Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 53

Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh đáp ứng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu hết sức chăm chú tiến hành.

Sắc mặt Dung Cảnh vẫn nhẹ nhàng thong dong, nhưng nơi đôi lông mày nhìn kỹ liền có thể phát hiện nó ẩn nhẫn vẻ kiên định.

“Ta trước tiên đem tất cả chân khí trong cơ thể ta đưa một nửa vào trong tâm mạch của ngươi và ngưng tụ lại, một nửa sẽ để ở ngoài tâm mạch của ngươi, sau đó đồng thời giáp công xông phá phong ấn mà Linh ẩn thần côn đã gia cố cho ngươi, sau đó ta lại dùng chân khí của ta chữa trị đả thương dồn nén mười năm rồi của ngươi, cho nên ngươi chỉ cần ở trong lúc chân khí ta xông phá phong ấn của Linh ẩn thần đem tất cả chân khí của ta bao trùm lại, giống như là tạo thành một tường rào, nhất định phải bao trùm, nếu không một khi chân khí của ta ở bên trong cơ thể ngươi phát tán ra ngoài, thì ta sợ còn chưa bắt đầu, thân thể ngươi đã nổ tung. Đây là điểm khó khăn nhất, chỉ cần qua cửa ải này, ta muốn chân lực của chúng ta ở chung một chỗ để hợp hai làm một, thì nhất định có thể khu trừ hàn độc bên trong cơ thể của ngươi , đem nó đuổi ra bên ngoài cơ thể ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nhấn mạnh rõ từng câu, gằn từng chữ: “Như thế nào?”

“Tốt!” Dung Cảnh gật đầu.

“Con người của ta a, cho tới bây giờ nếu có bảy phần nắm chặc cũng sẽ nói thành năm phần, cho nên, ngươi phải tin tưởng ta. Đừng có mang một lòng thấy chết không sờn. Hẳn là suy nghĩ phải thoáng một chút không thành công thì thành nhân. Cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một cái anh hùng hảo hán.” Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt thật tình cùng lời ngưng trọng vừa đổi, bỗng nhiên cà lơ phất phơ trêu đùa một câu.

“Biết!” Dung Cảnh cười khẽ.

“Vậy bắt đầu nhé?” Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm.

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

Hai người đều không nói nữa, nhất tề hết sức chăm chú vận khí.

Vân Thiển Nguyệt hiểu khi nàng biết được tình huống thân thể của Dung Cảnh muốn trợ giúp hắn, toàn bộ đều bằng khí phách nhất thời, bọn họ mới vừa trải qua một phen chiến đấu với Thôi Tình dẫn trong cơ thể nàng, mặc dù nàng không nhọc không mệt, nhưng Dung Cảnh mệt nhọc, lúc này không phải là thời kỳ tốt nhất để nàng trợ giúp hắn đột phá phong ấn và khống chế bệnh cũ trong cơ thể hắn, chuyện như vậy rất nguy hiểm, nhưng nàng vẫn làm. Ai nói không phải là thời kỳ tốt nhất thì không thể thành công? Có một số việc thiên thời địa lợi nhân hoà có lẽ cũng không thể hoàn thành. Nàng chỉ dựa dẫm vào khí phách nhất thời này, cùng với quyết tâm lúc này khi hai người bọn họ không có chuyện gì khiến họ không chuyên tâm để phá giải. Sau đại nạn, tất có Đại phúc. Nàng cho tới bây giờ đều lấy những lời này làm phương châm cho mình. Cho nên, lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Suy nghĩ của Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt thật là có một không hai. Linh ẩn đại sư hai lần ra tay trợ giúp, đều có thiên thời địa lợi nhân hoà, cũng không thành công. Mười năm này hắn đã nghĩ hết biện pháp, cuối cùng cũng phí công. Khi hắn đã hoàn toàn bỏ cuộc, thì nàng lại đột nhiên muốn ở trong tình hình hỏng bét này chữa khỏi cho hắn. Công lực của Linh ẩn đại sư cùng hắn khác nguồn gốc, chỉ có thể cố chấp mà làm, cũng chỉ được có một nửa. Hôm nay nội công tâm pháp của nàng nếu có thể cùng nội tức của hắn dung hợp, cùng với nội công có cùng nguồn gốc, chuyện kỳ diệu đến bực này làm cho hắn không khỏi tin tưởng trời cao đã cho hắn một con đường . Hắn nhìn gương mặt kiên nghị của Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên lại có lòng tin hơn. Bất kể có được hay không, dù sao cũng phải thử một lần. Có lẽ. . . . . . Thật sự có thể thành công cũng không biết chừng?

Vân Thiển Nguyệt lần này không dám nóng lòng tiến nhanh, sợ xuất hiện rủi ro không may, nên chỉ cẩn thận từng li từng tí đem nội lực của mình phân chia ra chậm rãi rót vào tâm mạch của Dung Cảnh để đột phá khe hở phong ấn của Linh ẩn đại sư , từng chút từng chút một, cho đến khi mỗi một lần rót chân khí vào tâm mạch của Dung Cảnh cùng chân khí gầy còm đang chiếm cứ tâm mạch của hắn dung hợp lại, nàng mới lần nữa tiến hành lần rót tiếp theo. Những thứ khác nàng có không nhiều lắm, chỉ có kiên nhẫn là nhiều nhất, nàng từng vì phá vỡ tập đoàn buôn lậu thuốc phiện ở mười quốc gia mà quay vòng di chuyển mất năm năm, tập nã từng bước, xâm nhập thẩm thấu đến cuối cùng đột phá đánh tan nó, đó là vụ án nàng đánh rất cực khổ, nhưng cũng thành công nhất , không có một tên nào lọt lưới. Cũng vì nguyên nhân này, nàng liền được thăng lên ba cấp, tăng đến Thượng tướng.

Dung Cảnh lúc này không hề cử động, cho dù Vân Thiển Nguyệt làm gì, hắn cũng chỉ khép hờ lấy ánh mắt, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ước chừng hai canh giờ sau, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở miệng, nhẹ giọng nhắc nhở, “Nghỉ ngơi đủ chưa? Bắt đầu!”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu. Trong khoảnh khắc ngắn hắn đem tất cả chân khí bao trùm lên chân khí của Vân Thiển Nguyệt, giống như một cái lồng vô cùng kính đáo, nửa điểm khe hở cũng không có.

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, không khỏi khen: “Ngươi thật trâu a. Cứ như vậy chỉ chút thôi mà nội tức hao tổn lớn đã khôi phục nhanh như vậy rồi? So sánh với vừa rồi còn nhiều gấp đôi.”

Dung Cảnh cười cười, không nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa, lấy ra toàn bộ tinh lực, bắt đầu vận dụng hai đạo chân khí trong ngoài xông phá phong ấn của Linh ẩn đại sư. Nàng đánh một hồi lâu mà phong ấn vẫn vững vàng chắc chắn, mà trên trán nàng đã toát ra mồ hôi, cũng không cách nào chà lau , phẫn hận nói: “Phong ấn của thần côn này quá kiên cố rồi.”

“Đại sư dùng là Kim Cương thủ pháp, không thể không cứng rắn, phải làm từng cái hóa giải, hắn đã đặt ba cửa ải, chỉ cần ngươi tìm được điểm then chốt sẽ đột phá được một cửa ải , phong ấn tự nhiên cũng yếu đi. Nên không cần phí sức như thế.” Dung Cảnh chậm rãi mở miệng. Trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi.

“Làm sao ngươi không nói sớm?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.

“Ta tưởng ngươi đã hiểu rồi.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt bị nghẹn lời. Nàng biết cái gì a. Nàng căn bản là không phải là Vân Thiển Nguyệt trước kia , một thân công lực cùng thân thể này đều là của người ta , chỉ có linh hồn tư tưởng là của mình, nơi nào hiểu cái này? Nàng có thể khởi động công lực là nhờ sự giúp đỡ, hôm đó cùng Dạ Khinh Nhiễm đến hậu sơn của Hương Tuyền Sơn nướng cá ăn, hắn nói vài lời hướng dẫn, lại thêm hôm đó đánh một bộThái Cực quyền, trong cơ thể nàng nội lực trong cơ thể nàng càng ngày càng mạnh mà không giải thích được, mới vừa rồi lại phải nhờ sự giúp đỡ hướng dẫn của hắn giúp nàng tiêu trừ đi Thôi Tình dẫn, làm cho nàng thăm dò ra một chút mấu chốt trong nội công, kết hợp với lý luận suy đoán, nên cho là cái biện pháp này hẳn có thể được , đâu phải thật sự hiểu chứ? Nhưng lời này nàng không nói ra. Nàng sợ nàng vừa mở miệng nói mình thật ra chỉ là gà mờ mà dám lớn mật đòi chữa khỏi vết thương cũ cho người ta, Dung Cảnh mà không giơ tay lên đánh chết nàng mới lạ.

Dung Cảnh tựa hồ cười xong, liền ấm giọng nói: “Thử lại lần nữa, ngươi nhất định có thể !”

“Ta khẳng định có thể .” Vân Thiển Nguyệt đại ngôn bất tàm (nói khoác mà không biết ngượng). Không chịu thua dồn sức mạnh xông tới. Không phải chỉ là Linh ẩn thần côn sao? Nàng hôm nay không đánh chết hắn, đánh vỡ hắn đánh cho hắn tàn phế thì không được , để xem hắn còn có thể mò mẫm xem bói cho người ta, mò mẫm truyền bá luận bàn một nửa tiên nhân không?

Dung Cảnh không lên tiếng nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười khi nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhận được bài học, nên không hề cậy mạnh xông loạn, mà vây quanh bốn phía phong ấn tìm kiếm lấy điểm mấu chốt. Ước chừng qua nửa canh giờ, nàng rốt cuộc tìm được phương pháp phá giải, trong bụng vui mừng, đem chân khí ngưng tụ đến nơi đột phá, nơi đó tựa hồ có một luồng chân khí nối vào nhau thành một vòng tron, rất rất nhỏ, nàng liền trên dưới đẩy một cái, quả nhiên Như lời Dung Cảnh nói, giải quyết dễ dàng. Ngay sau đó là cửa thứ hai, thức ba cũng trong nháy mắt bị giải khai. Nàng vui rạo rực nói: “Quả nhiên giải khai !”

“Ừ! Ngươi lợi hại!” Dung Cảnh không keo kiệt mà khen ngợi.

“Tất nhiên” Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng mày.

Dung Cảnh không hề nói lời nào nữa .

Sự đắc ý của Vân Thiển Nguyệt chưa lan đến đuôi lông mày, thì chỉ cảm thấy trận đóng băng ngất trời bị mở ra giống hồng thủy vậy, chỉ trong khoảnh khắc sẽ đem nàng nuốt hết, mặc dù là thân thể của Dung Cảnh, nhưng chân khí của nàng lúc này đang ở trong cơ thể của lưu động, thì cảm giác càng mãnh liệt, giống như nó ở trong cơ thể của nàng vậy. Nàng cả kinh, vội vàng điều động chân khí đem đóng băng bao vây. Tuyết Sơn đang bộc phát trong khoảnh khắc bị chân khí khổng lồ của nàng lần nữa che lại . Dù vậy, nàng cái trán mới vừa đổ mồ hôi của nàng đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, mà khi giương mắt nhìn Dung Cảnh, trên gương mặt của hắn cũng ngưng tụ một tầng băng sương. Có thể thấy được độc tính của hàn độc này mạnh đến bao nhiêu.

“Ta sẽ làm tan rã nó từng chút một, ngươi hãy cố chịu đựng.” Vân Thiển Nguyệt lúc này mới cảm thấy có lẽ nàng suy nghĩ rất đơn giản. Vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

“Đến lúc đó chịu không nổi khó thì cứ kêu lên. Không ai chê cười ngươi.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

” Ừ!” Dung Cảnh lần nữa gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhếch lên cánh môi, chậm rãi vận động chân khí, cẩn thận, cẩn thận từng chút. Rồi lại từng chút từng chút bắt đầu hòa tan ngọn núi băng đầy hàn khí trong cơ thể Dung Cảnh. Mới vừa vào được chốc lát, tim của nàng lại dần dần trầm xuống, nghĩ tới thật sự là nàng suy nghĩ quá mức đơn giản, Linh ẩn thần côn cũng không thể hoàn thành, nàng như nghé con mới đẻ không sợ cọp, muốn trợ giúp hắn hoàn thành, lúc này mới biết đó quả thực là lời nói vô căn cứ. Nhưng tên đã lắp vào cung không thể không bắn, nếu như làm được thì tốt, nếu không thể được sợ là đúng như lời Dung Cảnh nói, nàng mới từ Quỷ Môn quan bị kéo trở về sẽ phải lập tức chết đi. Bất quá nàng chết qua một rồi, thật sự cũng không cái gì đáng sợ .

Dung Cảnh tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, cho dù không thành công, ta cũng sẽ ở một khắc cuối cùng bảo vệ ngươi. Ta chết, ngươi cũng không chết được.”

“Nói lời chó má gì đó. Chuyên tâm một chút!” Vân Thiển Nguyệt mắng một câu.

Dung Cảnh không hề nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác chân khí của nàng mặc dù đang hòa tan nơi chiếm đại băng sơn mạnh mẽ chiếm giữ trong tâm mạch của Dung Cảnh, nhưng chân khí của nàng lại nhanh chóng tiêu hao. Cứ như thế đi xuống, nàng chẳng những cứu không được Dung Cảnh, chân khí của mình cũng sẽ khô kiệt sau đó bị hàn độc cắn trả mà chết. Cho nên, nàng quyết định thật nhanh, lập tức đổi sách lược, đem một phần chân lực dùng để bảo vệ một nửa băng hàn, một nửa chân khí khác rất nhỏ , chậm chạp làm tan rã tầng băng trùng điệp, tiến độ như vậy mặc dù chậm, nhưng lại giảm bớt tốc độ hao tổn chân khí của nàng, làm cho nàng có thể tùy thời bổ sung thể lực tiêu hao trong cơ thể , ít nhất, không bị chết quá sớm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy mọi vật quanh mình hết thảy không tồn tại, chỉ còn lại có một việc duy nhất mà nàng muốn làm, chính là không ngừng lập đi lập lại dùng chân khí làm tan rã ngọn núi băng ngàn năm mà cho tới bây giờ đều không thể leo qua, cho đến khi đem nó hòa tan hết.

Mà Dung Cảnh cũng cảm giác mọi vật quanh mình hết thảy không tồn tại, hắn chỉ còn lại có duy nhất một việc chính là muốn bảo vệ chân khí của Vân Thiển Nguyệt, khi nàng yếu ớt thiếu hụt thì hắn phải nhanh chóng bổ sung cho nàng .

Dung Nhan của hai người tựa hồ cũng hóa thành một ngọn băng, trừ chuyên tâm nhất trí, cũng chính là tiếp tục chuyên tâm.

Tượng phật ở Phật đường đứng nghiêm hoặc thoải mái, hoặc thương xót, hoặc từ bi, hoặc cố sức mà nhìn hai người. Tất cả chu vi xung quanh, thiên địa đều yên tĩnh. Nơi này không có đêm tối hay ban ngày, không có bình minh hay hoàng hôn, không có tiếng người người thì thầm, không có chuyện hỗn loạn thế tục. Tựa hồ nơi này chuẩn bị vì một chuyện đặc biệt như thế.

Xuyên qua thời gian thiên tái luân hồi, nhất thành bất biến cũng chỉ còn lại hai trái tim quyết tâm kiên định, bền bỉ, sức mạnh vô địch.

Đích xác như Vân Thiển Nguyệt, đích xác như Dung Cảnh.

Hai người này đều là người có trái tim bền bỉ.

Lúc công lực của Vân Thiển Nguyệt dốc hết một nửa , núi băng trong cơ thể Dung Cảnh tựa hồ cũng tan rã được một nửa. Lòng tin của nàng liền tăng lên gấp bội. Chứng minh loại phương pháp này có hiệu quả. Chỉ cần có hiệu quả, thì núi băng kia sẽ có một khắc hòa tan. Mặt mày thần sắc nàng càng quyết tâm kiên định hơn.

Nguyệt Nha Bạch cẩm bào của Dung Cảnh đã ước đẫm, chỉ một lúc sau bên trong lẫn bên ngoài đều kết thành Băng, một tầng băng mới vừa hòa tan, một tầng băng khác lại tiếp tục đánh tới, nhiều lần lập đi lập lại, tựa hồ vô cùng vô tận. Ngọc nhan của hắn càng thêm trắng muốt, đó là băng tuyết thấm ướt tẩy rửa từ trong ra ngoài mỗi một chỗ. Khó khăn như thế, hẳn là thừa nhận trăm ngàn lần thống khổ, nhưng hắn cũng không kêu một tiếng, thần sắc như cũ, thong dong nhẹ nhàng, mâu quang xuyên thấu qua đám sương đóng băng có thể thẩm thấu thành dòng suối ấm phản chiếu ra ánh sáng.

Không biết qua thời gian bao lâu. Chân khí của Vân Thiển Nguyệt bắt đầu dần dần yếu ớt khô kiệt, mà núi băng lớn chiếm cứ ở tâm mạch của Dung Cảnh chỉ còn có một góc, mà một góc này là ngoan cố nhất, cho dù Vân Thiển Nguyệt làm mọi cách tan rã, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

“Xong, chân khí của ta tựa hồ không đủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt cắn răng lên tiếng.

“Ngươi thối lui đi, ta tự mình dùng chân khí đánh tan nó ra.”

“Không được , chân khí còn lại của ngươi còn không có nhiều như ta .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, mím môi suy tư, không bỏ cuộc nói: “Chúng ta thử nghĩ xem, nhất định còn có biện pháp, chỉ cần có thể có thêm một chút chân khí nữa, chúng ta nhất định sẽ đem nó làm tan rã toàn bộ.”

“Nhưng mà hiện tại nơi nào còn chân khí đây?” Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, “Có lẽ thiên ý như thế.”

“Chó má cái thiên Ý như thế, ta cho tới bây giờ cũng không tin cái này. Ta tin phụng chính là” nếu có chí nhất định thành, phá phủ trầm chu, Bách nhị tần quan chung chúc sở ; người có lòng quyết tâm, trời không phụ, nằm gai nếm mật, ba nghìn quân Việt cũng có thể nuốt Ngô.” (*) Vân Thiển Nguyệt xuy một tiếng, kiên trì nói.

“Ừ? Đó là điển cố ở nơi nào thế?” Dung Cảnh hỏi.

“Chờ chúng ta sống đi ra ngoài ta sẽ nói cho ngươi biết.” Vân Thiển Nguyệt vẫn ý chí chiến đấu sục sôi. Nàng bình sanh tự nhận là sở trường lớn nhất chính là bền bỉ, không gì không phá nổi. Càng là khó khăn, thì càng nghênh khó khăn mà lên. Trên thế giới không có chuyện gì không giải quyết được, chỉ cần có lòng, phi thuyền vũ trụ cũng có thể bay lên mặt trăng, vệ tinh định vị, khoa học kỹ thuật, internet phủ khắp cả Địa Cầu, còn có cái gì là làm không tới ?

“Tốt!” Dung cảnh gật đầu, quả nhiên không hỏi nữa.

“Ta có cảm giác mặc dù nội lực có xu thế khô kiệt, nhưng đây chỉ là biểu tượng, trong cơ thể ta tựa hồ còn cất giấu lực lượng vô tận, nhưng mà không biết làm như thế nào mở ra. Ngươi có biện pháp không?” Vân Thiển Nguyệt hiểu được một người tính ngắn hai người tính dài. Dung Cảnh là kỳ tài đệ nhất Thiên thánh, thậm chí là kỳ tài thiên hạ đệ nhất dù sao cũng không phải là ăn cơm khô (bất tài)a?

“Ngươi tu luyện Phượng Hoàng chân kinh?” Dung Cảnh hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Vậy ngươi khởi động nội công tâm pháp của ngươi thử một chút.” Dung Cảnh suy tư chốc lát, đề nghị nói.

“Ta khởi động nội công tâm pháp? Như thế nào khởi động?” Vân Thiển Nguyệt có chút rất muốn khóc. Nàng không phải là Vân Thiển Nguyệt thật. Biết cái gì nội công tâm pháp của Phượng Hoàng chân kinh chứ? Lúc này nàng tự giận mình ngày đó ở trong phòng tìm kiếm tâm pháp Phượng Hoàng chân kinh chỉ một lúc không có tìm được thì không nên nhục chí, hẳn là phải tìm thêm một lát, đem sàn nhà cũng đào lên, đem phòng của cũng hủy đi, không có ở đó liền đi tìm nơi khác. Lúc này thì đi nơi nào tìm?

“Ngươi rõ ràng là tu luyện Phượng Hoàng chân kinh, như thế nào lại không biết nội công tâm pháp?” Dung Cảnh nghi ngờ.

“Ta nào biết vì sao? Đã!” Vân Thiển Nguyệt ảo não nói.

“Ngươi nếu đã nói thế, chỉ sợ cũng không có cách nào.” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Ta tu luyện là thiên địa chân kinh. Cùng Phượng Hoàng chân kinh là có cùng nguồn gốc. Nhưng mà lúc này chỉ sợ cũng không thể giúp ngươi. Mặc dù cùng nguồn gốc, nhưng rốt cuộc cũng là hai môn công pháp, dù sao cũng không được . Mà chính ta cũng không thề khởi động bổn nguyên của thiên địa chân kinh , nếu không một góc băng hàn trong cơ thể ta đây sợ là cũng theo nội công của thiên địa chân kinh nâng cao mà tăng trưởng, bởi vì thiên địa sẽ bao quát thiên địa vạn vật, tự nhiên cũng bao gồm hàn khí này.”

Vân Thiển Nguyệt cắn chặc cánh môi, “Suy nghĩ thêm nữa đi, trời không tuyệt đường người!”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

Hai người dù đang nói chuyện cũng chưa từng sơ suất nửa phần. Ngược lại còn dùng toàn lực kháng trụ một gốc băng hàn ngoan cố. Nhưng hai người trải qua việc khu trừ Thôi Tình Dẫn trong cơ thể Vân Thiển Nguyệt, lại trải qua khu trừ băng hàn của Dung Cảnh , hiện tại kéo dài hai trận chiến đánh xuống, thể lực đang dần dần chống đỡ hết nổi. Nếu như không nghĩ tới biện pháp, lúc chân khí hai người biến mất hầu như không còn , thì chính là lúc băng hàn cắn trả. Sợ là ngay cả hai cái mạng nhỏ cũng phải tặng luôn. Hậu quả tốt nhất sợ cũng chính là Vân Thiển Nguyệt có thể sống được một mạng, nhưng còn lại Dung Cảnh thì chết là chắc chắn.

“Thôi , ngươi rút tay đi.” Dung Cảnh dứt lời, định rút lui tay lại.

“Đừng động, ta mặc dù không biết tâm pháp của Phượng Hoàng chân kinh, nhưng mà ta có một loại tâm pháp khác. Nhưng không biết có dùng được hay không. Bất kể nhiều như vậy, tử mã đương hoạt mã y (biết rõ chuyn đã bất trị, vẫn ôm vạn nhất hi vọng, tích cực cứu vãn). Thử một chút nhìn rồi hãy nói.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Không được, sợ rằng chờ ngươi thử xong muốn rút lui đã rút lui không được nữa, vạn nhất không thành công, ngươi không chết thì cũng bị đả thương.” Dung Cảnh lắc đầu, cương quyết muốn đem Vân Thiển Nguyệt thoát khỏi ra ngoài.

“Ta nói ngươi đừng động thì đừng động! Không nghe thấy sao? Đừng tưởng rằng ngươi đang đại nhân đại nghĩa bảo vệ ta không chết. Bà cô đây cho tới bây giờ không phải là bọn hèn nhát. Cùng lắm thì mất một cái mạng nhỏ mà thôi, trên đường hoàng tuyền còn có người làm bạn đó” Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh mạnh mẽ đuổi nàng, nàng căn bản là chống cự không được, gấp đến độ rống giận một tiếng.

Dung Cảnh tay ngừng lại.

“Ngươi trước cố gắng chịu, ta thử một chút nhìn xem có được hay không.” Vân Thiển Nguyệt hạ giọng xuống.

“Tốt!” Dung Cảnh giương mắt nhìn một loạt tượng Phật trước mặt một cái, chậm rãi gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt từ trước vẫn ở trước mặt Dung Cảnh hai tay đối nhau, khoanh chân mà ngồi. Hôm nay hai tay hai chân cũng không thể ngừng lại, sợ nàng vừa rút lui ra, Dung Cảnh rất nhanh cũng sẽ bị cắn nuốt. Nàng chỉ có thể thử vận dụng ý nghĩ đọc trong đầu, ý đồ thúc dục biến ảo suy nghĩ thành hình ảnh luyện tập Thái Cực quyền, xem một chút có thể vượt qua cửa ải khó hay không, đây là một tia hi vọng cuối cùng của nàng cùng Dung Cảnh .

Nàng chưa từng nghĩ qua sẽ ném hắn đi chết còn mình thì rút lui bảo toàn mạng sống. Nàng làm không được, nếu không có người này đem hết toàn lực giúp nàng, sợ là nàng đã sớm chết. Nếu không phải nàng kiên trì bài trừ phong ấn chữa khỏi bệnh trong cơ thể cho hắn, có lẽ ít nhất hắn vẫn có thể sống thêm mấy năm . Hiện giờ đúng như nàng đã nói, mũi tên đã lắp vào cung không thể không bắn.

Rồi hãy nói, cho dù hôm nay ở trước mặt nàng không phải là Dung Cảnh, mà đổi thành người khác, nàng cũng khó có thể khoanh tay đứng nhìn mặc người ta đi tìm chết. Đây không phải là chánh nghĩa trời sinh đã có, mà là thiện lương hơn hai mươi năm được bồi dưỡng cùng huấn luyện của quân đội ở kiếp trước đã cắm sâu vào linh hồn.

“Thập tam tổng thế mạc khinh thị, mệnh ý nguyên đầu tại yêu khích, biến chuyển hư thật tu lưu ý, khí biến thân khu bất sảo trệ. Tĩnh trung xúc động động do tĩnh, nhân địch biến hóa kì thần kì, thế thế tồn tâm quỹ dụng ý, đích lai bất giác phí công phu. Khắc khắc lưu ý tại yêu gian, phúc nội tùng tĩnh khí đằng nhiên, vĩ lư trung chính thần quán đính, mãn thân khinh linh đính đầu huyền. Tử tế lưu tâm hướng thôi cầu, khuất thân khai hợp thính tự do, nhập môn dẫn lộ tu khẩu thụ, công phu vô tức phát tự tu. Nhược ngôn thể dụng hà vi chuẩn, ý khí quân lai cốt nhục thần, tường thôi dụng ý chung hà tại, ích thọ duyên niên bất lão ông. Ca hề ca hề bách tứ thập, tự tự chân thiết nghĩa vô di, nhược bất hướng thử thôi cầu khứ, uổng phí công phu thai thán tức.”

Vân Thiển Nguyệt đem Thái Cực khẩu quyết thái cực thập tam thức chậm rãi đọc lên. Trong đầu bắt đầu từ thức thứ nhất luyện lên.

Dung Cảnh ngẩn ra, cũng theo khẩu quyết Vân Thiển Nguyệt đọc, ở trong đầu yên lặng mà nhẩm theo, nhất thời cảm thấy hàm ý kỳ diệu.

Mấy thức đi qua, đan điền của nàng nửa điểm động tĩnh cũng không. Trong lòng Vân Thiển Nguyệt thất vọng một trận, nhưng cũng không dừng lại, không tới một khắc cuối cùng, nàng sẽ không nhận thua.

“Tựa hồ là không được , rút tay đi.” Dung Cảnh cảm giác chân khí của hắn đã sắp biến mất hầu như không còn, mà chân khí của Vân Thiển Nguyệt cũng khô kiệt không còn bao nhiêu, hắn thanh nhã mở miệng nói, muốn bắt được một tia cơ hội cuối cùng cứu Vân Thiển Nguyệt.

Chẳng lẽ thật cứ như vậy mà chết sao?

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên có chút hối hận là mình đã hành động tùy hứng, chỉ có bằng vào chí khí nhất thời liền làm mà căn bản không có chuẩn bị tốt mọi chuyện. Có lẽ nàng không nên làm theo hăng hái, sau này tìm được cơ hội, có thiên thời địa lợi nhân hoà, hoặc là bên cạnh có thêm Linh ẩn thần côn phụ trợ, có lẽ thật sự có thể thành. . . . . .

Nàng cắn môi, lắc đầu, “Không thể nào! Chết thì chết thôi, mười tám năm sau lại là một anh hùng hảo hán, không có gì lớn. Trên đường hoàng tuyền có mỹ nhân như ngươi phụng bồi, ta cũng sẽ không tịch mịch.”

“Cũng được!” Dung Cảnh đã không có khí lực bỏ đi tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đem một thức cuối cùng của Thái Cực ở trong đầu thi triển xong, cũng bắt đầu đợi chờ một khắc tử vong kia.

Đang khi nàng mới vừa kết thúc thức cuối cùng ở trong đầu, thì bên trong đan điền bỗng nhiên như dòng suối nhỏ, chảy ra từng giọt nước suối một, khí lưu ấm áp dâng lên cao, lên cao, trong nháy mắt du tẩu thất kinh bát mạch của nàng, trong khoảnh khắc đã theo tay nàng mà hướng trong cơ thể Dung Cảnh chảy tới, chớp mắt đã cứu viện chân khí đang cùng sắp khô kiệt của nàng và Dung Cảnh.

Kỳ tích xuất hiện!

Vân Thiển Nguyệt nhất thời mở to hai mắt, há to mồm, một bộ dạng không dám tin mà nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh thì giống như kinh ngạc, lại giống như trước khiếp sợ không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn lẫn nhau, một hồi lâu cũng không nói gì. Vào lúc này, vào thời khắc này, bất kỳ tiếng nói nào cũng trở nên dư thừa.

“Được cứu rồi!” Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt mở miệng.

“Ừ! Được cứu rồi!” Dung Cảnh gật đầu.

“Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Ha ha. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt cười lớn lên, nhất thời mặt tươi như hoa, tựa hồ không cần nàng dùng bất kỳ khí lực nào, chân khí trong cơ thể nàng cũng tự động di chuyển thông qua thân thể nàng truyền vào lòng bàn tay của Dung Cảnh rồi truyền đến đan điền của hắn, một góc của núi băng ngoan cố nhỏ như hạt gạo đấu với mặt trăng bị chân khí ấm áp vây quanh, nên nhanh chóng tan rã.

Khóe miệng Dung Cảnh nhếch lên, khẽ cười một tiếng. Mặt mày như họa tựa hồ cũng rót vào sức sống, như phù dung hoa nở.

“May là ta kiên trì đó. Ngươi là kẻ dễ bỏ cuộc, nếu như ta phân vân một chút chịu lùi bước hoặc là bị ngươi đả kích, đoán chừng chúng ta đều đã xong.” Vân Thiển Nguyệt lập tức khôi phục bản sắc xấu xa.

“Ừ, may là ngươi kiên trì!” Dung Cảnh cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng mày, không nói thêm gì nữa. Bắt đầu điều động chân khí, nàng sợ vạn nhất cao hứng quá … Không thể khống chế chân khí khiến Dung Cảnh không chịu nổi nấc một cái thì hết thảy đều uổng phí.

Dung Cảnh tự nhiên biết trong nội tâm nàng suy nghĩ gì, nên không nói nữa. Ở một một khắc thành công cuối cùng, thì càng phải thận trọng. Không biết phía trước còn có cái gì đang chờ hắn, không tới một khắc cuối cùng, cũng không thể phớt lờ.

Ở thời khắc mấu chốt, hầu hết có thể bày ra bản sắc của một người.

Tỷ như Dung Cảnh, tỷ như Vân Thiển Nguyệt. Cũng đều là người bền bỉ mà cẩn thận.

Sau nửa canh giờ, một góc của băng sơn rốt cục tan rã. Tan rã xong, Vân Thiển Nguyệt tựa hồ thấy được mênh mông bát ngát đất đen tro bụi cùng hoang mạc, một ít nơi vết thương nghiệm trọng, cỏ cây chết héo, không có một ngọn cỏ.

Nàng nghĩ tới đây chính là dấu vết Thôi tình dẫn thiêu đốt cùng vết thương nặng khi bị một kích trí mạng, thì ra là nghiêm trọng như vậy. Nếu như nàng không có Dung Cảnh tương trợ tiêu diệt độc Thôi tình dẫn trong cơ thể, sợ rằng kết quả so sánh với Dung Cảnh còn muốn nặng hơn, đâu chỉ thất khiếu chảy máu, sợ là toàn thân bị đốt thành than cốc cũng không quá đáng.

Cái người ám toán nàng, chờ đó. Bà đây sau khi ra ngoài thề phải trả thù sâu!

“Ta thử một chút, xem có thể đem chỗ này khôi phục sinh cơ hay không.” Vân Thiển Nguyệt mặc dù trong miệng nói như thế, nhưng trong bụng rất quyết tâm. Nàng cảm giác chân khí trong cơ thể nàng như nước, ấm áp , nong nóng, nếu như nó thuộc thủy tính, vậy chẳng phải thật sự có thể chữa thương, còn khiến cho nơi chết héo này khôi phục sinh cơ sao?

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu. Hắn cảm giác được chân khí Vân Thiển Nguyệt lần này dẫn dắt cùng trước kia khác biệt. Sợ rằng đây mới là nội lực chân chính của nàng, chân chính Phượng Hoàng chân kinh, những thứ trước kia bất quá chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Vân Thiển Nguyệt vẫn như trước kia, khống chế chân khí chậm rãi như gió nhẹ mưa phùn chuyển đến một ít nơi đả thương. Có thể là do thời gian quá lâu, bị thương quá nặng, nên một hồi lâu cũng không có chút nào động tĩnh. Mà nàng cũng không vội, càng thêm mềm nhẹ từ tốn, như dòng suối nhỏ tinh tế chảy qua, bảo dưỡng cho ruộng lúa khô héo dễ chịu.

Dung Cảnh nhắm mắt lại, loại cảm giác đau đớn như cắt trước kia thối lui, chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp mềm nhẹ. Hắn tham luyến loại cảm giác ấm áp nong nóng này. Đã bao nhiêu năm, mỗi ngày đều băng hàn thấu xương, hắn cho là cả đời này đến khi chết đi sợ là cũng sẽ như thế, hắn tự nhận là người tâm chí kiên định, nhưng cũng không chịu nổi mười năm khá dài. Không nghĩ đến thì ra trời cao cũng chưa từng bỏ quên hắn.

Ước chừng đến hơn trăm hồi sau, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vui mừng, “Thật có thể , ngươi cảm thấy không? Tâm mạch chết héo của ngươi đã khôi phục sức sống rồi. Thật sự, ta cảm thấy.”

“Ừ, ta cũng cảm thấy.” Dung Cảnh mở mắt, cười gật đầu.

Lòng tin của Vân Thiển Nguyệt nhất thời tăng lên gấp bội. Chuyện thần kỳ như vậy so sánh với lần đầu tiên nàng được vào Cục bảo an còn muốn hưng phấn hơn. Ở tại thế giới đó vô luận ngươi làm sao thì cũng sẽ không xuất hiện loại võ công, nội lực, chân khí chữa thương kỳ tích này, nhưng ở chỗ này thì có thể. Loại ảo diệu này khiến đến nay nàng vẫn ngây ngốc cách nào giải thích. Nhưng mà không giải thích được ảo diệu này thì thế nào? Chỉ cần biết dùng là đủ rồi.

Nàng mặt mày đầy mỉm cười, như hài tử được ăn kẹo, chuyên tâm không suy nghĩ khác mà tái diễn động tác chậm rãi vỗ về, làm không biết mệt.

Dung Cảnh mỉm cười nhìn nàng, trong đôi mắt chưa bao giờ từng xuất hiện ấm áp như thế. Cái loại ấm áp này không phải là nắng gắt nóng đến…nướng người, mà là ấm áp của ngày xuân, trời trong nắng ấm, không gấp gáp không nóng. Như dòng nước mùa xuân hoà thuận vui vẻ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm mạch bị thương của Dung Cảnh khôi phục một nửa.

Vân Thiển Nguyệt ở chỗ này qua thời gian bao lâu, thì Dung Cảnh cũng vậy.

Hai người một hết sức chuyên chú nhất định phải phá giải để cho hắn một thân thể tốt, một nhắm mắt lại cảm thụ ấm áp đã lâu.

Đang lúc này, bỗng nhiên phía ngoài mơ hồ truyền đến giọng nói, phá vỡ tĩnh lặng.

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, Dung Cảnh cũng mở mắt, hai người nhất tề nhìn về nơi thanh âm nói chuyện truyền đến. Là ở phía sau bọn họ. Giọng nói kia cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là chỉ cách có một bức tường.

“Bổn thái tử lệnh cho ngươi phải đem toàn lực phá cơ quan này. Nếu không đầu ngươi cũng không cần nữa!” thanh âm của Dạ Thiên Khuynh truyền đến, trong uy nghiêm hàm chứa một tia tàn bạo cùng nóng vội.

“Dạ, thái tử điện hạ!” Phía ngoài truyền tới giọng cung kính của một người trung niên. Tựa hồ mang theo chiến Ý.

Mặt của Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, lại là cái đồ âm hồn bất tán.

Dung Cảnh mi tâm cau lại.

“A di đà Phật!” Phía ngoài lại truyền tới một tiếng nói già nua, đề khí dồi dào.

“Thái tử hoàng huynh, ngươi cho là Cảnh thế tử và Nguyệt muội muội ở nơi này sao? Tới bây giờ cũng đã ba ngày rồi, bọn họ còn có thể sống được sao?” Tiếng nói quen thuộc của Dạ Thiên Dục truyền đến, tựa hồ hàm chứa chất vấn.

“Bọn họ sẽ không chết !” Là tiếng Vân mộ Hàn, khô cứng mà lạnh lùng.

“Mới ba ngày mà thôi.” Giọng Dạ Thiên Khuynh hơi trầm xuống, “Có thể còn sống hay không cũng muốn thử một chút.”

Vân Thiển Nguyệt lần nữa sửng sốt, nhìn về phía Dung Cảnh, bọn họ đã ở nơi này ba ngày sao? Nhanh như vậy à?

“Không sai biệt lắm.” Dung cảnh điểm đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới khi bọn họ rơi vào đây, chiến đấu hăng hái cùng chất độc một khắc cũng không ngừng dừng lại, nhiều lần trắc trở, sợ rằng mỗi một tu bổ hao tổn nhỏ cũng mất thời gian rất lâu. Hôm nay ngẫm lại ba ngày thời gian cũng không cách mấy . Nàng thấp giọng hỏi: ” Người mới vừa bị Dạ Thiên Khuynh ra lệnh chính là người nào? Ngươi nghe giọng nói có nhận ra hắn không?”

“Hắn là gia chủ của thế gia cơ quan ám khí đệ nhất thiên hạ. Tên gọi Tiền Diễm.” Dung Cảnh thấp giọng nói.

“Theo ý ngươi, hắn có thể phá giải cơ quan này hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

” Thế gia cơ quan ám khí đệ nhất thiên hạ Tiền gia đặc biệt lấy phá giải kỳ môn làm nguồn sống. Trăm năm thế gia, gia chủ thế hệ này lại càng kỳ tài. Tất cả ám khí ám tiễn cùng cơ quan trong Thiên hạ đều có nguồn gốc từ đời trước của Tiền gia. Cho nên, hẳn không có vấn đề, phá giải chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Không được, không thể để cho hắn phá giải.”

“Phá giải cũng không cái gì, chúng ta vừa lúc đi ra ngoài.” Dung Cảnh nói.

“Như vậy sao được? Vậy chẳng phải những tượng phật đúc bằng vàng ở nơi này cũng bị bọn họ phát hiện sao? Nếu như bị phát hiện chẳng phải là sẽ bị Dạ Thiên Khuynh nộp lên trên quốc khố sao? Ta đây sau này còn cái rắm mà tiêu xài. Nhất định không thể để cho hắn phá giải.” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

Dung Cảnh sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, “Ngươi còn muốn đập những tượng phật vàng này cầm đi tiêu xài sao?”

“Tất nhiên! Cho dù tiêu xài hay không. Đồ đến miệng mà còn phải cho người ta, không phải là phong cách của ta!” Vân Thiển Nguyệt không chút do dự.

“Sợ là chúng ta không làm chủ được. Tiền Diễm tất nhiên có thể phá giải . Đến lúc đó chúng ta cũng là không công có những đồ này, cho nên, sợ là chỉ có thể nộp lên trên quốc khố. Nói không chừng có lẽ hoàng thượng sẽ để những tượng phật này tiếp tục lưu lại nơi này. Dù sao đây là cũng là tượng Phật, có mấy người lại dám đập phá Phật tượng đem đi tiêu xài chứ?” Dung Cảnh nói.

“Vậy cũng không nhất định. Biết đâu quốc khố lúc này trống không, hoàng thượng cũng sẽ không kiêng kỵ .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.

“Chẳng lẽ thật bị ta nói đúng rồi? Quốc khố lúc này trống rỗng?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, tựa hồ thở dài một tiếng.

“Không đỡ được! Nếu để cho lão hoàng đế kia biết đến, khẳng định hắn sẽ nuốt hết những tượng phật này. Quốc khố cũng không phải là nhà ta , nếu là nhà ta, ta đây có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình, nếu là lão hoàng đế , tương lai truyền cho quỷ đáng ghét Dạ Thiên Khuynh, thì dù thế nào ta cũng không thể khiến những thứ tượng vàng này rơi vào trong tay lão hoàng đế cùng Dạ Thiên Khuynh.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Vậy ngươi có thể có biện pháp để ngăn cản Tiền Diễm phá giải sao? Ta đối với cơ quan không có tinh thông, sợ là không ngăn cản được.” Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ, nên hỏi.

“Trước không cần phải để ý đến hắn, mật thất tinh vi như thế, sợ là nhất thời bán hội hắn cũng phá giải không ra. Chúng ta trước tiếp tục chữa thương cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh lắc đầu, “Đi ra khỏi nơi này thôi. Ngươi nội lực hao phí như thế, nhìn nó tuôn ra như suối, ta sợ ngươi sẽ không chịu được tiêu hao này. Ta hôm nay đã bị ngươi trị liệu được một nửa, một nửa còn lại ta tự mình làm. Tóm lại lúc này không chết được liễu. Coi như là lời ngươi nó nhân họa đắc phúc.”

“Ta cảm thấy được ta còn có thể làm tiếp. Không cần phải nói rồi, tiếp tục!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nếu không để ý tới tiếng động phía ngoài cùng tiếng nói thỉnh thoảng truyền đến, sẽ tiếp tục vì Dung Cảnh chữa thương. Đây là nguyên tắc làm việc của nàng từ trước đến giờ, chỉ cần quyết định chủ ý làm một việc, thì không có đạo lý bỏ vở nửa chừng.

Dung Cảnh thấy nàng kiên trì, cũng là không nói thêm gì nữa. Mấy ngày chung đụng bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm , hắn cũng hiểu rõ mấy phần bản tính của nàng. Có ít người nóng vội háo thắng truy đuổi, học Phú ngũ xa, sợ là cũng không kịp kiên trì và bền bỉ của nàng, lúc không nên câu chấp thì không câu chấp.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Ước chừng nửa ngày sau, của thương thế Dung Cảnh đã khôi phục đến tám phần, khóe miệng Vân Thiển Nguyệt rốt cục cũng lộ ra nụ cười hài lòng

Dung Cảnh thì không có nụ cười, chỉ đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt thật lâu, mâu quang nháy cũng không nháy một chút nào.

“Còn kém một chút là đến điểm cuối, chúng ta xem như đại công cáo thành rồi! Quả nhiên là nếu chí ắt thành công.” Vân Thiển Nguyệt khó mà che dấu hưng phấn trong giọng nói, lúc này nàng cực kỳ mỏi mệt , cảm giác chân khí bên trong đan điền đã yếu đi. Không hề có chân khí xông ra nữa, có thể thấy được nó đã tiêu hao cơ hồ không còn bao nhiêu, giống như một ngọn núi lớn, bị nàng khoét rỗng. Nhưng nàng không hối hận, ngược lại còn có cảm giác thỏa mãn vì chuyện không thể nào thực hiện được làm để cho nàng thực hiện được.

“Ừ, có thể dừng tay rồi!” Dung Cảnh nói.

“Đợi thêm chốc lát nữa, còn thừa lại một ít chưa trừ diệt xong thì bỏ không phải là bản sắc của của ta.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, tiếp tục làm.

“Đã tốt rồi. Còn thừa lại để ta tự mình làm.” Dung Cảnh đẩy nàng ra.

“Đừng động! Bảo đừng động rồi ngươi đứa nhỏ này làm sao lại không nghe lời thế?” Vân Thiển nguyệt liếc Dung Cảnh một cái.

Đứa nhỏ? Dung Cảnh không nhịn được buồn cười.

Đang lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng rống giận không kiên nhẫn của Dạ Thiên Khuynh, “Tiền diễm, ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể phá giải?”

“Thái tử điện hạ đừng nóng vội, cơ quan này cực kỳ tinh diệu, tại hạ còn cần chút thời gian.” Tiếng Tiền diễm truyền đến.

“Thái tử điện hạ bình tĩnh chớ nóng, Y theo lão nạp nhìn thấy Tiền thí chủ rất nhanh có thể phá giải.” Linh ẩn đại sư nói.

“Vậy thì chờ một chút nữa. Ngươi mau chút đi” Dạ Thiên Khuynh đè tức giận xuống.

Phía ngoài không tiếp tục tiếng truyền đến người nói, nhưng là lúc này thay vào đó là tiếng động ken két truyền đến.

“Xem ra điểm cuối cùng này thật sự phải dựa vào một mình ngươi rồi.” Vân Thiển Nguyệt rút về tay, chân khí còn thừa không bao nhiêu cũng theo nàng rút về trong cơ thể.

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu. Có thể được thế này hắn đã rất thỏa mãn. Nhiều năm bị bệnh, một khi được chửa khỏi, khiến hắn có chút cảm giác như mình ở trong mộng. Thấy Vân Thiển Nguyệt rút về tay, hắn cũng chậm rãi rút về tay.

Vân Thiển Nguyệt giật giật thân thể cứng ngắc, đứng thẳng dậy, thân thể vừa mới đứng lên, cũng đã bủn rủn vô lực, hướng trên mặt đất ngã xuống. Dung Cảnh lập tức đưa tay đở lấy nàng, hắn cũng không có khí lực, Vân Thiển Nguyệt vừa ngã xuống , thân thể vốn ngồi của hắn cũng ngã quỵ đi theo.

Hai người ngã mạnh trên mặt đất, Vân Thiển Nguyệt đè lên Dung Cảnh nên khá hơn chút, Dung Cảnh thì nằm dí ở dưới sàn.

“Quả nhiên là Nhược mỹ nhân, ngay cả một nữ tử yếu ớt cũng đở không được.” Vân Thiển Nguyệt không cảm thấy đỏ mặt, giễu cợt Dung Cảnh.

“Nữ tử yếu ớt như ngươi so sánh với người khác nặng hơn nhiều. Đoán chừng quá mập, sau này vẫn nên ăn ít ngủ ít lại đi!” Dung Cảnh nói.

“Quả nhiên hay là miệng rắn độc, giang sơn dễ đổi.” Vân Thiển Nguyệt khó khăn gượng khỏi trên người Dung Cảnh, thẳng thân lên. Liếc hắn một cái, cước bộ mềm yếu vô lực hướng về phía tượng phật phía sau bọn hắn lăn đến. Nếu nàng đoán không sai, nơi này nhất định có hai cánh cửa, một cánh cửa chính là hiện tại Dạ Thiên Khuynh đang ở phía ngoài ra lệnh Tiền Diễm mở cửa, một cánh cửa còn lại là nàng cùng Dung Cảnh lăn tới đây.

Dung Cảnh bật cười, đưa tay phủi bụi đất trên người, cũng đứng dậy theo. Bước chân hắn cũng mềm yếu vô lực.

Lúc này phía ngoài lại vang lên hai tiếng ken két, vách tường di chuyển một chút.

Tiếng nói vui mừng của Dạ Thiên Khuynh truyền đến, “Phá giải rồi sao?”

“Thái tử điện hạ, còn phải chờ chốc lát, cái này có thể phá giải rồi.” tiếng nói của Tiền diễm tựa hồ cũng có chút kích động.

“Uy, ngươi đi làm cho cửa vách tường kia không thể mở ra, chỉ trì hoãn chốc lát là được.” Vân Thiển Nguyệt lúc này chạy tới trước tượng phật, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa rồi nói với Dung Cảnh.

“Ta không có cách nào!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Ngươi không phải là đệ nhất kỳ tài sao? Phế vật.” Vân Thiển Nguyệt trừng Dung Cảnh.

“Đệ nhất kỳ tài cũng không phải là cái gì cũng đều am hiểu .” Dung Cảnh không cảm thấy bị mất mặt mũi.

“Vậy ngươi mở ra cái cơ quan này, chúng ta đem nó ngăn họ tiến vào, ngươi có thể làm xong” Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể xoay người đi về phía vách tường vang lên tiếng ken két, nàng nhìn có thể ngăn cản chốc lát hay không.

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, giống như tượng Phật mà đi tới.

Hai người trao đổi vị trí. Vân Thiển Nguyệt đi tới trước vách tường nơi đám người Dạ Thiên Khuynh chờ ở phía ngoài, cẩn thận địa đánh giá vách tường, bỗng nhiên quát một tiếng, “Thì ra chỉ đơn giản như vậy. Thế mà Tiền Diễm mở nửa ngày cũng không mở ra, thật là phế vật! Chó má cái gì thế gia ám khí cơ quan đệ nhất thiên hạ, thật là mua danh chuộc tiếng!”

Dứt lời, nàng đưa tay ở trên vách tường nhẹ nhàng gõ hai cái, tiếng ken két phía ngoài lập tức ngưng. Vách tường đung đưa một lần nữa không nhúc nhích, nàng xoay người đi về phía tượng Phật.

Dung Cảnh đứng ở trước tượng Phật nhìn thấy, tựa hồ không thể không kinh ngạc với bản lãnh này của Vân Thiển Nguyệt, khẽ mỉm cười, “Không phải là thế gia ám khí cơ quan đệ nhất thiên hạ vô năng, mà là ngươi so với hắn tinh ranh hơn mà thôi.”

“Đó là đương nhiên, ta đã sớm nói qua với ngươi ta là thiên tài. Trời sanh ta tài năng! Không học cũng biết.” Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhíu mày, bắt đầu nghiên cứu một loạt tượng ở Phật trước mắt. Rất nhanh liền tìm ra đầu mối. Dù sao mới vừa rồi lúc nàng và Dung Cảnh lăn tới đây còn có dấu vết của bụi tro để lại, thì càng dễ tìm. Nàng đi tới dưới chân ở hai nơi tượng Phật liên tiếp nhấn mấy cái, phía sau tượng Phật có một cánh cửa không tiếng động mà mở ra, nàng đối với Dung Cảnh phất tay, “Nhanh lên một chút, đem những tượng Phật này chuyển vào giấu đi.”

Dung Cảnh nhìn những tượng Phật kia, rồi nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, lắc đầu, “Đem không nổi!” “Đem không nổi cũng muốn đem!” Vân Thiển Nguyệt cắn răng. Những tượng Phật này mỗi một pho tượng ước chừng mấy trăm cân, đem hết mười hai pho tượng đi, đúng là khó khăn. Nhưng khó khăn cũng phải đem, đây đều là tiền a.

“Ta hôm nay công lực mất hết, thật sự đem không được.” Dung Cảnh lần nữa lắc đầu, “Không thể được!”

“Ngươi có phải nam nhân hay không? Không cần không được.” Vân Thiển Nguyệt đối với Dung Cảnh gầm nhẹ, “Nhanh lên một chút! Chúng ta cùng nhau chuyển.”

Dung Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới trước tượng phật, vươn hai tay ra, hắn cảm giác cả thân thể cũng là mềm , bước đi cũng khó khăn, làm sao có thể di chuyện được cả trăm cân đồ chứ? Để tay ở trên tượng Phật, nhìn mấy trăm cân tượng Phật, hồi lâu cũng không động đậy.

“Thật là vô dụng!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cũng đi tới trước một pho tượng Phật, đưa tay đẩy, nàng cho là mình dù sao cũng mạnh hơn so với cái tên lòng dạ hiểm độc, vì còn thừa lại chút ít nội lực, nhưng là nàng sai lầm rồi, trong đan điền của nàng lúc này nửa phần nội lực cũng không có. Thứ chân khí còn thừa kia như đá ném vào biển rộng, đề không nổi nửa phần, nàng lập tức buông tay ra bắt đầu đánh Thái Cực thập tam thức, một bộ Thái Cực thập tam thức đánh xong, đan điền vẫn không có động tĩnh, nàng nhất thời suy sụp mặt, “Xong, công lực ta mất hết rồi.”

“Ừ, chúng ta giống nhau.” Dung cảnh gật đầu. Phượng mâu tựa hồ chứa ý cười.

“Ai nha, không được, ta muốn những thứ vàng này. Nếu như hôm nay không được mà nói…, ta sẽ sau này đều sẽ nhớ thương nó, ngủ không ngon giấc . Nếu thật sự bị Dạ Thiên Khuynh cầm đi hiến tặng cho lão hoàng đế, bị lão hoàng đế để vào quốc khố, ta sẽ không nhịn được mà cướp quốc khố mất.” Vân Thiển Nguyệt đi qua lại ở chung quanh tượng phật.

“Thật không có phát hiện ngươi lại yêu tiền như mạng vậy.” Dung Cảnh tựa hồ bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhìn một loạt tượng Phật trước mắt nhắc nhở: “Nếu không ngươi thử một chút xem có thể mở ra cơ quan, khiến tượng Phật tự động tiến vào cánh cửa kia hay không.”

“Đúng nha!” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa tinh thần tỉnh táo lại.

(*) kẻ có chí sự ắt nên, đập nồi dìm thuyền, hiểm yếu ải Tần đều quy Sở;

người khổ tâm trời không phụ, nằm gai nếm mật, ba ngàn quân Việt trực nuốt Ngô

Phá phủ trầm châu

Phá phủ trầm châu (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Châu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Vào những năm cuối triền nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu bị thất bại bèn lui về cố thủ ở Cự Lộc (Tức phía tây nam Bình Hương tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tân bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.

Nhưng khi Tống Nghĩa đưa quân đến An Dương thì dừng lại không đi nữa và nán lại ở đó những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, ông nhiều lần yêu cầu Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh thì ngư ông được lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám quân lính chịu đói khát.

Hạng Vũ không thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ liền bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận nhỏ, Hạng Vũ liền ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.

Sau khi quân đội đã qua sông, Hạng Vũ đã áp dụng một loạt hành động quả quyết, đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, ngoài ra không còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đếu đến cùng, anh dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến. ( CRI )
Bình Luận (0)
Comment