Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 462

Edit: Theresa Thái

Beta: Leticia

Mặc Cúc ngẩn ngơ, sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng.

Lăng Liên liếc hắn ta, buồn bực nói: “Cứ thích nói bậy, sau khi Cảnh thế tử tỉnh, nhất định phải kêu ngài ấy trừng trị ngươi. Vì cứu Cảnh thế tử, tiểu thư nhà ta nhất định hao tổn rất nhiều Linh lực, lúc này ngài ấy chỉ còn một hơi cố chống đỡ thôi, không nghỉ ngơi một chút sao được? Ngươi chỉ biết nghĩ công tử nhà ngươi khổ, sao lại không nghĩ lại mấy ngày qua tiểu thư nhà ta cũng khổ vậy? Cảnh thế tử khổ chúng ta đều ở bên người nhìn thấy, lúc tiểu thư khổ có ai trong chúng ta ở bên cạnh ngài ấy chăm sóc?”

Mặc Cúc liền nghẹn lời, sắc mặt ngượng ngùng một chút, giây lát sau, liền da mặt dày cười đùa: “Lúc này không phải công tử đã tìm chủ mẫu về rồi sao, khổ đã qua, chỉ còn lại ngọt. Ta nhất thời cao hứng, không lựa lời. Đợi công tử tỉnh lại, nhất định sẽ tận tình dỗ chủ mẫu cao hứng. Lăng Liên muội muội đừng trách.”

Lăng Liên ‘Xì’ một tiếng khinh miệt, “Ai là muội muội ngươi? Thiếu lôi kéo làm quen đi. Ta chỉ trông mong Cảnh thế tử tỉnh lại đừng lại tự đâm mình một kiếm khiến cho tiểu thư nhà ta phải cứu thì đã liền A Di Đà Phật rồi.”

Khóe miệng Mặc Cúc co rút một cái, bị người mắng cũng không giận, cười đùa: “Làm sao có thể chứ? Công tử nhà ta lại không ngốc, đâm một kiếm đã đủ vốn sao còn có thể đâm kiếm thứ hai?”

“Không có thì tốt nhất.” Lăng Liên hung hăng liếc hắn ta, cảnh cáo: “Canh chừng công tử nhà ngươi, nếu tiểu thư nhà ta không tha thứ cho ngài ấy, về sau tất cả mọi người trong Hồng các đều sẽ không thích ngài ấy.”

Mặc Cúc nghĩ thầm, đây chính là đại sự có lấy được niềm vui của người nhà mẹ đẻ của chủ mẫu hay không của chủ tử nhà mình, mấy ngày qua chủ mẫu rời đi, Lăng Liên và Y Tuyết gặp công tử đều không cho sắc mặt tốt, phải bổ cứu lại, hắn vội vàng nói: “Công tử nhà ta biết dỗ người nhất. Chủ mẫu đau lòng công tử nhà ta, nhất định sẽ tha thứ cho ngài ấy. Nếu không tha thứ, thì sao sẽ trở về với ngài ấy?”

Lăng Liên ‘Hừ’ một tiếng, không để ý đến hắn ta nữa, xoay người đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

Y Tuyết buồn cười nhìn Mặc Cúc, cũng đi theo Lăng Liên.

Giây sau, trong Tây noãn các kế bên vang lên tiếng nói chuyện của Vân Thiển Nguyệt, Lăng Liên và Y Tuyết, tuy tiếng nói không lớn, cũng không thấy náo nhiệt, nhưng đã cũng khiến cho tòa phủ Tổng binh vắng lặng mấy ngày qua có thêm nhân khí.

Mặc Cúc nghe Tây noãn các vang lên tiếng nói chuyện, liền đặt mông ngồi xuống mép giường, lẩm bẩm: “Chủ tử không được yêu thích, làm thuộc hạ như chúng ta cũng không dễ làm người ah.” Dứt lời, hắn ta nhìn Dung Cảnh đang hôn mê, ấm ức nói: “Công tử, lần này hao hết tâm tư đoạt chủ mẫu về, ngài cũng đừng lại không nghĩ ra đẩy ngài ấy ra ngoài nữa, thuộc hạ sợ ngài lại không chịu đựng được lần thứ hai đâu.”

Lông mi Dung Cảnh thật dài che khuất tầm mắt, hôn mê, im lặng.

Mặc Cúc vươn tay, một giây sau liền dừng lại, quay đầu lại hỏi một người khác trong phòng, “Ngươi nói ta nhéo cho công tử tỉnh, nói cho ngài ấy biết chủ mẫu đã đi rồi, còn chưa đoạt về được, ngài ấy sẽ làm gì? Có thể tức giơ chân hay không?”

Mặc Lam lành lạnh nói: “Tiểu tri tỷ đệ nhất của công tử là ngươi sẽ phải tự vẫn tạ tội đầu tiên.”

Mặc Cúc lập tức rút tay về, vội vàng đứng lên, lui cách giường lớn thật xa, “Vậy thôi. Cứ để cho ngài ấy bất tỉnh đi!”

Mặc Lam lành lạnh liếc hắn ta, xoay người ra khỏi phòng, ném lại một câu: “Chủ mẫu ghét bỏ cả người công tử đầy mùi máu, ngươi ở lại lau sạch cho công tử đi.”

Vốn Mặc Cúc cũng muốn chuồn đi, nghe vậy lập tức dừng chân, lông mi dựng thẳng, “Vì sao không phải là ngươi lau?”

Mặc Lam cũng không quay đầu lại nói: “Ta không phải tiểu tri kỷ đệ nhất của công tử.”

Mặc Cúc liền nghẹn lời, chỉ có thể nhận mệnh xoay người lại, đi đến bên giường, giúp Dung Cảnh cởi áo dính máu. Hắn ta là người không chịu ngồi yên, vừa cởi áo cho Dung Cảnh, vừa lẩm bẩm, trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng lẩm bẩm một mình của hắn ta.

Trong Tây noãn các, Lăng Liên và Y Tuyết hầu hạ Vân Thiển Nguyệt tắm rửa, tắm xong, nàng không chống đỡ nổi nữa, liền nằm xuống ngủ mất.

Dù sao mấy ngày trước nàng vừa vận dụng Linh thuật cứu Dung Phong về, hôm nay lại vận dụng Linh thuật cứu Dung Cảnh, hai người này, người trước là hấp hối, bị nàng kéo từ Quỷ Môn quan về, người sau là một kiếm chân chân thật thật đâm thẳng vào ngực, chỉ hơi lệch một ly, cũng xem như là bị nàng dắt từ Quỷ Môn quan về. Hai lần như thế, Linh thuật trong cơ thể đã bị nàng tiêu hao đến cực hạn. Chính như Lăng Liên nói, nàng có thể chèo chống mang Dung Cảnh về đến bây giờ còn chưa ngã xuống, đã là không dễ.

Lăng Liên, Y Tuyết đứng ở bên giường nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong lòng bị siết đau, ngài ấy gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt trong suốt, không tốt hơn Dung Cảnh đang hôn mê lúc này bao nhiêu, các nàng hầu hạ bên người ngài ấy một năm, vẫn có chút hiểu rõ ngài ấy, có thể tưởng tượng được mấy ngày qua ngài ấy sống khó khăn thế nào, nhưng mặc dù trong lòng có khổ, thì lúc người ngoài nhìn vào ngài ấy cũng đều là bình tĩnh, càng vì như vậy, không được phát tiết ra, mới càng tích tụ ở trong lòng.

“Hy vọng Cảnh thế tử đã nghĩ ra biện pháp rồi, nếu không mặc dù hôm nay tiểu thư trở về, chỉ sợ hai người cũng không thể trở về bộ dáng như lúc trước được.” Hồi lâu sau, Y Tuyết khẽ nói.

Lăng Liên mấp máy môi, hơi hờn dỗi: “Kỳ thật Dạ Khinh Nhiễm cũng rất tốt, vì tiểu thư cũng đã làm rất nhiều chuyện, hai ngày trước ta đã nghĩ, nếu tiểu thư thật sự gả cho hắn ta, chưa chắc thua kém Cảnh thế tử…”

Y Tuyết lập tức che miệng Lăng Liên, thấp giọng nói: “Không được nói nhảm. Trong lòng ngươi rõ ràng cũng hy vọng tiểu thư và Cảnh thế tử làm hòa. Vô luận Cảnh thế tử làm gì, thì cũng là bất đắc dĩ, người trong lòng tiểu thư yêu là ngài ấy. Tuy Dạ Khinh Nhiễm cũng tốt, nhưng cũng không thắng được việc Cảnh thế tử có được trái tim của tiểu thư. Không có được trái tim, thì chính là có tốt hơn đi nữa cũng vô dụng.” Dứt lời, nàng liền nhắc nhở: “Ngươi đừng quên, là ai làm hại tiểu thư trúng sinh sinh không rời? Là lão Hoàng đế Dạ thị đáng chết kia. Dạ Khinh Nhiễm là người thừa kế của lão ta.”

Kỳ thật cho tới nay Lăng Liên đều luôn ổn trọng hơn Y Tuyết, nhưng lần này nàng ấy nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt bị hành hạ đến gầy yếu như thế, trong lòng lại càng buồn bực, hất tay Y Tuyết, có chút không phục nói: “Lão Hoàng đế Dạ thị đáng chết kia là lão Hoàng đế kia, Dạ Khinh Nhiễm là Dạ Khinh Nhiễm. Một người mẹ sinh chín đứa con, chín đứa con còn khác nhau mà. Huống chi chỉ là bác cháu? Lúc tiểu thư trúng sinh sinh không rời là mới vừa sinh ra, khi đó Dạ Khinh Nhiễm cũng còn nhỏ, căn bản không biết gì, hắn ta chỉ là gánh chịu danh nghĩa người thừa kế, liền phải ôm cả tội nghiệt mà lão Hoàng đế đáng chết kia làm vào người sao? Như vậy cũng không công bằng cho hắn ta.”

Y Tuyết thở dài, “Ngươi nói cũng đúng. Hắn ta cũng chỉ là người đáng thương mà thôi.” Dứt lời, giọng nói của nàng liền chuyển, lại nói: “Nhưng ai mà không đáng thương? Mấy ngày qua trong lòng Cảnh thế tử khổ sở, chẳng lẽ ta và ngươi không nhìn thấy? Người như ngài ấy, nếu không phải đã thật sự bất đắc dĩ không còn cách nào nữa, thì sao có thể nhẫn tâm tính toán tiểu thư chứ? Huống chi ta cảm thấy có thể là chúng ta cũng đã hiểu lầm Cảnh thế tử, đưa tiểu thư đến bên người Dạ Khinh Nhiễm, cũng có thể không phải là chủ ý của ngài ấy.”

“Còn không phải chủ ý của ngài ấy?” Lăng Liên khẽ ‘Hừ’ một tiếng, “Ngài ấy và Thượng Quan Minh Nguyệt đã lập mưu từ trước, nếu không phải thế, tiểu thư vẫn còn ở trong phủ Tổng binh Phượng Hoàng quan chờ ngài ấy đi Rừng đào mười dặm về, sao sẽ bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đến hoàng cung chứ?”

Y Tuyết nhỏ giọng nói: “Chuyện này ta cũng biết, nhưng ngươi không cảm thấy có điểm nào là lạ sao sao?”

“Là lạ chỗ nào? Cùng Thượng Quan Minh Nguyệt lập mưu đưa tiểu thư đi đã là sai rồi.” Lăng Liên nói.

Y Tuyết bất đắc dĩ nhìn nàng ấy, mấy ngày qua, Lăng Liên có ý kiến rất lớn với Cảnh thế tử, chẳng những không cho sắc mặt tốt, mà đôi lúc còn nói lời kích thích Cảnh thế tử. Khó có được là Cảnh thế tử cũng không giận nàng ấy, người như vậy, lúc nào đã bị người khác đối xử như thế chứ? Trong lòng các nàng đều rõ ràng, chỉ là vì tiểu thư mới dễ dàng tha thứ mà thôi. Nàng hạ giọng nói: “Ngươi có nhớ không, hôm Cảnh thế tử đi Rừng đào mười dặm về, biết được Thượng Quan Minh Nguyệt mang tiểu thư đi mất, ngài ấy nóng vội đến độ muốn chạy theo ngăn lại, nhưng lại bị Ngọc thái tử ngăn cản, trúng Thần tiên thụy của Ngọc thái tử hôn mê suốt một ngày. Đợi sau khi tỉnh lại, Thượng Quan Minh Nguyệt đã mang tiểu thư đến Lan thành rồi, ngài ấy tức giận đến ném bể một cái ly, ngày đó ngươi cũng thấy mà? Ngươi chưa từng thấy Cảnh thế tử tức giận đúng không? Về sau nhận được tin tức Thượng Quan Minh Nguyệt bị Dạ Khinh Nhiễm cản lại, ngài ấy muốn xuất binh, đại quân đều điểm xong rồi, lại nhận được thư của Thượng Quan Minh Nguyệt, chẳng biết vì sao, mới thu binh. Cuối cùng ngài ấy liền tự giam mình trong phòng, giam suốt cả bảy ngày mới đi ra.”

Lăng Liên nghe vậy cơn giận liền tán đi, tỉnh táo lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy ngài ấy ngủ say sưa, các nàng nói như thế, cũng không đánh thức ngài ấy, có thể thấy thân thể hao tổn lớn và mệt mỏi đến cỡ nào, nàng lầm bầm: “Mấy chuyện đó sao ta không nhớ chứ? Ta không phải là đau lòng tiểu thư sao? Nếu ngay từ đầu Cảnh thế tử không dẫn Thượng Quan Minh Nguyệt tới, thì mọi chuyện cũng sẽ không thoát ly khỏi sự khống chế của ngài ấy, dẫn đến tình trạng như bây giờ.”

Y Tuyết thấp giọng nói: “May mắn hôm nay tiểu thư đã về rồi! Cuối cùng còn có thể bù đắp lại.”

Lăng Liên gật gật đầu, tuy oán trách, nhưng vẫn có chút kính nể thổn thức nói: “Dùng máu trong tim để lấy máu thề tế hồn, cũng chỉ có ngài ấy mới có thể làm ra được. Nếu không trong tình như vậy, cũng chưa chắc có thể làm được, dù sao dưới gối nam nhi là vàng, dù Cảnh thế tử chỉ quỳ một gối, nhưng mà ngay cả cha mẹ cùng với Tiên hoàng trước kia cũng chưa từng quỳ. Người như thế, xem ra tiểu thư bị ngài ấy bắt giam cả đời rồi. Không biết là may mắn, hay bất hạnh.”

“Tất nhiên là may mắn.” Y Tuyết lập tức nói: “Thị thị phi phi trong chuyện này, tuy Cảnh thế tử tính toán sâu, nhưng một bước đó sao tiểu thư không nhìn thấu được chứ? Chỉ là vì muốn ở bên ngài ấy, cam tâm tình nguyện bị ngài ấy bó buộc giam cầm mà thôi. Nếu không thâm tình yêu thương, thì sao tiểu thư có thể tùy ý bị người khác tính toán chứ? Tỷ như An Vương ngày đó Dạ Thiên Dật đang ở trong thành hôm nay, Dạ Khinh Nhiễm – Tân hoàng Thiên Thánh hiện tại, tính toán của bọn họ khi nào thì ít chứ? Chuyện tình cảm, như người nước uống, ấm lạnh tự biết.”

Lăng Liên bỗng “Phì” cười, giận liếc Y Tuyết, “Ta cũng không biết, khi nào thì ngươi hiểu rõ được loại chuyện này nhiều như vậy rồi hả?”

Mặt Y Tuyết đỏ lên, trừng Lăng Liên, “Dù là ai ngày ngày nhìn tiểu thư và Cảnh thế tử hành hạ nhau như vậy, đầu gỗ cũng có thể thông suốt phong hoa tuyết nguyệt, nói chuyện yêu đương đấy. Ta nói vài lời có gì kỳ quái? Ngươi cũng không phải vẫn luôn nói như vậy sao?”

Lăng Liên nhìn thoáng ra bên ngoài, nói với Y Tuyết: “Nói đến đầu gỗ, ngày ngày đều nghe Mặc Cúc nói Mặc Lam là đầu gỗ.”

Y Tuyết bỗng buồn cười nói: “Theo ta thấy, hắn ta mới là khối đầu gỗ.”

Lăng Liên cảm thấy có lý, hai người nhớ tới Vân Thiển Nguyệt vừa về đã bị hắn ta ôm chân giả khóc, liền cảm thấy buồn cười. Trong nháy mắt, mây đen tràn ngập trên mặt hai người mấy ngày qua cũng tản đi, cười dịu dàng, tâm tình vô cùng tốt nói đến chuyện khác.

Cả ngày này, trong Kỳ thành, bởi vì Vân Thiển Nguyệt trở về bên người Dung Cảnh mà náo nhiệt phi thường.

Trong phủ Tổng binh, tuy hai vị chủ tử, một người hôn mê, một người ngủ mê man, nhưng trong nội viện cũng thỉnh thoảng có tiếng nói cười truyền ra.

Hoàng hôn, Dung Cảnh tỉnh lại.

Hắn mở mắt, đầu tiên là nhìn sang bên cạnh, không nhìn thấy thân ảnh muốn gặp, giây sau, lại nhìn quanh phòng, cũng không thấy ai, sắc mặt hắn tối sầm lại, lập tức ngồi dậy, chạm phải miệng vết thương, không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn, chỉ thấy đã thay áo bào sạch sẽ, chỗ vạt áo rộng mở, có thể thấy rõ ràng một vết thương nhỏ ở ngực, là một vết sẹo mới tinh màu trắng nhạt, hắn nhìn chằm chằm vào vết sẹo nhỏ kia một lát, rồi ngẩng đầu, đẩy chăn ra, chậm rãi xuống giường.

Đến tới cửa, mở cửa phòng, chân trời còn dư lại một vệt sáng sắp tàn.

Mặc Cúc nghe được động tĩnh, hiện thân trước tiên, thấy Dung Cảnh, liền chân chó cười đùa: “Công tử, rốt cuộc ngài đã tỉnh rồi! Nếu ngài còn không tỉnh, thuộc hạ…”

“Nàng ấy đâu?” Dung Cảnh nhìn hắn ta một cái, đánh gãy lời nói của hắn ta.

Mặc Cúc nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi, “Ai?”

Khuôn mặt Dung Cảnh hơi trầm xuống, “Ngươi cho rằng ta sẽ hỏi ai?”

Ánh mắt Mặc Cúc lóe lên một cái, mặt đau khổ, ủy khuất nói: “Ngài nói là chủ mẫu sao? Chủ mẫu không có…” Dừng một chút, lui về sau hai bước, cách Dung Cảnh xa chút ít, mới nhỏ giọng nói: “Công, công tử, ngài đừng thương tâm, chân trời xa xăm nơi nào mà không tìm được nữ nhân, ngài cũng không thể lại…”

Lời của hắn ta còn chưa dứt, Dung Cảnh đã tháo ban chỉ trên tay ném vào đầu hắn ta.

Mặc Cúc cả kinh, liền vội vươn tay đón lấy, thủ pháp của Dung Cảnh quá nhanh, thế cho nên hắn ta phải hơi khụy gối xuống đất mới đón được cái ban chỉ này, không đến mức để nó bị vỡ, hắn ta bị dọa đến nỗi tim đập nhanh mấy nhịp, giương mắt nhìn Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh nhìn chằm chằm hắn ta, lập tức giả khóc nói: “Công tử à, ngài có không nghĩ ra, thì cũng không thể ném cái này ah, đây chính là mệnh căn của ngài đó…”

“Lại hồ ngôn loạn ngữ, liền giam vào phòng tối.” Dung Cảnh không giận tự uy.

Mặc Cúc liền nghẹn lời, lại lui về sau một bước, cười hì hì, “Công tử, sao ngài biết chủ mẫu không đi?”

Dung Cảnh liếc hắn ta, không để ý tới hắn ta, nhấc chân đi đến Tây noãn các.

Mặc Cúc sửng sốt một chút, ba bước gộp thành hai chạy đến kéo tay áo Dung Cảnh, đáng thương nói: “Công tử, ngài nhanh nói cho thuộc hạ biết, sao ngài đoán được chủ mẫu không bỏ mặc ngài mà lại trở về bên người ngài vậy? Nếu không thuộc hạ sẽ ăn không ngon ngủ không yên…”

Bước chân Dung Cảnh dừng lại, nhìn qua Mặc Cúc, trái tim nhỏ của Mặc Cúc liền run lên, cho rằng Dung Cảnh muốn phát hỏa, nên liền lập tức buông tay, không muốn bị giam vào phòng tối, nhưng vừa định chạy trốn, lại không ngờ nghe được ngài ấy giải thích, “Nàng ấy là Vân Thiển Nguyệt, tất nhiên sẽ không bỏ mặc ta.”

Mặc Cúc sững sờ.

Dung Cảnh xoay người lại, tiếp tục đi đến Tây noãn các.

Mặc Cúc nhìn bóng lưng Dung Cảnh, liếc mắt, lời này nói tương đương chưa nói, nhưng cũng không dám lại đuổi theo hỏi nữa, tuy hắn cố ý hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cũng không phải người không thức thời, chủ tử muốn gặp chủ mẫu, hắn lại giữ ngài ấy lại trì hoãn, sẽ phải nếm mùi đau khổ. Vì vậy liền vui rạo rực nâng ngọc ban chỉ của Dung Cảnh đi làm chuyện khác.

Bước chân của Dung Cảnh không thấy cấp bách, nhưng không bao lâu đã đi tới Tây noãn các.

Lăng Liên và Y Tuyết đang ngồi trên thềm đá bên ngoài cửa ra vào nói chuyện, thấy Dung Cảnh tới, liền cùng đứng lên, hành lễ với hắn. Trong lòng tiểu thư có Cảnh thế tử, vì ngài ấy mà từ quân doanh Thiên Thánh trở về đây, tất nhiên các nàng cũng không dám lại cho ngài ấy sắc mặt để nhìn nữa. Nếu không ngài ấy mà mang thù, thì chịu khổ chính là các nàng.

Dung Cảnh dừng bước, nhìn cửa đang đóng chặt, nhẹ giọng hỏi hai người, “Nàng ấy đâu? Còn chưa dậy sao?”

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn nhau, gật gật đầu, cùng nói: “Linh thuật của tiểu thư bị hao tổn quá mức, thân thể suy yếu, không chống đỡ nổi, vẫn còn đang ngủ.”

Sắc mặt Dung Cảnh chỉ u ám một lát, liền đi lên trước, Lăng Liên và Y Tuyết lập tức thối lui, hắn tự tay đẩy cửa ra. Đập vào mắt, là Vân Thiển Nguyệt đang nằm trên giường lớn, ngủ say sưa. Sắc mặt hắn liền ấm áp, ánh mắt mang theo một tia dịu dàng, nhìn nàng chăm chú một lát, rồi nhấc chân lên bước vào.

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn nhau, lặng lẽ đóng cửa phòng, lui ra xa một chút.

Dung Cảnh đi vào bên giường, im lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt chăm chú, một hồi lâu sau, hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm chặt tay nàng, mở bàn tay trắng nõn của nàng ra, đẩy từng ngón tay ra, nhẹ nhàng chôn mặt vào trong lòng bàn tay nàng.

Nửa đêm tỉnh mộng, trống canh đêm dài, ngân hà lấp lánh, hạnh phúc như vậy suýt nữa đã xa không thể với tới.

Đã từng có một khắc, hắn đã nản lòng thoái chí, nhưng nghĩ đến, có lẽ chết, có lẽ nhìn nàng gả cho người khác, hắn liền sẽ không dám nản lòng thoái chí nữa. Cho dù là giết thiên địa, diệt Cửu Châu, núi sông thiên hạ không còn tồn tại nữa, hắn cũng muốn có nàng ở tại bên người. Dù là sống không thể cùng giường, thì cũng muốn chết chung huyệt, nàng chỉ có thể là của hắn, không được phép thuộc về ai khác nữa.

Dạ Khinh Nhiễm không được! Ai cũng không được!

“Đừng nói với ta là chàng chạy đến trước mặt ta khóc đó?” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt bỗng vang lên.

Thân thể Dung Cảnh bỗng dưng cứng đờ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một lượt, cẩm bào màu trắng nguyệt nha lỏng lẻo, đai lưng không buộc ngay ngắn, hiển nhiên vừa tỉnh lại liền chạy tới chỗ nàng, mặt chôn vào trong tay nàng, nhìn không được thần sắc của hắn, nhưng cái cảm xúc nồng đậm đó vẫn lây nhiễm nàng. Nàng rút tay về, định ngồi dậy.

Dung Cảnh cầm chặt tay nàng, không cho nàng động, mặt chôn trong đó cũng không nâng lên.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày nhìn hắn, chỉ thấy cây trâm bạch ngọc trâm giữ lấy búi tóc hơi lỏng, hắn ngồi xổm bên giường, mặt chôn ở trong tay nàng, cố chấp không buông tay, tư thế như thế, không thích hợp người như hắn, nhưng là hết lần này tới lần khác hắn làm lại tự nhiên đến vậy. Vẫn là người như ngọc, thế vô song, ôn nhuận tao nhã, Vương hầu cũng không bằng. Nàng nhìn nhìn, bỗng nhiên nổi giận, giọng nói lạnh lùng: “Buông tay.”

Tay Dung Cảnh bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn nắm chặt lấy, thấp giọng nói: “Không buông.”

Vân Thiển Nguyệt muốn hất hắn ra, nhưng khí lực lại không lớn bằng hắn, trừng hắn, lại không nhìn tới mặt của hắn, nàng nhấc chân đá chăn, cái chăn hơi mỏng phủ lên người hắn, che đi cả nửa người hắn, hắn vẫn không nhúc nhích. Nàng tức giận nói: “Vậy chàng muốn làm gì?” Dừng một chút, nàng nhướng mày, “Còn muốn khóc? Ta thấy, chàng tốt nhất là khóc cho đủ đi.”

Dung Cảnh không rên lên một tiếng.

Hỏa khí của Vân Thiển Nguyệt đang dâng trào trong lồng ngực, nhìn hắn, “Nói chuyện, bộ dạng này của chàng giống cái gì?”

Dung Cảnh im lặng một lát, nhỏ giọng hỏi, “Nàng tha thứ cho ta được không?”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, không áp chế nổi tức giận nói: “Chàng là ai? Chàng là Mộ Dung công tử! Trên người mang huyết thống rất cao quý, danh vọng rất cao, có rất nhiều bản lĩnh. Chàng đều có thể giết thiên địa, diệt Cửu Châu, khiến cho gió trăng tế tinh hồn của chàng, ta dám không tha thứ cho chàng sao?”

Dung Cảnh bỗng ngẩng đầu, nhìn nàng, khóe miệng vui vẻ nở rộ trên dung nhan như ngọc kia, nhẹ nhàng, dìu dịu, như tuyết lại như hoa sen, rung động lòng người, nghênh đón cơn giận của nàng, ngữ khí ôn nhuận nhu hòa, nói: “Hóa ra ta lợi hại đến nỗi khiến cho nàng không dám không tha thứ như vậy sao? Tốt, vậy ta liền xem như nàng đã tha thứ rồi, không được giận ta nữa.”
Bình Luận (0)
Comment