Edit: Theresa TháiBeta: LeticiaMã Pha Lĩnh đại bại, Phong thế tử bị trọng thương tính mạng nguy tại sớm tối, trong lòng quần thần đều run lên, sắc mặt đại biến.
Trong nháy mắt này, toàn bộ Kim điện, một mảnh tĩnh mịch.
Mắt phượng của Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, sắc mặt nén giận, nhìn chằm chằm vào tên binh sĩ bẩm báo kia một lúc, bỗng nhấc chân bước xuống Kim điện, đi đến chỗ tên binh sĩ kia, làn váy dài kéo trên mặt đất, vẽ ra không chỉ là ung dung, mà còn có uy nghi mãnh liệt.
Tên lính kia chạm phải gương mặt lạnh lẽo của nàng, hơn nữa quanh thân còn mang đầy hàn khí, căn bản không chống đỡ nổi, sợ đến không khỏi lui về sau.
Hai nội thị một trái một phải giữ chặt tên lính kia, khiến cho hắn ta không nhúc nhích được.
Vân Thiển Nguyệt đi đến trước mặt hắn ta, phát ra giọng nói lạnh lùng, “Ngươi xác định không bẩm báo sai?”
Tên lính kia “Phịch” một tiếng quỳ xuống, run rẩy nhưng vẫn khẳng định: “Có cho tiểu nhân một trăm lá gan, cũng không dám báo cáo sai quân tình.” Dứt lời, hắn ta run rẩy móc từ trong ngực ra một phong công văn tám trăm dặm kịch liệt đưa cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay cầm lấy công văn mở ra, lọt vào trong tầm mắt, là một phong huyết thư được đắp ấn quan, đúng như tên này đã nói. Nàng quay đầu lại, nhìn Dạ Khinh Nhiễm trên thượng thủ.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt cảm xúc phức tạp, nội thị đứng bên cạnh hắn ta đang mở thánh chỉ ra mới tuyên đọc được một nửa.
Vân Thiển Nguyệt bỗng ném công văn xuống đất, “Bịch~” một tiếng, công văn tám trăm dặm kịch liệt bị ném xuống đất phát ra tiếng vang, sắc mặt nàng kiên nghị, lạnh lùng nói: “Ta đi cứu Dung Phong, tiếp nhận ấn soái của đại quân Thiên Thánh, nhất quyết không cho hắn ta bước qua Lan thành, Hoàng thượng có cho phép không?”
Dạ Khinh Nhiễm đứng lên, nói với nàng: “Tính mạng Phong thế tử nguy tại sớm tối, trẫm hiểu y thuật, cùng đi với nàng luôn!”
“Tuy Hiếu Thân Vương và Vân Vương có thể giám quốc lý chính, nhưng đến cùng không thông hiểu binh pháp, trước kia Hoàng thượng xuất chiến, nước có An Vương hoặc Phong thế tử, có thể văn võ thủ quốc. Nhưng bây giờ không giống trước đây, nếu Hoàng thượng đi rồi, thành Đế kinh liền trống không, huống chi thân thể Hoàng thượng không thể bôn ba trong thời gian ngắn được.” Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh phân tích, “Tuy y thuật của ta không tinh, nhưng nhất định có thể cứu được Phong thế tử, Hoàng thượng không cần đi theo hộ tống.”
Dạ Khinh Nhiễm hơi nhắm mắt một chút, lại mở ra, nhẹ nhàng cười cười, “Được!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn sang nội thị đang cầm thánh chỉ đã tuyên đọc được một nửa.
Tên nội thị kia không biết có nên tuyên đọc tiếp hay không, nhìn Dạ Khinh Nhiễm hỏi ý kiến.
Dạ Khinh Nhiễm khoát khoát tay, “Mà thôi, ngày khác Thiển Nguyệt tiểu thư hồi kinh, đạo thánh chỉ này liền tuyên đọc tiếp, tạm thời áp xuống đi!”
Tên nội thị kia lên tiếng, lập tức thu thánh chỉ về.
Văn võ cả triều không có ai tấu thỉnh tuyên đọc thánh chỉ tiếp, Vân Ly và Lãnh Thiệu Trác cũng không mở miệng, dù sao Mã Pha Lĩnh đại bại, Phong thế tử trọng thương, tính mạng nguy tại sớm tối chờ người đi cứu, cấp bách, không thể trì hoãn nữa.
Vân Thiển Nguyệt cũng không trì hoãn nhiều, bóng dáng như gió, quần áo hoa lệ chợt lóe, trong nháy mắt liền ra khỏi Kim điện.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn theo thân ảnh nàng rời đi, từ từ ngồi xuống, dựa vào ghế nhắm mắt lại, vươn tay che ngực.
Đế vương như thế, quần thần cũng không dám thở mạnh. Trong lòng mỗi người đều rơi xuống một ý nghĩ, trước kia văn võ cả triều thỉnh chỉ lập Hậu, liền nhiều lần bị cắt đứt, hôm nay mẫu đơn trồng trong cung Vinh Hoa nảy mầm, Thiển Nguyệt tiểu thư thay cung trang, hiển nhiên Hoàng thượng cũng đã hạ quyết tâm, nhưng thánh chỉ lại bị cắt đứt một lần nữa. Chính là người đang ở cách xa hơn ngàn dặm kia, bên trong bày mưu nghĩ kế, bên ngoài quyết thắng ý trời. Mấy ngày qua, lại khiến cho mọi người thấy được thủ đoạn lật tay làm mây trở tay làm mưa của hắn ta.
Mục đích của hắn ta là nhằm vào Vân Thiển Nguyệt, khiến cho trên dưới cả triều, trong lòng mỗi người đều rõ ràng.
Trong sự yên lặng này, đột nhiên có một người chạy vào, vừa vào liền nhìn lướt qua các quần thần, rồi ánh mắt dừng lại trên người Dạ Khinh Nhiễm trên thượng thủ, đúng là Dạ Khinh Noãn, hiển nhiên vừa nhận được tin liền chạy đến, nói lớn: “Ca ca, muội thỉnh chỉ đến Mã Pha Lĩnh.”
Dạ Khinh Nhiễm mở mắt, nhìn Dạ Khinh Noãn, chậm rãi nói: “Tiểu nha đầu đã đi Mã Pha Lĩnh, vừa mới đi.”
Hiển nhiên Dạ Khinh Noãn đã biết, nói một cách kiên nghị: “Vân tỷ tỷ vừa bệnh nặng mới khỏi, lo lắng cho Phong thế tử vội vàng rời đi, dù sao cũng khiến cho người khác lo lắng thân thể của tỷ ấy, muội cũng biết y thuật, không bằng đuổi theo tỷ ấy cùng đi đến đó, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Dạ Khinh Nhiễm gật gật đầu, “Chuẩn!”
Lúc này Dạ Khinh Noãn quỳ xuống, thỉnh chỉ: “Thỉnh ca ca ban cho muội lệnh bài và chức vị trong quân.”
“Công chúa Khinh Noãn đến trong quân, sắc phong làm Thiên tử giám quân kiêm Điều lệnh sứ.” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm dừng lại trên người Dạ Khinh Noãn đang quỳ một chân ở phía dưới, giọng nói có chút nặng, “Tất cả lấy quyết định của Đại tướng quân làm chuẩn, không được một mình hạ mệnh lệnh.”
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, “Vâng!”
Dạ Khinh Nhiễm vươn tay ném cho Dạ Khinh Noãn một khối kim bài, không nói thêm gì nữa.
Dạ Khinh Noãn tiếp nhận kim bài, đứng lên, quay người bước nhanh ra khỏi Kim điện. Nàng ra khỏi Kim điện đã không nhìn thấy thân ảnh Vân Thiển Nguyệt nữa, ra cửa cung, hỏi thăm thủ vệ một câu, một thống lĩnh nói, “Thiển Nguyệt tiểu thư đã cưỡi ngựa đi rồi ạ.”
Dạ Khinh Noãn không trì hoãn nữa, xoay người lên ngựa, tiến về Nam thành, ra Nam thành, mười dặm trước mắt không có một bóng người. Nàng ra roi thúc ngựa, ngựa dưới thân nhấc lên một mảnh bụi đất, đuổi theo.
Vân Thiển Nguyệt cưỡi là ngựa tốt nhất, không cần vung roi, liền giơ bốn vó lên, phi như bay. Nàng không biết sau lưng có Dạ Khinh Noãn đuổi theo nàng, cho dù có biết, cũng sẽ không để ý tới, trong lòng chỉ nghĩ tính mạng của Dung Phong đang nguy ở sớm tối, nàng nhất định phải cứu.
Lúc này đang là buổi sáng, cưỡi ngựa nhanh nhất thì đến Mã Pha Lĩnh cũng đã nửa đêm.
Thế nhưng Vân Thiển Nguyệt chính là sinh ra để đánh vỡ hết tất cả những mặc định sẵn có ấy, trời mới vừa tối liền đã tới Mã Pha Lĩnh, tương đương đã bỏ xa Dạ Khinh Noãn hơn hai trăm dặm.
Đi vào Mã Pha Lĩnh, tinh kỳ của đại quân Thiên Thánh không còn rạng rỡ nữa, hoàng hôn nhạt màu, cả quân doanh đều ảm đạm, mùi máu tươi nồng đậm tỏa khắp toàn bộ Mã Pha Lĩnh. Mặc dù đại quân Thiên Thánh đại bại, Dung Phong bị trọng thương, nhưng vẫn giữ vững Mã Pha Lĩnh, chưa từng để cho Dung Cảnh bước qua Mã Pha Lĩnh một bước, chỉ có điều phá hủy mười đạo bình chướng của hắn, Mã Pha Lĩnh đã là một mảnh đồi trọc.
Tuy đại quân Thiên Thánh đại bại, trong quân chủ tướng bị thương, nhưng trong quân doanh chưa từng lười biếng, vẫn phòng thủ nghiêm ngặt.
Vân Thiển Nguyệt còn chưa tới gần quân doanh liền có binh sĩ hô to, “Ai? Đứng lại!”
Trong quân doanh, vô số binh sĩ kéo cung cài tên, nhắm thẳng vào bóng đen ở xa xa, có người chạy vào trong bẩm báo.
Trần lão tướng quân trải qua lần bị thương này, dù sao cũng đã lớn tuổi, thân thể không duy trì được, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, không thể chủ sự, hiện tại Dung Phong bị thương nặng, tất cả mọi chuyện trong quân đều rơi vào trong tay Thương Đình chưa từng trở lại gia tộc mặc dù Thập đại thế gia đã quay giáo quy thuận Dung Cảnh.
Thương Đình nhận được tin tức, đi ra trước doanh, lúc này bóng đen ở xa xa kia đã đến gần, đôi mắt phượng của hắn ta nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng đen kia một lát, rồi trầm giọng nói: “Để cung xuống, là người một nhà.”
Các binh sĩ nghe vậy liền đồng loạt để cung xuống.
Một tướng quân thiếu niên đi đến sau lưng Thương Đình, nhìn cô gái ngồi trên lưng ngựa đang phóng nhanh từ xa đến gần, kinh ngạc hỏi, “Thương đại nhân, vị này là ai?”
“Nàng ấy là Vân Thiển Nguyệt.” Thương Đình nói.
Phượng Dương lập tức mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt đang chạy đến, cô gái đang phi ngựa đến mặc một bộ cung trang hoa lệ, mặc dù lúc này trời đã tối đen, nàng ấy cưỡi ngựa bôn ba chạy đến, như có ánh trăng chiếu lên người nàng, hào quang tỏa rạng, sáng chói lóa mắt, ngược lại khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng.
Trong mắt tất cả binh sĩ trong quân doanh đồng loạt hiện lên thần sắc kinh diễm, dù Thương Đình không đi ra, thì chỉ sợ cung tên trong tay họ cũng không bắn ra được. Có người từng gặp Vân Thiển Nguyệt, có người chưa từng gặp, nhưng lúc này đây, cho dù là người đã từng gặp, cũng không dám xác nhận người này là nàng.
Ngoại trừ dung nhan kia, lại không có một điểm nào giống với cô gái lười nhác quần là áo lượt ngày xưa.
Vân Thiển Nguyệt đi đến trước cửa chính của quân doanh, xoay người xuống ngựa, con ngựa dưới thân liền ‘Ầm ầm’ ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép. Nàng chẳng quan tâm để ý tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Thương Đình đang đứng ở giữa cửa chính, mở miệng hỏi, “Dung Phong đâu? Sao rồi?”
Thương Đình nhìn nàng ấy, hoảng thần một lát, trong lòng hiểu rõ, ai có thể làm cho nàng ấy cam nguyện bôn ba, không thương tiếc thân thể, chạy chết một con ngựa như thế? Trong thiên hạ người như vậy cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn định thần, đáp: “Trong đại trướng chủ soái, ta dẫn ngươi qua.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Được!”
Thương Đình đi trước dẫn đường, đi hai bước, lại quay đầu ra lệnh cho Phượng Dương, “Phượng phó tướng, hậu táng cho con ngựa kia.”
“Vâng!” Phượng Dương lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu, cung kính lĩnh mệnh.
Bóng dáng Thương Đình và Vân Thiển Nguyệt biến mất khỏi cửa chính quân doanh, chủ trướng nằm ở trung tâm doanh trướng đại quân, tất nhiên hơi xa.
Sau khi hai người đi khỏi, Phượng Dương nhìn con ngựa đã mệt chết ngã xuống đất kia, thổn thức một tiếng, lệnh cho binh sĩ hai bên hậu táng. Binh sĩ hai bên bị hắn kêu hai tiếng, cuối cùng mới phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng kéo con ngựa kia xuống.
Phượng Dương xử lý xong con ngựa kia, cũng vội vàng chạy đến chủ doanh trướng.
Tướng lãnh có chức vị trong quân nhận được tin tức, biết Thiển Nguyệt tiểu thư đang nghe triều nghị chính trong Kim điện ở Đế kinh thành thế mà lại đến quân doanh, liền lập tức ào ào chen chúc vào chủ trướng trong quân doanh.
Không bao lâu, tin tức Vân Thiển Nguyệt đến quân doanh truyền ra. Nàng ấy đã thoát khỏi thanh danh phế vật quần là áo lượt không thay đổi, chữ to không biết trước kia, ngày hôm nay tài năng của nàng ấy, bởi vì xây dựng lại Tây Nam và lặng yên không một tiếng động dẹp yên bạo loạn Bắc Cương, thế nên đã truyền lưu danh tiếng “Văn có thể an bang, võ có thể định quốc”. Loại danh tiếng này, tất nhiên trong quân cũng không có ai không biết. Do đó, bởi vì đại bại, chủ soái bị thương, lại bởi vì nàng ấy đến, mà lòng quân đang sa sút liền thoáng chốc tăng lên không ít.
Vô luận bao nhiêu ánh mắt tập trung vào nàng, thì Vân Thiển Nguyệt đều không rảnh bận tâm cũng không để ý tới, nàng muốn gặp chỉ có Dung Phong, quan tâm cũng chỉ là thân thể của huynh ấy thôi.
Thương Đình dẫn Vân Thiển Nguyệt đi vào chủ trướng trong quân doanh, thủ hộ ở bên ngoài đại trướng là thân binh của phủ Văn Bá Hầu mang ra, vừa thấy Vân Thiển Nguyệt, liền đồng loạt vui vẻ, vội vàng vén màn chủ doanh trướng lên.
Vân Thiển Nguyệt bước nhanh vào, liếc thấy Dung Phong nằm trên giường trong chủ trướng, lúc này huynh ấy nào còn là cái người tuấn tú khôi ngô, tao nhã ôn hòa kia nữa, khuôn mặt không có một chút máu, nằm đó vô thanh vô tức, ngay cả một chút hô hấp sống sót cũng gần như không nhìn ra.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt liền nóng nảy, ba bước gộp làm hai bước đi đến bên giường, vươn tay đặt lên mạch của Dung Phong, mạch đập đều không có, tay nàng lập tức run lên, nháy mắt sắc mặt trắng bệch lạnh đến tận xương.
Thương Đình thấy thân thể nàng run rẩy, bàn tay đang bắt mạch cho Dung Phong cũng hơi run nhẹ, trong lòng hắn không nói nên lời là tư vị gì, tận lực che giấu cảm xúc rồi nói: “Ta bắt mạch cảm thấy mạch ở ngực của hắn ta vẫn còn đập rất chậm, không giống như đã tắt thở, nếu có thuốc gì đó khiến cho người chết sống lại, thì có lẽ còn có thể cứu.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức bỏ qua mạch đập ở tay của Dung Phong, cở áo bào của hắn ta ra, đặt tay lên tim hắn ta. Quả nhiên, vị trí trái tim vẫn ấm áp, có một nhịp đập cực kỳ yếu ớt, không tra xét kỹ gần như không nhận ra nhịp tim cực kỳ yếu ớt đến gần như không đập này. Trong lòng nàng liền nhẹ nhõm, hai mắt nhắm lại, liền nói: “Ngươi đi ra ngoài, ta cứu huynh ấy.”
Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt, đứng không nhúc nhích, “Ngươi cứu cách nào? Trong tay còn thuốc nào không? Ví dụ như Đại Hoàn đan?”
“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Viên Đại Hoàn đan cuối cùng đã bị… Lãnh Thiệu Trác uống vào bụng từ lâu rồi.
“Vậy ngươi làm thế nào…” Thương Đình nhìn nàng.
“Ta tự có biện pháp.” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, người khác không thấy được sự run sợ rất nhỏ của nàng, mà chỉ thấy gương mặt tỉnh táo kiên nghị của nàng.
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng nội công với hắn ta? Ta đã thử rồi, một chút tác dụng cũng không có, công lực đi vào, như đá ném vào biển rộng.” Thương Đình nói.
“Không phải! Ta nói ta tự có biện pháp.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thương Đình nhìn nàng, dường như đã hiểu, “Dùng Linh thuật?”
“Ngươi nói nhiều quá!” Mặt Vân Thiển Nguyệt hơi lạnh xuống, thân thể Dung Phong không thể trì hoãn được một khắc, ngoại trừ Linh thuật, nàng cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác, nàng không phải người kia, không thể dùng y thuật đích thực chân chính để cứu huynh ấy về được. Người chết sống lại, thân thể mọc lại, y thuật của nàng đến cùng vẫn không tinh.
Thương Đình mấp máy môi, “Nghe nói hai ngày trước ngươi mới bệnh nặng, thân thể…” Lời còn chưa dứt, chạm đến đôi mắt thanh lệ hàn ý đang nhìn vào hắn của Vân Thiển Nguyệt, lại không nói được, liền sửa lời: “Ta không cần đi ra ngoài, ở đây giúp ngươi, hộ pháp cho ngươi.”
“Ngươi không giúp được gì.” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hòa hoãn một chút, nói với hắn ta: “Bảo vệ tốt đại trướng này, bất luận người phương nào cũng không được vào.” Dứt lời, lại nhấn mạnh từng chữ: “Bảo vệ tốt quân doanh.”
Thương Đình thấy thái độ nàng kiên quyết, liền gật gật đầu, đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt thấy màn của đại trướng rơi xuống, nàng đứng bên giường, trong lòng bàn tay tràn ra Linh khí, bao trùm lên ngực Dung Phong, không bao lâu, mây mù mỏng manh nhàn nhạt bao phủ cả nàng và Dung Phong. Linh khí ấm áp như mưa xuân, quét đi âm u, sưởi ấm thân thể đang từ từ lạnh đi của Dung Phong. Không bao lâu, như cây khô gặp mùa xuân, nhịp tim của Dung Phong mạnh hơn một chút.
Vân Thiển Nguyệt thấy Linh thuật có tác dụng, trong lòng liền kiên định, Linh thuật không ngừng tràn ra khỏi thân thể nàng. Chỉ cần còn giữ được một hơi thở, thì Linh thuật liền có thể khởi tử hồi sinh, kéo người từ Quỷ Môn quan về. Chỉ cần có thể cứu được Dung Phong, nàng hao tổn Linh lực thì thế nào? Dù tiêu hao hết, cũng cam nguyện.
Trong chủ trướng trung quân yên tĩnh không có một tiếng động, Linh thuật bao quanh Dung Phong càng ngày càng dày đặc, từ tâm mạch hướng ra ngoài, từ từ chữa trị kinh mạch đã bị khô héo tổn thương khắp tứ chi bách hải của hắn, những nơi Linh thuật đi qua, dần dần sống lại.
Ngoài chủ trướng trung quân, Thương Đình đứng chắp tay, nhìn doanh trướng tầng tầng lớp lớp trước mặt, không nói một lời.
Mấy ngày qua, Phượng Dương và các tướng lãnh hết sức kính phục Dung Phong, hắn bị trọng thương nguy tại sớm tối, toàn bộ đại phu trong quân đều chạy đến chủ trướng trung quân, các đại phu thúc thủ vô sách, có người chạy tới gần Lan thành tìm kiếm danh y địa phương bắt đến, nhưng cũng đều vô kế khả thi, đồng loạt xin lỗi, vốn cho rằng không còn biện pháp nào, không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt liền đến.
Vị Thiển Nguyệt tiểu thư này, tuy văn võ tài hoa, nhưng chưa từng nghe nói tinh thâm y thuật, hôm nay thấy nàng ấy một mình đơn độc ở bên trong thi cứu, trong lòng đều sinh ra chờ đợi, hy vọng nàng ấy có thể cứu trị cho Dung Phong.
Từ khi Vân Thiển Nguyệt đi vào chủ trướng trung quân, một đám thân vệ của phủ Văn Bá Hầu liền cảm thấy an tâm. Trong lòng họ, chỉ cần có Thiển Nguyệt tiểu thư, liền khiến cho đáy lòng mọi người đều tin tưởng rằng, Thế tử của họ nhất định sẽ bình yên vô sự.
Đêm dần khuya, toàn bộ đại doanh thắp đèn dầu. Ngon đèn ngoài chủ trướng trung quân lại càng sáng ngời.
Thương Đình không rời đi, cũng không có ai rời đi, đều canh giữ ở bên ngoài, cũng không có ai nói chuyện, đều chờ kết quả ở bên trong.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt vào được hai canh giờ, có binh sĩ bên ngoài cửa chính quân doanh báo lại, “Thương đại nhân, lại có một cô gái đang chạy quân doanh.”
“Ai?” Thương Đình hỏi.
“Cách khá xa không thấy rõ.” Tên binh sĩ canh gác kia trả lời.
“Bảo vệ tốt doanh trướng, trước khi Thiển Nguyệt tiểu thư đi ra, vô luận là người phương nào cũng không được bước vào. Kẻ vi phạm, giết!” Thương Đình hạ lệnh.
“Vâng!” Thân binh của Dung Phong đồng loạt khom người, bảo kiếm bên hông ngời sáng như tuyết.
Thương Đình xoay người đi đến cửa chính quân doanh, không bao lâu sau, đi đến cửa chính quân doanh, lúc này người đã đến gần một chút, hắn nhìn thoáng qua, nói với binh sĩ: “Là công chúa Khinh Noãn ở trong kinh, sau khi nàng ấy đến, liền để nàng ấy vào doanh!” Dứt lời, cũng không chờ nghênh đón, mà quay người đi vào. Binh sĩ ở của chính quân doanh cảm thấy kỳ lạ, Thiển Nguyệt tiểu thư và công chúa Khinh Noãn vậy mà lại đều đến, nhưng vì sao không đi cùng?
Sau khi Dạ Khinh Noãn đến đại doanh, liền ghìm chặt cương ngựa, đưa ra lệnh bài, binh sĩ thủ doanh tất nhiên không dám khinh thường, mời nàng ấy vào. Dạ Khinh Noãn hỏi thăm một tên binh lính một câu, rồi trực tiếp tiến đi đến đại trướng trung quân.
Nàng đã chạy nhanh hơn bình thường một canh giờ, nhưng không ngờ Vân Thiển Nguyệt lại bỏ xa nàng như thế. Tự nhận là từ nhỏ trải qua huấn luyện Ám Phượng, nhưng thật không ngờ về điểm này, liền chênh lệch ngàn dặm.
Đi đến bên ngoài chủ trướng trung quân, Thương Đình nhàn nhạt giới thiệu một câu, “Đây là công chúa Khinh Noãn.”
Các vị tướng lãnh đang canh giữ ngoài lều đồng loạt cúi chào, “Bái kiến công chúa.”
Lúc bình loạn Tây Nam, vị công chúa này đã ở trong quân, có binh sĩ và tướng lãnh Tây Nam từng gặp, có binh sĩ tướng lãnh chưa từng gặp, nhưng vô luận là người đã từng gặp hay chưa từng gặp, đều cẩn thận đánh giá nàng ấy một lượt, tướng mạo và khí độ khi giơ tay nhấc chân của một người quyết định trong lòng người đó có bao nhiêu tài hoa, trong lòng mọi người đều nghĩ, khí độ của công chúa Khinh Noãn không thanh hoa cao quý bằng Thiển Nguyệt tiểu thư.
Dạ Khinh Noãn cũng không bày ra điệu bộ công chúa, khoát khoát tay với mọi người, đưa lệnh bài mà Dạ Khinh Nhiễm cho ra, thông báo với mọi người một câu.
Sắc mặt mọi người đồng loạt trở nên cung kính hơn, lúc bình loạn Tây Nam, tuy lúc đó nàng ta nắm giữ kiếm Thiên Tử, nhưng ở trong quân lại không có quân chức đặc biệt, hôm nay lại nhận thánh chỉ của Hoàng thượng, có quân chức mà đến, tất nhiên không giống với bình thường.
Dạ Khinh Noãn chỉ hỏi thăm hai câu, liền nói với Thương Đình: “Thương đại nhân, giữ lại một vài người chờ ở đây là được rồi, binh sĩ toàn quân, trừ những người đang trực ra, những người còn lại liền đi nghỉ ngơi thôi.”
Thương Đình gật gật đầu, hiện tại ở trong quân hắn có chức giám quân, nên liền khoát khoát tay với mọi người, hạ lệnh xuống. Mọi người tuân theo quân lệnh, đều giải tán, không bao lâu, toàn bộ đại doanh, ngoại trừ người đang trực và canh gác ra, ánh nến trong doanh trướng cũng nghỉ ngơi.
Dạ Khinh Noãn và Thương Đình đều không rời đi.
Một đêm này, toàn bộ quân doanh hết sức yên tĩnh, không có người xuất binh đánh lén đại doanh ban đêm, một đêm vô sự.
Trước bình minh, thời điểm tối tăm nhất, trong đại trướng trung quân liền có động tĩnh, Thương Đình và Dạ Khinh Noãn liền lập tức tỉnh thần, cùng nhìn chằm chằm vào đại trướng trung quân, không bao lâu, màn đại trướng bị vén lên từ bên trong, Vân Thiển Nguyệt đi ra.
Vừa nhìn liền biết bị hao tổn nặng, sắc mặt dưới ánh sáng của bó đuốc trắng như băng tuyết, trong suốt dị thường.
Thương Đình và Dạ Khinh Noãn nhìn nàng, trong lòng đều căng thẳng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, giây lát sau liền lướt qua bọn họ, nhìn về phương xa. Ở phía tây nam, cửa thành Kỳ thành lọt vào tầm mắt, trong ánh đèn dầu chiếu rọi, nàng giống như thấy được một thân ảnh màu trắng nguyệt nha đang đứng trên tường thành.