Edit: Xuân ÁiBeta: LeticiaTrước sau có hai đạo tin khẩn cấp tám trăm dặm, nội tâm quần thần đồng loạt run lên.
Dạ Khinh Nhiễm dừng nói, ánh mắt nhìn về hướng cửa đại điện điện, sự vui vẻ trên mặt đã thu hồi, giọng nói có chút trầm xuống: “Tuyên!”
Một gã nội thị hô lớn: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên.”
Không bao lâu sau, một binh lính chạy lên đại điện, phù một tiếng quỳ gối lên điện, bẩm báo nói: “Hoàng thượng, tám trăm dặm khẩn cấp, Bắc Cương bạo loạn.”
Lời vừa nói ra, quần thần đồng loạt cả kinh. Bắc Cương vẫn là đất tư phong của An vương Dạ Thiên Dật, trước kia vẫn luôn do An vương quản hạt, cơ hồ không chịu quy chế của triều đình, hiện tại An vương đã chết, Hoàng thượng lại không phái người khác đến Bắc Cương để cai quản, không nghĩ mới ngắn ngủn mấy ngày, Bắc Cương vậy mà phát sinh bạo loạn.
Dạ Khinh Nhiễm có chút nhướng mày: “Người nào gây ra?”
Tên lính kia lập tức nói: “Người phòng thủ bên cạnh Bắc Cương báo lại tin tức, hiện tại ở Bắc Cương có lưu truyền một câu chuyện, nói An vương bị Hoàng thượng xa lánh trong triều, mới khiến An vương bị Cảnh thế tử giết chết ở rừng hoa đào mười dặm. An vương tại Bắc Cương được dân chúng Bắc Cương kính yêu, hiện tại dân chúng Bắc Cương bạo loạn, dựng cờ muốn Hoàng thượng lấy lại công đạo cho An vương.”
Dạ Khinh Nhiễm gật gật đầu, khoát tay với tên lính kia: “Trẫm đã biết, lui ra đi.”
Tên lính kia cung kính đứng dậy, lui xuống.
Quần thần đều lộ thần sắc lo lắng, vừa mới giải quyết Lý Kỳ phản loạn ở ngàn dặm Tây Nam, hiện nay Bắc Cương lại xảy ra nội loạn, Bắc Cương lại không giống với Tây Nam xa xôi là nơi nghèo nàn cùng cực, tuy Bắc Cương đã từng được mệnh danh là miền đất nghèo, nhưng trải qua năm năm Dạ Thiên Dật đến thống trị, sớm đã khác xưa, hôm nay Bắc Cương, nói một câu không quá, có thể coi là vùng đất tốt nhất của Thiên Thánh, tuy không thể so sánh với Kinh thành phồn hoa, nhưng mưa thuận gió hòa, là thiên đường của dân chúng, năm trước phát lũ lụt nạn tuyết lớn, rất nhiều lưu dân đều dũng mãnh chạy đến Bắc Cương. Nếu nói Bắc Cương loạn, có thể nguy hại đến một phần ba giang sơn Thiên Thánh. Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm lướt qua quần thần, khẽ cười một tiếng với Dung Phong: “Hôn may có liên tục hai tin khẩn cấp tám trăm dặm, xem ra không phải là thời điểm bàn chuyện lập hậu rồi, Phong thế tử, thành Thanh Sơn ngươi có thể đi trợ trận, vậy đối với Bắc Cương có kế sách gì hay không?”
Dung Phong thấy sắc mặt mỉm cười của Dạ Khinh Nhiễm, lại nhìn thoáng Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng mỉm cười nhìn qua hắn, tựa hồ hai người không để ý mấy đến phản loạn ở Bắc Cương không để ý mấy, sắc mặt hắn không tốt mà nói,: “Tuy Bắc Cương vẫn do An vương thống trị, nhưng khi trước Thiển Nguyệt tiểu thư trợ giúp An vương năm năm, tham gia sâu vào sự tình Bắc Cương. Ở đất phong Bắc Cương có rất nhiều thủ hạ của An vương đều gặp Thiển Nguyệt tiểu thư, có lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư có biện pháp ứng đối bạo loạn ở Bắc Cương. Thần cho rằng, hai chuyện này, tuy là chuyện lớn, nhưng có thể giải quyết, không ảnh hưởng đến chuyện Hoàng thượng lập Hậu.”
Dạ Khinh Nhiễm “Ah?” một tiếng, cười nhìn Dung Phong.
Dung Phong nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nói rõ từng câu từng chữ: “Quốc sự gia sự thiên hạ sự, Hoàng thượng nhanh chóng hạ chỉ, sau khi lập Thiển Nguyệt tiểu thư làm Hậu, Thiển Nguyệt tiểu thư mới danh chính ngôn thuận trở thành mẫu nghi thiên hạ, ra sách lược cho Bắc Cương.”
“Xem ra hôm nay Phong thế tử không đạt được mục đích không bỏ qua rồi.” Dạ Khinh Nhiễm nghiêng đầu nhìn về Vân Thiển Nguyệt, buồn cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, cười gật đầu nói: “Đối với Bắc Cương, ta thật sự có sách lược.”
Dung Phong lại một lần nữa thỉnh chỉ: “Thỉnh Hoàng thượng lập tức hạ chỉ sắc phong! Thần nhất định vì Thiên Thánh, vì Hoàng thượng, vì Hoàng hậu cúc cung tận tụy.”
“Thỉnh Hoàng thượng lập tức hạ chỉ sắc phong! Bọn thần nhất định vì Thiên Thánh, vì Hoàng thượng, vì Hoàng hậu cúc cung tận tụy.” Cả triều thần nghe Vân Thiển Nguyệt nói có sách lược với Bắc Cương, trong lòng đồng loạt liền buông lỏng, âm thanh hữu lực thỉnh chỉ vang lên một lần nữa.
Dạ Khinh Nhiễm mấp máy môi, cười nói: “Các ái khanh đã đồng tâm hiệp lực như thế, sức mạnh như thành đồng, tâm ý thành khẩn, trẫm…”
“Báo!” Bên ngoài có một tiếng hô to.
Quần thần kích thích đồng loạt quay đầu lại, trong tâm đều nghĩ hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?
Dạ Khinh Nhiễm dừng nói lại, bỗng nhiên cười nói: “Xem ra thời tiết hôm nay quá tốt, tin tức theo nhau đi đến, thật sự là náo nhiệt a!”
Lông mày Dung Phong không khỏi nhíu chặt.
Quần thần không nói gì, trong tâm phát ra một cỗ cảm giác quái dị, ngày xưa tảo triều, cũng không có nhiều sự tình đến vậy, hôm nay chẳng hiểu sao từng chuyện cứ nối tiếp nhau đến một chỗ? Đầu tiên là Cảnh thế tử phá được thành Thanh Sơn, sau đó dân chúng Bắc Cương vì lấy lại công đạo cho An vương mà bạo loạn, lần này lại là chuyện gì đây?
“Tuyên!” Dạ Khinh Nhiễm lười biếng ngồi ở trên ghế khoát khoát tay nói.
Nội thị một lần nữa hô to.
Không bao lâu sau, một tên lính đi vào, không phải mặc trang phục tám trăm dặm khẩn cấp, là mặc trang phục binh sĩ thủ vệ, hắn trình lên một tấm lệnh bài, quỳ gối giữa Kim điện, bẩm báo: “Hoàng thượng, Đông Hải Tử La công chúa đang ở cửa thành chờ cầu kiến.”
Dạ Khinh Nhiễm khiêu mi: “Đông Hải Tử La công chúa?”
“Đúng vậy.” Người nọ giơ lệnh bài lên nói: “Thuộc hạ đã xác nhận thân phận của nàng, là Tử La công chúa không thể nghi ngờ gì nữa.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn qua tấm thẻ bài kia, đưa mắt cho tên thái giám, hắn đang đứng hầu lập tức đi xuống bậc thang, mang tấm thẻ bài kia lên cho Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm tiếp nhận lệnh bài nhìn thoáng qua, đưa cho Vân Thiển Nguyệt ngồi bên cạnh.
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy lệnh bài nhìn trái nhìn phải một chút, gật gật đầu: “Đúng vậy, là lệnh bài của Tử La công chúa.”
“Nàng ta tới làm gì?” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một lát, cười nói: “Mời vào hỏi một chút là sẽ biết không phải sao.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn tên lính kia: “Nàng có nói ý đồ đến đây không?”
Tên lính kia lắc đầu: “Tử La công chúa không nói, nàng ta chỉ xưng mình là Tử La công chúa, trong tay có thư của Đông Hải Vương, muốn gặp Hoàng thượng.” Dứt lời hắn còn bổ sung: “Nói để Hoàng thượng tuyên gặp nàng trên Kim điện, nàng là vì quốc sự mà đến, đại biểu cho Đông Hải.”
Dạ Khinh Nhiễm ngưng lông mày, tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế, giống như đang suy nghĩ ý đồ của Tử La công chúa đến đây, cũng không hạ chỉ tuyên gặp.
Vân Thiển Nguyệt nhớ đến Tử La dẫn một vạn binh mã đến chặn đường Dạ Khinh Nhiễm ở Mê vụ lâm, về sau bị nàng dọa đi, hôm nay lại đi đến Thiên Thánh, trong tay còn cầm thư của Đông Hải vương? Đến cùng là có chuyện gì đây?
Lúc này Dung Phong cũng không còn nhắc đến chuyện lập hậu nữa, hỏi tên lính thủ thành: “Tử La công chúa mang bao nhiêu người đến?”
“Hồi Phong thế tử, chỉ có một mình nàng.” Người kia nói.
Dung Phong quay lại nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Hoàng thượng, nếu Tử La công chúa vì quốc sự mà đến, nói rõ trong tay có thư của Đông Hải vương, tự nhiên không thể không tuyên gặp được. Thần thỉnh chỉ ra khỏi thành nghênh đón Tử La công chúa.”
Ý của hắn chính là đi trước để do thám tình hình.
Dạ Khinh Nhiễm suy tư một lát, gật đầu, khoát tay ra lệnh cho Dung Phong: “Đã như vậy, vất vả cho Phong thế tử rồi.”
Dung Phong đứng thẳng người lên, đi ra ngoài điện. Tên lính kia cũng đứng dậy đi theo.
Dạ Khinh Nhiễm uy nghiêm khoát tay với quần thần đang quỳ trên mặt đất: “Tất cả đứng lên! Trẫm thấy hôm nay không phải là thời cơ bàn về sự tình lập hậu, vội vàng không được, ngày khác nói sau.”
Quần thần cũng biết hôm nay xem ra không được, nhất tề đứng lên.
Vân Ly và Lãnh Thiệu Trác cũng không quá tình nguyện mà đứng dậy, bọn họ nghe được từ miệng của Dung Phong nói, nếu không gả cho Dạ Khinh Nhiễm, Vân Thiển Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên, hôm nay cũng theo Dung Phong kiên trì thỉnh chỉ, nhưng bị nhiều sự tình liên tiếp đánh gãy, xem ra là không thể gấp gáp được.
Tử La công chúa đã yêu cầu gặp trước điện, trong tay nàng cầm thư của Đông Hải vương, đại biểu cho Đông Hải mà đến, tự nhiên không thể đối đãi chậm trễ được. Vì vậy, Dạ Khinh Nhiễm không cho tan triều, cả triều thần đứng ở đại điện đợi.
Qua hơn nửa canh giờ, ngoài điện truyền đến tiếng hô to: “Tử La công chúa xin yết kiến.”
Dạ Khinh Nhiễm bày ra bộ dáng uy nghiêm, trầm giọng nói: “Tuyên!”
Thái giám truyền lời ra ngoài, không bao lâu sau, Dung Phong mang theo một nữ tử mặc một thân nữ trang tiến vào đại điện. Đổi đi một thân nam trang, dung mạo của Tử La đang mặc nữ trang tuy không bằng Lạc Dao công chúa quốc sắc thiên hương, nhưng hoàn toàn hơn hẳn một đám công chúa trong cung Thiên Thánh và con gái các tiểu thư khuê các đại thần. Một thân váy hồng phấn, như một đóa hoa nở rộ, nhất là nàng có đôi mắt rất linh động, thoạt nhìn nàng hết sức xinh đẹp.
Nàng tiến vào điện, lập tức thu hút ánh mắt của quần thần.
Trong triều, đại đa số mọi người đều biết Tử La công chúa, lần thứ nhất là nàng giả nam trang, mọi người đều cho rằng là tiểu công tử đến kinh thành, suy đoán thân phận của hắn, lần thứ hai, nàng theo Lạc Ngọc đến tìm Vân Thiển Nguyệt luận kiếm, hủy bỏ hôn ước giữa Đông Hải và Cảnh thế tử, về sau Ngọc Tử Tịch đến Thiên Thánh tìm Tử La công chúa, khi đó mọi người mới giật mình hóa ra tiểu công tử là con gái, lại là Đông Hải công chúa. Khi đó vì tìm nàng, Thiên Thánh còn huyên náo một hồi, không nghĩ hôm nay lại một mình nàng xuất hiện trên đại điện.
Một đóa kiều hoa, đoan trang rực rỡ, dù không khuynh quốc, nhưng cũng có thể khuynh thành.
Trong lòng mọi người đều không khỏi nghĩ đến, Đông Hải quả nhiên là đất mỹ nhân.
“Tử La bái kiến Hoàng thượng Thiên Thánh!” Ngọc Tử La đi đến đại điện, dùng lễ nghi Đông Hải hai nước giao bang thi lễ với Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói uyển chuyển hàm xúc, với bộ dáng côn đồ lúc trước, phảng phất như hai người khác nhau.
Dung Phong dừng bước sau lưng Ngọc Tử La, nhìn thân ảnh nàng đoan trang, sắc mặt hết sức khó coi.
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm liếc xéo qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng có chút nhíu mày, hắn híp mắt, giọng nói trong trẻo vang lên: “Tử La công chúa miễn lễ, một mình đến Thiên Thánh, nói rõ là đến gặp Trẫm, không biết ý của công chúa là gì?”
Ngọc Tử La đứng thẳng người lên, nhìn về phía bên trên, khuôn mặt lúc mặc nam trang tuấn mỹ tuyệt luân, lúc mặt nữ trang, nhạt thi chế phấn, nét đẹp mày ngài, hết sức xinh đẹp tuyệt trần, nàng mỉm cười, điệu bộ của công chúa một nước không chênh lệch với quý khí đoan trang của Lạc Dao, giọng nói thanh lệ: “Bổn công chúa đã mấy lần gặp Hoàng thượng, âm thầm ngưỡng mộ trong lòng, tâm tư hồn khiên mộng nhiễu, cố ý muốn gả cho ngài. Hôm nay đến đây, được sự cho phép đặc biệt của Phụ hoàng, muốn Đông Hải cùng Thiên Thánh kết thân. Ta cùng Hoàng thượng gắn bó suốt đời.”
Một lời nói ra, cả sảnh đường đều sợ hãi.
Từ xưa thấy hai nước vì mối giao bang là kết nhân duyên đấy, nhưng chưa thấy một nữ tử nào một mình đến đây để cầu thân cho mình cả. Lại còn là công chúa của một nước. Hơn nữa, còn là hôm nay, quần thần đang khuyên Hoàng thượng lập hậu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngọc Tử La, thật sự khó hình dung nàng trước kia mặc nam trang với bây giờ là cùngmột người.
Ngọc Tử La đứng đó, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, một đôi mắt đẹp, tràn đầy thành ý khẩn thiết.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười, chậm rãi nói: “Trẫm nhớ rõ mấy ngày trước Tử La công chúa dẫn đầu một vạn nhân mã chặn đường trẫm tại mê Vụ lâm, muốn tìm trẫm báo thù, một bộ dạng muốn chém giết, vì sao trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, liền sửa lại ước nguyện ban đầu, nói trong lòng ngưỡng mộ trẫm?”
Sắc mặt Ngọc Tử La không đổi, trong trẻo nói: “Yêu càng sâu, càng nóng vội, Hoàng thượng phải hiểu chứ? Ngày đó ta chặn đường ngươi, tự nhiên là do trong lòng ái mộ, muốn ở chung với ngươi, chặn đường không thành, đương nhiên phải xin thư hàm từ Phụ hoàng, đến Thiên Thánh rồi.”
Dạ Khinh Nhiễm “Ah?” một tiếng: “Nghe nói Tử La công chúa là luôn theo bên người Đông hải Hoa vương dạy bảo, tính tình Hoa vương khó dò, bất cần đời, thích đùa giỡn. Tử La công chúa mới gặp trẫm có vài lần, không phải là nói đùa đấy chứ?”
“Ta có thư của phụ hoàng, có đóng dấu ngọc tỷ đấy, Hoàng thượng cho rằng ta nói đùa hay sao?” Ngọc Tử La từ trong lòng lấy ra một phong thư dâng lên.
Thái giám đứng bên người Dạ Khinh Nhiễm lập tức đi xuống lấy thư.
Ngọc Tử La tránh tên thái giám kia, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Thư của Phụ hoàng ta, Hoàng thượng không nên tự mình xuống lấy hay sao?”
Tên thái giám kia lập tức rụt tay về, nhìn lên phía Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử La, từ trên người hắn phát ra cỗ uy áp về phía nàng, quần thần bên dưới có chút chịu không nổi, thân thể phát run, mà nàng đứng ở nơi đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, dường như không hề bị ảnh hưởng, một lát sau, Dạ Khinh Nhiễm rút uy áp, nói một tiếng ‘Được”, đi xuống thềm ngọc.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ghế, không có hành động gì, sắc mặt cũng không nhìn ra cảm xúc gì.
Dạ Khinh Nhiễm đi đến trước mặt Ngọc Tử La, vươn tay ra với nàng, Ngọc Tử La cũng không làm khó gì thêm giao thư hàm trong tay cho hắn. Hắn cầm lấy rồi mở ra, đích thật là một tờ công văn, phía dưới có đóng dấu ấn tỷ của Đông Hải Vương. Hắn nhìn chằm chằm vào cái thư hàm kia trong chốc lát, quay người đi về phía long ỷ, đưa thư cho Vân Thiển Nguyệt xem.
Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận thư, sắc mặt nhàn nhạt xem.
Ngọc Tử La tựa hồ lúc này mới nhìn đến Vân Thiển Nguyệt ngồi kế bên, nhướng mày với nàng: “Cảnh thế tử phi, dùng thân phận của ngươi, hình như không nên ngồi ở đây a? Vị trí của ngươi không phải là nên ngồi ở bên cạnh Mộ Dung hậu chủ sao?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn La Tử Ngọc, không nói gì.
Lúc này giọng nói lạnh lùng của Dung Phong vang lên: “Cảnh thế tử cùng Cảnh thế tử phi đã hòa ly, hiện tại nàng đã không còn là Cảnh thế tử phi nữa.”
“Hòa ly?” Nàng không tin quay người lại nhìn Dung Phong, kinh ngạc nói: “Thật sao? Mấy ngày trước ta mới ở chỗ Cảnh thế tử, chính miệng hắn nói bọn hắn không có hòa ly đấy! Tin hòa ly kia là do có người bịa đặt truyền ra mà thôi.”
Sắc mặt Dung Phong khó coi, cười lạnh chất vấn: “ Tử La công chúa có ý gì? Trong lòng vừa mới nói ngưỡng mộ Hoàng thượng của ta xong, rồi lại từ chỗ của Cảnh thế tử đến. Điều này khiến cho ta không khỏi không suy nghĩ, phải chăng Tử La công chúa đã đầu phục Cảnh thế tử, dùng gian kế gì để hãm hại Hoàng Thượng. Nếu thư hòa ly là do đồn đãi, vì sao Cảnh thế tử không sớm làm sáng tỏ, hết lần này đến lần khó chờ ngươi đến đây để nói sáng tỏ.?”
“Cảnh thế tử là người tâm cao khí ngạo, không thích làm sáng tỏ, cũng không có gì là kỳ quái.” Ngọc Tử La tiếp lời Dung Phong, cười nói: “An vương vốn không có chết, Thiển Nguyệt tiểu thư nói bởi vì An vương chết nên mới rút đao khiêu chiến tuyệt tình với Cảnh thế tử? An vương chết còn có thể truyền nhầm, chuyện hòa ly bị truyền nhầm, cũng không có gì là kỳ quái đúng không?”
Dung Phong khẽ giật mình.
Quần thần đồng loạt tâm thần rùng mình, nghĩ đến An vương chưa chết? Lời này từ đâu? Từ rừng hoa đào mười dặm truyền ra tin tức, nói An vương bị Cảnh thế tử giết chết, chôn cất tại rừng hoa đào mười dặm. Lúc ấy cả triều buồn bã thảm thiết, Đức thân vương còn khóc thành tiếng, An vương phủ treo vải trắng, Thiển Nguyệt tiểu thư còn trong thời gian hôn mê, Hoàng thượng còn vì An vương mà lập nên mộ chôn quần áo và di vật, nói sau này phải đưa thi cốt của An vương về chôn cất.
Sao hôm nay Tử La công chúa nói An vương còn chưa có chết?
Tất cả mọi người đều nhìn lên Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt ngồi phía trên. Khuôn mặt Dạ Khinh Nhiễm uy nghiêm, nhìn không ra cảm xúc, Vân Thiển Nguyệt nhìn thư của Đông Hải vương trong tay, cúi đầu lẳng lặng nhìn, không nhìn rõ thần sắc.
“Cảnh Thế tử phi thế mà thật sự xem thư hàm, chẳng lẽ hoài nghi đó là thư giả sao?” Ngọc Tử La nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt.
“Thư là thật!” Vân Thiển Nguyệt buông bức thư xuống, ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua văn võ bá quan ở phía dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Ngọc Tử La, thản nhiên nói: “Hòa ly là thật sự, hôm nay ta thân tự do, không còn là Cảnh thế tử phi nữa.”
Ngọc Tử La bỗng nhiên cười: “Vấn đề này trở nên thú vị rồi, Cảnh thế tử giải thích hòa ly chỉ là do đồn đại, ngươi thì lại nói hòa ly là thật sự. Vậy chúng ta nên tin ai đây?”
“Tin ai không quan trọng, quan trọng là Tử La công chúa thật sự yêu thích Hoàng thượng của chúng ta, muốn gả cho ngài?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Tất nhiên là yêu thích hắn, người không thích, ta gả cho hắn làm gì?” Ngọc Tử La đương nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, tùy ý nói: “Đã như vậy, Hoàng thượng đáp ứng đi!”
Quần thần đồng loạt cả kinh, Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác, Vân Ly đồng loạt biến sắc.
Quần thần đều nhìn nàng, nghĩ đến chẳng lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn còn yêu Cảnh thế tử? Nếu không vì sao nàng đáp ứng việc Đông Hải Tử La công chúa đến thỉnh hôn, dường như không để ý tới? Nếu là nữ tử bình thường, thực sự yêu thích Hoàng thượng, làm sao có thể để Hoàng thượng đáp ứng được? Nhưng trái lại nói một cách khác, Thiển Nguyệt tiểu thư không phải là nữ tử bình thường.
“Bọn thần vừa mới thỉnh chỉ, cầu Hoàng thượng lập Thiển Nguyệt tiểu thư làm Hậu! Hoàng thượng vạn lần không thể đáp ứng yêu cầu của Đông Hải Tử La công chúa được. Huống chi Đông Hải công chúa tự mình đến đây, chỉ mang theo một phong thư của Đông Hải vương, chưa đủ làm chứng. Huống chi Ngọc Thái tử cùng Thiển Nguyệt thiểu thư qua lại thân thiết, trước đó Thiển Nguyệt tiểu thư cũng không nhận được tin tức về việc này từ Ngọc Thái tử, mặt khác có lời đồn đại, Đông Hải vương muốn thoái vị làm Thái thượng hoàng, để Ngọc thái tử kế thừa vương vị, cho nên việc này rất quan trọng, cần kiểm tra kỹ lưỡng, không thể vì một phong thư của Đông Hải vương cùng lời nói một phía của Công chúa Tử La, vội vàng quyết định.”Dung Phong ra khỏi hàng, lớn tiếng nói.
Lãnh Thiệu Trác và Vân Ly cũng ra khỏi hàng, phụ họa cho Dung Phong.
Cả triều thần văn võ liếc nhìn nhau, cũng hiểu được việc này nên cẩn trọng, hôm nay liên tiếp gặp chuyện không may, thật sự không thể tưởng tượng được, không thể không khiến lòng người cảnh giác. Nhất là Tử La công chúa đến trực tiếp phản bác phủ định thân phận của Thiển Nguyệt tiểu thư, ý nghĩa không rõ ràng, không thể đơn giản kết luận ký kết hôn sự như vậy được. Vì vây cũng đồng loạt đứng ra khỏi hàng thỉnh chỉ, nói rõ việc này phải thương nghị cẩn thận.
Dạ Khinh Nhiễm liếc mắt nhìn quần thần, thấy Ngọc Tử La tức giận nhìn Dung Phong, hắn cười nhạt một tiếng: “Trẫm cũng hiểu được việc này có lẽ nên cẩn trọng, chuyện trẫm lập hậu cũng không phải là chuyện đùa. Cần phải chậm rãi cân nhắc, thương lượng thật tốt.”
“Ngô Hoàng thánh minh!” Quần thần hô to.
Dạ Khinh Nhiễm nghiên đầu cười với Vân Thiển Nguyệt nói: “Trẫm nhớ rõ Vân vương phi Thanh di là Đông Hải công chúa, tính ra Tử La công chúa và nàng là tỷ muội. Hôm nay nàng đến Thiên Thánh rồi, một đường mệt nhọc, muội dẫn nàng xuống dưới, thay trẫm chiêu đãi nàng thật tốt!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng lên, nhẹ nhàng chẫm rãi đi xuống bậc thềm ngọc, cung trang thật dài kéo dài trên đất, kéo một đường vòng cung ưu mỹ, trong nháy mắt kim quang trên đại điện dường như cũng chiếu vào trên người nàng, đoan trang thanh lệ, trước kia chỉ nhìn Tử La công chúa tiến vào nhan sắc diễm lệ, hết sức tôn quý, nhưng hiện tại nàng đi xuống, cao thấp so sánh, cho dù Tử La có dốc lòng ăn mặc đẹp, hiện ra phong phạm công chúa Đông Hải, nhưng so với nàng vãn thiếu một phần khí độ thong dong cùng phong phạm mẫu nghi thiên hạ.
Giờ khắc này, trong nội tâm văn võ bá quan đồng loạt không đồng tình với Tử La, không hối hận khi hôm nay bọn họ thỉnh chỉ lập Hậu. Tuy Tử La công chúa là Đông Hải công chúa, nhưng dung mạo không sánh kịp vẻ hoa lệ của Thiển Nguyệt tiểu thư có thể làm quốc mẫu.