Từ Vinh Hoa cung đi ra đi về phía đế tẩm điện, đoạn đường bóng đêm
lẳng lặng. Gió đêm thổi qua cẩm bào màu ráng đỏ của Thượng Quan Minh
Nguyệt, phong thái đường hoàng mặc dù ở trong gió đêm cũng đoạt hồn
phách người khác.
Vân Thiển Nguyệt được Thượng Quan Minh Nguyệt dắt, hài giẫm ở trên thềm đá, trong bóng đêm tĩnh lặng càng vang lên rõ rệt.
Thị vệ nội đình hoàng cung tuần tra đều tránh hai người xa xa, không biết là không dám đụng chạm hay là không dám quấy rối.
Hai người cứ đi một đoạn đường như vậy, đi đến cửa cung Vinh Hoa, Thượng
Quan Minh Nguyệt chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt thấy hắn quay đầu cũng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về
phía hắn, trong bóng đêm mặt Thượng Quan Minh Nguyệt cũng giống như
người của hắn, đường hoàng, hoa lệ, khiến người khác nhìn không ra ý
tưởng chân thật trong đáy lòng.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn mặt
nàng chằm chằm chỉ trong chốc lát, thần sắc nàng vẫn giống như ba ngày
trước ở trong Kim điện đáp ứng một tiếng ‘Được’. Dường như mặc hắn nhìn thế sự xoay vần, nàng vẫn như thế. Hắn đột nhiên nheo mắt lại, hỏi:
“Tiểu nha đầu, nàng có muốn biết lai lịch chân chính của ống hoa ký
chúng ta vừa mới lắc không?”
Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nói: “Không muốn biết.”
“Không muốn biết? Vậy chính là muốn biết một chút ít?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhíu mày, không thích tia lạnh nhạt trong mắt nàng, tay ngọc búng lên
cái trán của nàng, sau đó tùy tiện nói: “Nàng không muốn biết, ta lại
muốn nói cho nàng biết.
Vân Thiển Nguyệt không thèm nói nữa, nếu hắn đã muốn nói, thì nàng nghe một chút cũng được.
“Ngày đông chí mười sáu năm trước, hiện tượng thiên văn đại biến, Cửu tiên
sơn sư tổ xem tinh tượng tại thiên sơn đài của núi Cửu tiên, lúc ấy nhìn lén được thiên cơ, nhìn thấy trời đất bị thất thải hà quang bao phủ,
mới dùng chân khí để hóa gỗ hoa lê thành một ống ký, giải đoán xâm văb.
Trong đó ‘Diễm quan quần phương’ là ký cuối cùng, ông gần như hao tổn
công lực nửa đời người mới có thể hoàn thành.” Thượng Quan Minh Nguyệt
giải thích.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, đông chí mười sáu năm trước là ngày nàng ra đời.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, ánh sáng trong mắt bỗng trở nên thâm thúy:
“Khi ấy Cửu tiên sơn sư tổ nói ký văn và tinh tượng như vậy theo phật
phổ của Cửu tiên sơn ghi chép lại chỉ xảy ra một lần vào hai ngàn năm
trước.”
Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, giễu cợt nói: “Cửu tiên sư tổ
và những người hướng phật qua các triều đại nếu như có bản lĩnh này, vì
sao không hạ sơn cứu những dân chúng chịu khổ, gặp khó khăn trong thiên
hạ? Cần gì giống như mèo ở trong núi xem thiên đạo, phật đạo?”
Thượng Quan Minh Nguyệt ngạc nhiên, chốc lát cười haha
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, không có tâm tình gì đặc biệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt cười to, hồi lâu mới dừng lại, sờ đầu Vân Thiển Nguyệt nói: “Thiển Nguyệt và ta thật tâm ý tương thông (hiểu rõ lòng nhau)
trước đây ta cũng hỏi Cửu tiên sư tổ như vậy. Sư tổ nói thần có thần
đạo, phật có phật đạo, tiên có tiên đạo, nhân có nhân đạo, tất cả đều
làm việc đúng chức trách của mình mà thôi. Tuy rằng sư tổ Cửu tiên sơn
qua nhiều thế hệ có thể nhìn thấy thiên cơ, cũng không làm quan, lý luận suông còn có thể nói một chút. Sau khi xuống núi, chỉ là một phật tử
trăm không dùng một mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, có thể nói như vậy, Cửu tiên sư tổ cũng được xưng là đắc đạo.
“Cảnh đêm hôm nay vô cùng tốt, ban nãy người ở cung Vinh Hoa nhiều, mặc dù
náo nhiệt nhưng cũng không có ý nghĩa, không bằng ta với nàng ở trong
viện này ngắm trăng uống hai bầu rượu đi.” Thượng Quan Minh Nguyệt đề
nghị.
“Không phải huynh cảm thấy mệt sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Hôm nay tâm tình tốt, không mệt.” Thượng Quan Minh Nguyệt buông tay nàng
ra, nhẹ phất ống tay áo, dặn dò Lục Chi đang đứng canh ở cửa: “Mang hai
bầu rượu và vài món ăn lên.”
“Dạ.” Lục Chi lên tiếng, lui xuống.
Thượng Quan Minh Nguyệt dẫn đầu đến bàn ngọc thạch cách đó không xa, Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, chỉ chốc lát sau, đi theo
Không bao lâu sau, Lục Chi dẫn người mang rượu và thức ăn lên, rượu là loại
thượng hạng được cất trong cung đình, đồ ăn là những món thượng hạng
được chiêu đãi trong tiệc rượu. Thượng Quan Minh Nguyệt nhàn nhã nâng ly với Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt như có như không nâng ly với
hắn.
Thượng Quan Minh Nguyệt nói về tình hình một năm đó hắn theo
Yến vương vào kinh thành Đông Hải, lợi dụng Tử Thư để thoát khỏi dự định lưu hắn ở lại hoàng cung của Yến vương và Đông Hải vương. Tuy rằng Đông Hải vương buông tha cho hắn, nhưng Yến vương lại không buông tha, hắn
vì tránh né Yến vương nên chạy đến Cửu tiên sơn. Bởi vì hắn hiểu biết
tinh tượng, trải rộng khắp thiên hạ, ngoại trừ Cửu tiên sơn và Vân sơn
Yến vương không thể chen tay đến. Thiên hạ không có chỗ hắn không tìm
được, hắn không biết Vân sơn ở đâu, chỉ có thể chạy đến Cửu tiên sơn.
Cửu tiên sơn là nơi phật đạo thanh tịnh, dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ
mà thu nhận người ngoài. Hắn trực tiếp tìm Cửu tiên sư tổ luận chiêu,
nếu như hắn thắng, Cửu tiên sư tổ phải theo hắn xuống núi để ứng phó với phụ vương hắn, nếu như hắn thua hắn sẽ ở lại Cửu tiên sơn bế quan một
năm, chuyện này đối với hắn mà nói, đều thắng hai đầu, mặc dù sư tổ Cửu
tiên sơn nhìn thấu hắn, nhưng vẫn đáp ứng. Kết quả, đương nhiên là hắn
thua, cho nên hắn theo Cửu tiên sơn sư tổ bế quan một năm.
Một năm sau, hắn biết phụ vương hắn chặn đường hắn ở bên ngoài Cửu tiên sơn.
Nên thầm nghĩ muốn thoát khỏi Cửu tiên sơn trước thời hạn. Dựa vào cổ
thư ghi ghép lại về Vân tộc, đi về phía trước sâu trong sương mù Cửu
Thiên cung tìm kiếm Vân Sơn.
Một năm sau, hắn cuối cùng tìm kiếm được Vân Sơn, qua lớp lớp cửa ải, vào Vân Sơn, ở đó suốt vài năm.
Vài năm sau, Yến vương phủ ở Đông Hải truyền ra tin Yến vương phi bệnh
nặng, hắn rời khỏi Vân Sơn trở về Yến vương phủ mới biết mình bị trúng
kế. Phải dùng thái độ cường ngạnh mới đạt được thỏa thuận năm năm với
Yến vương, mùa xuân mỗi năm phải trở về Yến vương phủ ở mấy ngày..
Giọng nói của hắn không còn mang vẻ trương dương nữa, nghe rất thanh nhuận,
ôn hòa, hiển nhiên cũng không có nghĩ sẽ trưng cầu ý kiến của Vân Thiển
Nguyệt, chỉ nói cho nàng biết những chuyện từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Có chỗ nói cặn kẽ, có chỗ bị hắn cố ý lướt qua, là những chuyện không
thể nói, không muốn để nàng biết.
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe, thấy Thượng Quan Minh Nguyệt được sống tùy ý mà hâm mộ.
So với hắn được tự mình quyết định cuộc sống hai mươi năm, nàng hỏng bét
đến không thể hỏng bét hơn, vẫn luôn mệt mỏi không nói nên lời, giống
như một con chim không bay được ra khỏi lồng chim, trước kia bay không
khỏi lồng chim của lão hoàng đế đã chết và tổ huấn của Dạ thị vào cung
làm hậu, sau đó bay không khỏi ràng buộc của trái tim, hôm nay lại không bay ra khỏi một cái lưới lớn có bố trí một bàn cờ.
Nhưng, thật sự không bay ra được sao?
Cũng không chính xác.
Con người sống cả đời, hình như luôn luôn vứt bỏ thứ gì đó, mới có thể có
được thứ khác. Đời trước, nàng vứt bỏ sinh mệnh và tiểu Thất, thành toàn niềm tin, đời này vứt bỏ thứ gì đó nàng cho rằng quan trọng nhất, mới
có thể thành toàn linh hồn bị giam cầm. của nàng
Cam lòng từ bỏ, mới có được.
Giờ phút này Vân Thiển Nguyệt đột nhiên cảm thấy vân đạm phong khinh, chân
chính đã hiểu rõ, nàng thấy Thượng Quan Minh Nguyệt say đến ngả nghiêng, nàng đặt chén rượu xuống, dùng giọng ôn hòa nói với hắn: “Đêm khuya
rồi, ngủ đi.”
Thượng Quan Minh Nguyệt gật đầu, chìa tay ra nàng: “Đỡ ta.”
Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, đưa tay đỡ hắn, một đại nam nhân như hắn, nhưng
lại như không có xương mà dựa cả vào nàng, không có chút mắc cỡ. Hai
người không bao lâu thì vào bên trong điện, cửa điện đóng chặt.
Lục Chi sai người thu thập đồ ăn thừa rồi lặng lẽ thối lui ra ngoài điện.
Đêm khuya dày đặc, hương hoa xuân nồng. Màn che màu vàng nhẹ nhàng rũ
xuống, Thượng Quan Minh Nguyệt rất nhanh liền ngủ sau, Vân Thiển Nguyệt
không buồn ngủ, nằm bên cạnh hắn lẳng lặng nhìn đỉnh điện.
Không bao lâu sau, từ thân thể hắn tản ra mây mù nhàn nhạt, bao phủ lấy nàng.
Vân Thiển Nguyệt hơi nghiêng đầu, dung nhan của Thượng Quan Minh Nguyệt
được bao phủ ở trong mây mù, mơ hồ không rõ. Nàng bỗng nhiên giật giật
ngón tay, phía trên đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng, truyền tới mi tâm
của hắn, vừa muốn phá vỡ cái gì đó, bỗng nhiên hắn nhíu mày, nàng lập
tức dừng lại.
Thời gian dường như dừng lại rất lâu, vừa tựa hồ giống như một cái chớp mắt.
Giây lát sau, Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm nhìn từ trên mặt hắn, cũng xóa
sạch ánh sáng ở tay, biến mất vô hình chỉ còn lại những làn khói nhàn
nhạt, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Đến canh ba, ngoài điện truyền
đến tiếng nói của Lục Chi, trong vẻ lành lạnh pha một chút gấp gáp: “Đế
sư, Thiển Nguyệt tiểu thư…”
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn về phía ngoài điện: “Chuyện gì?”
Lục Chi dường như giật nảy mình một cái, do dự một chút, thấp giọng nói:
“Vân vương phủ truyền đến tin tức, Thất công chúa sinh non, Vân phương
phủ đều đi mời tất cả thái y trong cung tới, Thất công chúa sợ là không
ổn, người và đế sư…”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngồi dậy, động
tác của nàng quá lớn, thức tỉnh Thượng Quan Minh Nguyệt, trong nháy mắt, hắn đưa tay níu nàng lại, ra lệnh: “Không được đi.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, sắc mặt mang chút mỏi mệt: “Con người sống
chết có số. Có một số việc nàng không thể chi phối.”
“Ta không tin cái gì gọi là thiên mệnh, ý trời, nếu như tin, có lẽ ta đã không xuất
hiện ở thế giới này rồi, nếu như ta tin, ta đã sớm là con dâu của Dạ
thị, nếu như tin, không biết ta đã chết mấy lần.” Vân Thiển Nguyệt thu
tay lại: “Buông ra.”
“Vân Thiển Nguyệt, hôm nay là đại hôn của ta và nàng.” Thượng Quan Minh Nguyệt nhắc nhở.
“Tẩu tẩu sống ta mới có thể đại hôn, nếu như tẩu tẩu chết, huynh nghĩ rằng
tiểu cô như ta có thể đại hỉ sao?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
Thượng Quan Minh Nguyệt mím môi, vẫn lắc đầu: “Nàng đi cũng không cứu được ai, chỉ tổn hại thân thể mà thôi.”
“Huynh cho rằng hôm nay huynh còn có thể nhốt ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhíu
mày, nhìn mi tâm của Thượng Quan Minh Nguyệt: “Mấy ngày nay, vì cứu ta,
huynh đã hao tổn không ít linh lực rồi?”
Thượng Quan Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, nàng thông minh như vậy làm gì?”
“Một là đứng lên đi với ta, hai là huynh ở lại chỗ này, huynh chọn một đi.”
Vân Thiển Nguyệt đã thành thói quen, mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại nhìn
thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nếu là trước đó vài ngày, nàng sẽ cho rằng
hắn ngủ chưa tỉnh, cảm giác uể oải khi mới ngủ dậy, nhưng mấy ngày nay,
nếu nàng tiếp tục cho là vậy, thực là buồn cười. Hằng đêm hao tổn linh
lực vì nàng như thế, sao hắn có thể không hao mòn? Không mệt mỏi?
“Một công chúa Dạ thị mà thôi.” Thượng Quan Minh Nguyệt nhấn mạnh: “Vẫn không đáng để nàng cứu.”
“Ta chỉ biết nàng ấy là thê tử của ca ca ta, đáng để ta cứu.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn thấy tia bướng bỉnh trong mắt nàng, bất đắc dĩ ngồi dậy, theo nàng xuống giường, ra khỏi phòng.
Bên ngoài, đêm lạnh như nước, màn đêm mông lung như khói ập xuống, lạnh khe khẽ.
Lục Chi đứng ở cổng, thấy hai người đi ra, lập tức chào, nhẹ giọng nói:
“Hoàng thượng nhận được tin tức đã đến Vân vương phủ, Lục công chúa cũng gấp gáp rời khỏi cung.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn chằm chằm
Lục Chi trong chốc lát, bỗng nhiên cười: “Cuối cùng ở Vân vương phủ đợi
một người hai mươi năm.” Dứt lời, hắn làm như không thấy vẻ mặt trắng
nhợt của Lục Chi kéo Vân Thiển Nguyệt ra khỏi đế tẩm điện.
Cửa cung mở ra, hai người đi ra khỏi hoàng cung, chẳng bao lâu thì tới Vân vương phủ.
Cửa lớn Vân vương phủ mở ra, mấy thớt ngựa dừng trước cửa phủ, bên trong
phủ đèn đuốc sáng trưng. Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt đi
thẳng đến Tây Phong Uyển, không bao lâu đi tới Tây Phong Uyển, trước
viện có rất nhiều người.
Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn, Dung
Phong, Lãnh Thiệu Trác, Lục công chúa và một đám nha hoàn tôi tớ của Vân vương phủ. Cổng nhà chính ra ra vào vào, người bưng nước đi vào trong,
bưng máu đi ra ngoài.
Không thấy bóng dáng của Vân Ly, chắc đang ở bên trong nhà chính.
Bên trong nhà chính im hơi lặng tiếng, ngay cả tiếng kêu khóc của Thất công chúa cũng không nghe thấy.
Nhìn thấy Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt đi tới, Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại trước tiên, đáy mắt hắn hiện lên tia bi thương, trước ngọn đèn sáng hiện lên hết sức rõ nét, theo hắn quay đầu, những người khác
cũng quay đầu lại.
“Vân Thiển Nguyệt…ngươi…. ngươi đã đến rồi,
mau… mau đi cứu muội muội. Nhất định phải cứu muội…” Lục công chúa thấy
nàng đi tới, lập tức chạy tới chặn ngang níu nàng lại, nước mắt rơi đầy
mặt của nàng, giống như người sắp chết chìm bắt được cây gỗ, nói năng
không đầu không đuôi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, trên mặt nàng ta quả thật đang bộc lộ tâm tình của người có người thân đang chần chừ ở
quỷ môn quan, nữ nhi hoàng gia không có tình thân, khi Thanh Uyển công
chúa chết, nghe nói Lục công chúa chưa từng chảy một giọt nước mắt, suy
cho cùng, hôm nay không giống như ngày xưa, Thất công chúa là muội muội
ruột của nàng ta, nàng gật đầu một cái: “Ta vào xem một chút, nếu tẩu
tẩu có thể sống, ta nhất định sẽ không để tẩu ấy chết.”
Lục công chúa ngạc nhiên nhìn nàng, buông tay nàng ta, nhường đường cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt muốn bỏ qua Thượng Quan Minh Nguyệt nhưng lại bị níu lại
thật chặt, nàng nhìn hắn một cái, chỉ có thể mặc cho hắn theo nàng vào
trong nhà.
Hai người vừa mới tới cửa, Dạ Khinh Nhiễm đã phất tay
cản bọn họ lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Tiểu nha đầu, muội…” Hắn
dường như muốn ngăn cản, lại thấy thần sắc trong mắt nàng, bỗng nhiên
buông tay xuống dặn dò: “Liệu sức mà làm.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt dặn dò: “Thượng Quan đế sư,
trẫm sẽ không vào, ngươi hãy trông nom muội ấy thật tốt.”
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói gì theo Vân Thiển Nguyệt vào trong phòng.
Lục công chúa muốn đi theo vào, nhưng Dạ Khinh Nhiễm đã phất tay ngăn nàng lại: “Lục công chúa đừng đi vào.”
“Không được, ta muốn đi vào.” Lục công chúa, khóc lắc đầu nói.
Lãnh Thiệu Trác đi tới kéo Lục công chúa, ôn hòa nói: “Nàng đi vào trong
cũng không giúp được một tay, không bằng chúng ta chờ ở chỗ này, người
tốt sẽ được trời phù hộ. Thất công chúa từ trước đến nay luôn kiên
cường, có thể sẽ vượt qua thôi.”
Lục công chúa biết mình đi vào cũng vô dụng, dừng bước, gật đầu.
Dung Phong nhìn góc áo Vân Thiển Nguyệt biến mất bên trong phòng, trong mắt hiện lên tia lo lắng.
Bên trong phòng, hai gã thái y, hai bà mụ, Vân Ly ngồi ở đầu giường ôm lấy
Thất công chúa, sắc mặt sương giá trắng như tờ giấy, và đối lập với nét
mặt trắng bệch của hắn là một giường đầy máu.
Cả khuôn mặt Thất
công chúa chôn ở trong lòng Vân Ly, không có chút thanh âm, gần như trở
thành huyết nhân, ngoài trừ cái bụng bên ngoài nhô thật cao, thì gần như không nhìn ra đây là một người.
Thượng Quan Minh Nguyệt dừng chân lại, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hất tay hắn ra, trong khoảnh khắc đi tới trước giường.
Bà mụ kêu “Công chúa cố gắng dùng sức.” Thế nhưng chỉ nghe thanh âm run
rẩy, cũng hết sức không có sức. Hai gã thái y đứng ở đầu giường, mồ hôi
đầy đầu, thân thể run rẩy, bó tay hết cách.
“Đều đi ra ngoài.” Vân Thiển Nguyệt khẽ quát một tiếng, hết sức tỉnh táo.
Bà mụ và thái y đều đồng thời giật mình, quay đầu lại, thấy Thượng Quan
Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt, không biết là sợ hay như thế nào đều
quỳ xuống trên mặt đất.
“Cút ra ngoài.” Thượng Quan Minh Nguyệt đi tới phía sau Vân Thiển Nguyệt, thấy tình hình như vậy, không hề nhẫn
nại mà vung tay áo, mấy người bị hắn đá ra ngoài cửa, ‘phanh’ một tiếng
cửa phòng trong đóng thật chặt. Mấy người ngã trên mặt đất ở trong sân.
“Muội muội.” Vân Ly khẽ kêu, đêm hôm qua ở Vinh Hoa cung, còn là công tử ôn
hòa, khiêm tốn, nửa đêm, hắn tựa như đã gầy như da bọc xương, hai cặp
mắt vô thần, tận mắt nhìn thấy Thất công chúa như vậy, đối với hắn là
một loại dày vò.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy hắn như vậy, đang muốn nói chuyện, Thất công chúa bỗng nhiên suy yếu nói một câu: “Là muội
muội…Tới sao…Bảo chàng ấy…bảo chàng ấy đi ra ngoài.”
Tuy rằng nàng ấy chưa nói là ai, nhưng Vân Thiển Nguyệt biết đang nói đến Vân Ly.
Thất công chúa có lẽ không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình, càng không muốn hắn chịu đựng dày vò như vậy.
“Ta không đi!” Vân Ly lắc đầu, ôm Thất công chúa không buông tay: “Nàng đừng đuổi ta.”
“Chàng không đi…Ta chết cũng không…” Thất công chúa rõ ràng đã không còn hơi
thở hòa nhã của người, nhưng không biết khí lực từ đâu tới, đẩy Vân Ly
ra, đẩy hắn xuống giường, ngã trên mặt đất.
Vân Ly dường như không biết đau, lập tức đứng lên.
Thượng Quan Minh Nguyệt bắt hắn lại, tức giận khiển trách: “Muốn ở đây thì cứ ở lại, nhưng huynh cứ ôm nàng ta như thế thì làm sao để cho người khác
cứu nàng ta được? Hãy đứng đó đi, muốn nhìn thì cứ nhìn, không muốn nhìn thì nhắm mắt lại. Là một người đàn ông phải đứng thẳng, một nữ nhân mà
thôi, có cái gì đáng ngại.”
Vân Ly dừng lại, thống khổ nhìn Thất công chúa.
Người Thất công chúa mặc dù biến thành huyết nhân, nhưng vẫn chưa rời rạc, có phần trong trẻo, nàng liếc nhìn Vân Ly một cái, thấy hắn không tiến lên nữa, bị Thượng Quan Minh Nguyệt níu lại, cuối cùng nàng cũng không đuổi hắn đi, mà cố sức nhẹ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội… Ta
biết mình không sống được, trong lòng ta hiểu cơ thể mình hơn ai
khác…Hôm nay chính là đại nạn của ta…”
“Tẩu đừng nói chuyện, muội
sẽ cứu tẩu, dù nghịch trời cải mệnh muội cũng nhất định sẽ cứu sống tẩu” Trong tay Vân Thiển Nguyệt ngưng tụ một đoạn mây mù, trong khoảnh khắc
trùm lên bụng của nàng ta, im lặng nhìn nàng: “Trước đây muội không có
năng lực, nhưng hôm nay có, vẫn có thể cứu tẩu”
Ánh mắt Thất công
chúa bỗng nhiên hiện lên tia sáng, nhưng chốc lát sau lại biến mất, nàng cố sức nắm lấy tay của Vân Thiển Nguyệt, ngăn cản nàng, lắc đầu, nhẹ
giọng nói: “Muội biết không? Từ ngày đó tẩu nhận được thánh chỉ gả cho
ca ca muội, tẩu cũng biết có một ngày mình sẽ chết. Ngày đó cũng có thể
dài, cũng có thể ngắn, lâu thì mười năm, ngắn thì một năm. Tẩu cuối cùng chỉ có thể sống một năm.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn cô.
“Ngày
đó, tất cả công chúa và hoàng tử được sinh ra trong hoàng thất, đã quyết định số phận của mỗi người bọn ta, mà vận mệnh của ta, chính là gả vào
Vân vương phủ…” Ánh mắt Thất công chúa hiện lên một tia giễu cợt: “Thanh Uyển thích Vân Mộ Hàn mười năm, năn nỉ phụ hoàng vô số lần, nhưng phụ
hoàng thờ ơ, bởi vì ta mới là người gả vào Vân vương phủ. Khi ta mới
sinh ra, phụ hoàng đã lệnh cho người trước đây vẫn còn là Tần thừa tướng dùng chú thuật Nam Cương hạ độc Vô tử. Loại chất độc này, không chỉ độc chính mình, cũng độc người mình gả cho. Ông ấy muốn thế tử Vân vương
phủ phải tuyệt hậu.”
Trong nháy mắt mặt của Vân Thiển Nguyệt trở
nên lạnh lẽo, tuy rằng đã biết nàng ta trúng độc rất sâu, nhưng vẫn
không nhịn được cảm thấy lạnh tâm.
“Mặc dù ta là công chúa, tuy
giả ngây giả dại ở khuê phòng, nhưng cũng không phải không biết gì, mười năm nay, tuy rằng ta sống không đúng tí nào, thế nhưng có một việc mà
ta làm được, chính là đọc hàng ngàn quyển sách, gồm có bí tàng chú thuật Nam Cương trong hoàng cung, kể cả y thuật chữa bệnh. Mỗi lần đến đêm
trăng tròn, thân thể ta sẽ cảm thấy khó chịu, năm này tháng nọ, ta cũng
biết do chú thuật Nam Cương, nhưng trong chú thuật Nam Cương có cả trăm
nghìn loại, ta không biết là loại nào, cuối cùng khi công chúa Nam Cương Diệp Thiến đến Thiên Thánh, xuất hiện ở trong hoàng cung, ta âm thầm
tìm được nàng ấy, mới biết là độc Vô Tử.”
Thất công chúa có lẽ vì
vô lực nên không thể ngăn cản Vân Thiển Nguyệt truyền linh thuật qua cho nàng, khiến nàng dễ chịu hơn, lời nói cũng lưu loát: “Nhưng độc Vô tử
là cấm thuật tà ác, theo lời Diệp Thiến nói, nếu giải, nhất định sẽ có
tổn thương căn bản, nàng ấy đương nhiên sẽ không vì giải chú thuật cho
ta mà phá hủy tu vi của mình, ta không có lòng hại người, đương nhiên
cũng không muốn chết, vì thế, sau khi chúng ta thương lượng đã đạt được
thỏa thuận, ta dùng Vân Mộ Hàn phu quân đã định trước để đổi lấy một
viên thuốc từ nàng ta. Nàng ta dẫn thế tử vương phủ Vân Mộ Hàn đi, ta
mới có thể có thuốc không làm tổn hại phu quân tương lai của ta, thế
nhưng thuốc này không được phép mang thai, nếu không sẽ một xác hai
mạng.” Dứt lời nàng thấp giọng nói:
“Khi đó, ta muốn gả cho Dung Phong, làm sao có thể làm tổn thương hắn?”
Vân Thiển Nguyệt cong môi lên, người khiến nàng khốn đốn, giày vò tất cả
trong lồng giam suốt mười năm, là nữ tử Thiên Thánh, cũng là Thất công
chúa. Nàng tin tưởng nàng ấy nói sự thật, Vân Mộ Hàn là người Diệp Thiến cần, cô ta dẫn hắn đi. Còn nàng thì chờ Dung Phong, Nếu như khi đó,
Thất công chúa tỉnh lại, yêu cầu gả cho Vân Mộ Hàn, thì nước cờ chôn
giấu suốt mười năm của lão hoàng đế sao có thể vô dụng? Có lẽ, làm thế
nào lão cũng sẽ không để Diệp Thiến đưa Vân Mộ Hàn đi, mà sẽ lợi dụng
nàng để mua chuộc Dung Phong.
“Sau này, khi Dung Phong trở về, ta ở chung với hắn hai ngày mới biết được, là ta ngu ngốc nằm mơ giữa ban
ngày mà thôi, phụ hoàng vốn cũng muốn thu phục Dung Phong, nhưng phát
hiện không làm được, mà muội xem trọng Vân Ly, nên mới dời nước cờ sang
Vân Ly. Ta đương nhiên phát huy tác dụng, ta nhìn thấu mưu tính của phụ
hoàng, nên chủ động thỉnh cầu gả cho Vân Ly. Ông đương nhiên đáp ứng.”
Thất công chúa không nhìn Vân Ly, tự ý nói: “Dự định trước kia của ta, tương lai sau khi đại hôn, chúng ta sẽ luôn tôn kính như tân (*) là được rồi, phụ hoàng sẽ có ngày già đi, ta sẽ nạp thêm vài phòng tiểu thiếp cho
chàng ấy, chàng sẽ không bị thuốc của ta làm tổn thương, đương nhiên sẽ
có con. Ai ngờ người định không bằng trời định, ngày đại hôn, chàng liền nói cho ta biết, cuộc đời này bằng lòng chỉ cưới một mình ta, cuối cùng ta cũng bị lún vào, ở đâu cũng chết, cũng đồng ý sẽ sinh cho chàng một
đứa con…”
“Đừng nói nữa!” Vân Ly cắt ngang lời Thất công chúa
Thất công chúa cuối cùng cũng chuyển tầm mắt sang hắn, lộ ra vô hạn yêu
thương và lưu luyến, hai giọt lệ ở khóe mắt lăn xuống, nàng ta nhẹ giọng nói: “Ta biết ở trong lòng chàng ấy, muội muội còn quan trọng hơn so
với người thê tử như ta. Chàng ấy cưới ta, cũng bởi vì muội muội chàng
ấy lựa chọn ta, nhưng đại hôn cho đến nay, chàng ấy đối xử với ta tốt
đến không thể tốt hơn. Hạnh phúc một năm nay của ta, để bù đắp cho ngày
xưa. Trước đây, ta thường nghĩ, đời người quá dài, quá khổ, không có chỗ để ta yêu, hôm nay mới biết đời người quá ngắn, tình yêu ta lại quá
dài, ta vừa bằng lòng dùng tính mạnh để lại cho chàng ấy một chút huyết
mạch, ta rốt cuộc cũng xóa bỏ được bóng dáng của Dung Phong, yêu chàng
ấy…”
Vân Ly tựa hồ cũng không chịu nổi nữa, hắn hất Thượng Quan Minh Nguyệt ra rồi xoay người đi khỏi phòng.
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt Thất công chúa, dường như dùng hết sức lực nắm
lấy tay của Vân Thiển Nguyệt, nói ra câu nói sau cùng: “Muội muội, ta
đi…Muội…Giúp ta… Giữ lấy đứa bé…Chàng ấy…Nếu có thuốc gì có thể quên ta, cho chàng uống một viên, để chàng ấy cưới thêm một cô gái tốt đi!”
Giây lát sau, bàn tay rơi xuống, người qua đời.