Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 320

Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Leticia

Lạc Dao nghe lời của La Ngọc, từ chối cho ý kiến.

Vân Thiển Nguyệt nhìn xem Lạc Dao, mặt mày ẩn ẩn có mỉm cười, Dung Cảnh nói không sai, nàng ấy có gân cốt khí lực, ẩn nhẫn cứng cỏi, lòng dạ rộng lượng, mà lại thông minh có trí, minh bạch trong sáng như vậy, mà lại một lòng kiên định, trách không được cha cùng mẹ nàng sẽ thích nàng ấy.

“Ngày mai ta và muội lên đường trở về Đông Hải.” Lạc Dao nói với La Ngọc.

La Ngọc vọt đứng lên, “Cái gì?”

“Ta nói rõ ngày mai ta và muội lên đường trở về Đông Hải.” Lạc Dao nói.

“Không trở về!” La Ngọc lập tức lắc đầu, “Chúng ta vừa tới Thiên Thánh, mới ở hai ngày, dựa vào cái gì phải trở về?”

“Phụ hoàng đã gửi tới vài phong thư thúc giục rồi, ta và muội cần phải trở về, hiện tại cách đầu xuân sang năm còn một tháng nữa, chúng ta chạy về để đón năm mới.” Lạc Dao nói.

“Chúng ta chạy về qua năm mới ra roi thúc ngựa cũng chỉ hai mươi ngày là có thể trở về rồi, vì cái gì ngày mai đã phải đi?” La Ngọc nhíu mày, “Tỷ gấp cái gì? Chúng ta có thể ở hơn mười ngày nữa.”

Lạc Dao lắc đầu, “Chúng ta không thể ở lâu, phải đi nhanh một chút!”

“Lý do! Đừng mang chuyện qua năm mới đến đuổi muội!” La Ngọc thấy Lạc Dao nghiêm túc, sắc mặc trông không tốt.

Lạc Dao nhìn nàng nói: “Hôm nay Dạ tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương khóc đến Vân Vương phủ rồi, rất nhanh Đức Thân vương và Nhiễm Tiểu vương gia có thể biết được nguyên do, sẽ tra ra chuyện Nam Lăng Duệ tặng kiếm cho Dạ tiểu quận chúa năm năm trước. Biết rõ Dạ tiểu quận chúa có tình cảm với Nam Lăng Duệ, mà chuyện ta ở phủ thái tử Nam Lương mấy ngày không phải bí mật, hiện tại ta và muội ở lại Thiên Thánh không thỏa đáng. Không muốn đầu mâu chỉ hướng chúng ta, vẫn nên nhanh về thì tốt hơn.”

La Ngọc hừ một tiếng, “Chuyện của bọn họ liên quan gì đến chúng ta đâu? Đầu mâu chỉ hướng chúng ta thì sợ phải không?”

“Chúng ta không sợ, nhưng quấn vào vòng xoáy này cuối cùng vẫn không tốt, cũng thêm phiền toái cho Nhị muội.” Lạc Dao liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Hôm qua chuyện ta hối hôn, Nhiếp Chính vương tất nhiên cực kỳ nổi giận, hôm nay thừa dịp hắn còn chưa trù tính chủ ý gì lên người chúng ta, chúng ta vẫn rời đi thì tốt hơn. Muội ngẫm lại đi, chúng ta đi ra mấy tháng rồi, cũng cần phải trở về!”

“Nhưng mà muội không muốn đi!” La Ngọc ôm lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt, không nỡ mà nói: “Ta còn chưa ở cùng nàng đủ đây này.”

Vân Thiển Nguyệt thò tay vỗ vỗ đầu của nàng, “Ta cũng ủng hộ lời tỷ tỷ nói, hiện tại còn một tháng nữa mới đến năm mới, tuy hai người ra roi thúc ngựa hai mươi ngày có thể đến, nhưng đường xá hơn vạn dặm có cái gì không thuận lợi, sẽ lỡ qua năm mới, vậy cũng không tốt. Hơn nữa bây giờ Nam Lăng Duệ từ hôn với phủ Đức Thân vương, chứng minh Nam Lương ngay cả điều ràng buộc này cũng không cần, đã không để ý đến mặt mũi của Thiên Thánh. Thiên Thánh hôm nay sợ ba nước Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên kết minh, tất nhiên mệt mỏi ứng phó, cho nên, có khả năng có ý định với Đông Hải, có lẽ sẽ dùng thủ đoạn nào đó kiềm chế Đông Hải, không thể không phòng.”

La Ngọc nhíu chặt mày lại, “Dạ Thiên Dật này thật đáng giận!”

“Hắn không phải đáng giận, mà ở vị trí của hắn, người đương quyền nhất định phải mưu chính mà thôi.” Lạc Dao lắc đầu.

“Ngày mai để Dung Cảnh phái người tiễn các ngươi, mặt khác truyền tin cho Tử Thư nửa đường tiếp ứng các ngươi.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Nếu không hai người các ngươi trở về, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện chỗ sơ suất.”

Lạc Dao gật gật đầu, “Như thế rất tốt!”

La Ngọc cong miệng lên, tuy bất mãn, nhưng lại không phản đối nữa.

Ba người cứ quyết định như vậy, lại nói chuyện phiếm ở Thiển Nguyệt các nửa ngày, lúc sắc trời đen, Dung Cảnh đến đây đón Vân Thiển Nguyệt.

La Ngọc vốn dán Vân Thiển Nguyệt muốn cùng nàng ở một đêm, nhưng nghe thấy Dung Cảnh tới đón, bất mãn mà đẩy nàng, “Nếu người không biết còn tưởng rằng tỷ đã gả cho Vinh vương phủ, hôm nay về nhà mẹ đẻ đây! Trách không được Vân gia gia chửi mắng tỷ, nữ sinh hướng ngoại, còn không làm gì, đã vào ở trong phủ người ta, không biết xấu hổ.”

Vân Thiển Nguyệt cười trừng nàng, “Tương lai muội tìm được người mình thích cũng sẽ giống ta thôi.”

La Ngọc hừ một tiếng, nói với nàng: “Ngày mai tỷ ra khỏi thành tiễn ta.”

Vân Thiển Nguyệt cười đáp ứng, ra Thiển Nguyệt các.

Cửa Vân Vương phủ, xe ngựa Dung Cảnh đỗ ở đó, Vân Thiển Nguyệt đẩy màn che lên xe, liền thấy Dung Cảnh ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc mỏi mệt, nàng nhướn mày, “Hôm nay rất mệt à?”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Thanh Thường nói hắn cả đêm hôm qua bị ẩn vệ qua lại truyền báo sự tình quấy rầy đến không ngủ được, hôm nay chắc hẳn trong triều Dạ Thiên Dật vẫn không từ bỏ ý đồ, sợ là sự tình chồng chất như núi, nàng duỗi tay qua giúp hắn bóp trán.

Dung Cảnh nghiêng đầu một chút, gối lên trên vai Vân Thiển Nguyệt.

“Chàng như vậy ta không có biện pháp giúp chàng xoa bóp!” Vân Thiển Nguyệt duỗi tay đẩy đẩy hắn, ôn nhu nói: “Chàng nằm xuống, gối lên đùi ta.”

Dung Cảnh nghe lời nằm xuống, gối lên trên đùi Vân Thiển Nguyệt.

Ngón tay Vân Thiển Nguyệt đặt trên trán hắn, xoa bóp theo huyệt vị trên trán, không bao lâu, liền thấy hô hấp hắn đều đều, ngủ rồi. Trong mắt nàng xẹt qua một tia đau lòng, từ khi nàng đi Nam Cương trở về đến nay, kỳ thật hắn đều không nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay bởi vì chuyện nàng cùng Lạc Dao luận kiếm, Lạc Dao hối hôn, Dạ Thiên Dật tìm chuyện, có thể nghĩ hắn mệt mỏi cỡ nào.

Xe ngựa trở lại Vinh vương phủ, Vân Thiển Nguyệt định mang theo hắn ra thùng xe, hắn đã tỉnh lại, mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt chính là thần sắc hiếm thấy mà nàng chưa bao giờ từng gặp.

Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười nhẹ với hắn, “Sao lại nhìn ta như vậy? Không nhận ra?”

Dung Cảnh lắc đầu, duỗi tay nắm chặt tay của nàng, giọng nói hơi khàn, “Ngày đó ta nói giang sơn quá nặng, ta không đủ sức, điều ta có thể đủ sức gánh vác, cũng chỉ một mình nàng mà thôi. Còn nhớ rõ sao?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Tự nhiên nhớ rõ, lời Dung công tử đã từng nói ta làm sao dám quên?”

Dung Cảnh khẽ cười, vui vẻ cực nhạt, nói khẽ: “Dạ Thiên Dật muốn ép ta tư lợi bội ước, nàng nói làm sao bây giờ?”

Vân Thiển Nguyệt híp lại: “Hắn tìm phiền toái rất khó giải quyết?”

“Không phải vì khó giải quyết.” Dung Cảnh nhắm mắt lại, giọng nói lành lạnh, “Là hắn căn bản sẽ không buông tha cho nàng!”

Vân Thiển Nguyệt mím chặt lại.

“Từ hôm qua đến hôm nay, hắn cơ hồ điều động toàn bộ thế lực thiên hạ dùng để nghiệm chứng tâm tranh đoạt của hắn đối với nàng, đồng thời cũng nghiệm chứng ta.” Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, giọng nói man mát ẩn hàm một tia sắc bén, “Đây là hắn không cho ta lối thoát, cũng không cho mình lối thoát, hắn đem cọc ngầm chôn dấu của hắn trồi lên mặt nước, cũng ép ta không thể không trồi lên mặt nước.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng một lát, cả giận nói: “Hắn điên rồi! Muốn lấy giang sơn Thiên Thánh đến đánh bạc sao? Hôm nay là lúc nào? Khắp nơi trên đất Thiên Thánh đều có người chết cóng, loạn lạc trước mắt, Nam Cương, Nam Lương, Tây Duyên làm theo ý mình, hắn biết rõ ta không có khả năng ở cùng hắn, hết lần này tới lần khác còn nội đấu cùng chàng.”

“Ta cũng biết hắn điên rồi! Nhưng hết lần này tới lần khác loại điên này, lại khiến ta cảm thấy được hắn có lẽ nên như thế.” Dung Cảnh ngồi dậy, ôm thân thể mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt vào trong lòng, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng mang theo độc dược sao? Độc một mình ta còn chưa đủ, còn độc Dạ Thiên Dật cùng người liên can.”

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, không lên tiếng.

“Ta vốn định cùng nàng qua một thời gian thoải mái, xem ra lúc này không được.” Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, có chút phiền muộn, “Năm nay mây trên núi Tê Hà, tuyết trên đỉnh Cửu Sơn, xem ra chướng mắt với nàng rồi.”

“Những thứ kia tính là cái gì? Có thể ngày ngày ở cùng chàng một chỗ là tốt rồi, ta không cầu nhiều như vậy.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, sắc mặt tối đen, “Về phần Dạ Thiên Dật, nếu hắn không muốn giang sơn này, như vậy không ngại để cho người khác đoạt của hắn.”

“Vậy sao? Có thể ngày ngày ở cùng ta một chỗ là tốt rồi hả? Nàng không cầu nhiều như vậy?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Đời này ta chỉ cầu chàng.”

Dung Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, dung nhan như ngọc tràn ra, y hệt ánh mắt cùng vui vẻ ở trên lầu cao khi nhìn nàng ngày hôm qua, ôm nàng ôn nhu nói: “Ta cũng chỉ cầu nàng, chỉ cầu ngày ngày ở cùng nàng một chỗ, vô luận là bị vây hãm nơi cao ở triều đình, hay du đãng giang hồ xa xôi, đều không quan tâm.”

“Đúng, đều không quan tâm!” Vân Thiển Nguyệt cũng cười.

Dung Cảnh bỗng nhiên ôm ngang lấy nàng, xuống xe ngựa.

“Này, chàng không phải mệt sao?” Vân Thiển Nguyệt giơ lên mắt nhìn hắn.

“Dù mệt mỏi cũng ôm được nàng.” Dung Cảnh thảnh thơi đi lại chậm chạp vào trong phủ, ở một khắc này hắn xuống xe, thần sắc mỏi mệt trên mặt mày liền bị hắn giấu mất, như nhìn không ra, trong mắt mọi người trong phủ, hắn vẫn là Cảnh thế tử tao nhã ung dung lịch sự vô song như ngọc kia, thiên hạ không có chuyện gì làm khó được hắn.

Vân Thiển Nguyệt tựa đầu vào trong lòng hắn, nghe tiếng hắn đi lại nhẹ nhàng, cảm thấy an tâm.

Trở lại Tử Trúc Viện, tiến vào gian phòng, Dung Cảnh đặt Vân Thiển Nguyệt trên giường êm, Vân Thiển Nguyệt nói với hắn: ” Ngày mai Lạc Dao và La Ngọc trở về Đông Hải, chàng phái người tiễn các nàng đi. Mặt khác truyền tin cho Tử Thư một lần nữa, để hắn phái người tiếp ứng, ta sợ Dạ Thiên Dật có ý định với Đông Hải, để phòng ngừa vạn nhất.”

“Không cần phòng ngừa vạn nhất, hắn nhất định sẽ có ý định với Đông Hải.” Dung Cảnh trở lại đi đến trước bàn, bày giấy, đề bút viết thư cho Ngọc Tử Thư. Không đến một lát, liền viết xong, gấp lại lá thư, hô một tiếng, “Thanh Ảnh!”

“Thế tử!” Thanh Ảnh lên tiếng hạ xuống.

“Ngày mai ngươi tự mình hộ tống công chúa Lạc Dao và La Ngọc rời đi.” Dung Cảnh phân phó, ném lá thư ra ngoài cửa sổ, “Truyền tin cho Ngọc thái tử, để hắn phái người tiếp ứng công chúa Lạc Dao và La Ngọc.”

“Vâng!” Thanh Ảnh nhận được thư, Dung Cảnh không tiếp tục phân phó chuyện khác, hắn lui xuống.

Dung Cảnh đứng tại trước bàn tựa hồ chỉ chốc lát, một lần nữa cầm lấy bút. Viết không bao lâu đã hô: “Huyền Ca!”

“Thế tử!” Huyền Ca hiện thân.

“Đưa hai lá thư này phân biệt truyền đi cho Phong Tẫn và Thanh di!” Dung Cảnh đem ném thư ra ngoài cửa sổ.

Huyền Ca nhận được thư lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc mà nhìn Dung Cảnh, “Truyền tin gì cho Phong Tẫn và mẹ ta?”

“Phòng Dạ Thiên Dật ra tay với Sở gia, lại để Thanh di từ Tây Duyên không đi Nam Lương mà trực tiếp đi Sở gia.” Dung Cảnh nói, “Phong Tẫn liên hợp Hoa gia, Phượng gia, Mạc gia, chuẩn bị sẵn sàng!”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, “Hắn sẽ ra tay với Sở gia?”

“Trước hôm qua sẽ không, nhưng sau ngày hôm nay sẽ có rồi!” Dung Cảnh thò tay xoa xoa cái trán, “Thương Đình vừa mới lên đường trở về Thương gia, còn có hơn mười ngày đã đến khoa cử cuối năm rồi, hắn muốn tham gia khoa cử, nhưng lúc này còn rời khỏi kinh thành, tất nhiên là có chỗ trù tính. Hôm nay Nam Cương, Nam Lương, Tây Duyên bọn hắn chen không lọt tay, tay chỉ có thể vươn về phía Đông Hải cùng mười đại thế gia rồi.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh trở lại bên người Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống, ôm nàng vào trong lòng, khẽ cười nói: “Trước kia không ngờ nàng quý giá như vậy. Lực lượng chuẩn bị vẫn quá nhỏ rồi. Nhưng may mắn lòng của nàng hướng về ta, nếu không sợ là không dễ đoạt lại.”

“Mệt mỏi đến mắt còn không mở ra được còn có tâm tư cười.” Vân Thiển Nguyệt trừng Dung Cảnh, dắt hắn lên trên giường đi nghỉ ngơi.

Hai người vừa nằm lại trên giường, liền có người truyền đến tin tức, Dung Cảnh nhắm mắt lại phân phó xuống, kế tiếp, cách mỗi nửa canh giờ, liền có tin tức truyền đến. Sau đêm khuya, tin tức tựa như quả cầu tuyết dũng mãnh lăn vào Tử Trúc Viện, thiên hạ to lớn, mỗi một chỗ đều có chuyện.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt càng ngày càng nặng nề, nghĩ đến hôm qua cũng là như vậy?

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, “Ta điểm huyệt đạo của nàng nhé!”

“Ta không buồn ngủ!” Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, mấp máy môi hô lên với bên ngoài: “Thanh Thường!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Tiếng Thanh Thường vang lên ở bên ngoài.

“Ngươi đi Vân Vương phủ gọi Lăng Liên và Y Tuyết tới cho ta!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Thanh Thường.

Thanh Thường lên tiếng, đi ra ngoài.

“Những chuyện này còn không làm ta mệt mỏi quá được, hôm nay Nhiếp Chính vương ở Nhiếp Chính vương phủ cũng như vậy.” Dung Cảnh cười nói: “Nếu ngay cả những chuyện này có thể làm khó ta, thì ta đã gánh chịu vô ích thanh danh những năm này rồi.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

Dung Cảnh cười lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, Lăng Liên và Y Tuyết đi vào, Vân Thiển Nguyệt nói với bên ngoài: “Kể từ hôm nay các ngươi hãy theo ta ở tại Vinh vương phủ.”

Lăng Liên cùng Y Tuyết sững sờ, không nghĩ tới tiểu thư gọi các nàng đến chính là vì cho các nàng ở cùng tiểu thư tại Vinh vương phủ, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng, “Vâng!”

Vân Thiển Nguyệt nằm xuống một lần nữa, nhắm mắt lại.

Thanh Thường thấy Vân Thiển Nguyệt không có phân phó khác, liền dẫn Lăng Liên và Y Tuyết đi phòng khác nghỉ ngơi.

“Vừa rồi gọi các nàng tới là muốn ra tay với Bắc Cương phải không? Về sau lại từ bỏ ý đồ?” Dung Cảnh hơi quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thò tay che mắt, có chút hậm hực mà nói: “Đúng vậy, muốn ra tay viwus Bắc Cương. Nhưng ngẫm lại khắp nơi trên đất Bắc Cương đã từng hoang vu, thời gian năm năm, trút xuống bao nhiêu tâm lực của ta, mới khiến chỗ đó trù phú hơn, xuất sắc hơn tất cả các nơi trên quốc thổ Thiên Thánh, dân chúng mỗi người an cư lạc nghiệp, nếu ra tay, kiềm chế Dạ Thiên Dật thì được, nhưng sẽ có bao nhiêu dân chúng Bắc Cương chịu khổ. Trước mắt còn không đến loại tình trạng này, cho nên, tạm thời không được.”

Dung Cảnh cười gật đầu, “Thiên Thánh khó có được một khối đất màu mỡ như Bắc Cương, trước mắt không cần! Nhưng không ngại để Nhiếp Chính vương biết rõ tâm tư của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, gật đầu, hô với bên ngoài, “Lăng Liên, Y Tuyết, hai người các ngươi đi phủ Nhiếp Chính vương một chuyến, nói cho Nhiếp Chính vương, nói Bắc Cương cũng không phải không gì phá nổi, lại khiến hắn có một số việc nghĩ lại mà làm.”

“Vâng!” Lăng Liên cùng Y Tuyết vội vàng lên tiếng.

Dung Cảnh cười ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong lòng, khẽ thở dài: “Hẳn là có thể đi ngủ!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu Dạ Thiên Dật không để ý Bắc Cương, không bị nàng kiềm chế, như vậy nàng cũng không cần phải cố kỵ dân chúng Bắc Cương rồi!

Không bao lâu, Lăng Liên cùng Y Tuyết trở về, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, hai người chúng ta không nhìn thấy Nhiếp Chính vương, truyền nguyên lời của tiểu thư cho đại quản gia phủ Nhiếp Chính vương.”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ!” một tiếng.

Kế tiếp, tin tức đến Tử Trúc Viện rốt cục dừng lại vào canh ba.

Dung Cảnh cười nói: “Đúng là hắn vẫn không dám cầm Bắc Cương làm tiền đặt cược!”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, thò tay che mắt của hắn, “Ngủ đi! Nếu không ngày mai Dung công tử vác hai con mắt gấu mèo thì khó coi rồi.”

Dung Cảnh cười cười, nhắm mắt lại.

Bình minh, Dung Cảnh rời giường, Vân Thiển Nguyệt cũng dậy theo. Hai người thu thập thỏa đáng, Dung Cảnh nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta cùng nàng đi tiễn công chúa Lạc Dao và công chúa Tử La.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nghĩ đến hắn thân là thừa tướng phụ chính, một ngày không vào triều sớm Dạ Thiên Dật cũng không thể làm gì được hắn.

Ra Vinh vương phủ, hai người đi đến bên ngoài thành.

Hôm qua ánh nắng còn tươi sáng, hôm nay sắc trời đã nhẹ nhàng rơi một tầng tuyết. Xe ngựa ra đông thành, đi đến Tống Quân đình mười dặm.

“Thế tử, xe ngựa Nhiếp Chính vương đã ở Tống Quân đình mười dặm.” Ra khỏi thành không xa, vang lên giọng nói của Huyền Ca.

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, Vân Thiển Nguyệt đẩy màn xe ra nhìn lại, chỉ thấy trước Tống Quân đình mười dặm hai con ngựa dừng lại, một chiếc xe ngựa, ba người, một người là Lạc Dao, một người là La Ngọc, một người khác là Dạ Thiên Dật. Khoảng cách quá xa, nhìn không thấy thần sắc trên mặt ba người, nhưng Dạ Thiên Dật đến đây tiễn, cũng không làm cho nàng ngoài ý muốn, dù sao thân phận Lạc Dao và La Ngọc còn ở đó.

Hạ màn che xuống, mặc kệ xe ngựa tiếp tục đi thẳng về phía trước.

“Vân Thiển Nguyệt, làm sao tỷ tới muộn như vậy?” Xe ngựa đi vào phụ cận, còn không có ngừng ổn, La Ngọc liền chạy tới.

Dung Cảnh đẩy ra màn che chậm rãi xuống xe, kéo Vân Thiển Nguyệt xuống xe, cười nói: “La công tử không có gì thay đổi so với nửa năm trước!”

“Ai nói, bổn công tử cao lớn hơn!” La Ngọc phản bác một câu, mở hai tay muốn ôm Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh nhẹ nhàng kéo Vân Thiển Nguyệt tránh khỏi nàng, nàng lập tức trừng mắt, “Có cần bá đạo như vậy hay không? Ôm một chút cũng không thể? Nàng là…” Mạnh mẽ dừng lại, nói với Dung Cảnh: “Trông thấy ngươi đã không vừa mắt.”

Dung Cảnh mỉm cười, “May mắn hôm nay La công tử rời đi rồi, có thể không cần lại gặp ta.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Dạ Thiên Dật, thanh âm nhàn nhạt, “Nhiếp Chính vương tới thật sớm!”

“Cũng vừa đến không lâu! Khí sắc Cảnh thế tử không tệ, chắc hẳn đêm qua nghỉ ngơi rất tốt.”Tuy Dạ Thiên Dật nói với Dung Cảnh, nhưng ánh mắt lại rơi trên mặt Vân Thiển Nguyệt, thần sắc nặng nề tối tăm nhạt nhẽo.

“Khí sắc Nhiếp Chính vương cũng không tệ!” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng.

Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt coi như không thấy hắn, cùng với sắc mặt của hắn, nói với Lạc Dao và La Ngọc: “Một đường cẩn thận! Thừa dịp sáng sớm, không cần nói lời tạm biệt, lên đường đi!”

“Ta nghĩ muội sẽ mang một vò rượu đến uống chung với chúng ta sau đó mới để ta rời đi.” Lạc Dao cười cười.

“Rượu ngon không phải ngày tốt lành mới nên uống sao? Tỷ yên tâm, ngày đại hôn của ta cùng Dung Cảnh, tỷ chuẩn bị hậu lễ đến, ta nhất định cùng tỷ không say không ngừng.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

“Muội cùng ta say thì vô cùng tốt, chỉ sợ người nào đó nên chịu khổ! Muội nói chuyện này hình như không giữ lời, không bằng đổi một cái. Ngày nào đó ta lại đến Thiên Thánh, hoặc muội đi Đông Hải, ta và muội bỏ ra một ngày, cùng say.” Lạc Dao cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc nếu nàng say đến bất tỉnh nhân sự, người nào đó đoán chừng sẽ rút gân lột da nàng. Gật gật đầu, “Cũng được!”

Lạc Dao nhìn về phía Dung Cảnh, nghiêm túc nói: “Cảnh thế tử, không phải bất kỳ một nữ tử nào cũng có bản lĩnh luận kiếm cả một ngày cùng Bổn công chúa đấy, năm đó thái tử hoàng huynh cũng chỉ luận được một ngày cùng ta mà thôi. Ta thua không phải kiếm, mà là tâm.”

Dung Cảnh cười nhìn nàng, “Lương duyên của công chúa không hề ở chỗ Cảnh, ngày nào đó tất nhiên có thể cầu được viên mãn.”

“Đó là tự nhiên!” Lạc Dao tự tin cười cười, “Tạm biệt rồi!”

“Công chúa, tạm biệt!” Dung Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười.

Lạc Dao trở mình lên ngựa, hô La Ngọc, “Ngọc nhi, lên đường thôi!”

La Ngọc không nỡ nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với nàng, nàng có chút rầu rĩ không vui mà trở mình lên ngựa. Lạc Dao hành lễ cáo từ với Dạ Thiên Dật trên ngựa, La Ngọc không để ý tới Dạ Thiên Dật, hai người không nói thêm lời nào, hai con ngựa rời khỏi Tống Quân đình.

Dạ Thiên Dật thấy hai người rời đi, trở lại nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thân thể mẫu hậu ngày càng không tốt rồi, muội xác định không tới xem?”

“Thái Hậu Phượng thể quý giá, trong bụng có mang thiên tử, ta cũng không dám đi quấy rầy, vạn nhất vô ý, thiên tử trong bụng có chuyện gì không hay xảy ra, Nhiếp Chính vương trị diệt môn tội Vân Vương phủ cũng không phải không được. Đứng xa mà trông thì không có sai lầm lớn, Nhiếp Chính vương gánh vác chức vị hộ quốc, trông nom thật kỹ Thái Hậu cùng thiên tử đi!” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, đã chui vào xe ngựa, màn che hạ xuống, ngăn cách thân ảnh của nàng.

Sắc mặt Dạ Thiên Dật nhạt nhẽo đến cơ hồ mặt không biểu tình, hắn nhìn chằm chằm màn che đóng chặt, chỉ trong chốc lát, nói với Dung Cảnh: “Ta vẫn luôn bội phục thủ đoạn của Cảnh thế tử, biết rõ cái gì đả thương người nhất, ta và ngươi chi đấu mà thôi, ngươi làm gì phải kéo nàng vào? Tuy ta quan tâm Bắc Cương, nhưng còn không bằng một mình nàng. Hay là nói mới ngắn ngủn một ngày mà thôi, ngươi liền không có năng lực đọ sức? Không thể nào a?”

Dung Cảnh cười cười, “Tất nhiên có thể, Nhiếp Chính vương muốn bao nhiêu ngày, Cảnh đều có thể phụng bồi. Nhưng chuyện khiến nàng đau lòng ta, ta không ngại làm nhiều một ít. Nhiếp Chính Vương càng như thế, nàng càng đau lòng ta, đối với ta càng ôn nhu mềm giọng, che chở vuốt ve an ủi. Tính tình nàng như vậy, lúc nào hiểu được ôn nhu như thế? Cảnh còn phải đa tạ Nhiếp Chính Vương thành toàn.”

Sắc mặt Dạ Thiên Dật trầm xuống, “Cảnh thế tử vẫn luôn vận dụng mưu kế đoạt lòng của nàng rồi? Ngươi nóng vội tính toán mưu cầu lòng của nàng như thế, tính toán được rốt cuộc là cái gì? Bổn vương hoài nghi ngươi căn bản không yêu nàng, chỉ bởi vì một chút tư tâm Vinh vương phủ vẫn luôn không chiếm được con gái Vân Vương phủ kia mà thôi, ngươi muốn Vinh vương phủ trở mình.”

Dung Cảnh cười khẽ, gật đầu, “Nàng quá không nghe lời, cũng quá không khiến người khác bớt lo, nếu không tính toán thật đúng là không được. Về phần chuyện của các tiền bối Vinh vương phủ, ta chưa từng để trong lòng nhìn trong mắt, cảm thấy không đáng giá.” Dứt lời, hắn không muốn nói thêm nữa, lên xe ngựa, màn che hạ xuống, giọng nói ôn lạnh truyền đến, “Hai ngày này thật sự quá mệt mỏi, hôm nay Cảnh xin nghỉ, chuyện trong triều Nhiếp Chính vương xử lý đi!”

Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa đi….

Dạ Thiên Dật nhìn xe ngựa chế tạo từ gỗ trầm hương của Dung Cảnh đi về phía nội thành, nhếch môi, sắc mặt lạnh lẽo.

Trong xe, Vân Thiển Nguyệt trừng Dung Cảnh, thò tay đi sờ miệng của hắn, “Đến đây, Cảnh thế tử, cho ta xem xem lòng của chàng có bộ dáng như thế nào? Có thể tính toán như vậy? Ta khi nào không hiểu được ôn nhu rồi hả?”

Dung Cảnh duỗi tay bắt lấy tay của nàng, cười nói: “Nàng tất nhiên là biết ôn nhu, nhưng nàng tốt, ta đương nhiên không thể nói cho người ngoài.”

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, dựa trong ngực hắn, hỏi: “Chàng hôm nay xin nghỉ nữa nha! Muốn làm gì?”

Dung Cảnh suy nghĩ một chút, ôn nhu nói: “Mang nàng đi rừng mai Bắc Sơn ngắm hoa mai thế nào? Hôm nay lại có tuyết rơi, hoa mai trong tuyết có tư vị khác, chúng ta có thể luận kiếm trong rừng mai, để ta cũng lĩnh giáo kiếm thuật cao tuyệt của Thiển Nguyệt tiểu thư một chút.”

“Chàng không phiền? Không nghỉ ngơi trong phủ? Còn nhàn hạ thoải mái như thế này?” Vân Thiển Nguyệt liếc hắn.

“Không phải Nhiếp Chính vương đã nói rồi sao? Ta đang tính toán lòng của nàng, mệt mỏi chỗ nào? Ta cố ý mệt mỏi, để nàng xem rồi đau lòng ta, nếu ta ra tay với Bắc Cương mà hắn quan tâm, mà nàng không nỡ dân chúng Bắc Cương, thì sẽ sinh lòng bất mãn với ta, nếu nàng ra tay thì lại khác. Dạ Thiên Dật có chỗ dựa đấy, cũng chính là Bắc Cương mà hắn và nàng cùng thành lập, nàng có cảm tình thâm hậu đối với Bắc Cương, hôm nay nàng đã có cách nghĩ sẽ ra tay với Bắc Cương, lúc này hắn càng hiểu lòng của nàng không thuộc về hắn, dù là một chút, đều không thuộc về.” Dung Cảnh vui vẻ nhàn nhạt, “Kế sách công tâm, mới là thượng sách, phải không?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nhìn thấy sâu trong mắt của hắn là một mảnh ôn hòa, nàng hừ một tiếng, “Rõ ràng là chịu không nổi, lại cứng rắn cãi!” Dứt lời, nàng phân phó Huyền Ca, “Không đi rừng mai Bắc Sơn, hồi phủ! Người nào đó cần uống canh gà, ăn tổ yến, hầm rùa cách thủy, đại bổ một phen.”

Huyền Ca nghẹn cười lên tiếng, “Vâng!”

Dung Cảnh “Ồ” một tiếng, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nàng đây không phải đang nói cho người khác biết hôm qua ta làm gì với nàng sao?”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, giận hắn, “Tư tưởng bất chính!”

“Ta tư tưởng bất chính đã lâu rồi!” Dung Cảnh nằm xuống, đầu gối trên đùi Vân Thiển Nguyệt, trên mặt ẩn chứa ý cười, nói: “Hôm qua nàng làm thoải mái, lại xoa bóp.”

Vân Thiển Nguyệt đặt tay trên trán hắn, nhu hòa mà xoa bóp.

Xe ngựa một đường trở lại Vinh vương phủ.

Một ngày này, trong Tử Trúc Viện, quả nhiên như lời Vân Thiển Nguyệt nói, uống canh gà, ăn tổ yến, hầm rùa cách thủy, thập toàn đại bổ bưng lên bàn ăn, rất gióng trống khua chiêng.

Nhưng kết quả là Dung Cảnh chỉ uống một chén tổ yến cùng canh gà, còn lại toàn bộ vào bụng Vân Thiển Nguyệt.

Sau khi ăn xong, Dung Cảnh nằm trên giường, Vân Thiển Nguyệt thích thú đánh đàn, liền ngồi ở trước án đánh đàn, là một khúc 《 thiên hạ 》.

Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh

Gặp được chàng như xuân thủy ánh lê hoa

Vung kiếm đoạn thiên bhai tương tư nhẹ nhàng buông

Giấc mộng này ta vấn vương si mê

Chẳng cần vương hầu quyền quý

Chẳng quản thiên thu vạn thế

Chỉ cầu ái tình này được hóa giải

Giữa vạn trượng hồng trần hỗn loạn không hồi kết

Chỉ mong ái tình này thiên trường địa cửu

Tựa như dòng nước chảy ôn hòa

Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu

Một đời hữu tình sợ gì bão táp phong ba

Phiền não bạc đầu giữ không được phương hoa

Vứt bỏ giang sơn như họa đổi lấy nụ cười như hoa của chàng

Để suốt đời này không vướng bận

Tâm không hờn trách, yêu hận cũng theo chàng

Thiên Địa bao la đường tình vô biên

Chỉ vì chàng không màng thiên hạ

Chẳng cần vương hầu quyền quý

Chẳng quản thiên thu vạn thế

Chỉ cầu ái tình này được hóa giải

Giữa vạn trượng hồng trần hỗn loạn không hồi kết

Chỉ mong ái tình này thiên trường địa cửu

Tựa như dòng nước chảy ôn hòa

Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu

Một đời hữu tình sợ gì bão táp phong ba

Phiền não bạc đầu giữ không được phương hoa

Vứt bỏ giang sơn như họa đổi lấy nụ cười như hoa của chàng

Để suốt đời này không vướng bận

Tâm không hờn trách, yêu hận cũng theo chàng

Thiên Địa bao la đường tình vô biên

Chỉ vì chàng không màng thiên hạ

Một đời hữu tình sợ gì bão táp phong ba

Phiền não bạc đầu giữ không được phương hoa

Vứt bỏ giang sơn như họa đổi lấy nụ cười như hoa của chàng

Để suốt đời này không vướng bận

Tâm không hờn trách, yêu hận cũng theo chàng

Thiên Địa bao la đường tình vô biên

Chỉ vì chàng không màng thiên hạ

Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh

Gặp được chàng như xuân thủy ánh lê hoa

Vung kiếm Đoạn Thiên Nhai tương tư nhẹ nhàng buông

Giấc mộng này ta vấn vương si mê

Tiếng đàn cùng tiếng hát vang xa, không ngừng, mọi người trong Tử Trúc Viện bỏ xuống việc, nghe si mê, người trong Vinh vương phủ cũng nhao nhao ngây dại, tiếng đàn cùng tiếng ca bay ra Vinh vương phủ, rung động ra rất xa, thậm chí trong điện nghị sự hoàng cung phía xa đều ngầm trộm nghe tiếng đàn tiếng ca
Bình Luận (0)
Comment