Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 357

Edit: Sunny
Beta: Leticia

Vinh vương phủ bị một ngàn hắc y kỵ cùng một vạn Ngự Lâm quân vây chật như nêm cối, mà ở trong tình huống này Dạ Khinh Nhiễm muốn lưu lại uống trà là có ý tứ gì? Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh duỗi tay lôi kéo nàng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại, giọng nói ôn nhu, “Tiếp tục ngủ, đừng để ý đến bọn hắn.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến khí tức khắc nghiệt nhẹ nhàng tiến đến xuyên thấu qua ngoài tường thậm chí xuyên thấu vào cả Tử Trúc Lâm, âm u đến tận xương, nàng có thể ngủ được sao?

“Giờ Thìn mới dâng trà cho gia gia, thời gian còn sớm.” Dung Cảnh ôn nhu nói: “Nàng xác định nàng không muốn ngủ? Nếu như không ngủ … ngày mai sợ là nàng sẽ không có tinh thần ứng phó đâu.”

Vân Thiển Nguyệt “Ừm” một tiếng, thế nhưng trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, không có chút buồn ngủ chút nào.

“Nếu nàng thật sự không ngủ được, hay là chúng ta làm gì đó đi?” Giọng nói của Dung Cảnh bỗng dưng trầm xuống, đôi môi lưu luyến dừng lại ở trên cái cổ tuyết trắng của nàng.

Vân Thiển Nguyệt vội vàng nhắm mắt lại, “Ngủ, rất buồn ngủ, ai nói ta không ngủ.”

“Ngủ thật sao?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Thật”

“Ngủ được sao?”

“Ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến tên hỗn đản này, nàng nào dám không ngủ, nếu nàng không ngủ, ngày mai lại không dâng trà được. Tuy nhiên nàng nhớ tới Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật thì lại đau đầu, bọn hắn chờ uống trà, nàng không muốn gặp bọn hắn, nhưng dâng trà này là việc lớn, không thể bởi vì bọn hắn nàng lại trốn tránh không chịu phụng trà được.

“Vậy thì ngủ đi!” Dung Cảnh rụt thân thể lại, ôm nàng vỗ nhè nhẹ.

Vân Thiển Nguyệt vốn không buồn ngủ, lại bị mấy câu nói đó quấy rầy tâm thần, lập tức đã buồn ngủ. Nàng không thể không tán thưởng Dung Cảnh nắm bắt tâm tư của nàng rất chuẩn, tại lúc tán thưởng ở bên trong, hô hấp vững vàng thể hiện nàng đã ngủ.

Nghe được tiếng hít thở đều đều truyền ra từ người ở trong lồng ngực mình, Dung Cảnh mở to mắt nhìn nàng, trong con ngươi sáng rực không hề có nửa điểm buồn ngủ.

Hắn chuẩn bị suốt mười năm, lúc ấy cùng Linh Ẩn đại sư đánh ván cờ Linh Lung đề phòng một ngày kia dùng đến, ngay cả Linh Ẩn đại sư cũng không thể phá được ván cờ, như vậy vây khốn một người mấy ngày có lẽ không có vấn đề gì. Tại Nam Sơn Linh Đài tự lúc cùng nàng đánh ván cờ Linh Lung, hắn đã mơ hồ cảm thấy được ước chừng sau đó không lâu sẽ cần sử dụng ván cờ đó. Mưu tính hết mọi con đường, phòng ngừa chu đáo, cẩn thận mọi lúc, đề phòng tai họa lúc chưa xảy ra, những điều đó hắn đều làm hết thì đã làm sao? Cho tới bây giờ hắn đều biết rõ, muốn nàng, còn khó hơn khi muốn giang sơn.

Giang sơn cho hắn, có lẽ không cần hao tổn tâm cơ như thế, những năm này nếu như hắn muốn phá vỡ Dạ thi, cơ hội chỗ nào cũng có. Nhưng nàng thì không giống vậy, muốn nàng, cơ hội cho hắn, cho tới bây giờ chỉ có một lần. Một lần, hắn bắt được, cả đời, thậm chí mấy cuộc đời, hơn mười cuộc đời đều không buông tay. Vô luận là ai đến đoạt, đều tất bị ba thước thanh phong. Ai cũng không được!

Dung Cảnh đang nghĩ ngợi, Vân Thiển Nguyệt lại bỗng nhiên đưa tay trùm lên trên mắt của hắn, ngữ khí mềm mại mà lầm bầm, “Bắt ta ngủ mà chàng lại không ngủ. Như vậy không công bằng, chàng cũng phải ngủ.”

Trong ánh mắt của Dung Cảnh tràn ra một vòng vui vẻ, nắm chặt tay nàng, cùng mười ngón tay mành khảnh của nàng đan xen, nhắm mắt lại, giọng nói ôn nhu ôn nhu, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe miệng lên, hoàn toàn an tâm ngủ thiếp đi.

Trong phòng truyền ra tiếng hít thở hai người quấn quanh cùng một chỗ, vững vàng nhẹ nhàng chậm chạp.

Ngoại trừ bên ngoài Vinh vương phủ bị không khí khắc nghiệt của Ngự Lâm quân cùng hắc y kỵ bao vây, trong phủ không có âm thanh ồn ào nào.

Mọi người Vinh Vương phủ ra nghênh giá nhìn thấy Vinh Vương phủ bị Ngự Lâm quân bao vây, nguyên một đám người đều bị dọa bể mật, nhưng trong Tử Trúc Lâm không truyền ra bất kì động tĩnh nào, mọi người dần dần yên tâm hơn. Thế tử Vinh vương phủ chính là người tâm phúc của họ. Nhiếp chính vương và NhiễmTiểu vương gia dàn trận bực này nhưng lại vẫn không thể khiến cho người ở bên trong Tử Trúc Lâm đi ra, bọn hắn trong nửa đêm gió rét quỳ nửa canh giờ, lại không có chút động tĩnh nào, liền đánh bạo đứng lên trở về các sân viện của mình, nhưng cũng không một ai dám tiếp tục ngủ.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm trong sảnh trước lại không truyền ra bất kì âm thanh nào.

Một đêm hoảng hốt cứ thế mà qua.

Bình minh ló rạng, Vân Thiển Nguyệt không cần người gọi tự mình tỉnh lại, mở to mắt, thấy Dung Cảnh vẫn đang ngủ, nàng nhìn thoáng qua sắc trời, thu hồi ánh mắt, lẳng lặng dừng mắt ở trên người Dung Cảnh.

Dung mạo này, nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, xem trăm lần vẫn không thấy chán.

Lẳng lặng xem một chốc lát, niềm hạnh phúc liền tràn đầy trái tim của nàng, khiến nàng nhịn không được chậm rãi cúi người xuống hôn hắn.

Dung Cảnh mỗi lần giấc ngủ đều rất thanh tỉnh, hôm nay hết lần này tới lần khác lại ngủ rất say, môi của nàng nhẹ nhàng dán tại trên môi hắn một lát, hắn vẫn vô tri vô giác mà ngủ, nàng cảm thấy như vậy rất thú vị, vì vậy nổi lên tâm tư, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi từng chút một cạy mở môi của hắn, bắt đầu một nụ hôn sâu.

Hô hấp của Dung Cảnh bỗng dưng trở nên hỗn loạn. Vân Thiển Nguyệt lập tức bừng tỉnh, hệt như con mèo vừa ăn vụng cá , vội vàng lui trở về. Nàng vừa rời đi, Dung Cảnh liền mở mắt, thẳng tắp nhìn nàng, ý cười tràn đầy trong mắt, giọng nói ôn nhuận êm tai, “Ta cũng không biết nàng còn có sở thích vụng trộm này …”

Vân Thiển Nguyệt thấy mắt hắn không có nửa điểm mơ màng mới tỉnh ngủ, liền biết rõ hắn đã sớm tỉnh, vậy mà giả bộ ngủ, mặt đỏ lên, hỏi: “Ta yêu thích cái gì chứ?”

Dung Cảnh không đáp lời, bỗng nhiên xoay người, dễ dàng đặt nàng dưới thân, cúi đầu hôn xuống.

Vân Thiển Nguyệt liền vội vươn tay cản hắn lại, “Trời đã sáng!”

“Vẫn còn không sáng quá.” Dung Cảnh vẫn tiếp tục hôn, giọng nói vốn thanh nhuận bỗng dưng trở nên khàn khàn, “Vẫn còn đủ thời gian làm một việc…”

Vân Thiển Nguyệt vừa muốn phản đối, nhưng Dung Cảnh đã không cho nàng phản bác, hôn nàng thật sâu, bàn tay như ngọc nhẹ tay kéo một cái, đai lưng bằng tơ tằm đã bị giật ra, áo ngủ bằng gấm chảy xuống, lộ ra làn da trắng nõn nà mềm mại như gấm vóc tốt nhất. Tay của hắn che ở phía trên, nhẹ nhàng vuốt ve, lưu luyến không muốn bỏ ra.

Hô hấp của Vân Thiển Nguyệt trở nên tắc nghẽn, lập tức hỗn loạn, không bao lâu, triền miên dần dần sâu, nàng bị khơi mào động tình, bị bao phủ trong từng đợt sóng tình triền mien.

Uyên ương nhuyễn trướng, màn che chập chờn, một phòng xuân sắc.

Trong lúc đầu óc vẫn còn mê man, Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến, dâng trà hôm nay, chắc là sẽ đến muộn rồi.

Dâng trà muộn, đó là nhất định đấy!

Một phen triền miên, thân thể mỏi mệt không chịu nổi, mặc dù nghĩ đến dâng trà, nhưng lại không còn sức lực đứng dậy. Vân Thiển Nguyệt oán trách trừng mắt nhìn Dung Cảnh, nhưng đôi mắt lấp lánh ngập nước kia, dịu dàng đưa tình, giống như giận giống như tức, không có nửa điểm uy hiếp, trái lại càng là làm cho người tâm thần kích động, không nhin được mà thương yêu. Dung Cảnh duỗi tay che ánh mắt của nàng, ôn nhu khàn khàn nói: “Nếu không muốn hôm nay không dâng trà được thì đừng nhìn ta như vậy.”

Vân Thiển Nguyệt hừ hừ một tiếng, ngay cả hơi thở đều là suy yếu đấy.

Dung Cảnh thò tay quấn một đám tóc đen, quấn ở ngón giữa, vòng vo hai vòng, rồi nhìn đám tóc xanh kia từng chút từng chút một theo đầu ngón tay như hoa mà bật ngược trở lại, trong con mắt lóe ra ánh cười, ôn nhu nói: “Ngoan, cách buổi trưa còn sớm, nàng ngủ đi, lát nữa ta lại đánh thức nàng.”

“Không tin chàng.” Vân Thiển Nguyệt nhả ra ba chữ.

“Tin ta đi! Hôm nay chắc chắn sẽ đánh thức nàng dậy.” Dung Cảnh nhẹ nhàng dỗ dành: “Bộ dạng nàng như vậy là sao đi dâng trà.”

“Đều tại chàng.” Vân Thiển Nguyệt tức giận không có chỗ đánh.

” Ừ, đều tại ta, tại thời điểm nàng câu dẫn ta, ta đáng lẽ phải có đủ định lực, không nên để cho trận địa thất thủ, không thể cứu chữa.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức không nói gì được nữa, trong nội tâm tức giận, chuyện hôm nay tất cả đều trách nàng, là nàng không có chịu nổi hấp dẫn, coi một cái lão sói xám trở thành bé thỏ trắng rồi. Nàng bỗng chốc nghẹn khuất (khuất phục + nghẹn), nghẹn ra một câu, “Lần sau chàng nên có định lực một chút, đừng để thất thủ nữa.”

Dung Cảnh cười khẽ, rất là thuận theo nàng, “Được! Lần sau ta nhất định sẽ nhẫn nhịn tốt hơn.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, cơ bản xem như thoả mãn, không hài lòng cũng không có biện pháp rồi, nàng lầm bầm một câu, “Ta chỉ ngủ một lát thôi, chàng nhất định phải đánh thức ta, chàng dám không đánh thức ta, ta sẽ không để chàng yên đâu.”

“Được!” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thật sự không chịu nổi mỏi mệt, nhắm mặt lại ngủ thiếp đi.

Dung Cảnh nhìn xem nàng, dung nhan như ngọc vui vẻ thật sâu. Nàng như vậy, làm sao hắn không yêu thương nàng cho được.

Bên ngoài sắc trời sáng rõ, đồng hồ cát theo giờ mẹo chỉ hướng giờ Thìn, lại từ giờ Thìn lại rảo bước tiến đến giờ Tỵ.

Giọng nói của Thanh Thường ở bên ngoài nhẹ vang lên, “Thế tử, lão Vương gia phái người đến hỏi thăm, hôm nay thế tử phi dâng trà sao?”

“Sẽ dâng! Để cho bọn hắn chờ chút đi.” Dung Cảnh phân phó.

“Vâng!” Thanh Thường lui xuống, ra khỏi Tử Trúc Viện.

Dung Cảnh vuốt tóc Vân Thiển Nguyệt, nhìn vẻ mặt của nàng lúc ngủ, lẳng lặng chờ đồng hồ cát rơi hết, chờ ánh mặt trời theo cửa sổ rọi vào phủ lên cả phòng tươi đẹp.

Đồng hồ cát chỉ hướng giờ chính Tỵ, tiếng Thanh Thường lại ở bên ngoài vang lên, nhắc nhở: “Thế tử, đã giờ Tỵ rồi! Nhiễm Tiểu vương gia nói, nếu hôm nay ngài không mang theo thế tử phi đi dâng trà, để hắn và nhiếp chính vương đợi hết nửa đêm lại nửa ngày như vậy, hắn không ngại san bằng Vinh vương phủ đâu.”

Dung Cảnh “Ừm” một tiếng, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đang ngủ của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu hôn nàng.

Vân Thiển Nguyệt giật mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là tức giận, “Dung Cảnh, chàng cẩn thận túng dục quá độ…”

Dung Cảnh nở nụ cười, duỗi tay vỗ vỗ vào mặt của nàng, “Tỉnh là tốt rồi! Ta không nỡ đánh thức nàng, chỉ có thể dùng loại biện pháp này.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức mở to hai mắt, trông thấy đồng hồ cát chỉ đến giờ Tỵ, cách buổi trưa còn có một canh giờ, nàng lập tức ngồi dậy, tức giận với Dung Cảnh tan biến, khen ngợi nói: “Coi như chàng thức thời, biết rõ đánh thức ta.”

Dung Cảnh cười lắc đầu, đứng dậy mặc quần áo.

Đại hôn mới hai ngày, tất nhiên ăn mặc sẽ không quá mộc mạc, áo bào Dung Cảnh, ngoại trừ có gấm tơ tằm thiên tàm ti màu trắng nguyệt nha, Vân Thiển Nguyệt lựa chọn cho hắn hai cuộn gấm đỏ thẫm hoa lệ làm mấy bộ quần áo, đương nhiên là dùng để chuẩn bị mặc sau ngày đại hôn. Mà chính nàng cũng phối hợp trang phục nhằm tăng thêm hiệu quả sắc màu đỏ hồng với làn váy dài buông thõng trên đất.

Hôm nay là dâng trà, tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng ăn mặc thể diện cũng không thể qua loa.

Vân Thiển Nguyệt lên tiếng gọi Lăng Liên, Y Tuyết tiến vào, cẩn thận trang điểm lựa chọn trang phục cho nàng.

Trang điểm ăn mặc thỏa đáng xong, Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhìn rất chăm chú.

Vân Thiển Nguyệt nhìn chính mình trong gương, cũng có chút chăm chú và cảm thấy xa lạ.

“Tiểu thư thật đẹp!” Lăng Liên và Y Tuyết nhẹ giọng ca ngợi.

Dung Cảnh tỉnh lại, ánh mắt co rút lại, lập tức nói: “Thay đổi!”

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Lăng Liên và Y Tuyết cũng không rõ ràng cho lắm.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt lặp lại, “Ta nói rửa mặt chải đầu lại.”

“Không thích hợp sao?” Vân Thiển Nguyệt mím môi, “Ta cũng hiểu được không quá thích hợp, nhưng hiện giờ ta vừa gả cho chàng, nếu không trang trọng một chút, liền không giống tân hôn. Bộ dáng nào không phải đều là ta sao? Huống hồ nếu trang điểm lại lần nữa e là thời gian không còn kịp rồi.”

Dung Cảnh không nói lời nào, chỉ hơi hơi nhíu mày nhìn xem nàng.

“Thôi được rồi, cứ như vậy đi!” Vân Thiển Nguyệt lôi kéo tay của hắn.

Dung Cảnh không phản đối nữa, bị nàng kéo ra khỏi phòng.

Hai ngày không đi ra ngoài, trong lúc nhất thời Vân Thiển Nguyệt không thích ứng kịp, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trên mặt nàng, nàng không khỏi dùng tay che lại, nói với Dung Cảnh: “Hôm nay ánh mặt trời thật tốt!”

Dung Cảnh “Ừ!” một tiếng.

Hai người ra khỏi Tử Trúc Viện, đi về hướng tiền thínhVinh vương phủ, Dung Cảnh đi rất chậm.

Khắp nơi Vinh vương phủ đều im im lặng lặng, tiếng bước chân hai người nhẹ nhàng, lại trở thành động tĩnh lớn nhất ở trong phủ.

Vượt qua Tiền viện, Vân Thiển Nguyệt liếc một cái liền nhìn thấy Ngự Lâm quân vây khốn trước cửa lớn của Vinh vương phủ. Binh khí khôi giáp, sắc mặt nghiêm chỉnh. Nàng nghĩ đến Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm mang theo Ngự Lâm quân cùng hắc y kỵ ở chỗ này trông coi một đêm, bọn hắn đến cùng muốn một kết quả gì? Sẽ không đơn giản muốn uống một ly trà của nàng như vậy chứ!

Bên ngoài đại điện của Vinh vương phủ có một đám người đông nghịt. Trong đó có thân thích cùng tôi tờ bên trong Vinh vương phủ, cũng có cận vệ của Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm. Trọn vẹn có mấy trăm người.

Nhìn thấy 2 người tới, sắc mặt đang căng cứng của thân thích cùng người hầu trong Vinh vương phủ đồng thời buông lỏng, lập tức kinh diễm nhìn Vân Thiển Nguyệt. Trong mắt cận vệ của Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cũng hiện ra thần sắc kinh diễm, song rốt cuộc là hộ vệ trải qua huấn luyện, cũng chỉ ngây người trong chốc lát, rồi lập tức thu liễm tâm trạng.

Dung Cảnh khẽ mím môi, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào đại sảnh.

Đám người đang canh giữ ở cửa ra vào bừng tỉnh, lập tức đẩy màn che ra, tình hình trong đại sảnh hiện lên không sót gì.

Dung lão vương gia ngồi ở vị trí chủ vị trong ngực ôm tiểu Dạ Thiên Tứ. Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm ngồi ở bên trái lão vương gia, trên mặt hai người không có một chút biểu tình. Bên phải lão vương gia là thân tộc của Vinh vương phủ, các thúc bá thẩm thẩm của Dung Cảnh , cũng chính là những người cùng lứa vương gia đã qua đời thuộc chi thứ hai, tam phòng, tứ phòng.

Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh lập tức tập trung lại trên hai người, lập tức trong mắt mỗi người cũng hiện ra thần sắc kinh diễm giống người bên ngoài.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm vẫn nhìn cửa ra vào, khi thấy Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ngay ngắn ngưng tụ lại trên người nàng.

Chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt quấn búi tóc phụ nhân, bên trái cài trâm Ngọc Phượng mà Dung Cảnh đưa, búi tóc phía bên phải cắm trâm ngọc, tai bên trên đeo lấy Kim Châu thúy Ngọc Linh Ngọc Hoàn, mặc triều phục mệnh phụ nhất phẩm của thế tử phi Vinh vương phủ có hàng trăm sợi tơ lá đang rủ xuống, nhìn xuống chân thì nhận thấy đó không phải là kiểu giày mà nàng bình thường hay xỏ qua, mà là đôi giày chỉ có nử tử trong nội cung cùng chủ nhân của vương phủ mới được mang. Cả người trút đi một thân lười nhác cùng khí thế hung hăng càn quấy quần là áo lượt không đếm xỉa tới mọi chuyện, không đoan trang ngày xưa, thay vào đó là thần sắc vui mừng.Trâm cài tóc màu đỏ thắm, ngọc bội nhẹ vang lên. Tư thế khuynh thành, dung nhan tao nhã, chầm chậm đi tới, dưới chân làn váy nàng dường như nở ra hoa sen,phong thái chập chờn. Một phần khí chất này, hôm nay sợ là bất kì nữ tủ nào trong thiên hạ cũng không sánh bằng, cho dù là công chúa Lạc Dao của Đông Hải quốc hôm nay đứng tại trước mặt nàng, cũng khó có thể với tới, khiến nữ tử trong thiên hạ thất sắc ảm đạm.

Tất cả mọi người bên trong cả bên ngoài đại trong lòng ngay ngắn nhảy ra một câu, “Thiển Nguyệt tiểu thư này của Vinh vương phủ, không, Cảnh thế tử phi mới chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”

Lạc Dao công chúa có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, nhưng cao quý có thừa, tôn hoa chưa đủ.

Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng trước kia được vinh dự là đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh, nhưng hôm nay nàng cùng vị này chính là chênh lệch cả ngàn dặm.

Trong lúc nhất thời không khí vốn tĩnh lặng khẩn trương căng cứng trong ngoài đại sảnh, lại lưu chuyển khí tức tán thưởng cùng ngưng trệ.

Dù sao tuổi tác của Dung lão vương gia đã cao, tự nhiên không bị ảnh hưởng nhiều, mắt lão liếc mọi người, giọng nói vang dội phá vỡ yên lặng, “Xú tiểu tử, rốt cục cam lòng mang theo vợ ngươi đến dâng trà cho lão đầu tử ta rồi hả?”

“Hiện tại cũng không nỡ, cho nên, gia gia ngài tốt nhất uống trà nhanh chút đi.” Dung Cảnh lườm Dung lão vương gia, ấm giọng nói.

Dung lão vương gia hừ một tiếng.

Hai người đánh vỡ yên lặng, mọi người mới lập tức bừng tỉnh.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm giật giật, nhưng cũng không bởi vậy mà thu hồi ánh mắt, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Thiển không còn là ngưng tụ, mà là có cảm xúc gì đó ẩn ẩn lưu động. Có chút hiểm độc, có chút mê muội, như là bão táp dưới mặt biển.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất không thấy được ánh mắt Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cùng với mọi người dừng tại trên người nàng, nghe được lời của Dung lão vương gia, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, tân nương tử người ta đều ngày đầu tiên dâng trà, nàng kéo dài một ngày mới đến dâng trà, chuyện này sợ là hôm qua đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết. Sự tình đặc biệt thì không sao cả, nhưng trường hợp đặc biệt như của nàng, nàng cảm giác, cảm thấy thanh danh của mình đã bị hao tổn, khóe mắt liếc thấy Dung Cảnh vẫn thanh tao lịch sự không đổi, nghĩ đến quả nhiên da mặt mình vẫn còn mỏng, chưa luyện đến cái trình độ da mặt dày kia.

“Tiểu nha đầu làm cháu dâu của ta, vậy mà còn hiểu được thẹn thùng, không tệ!” Dung lão vương gia thấy vậy thì cười to.

Vân Thiển Nguyệt trừng Dung lão vương gia, rốt cục mở miệng, “ Thời điểm cháu không có làm cháu dâu của người, cũng là biết rõ thẹn thùng đấy.”

“Ah? Vậy sao?” Dung lão vương gia tựa hồ cười đến cực kỳ vui vẻ, ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt, “Tới, lại để cho gia gia nhìn xem, phải chăng hai ngày nay tiểu tử này không biết tiết chế khiến cháu mệt chết rồi?”

Cái gì gọi là già mà không kính? Hắn cho rằng Vân lão Vương gia, Vân Vương gia, Ngọc Thanh Tinh đều già mà không kính, nhưng không nghĩ tới nơi đây vẫn còn chờ một Dung lão vương gia này nữa. Mặt Vân Thiển Nguyệt tối sầm, bỗng nhiên lôi kéo Dung Cảnh quay đầu rời đi, nổi giận nói: “Ta xem gia gia không muốn uống trà, chúng ta không cần dâng trà cho ông ấy đâu.”

Dung Cảnh duỗi tay giữ chặt nàng, đôi môi vốn đang mím chặt cười khẽ, giọng nói ôn nhu dỗ dành nói: “Kỳ thật gia gia nói không sai, hai ngày này ta đích thực là không biết tiết chế, làm nàng mệt muốn chết rồi.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức đen mặt nhìn Dung Cảnh, da mặt người này thật dày ah! Cái này cũng hùa theo được?

“Đây là chuyện không có biện pháp, ai bảo nàng nói muốn sinh cho ta bốn đứa bé, ta rất có áp lực đấy, tự nhiên muốn cố gắng gấp đôi.” Dung Cảnh ôn nhu nói.

Mặt Vân Thiển Nguyệt triệt để đen, gầm nhẹ, “Dung Cảnh.”

“Da mặt của nàng vẫn là quá mỏng rồi, hôm nay đúng là thời điểm luyện tập đấy.” Dung Cảnh dựa sát bên tai vào nàng trầm thấp mà nói: “Dâng trà xong, chúng ta cùng đi cưỡi Ngọc Tuyết Phi Long du ngoạn thì thế nào? Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, sắc trời vừa vặn.” Dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt sắc mặt động dung có ý muốn đi, hắn cười nói: ” Ngày hôm trước nàng đều nghĩ đến chuyện dâng trà cho lão nhân gia, hôm qua nhớ nguyên một ngày, hôm này vẫn nhớ như thế, chẳng lẽ bây giờ cứ như vậy đi luôn hả?”

Màu đen trên mặt Vân Thiển Nguyệt rút đi, hừ một tiếng, “Chàng đã quên còn phải đi Vân vương phủ lại mặt rồi hả? Còn đi du ngoạn nữa?”

“Không quên, dâng trà đã kéo dài thêm một ngày rồi, lại mặt cũng có thể kéo thêm một ngày nữa. Ngày mai lại đi.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, chậm rãi quay người lại, lôi kéo Dung Cảnh đi về phía Dung lão vương gia, vừa đi, vừa rèn luyện da mặt dày nói: “Hắn thật sự là không biết tiết chế, khiến cháu mệt muốn chết rồi, ngài là gia gia, có phải là nên có bảo bối giá tri liên thành nào đền bù cho cháu suốt ngày vất vả vì sự nghiệp ôm tôn tử của ngài không? Nếu nói không có, hừ…”

Nàng hừ hừ hai tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Dung lão vương gia lập tức vui vẻ, “Có, gia gia có rất nhiều bảo bối! Cháu dâu, mau tới đây dâng trà!”

Vân Thiển Nguyệt lập tức buông tay Dung Cảnh ra, cười tủm tỉm đi tới, đi ngang qua bên cạnh Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, đều không nghiêng người nhín cái nào. Trong nháy mắt đi tới bên người Dung lão vương gia. Có tỳ nữ lập tức bưng trà lên, nàng tiếp nhận trà, quỳ trên mặt đất, dứt khoát nói: “Gia gia thỉnh uống trà!”

Dung lão vương gia liên tiếp nói ba chữ “tốt”, trong ánh mắt có chút ướt át, nhận lấy trà trên tay Vân Thiển Nguyệt.

Một chén trà nóng, thế nhưng Dung lão vương gia lại một hơi uống sạch, uống xong lại nói với Vân Thiển Nguyệt nói: “Tiếp một ly nữa!”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, bên cạnh tỳ nữ thêm trà vào, nàng đưa cho Dung lão vương gia.

Dung lão vương gia nhận chén trà, lại uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, lại đưa chén cho Vân Thiển Nguyệt, “Tiếp nữa!”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái.

Dung Cảnh chậm rì rì mà nói: “Gia gia khát rồi hả?”

“Xú tiểu tử, ta mới uống có hai chung trà của nàng ngươi đã đau lòng?” Dung lão vương gia hừ Dung Cảnh một tiếng, “Ta thay cho nãi nãi (bà nội) đã chết của ngươi, phụ thân của ngươi, mẫu thân của ngươi, bốn người chúng ta đều cần uống trà.”

Dung Cảnh trầm mặc lại.

Bên cạnh tỳ nữ lại lần nữa thêm trà vào, Vân Thiển Nguyệt bỗng thoáng nhấp môi, cung kính dâng trà cho Dung lão vương gia, trên mặt không có chút vui vẻ nào. Một người uống trà của bốn người, trong nội tâm nàng bỗng nhiên không biết có tư vị gì, những năm này Dung Cảnh vất vả, Dung lão vương gia cũng không kém Dung Cảnh chút nào. Vinh vương phủ to như vậy, dòng chính nhất mạch con nối dõi không sum xuê, nhưng các bàng chi lại có con nối dõi khổng lồ. Hoàng thất không ngừng thương nhớ Vinh vương phủ, bàng chi cũng không ngừng nhớ thương tước vị.

Dung lão vương gia tiếp nhận trà, không còn uống một hơi cạn sạch, mà là chậm rãi uống.

Bốn chén trà nhỏ đều uống xong, Dung lão vương gia từ trong lòng ngực lấy ra mộtquả hạch đào (óc chó) đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Nha đầu, những năm này đều là tên tiểu tử này nắm giữ hết quyền hành trong Vinh vương phủ, có thể cho lão đầu tử ta một miếng cơm ăn cũng không tệ rồi, ta không thể có bảo bối gì cho ngươi được. Đây là thứ đồ mà tổ mẫu cháu thích nhất khi còn tại thế, về sau truyền cho mẫu thân của cháu, sau mẫu thân cháu mất đi, ta thay các nàng cất đi lưu cho cháu dâu, cái này cháu hãy lấy đi, đừng làm rơi hỏng, về sau lưu lại truyền xuống cho con dâu của tôn tử của ta!”

Vân Thiển Nguyệt thấy nàng phụng bốn chén trà nhỏ, lại chỉ được nhận một quả hạch đào, đánh giá một chút, cảm thấy đây là một quả hạch đào bình thường không thể bình thường hơn, bên trên không có dấu hiệu gì, nhưng đã truyền qua hai đời, tất nhiên không phải không có cái gì, nàng nghe Dung lão vương gia nói: “Cất cẩn thận, đừng làm rơi hỏng.” thì gật gật đầu nói: “Cháu nhất định sẽ cất giữ cẩn thận.”

“Ừ, đứng lên đi!” Dung lão vương gia khoát khoát tay, hài lòng nói: “Nhiếp chính vương cùng Nhiễm Tiểu vương gia chờ uống một chén trà của cháu, đợi từ nửa đêm rồi lại nửa ngày nữa, Vinh vương phủ cùng Vân vương phủ là bốn Đại Vương Tộc, cùng hoàng thất đồng hội đồng thuyền. Các ngươi lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói đến thì đều là tình cảm huynh đệ tỷ muội, tình cảm của bọn hắn cùng Cảnh tiểu tử và cháu không phải là ít, uống một chén trà cũng không tính là quá đáng. Đi qua đi!”

Vân Thiển Nguyệt vốn nghĩ đến đây phụng trà cho Dung lão vương gia rồi đi, nhưng mà Dung lão vương gia đã nói như vậy, nàng không còn cách nào để đi rồi. Xoay người, từ lúc bước vào lần đầu tiên ánh mắt nhìn Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm.

Chỉ thấy mặt hai người vẫn không có biểu tình ngồi đó, khó được bị nhốt trong trận hai ngày ba đêm, thoát khỏi trận sau lại chọn binh vội vàng đánh tới Vinh vương phủ, nhưng không thấy chút chật vật nào, chỉ là hơi thở quanh thân mù mịt, như mây đen trên đỉnh núi, khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh này không thở nổi.

“Nếu là tình cảm huynh đệ tỷ muội, ta có phải nên gọi hai huynh một tiếng ca?” Vân Thiển Nguyệt hỏi hai người, giọng điệu bình thường.

Dạ Thiên Dật biến sắc, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm trầm xuống.

Thị nữ thay đổi, thay thế chén trà, nâng chén trà cao quá đầu đưa cho Vân Thiển Nguyệt, cùng thế hệ thì không cần quỳ, Vân Thiển Nguyệt bưng trà đưa cho Dạ Thiên Dật trước, “Ca ca, uống trà!”

Trên trán Dạ Thiên Dật nhảy lên gân xanh, đáy mắt chất chứa mây đen cuồn cuộn như muốn phá vỡ mặt biển, nhấc nên sóng gió động trời, ánh mắt thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ như muốn khoét linh hồn của nàng ra khỏi thân thể.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lại Dạ Thiên Dật, không né tránh ánh mắt của hắn, bưng trà đứng đấy.

Trong nháy mắt không khí trở nên đóng băng.

“Nguyệt Nhi, đây là kết quả quan hệ suốt mười năm của ta và nàng?” Hồi lâu, Dạ Thiên Dật mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, người này, nàng biết hắn sớm hơn Dung Cảnh, tương trợ hắn chỉ vì gương mặt hắn giống người quen của nàng. Hắn muốn trèo lên đỉnh cao nhất , ngồi trên vị trí chí tôn kia, nàng sớm đã biết rõ nàng và hắn là không đi chung đường, chính là bởi vì nàng không thể chống cự được ràng buộc với tiểu Thất ở kiếp trước, không thể khống chế mà giúp hắn. Là ai cứ mãi chấp nhất, suy nghĩ trở thành sai? Là tại nàng chấp nhất trước, lúc muốn rút lui, hắn đã trưởng thành, lại không để nàng cứ thế rời khỏi hắn. Cho nên, tóm lại cả hai đều sai. Nàng nhếch khóe môi lên, tỉnh táo nói: “Vâng!”

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên thảm đạm cười cười, “Ta thua thất bại thảm hại!”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, không quan tâm bao nhiêu người trong đại sảnh đang nhìn, giọng nói lành lạnh, “Cảnh thế tử, ngươi nói ta là đã thua bởi nàng, hay là đã thua bởi ngươi?”

Sắc mặt Dung Cảnh thanh đạm, con mắt bình tĩnh, giọng nói ôn nhu, “Nếu là ca ca, thì nói những lời này thì có ý nghĩa gì?”

“Quả nhiên là tư thái người thắng!” Dạ Thiên Dật nở nụ cười một tiếng, bỗng nhiên bưng chén trà trong tay Vân Thiển Nguyệt lên, uống một hơi cạn sạch, uống xong, hắn trả chén trà lại cho Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Vân Thiển Nguyệt, tiếng ca ca này ta không thể nhận, trà nhất định phải uống, coi như là trà đoạn tuyệt của ta và nàng, nàng giúp ta mười năm, lại phụ tình ý cả đời của ta. Hôm nay ta và nàng đều huề nhau,sau này không còn luyến tiếc gì nữa.”

Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận chén trà, gật gật đầu, “Tốt!”

Dạ Thiên Dật buông một khối ngọc vào trong khay của Vân Thiển Nguyệt, quay người đầu không ngoái lại đi thẳng.

Thị nữ lại lần nữa thay đổi, thay thế chén trà, bưng trà lên, đưa cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đứng trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, đưa cho hắn, cũng dùng giọng nói trầm tĩnh: “Ca ca, uống trà!”

Dạ Khinh Nhiễm đứng lên, gắt gao nhìn Vân Thiển Nguyệt, đáy mắt như tỏa ra gió lốc trên đỉnh núi lửa tràn ra mặt biển, trong nháy mắt quanh thân sát khí tăng vọt, khiến tất cả mọi người cả trong ngoài sảnh đều run rẩy, nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, gằn từng câu từng chữ nói: “Tiểu nha đầu, một tiếng ca ca này, muội cũng thật sự gọi được?”

“Huynh dùng danh nghĩa này ngồi ở chỗ này, tại sao ta lại không gọi như thế được?” Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn.

Dạ Khinh Nhiễm chợt cười to, “Lòng của ngươi, ngoại trừ Dung, ai cũng không chứa được sao?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy, trừ hắn ra, ai cũng không chứa được.”

“Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm bưng lấy trà, nhưng không uống, mà là “ba” một tiếng quăng trên mặt đất, chén trà ngọc thạch thế mà bị ném xuống mặt đất tạo thành một cái hố, chén trà nát bấy, nước trà văng tứ tung, bọt nước nhảy lên bám vào làn váyVân Thiển Nguyệt, hắn lạnh lùng thốt: “Ta rốt cuộc muốn nhìn xem, hắn có thể che chở muội bao lâu!”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đều không nháy một cái nào.

Dạ Khinh Nhiễm cũng lấy một khối ngọc ra, đặt ở khay trên tay Vân Thiển Nguyệt xong không hề nhìn nàng nữa, phất tay áo đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai khối ngọc trên khay, một khối của Dạ Thiên Dật sau khi rời đi, vỡ thành hai mảnh, một khối là lúc Dạ Khinh Nhiễm vừa ra khỏi đại sảnh, liền hóa thành mảnh vụn.

Bình Luận (0)
Comment