Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 496

Bảo kiếm sắc bén, dòng máu đỏ tươi trong chớp mắt chảy xuống từ cổ của công chúa Thúy Vi.

Các tướng lĩnh đồng loạt hít một hơi lạnh, nhưng ai cũng không ra tay cứu nàng, cùng nhìn Cố Thiếu Khanh.

Bước chân Cố Thiếu Khanh chợt dừng lại, bảo kiếm trong tay áo bay ra, trong nháy mắt liền đánh văng thanh kiếm trên cổ công chúa Thúy Vi, ‘Keng’, bảo kiếm rơi xuống bên chân công chúa Thúy Vi, hắn chợt quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm công chúa Thúy Vi.

Thân mình công chúa Thúy Vi khẽ run nhìn hắn, trên mặt là thần sắc thấy chết không sờn.

Cố Thiếu Khanh nhìn nàng một lúc lâu, tức giận xoay người đi về, ném lại một câu, “Nàng còn muốn đứng đó cho người ta chế giễu sao? Còn không đuổi theo.”

Công chúa Thúy Vi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn.

Cố Thiếu Khanh đi vài bước, thấy công chúa Thúy Vi không đuổi theo, hắn mắng một câu, “Nữ nhân ngốc!”

Công chúa Thúy Vi vẫn không nhúc nhích.

“Công chúa, Cố tướng quân chấp nhận ngài rồi, mau đuổi theo đi!” Một phó tướng thủ hạ của Cố Thiếu Khanh lớn tiếng nhắc nhở.

“Đúng vậy, công chúa, mau đuổi theo! Nhiều năm qua ngài mến mộ Cố tướng quân, xem như Cố tướng quân là tảng đá thì cũng bị ngài ủ nóng.” Một vị phó tướng cũng hô lớn.

“Công chúa mau đuổi theo, nếu không Cố tướng quân hối hận đó!” Mấy vị tướng sĩ cùng hô lớn.

Công chúa Thúy Vi bừng tỉnh, lập tức nhấc làn váy đuổi theo Cố Thiếu Khanh, không lâu sau liền bắt kịp hắn, một tay kéo tay áo hắn.

Cố Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn công chúa Thúy Vi một, thấy cổ nàng đầy máu, nhíu nhíu mày, nhưng không hất tay nàng ra, quay đầu lại trừng đám tướng sĩ một, chặn miệng của họ, nói: “Tới hôm nay nữ nhân của Cảnh thế tử còn chưa về, không biết sống chết, các ngươi tốt nhất đừng ồn ào, nếu không hắn ta mà nổi giận, thì tất cả mọi người ở đây đều xui xẻo đó.”

Chúng tướng sĩ vốn đang hoan hô ồn ào, nghe vậy lập tức tắt tiếng, mọi người ào ào cúi đầu.

Cố Thiếu Khanh mặc cho Thúy Vi kéo, đi tới doanh trướng của hắn.

Thúy Vi biết đường đi vào doanh trướng của hắn, nhìn hắn băng bó vết thương trên cổ cho nàng, vẫn chưa phục hồi tinh thần. Trước khi đến, nàng đã chuẩn bị hẳn phải chết, đột nhiên được hắn cứu, còn có chút không thể tin được.

Cố Thiếu Khanh nghiêm mặt không nói một lời.

Công chúa Thúy Vi cũng không cảm thấy vết thương trên cổ đau, khẽ ngẩng đầu lên không xác định hỏi lại, “Cố Thiếu Khanh, chàng…… Chàng thật muốn cưới ta sao?”

“Nếu không nàng cho rằng thế nào?” Cố Thiếu Khanh nhướng mày.

“Chàng……” Công chúa Thúy Vi cắn cắn môi, “Nếu không ép chàng, có phải cả đời chàng cũng sẽ không cưới ta không?”

Cố Thiếu Khanh nhìn nàng một, không nói chuyện.

Mắt công chúa Thúy Vi khẽ đỏ lên, cũng không nói nữa.

Một hồi lâu sau, Cố Thiếu Khanh băng bó vết thương cho nàng xong, nói với nàng: “Ngày mai ta phái người đưa nàng về Nam Lương.”

Công chúa Thúy Vi biến sắc, “Chàng vẫn không muốn cưới ta?”

Cố Thiếu Khanh nhìn nàng, tức giận nói: “Nếu ta không muốn cưới nàng, bây giờ mười người như nàng cũng đã chết rồi.”

Công chúa Thúy Vi vui mừng, nhưng sắc mặt vui mừng vừa mới tràn ra, liền bị nàng lập tức thu lại, thử dò xét hắn, “Nhiều năm như vậy, chàng…… Chàng cũng có chút thích ta đúng không?”

Cố Thiếu Khanh xoay lưng lại.

Công chúa Thúy Vi vươn tay muốn kéo tay hắn, nhưng bàn tay đến một nửa, liền dừng lại, như có chút không dám, giây lát sau, thấy hắn không nói lời nào, đứng ở đó, nàng nổi lên dũng khí, vẫn kéo tay hắn, nói khẽ: “Ta biết chàng thích Cảnh thế tử phi……”

Cố Thiếu Khanh liền nổi giận, “Ai nói ta thích nàng ấy?”

Công chúa Thúy Vi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy khuôn mặt hắn tức giận, trái tim nàng run lên, nhưng vẫn nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ta biết rất nhiều người đều thích Cảnh thế tử phi, ta biết ta không sánh bằng nàng ấy, nhưng nàng ấy đã gả cho Cảnh thế tử rồi, cho nên……”

“Bây giờ nàng liền về Nam Lương cho ta!” Cố Thiếu Khanh chợt hất tay nàng ra.

Nước mắt của công chúa Thúy Vi lập tức trào ra, cúi đầu, nhưng không khóc thành tiếng, chỉ im lặng rơi lệ.

Mặc dù Cố Thiếu Khanh không nhìn thấy nàng khóc, nhưng dựa vào võ công và sự nhạy bén của hắn, cũng biết nàng đang làm gì, hắn tức giận một lúc, đè nén tức giận, quay đầu lại dùng sức lau mặt nàng, cứng ngác nói: “Nín đi!”

Công chúa Thúy Vi mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Cố Thiếu Khanh bộ dạng của nàng, nơi nào đó cứng rắn liền mềm xuống, nói với nàng: “Thu hồi ý nghĩ lung tung của nàng đi. Nàng cho rằng Vân Thiển Nguyệt là người mà mọi người đều có thể thích sao? Không có năng lực tranh phong với Cảnh thế tử, thì ngay cả thích cũng không có tư cách. Không phải là người ngu, ai sẽ thích nàng ấy?”

Ánh mắt công chúa Thúy Vi sáng lên, nhưng vẫn nói: “Nhưng rất nhiều người trong thiên hạ đều thích nàng ấy……”

“Nói nàng ngốc, nàng thất đúng là ngốc. Thích đó và thích này có thể giống nhau sao?” Cố Thiếu Khanh nhìn nàng, rốt cuộc không còn nói chuyện ác thanh ác khí nữa, ngữ khí như bình thường: “Trong thiên hạ, người thích nàng ấy, tốt đa chỉ có ba bốn người. Những người kia đều không phải là phàm phu tục tử, mới dám thích. Những người còn lại, cũng chỉ là ngưỡng mộ nàng ấy mà thôi. Mà ta, liền thuộc về nhóm những người còn lại này, chỉ ngưỡng mộ nàng ấy thôi.”

Công chúa Thúy Vi nhìn hắn, cẩn thận hỏi lại: “Vậy chàng…… Có chút thích ta sao?”

Cố Thiếu Khanh quay đầu đi, hơi lúng túng “Ừ” một tiếng.

Công chúa Thúy Vi chợt đứng lên, hai tay ôm lấy hắn, nhào vào lòng hắn, nước mắt lại tuôn trào, “Nhiều năm như vậy, ta thành công chúa không ai thèm lấy của Nam Lương, thành trò cười trong miệng mọi người, nhưng có câu nói này của chàng, ta liền cảm thấy đáng giá.”

Gương mặt lạnh lùng của Cố Thiếu Khanh cuối cùng ấm lên một chút, lúng túng vỗ vai nàng, “Từ nay về sau, không còn ai dám chế giễu nàng nữa.”

Công chúa Thúy Vi mừng đến khóc, dùng sức gật đầu. Từ khi còn rất nhỏ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, liền thích hắn, khi đó chỉ là thích, qua nhiều năm, liền biến thành yêu và chấp nhất, nếu cả đời này không thể gả cho hắn, không thể ở bên cạnh hắn, nàng tình nguyện chết. Hôm nay may mà, may mà hắn muốn nàng, cũng có một chút thích nàng, cái này là đủ rồi. Nàng không cầu xin nhiều.

Cố Thiếu Khanh thấy nàng vẫn khóc, cau mày đẩy nàng ra, “Đừng khóc! Xấu chết đi được.”

Công chúa Thúy Vi buông hắn ra, thầm nghĩ, người này sợ là cả đời cũng sẽ không nói lời dịu dàng gì với nàng, nhưng nàng chính là yêu hắn như vậy. Nàng lấy khăn quyên ra, lau mặt, hơi xấu hổ nhìn vết ẩm ướt trước ngực hắn, cũng lau cho hắn, hỏi: “Chàng đã thích ta, sao còn đuổi ta đi?”

Cố Thiếu Khanh nhìn thoáng qua trước ngực, đến cùng không ghét bỏ, nói với nàng: “Nơi này là chiến trường, là binh doanh, mặc dù hôm nay không đánh giặc, nói không chừng hôm nào đó liền đánh giặc, nàng ở đây làm gì?”

Công chúa Thúy Vi nhìn hắn, “Nhưng ta muốn ở cùng chàng.”

“Còn nhiều thời gian!” Cố Thiếu Khanh nghiêm túc, hơi lo lắng nói: “Huống chi bây giờ Cảnh thế tử phi còn chưa về, hơn nữa không chừng có……” Hắn không muốn nói ‘Dữ nhiều lành ít’, dừng lại không nói, nói với nàng: “Ta sẽ phái người hộ tống nàng về hoàng cung Nam Lương, ngày nàng về đến kinh thành, phủ tướng quân sẽ đưa sính lễ cầu hôn đến cho nàng. Không danh không phận đi theo ta làm gì? Nàng yên tâm! Đợi Cảnh thế tử phi về, Cảnh thế tử thu phục được sơn hà, ta sẽ dùng minh môi chính thú cưới nàng.”

Công chúa Thúy Vi nghe vậy gật đầu, công chúa hoàng thất phần lớn là điêu ngoa tùy hứng, nhưng nàng đã bị Cố Thiếu Khanh mài đến không còn tùy hứng nữa, ngoan ngoãn gật đầu, “Được, ta trở về chờ chàng.” Nói xong, nàng lấy lòng hỏi hắn, “Hôm nay không đi, ngày mai rồi đi được không? Ta còn chưa ở bên chàng đủ đâu.”

Dường như Cố Thiếu Khanh không quá thích ứng với loại thân cận này, mấy năm qua hắn đã quen một mình, không định lấy vợ, dần dần, gần như đã quên mình đã đến tuổi lấy vợ, mặt hơi đỏ, lúng túng gật đầu, “Được.”

Công chúa Thúy Vi vui mừng nhìn hắn ta, nụ cười trên mặt thiếu nữ rực rỡ như thế, cũng chiếu sáng trái tim Cố Thiếu Khanh.

Một ngày thoáng cái đã qua.

Ngày hôm sau, Cố Thiếu Khanh phái thân vệ bên người hộ tống công chúa Thúy Vi về Nam Lương, trở về cùng với nàng ấy còn có một đạo ý chỉ hứa hôn do Dung Cảnh hạ. Công chúa Thúy Vi theo đuổi mấy năm, rốt cuộc cầu được viên mãn.

Sau khi công chúa Thúy Vi rời đi, Lan thành liền truyền ra tin tức bệnh tình Tân hoàng Thiên Thánh nguy kịch, lần này, hình như còn nặng hơn lần trước, nghe nói Tân hoàng Thiên Thánh đã lâm vào hôn mê.

Quốc cữu Nam Cương muốn thỉnh chỉ xuất binh Lan thành, thứ nhất là vì thám thính tin tức của Tân hoàng Thiên Thánh, thứ hai nếu hắn ta thật sự bệnh tình nguy kịch, thì có thể nhân cơ hội xuất binh, chiếm Lan thành, như vậy không cần đợi đến Dạ Khinh Noãn lật ngược tình thế, giang sơn đã nắm. Nhưng nghĩ đến Cảnh thế tử phi còn không có tin tức, ông ấy cũng có thể hiểu được tâm tình lo âu căng thẳng gần như hỏng mất của Dung Cảnh, không dám đi thỉnh chỉ ép hắn.

Ngay tại lúc dù ông ấy có muốn thỉnh chỉ cũng không dám thỉnh, thì Dung Cảnh liền hạ một mệnh lệnh, lệnh cho tất cả tướng sĩ đến trướng nghị sự.

Mệnh lệnh này vừa ra, tất cả mọi người đều biết, đây là muốn ra lệnh xuất chiến, người người lập tức lên tinh thần, đi đến trướng nghị sự.

Quốc cữu Nam Lương nửa vui nửa buồn, cũng liền vội vàng đi đến trướng nghị sự.

Dung Cảnh ra khỏi trướng trung quân, tới trướng nghị sự, tất cả tướng lãnh đã chờ ở đó. Hắn kêu người mở bản đồ địa hình của Lan thành và Mã Pha Lĩnh, mở miệng phân tích cho các tướng sĩ.

Các tướng sĩ đều lắng nghe.

Lời nói của Dung Cảnh đơn giản, có nặng có nhẹ nói rõ địa hình của vài nơi, sau đó lại nói những điều cần chú ý, cùng với bố trí hành quân. Lần này, không còn tiếp thu ý kiến mọi người nữa, mà là một mình hắn quyết định. Cuối cùng, quả nhiên như các tướng sĩ suy đoán, hắn phun ra một câu, “Hôm nay xuất chiến, tấn công Lan thành.”

Các tướng sĩ đều nhìn hắn, đồng thanh hô lớn: “Nguyện theo Thế tử xông pha khói lửa.”

Dung Cảnh gật đầu, không có cảm xúc gì, điều binh khiển tướng, chia ra bảy đường, hắn bố trí tổng cộng mười bốn mưu kế. Mỗi một đường đại quân, đều có kế trong kế, mưu trong mưu.

Chúng tướng sĩ đều nhận được lệnh tiễn, toàn quân xuất động, người người hưng phấn không thôi. Bởi vì bọn họ đã án binh bất động ở Mã Pha Lĩnh mấy tháng, sớm không nhịn nổi, muốn đánh một trận lớn.

Dung Cảnh điều binh khiển tướng xong, khoát khoát tay, “Tối nay giờ Tý xuất chiến, đều đi chuẩn bị sẵn sàng đi!”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh, cầm lệnh tiễn ra khỏi trướng nghị sự.

Dung Cảnh cũng ra khỏi trướng nghị sự, đứng im lặng trong quân doanh, nhìn về hướng đông, diễm dương cao chiếu, ánh mặt trời đánh vào người hắn, cẩm bào màu trắng nguyệt nha bị lay dính ánh sáng li ti. Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt đón lấy ánh mặt trời, bộc lộ ra tất cả tâm tình dưới ánh mặt trời.

Vào đêm giờ Tý, năm mươi vạn đại quân của Mã Pha Lĩnh, dựa theo kế hoạch của Dung Cảnh, toàn quân xuất động, công chiếm Lan thành.

Bảy đường binh mã, đi đến nửa đường, không hẹn mà cùng gặp được binh lính Thiên Thánh xuất chiến ở Lan thành, hai quân khai chiến trận đầu tiên trong mấy tháng qua. Hiển nhiên, Lan thành cũng đã có chuẩn bị, hơn nữa còn chuẩn bị vạn toàn, không có chút bối rối bởi vì bảy đường binh mã của Dung Cảnh.

Trong khi hai quân giao chiến, tất cả tướng sĩ Thiên Thánh và tất cả tướng sĩ Lan thành đều khuynh sào xuất động, nhưng chỉ có hai người là không có kế hoạch gì. Một người là Dung Cảnh ở Mã Pha Lĩnh, người còn lại là Dạ Khinh Nhiễm ở Lan thành.

Nửa đêm, Dung Cảnh xuất hiện ở trong sân phủ Tổng binh Lan thành, cũng không cố ý tránh người, sau khi nhẹ nhàng đáp xuống, cũng không lập tức đi vào phòng chủ viện, mà là đứng ở trong sân. Đêm nay thời tiết vô cùng tốt, một vòng trăng sáng chiếu xuống, cả vùng đất sáng rõ. Thân ảnh hắn mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha như vầng trăng tỏa sáng trên bầu trời, tuyệt đẹp vô cùng.

Ban đầu, Ẩn vệ thủ hộ phủ Tổng binh Lan thành cũng không phát hiện Dung Cảnh, đến khi hắn đứng ở trong sân mới nhìn thấy, đồng loạt kinh hãi, ào ào hiện thân, xuất kiếm bao vây. Ẩn vệ Dạ thị trong viện này được bố trí khoảng hơn ngàn người.

Chớp mắt quanh người Dung Cảnh bị đao kiếm bao vây, nhưng hắn lại giống như không thấy, mà là im lặng nhìn vào chủ viện.

Ẩn vệ Dạ thị đều cầm kiếm thận trọng chỉa vào Dung Cảnh, cũng không lập tức động thủ. Không khí lại đông cứng.

Sau một lúc lâu, trong phòng chủ viện bỗng vang lên giọng nói suy yếu của Dạ Khinh Nhiễm, “Dung Cảnh, hôm nay ngươi tới là để xem ta đã chết chưa, hay là muốn xác định nàng ta đã chết chưa?”

“Ngươi còn sống, nàng ấy tất nhiên cũng vẫn còn sống khỏe mạnh.” Dung Cảnh nói.

Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười lạnh một tiếng, “Ngươi còn chưa biết đi? Trong người nàng ta không phải sinh sinh không rời gì, mà là sinh tử khóa tình. Ngươi có biết sinh tử khóa tình không? Đó là cấm thuật thượng cổ của Vân tộc, được xưng là vạn linh chi độc của Vân tộc.”

“Không cần ngươi nói cho, ta tự nhiên biết.” Dung Cảnh nói.

“Sợ rằng ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Từ xưa đã có một câu nói, vạn linh chi độc, thiên địa khó giải.” Dường như Dạ Khinh Nhiễm hơi khó thở, chợt ho khan hai tiếng, lại nói, “Ngươi không nghi ngờ vì sao Dạ thị sẽ có loại Linh thuật truyền lưu này sao?”

Dung Cảnh trầm mặc nhìn phòng ở của hắn ta.

“Ngươi cho rằng chỉ có mỗi Mộ Dung thị các ngươi lưu truyền huyết mạch mấy ngàn năm qua trên mảnh đất này sao? Ngươi cho rằng chỉ có người của Mộ Dung thị các ngươi là anh tài ngút trời, kinh hoa diễm diễm thôi sao? Ngươi sai rồi! Dạ thị cũng luu truyền huyết mạch mấy ngàn năm nay trên mảnh đất này. Mấy ngàn năm trước Dạ thị cũng xuất hiện một nhân vật. Người đó là anh tài ngút trời, đã gặp qua là không quên được, hơn nữa trời sinh dị mắt, có thể nhận ra thuật Linh Dị. Mà cơ duyên xảo hợp, bái một vị cao nhân lánh đời làm thầy, truyền thừa tuyệt học của ông ấy. Sau khi hắn ta thành tài, tự nhận thiên hạ không có chuyện gì không làm được. Trời cao hậu đãi hắn ta, cho hắn ta quá nhiều điểm tốt, tất cũng kèm theo rất nhiều điểm xấu. Quá cuồng vọng, không ai bì nổi, muốn độc bá thiên hạ, nhất thống giang sơn. Khi đó, Vân Sơn còn chưa lánh đời, là một nơi độc lập trong thiên hạ, hắn ta tính toán chọn Vân Sơn đầu tiên, để cho thế nhân xem xem, Vân Sơn không phải là không thể rung chuyển.” Hô hấp của Dạ Khinh Nhiễm hình như không yên, từ từ kể, “Sauk hi hắn ta đến Vân Sơn, gặp được Thần nữ Vân Sơn, cũng chính là nữ nhân mà cuối cùng dốc hết sinh lực cả đời, khởi động cấm thuật Vân Sơn, dẫn dắt hồn Tình hoa hợp nhất với họ, nhiên cứu chế tạo ra ba viên thuốc khóa tình.”

Ánh mắt Dung Cảnh bình tĩnh, im lặng nghe.

“Ngươi đoán xem vì sao hôm nay Vân Sơn vẫn còn? Đó là bởi vì, năm đó sau khi người đó đến Vân Sơn, hắn ta đã yêu Thần nữ Vân Sơn lúc đó. Thần nữ Vân Sơn cũng đã yêu hắn ta. Nhưng trong lòng hắn ta chứa thiên hạ, mặc dù yêu một nữ nhân, cũng không ngăn cản được hắn ta diệt gia quốc của nàng ấy. Mà Thần nữ Vân Sơn thì mặc dù yêu hắn ta, nhưng cũng bị lịch đại quy củ của Vân Sơn trói buộc, phải gả cho Thiếu chủ Vân Sơn, không thể tự kết nhân duyên khác. Cho nên, cả hai đều không đến được với nhau. Nhưng nàng ấy không muốn hắn ta diệt gia quốc của mình, không muốn Vân Sơn bị chính người mình yêu hủy diệt, liền dốc hết tâm tư, nghĩ hết biện pháp. Nàng ấy vốn chính là một cô gái anh tài ngút trời đương thời, là Thần nữ duy nhất luyện thành Thông Thiên chú vào thời đó, tất nhiên thiên phú cực cao. Rốt cuộc nàng ấy nghĩ ra một biện pháp, chính là sau khi chết dùng toàn bộ Linh lực của nàng ấy và linh hồn của người nàng ấy yêu, dẫn hồn Tình hoa, chế thành sinh tử khóa tình, nàng ấy cho nàng và người nàng ấy yêu mỗi người uống một viên. Sau khi trúng độc, Thần nữ chảy hết máu mà chết, người kia cũng chết theo ở Vân Sơn.”

Dung Cảnh nhíu mày, thản nhiên nói: “Ngươi trái lại biết rõ chuyện xảy ra mấy ngàn năm qua.”

“Đây là bí mật của Dạ thị, sao ta có thể không rõ?” Dạ Khinh Nhiễm giễu cợt một tiếng, “Lúc họ chết, chưa từng đám cưới, không con không cái. Nhưng hắn ta có một đứa cháu trai, tộc chủ Vân Sơn niệm tình Thần nữ thủ hộ Vân Sơn, lại vì bảo vệ Vân Sơn mà chết, nên không truy cứu trách nhiệm nàng ấy, cảm niệm tình cảm đó, liền ân chuẩn cho họ hợp táng. Cháu hắn ta kính trọng thúc thúc, lúc chôn xương hợp táng họ, đã lén giấu đi viên thuốc cuối cùng này. Từ đó dốc lòng, noi theo thúc thúc, tranh bá thiên hạ. Ý chí của một mình hắn ta, truyền lưu qua con cháu. Mấy ngàn năm sau, rốt cuộc, Dạ thị xuất hiện Dạ Trác Lan, nhất thống thiên hạ.”

“Quả nhiên có nhân tất có quả.” Dung Cảnh nói.

“Thế nhân không biết sinh tử khóa tình, bịa đặt vô số phỏng đoán, chỉ nói sinh sinh không rời, lại không biết, sinh sinh không rời chính là thân thể, mà sinh tử khóa tình, lại chính là khóa tình đời đời kiếp kiếp.” Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng, “Dung Cảnh, ngươi đoán xem vì sao viên thuốc này được lưu giữ mấy ngàn năm vẫn không dùng, nhưng giữ đến đời này, lại dùng lên người Vân Thiển Nguyệt?”

Dung Cảnh nhướng mày.

“Đó là bởi vì, ngày ta mới ra đời, Đế sư Dạ thị dạ quan tinh tượng, nhìn ra tình kiếp của ta xuất từ Vân Vương phủ, vào lúc đó Vân Thiển Nguyệt mới ra đời, ứng nghiệm lên người nàng ta, nên liền hạ sinh tử khóa tình cho nàng ta.” Giọng nói Dạ Khinh Nhiễm trầm thấp, “Hai người trúng phải sinh tử khóa tình, một người chết, một người chắc chắn phải chết, mà máu của ta, trúng vào người bị hạ sinh tử khóa tình, nàng ta sẽ trở thành người lệ thuộc vào ta. Nàng ta sống cùng ta, chết cùng ta, nhưng ta sẽ không chết cùng nàng ta. Đây cũng chính là nguyên nhân Hoàng bá bá hạ sinh tử khóa tình cho nàng ta. Nếu không ngươi cho rằng, Hoàng bá bá thật sự sẽ đem người thừa kế tương lai của giang sơn Dạ thị ra đánh cược, đặt cược lên người nàng ta sao? Chẳng phải là tự chịu diệt vong?”

Sắc mặt Dung Cảnh mờ ảo, giọng nói trầm thấp, “Chẳng lẽ hiện tại Dạ thị không phải đang tự diệt vong?”

Dạ Khinh Nhiễm cười ha ha, “Dung Cảnh, hiện tại ngươi không phải nên nghĩ đến Dạ thị thế nào, mà chính là nên nghĩ đến nữ nhân của ngươi còn có thể sống mà quay về được hay không?”

“Máu của ngươi dẫn sinh tử khóa tình, trúng vào người nàng ấy. Nếu nàng ấy đã giải sinh tử khóa tình, sống, vậy có phải người chết kia sẽ đổi thành ngươi đúng không?” Dung Cảnh đột nhiên hỏi.

Dạ Khinh Nhiễm khựng lại, cười lạnh nói: “Ngươi xác định nàng ta còn sống như vậy sao?”

“Nàng ấy tất nhiên sẽ sống!” Dung Cảnh khẳng định.

“Lời này cũng chỉ có thể an ủi một mình ngươi thôi! Nếu ngươi thật sự có thể khẳng định, thì sao lại chạy tới đây một chuyến xem xem ta đã chết hay chưa?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng phất tay mở cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trong phòng, hắn mặc áo đơn bạc dựa vào đầu giường, nói với Dung Cảnh: “Đáng tiếc, ngươi thấy được ta chưa chết, hơn nữa cũng sẽ không chết. Mà nữ nhân của ngươi, nàng ta thật sự đã giải trừ sinh tử khóa tình, nhưng đã giải trừ thì thế nào? Vẫn chết ở Vân Sơn, hồn phách bay đến thiên ngoại, vĩnh viễn không siêu sinh.”
Bình Luận (0)
Comment