Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 464

Edit: Theresa Thái

Beta: Leticia

Hóa ra trong suốt mười ngày nàng hôn mê bị Thượng Quan Minh Nguyệ mang đến hoàng cung Thiên Thánh, có bảy ngày là hắn nhốt mình trong phòng tối. Hóa ra chính như hắn nói, cũng không phải chuyện nào cũng nằm trong sự khống chế của hắn, hắn cũng có lúc không thể khống chế vô năng vô lực.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời nói của Lăng Liên và Y Tuyết, ánh mắt dâng lên một mảnh lờ mờ.

Thượng Quan Minh Nguyệt và Ngọc Tử Thư chính là nhân tố thoát ly khỏi khống chế của hắn, nàng không muốn suy đoán trong chuyện này Tử Thư biết được bao nhiêu hay đã biết hết toàn bộ, cũng không để ý tới ngoài chuyện này ra, Thượng Quan Minh Nguyệt còn giúp Dung Cảnh những chuyện nào khác nữa.

Chuyện này, nếu là đấu võ, thì có thể nói là không có người thắng. Nàng không thắng, Dung Cảnh không thắng, Dạ Khinh Nhiễm không thắng, Tử Thư và Thượng Quan Minh Nguyệt vốn không đạt được ích lợi, sao nói là thắng được?

Dung Cảnh dùng biện pháp đánh thẳng vào tim nàng, huyết tế tinh hồn, khiến nàng tránh cũng không thể tránh, theo hắn trở về. Chỉ là tuân theo sự lựa chọn của trái tim mà thôi. Nàng chính là không thể nhìn thấy hắn bị thương ở trước mặt nàng, không thể nhìn thấy hắn hạ thấp tư thái, không thể nhìn thấy sự yếu ớt đâm thẳng vào lòng người trong ánh mắt trong suốt cô tịch của hắn.

Gió lạnh thổi tới, Vân Thiển Nguyệt buông cảm xúc ra, để nó bay đi theo gió. Giây lát sau, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cái gì tha thứ hay không, thừa nhận hay không, bắt nạt hay không, tổn thương cũng thế, bất đắc dĩ cũng vậy, tóm lại, nàng vẫn trở về đây.

Tất cả đều là trái tim hướng về, không thể nhìn được mà thôi.

Sân si tức giận, yêu hận dây dưa, thì lại thế nào? Tóm lại là vẫn còn sống, tóm lại là sự lựa chọn của nàng, tóm lại là lúc này chỉ có nàng và hắn.

Đột nhiên, nàng liền bình tĩnh lại.

“Vân Thiển Nguyệt, nàng…” Dung Cảnh là người thông minh nhạy cảm cỡ nào, một vài cảm xúc rất nhỏ của nàng tiết ra ngoài, hắn liền bắt được trước tiên, trong lòng siết chặt, muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt mà nàng đang nghiêng đầu nhìn, lại ngậm miệng.

“Không phải đói bụng sao? Ăn cơm đi!” Ngữ khí của Vân Thiển Nguyệt không còn tức giận và lạnh lùng nữa, mà đã trở lại như bình thường, tùy ý nói.

Dung Cảnh nhìn nàng, mí mắt rủ xuống, che giấu đi cảm xúc nào đó, gật gật đầu.

Mùi thơm của món ăn bay ra từ gian phòng của Dung Cảnh, hiển nhiên là Lăng Liên và Y Tuyết đã chuẩn bị sẵn, hai người tiến vào gian phòng đó, liếc nhìn, bày trên mặt bàn đều toàn bộ là dược thiện bổ dưỡng.

Vân Thiển Nguyệt không có ý kiến gì, ngồi xuốn. Dung Cảnh ngồi ở bên cạnh nàng, gắp thức ăn cho nàng như mọi khi.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, yên lặng dùng bữa.

Khẩu vị Vân Thiển Nguyệt không tốt cũng không kém, sâu trong ánh mắt trong suốt của Dung Cảnh có một mảnh sương mù, đậm đặc đến không tan được.

Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt súc miệng, uống một ngụm trà, rồi đứng dậy, nói với Dung Cảnh: “Chàng nghỉ ngơi đi, ta…”

Dung Cảnh không đợi nàng nói xong, lập tức vươn tay che miệng nàng lại, giọng nói ôn nhuận mang theo một tia bướng bỉnh, nhìn thẳng vào nàng, “Nàng muốn phân phòng ngủ sao? Thư hòa ly ta chưa từng xem là thật, không giải thích là vì chuyện của chúng ta không cần phải giải thích với người trong thiên hạ, còn… Còn thư hòa ly mà nàng đưa cho ta thì nàng cũng biết rồi, đã bị ta hủy. Hôm nay nói nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không thể…”

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn hắn, giống như đang chờ hắn nói.

Dung Cảnh nhìn nàng, hắn vẫn luôn biết nàng thông minh, có thể nhìn thấu rất nhiều sự việc, chỉ có điều nàng không thích dùng tâm tư của mình với hắn, chưa bao giờ hiển lộ ở trước mặt hắn mà thôi, thế nhưng hôm nay, nhìn nàng trải qua lạnh lùng, tức giận, thì đôi mắt bình thản, không có chút gợn sóng nào như thế lại bỗng nhiên khiến cho hắn dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời, chậm rãi thả tay xuống, thấp giọng nói: “Nàng cứu Dung Phong, lại cứu ta, hai lần hao phí Linh thuật cũng mệt mỏi rồi, vậy thì đi nghỉ ngơi đi!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Dung Cảnh ngồi trên ghế, nhìn nàng đi thẳng ra cửa phòng cũng không quay đầu lại, hơi ấm trong phòng dường như cũng biến mất theo nàng, rõ ràng là khí trời ấm áp xuân hạ giao mùa, nhưng lại có một loại cảm giác lạnh lẽo trống vắng. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho ánh sáng lờ mờ kia bao phủ lấy ngọc nhan của hắn.

Vẫn không thể quay về sao?

Ở Tây noãn các hao hết tâm lực một phen như thế, rõ ràng đã thấy nàng lộ ra vui vẻ rồi, nhưng vẫn chưa được sao?

“Công tử, sao ngài lại để chủ mẫu đi về rồi?” Mặc Cúc lén lén lút lút nhìn qua Tây noãn các, lặng lẽ vào phòng, nhìn Dung Cảnh đầy oán trách.

Dung Cảnh trầm mặc không nói.

“Công tử, lấy ra khí phách một kiếm đâm vào tim, huyết tế tinh hồn của ngài ah! Ở Mã Pha Lĩnh hai mươi vạn binh mã địch ta đều thật lòng khâm phục ngài, chủ mẫu mới được ngài đoạt về. Lúc này người ở ngay tại bên cạnh ngài rồi, lại ra tay một phen, cũng không tin không bắt được.” Giọng nói của Mặc Cúc thật nhỏ giống như sợ người nghe thấy, nghĩ kế cho Dung Cảnh.

“Trong lòng nàng ấy có ta, nên lúc ở Mã Pha Lĩnh, ta mới dám bắt nạt nàng ấy như vậy. Nhưng có một số việc, cũng không phải cứ bắt nạt một phen là có thể giải quyết được liền, chuyện này đến cùng thì đã thắt một cái kết, đào một con kênh trong lòng nàng ấy. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ấy không lạnh lùng với ta, còn có thể bị ta bức bách khóc một phen phát ra hết uất khí đã rất tốt rồi, cũng không thể quá tham làm.” Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài.

Mặc Cúc nháy mắt mấy cái, “Chẳng lẽ cứ… Phân phòng như vậy?”

“Vậy còn có thể làm gì? Từ từ sẽ đến ah! Kết chậm rãi thắt, liền chầm chậm giải ah!” Dung Cảnh xoa xoa trán.

Đôi mắt Mặc Cúc xoay tròn, giây sau, liền hỏi thử: “Công tử, nếu không… Ngài lại bệnh nặng?”

Dung Cảnh khẽ quát một tiếng, “Tin tức nàng ấy bị ta đoạt về ở Mã Pha Lĩnh chưa đến ngày mai đã có thể truyền về Thiên Thánh, hơn nữa còn truyền khắp thiên hạ, ngươi cho rằng ta còn có thể lại tự hành hạ mình sao? Vốn đã suy yếu lại bệnh nặng một trận vô năng vô lực ư? Ngươi cho rằng Dạ Khinh Nhiễm thật sự sẽ bỏ qua?”

Mặc Cúc nghe vậy gật gật đầu, “Cũng đúng! Dạ Khinh Nhiễm chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

“Hắn ta đến cùng là Dạ Khinh Nhiễm, Ám Long Dạ thị, nếu không phải vẫn…” Dung Cảnh nói đến đây liền dừng lại, ngữ khí trầm thấp: “Lúc này hắn ta hẳn nên triệt để hết hy vọng rồi.”

Mặc Cúc cười cười hì hì, “Công tử, hắn ta đã dùng hết năng lực rồi, vậy mà ngay cả một nữ nhân cũng không đoạt được, hiện tại cũng không thấy có bao nhiêu bản lãnh, ngài đối phó hắn ta, dễ như trở bàn tay mà!”

Dung Cảnh mở mắt, nói với Mặc Cúc: “Ngươi thật đáng bị giam vào phòng tối.”

Mặc Cúc lập tức thu vui đùa, cấm thanh, vẻ mặt đau khổ nhìn Dung Cảnh, ánh mắt kia đang nói: Ta hảo tâm chạy tới phân ưu giải nạn cho công tử, người khác đều không dám đến nghĩ kế, chỉ có hắn đến, sao lại phải chịu loại đối đãi này, lần sau hắn còn dám tới nữa sao? Huống chi từ nhỏ hắn đã ở bên người công tử, tất nhiên tận hết sức lực tán dương công tử, hạ thấp đối thủ…

Dung Cảnh liếc hắn ta, cũng không có ý định thật sự giam hắn ta vào phòng tối, nhìn về phía Tây noãn các, ánh mắt trong suốt mà tĩnh mịch, nói: “Ưu thế lớn nhất của ta, chỉ là dựa vào trái tim của nàng ấy dành cho ta mà thôi, cái này cũng không có gì đáng để lấy ra so sánh và khoe khoang.” Nói rồi, hắn thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Cứ như vậy đi! Hôm nay nàng ấy đã gần ngay trước mắt, ta muốn liền có thể gặp nàng, dù sao cũng tốt hơn muốn mà không thấy được.”

Mặc Cúc liếc mắt, nói nhỏ: “Công tử, trên người chủ mẫu còn có sinh sinh không rời đó, ngài đừng quên, đều đã đến lúc này rồi, phải nắm chắc cơ hội ở cùng nhau, đừng lãng phí thời gian.”

Cánh tay đang định bưng tách trà của Dung Cảnh liền khựng lại.

“Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở công tử, ngài cũng đừng thông minh cả đời hồ đồ nhất thời. Người đều đã trở về rồi, lại mài nhuyễn dần dần, những nữ nhân khác ngài không hạ thủ, chủ mẫu lại chính là nữ nhân của ngài, bắt nạt nhiều thêm mấy lần thì sao? Ừ, cứ như vậy, thuộc hạ lui xuống trước.” Mặc Cúc thấy sắc mặt Dung Cảnh thay đổi, đã bị hắn thuyết phục, liền cảm thấy biện pháp mà Thập Nhị Tinh Phách thương lượng đến trưa mới ra được xem như không phí công thương lượng, hắn hoàn thành nhiệm vụ, liền ném lại một câu, chạy vội ra ngoài. Hắn cũng không thể để cho chủ mẫu biết hắn nghĩ kế cho công tử được, nếu không sẽ bị ghi hận mất. Lúc cần thì đối xử tốt với người ta, khi sự việc bại lộ, thì chịu khổ vẫn là hắn. Đám người Mặc Lam kia, lúc gặp phải loại chuyện này, đều đẩy hắn ra trước. Cái ghế đứng đầu Thập Nhị Tinh Phách này của hắn cũng thật sự không khác gì lão ma ma.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Dung Cảnh ngồi im lặng, một hồi lâu sau, thấy Tây noãn các đã tắt đèn, hắn bỗng nhiên đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Trong nội viện, Lăng Liên và Y Tuyết ra khỏi Tây noãn các, vừa đóng cửa phòng, xoay người lại liền thấy Dung Cảnh đang đứng ở cửa Đông noãn các nhìn về phía Tây noãn các, dưới bóng đêm, cẩm bào màu trắng nguyệt nha hiện lên ánh trăng thanh hoa, các nàng đồng thời sững sờ, nhìn nhau, lại cùng nhìn thoáng qua trong phòng Tây noãn các, một giây sau, đứng ở cách xa thi lễ với hắn, giống như Mặc Cúc, hình như đang truyền lại tin tức nào đó, sau đó lại lặng lẽ lè lưỡi với hắn, rồi lui xuống.

Uất khí ngưng tụ trong lòng Dung Cảnh hơi tản ra một chút, thu hồi ánh mắt, xoa xoa trán, không khỏi bật cười.

Quả nhiên là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Dung Cảnh đứng ở cửa một lúc lâu, thả tay xuống, đi không nhanh không chậm đến Tây noãn các. Không bao lâu, đi đến cửa Tây noãn các, hắn tự tay đẩy cửa phòng ra, cửa phòng không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị khóa từ bên trong, hắn không nhanh không chậm rút cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống, đưa vào khe cửa nhẹ nhàng nhấc lên một cái, chốt bên trong liền lên tiếng rơi xuống, phát ra tiếng vang, hắn tự tay đẩy cửa phòng ra.

Đập vào tầm mắt cách bức rèm che, là một người đang nằm trong màn che, hiển nhiên đã ngủ.

Dung Cảnh đứng ở cửa nhìn một lát, rồi đóng cửa lại, nhấc chân đi đến. Không lâu sau, đi đến bên giường, tự nhiên cởi áo ngoài, vén màn lên, thấy thân thể Vân Thiển Nguyệt nằm nghiêng mặt vào trong, giường to như vậy, hai bên của nàng đều còn thừa một khoảng trống lớn, hắn vén chăn của nàng lên, nằm xuống sát nàng.

Vân Thiển Nguyệt như ngủ đến vô tri vô giác, hô hấp đều đều.

Dung Cảnh muốn vươn tay ôm nàng, cánh tay vươn đến một nửa lại rút về, im lặng nhìn nàng.

Đêm dần khuya, phủ Tổng binh yên tĩnh vô cùng.

Nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt bỗng mở mắt, xoay người nói với Dung Cảnh: “Chàng còn chưa chịu ngủ sao? Còn muốn nhìn ta tới khi nào?”

Ánh mắt Dung Cảnh giật giật, giọng nói khàn khàn, “Đánh thức nàng sao?”

Vân Thiển Nguyệt ‘Hừ’ nhẹ một tiếng, nửa điểm buồn ngủ lười biếng cũng không có, không cần nói cũng biết, nàng tất nhiên vẫn luôn không ngủ.

Dung Cảnh thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, hình như hiểu ra gì đó, mí mắt rủ xuống, nhỏ giọng nói: “Ta ngủ chỗ lạ, không ngủ được. Nhưng lại nhớ nàng, không muốn phân phòng.”

“Sao trước kia ta không biết chàng bị lạ giường?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

Khóe miệng Dung Cảnh hơi cong, nhỏ giọng nói: “Trước kia ta đều ôm nàng ngủ, ở đâu cũng đều có thể ngủ được. Hôm nay…” Hắn dừng một chút, nhìn thân thể cứng ngắc và cánh tay quy củ của mình, nói: “Hôm nay sợ nàng giận ta, không dám lại bắt nạt nàng nữa, tất nhiên không ngủ được.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nghĩ, đến hắn thật đúng là… Thật đúng là giỏi!

Rời khỏi nơi này hơn một tháng, những vết thương chồng chất kia, những nơi lạnh lùng vô chủ kia, những lần trái tim chết lặng kia, hôm nay như dấu vết khắc vào ngực, mặc dù có một số việc hắn nói ra nguyên nhân, hoặc không nói nàng cũng hiểu được, suy đoán được nguyên nhân, không có ai đúng ai sai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể cởi bỏ cái kết trong lòng, nàng đến cùng vẫn là nữ nhân, lòng dạ đến cùng vẫn hẹp hòi, đúng là vẫn còn không nhịn được muốn giận dỗi với hắn, nhưng rõ ràng hắn lại không cho nàng thời gian để thích ứng.

Dung Cảnh nhìn sắc mặt nàng biến ảo, không nói một tiếng, nhưng không bỏ sót nét mặt nào của nàng.

“Chàng có ngủ hay không, dù sao ta còn muốn ngủ.” Hồi lâu sau, Vân Thiển Nguyệt lại xoay người, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại.

Nàng vừa nhắm mắt lại, Dung Cảnh bỗng nhiên ngồi dậy, xuống giường. Giây sau, liền duỗi tay bế nàng lên, thấy nàng lại mở mắt nhìn hắn, hắn thấp giọng nói: “Vẫn đến phòng kia ngủ đi, được không?”

“Tật xấu nhiều!” Vân Thiển Nguyệt nói hắn một câu, cũng không phản đối.

Dường như Dung Cảnh cười một tiếng, trong mắt đột nhiên ấm áp như nước mùa xuân, ôm nàng đi ra khỏi phòng, ban đêm lạnh như nước, hắn lại không cảm thấy lạnh nửa phần, trở lại Đông noãn các, đặt nàng lên giường, hắn nằm xuống, ôm nàng vào lòng, căn phòng này lập tức ấm lên, ngữ khí của hắn hơi có chút đắc ý như trẻ con, “Cũng biết nàng không nỡ.”

“Ừ, ta không nỡ, nên chàng liền có sức bắt nạt ta!” Vân Thiển Nguyệt đã không tức giận nổi nữa.

Dung Cảnh ôm chặt lấy nàng, thân thể mềm mại ấm áp trong ngực, xúc cảm khi chạm vào lớp áo gấm mềm mại cũng không ngăn được xúc cảm mềm mại kia, hắn không nhịn được trượt tay vào trong áo ngủ của nàng, chạm vào làn da của nàng.

Đầu ngón tay vẫn hơi lạnh như trước, mang theo vài tia nóng rực, như muốn đốt phỏng thần trí con người.

Vân Thiển Nguyệt bắt lấy tay của hắn, hơi đè nén tức giận: “Rốt cuộc chàng có ngủ hay không?”

Dung Cảnh thuận thế lật tay nắm chặt tay của nàng, lòng bàn tay cầm lấy tay nàng liên tục truyền đến hơi nóng, nhẹ giọng khàn khàn nói: “Vẫn không ngủ được.”

“Chàng…” Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, sợ hắn thật sự tự rước lấy họa, nàng lại giận cũng không phải, tức cũng không được, mắng cũng không xong, buồn bực cũng không phải, vô luận như thế nào, hắn đều có biện pháp ứng phó, nàng bỗng nhiên nhụt chí, từ lâu đã biết nàng không có cách nào với hắn rồi. Vì vậy, rốt cuộc mềm giọng, nói nhỏ: “Ngủ đi, chàng lại hành hạ như thế tiếp, ngày mai bị bệnh, xem chàng làm sao ứng phó với lửa giận của Dạ Khinh Nhiễm.”

Dung Cảnh thấy nàng chủ động nhắc tới Dạ Khinh Nhiễm, vô luận là ngữ khí hay thần sắc đều bình thường, hiển nhiên cái kết trong lòng kia đã mở ra được một đoạn, trong lòng hắn liền thả lỏng, lại ôm chặt nàng vào lòng, lại tới gần một bước, tóm lại hôm nay hắn không hành hạ uổng phí, thấp giọng nói: “Được, chúng ta cùng ngủ.”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại. Nàng thật sự mệt mỏi, mấy ngày qua, nàng không có một đêm ngủ ngon, dù có ngủ, thì tâm tư cũng không yên. Dán thân thể của hắn, được hắn ôm vào lòng, hơi thở quen thuộc còn tốt hơn các loại hương an thần gấp mấy lần.

Dung Cảnh cũng mệt mỏi, mấy ngày qua, ngày đêm hắn không được an giấc, vốn thân thể đã chịu đựng đến cực hạn, một kiếm ở Mã Pha Lĩnh cũng xác thực đã hạ nặng tay với chính mình. Bởi vì hắn đã không còn dám tự tin có thể sẽ mang nàng về bên cạnh mình một lần nữa, đó là một kích tuyệt địa của hắn. Thành, hắn liền không còn phải chịu tra tấn nữa, không thành, sống không bằng chết còn không bằng chết luôn cho rồi. Hôm nay cuối cùng đã làm cho hắn cảm thấy trời cao vẫn ưu ái hắn, trả nàng lại cho hắn.

Không bao lâu sau, rốt cuộc hai người đều ngủ say.

Không phải bóng đêm an thần, mà là tâm ở cùng nhau, tức là chốn an lòng.

Ngày hôm sau, mưa dầm liên tục, mưa không lớn không nhỏ, nhuộm cho những ngày xuân đi hạ tới này thêm mấy phần ưu sầu của con gái.

Vân Thiển Nguyệt thức dậy, mở mắt, đập vào mắt là dung nhan quen thuộc, rút đi sự trong suốt và tái nhợt do mất máu quá nhiều vào hôm qua, ngọc nhan đã nhiễm lên thêm vài phần màu sắc, đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt như nước mùa xuân, hiển nhiên đã thức từ lâu. Tuy nàng đã ngủ suốt cả đêm, nhưng vẫn còn buồn ngủ, hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Giữa trưa rồi!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, liên tục hơn một tháng qua, ngoại trừ mấy ngày nàng hôn mê và sinh bệnh, thì mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ theo Dạ Khinh Nhiễm vào triều, chưa bao giờ trễ. Hôm nay rốt cuộc thói quen vẫn không thắng nổi lòng của nàng, vừa về đến bên cạnh hắn, liền lại bị nuôi thành lười biếng rồi.

“Đang nghĩ gì?” Dung Cảnh lặng yên nhìn nàng, dường như hơi hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi.

“Đang nghĩ chỉ cần chàng ở cạnh, liền có thể nuôi thành tính lười biếng của ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Khóe miệng Dung Cảnh hơi cong lên, giọng nói hơi khàn, “May mắn chỉ có ta mới có thể nuôi thành tính lười biếng của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt không đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa phủ khắp trời, dệt thành một mảnh vải mưa tinh tế dày đặc, nhuộm ướt ô cửa sổ bằng Hoán Sa, mấy cây cối hoa cỏ trong nội viện được mưa tẩy rửa hết sức xinh đẹp. Cũng cực kỳ yên tĩnh, không có hạ nhân hay người nhàn tản ồn ào, không giống như trong hoàng cung, buổi sáng liền có thể nghe được tiếng chuông vào triều, ban ngày hay đêm tối đều có nội vệ cung đình đi qua đi lại tuần tra. Nàng thu hồi ánh mắt, đẩy cánh tay của Dung Cảnh đang đặt trên người nàng ra, “Còn chưa chịu dậy? Chẳng lẽ chàng không có chuyện gì để làm sao?”

Dung Cảnh ngồi dậy, cúi đầu nhìn nàng, vài sợi tóc đen rủ xuống, có một loại tao nhã và hấp dẫn như trên đám mây, thấp giọng nói: “Là có một số việc phải làm…”

Vân Thiển Nguyệt bị hành động và thần sắc của hắn khiến cho trong lòng run lên, quay mặt đi, vươn tay đẩy hắn ra, “Rời giường!”

Dung Cảnh như vẫn còn hơi lưu luyến, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, ngữ khí ẩn ẩn có chút cảm xúc, nói: “Được rồi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, ngồi dậy, tự mặc quần áo.

Không lâu sau, hai người đều ăn mặc thỏa đáng, từng người rửa mặt. Giây lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lăng Liên và Y Tuyết bưng đồ ăn vào, nhìn thấy hai người ở chung hài hòa, liền nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua giường lớn đang bị màn che che lấp, đồng thời chúc mừng, “Chúc mừng tiểu thư và Thế tử.”

Dung Cảnh nhìn hai người, ánh mắt giật giật, cười như không cười nói: “Nhận câu chúc này của các ngươi.”

Ý của những lời này chính là, chuyện các nàng nói năng lạnh nhạt sắc mặt lạnh lùng với hắn không truy cứu nữa.

Lăng Liên và Y Tuyết âm thầm le lưỡi, bị Vân Thiển Nguyệt bắt gặp tại trận, các nàng ấy liền lấy lòng cười với nàng một cái, Lăng Liên dí dỏm nói nhỏ: “Tiểu thư, sau khi ngài ăn cơm xong liền đến thư phòng của Thế tử xem một chút đi! Chỗ đó vậy mà…” Nàng ấy liếc nhìn Dung Cảnh, lời ít ý nhiều nói: “Có động thiên khác đấy.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Ngài xem sẽ biết.” Lăng Liên vừa dứt lời, liền đi ra ngoài.

Y Tuyết cũng buông đồ ăn, cười đi theo.

Im lặng dùng cơm xong, Vân Thiển Nguyệt vừa để đũa xuống, Dung Cảnh liền hỏi nàng: “Lên giường nghỉ ngơi tiếp, hay là đi thư phòng?”

Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, “Đi thư phòng.”

Dường như ánh mắt Dung Cảnh lóe lên một cái, bất đắc dĩ xoa xoa trán, gật gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi thư phòng.”
Bình Luận (0)
Comment