Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 310

Ánh mắt hai người gặp nhau, trong một giây này, thời gian như ngừng lại.

Giây phút này, hầu như trong mắt Dung Cảnh cũng không nhìn thấy người khác nữa, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy dịu dàng, nhu hòa.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt vẫn ấm áp lẳng lặng, một khuôn mặt hiện lên sự tái nhợt gầy yếu, không chút biến hóa. Một lát sau, nàng bình tĩnh không dao động mà chuyển tầm mắt, nói với Dạ Khinh Noãn: “Hai bầu rượu Thanh Quế còn không thu mua ta được.”

Dạ Khinh Noãn “A” một tiếng.

“Ta mệt mỏi, các ngươi chơi đi, ta về phủ trước!” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc đến ngây người của Dạ Khinh Noãn, đứng lên đi khỏi.

“Ta biết ngay muội mệt mỏi mà, đi thôi, ta đưa muội về!” Dạ Khinh Nhiễm cũng đứng lên theo.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi ra khỏi lương đình trước, một cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo nàng lướt qua cẩm bào màu trắng nguyệt nha của Dung Cảnh, nhưng cũng không dừng lại.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức đi theo.

Dạ Khinh Noãn ngơ ngác nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm đi khỏi, hơi không phản ứng kịp, giây lát sau, nàng quay đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh khẽ cúi đầu, nhìn túi nước trên bàn ở trước mặt, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Nàng há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.

“Ta đã nói, xem ra, Thiển Nguyệt tiểu thư di tình biệt luyến (thay lòng đổi dạ) qua Nhiễm Tiểu vương gia rồi, quả thật như thế!” Lục công chúa hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng mọi người cũng đồng loạt suy nghĩ theo lời của nàng ta.

Bỗng nhiên, Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lục công chúa một cái.

Thân thể Lục công chúa run lên, chỉ cảm thấy, trong chớp mắt, toàn thân bị lạnh đến đóng băng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, người ôn nhuận như ngọc như vậy lại có ánh mắt sắc bén đến thế, nàng mà còn kích động nữa thì sẽ bị đóng băng cả người ngay lập tức.

Dung Cảnh cũng chỉ nhìn Lục công chúa một cái, liền thu hồi tầm mắt, cầm lấy túi nước đứng lên, mọi người chỉ cảm thấy một vệt sáng màu trắng lóe lên trước mắt, người đã biến mất ngay tại chỗ.

Dạ Khinh Noãn lại “A” một tiếng lần nữa.

Mọi người cũng đồng loạt cả kinh, nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh đã chắn trước mặt Vân Thiển Nguyệt, vươn tay nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy đi tới xe ngựa của mình.

“Dung Cảnh, ngươi làm gì vậy?” Dạ Khinh Nhiễm gầm lên một tiếng.

Dung Cảnh dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Nhiễm Tiểu vương gia, lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang làm gì ở đây?”

“Ta mang tiểu nha đầu ra ngoài giải sầu, tránh cho muội ấy buồn chết ở Thiển Nguyệt các.” Dạ Khinh Nhiễm nói, “Bây giờ muội ấy đã giải sầu xong, thì tất nhiên muốn đưa muội ấy trở về. Nếu ngươi đã ném muội ấy ở Thiển Nguyệt các năm sáu ngày không quản không hỏi, hôm nay lại chạy tới làm gì?”

“Ai nói ta không quản không hỏi đến nàng ấy?” Dung Cảnh nhướng mày, nheo mắt lại, “Mặc dù ta không quản không hỏi đến nàng ấy, thì cũng không tới phiên người khác chạy tới quản nàng ấy, hỏi đến nàng ấy.”

Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười lạnh, “Ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi là Dung Cảnh sao?”

“Chỉ bằng ta thích nàng, nàng ấy thích ta. Nhiễm Tiểu vương gia, câu trả lời này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta có thể nói cho ngươi biết, chỉ bằng chúng ta yêu nhau mười năm, chỉ bằng nàng từng khởi động Phượng Hoàng kiếp, mất đi trí nhớ, chỉ bằng ta vì nàng mà không để cho người khác gần người ba thước. Chỉ bằng ta nói với nàng ấy, cuộc đời này chỉ có một vợ, không phải nàng không cưới. Chỉ bằng nàng ấy nói với ta, một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ. Vô luận bây giờ giữa chúng ta hành hạ lẫn nhau như thế nào, thì cũng không cho phép người khác tới ngăn cản, xen vào tình cảm của chúng ta.” Giọng nói của Dung Cảnh đầy băng hàn.

Ngay lập tức, Dạ Khinh Nhiễm mất ngôn ngữ.

Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, mà kéo Vân Thiển Nguyệt rời đi, bước chân của hắn đã thay đổi sự nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã trước sau như một, mà lúc này là cực nhanh, chưa tới một giây đã đến trước xe ngựa của hắn, Huyền Ca vội vén màn xe lên, hắn lên xe trước, rồi kéo Vân Thiển Nguyệt lên xe.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước xe không nhúc nhích, lặng yên nhìn Dung Cảnh.

“Đi lên!” Dung Cảnh lãnh nghiêm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Dựa vào cái gì mà chàng nói lên thì phải lên chứ?” Thân thể Vân Thiển Nguyệt vẫn không nhúc nhích, rút tay ra khỏi tay hắn.

Tay của Dung Cảnh giam cầm quá chặt, vẫn không nhúc nhích, híp mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng, “Nàng muốn ngồi xe của hắn ta về sao?”

“Ta có đi về cũng không ngồi xe của chàng.” Vân Thiển Nguyệt thúc giục nội lực vùng thoát khỏi tay của hắn.

Dung Cảnh lại khắc chế công lực của nàng trước một bước, cổ tay chợt nhấc lên, Vân Thiển Nguyệt bị hắn kéo lên xe. Trước khi màn che rơi xuống, một vật hình tròn màu tím bay từ trong xe ra, trong khoảnh khắc biến thành mưa hoa tím rơi đầy trời, bay bổng rơi lên mặt đất, lên người Dạ Khinh Nhiễm, chính là chiếc áo khoác lông chồn tía của Vân Thiển Nguyệt.

“Dung Cảnh, chàng làm gì vậy?” Trong xe truyền ra giọng nói đầy tức giận của Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh không trả lời câu hỏi của Vân Thiển Nguyệt, mà giọng nói băng hàn lại vang lên, “Dạ Khinh Nhiễm, nếu ngươi còn dám không thu lại tâm tư của ngươi, ngươi sẽ như cái áo choàng này!” Dứt lời, hắn phân phó Huyền Ca, “Đánh xe!”

Huyền Ca giật mình kinh ngạc, vội vàng vung roi ngựa lên, đánh xe ngựa rời đi.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn chiếc áo khoác lông chồn tía bị hóa thành từng mảnh nhỏ, hắn giận tím mặt, “Dung Cảnh!” Dứt lời, liền muốn tiến lên ngăn cản xe ngựa của Dung Cảnh lại.

Một cột khói đen hình người nhẹ nhàng rơi xuống, Thanh Ảnh chắn ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói lạnh lùng mộc mạc, “Xin Nhiễm Tiểu vương gia dừng bước!”

“Cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm phất tay đánh Thanh Ảnh một chưởng.

Thanh Ảnh né tránh, thấy Dạ Khinh Nhiễm lại đánh ra một chưởng nữa, thì hắn nhìn vào trong lương đình, nhắc nhở không nhanh không chậm: “Thiển Nguyệt tiểu thư thích là Thế tử nhà ta, ngài không muốn Tiểu quận chúa bị thương vào hôm nay, thì cũng đừng ra tay.”

Chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm khó khăn lắm mới dừng lại được, quay đầu nhìn vào trong lương đình ở sườn núi, chỉ thấy một ẩn vệ áo đen đang dùng kiếm đặt lên cổ của Dạ Khinh Noãn, giống như chỉ cần hắn lại ra tay, thì kiếm kia sẽ chém đứt cổ của Dạ Khinh Noãn không chút do dự, sắc mặt hắn âm trầm quay đầu lại, nhìn xe ngựa của Dung Cảnh đang đi xa.

“Nhiễm Tiểu vương gia có thể hiểu thì tốt rồi! Hy vọng sau này Tiểu vương gia đừng làm ra chuyện như hôm nay nữa. Ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư, Thế tử nhà ta đều có thể hạ thủ được với bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ.” Thanh Ảnh bỏ lại một câu, rồi thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.

Tên ẩn vệ đang đặt kiếm trên cổ của Dạ Khinh Noãn ẩn vệ cũng kiếm rút về, rồi biến mất trong nháy mắt.

Quả đấm trong tay áo của Dạ Khinh Nhiễm nắm chặt, gân xanh trên trán nhảy lên, ánh mắt gắt gao nhìn chiếc xe ngựa rời đi.

Trong lương đình, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, lần đầu tiên thấy, dưới bề ngoài ôn nhuận như ngọc, Cảnh Thế tử lại cường ngạnh lạnh lùng đến thế, ai cũng chưa từng thấy Dung Cảnh như vậy, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Gần như tất cả mọi người đều bị kinh sợ, trong giây phút vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, qua thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Bỗng nhiên, Dạ Khinh Noãn khóc “Oa” lên một tiếng, phá vỡ tĩnh lặng.

“Khóc cái gì? Không phải muội cũng học công phu mấy năm sao? Sao lại vô dụng như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại tức giận quát Dạ Khinh Noãn, nếu hôm nay không phải tại muội ấy, thì tất nhiên hắn sẽ không để Dung Cảnh mang Vân Thiển Nguyệt đi dễ dàng.

“Sao chút công phu mèo cào kia của muội có thể thắng ẩn vệ của Cảnh ca ca được chứ?” Dạ Khinh Noãn vừa khóc vừa nói: “Muội đã nói, sao hôm nay Cảnh ca ca lại cho muội đi cùng với huynh ấy chứ, nguyên lai là dùng muội để đổi Vân tỷ tỷ về.”

Mọi người nghe vậy liền hiểu ra.

“Không có đầu óc! Muội bị hai ba câu của hắn ta mê hoặc sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Khinh Noãn đầy tức giận.

“Nào có? Mặc dù muội thích Cảnh ca ca, nhưng không phải là loại yêu thích giữa nam nữ này, muội chỉ tới xem kịch vui thôi, muội nghe nói bọn họ đang giận nhau, muốn nhìn Cảnh ca ca làm thế nào để hòa hảo với Vân tỷ tỷ mà, hóa ra…… Ưm……”

Dạ Khinh Noãn còn chưa nói hết câu, thì một cái khăn đã bay ra khỏi tay áo của Dạ Khinh Nhiễm đến bịt miệng của nàng lại, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn muội ấy, tức giận đến nỗi đầu bốc khói xanh, “Sao mới vừa rồi không để cho ẩn vệ của hắn ta giết muội luôn đi.”

Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh về phía xe ngựa của mình.

Dạ Khinh Noãn vội lấy cái khăn trên miệng xuống, nhanh chóng ra khỏi lương đình, khinh công của nàng không nhanh, nhưng cũng không chậm, đi tới trước xe ngựa của Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm vừa muốn lên xe, thì đã bị nàng ôm cổ, nói thật mềm mại nũng nịu: “Ca ca tốt, muội sai rồi, muội nào biết lòng dạ của Cảnh ca ca lại đen tối như vậy, dùng muội để áp chế ca……”

“Cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm tức giận hất Dạ Khinh Noãn ra.

“Ca, muội thật sự sai rồi, mặc dù muội ngốc nghếch hồ đồ mà giúp Cảnh ca ca, nhưng muội cũng xem như đã giúp ca mà, muội biết người trong lòng Vân tỷ tỷ là Cảnh ca ca, cho nên, ca có đối xử với Vân tỷ tỷ tốt hơn nữa thì cũng vô dụng……” Dạ Khinh Noãn làm nũng năn nỉ.

“Muội còn nói nữa?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn muội ấy chằm chằm.

Dạ Khinh Noãn co cổ lại, bộ dáng như một con thỏ nhỏ, chết sống ôm Dạ Khinh Nhiễm không buông tay, “Ca, hôm qua muội xin ca cho muội cái áo choàng kia, ca không cho, hôm nay thì hay rồi, bị Cảnh ca ca làm hỏng……”

“Muội câm miệng cho ca!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chiếc áo choàng đang nguyên vẹn lại biến thành một đám lông tím rơi lả tả đầy đất mà xanh cả mặt.

“Ca, mới vừa rồi Cảnh ca ca thật uy phong a.” Dạ Khinh Noãn cũng nhìn thấy lông tím trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt loang lổ tràn đầy kính nể, “Cho tới bây giờ muội còn chưa từng thấy nam nhân nào phát giận đến như vậy……”

“Muội muốn chết phải không?” Dạ Khinh Nhiễm âm trầm phun ra một câu.

Ngay lập tức, Dạ Khinh Noãn tắt tiếng, thân thể nho nhỏ run rẩy, cổ co lại, giây lát sau, đôi mắt lại chuyển một vòng, bỗng nhiên nói: “Ca, lúc nãy, Cảnh ca ca tức giận như vậy, thật đáng sợ, ca nói Vân tỷ tỷ có thể ăn thiệt thòi của huynh ấy không?”

Dạ Khinh Nhiễm thúc giục chân khí đẩy tay của Dạ Khinh Noãn ra, xanh mặt không nói một lời mà bước lên xe.

Cả người của Dạ Khinh Noãn lui về sau hai bước, nhưng lại lập tức tiến lên, chui vào trong xe theo như một con thỏ.

“Muội cút xuống xe cho ca! Ca không có muội muội như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng.

“Ca ca tốt, ca rất tốt, mặc dù hôm nay muội bị Cảnh ca ca lừa một vố, cảm thấy rất mất mặt, nhưng đồng thời cũng biết ca ca thương muội, nên rất vui mừng, nếu Vân tỷ tỷ không lấy hai bầu rượu Thanh Quế, sau khi trở về phủ, muội sẽ lấy hai bầu rượu Thanh Quế kia cho ca uống, có được không?” Dạ Khinh Noãn ôm lấy Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm đẩy Dạ Khinh Noãn ra, âm trầm phân phó, “Trở về phủ!”

Ngay lập tức, xe ngựa của Đức Thân Vương phủ liền khởi hành rời khỏi.

Dạ Khinh Noãn nằm trên người Dạ Khinh Nhiễm như bạch tuột, tò mò hỏi: “Ca, ca nói Vân tỷ tỷ có thể bị ăn thiệt thòi hay không?”

Dạ Khinh Nhiễm không để ý đến muội ấy nữa.

Xe ngựa đi xa, mọi người trong lương đình trên sườn núi không còn nghe tiếng của hai người kia nữa, trong khoảnh khắc, tâm tư khác nhau, nhìn nhau thất thần.

Thương Đình đánh vỡ sự yên lặng, cười đến ý tứ hàm súc sâu xa, “Hôm nay thật sự thú vị!”

Lục công chúa vẫn bị nhấn chìm trong cái nhìn băng hàn sắc bén kia của Dung Cảnh mà chưa hồi thần lại, sắc mặt trắng bệch, không nói gì tiếp.

Trầm Chiêu nhìn theo phương hướng rời đi của hai chiếc xe ngựa kia, cũng không nói tiếng nào.

Bốn người đã đi khỏi, trong nháy mắt cảm thấy nơi này hơi trống vắng, bỗng nhiên, tất cả mọi người cũng liền mất hứng thú thưởng mai, rối rít nói rời đi, không lâu sau, buổi thưởng thi hội náo nhiệt này cũng giải tán.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh cường ngạnh kéo lên xe ngựa, thấy áo choàng lông chồn tía do Dạ Khinh Nhiễm đưa bị thúc giục công lực phá huỷ rồi ném ra ngoài xe, lập tức giận dữ, nhưng nàng tức giận đến cương cứng cả khuôn mặt, thì cổ tay của Dung Cảnh lại dùng sức, kéo nàng vào trong lòng, sau đó là trời đất quay cuồng, đặt nàng lên sàn xe ngựa, tiếp sau đó là một nụ hôn như cuồng phong bạo vũ kéo tới.

Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh hắn, lại bị hắn giữ cổ tay, dùng chân đá hắn, lại bị hắn đè chân lại, nàng há miệng cắn xuống, hắn lại tránh được, sau đó lại mạnh mẽ hôn nàng, nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm, ngoại trừ võ công của hắn cao hơn nàng ra, giờ khắc này khí lực giữa nam nữ cũng nhìn ra sự chênh lệch, trong lúc nhất thời, nàng tức giận đến mắt đỏ ửng lên.

Hình như Dung Cảnh không muốn nhìn vào ánh mắt của nàng, nên vươn tay che lại, răng môi vẫn quanh quẩn giữa răng môi của nàng, như muốn cắn nuốt nàng. Vân Thiển Nguyệt nhớ tới uất ức của mấy ngày nay, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nước mắt mãnh liệt trào ra.

Dung Cảnh cảm giác được sự ẩm ướt nồng đậm, thân thể cứng đờ, động tác đột nhiên ngừng lại, môi cũng rời khỏi cánh môi của nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt không thấy có động tác nữa, một tay kéo tay hắn, đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, cầm lò sưởi tay ở bên cạnh ném vào trên người hắn, giận dữ nói: “Dung Cảnh, chàng bản lĩnh lắm phải không? Hôm nay chàng thật uy phong! Không phải chàng không chào đón ta sao? Không phải chàng mặc kệ ta sao? Có bản lãnh cũng đừng quản cả đời, chàng lại ba ba chạy tới cưỡng ép ta thì coi là chuyện gì?”

Lò sưởi tay đập vào trên người Dung Cảnh, hắn không trốn không tránh, chân chân thật thật bị trúng một cái, khẽ mím môi nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta ngu ngốc ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến, ta ngu ngốc vận dụng linh lực cứu người này bảo vệ người kia, ta ngu ngốc chẳng phân biệt được ngày đêm không ngừng không nghỉ chạy về để gặp chàng, không chỉ ngựa mệt chết, mà chính mình cũng mệt đến bị bệnh. Ta con mẹ nó đúng là ngu ngốc, chàng không nhìn quen ta ngu ngốc phải không? Không thích chúng ta mỗi người đi một ngã, sau này ta cũng không ngu ngốc quan tâm chàng nữa. Lúc này ta đã nhớ kỹ rồi! Chàng thích đấu với Dạ Thiên Dật đến sống đến chết cũng không liên quan tới ta. Ta chỉ là một nữ nhân, đâu cần quản những chuyện thiên hạ rắc rối này, cho rằng con mẹ nó mình là thánh nhân, có thể cứu vớt mọi người. Ta sẽ đi thật xa, để mắt không thấy, tâm không phiền, có được chưa?” Vân Thiển Nguyệt rống lên, rồi một tay vén màn xe lên, muốn xuống xe.

Dung Cảnh vươn tay kéo tay nàng, giữ thật chặt.

“Muốn làm gì? Giam ta như nô lệ của chàng sao? Ta con mẹ nó chính là người, mà không phải là sủng vật của chàng nuôi, chàng kêu ta đi hướng đông, ta không dám đi hướng tây, chàng kêu ta đi hướng tây, ta không dám đi hướng đông. Ở bên cạnh chàng không dám cười với người khác, không dám có giao tình với người khác, ra bên ngoài còn cẩn thận từng ly từng tí bị chàng theo dõi, sợ chàng tức giận, chàng còn chưa hài lòng sao? Ta phải làm như thế nào thì chàng mới hài lòng đây?” Vân Thiển Nguyệt phất tay đánh tay của hắn.

Dung Cảnh nhanh chóng bắt được, vẫn không động đậy.

“Chàng có buông ra không, có phải muốn để ta phóng hỏa đốt tay của chàng, thì chàng mới chịu buông đúng không?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm.

“Nếu đốt tay của ta mà nàng có thể hết giận, thì cứ đốt đi!” Giọng nói lạnh lùng và tức giận lúc trước của Dung Cảnh đã biến mất không còn, mà nhẹ giọng nói hơi bất đắc dĩ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, lại càng tức không có chỗ đánh, trong nháy mắt, trong lòng bàn tay nàng tích tụ một cỗ linh lực, ngọn lửa xanh lam như một đóa hoa sen, bao trùm lên bàn tay đang nắm chặt tay nàng của Dung Cảnh từ trong ra bên ngoài.

Dung Cảnh lặng yên nhìn nàng, lực đạo trong tay càng mạnh, chứ không buông lỏng.

Vân Thiển Nguyệt dùng linh lực đẩy mạnh tay của hắn ra, nhưng vẫn không đẩy được, sắc mặt nàng phát lạnh, kêu nàng thật sự đốt tay của hắn, thì lại không đốt được, nàng tức giận đến viền mắt lại đỏ lên, bỗng nhiên, một cái tay khác không bị hắn kiềm chế liền bẻ gãy cổ tay của mình.

Dung Cảnh biến sắc, ra tay ngăn cản tay của nàng.

“Chàng có buông không? Hay ép ta tự cắt đứt gân mạch?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh đầy hung dữ.

Sắc mặt Dung Cảnh hơi tái, môi mím thật chặt, một lát sau, tay chậm rãi nới lỏng.

Vân Thiển Nguyệt rút tay về, xoay người muốn xuống xe.

Bỗng nhiên Dung Cảnh lại vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, giam cầm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng đi Nam Cương, Nam Lương, ta vẫn luôn lo lắng cho nàng, trắng đêm không ngủ.”

Vân Thiển Nguyệt vừa muốn giận dữ đẩy tay hắn ra lần nữa, nghe vậy, thì ngừng lại.

“Nàng vận dụng linh lực, trêu chọc Trầm Chiêu, Cố Thiểu Khanh, ta cũng có thể không giận, nhưng nàng có biết, một khắc kia, khi ta mở cửa ra lại thấy nàng ngất xỉu ở trước mặt ta là cảm giác gì không? Con ngựa kia, miệng sùi bọt mép mà chết, mà nàng thì bất tỉnh nhân sự……”

Cơn giận của Vân Thiển Nguyệt chợt bị đóng băng.

“Ta không muốn giam cầm nàng, ta không nuôi sủng vật, nếu thật sự giam cầm nàng, thì nàng đã không đi Nam Cương và Nam Lương được. Nếu ta nuôi sủng vật, không nên tìm một cô gái như nàng, hẳn phải tìm một người nghe lời, trừ nàng ra, tất cả nữ nhân trong thiên hạ, ở trước mặt ta đều nghe lời.” Dung Cảnh cúi đầu nói: “Rõ ràng đã nói nàng phải yêu quý mình, trở về hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lông tóc không tổn hao gì cho ta. Nhưng còn nàng? Sao lại không nghe lời như vậy? Ta biết nàng vì muốn gặp ta, rất tốt với ta, nhưng tốt như vậy, nàng có biết cũng sẽ làm tổn thương ta nhất không?”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, lòng bàn tay nắm lại.

“Ta cực kỳ tức giận, mới không quan tâm không hỏi đến nàng. Kêu ta canh giữ trước giường của nàng, nhìn bộ dáng hôn mê bất tỉnh, sốt cao không hạ, sắc mặt tái nhợt, suy yếu không chịu nổi sợ là ngay cả đụng một đầu ngón tay cũng vẫn chưa tỉnh lại của nàng, ta không làm được, lòng ta sẽ đau đến chết.” Tiếng nói của Dung Cảnh cực thấp, giống như đang nói cho Vân Thiển Nguyệt nghe, cũng giống như đang lẩm bẩm một mình, “Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết cảm giác này không?”

Vân Thiển Nguyệt mím chặt cánh môi, không nói tiếng nào.

“Ba ngày sau nghe nói nàng đã tỉnh lại, ta đến thăm nàng, rõ ràng muốn ôm nàng vào lòng, nhưng khi ta nhìn thấy nàng gầy yếu nằm trên giường, có làm gì thì cánh tay cũng không duỗi ra được.” Dung Cảnh bỗng nhắm mắt lại, “Vân Thiển Nguyệt, nếu ta có sai, thì chính là quá yêu nàng. Nàng thật sự muốn bởi vì ta yêu nàng cực kỳ như vậy mà lần này liền không để ý đến ta sao?”

Bỗng nhiên, Vân Thiển Nguyệt tiêu tan hết khí lực, phẫn nộ, tức giận, uất ức ngay lập tức.

“Ta giận nàng, nàng lại giận ta, hôm nay không công lại để cho người khác xem trò hay.” Dung Cảnh xoay người Vân Thiển Nguyệt lại, nhìn nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, rồi hôn lên ánh mắt nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Chúng ta không giận nhau nữa được không? Nàng giận ta một trận, ta giận nàng một trận, hôm nay ta và nàng đều phát ra ngoài, cũng công bằng rồi, hòa hảo đi, được không?”

Vân Thiển Nguyệt giương lên đôi mắt còn đỏ trừng mắt liếc hắn một cái, hơi không cam lòng, “Ta lại không định bỏ qua cho chàng như vậy.”

Ánh mắt Dung Cảnh chớp lên, ôm nàng nhẹ giọng hỏi, “Vậy nàng muốn thế nào?”

“Ta còn rất tức giận!” Gương mặt Vân Thiển Nguyệt cau có, nói.

Dung Cảnh ôm người nàng thật chặt, giọng nói nhỏ nhẹ như dỗ đứa trẻ, hỏi, “Vậy nàng muốn thế nào mới không tức giận nữa?”

“Tại sao chàng làm hỏng áo choàng lông chồn tía mà Dạ Khinh Nhiễm cho ta?” Vân Thiển Nguyệt “Hừ” khẽ.

“Ta đền cho nàng cái khác.” Dung Cảnh lập tức nói.

“Ta chỉ thích cái đó!” Vân Thiển Nguyệt cố ý không cho hắn xuống đài.

Dung Cảnh nhìn nàng, giọng nói lại càng nhỏ nhẹ, dịu dàng dỗ, “Nàng mặc áo choàng của nam nhân khác là cố ý khiến cho ta không thoải mái. Nàng suy nghĩ xem, Dạ Khinh Nhiễm hắn ta là ai? Tặng một cái áo choàng lông chồn tía còn để cho toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết? Nếu hắn ta muốn không cho người ta biết, có rất nhiều biện pháp, nhưng hiện tại, ai ai cũng biết, nàng cho rằng hắn ta có ý đồ xấu gì?”

“Ta ngu dốt, không biết hắn ta có ý đồ xấu gì, chàng nói cho ta nghe xem.” Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái.

“Hắn ta nghĩ muốn thừa chỗ trống mà chui vào, mượn lời đồn lan tràn, để chia rẽ chúng ta.” Đôi mắt Dung Cảnh trở nên lạnh băng, “Ta phá hủy cái áo choàng đó đã là nhẹ rồi.”

Vân Thiển Nguyệt “Hừ” khẽ một tiếng, “Đúng vậy, Dung công tử, ngài có nhiều bản lĩnh, hủy áo choàng của người ta, uy hiếp muội muội của người ta. Chuyện như vậy mà chàng cũng làm ra được, cũng mệt cho tiểu cô nương kia còn mở miệng gọi chàng một tiếng Cảnh ca ca.”

Dung Cảnh bỗng cười khẽ, cúi đầu ngưng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Trong chuyện không để người của mình bị người khác cướp đi, tất nhiên ta phải dốc hết sức lực, giết một người răn đe trăm người, ai cũng không được, đừng nói nàng ta kêu Cảnh ca ca, kêu ca ca ruột cũng không được.”

Vân Thiển Nguyệt dùng cánh tay đánh hắn, oán hận nói: “Ta vẫn còn rất giận, một cái áo choàng không đủ.”

“Kèm theo cá nướng Phù Dung.” Dung Cảnh tăng giá.

“Cũng không đủ.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt lắc đầu.

Hình như Dung Cảnh hơi khó xử, suy nghĩ một chút, cúi đầu, trong giọng nói ôn nhu còn có một chút ấm áp tình ý, “Tặng chính mình cho nàng thì sao?”

“Không hiếm lạ!” Thân thể Vân Thiển Nguyệt tê dại một chút, đẩy hắn ra.

Dung Cảnh ôm chặt nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng mình, gió thổi cũng không lọt, khẽ thở dài một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, nàng là người đã sống hai đời sao? Sao lại hành hạ người như vậy đây?”

Vân Thiển Nguyệt không nhịn được liếc trắng mắt, ai nói người sống hai đời liền có tình thương người nhiều?

“Ngọc Tử Thư nói nàng lý trí, giỏi khắc chế, làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng, không làm chuyện không có nguyên tắc, không cho người khác có cơ hội để lợi dụng, không để cho người khác thừa chỗ trống mà chui vào, có trí có mưu, với chuyện gì cũng như vậy, với tình cảm cũng như vậy, khiến cho người khác bớt lo……” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, giọng nói liền chuyển, “Nhưng sao ta lại phát hiện nàng giỏi nhất là luôn khiến cho người khác lo lắng đây?”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, không cam lòng, nói: “Người cũng không thể có cách sống giống nhau, chuyện đời trước đã bị bụi đất chôn vùi từ lâu rồi. Bây giờ ta đang sống là đời này. Kiếp trước ta là cô nhi, không nhà không cửa, không có người thân, đời này, ta có nhà, có người thân; kiếp trước, Tiểu Thất bao dung ta khắp nơi, đời này, gặp phải chàng, khắp nơi đều không nhường nhịn ta. Kiếp trước ta tin vào chính nghĩa, vì dân vì nước, đời này, hoàng triều Thiên Thánh khiến cho ta thất vọng, ta việc gì phải sinh ra niềm tin chính nghĩa chứ?”

“Hóa ra là như vậy!” Dung Cảnh làm như có thật gật đầu, “Vậy ta phải miễn cưỡng tiếp nhận nàng luôn không bớt lo rồi!”

“Cái này thật không tốt, Dung công tử, ngài cao quý bao nhiêu, ngay cả tức giận còn lớn như vậy, sao tiểu nữ tử chịu nổi? Không cần ngài miễn cưỡng đâu.” Vân Thiển Nguyệt muốn đi ra khỏi lòng Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười khẽ, ôm chặt lấy nàng, “Ta nói sai rồi, không phải là miễn cưỡng, mà là vui vẻ. Nàng chịu chưa?”

Vân Thiển Nguyệt khẽ “Hừ” một tiếng.

“Đừng tức giận nữa được không? Mấy ngày nay thật sự hành hạ ta đến nỗi khó chịu, không bao giờ muốn bị hành hạ nữa, Duyên thúc thúc và Thanh di nói, ta nên dạy dỗ trừng phạt nàng một trận, đáng tiếc, kết quả, ta lại phát hiện ta tự trừng phạt mình. Sau này không nghe mưu kế của bọn họ nữa, bọn họ nhất định không có ý tốt gì.” Dung Cảnh hơi buồn bực.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời của cha mẹ nàng vào hôm đó, lại nghe người này nói, cảm thấy, trong chuyện này, một nửa nguyên nhân còn xuất phát từ hai người này. Trong lòng nàng mài mài răng.

Dung Cảnh nhìn nàng, đôi môi hiện lên một nụ cười ấm áp, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm cánh môi của nàng.

Vân Thiển Nguyệt từ chối hai cái, bị hắn ôm sát, lại không phản kháng nữa. Chuyện tình cảm, như con người uống nước vậy, lạnh ấm đều tự mình biết. Nàng trách Dung Cảnh bỏ mặc nàng hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm, Dung Cảnh trách nàng một nắng hai sương không thương tiếc thân thể đến hôn mê bất tỉnh để trở về gặp hắn. Rốt cuộc, trong chuyện này, ai đúng ai sai, nơi nào có thể phân rõ được đây? Hai người đều quá yêu nhau, cho nên đều có những điều mà lẫn nhau không thể thừa nhận được. Chỉ cho là một bài học, lần sau lấy đó mà rút kinh nghiệm. Về phần hôm nay…… Liền hòa hảo đi! Nàng đã nghĩ nhớ hắn như vậy, còn hành hạ cái gì?

Không có cuồng phong bạo vũ như trước kia, lần này lại ôn nhu lưu luyến, dường như Dung Cảnh muốn dốc hết tình ý nồng đậm bị đè nén mấy ngày nay ra vậy.

Rất nhanh, Vân Thiển Nguyệt bị hạ gục trong nhu tình của Dung Cảnh, chỉ có thể dựa vào không khí được hắn truyền qua mà thở dốc. Nệnh nặng mới khỏi, đầu óc hỗn loạn, thân thể càng trở nên mềm yếu.

Nhiệt độ trong xe không ngừng được kéo lên.

Qua một lúc lâu, Dung Cảnh buông nàng ra, vươn tay vuốt ve gương mặt đã bị lây nhiễm một rặng mây đỏ của Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu thở dốc, nói: “Ta nói, “Băng tâm nhất phiến như Ngọc hồ, cửu thiên sái xuất yên chi sắc” (Tấm lòng thanh khiết như Ngọc hồ, nhan sắc như từ trên chín tầng trời hạ xuống). Thì ra đã sai rồi. Hẳn là, “Băng cơ ngọc cốt tố kiều nhan, tuyết phu hoa mạo ngưng yên chi” (Băng cơ ngọc cốt làm kiều nhan, da như tuyết dung mạo như hoa tụ thành nhan sắc).”

Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt càng đỏ hơn, cả ánh mắt đều dâng lên sự xấu hổ, thở dốc vô lực đấm hắn, “Tài hoa quan lại, thơ văn học được của chàng chính là để làm loại thơ tình nhi nữ này sao? Chàng có xấu hổ không?”

“Không xấu hổ!” Dung Cảnh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như hòa tan băng tuyết, “Chí hướng lớn nhất của ta chính là nàng. Thơ văn học được dùng trên người của nàng, mới xem như không mai một thơ văn.”

Vân Thiển Nguyệt xấu hổ và giận dữ mà phản bác hắn, “Chẳng những chàng sẽ khiến tổ tông tức chết, mà lời này, nếu để cho Trầm Chiêu nghe thấy, chắc hắn ta cũng muốn rớt cằm luôn, sùng bái dành cho chàng cũng đều biến thành gặp quỷ hết, hối hận đã đến Thiên Thánh để gặp, ruột cũng có thể đen quanh năm luôn.”

Dung Cảnh cười khẽ, “Tổ tông Vinh Vương phủ nên kiêu ngạo vì có một đứa cháu như ta. Về phần Trầm Chiêu, mấy ngày nay, mỗi ngày, hắn đều thấy ta tiều tụy, ăn không ngon, ngủ không yên vì nàng. Nếu hối hận thì cũng đã hối hận từ lâu, ruột có đen thì cũng đã đen sớm rồi. Hôm nay người còn đang ở trong Vinh Vương phủ, sau chuyện hôm nay, chắc cũng thích ứng được.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắmgmắt, vươn tay đẩy hắn, “Lăn xuống đi, nặng muốn chết.”

Dung Cảnh hạ xuống một nụ hôn lên môi nàng, tung mình nằm xuống bên người nàng, vươn tay cầm chặt tay nàng, nói thật sâu kín: “Nữ nhân nàng cũng xem như có chút lương tâm, không vì hai bầu rượu Thanh Quế mà bán ta.”

Vân Thiển Nguyệt “Hừ” một tiếng.

Mười ngón tay của Dung Cảnh và nàng đan xen vào nhau, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng bánh xe cán lên mặt đất, nghe tiếng vó ngựa “Lộc cộc” có quy luật tiết tấu, bực bội, uất ức trong mấy ngày nay liền tiêu tán, tâm tình cũng thoải mái theo, thấp giọng nói: “Thượng Tà! Ta muốn cùng Quân quen biết, cả đời không bao giờ chia lìa. Núi có mòn, sông có cạn, mùa đông có sấm sét, mùa hạ có mưa tuyết, trời đất hợp nhất, mới dám cùng Quân chia lìa!” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng thở dài, hương vị của hắn giữa răng môi vẫn không tiêu tan, làm cho nàng càng mềm mại, “Còn có bài thơ nào có thể diễn tả rõ lòng ta dành cho chàng hơn bài thơ này.”

Dung Cảnh vươn tay ôm nàng vào lòng, vẫn nhắm mắt không mở ra, giọng nói ôn nhu sủng nịch, “Trời đất hợp nhất, mới dám cùng Quân chia lìa. Từ nay về sau, ta phải thu lòng của nàng thật tốt, nếu không sẽ khiến nó khóc.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng cười, “Tốt nhất nhớ kỹ lời chàng đã nói.”

Dung Cảnh nhẹ nhàng mà lại trịnh trọng “Ừ” một tiếng, tiếng vang giữa răng môi như vạn quân.

Xe ngựa tiếp tục đi về trước, ngoài xe, trái tim suýt nữa rớt ra khỏi cổ họng của Huyền Ca cũng trôi xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Bình Luận (0)
Comment