Edit: Theresa TháiBeta: LeticiaDùng Sinh Tử trận làm đá luyện kim cho tam quân, cũng chỉ có chàng ấy có thể làm ra được.
Dạ Khinh Noãn bị hành hạ hai lượt, hóa ra chỉ là làm đá luyện kim cho người ta mà thôi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
“Nếu là đá luyện kim, vậy lần này liền không xuất binh nữa sao?” Thương Đình đi vào, nhìn lướt qua Dạ Khinh Noãn, hỏi ý Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn sang Dạ Khinh Noãn, hỏi: “Còn muốn xuất binh nữa không?”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn không tốt, “Nếu là đá luyện kim, vậy xuất binh làm gì? Bọn họ không phá được Sinh Tử trận đã là không tệ rồi, nhưng người của chúng ta cũng không phá được Sinh tử trận.”
“Vậy ngươi không cần đi nữa, ở lại thủ quân doanh, ta đi.” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy.
Dạ Khinh Noãn cả kinh, “Tỷ đi?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi ra ngoài.
Dung Phong và Thương Đình liền đi theo.
Dạ Khinh Noãn kinh ngạc một lát, cũng lập tức đuổi theo, bắt lấy tay áo Vân Thiển Nguyệt, khẩn trương nói: “Vân tỷ tỷ, thân thể của tỷ…” Trên mặt nàng ta thật sự tràn ngập lo lắng.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu mỉm cười với nàng ta, giống như đã nhìn thấu tâm tư của nàng ta, thản nhiên nói: “Trên người ta còn sinh sinh không rời, cũng không đi được, Dạ công chúa, ngươi trông chừng ta chặt chẽ như thế, không thấy là cẩn thận quá mức và vẽ vời thêm chuyện sao?”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn cứng đờ, hơi quẫn bách vì bị bị chọc phá tâm tư.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn nàng ta nữa, rút tay áo về, nói với tướng lãnh đang tụ tập bên ngoài: “Phượng Dương điểm mười vạn binh, theo ta xuất chiến, những người còn lại ở lại thủ quân doanh.”
Phượng Dương lập tức vui mừng, không nghĩ tới nhiều tướng lãnh như vậy, Vân Thiển Nguyệt lại chỉ chọn hắn, ngay cả Phong thế tử và Thương đại nhân cũng phải ở lại thủ quân doanh, hắn không che giấu được sắc mặt vui mừng, lớn tiếng nói: “Vâng!”
Những người còn lại hâm mộ Phượng Dương tốt số, sắc mặt đồng loạt ảm đạm, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp ‘Vâng’.
Vân Thiển Nguyệt dẫn đầu ra khỏi quân doanh, xoay người lên ngựa, đứng ở của chính quân doanh nhìn, quả nhiên ở phía Kỳ thành, tinh thiết kỵ đã xếp hàng dài, đang đi về phía này, lá cờ lớn có chữ “Cảnh” thật to, lấy nhãn lực của nàng, tất nhiên thấy cực kỳ rõ ràng.
Phượng Dương điểm mười vạn binh đi ra, đứng ở sau lưng Vân Thiển Nguyệt. Phía sau hắn ta có một tiểu tướng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn về hướng tây nam hiện lên ánh sáng hưng phấn, đúng là Phong Lộ.
Trong mười vạn đại quân, có mấy người cao thấp không đều trong mắt cũng tỏa sáng, nhưng chỉ nhìn dung mạo và khí tức, thì liền cũng như binh sĩ bình thường, thoạt nhìn thật sự rất tầm thường. Mấy người này tất nhiên là Hoa Lạc, Hoa Sênh, Thương Lan và Phượng Nhan.
“Là tinh kỳ chữ ‘Cảnh’ của Cảnh thế tử.” Một người hô lớn một tiếng.
Dạ Khinh Noãn cũng đi theo phía sau, đương nhiên cũng thấy rõ chữ “Cảnh” rất lớn đó, liền nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân tỷ tỷ, muội cũng xuất chiến với tỷ, muội đã hứa với ca ca, nhất định phải bảo vệ tỷ, muội không phải nghi ngờ tỷ sẽ làm gì, muội chỉ sợ nếu tỷ bị thương, muội khó trả lời với ca ca.”
“Vậy thì đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về hướng tây nam, không để ý nói.
Dạ Khinh Noãn vui vẻ, lập tức dắt ngựa tới, xoay người lên ngựa, đứng ở bên người Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giục ngựa phi đến sườn núi hiểm trở nằm cách nơi này mười dặm, Dạ Khinh Noãn giục ngựa đuổi kịp nàng, sau lưng là Phượng Dương và mười vạn binh mã theo sát.
Không lâu sau, đi vào sườn núi hiểm trở, vẫn là đồi trọc như lúc Vân Thiển Nguyệt đến vào mấy ngày trước, đập vào mắt có thể nhìn được chu vi hơn trăm dặm. Tới gần, dưới tinh kỳ ở hướng tây nam, một thân ảnh mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha, phong thái tú nhã như tranh, ôn nhuận như trăng, cực kỳ nổi bật. Sau lưng hắn, thiết kỵ xếp hàng dài tạo thành một phông nền, cũng không hành quân gấp, mà chỉ bước đi thong thả chậm rãi, đập vào mắt mỗi người liền khiến cho họ cảm nhận được một loại tôn quý đằng vân ngấm trăng, xuống trần ngắm sơn hà.
Phượng Dương nhìn thân ảnh màu trắng nguyệt nha kia, trong lòng tán thưởng, lặng lẽ liếc sang Vân Thiển Nguyệt, nghĩ, Cảnh thế tử là nhân vật tôn quý tao nhã như thế, người như ngọc, thế vô song, Thiển Nguyệt tiểu thư và ngài ấy đã từng là vợ chồng, hôm nay hai quân giao chiến, ngược lại khiến cho lòng người thổn thức.
Dạ Khinh Noãn mấp máy môi, khóe mắt liếc qua Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng vẫn lãnh đạm, nàng ta mới cảm thấy an tâm một chút.
Không lâu sau, đại quân Tây Nam tiến đến trước sườn núi hiểm trở, mười vạn thiết kỵ xếp thành chữ ‘Nhất’, tinh kỳ có chữ “Cảnh” kia càng cao hơn, giống như có xu thế đón gió bay lên.
Dung Cảnh ghìm chặt cương ngựa, ánh mắt như dòng suối trong khóa chặt lấy Vân Thiển Nguyệt đang đứng cách một khe núi. Bị ánh mắt của hắn nhìn vào, tất cả mọi người giống như đều trở thành phông nền dưới thân ảnh ung dung diễm lệ kia, hoa mẫu đơn theo gió nở rộ, tay áo tung bay, tôn quý thanh hoa.
Một màu sắc như ánh trăng trong ngày xuân, một màu sắc lại như bông hoa nở dưới trời thu. Bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau khoe sắc.
Màn mưa phùn trong suốt như làn khói, một khe núi, chia cách hai người đã từng nắm tay nhau.
Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới giấc mơ mấy ngày trước, trong mơ, hắn đứng đối diện với nàng. Tình hình hôm nay, dường như đã ứng với cảnh trong mơ đó. Vẫn còn nhớ rõ, nàng trượt chân ngã xuống dòng sông sâu thẳm, mơ được một nửa thì nàng bị Dung Phong đánh thức, về sau thế nào, nàng cũng thật sự muốn biết.
“Cảnh thế tử vậy mà cũng đến phá trận sao?” Dạ Khinh Noãn thấy hai người nhìn nhau, hồi lâu không nói, nàng đè xuống cảm xúc nơi đáy lòng, cất giọng mở miệng. Trong lòng nghĩ, nếu không có chuyện Dung Phong bị trọng thương không thể chữa, thì lúc này Vân tỷ tỷ đã là Hoàng hậu của ca ca rồi.
“Đến phá trận ngược lại không phải, mà chỉ để gặp một người.” Ánh mắt Dung Cảnh không rời khỏi Vân Thiển Nguyệt, thần thái không thấy rõ.
Trong lòng Dạ Khinh Noãn lộp bộp một tiếng.
“Người đó đang giận ta, liền không chịu trở về bên cạnh ta nữa. Nhưng ta vẫn muốn nàng ấy trở về bên cạnh ta, nên hôm nay đặc biệt đến hỏi nàng ấy có đồng ý trở về bên cạnh ta không.” Giọng nói của Dung Cảnh không cao không thấp, mặc cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Dạ Khinh Noãn biến sắc, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không có động tĩnh, trong lòng nàng ta liền buông lỏng, nhìn Dung Cảnh lớn tiếng nói: “Cảnh thế tử, chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi và Vân tỷ tỷ đã hòa ly rồi, cũng không có khả năng nữa, nơi này là hai quân giao chiến, Vân tỷ tỷ đã vào ở cung Vinh Hoa, ca ca muốn lập tỷ ấy làm Hậu, chiếu thư đã hạ rồi.”
“Đã hạ chiếu thư thì nàng ấy cũng vẫn là Vân Thiển Nguyệt.” Giọng nói của Dung Cảnh không nghe ra cảm xúc, “Huống chi chiếu thư còn chưa hạ, Cảnh cũng đã biết, Dạ công chúa thật sự không cần lừa mình dối người như thế.”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn trắng bệch, cãi lại: “Thì tính sao? Vân tỷ tỷ và ngươi đã chân chính hòa ly rồi. Chớ để người trong thiên hạ cảm thấy Cảnh thế tử là nam nhi lỗi lạc lại lật lọng nói không giữ lời, cả thư hòa ly cũng có thể xem là trò đùa, khiến cho người tôn sùng ngươi chê cười.”
Ánh mắt Dung Cảnh híp lại một giây, nhưng vẫn không cho Dạ Khinh Noãn một ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, nhưng trong ánh mắt lại là thâm thúy mà không ai đọc hiểu được, “Thư hòa ly, từ đầu đến cuối ta chưa từng nói một chữ là thật. Đương nhiên cũng có thật, nhưng ta cũng chưa từng thừa nhận. Người trong thiên hạ có thể cười ta, nhưng đến cùng thì họ không phải ta, người khác không mất đi cái gì, mà ta đã mất một người vợ.”
Thân thể Dạ Khinh Noãn cứng đờ, há hốc mồm, dường như không nói ra lời được nữa.
Dung Cảnh khoát tay ra hiệu cho phía sau, trầm giọng nói: “Người đâu, mời An Vương ra.”
“Vâng!” Có người lên tiếng, xoay người sải bước đi, đúng là Trương Bái.
Không bao lâu, mười vạn thiết kỵ sau lưng Dung Cảnh nhường ra một con đường, một người mặc cẩm bào đai lưng ngọc, chậm rãi đi ra, mặt mày tuấn dật, dung sắc thanh nhã, đúng là Dạ Thiên Dật.
Vẫn như lúc làm An Vương, hắn ta không có nửa điểm chật vật vì bị bắt hoặc thành tù binh.
Binh sĩ phía sau Vân Thiển Nguyệt đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, không dám tin nhìn Dạ Thiên Dật. Lúc này An Vương thản nhiên như thường xuất hiện trong đại quân của Cảnh thế tử, không thấy tư thái chật vật, chưa chết mà lại không quay về Thiên Thánh, nói rõ cái gì?
An Vương đã đầu hàng Cảnh thế tử!
Có đúng như suy đoán này không?
Sau khi cả kinh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên Dật không nháy mắt lấy một cái. An Vương đi Rừng đào mười dặm, về sau lại truyền ra tin tức bị Cảnh thế tử giết, mấy ngày trước, công chúa Tử La của Đông Hải mới để lộ ra tin tức An Vương còn sống đều khiến mọi người có vài phần không tin, hôm nay nhìn thấy An Vương thật sự còn sống, hơn nữa tư thái hoàn hảo, giống hệt như lúc trước, sao có thể không khiến cho lòng người rung động chứ?
Dạ Thiên Dật đi đến phía trước, ánh mắt rơi vào người Vân Thiển Nguyệt, thản nhiên nói: “Nguyệt nhi, đã lâu không gặp.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, xuyên thấu qua bánh răng thời gian, nàng như thấy được đứa bé trai đã từng theo Lam phi đến cung Vinh Hoa thỉnh an cô cô. Nàng kéo hắn ta chạy ra khỏi cung Vinh Hoa, vẻ mặt nàng kích động mừng rỡ nhìn hắn ta, mà câu nói đầu tiên hắn ta nói với nàng chính là, “Thiển Nguyệt tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi… Ngươi mau buông tay ra.”
Đứa bé trai xấu hổ quẫn bách mất tự nhiên khi đó, hôm nay đã là nam tử trẻ tuổi phong thần ngọc nhuận. Có lẽ hắn ta đã được sóng gió tôi luyện quá nhiều, cho nên, hôm nay trên mặt không thấy tang thương nữa, nhưng cũng có thể nhìn thấy gân cốt khí lực ẩn ẩn vững như Thái Sơn.
Mỗi người mà nàng đối tốt, luôn luôn có điểm khiến cho linh hồn nàng xúc động giống người kia. Tỷ như Dạ Thiên Dật, tỷ như những người khác.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, lại mở ra, ngày xưa đã tan thành mây khói, nàng đáp lại bằng một câu lãnh đạm, “An Vương, đã lâu không gặp.”
Dạ Thiên Dật bỗng cười, “An Vương đã chết, còn sống chỉ là Dạ Thiên Dật mà thôi, dòng họ và huyết mạch trong xương đều không thể vứt bỏ, nhưng ta đã vì Dạ thị mà chết một lần rồi, ngược lại cũng không cần lại gánh cái danh xưng An Vương này nữa.” Nói rồi, hắn ta lại nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Ta vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Nguyệt nhi ở trước mặt ta đã từng nói, có một người, ngươi liền xem người đó nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ. Hôm nay chẳng lẽ đã quên?”
Mặt Vân Thiển Nguyệt vẫn không có biểu tình, nói: “Quên thì ngược lại chưa từng quên, nhưng chỉ cảm thấy khi đó chính mình quá buồn cười. Nếu người đã nhớ rõ, vậy cứ giữ lại sau này lại lấy ra là chuyện cười đi.”
Ánh mắt Dung Cảnh lập tức tối tăm.
Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Ta quen với một tiểu cô nương, nàng ấy mười năm như một ngày chỉ muốn thoát khỏi một cái dòng họ. Dù ta có hứa cho nàng ấy địa vị chí tôn, thì nàng ấy cũng chẳng thèm ngó tới. Bất cứ chuyện gì trong thiên hạ, đều diễn ra ngay trong mắt nàng ấy. Cho dù là bảo tọa Hoàng hậu, thì nàng ấy cũng không để vào mắt. Nhưng cứ hễ gặp phải chuyện của một người, là nàng ấy liền không thờ ơ được nữa. Tất cả mọi người trong đả thương nàng ấy, nàng ấy chỉ cười cho qua, lập lại một lần nữa, cũng có thể một nụ cười xóa bỏ ân cừu. Nhưng chỉ có một người, nếu người đó đả thương nàng ấy, dù chỉ một lần, nàng ấy liền tuyệt tình đoạn nghĩa. Muội nói, nàng ấy là đa tình, hay bạc tình bạc nghĩa đây?”
Thần sắc Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm, cũng không trả lời.
Dạ Khinh Noãn lại không nhịn được nói: “An Vương, ngươi làm gì vậy? Hôm đó ca ca nghe nói ngươi chết trong Rừng đào mười dặm, đã nóng vội một mình ra khỏi hoàng cung, chạy đến Rừng đào mười dặm, bắt gặp Thượng Quan Minh Nguyệt bắt Vân tỷ tỷ đi, ca ca đã san bằng Rừng đào mười dặm rồi. Hôm nay ngươi đã còn sống khỏe mạnh, thì chính là An Vương. Ca ca vẫn giữ lại phong hào An Vương cho ngươi, chưa từng xóa bỏ, đến bây giờ An Vương phủ vẫn còn đó, nhưng ngươi lại có ý gì? Muốn trợ giúp Cảnh thế tử quay giáo đánh tổ tông mình sao?”
Dạ Thiên Dật liếc qua Dạ Khinh Noãn, thản nhiên nói: “Ta họ Dạ, lớn lên ở Thiên Thánh, nhưng chỉ là đá đặt chân mà Tiên hoàng để lại cho Hoàng thượng mà thôi. Huyết mạch Dạ thị cho ta, cũng không phải tình cốt nhục gì. Hôm nay An Vương đã chết rồi, còn sống chỉ là Dạ Thiên Dật mà thôi. Dạ Thiên Dật chỉ là một người họ Dạ. Dạ công chúa có thể xem ta thành người xa lạ cũng được. Còn về chuyện quay giáo đánh tổ tông nhà mình, ta cũng muốn làm gì đó, nhưng căn bản là không cần ta. Họ Dạ lại quay giáo đánh núi sông này, chỉ khiến người chế giễu mà thôi.”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn phát lạnh, lạnh lùng nói: “An Vương, ngươi nói lời này chính là muốn thoát ly khỏi Dạ thị, từ nay không còn liên quan với Dạ thị nữa sao? Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nhưng ngươi có từng nghĩ tới không, người họ Dạ, không phải một câu thoát ly là có thể phủi sạch được.”
“Có thể phủi sạch hay không ta không biết, ta chỉ biết là, giang sơn này, rất nhanh liền không phải của họ Dạ nữa rồi.” Dạ Thiên Dật ném lại một câu, bỗng nhiên xoay người, đi trở về theo con đường mà binh sĩ đã nhường ra lúc tới.
“Ngươi…” Dạ Khinh Noãn thấy Dạ Thiên Dật cứ đi về như vậy, cả giận nói: “Dạ Thiên Dật! Ngươi đã từng nói gì với ca ca? Ngươi nói là sẽ giúp ca ca, thế nhưng hôm nay thì sao? Ngươi cũng làm tiểu nhân bội bạc sao?”
Bước chân Dạ Thiên Dật khựng lại một chút, cũng không quay đầu lại, nói: “Ta hứa là lúc ta làm An Vương, người đã chết một lần, luôn có thể hiểu ra một vài chuyện. Dạ công chúa, ngươi chưa từng chết, cho nên ngươi không rõ. Con người sống ở đời, ngoại trừ trách nhiệm, còn có thể làm những chuyện khác. Giang sơn Dạ thị, chỉ là Thuỷ tổ Hoàng đế trộm quốc mà có được, vì tư dục dã tâm của bản thân, không chỉ liên luỵ con dân thiên hạ, mà còn có cả con cháu của ông ấy. Trong số con cháu này, có cả ngươi nữa đó, Dạ công chúa. Rõ ràng ngươi chỉ là một tiểu nữ nhi nên được nuôi trong xuân khuê mà thôi, thế nhưng lại gánh trên lưng thân phận Ám Phượng Dạ thị, nước mắt đã chảy ở sau lưng, không ai có thể nếm thay ngươi, người nếm lấy chỉ có chính ngươi mà thôi.”
Dạ Khinh Noãn lập tức cứng ngắc.
Dạ Thiên Dật không nói thêm lời nào, thân ảnh bị bao phủ trong khôi giáp của mười vạn binh sĩ thiết kỵ, con đường đang mở kia lập tức lại bị lấp kín, đập vào mắt, là ngân thương khôi giáp, lẫm liệt nghiêm trang. Trên mặt của mỗi một binh sĩ đều tràn ngập kiêu ngạo và trung thành. Vì cái gì, chỉ đơn giản là vì thân ảnh đang mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha kia mà thôi.
Trái lại sắc mặt đại quân Thiên Thánh hoang mang, Thuỷ tổ Hoàng đế lừa đời lấy tiếng trộm quốc trộm gia đã bị Cảnh thế tử chiêu cáo thiên hạ từ lâu, người họ Dạ đang ngồi trên cái kim ỷ trong Kim điện kia cũng không thanh minh gì. Liền ngay cả An Vương cũng phản rồi, họ không biết cái gì mới là lý do để họ chinh chiến nữa. Họ đứng ở đây, rốt cuộc là vì cái gì?
“Vẫn còn nhớ, vào tiết Khất Xảo, ta đến gặp Tiên hoàng Thiên Thánh thỉnh chỉ, nói cuộc đời này chỉ cưới một vợ, không phải khanh không cưới.” Ánh mắt Dung Cảnh từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, không nghe ra nhiều nhu tình, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cho mọi người cảm thấy tình ý sâu nặng của hắn, “Hôm nay ta vẫn giữ nguyên lời thề. Vậy một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ của nàng, có còn giữ không?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng buồn cười nhìn hắn, “Chẳng lẽ Cảnh thế tử chưa từng thấy nữ nhân? Một kẻ hồng nhan họa thủy như Vân Thiển Nguyệt ta, ngươi thật sự tưởng là thật sao? Từ khi sinh ra đến giờ, trong từ điển của ta ngoại trừ ngụy trang thì vẫn là ngụy trang, ngoại trừ gạt người, thì vẫn là gạt người. Ta có thể lừa gạt Dạ Thiên Khuynh mười năm, lừa gạt Tiên hoàng mười năm, lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ mười năm, quần là áo lượt không thay đổi, chữ to không biết, ngang ngược càn rỡ, tiếng xấu rõ ràng, lang tâm cẩu phế, vô tâm vô phế, đây mới là ta. Lời thề gì đó, với ta, chỉ là lời buột miệng cho hợp với tình cảnh trong lúc vô tình mà thôi. Ngươi là ai? Thiên hạ tôn sùng, đám mây cao chiếu, hẳn nên khinh thường mấy lời thề không đáng giá tiền mà ta thuận miệng nói ra mới đúng.”
Dung Cảnh nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt bi thương, có điều chỉ thoáng qua tức thì, khẽ nói: “Vân Thiển Nguyệt mà ta quen biết, hoàn toàn chính là khẩu thị tâm phi. Nhưng chính vì nàng ấy như vậy, mới khiến cho ta hao hết tâm tư, chỉ đơn giản là muốn cùng nàng bạch đầu giai lão.” Nói rồi, hắn bỗng xoay người xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất, cách khe núi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói từng câu từng chữ: “Hôm nay, Dung Cảnh ở đây, lấy gió và trăng thề, Vân Thiển Nguyệt, là vợ của ta cả đời. Nàng ấy chết, ta chết, nàng ấy mất, ta mất, nàng ấy gả, ta lấy. Nàng ấy gả cho người khác, ta liền giết thiên địa, diệt Cửu Châu. Nếu gió vào trăng chấp nhận lời thề của ta, liền hãy nhận lấy huyết tế tinh hồn của ta.”
Dứt lời, hắn bỗng rút Băng Phách ở bên hông ra, đâm một kiếm vào ngực.
Hai mươi vạn đại quân, cách một khe núi, đồng loạt phát ra kinh hô, kinh thiên động địa.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt bỗng dưng chấn động, trước mắt đột nhiên trắng xoá, ngoại trừ gương mặt đó, cái gì cũng không thấy rõ nữa.
“Phập” một tiếng, Băng Phách chui vào ngực, cẩm bào màu trắng nguyệt nha hiện lên một đóa hoa sen huyết sắc.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt lung lay.
“Cảnh thế tử!” Sau lưng, mười vạn đại quân phát ra tiếng hô kinh hãi khẩn trương.
“Công tử!” Có hai người xông lên trước.
Cánh tay như ngọc của Dung Cảnh nâng lên, ngăn người đứng phía sau lại, ánh mắt cũng không rời khỏi Vân Thiển Nguyệt một giây, dường như Băng Phách cắm tim hắn, cũng không cảm thấy một chút đau đớn, đôi mắt như dòng suối trong chảy ra cảm xúc yếu ớt, nhìn thẳng vào mắt Vân Thiển Nguyệt, giọng nói hơi khàn, “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, trên trời đều đã nhận lời ta rồi, chẳng lẽ nàng cũng không đồng ý sao?”
Thân thể Vân Thiển Nguyệt cứng ngắc nhìn chàng, cảm xúc yếu ớt đang tràn ra kia, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện trong ánh mắt của chàng.
“Vân Thiển Nguyệt, về nhà đi!” Dung Cảnh vươn tay về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt từ từ dời mắt qua bàn tay của chàng, trắng noãn như ngọc, thon dài ôn nhuận, bàn tay này đã từng ôm lấy nàng vô số lần, nàng bỗng nhắm mắt lại.
Dung Cảnh chấp nhất vươn tay, chờ nàng.
“Thế tử phi, đồng ý đi!” Sau lưng Dung Cảnh, ai đó hô lớn một tiếng.
“Đồng ý đi!” Mười vạn đại quân đồng loạt quỳ xuống, binh khí thiết huyết, chỉnh tề đồng lòng.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, cứng ngắc nhắm mắt lại, gió lạnh thổi bay tóc mai và tay áo của nàng, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều cảm nàng yếu ớt tựa như muốn biến mất theo gió. Phía sau nàng, mười vạn đại quân vô thanh vô tức đứng thẳng, Dạ Khinh Noãn đứng ở bên người nàng, dường như hóa thành tượng đá.
Hồi lâu sau, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở mắt.
Đúng lúc này, thân thể Dung Cảnh bỗng nhiên ngã về phía trước, chỗ hắn đang ở hơi đặc biệt, nơi sắp ngã xuống chính là khe núi phía trước. Bốn phía vang lên tiếng kinh hô, nhưng dù là người đứng gần hắn nhất muốn nghĩ cách cứu viện cũng không kịp.
Vân Thiển Nguyệt biến sắc, phi thân lên, thân hình như một làn khói bay về phía Dung Cảnh, nhanh đến tất cả mọi người chỉ thấy màu hoa mẫu đơn lóe lên một vầng sáng ở trước mắt.
Dạ Khinh Noãn cả kinh biến sắc, vươn tay ngăn cản, nhưng ngay cả một mảnh áo của nàng cũng không bắt được.