặc dù không sử dụng Hồng các, nhưng nàng có thể mượn Sở gia của Dung Cảnh. Ma Thiên nhai vốn là ở biên giới giữa Nam Cương, Nam Lương vàThiên Thánh. Mà thân phận hai người thần bí, nếu Nam Cương đã đủ phức tạp, như vậy thì khuấy cho thêmchút phức tạp nữa,càng phức tạp, cànghỗn độn càng tốt đục nước béo cò. Mặc dù người của thập đại thế gia nhưThương Đình cùng Lam Y nhận ra nàng thì có thể thế nào? Nếu có gì phải cố kỵ, thì bọn họ mới là người phải cố kỵ. Thập đại thế gia cũng nên phân ra, lần này mượn chuyện ởNam Cương, lúc đó phân cửa lập phái, để cho tình hình hôm nay của thập đại thế gia trở nên hỗn độn không rõ, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.

“Cô nương có biết Thiển Nguyệt tiểu thư củaVân Vương Phủ?” Trầm Chiêuvẫn gọi cô nương, hồi lâu ngẩng đầu hỏi.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, bỗng nhiên cười một tiếng, “Có chuyện gì? Sao lần này lại hỏi?”

“Cô nương là quý nhân, nếu có thể biết Cảnh thế tử, cũng có thể biết Thiển Nguyệt tiểu thư?” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Cũng coi như biết.”

Trầm Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt của Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ thật sự rất tốt?”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mặc dù Trầm Chiêu đọc sách, nhưng không phải mọt sách, từ lời phê bình chú giải hôm qua của hắn là có thể nhìn ra hắn rất thông minh. Mặc dù đang ở nơi sơn dã, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện tình trong thiên hạ, nghĩ đến trong lòng hắn vẫn đang suy đoán thân phận của nàng, không kịp hỏi qua nàng, hẳn là vài lời đồn đãi về Dung Cảnh và nàng, nàng cười nói: “Có người nói nàng tốt, có người nói nàng không tốt. Ngươi nói xem điều nào đúng?”

“Có thể được tâm của Cảnh thế tử, tất nhiên là vô cùng tốt a!” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Dù là cây cải củ rau cỏ, thì cũng có người thích. Không nhất định nàng tốt hoặc là không tốt thì mới có được trái tim của hắn, đây chắc hẳn là do rất nhiều nhân tố hợp thành, không phải chỉ một hoặc là hai điểm là có thể yêu đấy.”

Trầm Chiêu gật đầu, không hề hỏi thăm nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Trầm Chiêu, lúc vào cửa từ hôm qua biểu hiện ra là một chàng trai lỗ mãng, bây giờ thoạt nhìn có chút kín đáo thông minh, nếu qua thời gian được rèn luyện, tương lai sợ là không thể đo đếm, nàng cũng không nói nữa.

Lão giả cùng đại nương mời Vân Thiển Nguyệt dùng bữa, hiển nhiên không phát hiện ra trong hai câu này cất giấu suy nghĩ cong cong quấn quấn.

Sau khi ăn cơm xong, Vân Thiển Nguyệt lên đường rời đi.

Trầm Chiêu bỗng nhiên nói với nhị lão: “Cha, mẹ, Sở cô nương một mình đi kinh thành Nam Cương sợ là không quá an toàn, con sẽ đưa nàng đi.”

Nhị lão sửng sốt, kinh ngạc nói”Chiêu Nhi,con muốn đưa Sở cô nương đi kinh thành Nam Cương?”

Vân Thiển Nguyệt cũng rất sững sờ.

“Vâng, con sẽ đưa Sở cô nương đi!” Trầm Chiêu khẳng định.

“Này. . . . . .” Nhị lão nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, hiển nhiên là đang hỏi chủ ý của nàng.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không cần đưa, ta. . . . . .”

“Sở cô nương, ta đưa ngươi đi!” Trầm Chiêu cắt đứt lời nói của Vân Thiển Nguyệt, nhìn về phía nhị lão, ” Cha, mẹ, chúng ta cầm của Sở cô nương nhiều ngân lượng như vậy, theo lý nên đưa Sở cô nương một đoạn đường, nếu không một cô nương gia một mình đi trên đường, vạn nhất gặp phải cái gì sẽ không tốt.”

“Cũng đúng, Sở phu nhân, một mình ngài lên đường đúng là không an toàn. Nam Cương nhiều độc trùng độc chú, mặc dù Chiêu Nhi không biết võ công, nhưng là cũng từng theo học một vị kỳ nhân được chút ít da lông khống chế côn trùng, rủa thuật, có hắn đưa ngươi đi, an toàn hơn nhiều lắm. Chúng ta cũng yên tâm.” Đại nương dứt lời, hỏi thăm lão giả, “Lão đầu tử, ngươi nói xem?”

Lão đầu gật đầu, “Cũng tốt!”

“Vậy thì đi thôi!” Trầm Chiêu không đợi Vân Thiển Nguyệt nói nữa, xoay người ra ngoài cửa phòng.

Vân Thiển Nguyệt há hốc mồm, vội vàng đuổi theo, lắc đầu nói với Trầm Chiêu: “Ta đi một mình là được rồi, thật không cần đưa đi đâu, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Trầm Chiêu quay đầu lại nhìn nàng, không nói chuyện, đi về phía lều cỏ góc tây nam.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, không còn lời nào để nói.

“Sở phu nhân, ngài để cho hắn đi theo ngài đi! Tiểu tử này, một khi đã quyết định, mười đầu trâu kéo cũng không lại.” Đại nương tựa tiếu phi tiếu nói “Để cho hắn đi ra ngoài một chút cũng tốt, đi kinh thành Nam Cương ở đó gặp gỡ quen biết một phen, có khi còn bỏ ý nghĩ đi kinh thành Thiên Thánh cũng nên!”

“Đúng vậy, để cho hắn đi đi, từ nhỏ tính tình hắn chính là như vậy, đúng như lời của lão bà tử nhà ta, đi kinh thành Nam Cương ở đó gặp gỡ quen biết một phen, có khi còn bỏ ý nghĩ đi kinh thành Thiên Thánh cũng nên.” Lão giả cũng nói.

“Nhưng ta thật sự không cần đưa . . .” Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng.

Nhị lão liếc mắt nhìn nhau, đại nương nói: “Sở phu nhân, ta biết ngài cảm thấy một nữ tử cùng một nam nhân đi riêng với nhau là không ổn, nhưng ngài yên tâm, con trai của ta, ta rõ ràng, tuyệt đối là chính nhân quân tử, hắn sẽ không có bất kỳ cử chỉ vô lễ nào vớingài. Hắn nói đưa ngài, tất nhiên là xuất phát từ sự quan tâm, sợ ngài trên đường gặp chuyện không may.”

“Nếu phu quân ta biết, sợ là sẽ mất hứng.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói.

“Phu quân cô để cho một nữ tử yếu ớt như cômộtmìnhxuất hành, lại còn là tới Nam Cương nơi toànđộc thuật, bản thân chính là sai. Hơn nữa nếu còn hẹp hòi như vậy, cũng không xứng danh quân tử.” Trầm Chiêu dẫn một con lừa từ lều cỏ ra, nghe vậy,nói với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt co quắp khóe miệng, một lần nữa im bặt.

Trầm Chiêu buông con lừa ra, đi vào phòng nhỏ, không lâu lắm đi ra ngoài, mang một bọc hành lý nhỏ, một lần nữa dắt con lừa ra cửa, nói với Nhị lão: ” Cha, mẹ, con đưa Sở cô nương đến nơi rồi sẽ trở lại, phụ mẫu không cần lo lắng.”

Đại nương nói: “Biết là con đã sớm muốn đi ra ngoài rồi, đi đi, trong nhà con cũng không cần lo lắng.”

Lão giả dặn dò: “Mặc dù con đưa Sở phu nhân đi, nhưng không được gây thêm phiền toái cho nàng, biết không?”

“Con biết!” Trầm Chiêu gật đầu, bảo Vân Thiển Nguyệt “Sở cô nương, đi thôi!”

Vân Thiển Nguyệt thấy chuyện đã định, nàng không ngăn cản được, người ta là hảo tâm, nàng cũng không có thể nhăn mặt trở mặt chết sống không để cho người đưa. Chỉ có thể duỗi tay xoa bóp cái trán, trở về phòng cầm bọc đồ của nàng lên, cáo biệt Nhị lão.

Nhị lão cười cười tiễn Vân Thiển Nguyệt ra cửa, nhi tử đưa người ta đi kinh thành, thoạt nhìn bọn họ chẳng những không lo lắng, ngược lại còn thật cao hứng.

Ra cửa, Trầm Chiêu đã cưỡi con lừa đợi nàng.

Vân Thiển Nguyệt phi thân lên ngựa, cỡi Đạp Tuyết, nghĩ tới lúc này thật sự phải giải thích rõ cho Dung Cảnh rồi.

Hai người rời khỏi nơi này, rất nhanh liền lên quan đạo, đi thành Tử Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng giống như hôm qua, từ từ đi, coi như là phối hợp với con lừa lông ngắn của Trầm Chiêu, trên đường Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, Trầm Chiêu cũng không mở miệng, một ngựa và một lừa ở trên quan đạo cực kỳ bắt mắt.

“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Giọng nói của Mặc Cúc truyền đến.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.

“Sao ngài. . . . . . ngài còn dẫn theo một người cùng lên đường. . . . . . Nếu công tử biết đến. . .” Giọng nói của Mặc Cúc có chút suy yếu.

Vân Thiển Nguyệt có chút nhức đầu, nhớ tới lời Trầm Chiêu lập tức nói: “Người ta nói, phu quân ta để một nữ tử yếu đuốixuất hành một mình,lại còn là tới Nam Cương nơi toàn độc thuật, bản thân chính là sai, hơn nữa nếu hẹp hòi như vậy cũng không xứng danh quân tử.”

Mặc Cúc bỗng nhiên im lặng.

Vân Thiển Nguyệt có chút buồn cười, thầm suy nghĩ nếu Dung Cảnh nghe được câu này, không biết sẽ có vẻ mặt gì.

Một hồi lâu sau lại thấy truyền đến giọng nói củaMặc Cúc, “Nam Cương quốc cữu lại đi theo ngài.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi nụ cười, gật đầu.

“Nhưngtrong đội ngũ Nam Cương quốc cữu cũng nhiều thêm một người.” Mặc Cúc lại nói: “Chính là Sơn Hoa.”

“Sơn Hoa?” Vân Thiển Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng.

“Chính là nữ tửthích Trầm Chiêukia.” Mặc Cúc nói.

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, nhìn Trầm Chiêu một cái, thấy hắn chuyên tâm cưỡi lừa bước đi, mặc dù là quần bông áo bông, quần áo vải thô, da có đen một chút, nhưng có một loại khí chất rất tuấn tú, cho dù là cưỡi lừa cũng không hao tổn, nàng gật đầu, “Biết rồi.”

Mặc Cúc lại nói: “Thanh Ảnh truyền tin tức về, nói đã đi theo ba người kia đến thành Phần Thủy. Ba người kia ở thành Phần Thủy nghỉ chân, không có ý địnhmuốn tiếp tục đinữa.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, muốn thuộc hạ truyền tin cho công tử về chuyện Trầm Chiêu không?” Mặc Cúc sau một lúc lâu lại hỏi.

“Nói cho hắn biết, cũng truyền cảlời của Trầm Chiêu cho hắn.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.Vì có một câu kia nói, nàng sẽ không có lý do gì không mang theo Trầm Chiêu cùng đi, nàng nhận nhân tình này

“ . . . Dạ!” Mặc Cúc do dự một chút, có chút suy yếu đáp một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, cũng không thấy giọng nói củaMặc Cúc nữa truyền đến nữa.

Đi được một trăm dặm, đã quá trưa, đi tới một chỗ huyện thành nhỏ tên huyện Lam Hà, bởi vì bên bờ sông có một loại hoa lan mà thành tên.

Vân Thiển Nguyệt vào huyện thành nhỏ, vừa lúc nhìn thấy cửa hàng bánh bao, nàng hỏi thăm Trầm Chiêu, “Chúng ta nghỉ chân một chút, ăn bánh bao được không?”

Trầm Chiêu nhìn thoáng qua cửa hàng bánh bao, mặt tiền cửa hiệu rất nhỏ, cũng có chút cũ nát, hắn gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt tung mình xuống ngựa, vào cửa hàng bánh bao. Gọi mấy bánh bao, một chút thức ăn, hai chén cháo.

Trầm Chiêu ngồi đối diện với nàng, ăn được một nửa, Trầm Chiêu mở miệng, “Ta vẫn cho các rằng ngươi làtiểu thưđài các sẽ khinh thường cùng người sơn dã như ta ăn cơm rau dưa tại loại địa phương nhỏ như thế này.”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Trường hợp của ta tương đối đặc biệt!”

Trầm Chiêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt phát hiện hắn nói rất ít, trừ hôm qua hỏi nàng về Dung Cảnh có nhiều lời chút ít, ngoài ra cũng không thấy nói gì. Nàng cũng không nói nữa.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, Nam Cương quốc cữu đã đuổi theo đến nơi.” Giọng nói Mặc Cúc truyền đến.

“Rốt cục không nhịn được muốn vượt qua ta?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Còn nói chưa chính xác.” Mặc Cúc nói, “Cũng vào thành.”

“Ta biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Mặc Cúc im lặng.

“Có phải trên người của ngươi mang theo một con rết?” Trầm Chiêu đột nhiên hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới trên người nàng có một con rết, nhớ tới mẹ hắn có nhắc đến hắn từ một vị kỳ nhân có biết chút ít thuật khống chế côn trùng, nên hắn biết trên người nàng có rết cũng không kỳ quái, gật đầu, “Đúng vậy, thì sao?”

“Con rết trên người ngươi bị hạ Truy tung thuật.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, “Làm sao ngươi biết? Ngươi học được thuật khống chế côn trùng rất lợi hại hay sao?”

“Ta cũng không biết có lợi hại hay không, bởi vì chưa từng tỷ thí với người khác, nhưng ta biết rết trên người của ngươi bị hạ truy tung thuật. Trên người nó có một loại mùi, nếu để ở bên người quá lâu trong thời gian dài thì loại này mùi sẽ lan sang người ngươi, sau này ngươi đi tới chỗ nào, cũng có thể bị người hạ thuật kia biết, mặc dù rết đã không còn ở trên người nữa, cũng sẽ căn cứ mùi đã lây sang người ngươi mà tìm được vị trí của ngươi.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Lợi hại như thế sao? Đây chính là hình thức truy tung thuật?”

“Truy tung thuật như vậy hẳn là rất cao minh? Lúc đầu ta chỉ có chút hoài nghi, nhưng không dám xác định, hôm nay người hạ thuật khống chế trùng đang ở phụ cận, cho nên ta cảm giác được động tĩnh của côn trùng, xác định là rết.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt ánh mắt híp híp, “Nói như vậy hôm nay trên người của ta đã bị lây nhiễm cái mùi của truy tung thuật này rồi?”

“Ừ!” Trầm Chiêu gật đầu, “Loại truy tung thuật này chỉ cần hai ngày ở trên người của ngươi là có thể thấy hiệu quả.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới không trách được Nam Cương quốc cữu không đi theo nàng như hôm trước, cảm thấy thời gian đã đủ rồi? Sắc mặt nàng có chút lạnh.

“Nhưng ta có thể khu trừ Truy tung thuật trên người của ngươi.” Trầm Chiêu lại nói.

“Ngươi có thể trừ khử nó?” Vân Thiển Nguyệt thật sửng sửng sốt, vốn nghĩ tới để hắn đi theo nàng quả thật có chút phiền phức, nhưng hôm nay lại cảm thấy bản lĩnh này củaTrầm Chiêucòn hữu dụng hơn so với tài đọc sách, có phải nàng vô tâmở trong núi sâuđã nhặt được bảo vật hay không?

“Ừ, ta có thể khu trừ.” Trầm Chiêu gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bao bố đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Đeo cái này hai canh giờ, sẽ tẩy đi mùi truy tung thuật trên người của ngươi.”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy bao bố, ngửi ngửi, không thấy mùi vị gì. Nàng nhìn Trầm Chiêu.

“Ngươi không được học qua bí thuật Nam Cương, cho nên không thấy mùi vị gì.” Trầm Chiêu nói: “Nhưng nó là khắc tinh của tất cả truy tung thuật.”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, cũng không khách khí, đặt bao bố vào trong ngực.

Trầm Chiêu không nói thêm gì nữa.

“Trầm Chiêu ca!” Lúc này, phía ngoài truyền đến một tiếng gọi thanh thúy.

Trầm Chiêu nhíu nhíu mày, quay người nhìn về phía cửa. Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn ra phía đó, thì thấy một cô nương bộ dạng thanh tú đứng ở cửa, mặc trên người áo bông hoa nhỏ, thấy Trầm Chiêu xoay người lại, nàng rất vui mừng, khi thấy Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt có chút không tốt. Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đại khái đây chính là cô nương tên Sơn Hoa thích Trầm Chiêu kia rồi, thật là giống một đóa hoa, không cô phụ tên của nàng.

“Tại sao muội lại ở chỗ này?” Trầm Chiêu hỏiSơn Hoa.

“Muội muốn đi kinh thành.” Sơn Hoa nói.

“Một mình muội?” Trầm Chiêu hỏi.

“Muội đi cùng một lão bá nữa.” Sơn Hoa nói.

Trầm Chiêu nhíu nhíu mày, “Muội là một nữ nhi, đi kinh thành làm gì? A thúc, a thẩm sẽ lo lắng cho muội, trở về đi thôi!”

“Bọn họ sẽ không lo lắng đâu, lão bá là người tốt, nguyện ý dẫn muội đi ra ngoài thăm thú một phen. Trầm thúc nói huynh muốn hộ tống người đi kinh thành. Huynh có thể đi, vì sao ta lại không thể đi?” Sơn Hoa lắc đầu, dứt lời, hướng về phía sau gọi, “Lão bá, chúng ta ăn bánh bao trước rồi đi tiếp có được hay không? Bánh bao nơi này rất ngon.”

“Được, ta nghe theo Hoa cô nương .” Một giọng nói già nua truyền đến.

Vân Thiển Nguyệt theo tiếng nhìn lại, thấy một lão giả đi tới, đi theo phía sau là hơn mười tên tùy tùng. Lão giả hơn năm mươi tuổi, sắc mặt đoan chính, đầu đội mũ mềm, sắc mặt mỉm cười, thoạt nhìn khí độ tiêu sái. Tùy tùng phía sau cao thấp mập ốm không đồng nhất, trẻ có già có, giống như là bộ dạng của một phú thương cùng gia phó. Nàng thu ánh mắt lại, nghĩ tới vị này chính là Nam Cương quốc cữu đi.

A Hoa đi đầu đến, lão giả cùng tùy tùng cũng đi vào, không gian cửa hàng bánh bao nhỏ hẹp thoáng cái lộ ra vẻ rất chật chội.

“Sở cô nương ăn no chưa? Chúng ta lên đường thôi?” Trầm Chiêu hỏi thăm.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cầm tay nải, đứng lên.

A Hoa thấy Trầm Chiêu muốn đi, mặt liền biến sắc, lập tức kêu, “Trầm Chiêu ca, không phải các ngươi cũng muốn đikinh thành Nam Cương sao? Ta cùng lão bá cũng đi kinh thành Nam Cương, chúng ta sẽ cùng đi!”

“Không cần! Sở cô nương không thích nhiều người.” Trầm Chiêu bỏ lại một câu nói, ra khỏi cửa hàng.

Vân Thiển Nguyệt cũng cùng đi ra theo.

A Hoa có chút ủy khuất.

“Vị cô nương này rất quen mặt, phải chăng chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào?” Vị kia lão bá bỗng nhiên mở miệng hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh trong lòng, bỗng nhiên quay người lại, cười cười với lão giả kia: “Ta biết một con rết suýt nữa bị ta đốt cháy, xin hỏi vị này lão bá biết sao?”

Lão giả cười ha ha, thừa nhận không kiêng kỵ “Đúng vậy, con rết kia là để thử thân thủ cô nương.”

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới hắn dám thừa nhận, tức giận với hắn không phát tiết ra được rồi, hạng người gì cùng mục đích gì mới dám thừa nhận một cách quang minh lỗi lạc như thế? Tâm tư nàng thay đổi thật nhanh, thu nụ cười, nhíu mày, chờ hắn giải thích.

Nhưng lão giả nói sang chuyện khác: “Cô nương đi kinh thành Nam Cương thăm người thân?”

“Việc này hình như ta không cần thiết phải nói cho người xa lạ.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Lão giả cười một tiếng, cũng không quan tâm Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm: “Ta cũng đi Nam Cương thăm người thân, không bằng làm như lời Sơn Hoa cô nương nói, chúng ta kết bạn mà đi?! Đường phía trước dường như không tốt lắm, cô nương chỉ có hai người, chúng ta lại có mười mấy người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Không cần! Ta sợ bị rết của ngươi cắn một ngụm.” Vân Thiển Nguyệt bỏ lại một câu, xoay người ra khỏi cửa hàng.

Lão giả cười lắc đầu, nhìn thân ảnh Vân Thiển Nguyệt rời đi, cũng không cưỡng cầu nữa.

“Chỉ là bộ dáng tương đối đẹp một chút mà thôi, tính tình kém như vậy, khẩu khí lớn như vậy, không biết tại sao Trầm Chiêu ca ca có thể đi cùng nàng ta?” Sơn Hoa không cam lòng nhìn ra phía ngoài, lầm bầm một câu.

“Tiểu nha đầu, nhìn người không thể nhìn mặt ngoài.” Lão giả cười một tiếng.

Sơn Hoa im miệng.

Vân Thiển Nguyệt cưỡi Đạp Tuyết, Trầm Chiêu cưỡi con lừa, hai người rời khỏi huyện Lam Hà, đi về hướng thành Tử Nguyệt.

Đi được một đoạn đường, Trầm Chiêu thấy Vân Thiển Nguyệt cau mày, thật giống như có cái gì u mê không giải thích được, hắn mở miệng nói: “Đang suy nghĩ về lão bá kia? Hắn thoạt nhìn không giống như là người xấu.”

“Ừ, đúng là không quá giống.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Có một số việc nghĩ không ra có lẽ là do hướng suy nghĩ không đúng, nên bỏ hết suy nghĩ đó đi, đổi lại góc độ hoặc là suy nghĩ theo hướng khác. Có lẽ có thể suy nghĩ cẩn thận ra cái gì.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Tựa như ngươi vì sao phải đưa ta đi? Ta cũng nghĩ không ra.”

“Một, ngươi không chỉ biết và nói một câu với Cảnh thế tử đơn giản như vậy. Hai, trên người của ngươi bị hạ truy tung thuật, thật sự ta không yên lòng.” Trầm Chiêu đưa ra đáp án.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, “Vì sao ngươi cảm thấy takhôngchỉ biết hắn đơn giản như vậy.”

“Người trong thiên hạ gọi là Cảnh thế tử, mà cô lại gọi thẳng tên của ngài ấy.” Trầm Chiêu nói.

Hóa ra vấn đề là do xưng hô! Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, nàng gọi Dung Cảnh đã thành thói quen, xem ra sau này ở trước mặt người ngoài phải chú ý hơn. Có chút buồn cười, thừa nhận nói: “Đúng vậy, ta không chỉ biết hắn đơn giản như thế, ta rất quen thuộc với hắn.”

Trầm Chiêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Ngươi tiễn ta đikinh thành Nam Cương,phải chăng muốn chờ ta trở về rồi cùng theo ta đi Thiên Thánh? Muốn ta dẫn ngươi bái kiến Dung Cảnh?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Ta đương nhiênmuốn chờngươi trở về rồi cùng điThiên Thánh, bởi vì Thiên Thánh đường xa, cha mẹ ta không yên lòngđể ta đi một mình, có thêm ngươi sẽ khiến bọn họ yên tâm hơn chút, một là ta sợ khó mà chờ cô từ kinh thành trở về, hai là nghĩ hiện tạikinh thành Nam Cương rất loạn,ngươi lại không am hiểu về trùng rủa thuật thật sư khiến ta không yên lòng. Nhưng ta không muốn để cô dẫn ta đi yết kiến Cảnh thế tử, ta muốn ứng thi, bằng tự bản lãnh của mình để Cảnh thế tử không đánh giá thấp ta, ta mới tiện tìm hắn chỉ giáo.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, tâm địa thuần hậu, chính phái, lại thêm thông minh, đây mới là nhân tài khó có được.

Hai người không nói thêm gì nữa.

Đi một đoạn đường nữa, Trầm Chiêu nói: “Bọn họ đã đuổi kịp.”

Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, tự nhiên biết Nam Cương quốc cữu theo kịp rồi, nàng gật đầu.

Đội ngũ Nam Cương quốc cữu đi đằng sau cách một dặm, mà không tiến gần lên phía trước, từ từ đi theo phía sau hai người.

Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không để ý tới, hắn cũng không nói nữa.

Lúc mặt trời ngả về phía tây hai người tới thành Tử Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt thương nghị cùng Trầm Chiêu không dừng chân ở đây mà đi thêm hai trăm dặm trong đêm đến thành Phần Thủy nghỉ chân. Trầm Chiêu không có ý kiến, hai người mua hai cái bánh bao, tiếp tục lên đường.

Phía sau Nam Cương quốc cữu cũng không dừng chân, cũng lên đường đi cả đêm.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, công tử truyền thư!” Bỗng truyền đến giọng nói củMặc Cúngay lúc hai người vừa ra khỏi thành Tử Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt”Ừ” một tiếng, một phong thư ném tới trước mặt nàng, nàng đưa tay nhận lấy, cũng không kiêng kỵ Trầm Chiêu mở thư ra.

Trầm Chiêu nhìn lá thư trong tay nàng, cũng không nói gì.

Dung Cảnh truyền tin rất ngắn gọn, câu đầu tiên là, “Vân Thiển Nguyệt, buổi sáng hôm nay ta cắt đi một bụi hoa đào muốn nở.”

Câu thứ hai, “Phu quân ta để một nữ tử yếu đuối một mình xuất hành lại còn đến Nam Cương là nơi toàn độc thuật, đích xác là sai, Trầm Chiêu không có nói sai, nhưngcâu nói kế tiếp củahắn sai rồi, ta vốn là không phải là quân tử, tại saolại phải lo xứng hay không xứng?”

Câu thứ ba “Nam Cương quốc cữu đi theo nàng, nếu không phải là vì trên người nàng có Phượng hoàng chân kinh thì chính là liên quan đến thứ gì trên người nàng. Nhưng có lẽ hắn không gây hại với nàng, nàng không cần để ý tới, nên thế nào thì như thế đấy.”

Câu Thứ tư “Thanh di nói Nam Lương vương bị trúng một loại ảo thuật thôi miên bà không giải được, loại thôi miên này phải cần bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể tỉnh lại, hôm nay thời gian ngắn thì không ngại, nhưng một thời gian sau, sẽ có bất lợi với triều chính Nam Lương, mặc dù Nam Lăng Duệ là thái tử, nhưng một ngày Nam Lương vương chưa truyền ngôi, hắn vẫn là thái tử không phải là hoàng thượng, Thanh di không thể lấy thân phận công chúa ra mặt tương trợ, cho nên, lần này Nam Lương vô phương giúp việc của Nam Cương, Dạ Thiên Dật muốn cũng chính là hiệu quả này. Cho nên, nàng phải làm gì, biết không? Tiên phát chế nhân, so sánh với việc bị quản chế thì có lợi hơn nhiều.”

Vân Thiển Nguyệt đọc một hồi, nói với Mặc Cúc: “Cho người truyền thư cho công tử ngươi nói ta đã biết nên làm cái gì bây giờ rồi!”

“Dạ!” Mặc Cúc đáp một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Chiêu, “Con lừa của ngươi có thể chạy nhanh không? Nếu không gửi nó lại chỗ nào đó đi! Ngươi cùng ta cưỡi ngựa, ta muốn nhanh chóng đến kinh thành.”

“Có thể chạy nhanh, mặc dù tốc độ không thể bằng ngựa của ngươi, nhưng chạy trong vòng năm trăm dặm thì không đáng lo.” Trầm Chiêu nói.

“Tốt! Ngươi đuổi theo ta.” Vân Thiển Nguyệt không trì hoãn nữa, thúc hai chân vào bụng ngựa, Đạp Tuyết đã sớm không kiềm nén được, vung bốn vó lên, phi băng băng trên đường.

Con lừa của Trầm Chiêu vội vàng đạp đạp đuổi theo ở phía sau, phía sau Nam Cương quốc cữu cũng đẩy nhanh tốc độ cuộc hành trình.

Đêm xuống, Vân Thiển Nguyệt lấy Dạ Minh Châu ra, nàng vốn là có thể đi đường ban đêm không cần đến Dạ Minh Châu, nhưng nghĩ đến Trầm Chiêu, dù sao hắn không có võ công, hơn nữa trời tối đường trơn, cước trình của lừa không bằng ngựa.

Đêm khuya, hai người tới thành Phần Thủy, cách Phần Thủy còn mười dặm, nghe giọng Thanh Ảnh truyền đến, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ba vị Thiếu chủ củaY gia, Hoa gia, Lăng gia đang mai phụcở phía trước ngài ba dặm. Ngài phải cẩn thận.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Biết rồi!”

Vẫn cầm Dạ Minh Châu đi về phía trước, xung quanh vài dặm đường được chiếu sáng cực kỳ rõ ràng, chỉ thấy phía trước ba dặm là một sườn núi thấp, có một con khe rãnh chém xéo, bên cạnhkhe rãnhlà một rừng cây. Khe rãnh được nối bởi một cây cầu gỗ, đi qua cây cầu gỗ này mới có thể vào thành, nơi này đích xác là một vị trí mai phục thật tốt.

Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc nhìn về phía trước, đi tới chỗ mai phục, nàng tung mình xuống ngựa, dắt ngựa qua cầu, Trầm Chiêu đi theo nàng, hai người qua cầu, sau đó tự lên ngựa của mình đi thẳng về phía trước, đi thêm một dặm nữa vẫn bình an vô sự.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mai phục này không phải là bày bố vì nàng. Đang suy nghĩ, phía sau chỗ cầu gỗ bỗng nhiên vang lên tiếng mưa tên cùng tiếng quát nhẹ, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Nam Cương quốc cữu đang đi qua cầu gỗ, một nhóm người bị mưa tên bao vây, nhưng hiển nhiên trước đó đã có chuẩn bị, hơn mười người tùy tùng lấy tấm chắn ra, người núp trong rừng cây thấy mưa tên không có tác dụng, cầm kiếm vọt ra, ước chừng có trăm người.

Tiếng Sơn Hoa sợ hãi kêu lên trong đêm càng rõ ràng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua, quay đầu lại nhìn về phía Trầm Chiêu, chỉ thấy hắn nhíu mày, cũng không tỏ vẻ lo lắng cho Sơn Hoa, hỏi hắn: “Thoạt nhìn bọn họ có chút phiền phức, Sơn Hoa không có võ công hả? Khó bảo toàn sẽ không ra chuyện gì, dù sao đao kiếm không có mắt, ngươi có nghĩ đến việc cứu nàng không?”

Trầm Chiêu nhìn nàng một cái, lắc đầu, “Mọi người nên chịu trách nhiệm vì lựa chọn cùng hành động của mình, ta không có năng lực cứu được nàng ta, cũng không có nghĩa vụ cứu giúp nàng ấy, hơn nữa cũng đã nói cho nàng hiểu ta không thích nàng, tránh cho sau này nànglãng phí thời gian ở trên người của ta, nếu hôm naynàng không xảy ra chuyện gì, thì nên suy nghĩ cẩn thận, quay trở lại đường cũ, đừng nên đi theo nữa.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nói: “Vậy chúng ta vào thành đi!”

Trầm Chiêu không hề nhìn phía sau nữa, đuổi theo nàng, tiếng kêu bị vứt lại phía sau.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng đi một đường không cố ý che giấu hành tung, ba vị Thiếu chủ Y gia, Hoa gia, Lăng gia hẳn là sẽ nhận ra nàng, nhưng không hạ thủ với nàng mà lại hạ thủ đối với Nam Cương quốc cữu phía sau nàng, chắc là vì muốn ngăn cản hắn tiến vào kinh thành Nam Cương tương trợ Diệp Thiến.

Vân Thiển Nguyệt đang suy nghĩ, phía trước cửa thành bỗng nhiên lao ra một đôi nhân mã, một đôi nhân mã này ước chừng có khoảng ngàn người, đằng trước là một người mặc trang phục cẩm bào đắt giá, ngọc đái thắt eo, vó ngựa chạy như bay, mang theo gió, vung lên tóc đen như mực của hắn, cẩm bào phi dương. Mặc dù vào đêm đông rét lạnh, vẫn tuấn mỹ phi phàm, hơn nữa dung nhanngười này nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, chính là Vân Mộ Hàn.

Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, có chút sững sờ nhìn Vân Mộ Hàn đi về phía nàng, hắn khẽ mím môi, khí sắc thoạt nhìn không phải là quá tốt. Nàng vừa muốn la “Ca ca” , Vân Mộ Hàn nhìn nàng một cái, có chút xa lạ, mang theo người gào thét phi qua, nàng mở miệng ra muốn gọi nhưng từ “ca ca” bị kẹt ở trong cổ họng.

Hơn ngàn nhân mã phi thân rời đi theo hướng phía sau nàng.

Đợi một đội nhân mã đi qua, Vân Thiển Nguyệt mới phục hồi lại tinh thần, hiện tại nàng mangdung mạo Lý Vân, hắn khôngnhận ra nàng là rất bình thường. Quay đầu trở lại nhìn đằng sau, chỉ thấy không lâu lắm đội nhân mã củaVânMộ Hànđi tới cầu gỗ kia, mang người gia nhập vòng chiến, nghĩ tới thì ra là hắn tới đón tiếp Nam Cương quốc cữu, xem ra Nam Cương quốc cữu này đích xác là trở lại tương trợ Diệp Thiến rồi, hắn và Diệp Thiến giống nhau, cũng là cháu ngoại traingoại nữ của vị quốc cữu này.

“Sở cô nương?” Trầm Chiêu thấy Vân Thiển Nguyệt bất động nhìn về phía sau thật lâu, hô một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, do dự một chút, nói với Trầm Chiêu: “Chúng ta vào thành nghỉ ngơi, ngày mai vào kinh.”
Bình Luận (0)
Comment