Edit: Thảo NguyễnBeta: LeticiaTrong nháy mắt, dường như toàn bộ ngự hoa viên bị bao phủ trọng sự rét lạnh của ngày đông, gió lạnh tê tái.
Các quan lại đều nhìn Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm đứng dậy, bọn họ
đương nhiên không dám ngồi, đã sớm nhao nhao đứng dậy, trong lòng mọi
người đều nghĩ nội dung của tin cấp báo tám trăm dặm chắc chắn không tốt lắm, nếu không lấy tính tình khó lường bất cứ việc gì cũng bình tĩnh
của Hoàng Thượng sẽ không có vẻ mặt tái nhợt như vậy. Mọi người thở,
không dám nói lời nào.
Dạ Khinh Nhiễm nắm chặt giấy viết thư một
lát, bỗng nhiên “phịch” một tiếng ném giấy viết thư trên mặt đất, giận
dữ nói: “Tây Nam ngàn dặm, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, đã bị thiêu hủy năm trăm dặm. Năm nghìn binh mã của Thương Đình bị chặn ở bến đò Hoành
Thủy. Ai đến nói cho trẫm, triều đình nuôi một đám quan giúp được cái
gì? Vậy mà ngang nhiên chặn đường người đứng đầu chống lại đám thổ
phỉ!”
Các quan lại kinh ngạc, có người dám công nhiên chặn đường
Thương thiếu chủ, chống lại chống lại người đứng đầu đám thổ phỉ? Có
phải quan viên triều đình hay không?
“Thương Đình bẩm báo, nói
thành chủ của Giang Lăng từ chối không mở thành, không cho hắn qua,
không chỉ như thế, hắn đi đường vòng, thành chủ của Giang Lăng lại sai
người chặt đứt cầu sắt, chặn năm nghìn binh mã ở bến đò Hoàng Thủy.” Dạ
Khinh Nhiễm tức giận nói: “Ai biết thành chủ của Giang Lăng là ai
không?”
Các quan lại nghe vậy càng hoảng sợ, đều nghĩ thành chủ
của Giang Lăng thật sự là to gan, nhưng trong lúc nhất thời không ai
nghĩ ra thành Giang Lăng ở đâu, thành chủ là ai? Tây Nam nhiều thành,
nhiều đầm lầy, rất cằn cỗi, châu huyện thành trì nhiều vô số kể. Quan
viên trong triều có nhiều người không bước ra khỏi kinh thành Thiên
Thánh, đã sớm bị sự phồn hoa ăn mòn tim gan, đâu biết thành chủ của
Giang Lăng nho nhỏ là ai?
“Không ai biết hả?” Dạ Khinh Nhiễm trừng mắt.
Đức thân vương cẩn thận nghĩ, nhưng cũng không nhớ ra thành chủ của Giang Lăng là ai? Ông ta nhìn về phía Hiếu thân vương.
Sắc mặt Hiếu thân vương hết sức khó coi, thấy Đức thân vương nhìn ông, Dạ
Khinh Nhiễm dường như cũng nhìn ông, các quan lại từ từ cũng nhìn về
phía ông, ông phụ trách quản lý hộ bộ, người khác không biết, nhưng
những điều này ông phải biết rõ, ông cắn răng, ra khỏi hàng nói: “Bẩm
Hoàng Thượng, thành chủ của Giang Lăng tên là Tưởng Liệt, hắn... Hắn
xem như là... cậu em vợ của thần.”
Hiếu thân vương vừa nói xong, các quan lại đều ngạc nhiên nhìn Hiếu thân vương, lúc này mới nhớ ra
Vương phi của ông ấy họ Tưởng, họ đều nhìn về Hiếu thân vương phi.
Sắc mặt Hiếu thân vương phi trắng bệch, dường như cũng không dám tin.
“Hử?” Dạ Khinh Nhiễm nheo mắt lại. Dường như kìm nén cơn tức giận, trầm giọng nói: “Nói tất cả mọi điều về hắn.”
Hiếu thân vương lên tiếng “Vâng”, vội vàng nói: “Hoàng Thượng nên biết, gia
tộc họ Tưởng ở Giang Nam, gia tộc họ Lư ở Tây Thanh, gia tộc họ Tiền ở
Đông Bình, gia tộc họ Hàn ở Bắc Phong, là tứ đại danh môn (bốn gia tộc
lớn nổi tiếng) mới xuất hiện sau khi mười đại thế gia của hơn trăm năm
trước lánh đời. Tứ đại danh môn mỗi một nhà có tuyệt kỹ vang danh thiên
hạ. Gia tộc họ Tưởng nổi tiếng với vải gấm ở Giang Nam, gia tộc họ Lư
nổi tiếng với cửa hàng bạc ở Tây Thanh, gia tộc họ Tiền nổi tiếng với ám khí ở Đông Bình, gia tộc họ Hàn nổi tiếng với việc tìm mỏ ở Bắc Phong.
Năm đó khi Thuỷ tổ dựng nước, tứ đại danh môn phát triển quá nhanh, ảnh
hưởng tới sự buôn bán vận mệnh quốc gia, Thuỷ tổ không thích, nhưng nếu thanh tra và tịch thu tài sản của họ, sẽ làm rối loạn sự an ổn lúc đầu
của triều cương, vì vậy Thuỷ tổ dùng chính sách vỗ về. Để các con trai
trưởng của Tứ đại danh môn vào triều, giao cho chức quan, thật ra là
giám thị tứ đại danh môn, dùng con cái làm tin. Sau đó trong triều đại
của Thuỷ tổ, tứ đại danh môn an phận thủ thường. Sau khi Thuỷ tổ băng
hà, Thái tổ hoàng đế vẫn dùng chính sách vỗ về với tứ đại danh môn, gả
công chúa cho các nhà, cũng rất ổn định. Thời Thái Tông hoàng đế, gia
tộc họ Lư ở Tây Thanh giúp hoàng trữ lúc đó (hoàng trữ: người được xác
định sẽ thừa kế ngôi vua) đoạt vị, đứng sai phía, bị liên lụy cửu tộc,
nhổ tận gốc. Ba nhà còn lại thì gả con gái vào cung, vài năm sau, một
người con gái của gia tộc họ Hàn đã đứng đầu bốn phi, nhưng vẫn muốn một bước lên trời, vì vậy âm thầm hại hoàng hậu, bị lật tẩy mưu đồ, tự nhận lỗi tự sát, cả gia tộc họ Hàn ở Bắc Phong bị liên luỵ, sau khi tịch thu tài sản, đi đày đến vùng đất lạnh lẽo ở phía bắc lạnh lẽo ở Bắc Cương.
Khi Cao Tông lên ngôi, cũng là thời thái hoàng triều trước, tứ đại danh
môn chỉ còn lại dòng họ Tưởng ở Giang Nam và gia tộc họ Tiền ở Đông Bình vẫn an ổn, chưa từng làm ra chuyện quá giới hạn, trái với sở thích của
Thái Hoàng triều trước nên được phong chức tước là thượng khanh. Sau này khi Thái Hoàng lớn tuổi, chỉ hôn con gái của gia tộc họ Tưởng cho vi
thần, chính là Vương phi bây giờ của thần. Sau này Tiên hoàng đăng cơ,
Tiên hoàng tuyển tú nữ, trong cung giữ lại thẻ của thứ muội Vương phi
thần, phong làm Như Tần, Tiên hoàng rất sủng ái Như Tần, nhưng bởi vì
chuyện đánh nhau giữa anh ruột của Như Tần và Vân vương năm đó bị Tiên
hoàng giáng chức bắt đến đại doanh quân cơ Tây Sơn rèn luyện, đánh chết
người...”
Các quan lại nghe vậy liền nhớ ra hình như trước đó Vân vương phi cũng đã nói chuyện này, chỉ nói anh trai của Như Tần, cậu em
vợ hoàng thượng, họ không nhớ ra năm đó Như Tần xuất thân từ gia tộc họ
Tưởng, là thứ muội của Hiếu Vương phi.
“Nói tiếp!” Dạ Khinh Nhiễm ngồi xuống, trầm giọng mở miệng.
“Sau đó Tiên hoàng không biết làm sao với Vân vương, các quan lại khuyên can việc gán tội danh sủng thiếp thiệt thê cho Hoàng Thượng, nói Như Tần
làm hại Hoàng Thượng, việc này liên quan đến gia tộc họ Tưởng, thái hậu
ban chết cho Như Tần, Hoàng Thượng giáng chức dòng thứ của gia tộc họ
Tưởng đến Tây Nam, chính là thành Giang Lăng. Nhưng Tiên hoàng cảm thấy
áy náy với Như Tần, vì vậy phong Tưởng Liệt – con thứ của gia tộc họ
Tưởng làm Quận Vương, quản lý thành Giang Lăng.” Hiếu thân vương căng
thẳng dừng lại một lát, vội vàng nói: “Mấy năm nay Tưởng Liệt không phạm tội gì, cảm ơn long ân của Tiên hoàng, vẫn luôn tận trung quản lý thành Giang Lăng, hắn không nên... Ngăn cản Thương Đình tiêu diệt thổ phỉ
ah.”
“Chẳng lẽ là hắn ghi hận chuyện Tiên hoàng ban chết cho Như
Tần, giáng chức dòng thứ của gia tộc họ Tưởng đến Tây Nam? Mới trợ giúp
tên thổ phỉ Lý Kỳ? Chặn đường Thương thiếu chủ bình loạn?” Một vị đại
thần sau khi nghe xong nghi ngờ nói.
Hiếu thân vương không phản bác được, bởi vì ông ta cũng không biết.
“Hiếu thân vương phi biết nguyên nhân không?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Hiếu thân vương phi.
Hiếu thân vương phi vội vàng lắc đầu, “Thần phụ không biết, mấy năm nay thần phụ không liên hệ với dòng thứ, Hoàng Thượng nên biết, sau khi dòng thứ bị bị giáng chức đến Tây Nam, mười năm trước dòng chính của gia tộc họ
Tưởng -phụ thân và huynh trưởng của thần phụ và Vinh Vương, Văn bá hầu
xuất binh bình loạn Bắc Cương đều đã chết ở Bắc Cương, bây giờ gia tộc
họ Tưởng ở kinh thành chỉ còn lại cô nhi quả phụ, xuống dốc rồi. Mà Tây Nam xa ngàn dặm, đương nhiên cắt đứt liên hệ.”
“Tây Nam có nơi
hiểm yếu tự nhiên che chở, một nơi là bến đò Hoành Thùy của thành Giang
Lăng, hai là núi Vân Lĩnh, ba là rừng vũng bùn của thành Tây Nam. Bây
giờ thành Tây Nam bị đánh chiếm, mười ngày trước Đỗ Khoa Ân – người
trông coi quận Lĩnh Tuyền chết, quận Lĩnh Tuyền rơi vào tay giặc. Sau
hơn hai mươi ngày ngắn ngủi phản quân chiếm được Cốc Hách, Phần Thủy,
Lâm Ô, gần năm trăm dặm lãnh thổ của Tây Nam. Mà Thương Đình đi hai
mươi ngày, vậy còn bị chặn đường ở bến đò Hoành Thủy thành Giang Lăng.
Thật sự rất tốt!” Dạ Khinh Nhiễm rất tức giận.
Các quan lại nín
thở, mọi người đều cảm thấy phản quân này thực sự quá lợi hại, ai cũng
không nghĩ ra Lý kỳ – một tên thổ phí xuất thân là tên rèn sắt lại có
thể dùng binh như thần như vậy. Chẳng lẽ cả vùng Tây Nam không phản
kháng, mặc kệ hắn đánh thẳng hay sao?
Đúng là Tây Nam cách kinh thành hai nghìn dặm, quá xa ngoài tầm tay với.
“Khanh suy nghĩ kỹ lại đi, ngoại trừ chuyện Như Tần năm đó, còn có chuyện gì,
nguyên nhân gì khiến Tưởng Liệt chặn đường Thương Đình không?” Dạ Khinh
Nhiễm trấn định lại, nhìn Hiếu thân vương nói.
Hiếu thân vương liền vội vàng gật đầu, cố gắng suy nghĩ.
Các quan lại đều đợi ông, tuy Hiếu thân vương phi không liện hệ với chi
thứ, nhưng huyết mạch tương liên, tóm lại Tưởng Liệt là đệ đệ dòng thứ
của Hiếu thân vương phi, xem như là cậu em vợ của Hiếu thân vương. Triều thần thế hệ trước đều biết chuyện này, năm đó Tiên hoàng có thể bảo
vệ mạng sống của dòng thứ, giáng chức đi Giang Lăng, ngoại trừ nể mặt
Như Tần, hơn phân nửa là vì nể mặt Hiếu thân vương phi.
Hiếu thân
vương suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra điều gì, chỉ nói: “Bẩm
hoàng thượng, thần ngoại trừ biết mấy chuyện đó, không biết chuyện gì
khác, như phu nhân của thần nói, đã sớm cắt đứt liên lạc với dòng thứ ở
nơi xa ngàn dặm. Về Tưởng Liệt, thần chỉ biết có vậy.”
Dạ Khinh
Nhiễm sa sầm mặt, nói với Dạ Thiên Dật: “Việc này giao cho khanh tra
xét. Phải tra ra nguyên nhân Tưởng Liệt ngăn cản Thương Đình.”
“Vâng!” Dạ Thiên Dật gật đầu.
Dạ Khinh Nhiễm quay người lại ra lệnh cho Nghiễn Mặc, “Ngươi bây giờ ra
khỏi thành, ngăn tiểu quận chúa lại, bảo nó không cần đi Nam Lương, cầm
Thiên Tử Kiếm của trẫm thúc ngựa đến thành Giang Lăng, ra lệnh mở cửa
thành, nếu không mở thì giết chết Tưởng Liệt – thành chủ của Giang
Lăng!”
“Vâng!” Nghiễn Mặc nghe vậy vội vàng rời khỏi Ngự hoa viên.
Các quan lại sắc mặt lo lắng, mọi người nghĩ không biết nạn trộm cướp ở Tây Nam có ảnh hưởng đến triều cương hay không. Trước đó bọn họ luôn miệng
chinh phạt Nam Cương, bây giờ điểm binh sắp xuất binh đánh, nhưng Thương thiếu chủ bị ngăn ở bến đò Hoành Thủy, còn chưa tới chỗ đó chạm mặt với phản quân, thật là khiến người ta không thể không lo lắng.
“Hôm
nay đến đây thôi!” Dạ Khinh Nhiễm cũng không quan tâm đến tiệc rượu nữa, dứt lời, rời khỏi Ngự hoa viên, đi về phía Ngự thư phòng.
Các quan lại vội vàng cúi chào Hoàng Thượng, trong lòng mọi người đều nghĩ đến buổi tiệc rượu hôm nay thật là biến đổi bất ngờ.
Đức thân vương nhìn về phía Hiếu thân vương, Hiếu thân vương thở dài, hai người đi theo Dạ Khinh Nhiễm đến Ngự thư phòng.
Những người còn lại nhao nhao rời khỏi bữa tiệc.
Đức thân vương phi và nhóm nữ quyến đương nhiên cũng không ở lại, đều đi ra ngoài. Lãnh Thiệu Trác đi lên đỡ Hiếu thân vương phi sắc mặt trắng
bệch, nói khẽ: “Mẫu thân, con đưa người hồi phủ.”
Hiếu thân vương phi nắm chặt tay Lãnh Thiệu Trác, nhìn Lãnh Thiệu Trác há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Lãnh Thiệu Trác cho bà một ánh mắt trấn an, nói với Lục công chúa vẫn đang
ngồi ở chỗ cũ: “Lục công chúa hồi cung đi, tuy trời ấm, nhưng nàng cũng
không nên mặc ít như vậy, phải yêu quý thân thể, mấy ngày nữa khi hoa
của chùa Linh Đài nở, ta rảnh một ngày, đi ngắm hoa với nàng, nàng cũng
nên xuất cung đi giải sầu.”
“Được!” Lục công chúa gật đầu, khẽ
nói, đứng dậy rời đi, đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu nói với Vân
Ly: “Vân thế tử, ta và ngươi đến cung của thái hậu đón Thất muội! Nó
muốn hồi phủ, ngươi nên bảo vệ nó. Nếu bây giờ ngươi không đi, sợ là mẫu hậu sẽ không cho nó quay về.”
Vân Ly nhíu mày, đứng bất động.
“Thất muội đối xử rất tốt với ngươi, trước kia nó không cho ta nói nặng với
ngươi. Bây giờ Vân thế tử đây là ghét bỏ Thất muội rồi hả? Cảm thấy muội ấy là người phiền toái? Đừng quên, đứa bé trong bụng muội ấy là cốt
nhục của ngươi.” Lục công chúa nói.
Vân Ly gật đầu, đi theo Lục công chúa.
Lãnh Thiệu Trác thấy hai người rời đi, đỡ Hiếu thân vương phi đi ra ngoài
cung, đi vào ngoài cung, hai người lên xe ngựa, lúc không có ai khác
nữa, Hiếu thân vương phi khẽ nói: “Nếu phụ vương của con biết ta gửi thư cho cậu của con, bảo cậu của con ngăn cản Thương Đình, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho ta.”
“Mẫu thân yên tâm, phụ vương không biết
chuyện người gửi thư cho cậu, những năm nay phụ thân không cho phép ngài liên lạc với dòng thứ của gia tộc họ Tưởng, ngài cũng thực sự không
liên hệ, phụ thân chắc chắn không nghĩ ra là ngài.” Lãnh Thiệu Trác khẽ
nói.
Hiếu thân vương phi nhắm mắt lại, “Trác nhi, con biết rõ con
đang làm gì là được, mẫu thân chỉ giúp con lần này. Ta giúp con ngoại
trừ con là con của ta ra, còn có một nguyên nhân, chính là lời giáo huấn bí mật của gia tộc họ Tưởng, phụ thân con cũng không biết. Nhà họ Tưởng có lời giáo huấn bí mật, bất kể là nam hay nữ, sinh ra là người của gia tộc họ Tưởng, chết là ma của gia tộc họ Tưởng. Cả đời lấy việc bảo vệ
gia sản tổ tiên của gia tộc họ Tưởng là nhiệm vụ của mình. Con cháu các
đời, bất kể là con vợ cả hay là con thứ, huynh đệ tỷ muội phải tương
thân tương ái (yêu thương giúp đỡ lẫn nhau). Huynh đệ là hậu thuẫn của
các tỷ muội, tỷ muội là người giúp đỡ các huynh đệ. Cho nên, cho dù đến
chết, ta cũng không quên mình là người gia tộc họ Tưởng, càng không quên chuyện năm đó Tiên hoàng giả vờ sủng ái Như Tần lợi dụng muội ấy để
tiêu diệt nhà họ Tưởng, cũng không quên dòng thứ bị giáng chức đến Tây
Nam, càng không quên phụ thân và huynh trưởng của mẫu thân mười năm
trước chết ở Bắc Cương.”
“Con biết rõ con đang làm gì, mẫu thân người yên tâm.” Lãnh Thiệu Trác gật đầu.
“Giường của họ Dạ sao có thể cho người khác ngủ say? Năm đó thập đại thế gia
thông minh ở ẩn, tránh được ý muốn diệt trừ của Thuỷ tổ hoàng đế, thế
nhưng mà tứ đại danh môn mới nổi lại không biết, một lòng muốn gia tộc
hưng thịnh. Thế thì sao? Không phải là bị hoàng thất chú ý, có ý đề
phòng và diệt trừ? Triều đại tiếp theo, thời Tiên hoàng, chỉ còn lại hai gia tộc lớn là họ Tưởng và họ Tiền. Tiên hoàng lại giáng chức dòng thứ
của gia tộc họ Tưởng đến Tây Nam, phân chia gia sản của gia tộc họ
Tưởng, điều mà thế gia danh môn kiêng kỵ nhất chính là ở riêng. Giống
như một chiếc đũa thì dễ gãy, hai cây chiếc đũa khó gãy hơn. Dòng chính
của gia tộc họ Tưởng, phụ thân và huynh trưởng chết, gia tộc họ Tưởng
chỉ còn lại cô nhi góa phụ, không thể lớn mạnh, cho nên, Tiên hoàng
không lo lắng nữa, bắt đầu chuyển mục tiêu sang gia tộc họ Tiền. Nhưng
gia tộc họ Tiền luôn có người ở phía sau bảo vệ, không tìm được nhược
điểm của gia tộc họ Tiền, Hoàng Thượng cũng đành chịu, cho đến năm
ngoái, bởi vì chuyện Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư bị rơi vào
phật đường dưới lòng đất ở chùa Linh Đài, thái tử phái người đến gia tộc họ Tiền, sau đó mười hai pho tượng Phật vàng mất tích, Hoàng Thượng lợi dụng chuyện này đổ lên đầu gia chủ gia tộc họ Tiền. Về sau không có kết quả, Cảnh thế tử đọ sức, thả gia chủ của gia tộc họ Tiền về, sau đó
không lâu gia tộc họ Tiền chuyển đi trong vòng một đêm, người đi nhà
trống, Hoàng Thượng vẫn ra lệnh cho ẩn vệ điều tra, sau khi Hoàng Thượng băng hà, vẫn không tra được tung tích của gia tộc họ Tiền, để lại
chuyện này cho đời sau, sau đó Nhiếp chính vương bắt được Tiền Nhiễm –
gia chủ của gia tộc họ Tiền, thế nhưng mà vừa bắt được ông ta đã tự sát, nếu không gia tộc họ Tiền đã bị lộ tung tích. Mẫu thân biết người đứng
sau bảo vệ gia tộc họ Tiền chắc chắn là Cảnh thế tử của Vinh vương phủ.” Hiếu thân vương phi chậm rãi nói: “Chỉ có Cảnh thế tử mới có bản lĩnh
bảo vệ người khác dưới tình huống Hoàng Thượng muốn diệt trừ người đó.”
Lãnh Thiệu Trác gật đầu.
“Trong bốn vương tộc thời Thuỷ tổ xây dựng vương triều, phủ Đức thân vương
vĩnh viễn sẽ không bị diệt trừ, các đời luôn trung thành với hoàng thất, mà Hiếu thân vương phủ có đạo sinh tồn của riêng mình, mọi thứ đều là nghĩ cho Hoàng Thượng, con cháu bình thường không có chí tiến thủ nhưng lại trung thành với Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng các triều đại đều
yên tâm, cũng không ý muốn diệt trừ. Vân vương phủ thì bởi vì hoàng hậu
các triều đại đều xuất thân từ đó, bộ rễ quá lớn, cho nên để đề phòng họ ngoại (gia đình phía mẹ hoặc vợ vua) bá quyền (dùng sức mạnh để thao
túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước khác), chắc chắn phải diệt
trừ, Vinh vương phủ được dân chúng tôn sùng, thậm chí cao hơn hoàng
quyền, hiển nhiên không thể giữ lại. So với việc kiêng kị Tứ đại danh
môn, Hoàng Thượng càng kiêng kị Vinh vương phủ và Vân vương phủ hơn,
nhưng không biết làm sao hai phủ lớn kia giúp đỡ lẫn nhau, sừng sững
không đổ, ngoại trừ mười năm trước Vinh Vương và Văn bá hầu chết ở Bắc
Cương, mấy năm nay thậm chí ngay cả cọng lông Hoàng Thượng cũng không
nhổ được. Cho nên, hoàng thượng loại trừ tứ đại danh môn có nền móng
không chắc trước.” Hiếu thân vương phi thở dài, “Phụ vương của con trung thành với Hoàng thượng, nghiêm khắc ra lệnh cho ta không được liên hệ
với dòng thứ ở Tây Nam. Nhưng ông ấy không biết, ta là con gái gia tộc
họ Tưởng, cả đời sẽ tuân theo lời giáo huấn bí mật của gia tộc họ Tưởng. Từ lúc sinh ra mỗi người con gái của gia tộc họ Tưởng đã có một ẩn vệ,
sản nghiệp riêng. Gia sản của gia tộc họ Tưởng sớm đã phân chia cho mọi
người, không phải là một người, mà là rất nhiều người, hoàng thượng trừ
bỏ được một người, vẫn còn nhiều người. Bình thường không có chuyện gì,
những mọi người sẽ phân tán, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện, ai cần
giúp đỡ, mọi người sẽ tụ tập lại từ khắp mọi nơi, một người gặp nạn,
khắp nơi sẽ cứu giúp. Cho nên, mấy năm nay mẫu thân tránh được tai mắt
của phụ phương con vẫn liên lạc với Tây Nam.”
Hình như đây là lần
đầu tiên Lãnh Thiệu Trác biết chuyện này, khẽ nói: “Từ trước đến nay con chưa nghe mẫu thân nói qua chuyện này bao giờ.”
Hiếu thân vương
phi sờ đầu Lãnh Thiệu Trác, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, trước đây con bị
phụ vương con nuông chiều thành hư hỏng, hoặc là nói ông ý cố ý nuông
chiều con để Tiên Hoàng biết phủ Hiếu thân vương đã tuột dốc, con kiêu
căng ngạo mạn, phóng đãng tầm thường không có chí tiến thủ sao mẫu thân
dám nói cho con?” Dứt lời, bà thở dài một tiếng, “Thế nhưng lời giáo
huấn bí mật của gia tộc họ Tưởng, còn có việc ta âm thầm liên lạc với
cậu của con ở Tây Nam, vậy mà không thể lừa gạt được Cảnh thế tử, Cảnh
thế tử lại có thể bảo con đến tìm ta. Tổ tiên nhà họ Tiền và họ Tưởng
từng là huynh đệ đối xử chân thành với nhau, Cảnh thế tử thu phục được
gia tộc họ Tiền, lời giáo huấn bí mật của gia tộc họ Tưởng bị Cảnh thế
tử biết cũng không kỳ lạ.”
Lãnh Thiệu Trác giật mình.
“Đáng
nhẽ nếu con chung đường với phụ vương con, mẫu thân tuyệt đối sẽ không
nói cho con, nếu ông ấy biết sẽ hận không thể bán gia tộc họ Tưởng cho
đương kim hoàng thượng.” Hiếu thân vương phi khẽ nói: “Thế nhưng mà bây
giờ lại đẩy cậu của con lên nơi đầu sóng ngọn gió. Hôm nay con cũng nghe rõ, Hoàng Thượng nói giết không tha. Dạ tiểu quận chúa cầm Thiên Tử
Kiếm đi chắc chắn sẽ không nương tay. Mẫu thân thật sự lo lắng.”
“Ngài yên tâm, Cảnh thế tử nhất định sẽ bảo vệ cậu.” Lãnh Thiệu Trác nói.
Hiếu thân vương phi gật gật đầu, “Đương kim Hoàng Thượng sâu không lường
được, không giống người bình thường, Cảnh thế tử cũng là người tài trí
kiệt xuất. Bây giờ hai tướng đọ sức, đấu trong sáng ngoài tối, xem
thiên hạ làm bàn cờ. Mẫu thân không cầu xin điều gì khác, chỉ mong con
bình an là đủ rồi.”
Lãnh Thiệu Trác gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, xe ngựa lên đường đi về phía phủ Hiếu thân vương.
Tử Trúc Viện của Vinh vương phủ, Vân Thiển Nguyệt đương nhiên cũng biết
tin báo khẩn cấp tám trăm dặm, chuyện Thương Đình bị chặn ở bến đò Hoành Thủy của Thành Giang Lăng. Đây chính là quân cờ sớm ngày hôm đó lúc
nàng và Dung Cảnh trồng hoa đào, Ngọc Tử Tịch đến thư phòng của bọn họ
xem bản đồ địa hình nghĩ ra, bây giờ phát huy tác dụng, đương nhiên
đáng giá chúc mừng.
Vân Thiển Nguyệt đứng trước cửa sổ, nhìn vườn
Mẫu Đơn ở bên ngoài, cảm thán nói: “Lời giáo huấn bí mật của gia tộc họ
Tưởng thật là tốt!”
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, nhìn bóng dáng thướt tha yểu điệu hết sức nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, cười mà không nói.
“Hiếu thân vương sợ là nằm mơ cũng không nghĩ ra là vương phi và con của ông
ta phá đám ở sau lưng.” Vân Thiển Nguyệt lại cảm thán một câu, khen ngợi nói: “Lúc trước chàng thu phục nhà họ Tiền phải chăng cũng nghĩ đến
nhà họ Tưởng? Nhà họ Tiền bị chàng thu phục, nhà họ Tưởng cũng có thể bị chàng lợi dụng. Thật sự là một công đôi việc ah! Người ở trong nhà,
quyết thắng bại sau cùng.”
Dung Cảnh vẫn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói.
Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Việc này muốn trách mắng thì trách dòng họ Dạ
hắn bắt nạt người khác quá đáng. Không có lòng khoan dung. Chỉ muốn diệt trừ, không muốn thu phục. Thiên hạ sao có thể lâu dài? Ngày ngày đề
phòng văn võ bá quan, đề phòng thế gia danh môn, ẩn vệ trải rộng thiên
hạ khiến mọi người kinh hoàng khiếp sợ, không được yên giấc, cuối cùng,
bây giờ đã biết! Gậy ông đập lưng ông. Nếu không phải dòng họ Dạ ra tay
giết phụ thân và huynh trưởng của Hiếu thân vương phi, Hiếu thân vương
phi chắc chắc sẽ không giúp con trai chống lại trượng phu.”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẫn không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, nhíu mày với Dung Cảnh, “Chàng sao vậy? Sao không nói chuyện?”
Dung Cảnh ngồi ở ghế đối diện, không di chuyển, chìa tay ra, dịu dàng nói: “Qua đây.”
Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn Dung Cảnh, đi đến bên cạnh Dung Cảnh,
Dung Cảnh vươn tay kéo nàng vào trong ngực, không nói gì, cúi đầu hôn.
Tim Vân Thiển Nguyệt đập thình thịch, chợt nhớ tới lời mình nói khi ở trên xe ngựa lúc trước...
Một lát sau, Dung Cảnh ôm ngang nàng, đi đến bên giường, đặt xuống, đè trên người nàng, bàn tay như ngọc cởi thắt lưng, giọng khàn khàn nói: “Hôm
nay không tha cho nàng.”
Vân Thiển Nguyệt lập tức vươn tay che mắt Dung Cảnh, mở miệng khẽ cầu xin nói: “Ta thừa nhận chàng lợi hại, hôm
nay còn sớm, chúng ta đi ra ngoài ngắm Mẫu Đơn được không?”
Dung Cảnh lắc đầu, “Không được.”
“Mấy ngày rồi chưa đi thăm gia gia.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ biện pháp, “Hiếu đạo (có hiếu) luôn là việc lớn.”
“Hiếu kính với gia gia chính là sinh cho người một đứa cháu trai.” Dung Cảnh nói.
“Vậy chúng ta...” Vân Thiển Nguyệt còn muốn nói nữa, nhưng Dung Cảnh đã gạt tay nàng ra, hôn nàng, không cho nàng nói nữa.
Rèm buông xuống, màn che khẽ lay động, trong phòng thoang thoảng mùi Tuyết Liên (tên một vị thuốc).
Buổi trưa thức dậy, lúc chạng vạng tối nghỉ ngơi, Vân Thiển Nguyệt mệt mỏi
kiệt sức nằm cuộn tròn trong lòng Dung Cảnh, trước khi ngủ mới nhớ tới
chính sự, mơ mơ màng màng hỏi: “Dạ Khinh Noãn mang theo Thiên Tử Kiếm
đến thành Giang Lăng, muốn giết Tưởng Liệt, chàng phái ai đi bảo vệ?”
Dung Cảnh ăn xong thoả mãn hôn khóe miệng nàng, lười biếng nói, “Diệp Thiến.”
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt hơi tỉnh táo lại.
“Thiên Thánh đều muốn xuất binh chinh phạt Nam Cương, Diệp Thiến bị dân chúng
Thiên Thánh nguyền rủa, oan ức ám sát ta không chịu cũng phải chịu.
Thiên Thánh và Nam Cương không đội trời chung, nàng ta sao có thể bình
tĩnh ngồi ở trong cung chờ Dạ Khinh Nhiễm xuất binh?” Dung Cảnh cười,
“Tây Nam là vùng sát biên giới của Nam Cương và Thiên Thánh, Diệp Thiến
xuất hiện ở thành Giang Lăng, Tưởng Liệt bị Diệp Thiến ép, không thể mở cửa thành, cũng không bất ngờ. Cũng không uổng phí nàng ta mang cái
danh làm loạn Thiên Thánh.”
Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe miệng, nở
nụ cười, “Nói đến chuyện này chàng đúng là thừa nước đục thả câu, ta
nghĩ chuyện thành Giang Lăng, chặn đường Thương Đình xảy ra, Dạ Khinh
Nhiễm chắc chắn sẽ phái Dạ Khinh Noãn đi, bởi vì nàng ta có nền móng ở
Tây Nam, nhưng ai có thể là đối thủ của Dạ Khinh Noãn? Chính là Diệp
Thiến – người thừa kế từ nhỏ được vương thất Nam Cương bồi dưỡng.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, cười vỗ nàng, “Ngủ đi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhắm mắt lại, Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Đội ngũ đến Nam Lương đón Vân vương của Ngọc Thanh Tinh vốn nên rời đi
trước buổi trưa, nhưng do Dạ Khinh Noãn bị phái đến thành Giang Lăng ở
Tây Nam làm việc khác, vì vậy đội ngũ xuất hành bị chậm trễ.
Dạ
Khinh Nhiễm nói, “Tây Nam ngàn dặm, đường xá xa xôi, nhất định phải có
người đi theo. Ngoài ra, cũng phải chọn người đi theo Vân vương phi.”
Đến lúc chạng vạng tối mới xác định được người được chọn, là Minh thái hậu ở trong cung.
Minh thái hậu tự động xin ý chỉ của Dạ Khinh Nhiễm, nói bà bị thương rất
nhẹ, không ảnh hưởng đến việc đi đường, những năm nay luôn ở trong cung, chưa từng đi xa nhà bao giờ, cũng chưa biết phong cảnh bên ngoài kinh
thành, nếu Dạ tiểu quận chúa không thể đi, bà sớm muốn đi cùng Vân vương phi, đến Nam Lương giải sầu.
Dạ Khinh Nhiễm ngay lập tức cho phép! Vì vậy Minh thái hậu và Ngọc Thanh Tinh rời khỏi kinh thành, đi đến Nam Lương.