Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 425

Đập vào mắt là mây mù.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, giương mắt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt.

Thượng Quan Minh Nguyệt cười khẽ với nàng, “Muội muội tốt, thấy cái gì sao?”

Vân Thiển Nguyệt mím môi lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, “Có bản lĩnh ngươi thu linh thuật lại.”

Thượng Quan Minh Nguyệt liếc xéo nàng, để cái tay kéo áo ngoài của nàng xuống, đưa tay khẽ đẩy nàng, Vân Thiển Nguyệt lăn từ trên người Thượng Quan Minh Nguyệt xuống. Hắn chậm rãi đứng dậy, khẽ nâng tay, khoác áo choàng bằng gấm có hình hoa văn đám mây trên người, hắn chậm rì rì xuống giường, cẩn thận mặc xong, dáng người vô cùng tuấn tú, hoa đẹp cũng không sánh bằng. Trong chốc lát, hắn sửa sang xong, thò người ra phía trước, đưa tay cầm cái cằm của Vân Thiển Nguyệt, “Mèo hoang nhỏ, nhanh mặc quần áo, chúng ta lên đường.”

Vân Thiển Nguyệt đập lên tay của Thượng Quan Minh Nguyệt, “Đi đâu?”

“Đương nhiên là về Đông Hải.”Thượng Quan Minh Nguyệt dùng ánh mắt ngươi là đồ đần, đoán không ra nhìn nàng.

“Không đi!”Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu.

“Muội cho rằng tùy theo muội sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhướn mày, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, ánh mắt hắn khẽ lướt qua mười người đứng đầu bảng đang khiến bản thân mình giống người chết trên mặt đất, khẽ cười nói: “Hay là muội ở đây chưa đủ? Thật sự muốn bọn họ hầu hạ muội? Nếu muội đồng ý, ta đương nhiên có thể đợi muội một ngày, dù sao muội cũng không phải người phụ nữ trong sạch, kiên trinh, bát khuất gì cả, mười người đàn ông này...”

Vân Thiển Nguyệt lập tức chặn lời nói của Thượng Quan Minh Nguyệt, “Lên đường thì lên đường, nói linh tinh gì đấy!”

“Được rồi!” Thượng Quan Minh Nguyệt cười với Vân Thiển Nguyệt, buông tay xuống, chắp tay sau lưng, nhìn mười người đứng đầu bảng, “Các ngươi là tự mình tự sát, hay là chờ ta ra tay?”

Mười người đứng đầu bảng quỳ trên mặt đất, trong chốc lát ai cũng run rẩy, nói không ra lời.

“Ông trời có đức hiếu sinh, được rồi!Các ngươi đi xuống đi!” Thượng Quan Minh Nguyệt hào phóng xua tay, bảo bọn họ lui ra.

Mười người đứng đầu bảng ngẩng đầu không dám tin nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, không nghĩ rằng Thượng Quan Minh Nguyệt không giết bọn họ, tìm được đường sống trong chỗ chết, bọn họ đều đứng lên, nối đuôi nhau ra. Mặc dù đi ra ngoài, đến chết bọn họ cũng không dám nói ra chuyện ngày hôm nay.

Thượng Quan Minh Nguyệt không nhìn bọn họ nữa, quay người thưởng thức khuôn mặt ủ dột của Vân Thiển Nguyệt khi sửa lại quần áo tán loạn, khóe miệng giống như nhếch lên mà cũng không phải như nhếch lên, trong chốc lát, không biết hắn lấy ra một cái bình nhỏ từ chỗ nào, đi đến trước gương quan sát dấu răng trên cổ bị Vân Thiển Nguyệt cắn đến mức máu chảy đầm đìa.

Vân Thiển Nguyệt sửa sang xong nhảy xuống giường, mặt lạnh lùng nói với Thượng Quan Minh Nguyệt: “Phải đi nhanh hơn!”

“Muội ngược lại còn vội hơi cả ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt cười khẽ, quay đầu lại hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Muội nói dấu răng này, nếu ta không bôi thuốc, có để lại sẹo hay không?”

Vân Thiển Nguyệt thừa nhận lúc nãy mình cắn hơi nặng, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không sợ mất mặt, thì để lại.”

“Đúng lúc ta không sợ mất mặt, vậy thì giữ đi!” Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức ném bình thuốc trong tay đi, dứt lời, đưa tay nắm eo nhỏ của Vân Thiển Nguyệt, mũi chân điểm nhẹ, lập tức bay ra Di Hồng Lâu.

Ra khỏi Di Hồng Lâu, cơn gió mát lạnh thổi đến mặt tiền cửa hiệu, Vân Thiển Nguyệt đang u mê bỗng tỉnh táo, thầm mắng mình một câu vô dụng. Khóc lóc om sòm, giở trò, cay độc đều dùng hết, cũng không chế ngự được Thượng Quan Minh Nguyệt, lúc này thật sự bị người ta quản chế rồi.

Vừa ra khỏi Di Hồng Lâu, Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên rẽ.

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, nghĩ chẳng lẽ hắn lại đổi ý không đi?

“Nơi này có một chuyện thú vị, có lẽ còn thú vị hơn chuyện của chúng ta lúc nãy, muốn xem hay không?”Thượng Quan Minh Nguyệt ôm Vân Thiển Nguyệt hạ xuống một góc hiên của Di Hồng Lâu, nói nhỏ với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt dùng lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng.

“Tiểu nha đầu, cứ xụ mặt làm gì? Tuy ta lừa muội đi ra, muội cũng không ăn thiệt thòi không phải sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt dứt lời, đưa tay vạch mái ngói trên mái hiên, nhìn động tác tùy ý của Thượng Quan Minh Nguyệt,.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ dù sao đã bị hắn kiềm chế trong tay, lợn chết còn sợ nước sôi sao? Nàng ngay cả quần áo của hắn cũng dám cở, còn sợ bị hắn làm gì sao?Dứt khoát không bực mình xụ mặt nữa, cũng giúp hắn vạch gói.

Thượng Quan Minh Nguyệt thấy Vân Thiển Nguyệt thức thời, tâm tình lập tức tốt lên, khẽ hát một bài.

Vân Thiển Nguyệt bịt miệng Thượng Quan Minh Nguyệt, lườm hắn, “Muốn chết à, ngậm miệng của ngươi lại.”

Thượng Quan Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, lập tức vui vẻ, cầm tay của Vân Thiển Nguyệt, vịn vào, “Muội muội tốt, muội đoán thử xem bên trong là cảnh đẹp gì?”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, lúc trước khi theo Thượng Quan Minh Nguyệt đi ra, trong lòng buồn bực, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, bây giờ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nàng nghĩ tại sao Ngọc Tử Tịch ở chỗ này?

“Để chúng ta xem Nhị hoàng tử điện hạ của Đông Hải đang làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì.”Thượng Quan Minh Nguyệt mở tầng mái ngói cuối cùng ra, thò đầu xuống xem.

Vân Thiển Nguyệt đẩy ra đầu của Thượng Quan Minh Nguyệt ra, chen đầu của mình vào.

Thượng Quan Minh Nguyệt bị đẩy ra, nhìn cái đầu nhỏ lại gần hắn, không khỏi buồn cười, cũng rộng lượng, nhích sang một chút, để Vân Thiển Nguyệt xem trước. Trong miệng còn lẩm bẩm nói, “Ca ca để muội xem trước, rốt cuộc là phụ nữ, lòng hiếu kỳ thật nặng.”

Vân Thiển Nguyệt không trả lời Thượng Quan Minh Nguyệt, hình ảnh đập vào mắt khiến nàng hoảng sợ. Chỉ thấy trong phòng to như vậy, Ngọc Tử Tịch quần áo nửa mở nằm ở đó, mười người đàn ông vây quanh người, tuy không bằng mười người đứng đầu bảng Thượng Quan Minh Nguyệt gọi đến cho bọn họ lúc trước, nhưng cũng không kém bao nhiêu, ánh mắt Ngọc Tử Tịch mơ mơ màng màng, tuy mười người đàn ông đó không làm ra chuyện quá phận gì, nhưng họ mặc quần áo rất mỏng, cánh tay ngọc khẽ giơ lên, hoặc bưng rượu, hoặc cầm bánh ngọt, đút vào trong miệng Ngọc Tử Tịch.

Vân Thiển Nguyệt rõ ràng thấy ánh mắt mơ mơ màng màng của Ngọc Tử Tịch đang kiềm chế cơn giận, nàng nhíu mày, lối sống xa hoa buổng thả thối nát kiểu này (1), tuy Ngọc Tử Tịch phong lưu, nhưng cũng không thể đến mức này, nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này, xem bộ dạng của Ngọc Tử Tịch, giống như là trúng nhuyễn cốt tán…., ai có thể khiến tiểu tử hoạt bát này bị cản tay như thế? Chẳng lẽ là Tử Thư? Không có khả năng, huynh ấy có tức giận đi nữa, cũng sẽ không đối xử tự tay dạy dỗ em trai như thế, chẳng lẽ là Dung Cảnh? Sao Ngọc Tử Tịch lại đắc tội với chàng ấy?Lúc Dung Cảnh rời đi Ngọc Tử Tịch vẫn tốt mà?Chẳng lẽ là mười hai tinh phách? Nếu là bọn họ ra tay, Ngọc Tử Tịch thực sự không phải là đối thủ...

(1) Thanh sắc khuyển mã: thanh chỉ múa hát; sắc chỉ nữ sắc; khuyển chỉ thú vui nuôi chó; mã chỉ thú vui cưỡi ngựa. Thanh sắc khuyển mã phiếm chỉ lối sống xa hoa buông thả thối nát của giai cấp thống trị ngày trước

Trong chốc lát, nàng nghĩ đến nguyên nhân Ngọc Tử Tịch lưu lạc ở chỗ này.

“Xem đủ chưa?Ca ca cũng xem.” Thượng Quan Minh Nguyệt thấy sự biểu cảm biến đổi thất thường trên mặt Vân Thiển Nguyệt, nhịn không được, ở phía sau đẩy đầu Vân Thiển Nguyệt ra, chen đầu mình đầu, vừa nhìn thoáng qua, lập tức mừng rỡ, cười to nói: “Nhị hoàng tử quả nhiên là cùng một giuộc với ta!”

Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắt.

“Chậc chậc, thật là hưởng thụ ah!” Thượng Quan Minh Nguyệt vô cùng thưởng thức nhìn phía dưới, hơi đáng tiếc mà nói: “Tiểu nha đầu, đều tại muội, tiêu diệt hào hứng của ta, nếu không bây giờ chúng ta cũng có thể ở trong Yên Vũ các hưởng thụ sự hầu hạ của mười người đứng đầu bảng kia.”

Vân Thiển Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, “Hưởng thụ cái rắm, ngươi không thấy ánh mắt tức giận của Ngọc Tử Tịch sao?”

“Ánh mắt tức giận của Nhị hoàng tử, cũng rất động lòng người ah!”Thượng Quan Minh Nguyệt tán thưởng.

Vân Thiển Nguyệt hận không thể đạp Thượng Quan Minh Nguyệt xuống dưới, đẩy hắn ra, bỗng nhiên ra tay, một lực hút mạnh từ chỗ hở trên mái ngói hút phía dưới, trong nháy mắt, đến trước mặt Ngọc Tử Tịch, trong nháy mắt đẩy mấy người đàn ông vây quanh Ngọc Tử Tịch ra, lập tức hút người Ngọc Tử Tịch lên nóc phòng, chạm phải lỗ hổng trên nóc phòng của Di Hồng lâu, mái ngói tung bay khắp nơi.

Trong phòng, lập tức vang lên mấy tiếng than khóc sợ hãi.

Vân Thiển Nguyệt ôm lấy thân người mềm oặt của Ngọc Tử Tịch, đưa tay rất nhanh che vạt áo cho hắn, thấy hắn không dám tin mà nhìn nàng, nàng thấp giọng nói: “Rời khỏi đây trước rồi nói sau.”

Ngọc Tử Tịch vui vẻ, gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu thúc giục Thượng Quan Minh Nguyệt đang ngẩn người, “Không phải phải đi sao?Còn không nhanh lên, chẳng lẽ ngươi chờ bị người ra bắt được?”

Thượng Quan Minh Nguyệt làm như có thật gật đầu, đưa tay nắm tay của Vân Thiển Nguyệt, ba người kéo nhau, trong nháy mắt rời khỏi Di Hồng Lâu. Như ba làn khói nhẹ, chạy về phía ngoại thành.

Tất cả người của Di Hồng Lâu bị kinh động, không bao lâu, đều chạy ra khỏi phòng, kinh ngạc nhìn lỗ thủng to trên nóc phòng.

Ông chủ của Di Hồng lâu thản nhiên ra liếc nhìn, không sợ hãi hết sức bình tĩnh bảo người sửa chữa nóc phòng, sau đó người trong lâu tiếp tục công việc của họ, làm như không xảy ra chuyện này, cũng không điều tra là ai gây ra, càng không truy xét người nào ở lại, người nào đi.

Một lát sau, Di Hồng Lâu đã khôi phục như lúc ban đầu.

Sau một nén nhang, Thượng Quan Minh Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Tịch đã ra khỏi Phượng Hoàng quan, dừng ở trong một rừng cây ngoài thành. Thượng Quan Minh Nguyệt bỏ tay Vân Thiển Nguyệt ta, Vân Thiển Nguyệt bị hắn quăng lui về phía sau một bước, Ngọc Tử Tịch nàng ôm theo cũng lùi theo một bước, hai người lảo đảo, suýt nữa ngã.

Vân Thiển Nguyệt đỡ Ngọc Tử Tịch, lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, hỏi Ngọc Tử Tịch, “Sao đệ lại trúng nhuyễn gân tán và ở Di Hồng Lâu?”

Trong sự vui mừng khi thấy Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Tử Tịch phục hồi lại tinh thần, phẫn hận nói: “Mười hai tinh phách.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Tịch, “Đệ đắc tội với Mặc Cúc hả?”

Ngọc Tử Tịch lắc đầu, “Không!”

“Không đắc tội với Mặc Cúc, sao hắn lại ra tay với đệ? Tuy Mặc Cúc càn quấy, nhưng không phải là người không biết chừng mực...” Vân Thiển Nguyệt nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ của Ngọc Tử Tịch, bỗng nhiên nói: “Đệ đắc tội với Dung Cảnh hả?”

Ngọc Tử Tịch buồn bực hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt hiếu kỳ, “Sao đệ lại đắc tội với chàng ấy? Khiến chàng ấy căn dặn thuộc hạ đưa đệ đến chỗ đó?”

Ngọc Tử Tịch có chút uất ức, lẩm bẩm: “Thì viết một bức thư.” Gặp Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, Ngọc Tử Tịch bỗng lườm Thượng Quan Minh Nguyệt ở bên cạnh, tức giận nói: “Đều là vì ngươi!”

Thượng Quan Minh Nguyệt “ối” một tiếng nở nụ cười, “Liên quan gì đến tiểu vương?”

Ngọc Tử Tịch sắc mặt u ám nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, “Ngươi rảnh rỗi sao không ở Cửu Tiên Sơn luận bàn đạo Phật, chạy đến thế gian đến ăn mặn làm gì?”

Thượng Quan Minh Nguyệt nhướn mày, “Ăn chay nhiều rồi, đổi khẩu vị.”

Ngọc Tử Tịch lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, không hề để ý đến hắn nữa, nắm tay áo Vân Thiển Nguyệt, ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, may mà tỷ cứu ta, tỷ phu khốn khiếp kia, chẳng phải đệ chỉ viết một bức thư cho huynh ấy thôi sao? Chính là trách huynh ấy không trông coi được người phụ nữ của mình, oán hận đệ sao? Đệ không phải là vì nhắc nhở huynh ấy sao, lòng tốt không được báo đáp, huynh ấy vậy mà lại đưa đệ đến chỗ đó...”

Vân Thiển Nguyệt hiểu rõ, buồn cười nhìn Ngọc Tử Tịch, “Đệ viết thư cười nhạo chàng ấy?”

“Không, là nhắc nhở huynh ấy, nói với huynh ấy một tiếng, tỷ bị người ta bắt cóc rồi, bảo huynh ấy mau trở lại cứu tỷ.”Ngọc Tử Tịch lập tức lắc đầu, hắn mới sẽ không thừa nhận hắn cười nhạo Dung Cảnh, dẫn đến kết quả như vậy.

Vân Thiển Nguyệt bỏ tay của Ngọc Tử Tịch ra, Ngọc Tử Tịch không có chỗ dựa, lập tức ngã trên cỏ, nàng tức giận nói: “Chắc chắn là đệ cười nhạo chàng ấy, chàng ấy mới trừng phạt đệ như thế, cũng đáng đời đệ. Sớm biết như vậy ta đã không cứu đệ ra.”

Ngọc Tử Tịch lập tức sụ mặt, vốn cho rằng Dung Cảnh ở rừng hoa đào mười dặm, không nghĩ tới tay Dung Cảnh có thể duỗi dài như vậy, đến trước mặt hắn trừng trị hắn. Hắn lập tức không cam lòng nói: “Tỷ là tỷ của ta, Dung Cảnh là tỷ phu, sao có thể đối xử với đệ đệ của tỷ như vậy, bây giờ tỷ còn bày sắc mặt không tốt với ta, chẳng lẽ đã quên mấy ngày này là ai mất ăn mất ngủ giúp tỷ chấn chỉnh đại đuân đối phó với Lam Y rồi sao?”

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Ngọc Tử Tịch, tìm trên người, ngoại trừ gấm hồng không còn vật gì, nàng đưa tay về phía Thượng Quan Minh Nguyệt, “Cho hắn giải dược.”

Thượng Quan Minh Nguyệt lắc đầu, “Tài nghệ của bản tiểu vương không cứu người vô dụng.”

“Ngươi cho rằng người vô dụng có thể làm Dung Cảnh tức giận sao?”Vân Thiển Nguyệt lườm Thượng Quan Minh Nguyệt.

“Đúng vậy!” Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức nở nụ cười, đưa tay vào trong ngực, móc ra một đống bình ngọc lớn, có bình màu trắng, bình màu hồng, bình màu xanh lam, bình màu đen, đủ loại màu…., ném cho Vân Thiển Nguyệt, “Bên trong mấy bình này có thuốc độc, có thuốc giải, tất cả các loại, muội chọn một bình đi! Không phải ta không giúp muội, nếu muội chọn sai, hắn bị độc chết, đừng trách ta.”

Mặt Ngọc Tử Tịch lập tức đen sì, ” Thượng Quan Minh Nguyệt, đừng quên ngươi là người của nước Đông Hải.”

“Đa tạ Nhị hoàng tử nhắc nhở, ta không quên, ta sẽ mang Tiểu Vương phi của ta về Đông Hải. Về phần ngươi, nếu sống có thể đi theo chúng ta, nếu chết thì….., hình như cách đây không xa có bãi tha ma, ném đi là được.” Thượng Quan Minh Nguyệt lười biếng nói.

Ngọc Tử Tịch tức giận, nhưng ở dưới mái hiên của người khác, không nổi cáu được, hắn nhìn chằm chằm vào đống bình lớn trong tay Vân Thiển Nguyệt, ôm chân Vân Thiển Nguyệt nói: “Tỷ tỷ tốt, tỷ phải nhìn kỹ a, đệ thực sự không muốn chết.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười lườm Ngọc Tử Tịch, từ khi nào ôm chân trở thành động tác phổ biến rồi? Nàng cẩn thận cầm đống bình lên xem, sau đó nói với Thượng Quan Minh Nguyệt: “Bên trong mấy bình này đều không có.”

Thượng Quan Minh Nguyệt cười rất vui vẻ, tay đánh trán Vân Thiển Nguyệt, “Cô bé đanh đá thật là lợi hại ah!”

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp qua.Trong một ngày nàng bị hắn thay đổi tên gọi tám lần, chỉ có tên này khiến nàng muốn đánh người nhất.

Thượng Quan Minh Nguyệt đương nhiên ung dung tránh thoát, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình, ném cho Vân Thiển Nguyệt, “Cho muội, nhanh cho hắn uống, chúng ta mau lên đường. Bản Tiểu Vương thích lên đường vào ban đêm

Vân Thiển Nguyệt tnhận bình thuốc, ngửi ngửi, xác nhận là thuốc giải, ném cho Ngọc Tử Tịch.

Ngọc Tử Tịch lập tức nhận thuốc giải, nuốt thuốc giải vào trong bụng, hắn cảm thấy từ từ có sức lực, lập tức vỗ mông, từ mặt đất đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ phu rất đáng hận! Đệ muốn báo thù!”

“Tìm chàng ấy báo thù, lần sau không may mắn gặp được ta, rồi ta cứu đệ ra như vậy đâu.” Vân Thiển Nguyệt đả kích Ngọc Tử Tịch.

Ngọc Tử Tịch mặt lập tức suy sụp.

“Đi thôi!” Thượng Quan Minh Nguyệt kéo Vân Thiển Nguyệt, nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt bị Thượng Quan Minh Nguyệt kéo, lảo đảo, không quên mở miệng trách mắng, tay Ngọc Tử Tịch đồng thời túm tay kia của nàng. Nàng nhíu mày, Ngọc Tử Tịch lập tức nịnh bợ nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi Đông Hải phải cùng hắn ah?”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, đi Đông Hải núi cao sông dài, đi để nhìn xem Thượng Quan Minh Nguyệt thực sự có bản lĩnh mang nàng đến không.

“Đệ đắc tội với tỷ phu, không thể lăn lộn ở đây được nữa, đệ về nhà.” Ngọc Tử Tịch lập tức nịnh bợ, vui mừng nói: “Mang đệ theo với! Phụ hoàng chắc chắn là nhớ đệ, có lẽ mẫu hậu cũng nhớ đệ, ah ah ah ah, còn nhóm mỹ nữ tri kỷ nữa, bổn hoàng tử ra đi sắp được nửa năm rồi...”

Vân Thiển Nguyệt run rẩy, nổi da gà, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Dễ nghe nhỉ! Không có chuyện học người lưỡng tính làm gì!”

Ngọc Tử Tịch nghẹn lời, bỗng ho khan.

Thượng Quan Minh Nguyệt cười ha ha, “Được, mang theo ngươi. Ta vậy mà không biết Nhị hoàng tử của nước ta lại đáng yêu như thế! Ngươi cũng có thù hận với tên ngu ngốc kia, chúng ta cùng chung mối thù, ngươi giúp đỡ ta trông chừng tỷ tỷ ngươi, chúng ta mang tỷ tỷ ngươi về Đông Hải. Đến lúc đó ngươi ngày ngày gặp tỷ tỷ, ta cũng có tiểu vương phi đáng yêu đanh đá, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”

Ngọc Tử Tịch nghe vậy mắt sáng ngời, lập tức bỏ tay Vân Thiển Nguyệt ra, giơ cánh tay lên cao, Thượng Quan Minh Nguyệt và Ngọc Tử Thư xếp xỉ tuổi nhau, đương nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt nhiều hơn Ngọc Tử Tịch mấy tuổi, cao hơn Ngọc Tử Tịch, Ngọc Tử Tịch nịnh nọt lại gần, “Thượng Quan ca ca, nghe nói phụ hoàng muốn phong, ban thưởng chức đế sư cho huynh?”

Thượng Quan Minh Nguyệt “uhm” một tiếng.

“Có phải huynh không muốn làm hay không?” Ngọc Tử Tịch tò mò nhìn Thượng Quan Minh Ngỵyệt.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhíu mày, mắt xếch nhìn Ngọc Tử Tịch, “Ai nói?”

“Đầu tiên là huynh túm hoàng huynh của ta không từ bỏ, khiến phụ hoàng không có cơ hội mở miệng, bây giờ lại đoạt người phụ nữ của Dung Cảnh làm tiểu vương phi của huynh, nếu Dung Cảnh đánh đến Đông Hải, thanh danh của huynh sẽ mất sạch, đế sư không chỉ cần tài năng trong thiên hạ, còn phải có đức trong thiên hạ. Mặc dù huynh có tài, nhưng không có đức, chức đế sư này chẳng phải khiến phụ hoàng muốn phong ban thưởng cũng không phong thưởng được sao?”

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Ngọc Tử Tịch, “Nhị hoàng tử thực thông thấu!”

Ngọc Tử Tịch rất thông minh nói: “Như vậy đi! Huynh không muốn làm đế sư, ta lại rất muốn làm, hai chúng ta giao dịch, ta giúp huynh đem tỷ tỷ của ta đến Đông Hải làm tiểu vương phi của huynh, huynh giúp ta làm đế sư như thế nào?” Dứt lời, không đợi Thượng Quan Minh Nguyệt mở miệng, đã vui vẻ nói: “Từ nhỏ hoàng huynh đã xụ mặt dạy dỗ ta, nếu là ta làm đế sư, có thể xụ mặt dạy dỗ huynh ấy rồi, ha ha ha ha ha, nghĩ tới tư vị kia, nhất định là rất tuyệt vời.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Tịch, vẻ mặt đen sì.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhếch môi, “Chủ ý này hình như không tồi.”

“Vậy mặc cả xong?” Ngọc Tử Tịch mắt sáng như sao nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, dường như đang đắm chìm trong mộng đẹp làm đế sư răn dạy Ngọc Tử Thư. Lập tức cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây đều không tốt đẹp nữa, đồ ăn ngon của Thiên Thánh cũng đã ăn rồi, những nơi vui chơi đẹp, thú vị hay cũng đã chơi gần hết rồi, hận không thể chắp cánh trở về làm đế sư.

“Thành giao!”Thượng Quan Minh Nguyệt gật đầu.

Ngọc Tử Tịch lập tức kéo Thượng Quan Minh Nguyệt đi lên phía trước, “Vậy chúng ta đi mau, thừa dịp ca ca đệ bây giờ vẫn còn ngủ ở phủ Tổng binh, chúng ta nhanh hơn huynh ấy một bước, sau khi trở về nắm chắc chức đế sư.”

Thượng Quan Minh Nguyệt biết lắng nghe gật đầu, dắt Vân Thiển Nguyệt đi theo Ngọc Tử Tịch đi lên phía trước.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Tịch ở phía trước còn chưa bắt đầu đã mơ mộng đẹp, hận không thể đạp tỉnh Ngọc Tử Tịch. Làm đế sư thì như thế nào? Thực sự có can đảm ho he trước mặt Tử Thư? Nàng cũng lười nhắc nhở hắn.

Ba người, người này dắt người này, vặn thành bánh quai chèo đi khoảng năm dặm, Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên nói: “Hoa đào trên núi nở rồi!”

Hắn dứt lời, không ai cổ vũ.

Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt bị hắn kéo đang mang bộ dạng cúi đầu giống như chưa được ăn no, không còn sức lực, bị ngược đãi gì đó, lập tức thương tiếc mà ôm eo nàng, “Muội muội tốt, muội muốn ngắm hoa đào không?”

Vân Thiển Nguyệt không thèm đếm xỉa đến Thượng Quan Minh Nguyệt.

“Vậy chúng ta đi rừng hoa đào mười dặm trước rồi vòng về đây được không?”Thượng Quan Minh Nguyệt hỏi thăm, “Từ phía trước chúng ta đi vòng, chính là con đường đi rừng hoa đào mười dặm.Thuận tiện cáo biệt chồng trước của muội như thế nào?”

Vân Thiển Nguyệt giương mắt lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, “Đi ah, không đi ngươi là con chó nhỏ!”

Ngọc Tử Tịch lập tức oán giận hô lên, “Đệ không đi!”

Thượng Quan Minh Nguyệt cười hì hì, nói với Ngọc Tử Tịch: “Vậy đệ là con chó nhỏ!”

Ngọc Tử Tịch đau nói: “Nếu đi mười dặm rừng hoa đào, không phải hai người định bức chết đệ sao? Nếu để tỷ phu nhìn thấy đệ, biết đệ giúp huynh lừa người về Đông Hải, chắc chắn sẽ bổ đôi đệ.”

“Dung Cảnh đã không còn là tỷ phu của đệ nữa rồi.”Thượng Quan Minh Nguyệt chỉ mình, nhắc nhở Ngọc Tử Tịch, “Tỷ phu của đệ ở đây.”

Ngọc Tử Tịch lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, “Thượng Quan ca ca, huynh không biết luận bối phận sao?Tổ tiên trước đây của chúng là cùng một họ.So với tỷ tỷ, đệ thân với huynh hơn, muốn gọi, cũng không phải gọi tỷ phu, nên gọi là chị dâu.”

“Cũng đúng!” Thượng Quan Minh Nguyệt dường như mới nhớ ra tổ tông của mình, chậm rì rì mà nói: “Vậy thì gọi chị dâu a! Ta nghe xong trong lòng cũng thoải mái.”

“Tốt!” Ngọc Tử Tịch lập tức vui tươi hớn hở nhìn Vân Thiển Nguyệt, vừa muốn mở miệng, thấy Vân Thiển Nguyệt dùng ánh hung ác, nham hiểm trừng mắt hắn, hắn lập tức rụt cổ lại, không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, nói với Thượng Quan Minh Nguyệt: “Thượng Quan ca ca, huynh vẫn nên nhanh chóng khiến Dung Cảnh viết đơn ly hôn đi! Nếu không đệ gọi không danh chính ngôn thuận.”

Thượng Quan Minh Nguyệt nhướn mày, cực kỳ liều lĩnh hung hăng càn quấy nói: “Dựa vào cái gì, tên ngu ngốc kia bỏ muội ấy? Cần bỏ cũng là muội ấy viết hưu thư mới đúng!” Dứt lời, Thượng Quan Minh Nguyệt nói với Vân Thiển Nguyệt: “Lát nữa muội tranh thủ viết đơn ly hôn cho tên ngu ngốc kia, tuy nhiên ta thích đoạt người phụ nữ của người khác, nhưng ta còn muốn nghe hắn gọi muội là chị dâu hơn.”

“Nằm mơ!”Vân Thiển Nguyệt mắng Thượng Quan Minh Nguyệt một câu.

Thượng Quan Minh Nguyệt dùng đôi ngươi hẹp dài nhìn Vân Thiển Nguyệt, hết sức đa tình, “Nếu muội không biết, ta có thể viết thay muội.”Dứt lời, Thượng Quan Minh Nguyệt gọi người đằng sau, “Người đâu.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, có người đi theo bọn họ, nàng bỗng quay đầu lại, không thấy ai cả.

Ngọc Tử Tịch cũng quay đầu lại, cũng không thấy ai.

“Viết một bức hưu thư đưa cho Dung Cảnh, phải viết giống chữ của cô bé đanh đá nhà ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt căn dặn người ở phía sau.

“Vâng!”Phía sau trong không khí truyền đến giọng nói lạnh lùng.

Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, Ngọc Tử Tịch cũng mở to hai mắt, một lát sau, hai người đều nhìn về phía Thượng Quan Minh Nguyệt.Thượng Quan Minh Nguyệt nhướn mày cười với hai người, “Làm sao vậy?Dáng vẻ gì ậy?”

Ngọc Tử Tịch hỏi trước, “Người huynh vừa gọi ra là người hay quỷ?”

“Là Quỷ Hồn.”Thượng Quan Minh Nguyệt cười vô cùng vui vẻ, hỏi Ngọc Tử Tịch, “Muốn ta gọi hắn ra để đệ gặp không.Ah, nhắc đệ một câu trước, người nhìn thấy hắn, trước mắt đều chết hết.”

Ngọc Tử Tịch run rẩy.

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua là thiên lý truyền âm mà thôi, ít gạt người đi. Mặc dù ngươi viết đơn ly hôn, Dung Cảnh cũng sẽ không tin tưởng. Ngây thơ!”

Thượng Quan Minh Nguyệt cười ha ha, bỗng Ngọc Tử Tịch, chặn ngang bế Vân Thiển Nguyệt lên, “Muội đáng yêu như thế, bản tiểu vương còn chạy tới rừng hoa đào mười dặm vô dụng kia làm gì? Đương nhiên là phải nhanh chóng về Đông Hải, bái đường động phòng.”Dứt lời, Thượng Quan Minh Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, như một làn gió, ôm Vân Thiển Nguyệt bay về phía đông.

“Đợi đệ một chút!” Ngọc Tử Tịch kinh ngạc, vội vàng phóng đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment