Dạ Thiên Khuynh che cánh tay, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn trừng trừng nhìn Mạc Ly.
Mạc Ly dùng mặt lạnh đối diện Dạ Thiên Khuynh, trong đôi mắt cả nửa điểm độ ấm cũng không tồn tại.
Dạ Thiên Khuynh không chút nào hoài nghi chỉ cần hắn xông vào hoặc động thủ, kiếm trong tay Mạc Ly tuyệt đối sẽ
không khách khí. Võ công của hắn so với Mạc Ly thì kém nhau không phải
nửa phần. Lại ra tay lần nữa, bị chém rơi có lẽ không phải chỉ là một
nửa ống tay áo như vừa rồi, mắt phượng âm trầm, nhưng lại không dám làm ra bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào. Nhiều năm như vậy trôi qua cho
tới bây giờ không người nào dám làm càn với hắn, cuối cùng vẫn không
nhịn được tức giận, quay đầu cả giận nói với Vân Mạnh: “Vân đại tổng
quản, đây chính là hộ vệ trong vương phủ các ngươi, thật to gan! Rõ ràng dám bất kính với bản thái tử!”
Vân Mạnh sợ hãi toát một thân mồ hôi
lạnh, hắn cũng không nghĩ tới Mạc Ly thực có can đảm động thủ với thái
tử điện hạ. Hắn lấy lại bình tĩnh, cúi người hành lễ với Dạ Thiên Khuynh nói: “Thái tử điện hạ thứ tội, cái này cũng không thể trách hắn, hắn là ẩn vệ thiếp thân của tiểu thư nhà lão nô, chỉ nghe mệnh lệnh của một
mình tiểu thư. Mặc dù là thái tử điện hạ cũng giống như vậy, không có
ngoại lệ.”
“Tốt cho một hộ vệ trung tâm hộ chủ. Đã
tận chức hộ chủ như vậy, vì sao còn để cho Nguyệt muội muội bị thương?
Hộ vệ thất trách như vậy còn giữ lại có tác dụng gì?” Dạ Thiên Khuynh
lửa giận không giải tỏa được, âm trầm nhìn Mạc Ly.
“Tiểu thư nhà lão nô liền chỉ có một ẩn
vệ thiếp thân này. Mà bọn người ám sát chính là trăm tên tử thi. Dùng
một người đối với trăm người, thái tử điện hạ chắc hẳn cũng có thể tưởng tượng lúc ấy tình huống nguy hiểm cỡ nào, cái này cũng không thể trách
hắn được.” Vân Mạnh tuy trong lòng không vừa ý với Dạ Thiên Khuynh,
nhưng hắn ta dù sao cũng là thái tử đương triều, lão chỉ có thể nhẫn nại tận tâm giải thích.
Dạ Thiên Khuynh hừ lạnh một tiếng, vừa
muốn nói cái gì nữa, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười to,
“Bản thái tử từ thật xa đã nghe được trong viện này vô cùng náo nhiệt,
ta tưởng là ai đây này! Hóa ra là thái tử điện hạ Thiên Thánh a! Trăm
nghe không bằng một thấy. Phong thái thái tử điện hạ Thiên Thánh quả
nhiên là không ai bằng a!”
Dạ Thiên Khuynh mạnh quay đầu, chỉ thấy Nam Lăng Duệ đang đi tới.
Nam Lăng Duệ không có mặc trang phục
thái tử Tây Lương, mà là một thân cẩm bào ngọc đái hoa lệ. Bởi vì hôm
qua hắn và Dạ Khinh Nhiễm cùng trúng phải ám toán của Dung Cảnh, bị thổ
tả cả một đêm. Bị một phen giày vò hết sức thảm, làm cho hôm nay sắc
mặt hắn có một loại hư thoát tái nhợt, trong tay nhẹ gõ gõ chiết phiến
mỹ nữ đồ (tranh mỹ nữ), bước chân lảo đảo bất ổn. Ánh mắt của hắn dừng ở ống tay áo bị Mạc Ly chặt đứt một nửa của Dạ Thiên Khuynh. Trên mặt
tươi cười đến càn rỡ tà mị, lời khen ngợi này, cũng hết sức là sở trường của hắn mà chê cười Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh chứng kiến nét trào
phúng tà tứ biểu lộ trong bộ dáng tươi cười của Nam Lăng Duệ cùng với ẩn ý chê bai sau lời nói của hắn, mọi người rõ ràng có thể hiểu thấu,
sắc mặt thoáng chốc âm trầm. Đôi mắt hắn nhìn Nam Lăng Duệ lạnh lẽo.
Ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười liếc nhìn Nam Lăng Duệ một
bước đi mang ba phần lay động hư thoát, nói: “Thì ra là thái tử Nam Lăng Duệ! Đã nghe nói phong độ tư thái của Duệ thái tử độc đáo, hôm nay vừa
thấy quả nhiên làm bản thái tử mở rộng tầm mắt a.”
“Ha ha, đó là tự nhiên. Bản thái tử từ
trước đến nay là phong độ tư thái độc nhất, người khác muốn cũng không học được đâu.” Nam Lăng Duệ cứ như là không có nghe ra trong lời ca
ngợi của Dạ Thiên Khuynh thực ra là lời nói trái ý nghĩ trong lòng hắn
mang theo hàm ý chê bai hạ thấp, cười ha hả. Chiết phiến mỹ nữ đồ trong
tay mở càng lớn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát sáng ngời, mỹ nữ bên
trên mặt quạt bách mị thiên kiều (quyến rũ yêu kiều).
Dạ Thiên Khuynh đại khái là không nghĩ
tới Nam Lăng Duệ lại không biết xấu hổ như vậy, hắn trầm mặt quan sát
hắn, “Duệ thái tử sao không ở trong hành cung, hôm nay lại xuất hiện ở
Vân vương phủ? Hơn nữa đây chính là Thiển Nguyệt các của Nguyệt muội
muội, không phải Duệ thái tử định nói cho bản thái tử là ngài không biết nơi này là nơi nào a?”
“Tự nhiên là biết được, hơn nửa đêm hôm
qua bản thái tử chính là ở chỗ này còn ăn hết một bàn đồ ăn đây này! Làm sao có thể không biết rõ nơi này là Thiển Nguyệt Các của Thiển Nguyệt
tiểu thư? Về phần bản thái tử xuất hiện ở Vân vương phủ đó nha…” Nam
Lăng Duệ ngừng cười, nhìn xem Dạ Thiên Khuynh, ngay điểm mấu chốt hắn
dừng lại, chiết phiến trong tay lúc mở lúc đóng, vô cùng phong lưu nói:
“Sáng nay bản thái tử liền phân phó hạ nhân đưa toàn bộ hành lý đến Vân
vương phủ rồi. Khoảng thời gian tới ở Thiên Thánh, bản thái tử sẽ ngụ ở Vân vương phủ này.”
Dạ Thiên Khuynh nghe vậy trong lòng lộp
cộp một chút, lập tức lông mày chau lên cao, “Thái tử nói ngài muốn vào ở trong Vân vương phủ?”
“Đúng vậy a!” Nam Lăng Duệ gật gật đầu, cười nói: “Lỗ tai Dạ thái tử không có điếc, không có nghe sai.”
“Phụ hoàng sắp xếp hành cung cho Duệ
thái tử, Duệ thái tử lại không ở, là cớ gì ? Sao lại muốn đến sống trong Vân vương phủ?” Dạ Thiên Khuynh nhướng mày, không che dấu sắc mặt lãnh
trầm của chính mình, lạnh lùng nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ thái tử đây là
không tuân theo thánh chỉ của phụ hoàng!”
“Hôm qua bản thái tử ăn đau bụng ở đây,
tự nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng thương ở đây, Vân vương phủ phải chịu
trách nhiệm với bản thái tử. Sáng sáng bản thái tử đã tấu lên Ngô Hoàng
Thiên Thánh, vấn đề này Ngô Hoàng Thiên Thánh đã đáp ứng nha.” Nam Lăng
Duệ bỏ qua gương mặt âm trầm của Dạ Thiên Khuynh, nụ cười trên mặt thủy
chung không thay đổi. Dứt lời, bỗng nhiên chuyển lời, nhìn về phía chủ
phòng của Vân Thiển Nguyệt, đắc ý nói: “Hơn nữa là hôm qua Thiển Nguyệt
tiểu thư mời ta vào ở! Bản thái tử không thể phụ ý tốt của Thiển Nguyệt
tiểu thư a!”
“Duệ thái tử nói nàng mời ngài vào ở?”
Dạ Thiên Khuynh chợt nhớ tới hôm qua mật thám bẩm báo sự việc Nam Lăng
Duệ theo Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh đến Vân vương phủ. Nhưng lúc đó hắn giận dữ bởi vì ở đại hội võ trạng nguyên Vân Thiển Nguyệt trước mặt mọi người đánh vào mặt của hắn muốn gả cho Dung Phong, liền cũng không
có để ý việc này. Đến giờ chưa từng nghĩ thì ra Vân Thiển Nguyệt lại mời Nam Lăng Duệ vào Vân vương phủ ở? Nàng vốn không phải Dung Phong không lấy chồng hay sao, hôm nay lại cùng Nam Lăng Duệ thông đồng, nàng đến
tột cùng muốn làm cái gì?
“Bản thái tử chẳng lẽ còn lừa gạt Dạ
thái tử hay sao?” Nam Lăng Duệ thu hồi ánh mắt, rất khẳng định mà nói:
“Nếu không tin Dạ thái tử có thể đi vào hỏi Thiển Nguyệt tiểu thư.”
Vân Mạnh đứng ở một bên nghe vậy mồ hôi
lạnh tuôn dày đặc như mưa, hắn nghĩ đến thái tử Nam Lăng Duệ này thật là nhân vật phúc hắc biết ra tay chọc vào chỗ đau của người khác không
chút nào nương tay. Biết rõ có Mạc Ly, thái tử điện hạ căn bản là không
vào được Thiển Nguyệt các, còn hết lần này tới lần khác lấy việc này ra
nói.
Trán Dạ Thiên Khuynh nổi đầy gân xanh,
giống như đã phẫn nộ đến mức tận cùng. Nhưng Nam Lăng Duệ hôm nay dù sao cũng là khách quý của Thiên Thánh, cho nên, hắn cực lực ẩn nhẫn tức
giận, trầm giọng nói: “Nếu là Nguyệt muội muội đã nhiệt tình mời, Duệ
thái tử đã được phụ hoàng ân chuẩn, vậy thì ở lại Vân vương phủ cũng là
có thể. Bản thái tử chỉ là sợ Vân vương phủ không tốt bằng hành cung,
chậm trễ đối đãi với Duệ thái tử mà thôi.”
“Hoàn toàn chính xác Vân vương phủ không tốt bằng hành cung, nhưng lại là nơi Thiển Nguyệt tiểu thư ở. Cho dù
không tốt bản thái tử cũng cho rằng vô cùng tốt. Cho nên, Dạ thái tử
không cần quan tâm tới bản thái tử rồi.” Chiết phiến của Nam Lăng Duệ
nhẹ nhàng lay động. Dứt lời, bỗng nhiên đi đến trước một bước, tới gần
Dạ Thiên Khuynh, thấp giọng nói với hắn: “Bản thái tử thế nhưng vừa mới
nghe nói chuyện Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Cảnh thế tử bị người trù tính âm thầm ám sát. Trong kinh thành Thiên Thánh thật sự quá không yên ổn,
bản thái tử cũng không dám ở hành cung nữa rồi. Bản thái tử còn muốn
sống thêm mấy năm nữa! Ngộ nhỡ bản thái tử bị người giết chết, những
tiểu mỹ nhân trong phủ Nam Lương của bản thái tử nhất định sẽ đau lòng
chết a. Bản thái tử không nỡ để các nàng đau lòng, cho nên tốt nhất vẫn
là giữ lại mạng nhỏ thì tốt hơn.”
Con mắt của Dạ Thiên Khuynh nheo lại, nhìn Nam Lăng Duệ.
Nam Lăng Duệ lại sát vào một tấc, thần
bí nói với Dạ Thiên Khuynh: “Bản thái tử cũng nghe nói hôm nay ở thượng
thư phòng, Cảnh thế tử nói tiểu thư phủ Thừa Tướng đại tài có thể trở
thành quốc mẫu , thế nhưng mà trong nháy mắt lời này còn chưa có trở
thành đề tài nóng hổi đã có người ngang nhiên ám sát Cảnh thế tử cùng
Thiển Nguyệt tiểu thư, vấn đề này thật sự kỳ quặc a!”
Dạ Thiên Khuynh tâm tư khẽ động.
“Ngươi nói Thiển Nguyệt tiểu thư là một
tiểu nha đầu, quả thực có thể dùng đồ bỏ đi để hình dung, thế mà có
người đến ám sát nàng, buồn cười không thể tưởng a? Nàng còn sống chính
là một cái tiểu phế vật, người phương nào ngay cả tiểu phế vật đều không buông tha?” Nam Lăng Duệ tựa như mở máy hát, coi Dạ Thiên Khuynh như
bạn tốt tri tâm mà bàn luận, “nhưng mà Thiển Nguyệt tiểu thư có lẽ là bị Cảnh thế tử liên lụy đấy. Cảnh thế tử chính là kỳ tài đệ nhất Thiên
Thánh, lúc ở ngự thư phòng, Ngô Hoàng của Thiên Thánh chẳng phải đã nói
chỉ cần Thiên Thánh có Cảnh thế tử , có thể chống đỡ mười vạn hùng
binh sao? Có thể có ít người muốn Thiên Thánh đại loạn, nên mới làm hại
Cảnh thế tử.”
Dạ Thiên Khuynh vẫn im lặng, tiếp tục nhìn Nam Lăng Duệ, lạnh lẽo vơi đi, lúc này trong lòng hắn không biết đang suy nghĩ gì.
Nam Lăng Duệ lại sát vào một bước, khoác cánh tay lên trên vai Dạ Thiên Khuynh, không có nửa phần tâm cơ mà nói
nhỏ: “Dạ thái tử, không nghĩ tới hoàng thành Thiên Thánh lại không yên
ổn như vậy, sớm biết như vậy bản thái tử đánh chết cũng không tới đấy.
Thế mà có người ngay cả Cảnh thế tử của Vinh vương phủ và đích nữ duy
nhất của Vân vương phủ cũng dám ám sát. Nhưng mà bản thái tử đến rồi
cũng không cảm thấy hối hận, hôm nay các cô nương các tiểu thư Thiên
Thánh đích thật là quá làm cho bản thái tử động tâm. Nhất là Tố Tố cô
nương của Yên Liễu lâu, cái tư thái mềm mại đến độ có thể chảy ra nước kia, đôi mắt kia quyến rũ vô cùng, câu cả linh hồn nhỏ bé của bản thái
tử đi rồi, còn có …”
“Duệ thái tử!” Dạ Thiên Khuynh vốn muốn
moi chút tin tức hữu dụng từ trong miệng Nam Lăng Duệ, cũng muốn mượn cơ hội này thử suy nghĩ của Nam Lăng Duệ, xem có phải hắn đến Thiên Thánh mưu đồ làm loạn không. Dù sao Nam Lương cũng đã từ từ lớn mạnh, nhưng
là không ngờ Nam Lăng Duệ này trong đầu đều bao gồm những thứ này. Điều
cần nói thì cũng đã nói xong, hắn không có nhiều thời gian ở chỗ này nói chuyện tào lao với hắn như vậy, đẩy Nam Lăng Duệ ra, lạnh lùng nhìn
thoáng qua Mạc Ly, nói với Vân Mạnh: “Bản thái tử chỉ là nghe nói Nguyệt muội muội bị thương, lo lắng thân thể nàng, cố ý sang đây thăm. Nếu
nàng đã nghỉ ngơi, bản thái tử ngày mai lại đến.”
“Lão nô sẽ báo lại cho tiểu thư.” Vân Mạnh lập tức khom người.
“Bản thái tử còn muốn tiến cung bẩm báo
phụ hoàng tra rõ việc này. Nếu thân thể Duệ thái tử đã không thoải mái,
vẫn là yên ổn dưỡng bệnh thì tốt hơn. Nếu tin tức Duệ thái tử ở Thiên
Thánh được chăm sóc không chu toàn truyền về Nam Lương, Nam Lương Vương
còn tưởng rằng Thiên Thánh ta khi dễ thái tử của ngài ấy!” Dạ Thiên
Khuynh nhìn về phía Nam Lăng Duệ.
“Ha ha, phụ vương ta a, ngài rất dễ nói chuyện nha!” Nam Lăng Duệ không cho là đúng.
Dạ Thiên Khuynh không hề để ý tới Nam
Lăng Duệ nữa, quay người ra khỏi Thiển Nguyệt các, giống như lúc đến
bước chân vội vàng đi ra ngoài.
Nam Lăng Duệ nhìn bóng lưng Dạ Thiên
Khuynh rời khỏi, thẳng đến khi bóng dáng Dạ Thiên Khuynh biến mất ở cửa, hắn mới thu hồi ánh mắt, phe phẩy chiết phiến cười cười, nói với Vân
Mạnh: “Ngươi nói cái Dạ thái tử này có phải rất không thú vị không?”
Vân Mạnh gật đầu cũng không phải lắc đầu cũng không phải. Thi lễ với Nam Lăng Duệ, hạ giọng nói: “Duệ thái tử,
chúng ta ở chỗ này nhao nhao tiểu thư chắc chắn ngủ không an ổn, theo
lão nô thân thể thái tử không thoải mái, tốt nhất là trở về phòng nghỉ
ngơi đi!”
“Đừng nói chỉ hai người chúng ta, cho dù hai nghìn người, tiểu thư nhà ngươi chỉ cần không muốn để ý tới, cũng
có thể ngủ được an ổn.” Nam Lăng Duệ nhìn xem gian phòng Vân Thiển
Nguyệt, một chút ý tứ rời đi cũng không có đi.
“Trong viện tử này cũng có Cảnh thế tử! Cảnh thế tử thế nhưng mà người yêu thích yên tĩnh.” Vân Mạnh lại thấp giọng nhắc nhở.
“Hả? Cảnh thế tử cũng ở tại đây?” Nam Lăng Duệ quay đầu nhìn Vân Mạnh.
“Đúng vậy a, vết thương của tiểu thư rất nặng, lão vương gia nhờ Cảnh thế tử ở lại chăm sóc cẩn thận cho tiểu
thư.” Vân Mạnh gật đầu. Nhắc tới vết thương của Vân Thiển Nguyệt, nét
mặt già nua của hắn không khỏi phủ đầy vẻ sầu lo.
“Cảnh thế tử đích thật là người yêu
thích yên tĩnh. Đã như vầy, bản thái tử liền không tiến vào. Hay là đi
đến chỗ lão vương gia đánh cờ a. Tuy rằng kỳ nghệ của lão vương gia
không có tốt như bản thái tử, nhưng trò chuyện để giải buồn bực cũng rất tốt.” Nam Lăng Duệ quay người gấp gáp muốn chạy.
Khóe miệng Vân Mạnh co rút một cái, rõ
ràng hôm qua Duệ thái tử đánh cờ thua lão vương gia. Hôm nay thế mà
không biết xấu hổ nói kỳ nghệ của lão vương gia không tốt, hắn cũng
không dám tranh luận với vị Duệ thái tử này, chỉ có thể nhẹ giọng nhắc
nhở, “Duệ thái tử, lão vương gia và vương gia vừa mới tiến cung. Ngài
vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Thì ra là tiến cung rồi a!” Nam Lăng
Duệ nhíu mày, lập tức khoát khoát tay, “Vậy ngươi đi gọi Tố Tố cô nương
của Yên Liễu lâu tới cho bản thái tử. Tố Tố cô nương hát không tệ, cho
bản thái tử giải buồn cũng tốt.”
Vân Mạnh cả kinh, “Duệ thái tử, nơi này là Vân vương phủ, cái nữ tử Yên Liễu Lâu kia sao có thể tùy ý tiến vào?”
“Nàng sao là tùy ý tiến vào? Không phải
có mệnh lệnh của bản thái tử sao!” Nam Lăng Duệ không cho là đúng, sai
Vân Mạnh: “Ngươi còn không mau đi làm? Nếu không bản thái tử đứng ngay
chỗ này không đi, để cho tiểu thư nhà ngươi cùng Cảnh thế tử đều ngủ
không ngon giấc.”
Sắc mặt Vân Mạnh không tốt nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ thái tử thứ tội, mệnh lệnh bực này thứ cho lão nô không làm
được. Vân vương phủ là tôn quý bực nào? Há có thể là nơi mà nữ tử yên
hoa có thể làm bẩn hay sao?”
“Mấy phòng tiểu thiếp của Vân Vương gia
không phải cũng xuất thân từ Vọng Xuân Lâu sao? Bản thái tử chỉ là cho
nàng đến hát vài khúc mà thôi. Ngươi như thế nào nhiều lời nói nhảm như
vậy. Hôm qua lão vương gia đã nói, ở trong phủ tất cả yêu cầu trong của
bản thái tử đều không hạn chế.” Nam Lăng Duệ trừng mắt.
“Cái này…” Vân Mạnh nhất thời không nói
được gì. Nghĩ đến buổi tối hôm qua lão vương gia đã dặn dò như thế. Hắn
không rõ sao lão vương gia lại nhìn Duệ thái tử này thuận mắt. Đã để cho hắn vào ở trong Vân vương phủ thì không nói, còn lại để cho hắn đi lại
khắp nơi, hơn nữa nói cho hắn cần gì liền được.
“Còn không mau đi!” Nam Lăng Duệ thúc giục Vân Mạnh.
“Duệ thái tử, trong phủ cũng có ca cơ
đấy, nếu ngài muốn giải buồn cũng không khó, lão nô liền gọi ca cơ vào
trong phòng Duệ thái tử là được. Đâu nhất thiết phải là Tố Tố của Yên
Liễu lâu?” Vân Mạnh nghĩ phương pháp để có thể hòa hoãn vẹn cả đôi
đường.
“Không được, bản thái tử muốn Tố Tố. Ca
cơ trong phủ có thể hát được khúc mà Tố Tố hát rất hay không? Có thể lớn lên quốc sắc thiên hương như Tố Tố sao? Có thể có làn da trắng nõn
không tỳ vết như Tố Tố sao? Có thể như Tố Tố…” Nam Lăng Duệ không đồng
ý.
“Mạc Ly, đá văng hắn ra cho ta.” Trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng của Dung Cảnh.
Nam Lăng Duệ sững sờ, dường như không
ngờ tới Dung Cảnh lại ở tại trong phòng Vân Thiển Nguyệt. Hắn không dám
tin mà nhìn gian phòng kia. Gian phòng kia được mành che lấp, cửa sổ
đóng chặt, hắn cái gì cũng nhìn không tới.
“Tuân mệnh!” Mạc Ly đã sớm muốn ném Nam
Lăng Duệ văng ra rồi, lúc này nghe được mệnh lệnh của Dung Cảnh, thân
mình tiến lên trước.
“Này, ngươi không phải là ẩn vệ của
Nguyệt nhi sao? Như thế nào lại nghe hắn?” Nam Lăng Duệ chỉ vào Mạc Ly.
Hắn chột dạ, hôm nay tất nhiên hắn không phải đối thủ của Mạc Ly, người
này muốn là có thể ném hắn một cách dễ dàng.
Bước chân Mạc Ly dừng lại một chút,
nhưng vẫn rất nhanh liền đi tới bên người Nam Lăng Duệ. Lập tức ra tay
giữ chặt vai hắn, cổ tay nhẹ nhàng dùng sức một cái, thân thể Nam Lăng
Duệ đã bay ra ngoài.
Vân Mạnh như cũng không nghĩ tới Dung
Cảnh vẫn ở lại trong phòng của Vân Thiển Nguyệt. Kinh ngạc bất thình
lình tập kích vào gương mặt già nua ấy, lại bắt gặp Mạc Ly thực sự ném
Nam Lăng Duệ ra ngoài, sắc mặt đại biến, vội vàng phi thân đuổi theo
phương hướng Nam Lăng Duệ bị ném đi. Thân thủ Mạc Ly hắn biết rất rõ,
Duệ thái tử là khách quý, hôm qua lại bị thuốc xổ giày vò một đêm, võ
công hoàn toàn không dùng được, như vậy nếu như bị một cú ném đi, hắn
làm sao mà chịu đựng được? Nếu là Duệ thái tử ở Vân vương phủ bị thương
đến mức tàn phế, Nam Lương Vương giận dữ, hoàng thượng cũng sẽ giận dữ,
Vân vương phủ nhất định sẽ gặp phải xui xẻo.
Thân thể Nam lăng duệ đảo một vòng giữa
không trung, nhẹ nhàng rơi xuống bên hồ cách Thiển Nguyệt các không xa.
Cái kia hồ đúng là hồ lần trước Phượng Trắc Phi bị ném vào.
Sau đó Vân Mạnh đi đến, thấy Nam Lăng Duệ không có chuyện thở dài một hơi.
Nam Lăng Duệ nhìn thoáng qua chân hắn
rơi xuống đất cách hồ không đến nửa bước, chỉ cần Mạc Ly lại dùng lực
thêm một phần, lúc này hắn không muốn trở nên ướt sũng cũng không thể.
Hắn thổn thức một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua chiết phiến trong tay,
may mắn không việc gì, thở dài một hơi, lại ngẩng đầu. Không hề tức giận mà vẫn cười nói với Vân Mạnh đang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “May
mắn cái quạt ngọc này của bản thái tử không có bị ném vỡ.”
Vân Mạnh nhìn cái tranh mỹ nữ bên trên mặt chiết phiến kia mà im lặng.
“Ai nha nha, không nghĩ tới Cảnh thế tử
có bản lãnh như thế, lại có thể ngủ lại ở Thiển Nguyệt các.” Nam Lăng
Duệ rời khỏi bờ hồ vài bước. Nhìn Thiển Nguyệt các, đến gần Vân Mạnh, hạ giọng nói: “Ngươi nói nếu Dạ Thiên Khuynh biết Cảnh thế tử lại ở khuê
phòng Nguyệt nhi, hắn sẽ như thế nào?”
Vân Mạnh không đáp lời, nghĩ đến Cảnh
thế tử không phải người không tuân thủ lễ nghĩa quân tử, hôm nay trời đã sắp muộn rồi, thế nào còn ở lại khuê phòng của tiểu thư? Chẳng lẽ là
vết thương của tiểu thư quá mức khó giải quyết? Nếu tin này truyền ra,
Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư… Nhưng mà nhớ tới lời đồn hôm qua
về Cảnh thế tử và tiểu thư nhà hắn, trong chốc lát hắn cũng như lọt vào
trong sương mù.
“Ngươi nói Dạ Thiên Khuynh có thể tức giận đến nổi trận lôi đình hay không?” Nam Lăng Duệ lại hỏi.
Vân Mạnh nhíu mày, vẫn không đáp lời.
“Nhưng bản thái tử cảm thấy hẳn là sẽ
không. Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng đại tài như vậy, mà tiểu thư nhà
ngươi vô tích sự như thế
. Dạ Thiên Khuynh không phải người ngu,
làm sao có thể lại không biết lợi và hại trong đây!” Nam Lăng Duệ đong
đưa chiết phiến, ra vẻ bản công tử cái gì cũng biết, cái gì cũng thông.
Vân Mạnh không rõ lòng dạ Duệ thái tử
này ra sao. Nói hắn có ý đồ với tiểu thư a, nhìn lại không giống. Nói
hắn phong lưu a, nhưng ấn đường thanh chính (đơn thuần, chính trực), mắt phượng hàn triệt (lạnh nhạt, trong suốt), cũng không giống người trầm
mê nữ sắc. Nói hắn phóng đãng không kiềm chế được, dường như cũng không
phải có chuyện như vậy. Lúc này Vân đại tổng quản mới thật sự cảm thấy
Duệ thái tử quả thực thâm bất khả trắc
(sâu không lường được),
làm cho người khác nhìn không thấu bản thân hắn nghĩ gì. Khó trách vị
thái tử này có thể được lão vương gia thưởng thức mà đối đãi khác
thường. Sắc mặt hắn cung kính thêm vài phần, khuyên nhủ Nam Lăng Duệ:
“Vết thương của tiểu thư nhà lão nô quá nặng, chắc hẳn Cảnh thế tử xử lý trị liệu rất là khó giải quyết, mới ở lại trong phòng tiểu thư. Duệ
thái tử vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi đi! Nếu thực sự là ngài muốn… muốn nghe cái Tố Tố cô nương kia xướng khúc, vậy thì lão nô đi phân phó
người mời đến.”
“Được rồi! Bản thái tử giật mình kinh
hãi, còn nghe cái gì khúc ? Trở về phòng nghỉ ngơi!” Nam Lăng Duệ khoát
khoát tay, câu nói vừa dứt, bước chân lảo đảo đi hướng tiểu viện mà lão
vương gia sắp xếp cho hắn.
Vân Mạnh thấy vị Phật gia này rốt cục
thành thành thực thực không giằng co nữa, hắn mới lau lau chùi chùi cái
trán đổ đầy mồ hôi, đi đến cửa lớn.
“Đại tổng quản, Ngọc Ngưng tiểu thư phủ
thừa tướng tới thăm Thiển Nguyệt tiểu thư!” Vân Mạnh vừa đi vài bước,
một thủ vệ cổng lớn vội vàng đi vào, bẩm báo cho Vân Mạnh.
Vân Mạnh còn chưa mở miệng, Nam Lăng Duệ còn chưa có đi xa đã quay người trở lại, “Vừa vặn, bản thái tử nghe nói Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng đại tài, có thể trở thành quốc mẫu, bản
thái tử lại nghe nói nàng cầm khúc không tệ, liền gọi nàng tiến vào để
nàng cho bản thái tử kiến thức một phen.”
“Cái này… Duệ thái tử, không tốt lắm
đâu!” Vân Mạnh khó xử mà nhìn Nam Lăng Duệ, thầm mắng cái nô tài này bẩm báo thật không phải lúc, lại trêu chọc cái vị Phật gia này.
“Như thế nào lại không tốt? Hôm nay
Nguyệt nhi phải nghỉ ngơi dưỡng thương, mặc kệ người phương nào cũng
không được quấy rầy. Nhưng là cũng không thể vì vậy liền đuổi người ta
đi không tiếp, dù sao người tới là khách mà! Vậy thì bản thái tử thay
thế Nguyệt nhi đi chiêu đãi Tần tiểu thư một phen.” Nam Lăng Duệ vừa
nói, vừa đi về phía cổng lớn, ở đâu còn vẻ lảo đà lảo đảo, rõ ràng là
bước đi mạnh mẽ như gió.
Hôm nay Vân Mạnh đã không biết là lần
thứ mấy hết chỗ nói với cái Nam Lương thái tử này rồi. Giống như hắn là
chủ nhân Vân vương phủ vậy. Có khách nào thay thế chủ nhân nghênh đón
khách sao? Trong thời gian ngắn hắn cũng hiểu biết tính tình Nam Lăng
Duệ, muốn khuyên cũng không khuyên nổi, chỉ có thể theo hắn đi ra cổng.
Vân Mạnh cùng Nam Lăng Duệ rời khỏi, Thiển Nguyệt các rốt cục yên tĩnh trở lại.
Bọn người Thải Liên bên ngoài nhẹ chân nhẹ tay đi làm việc, không dám gây ra một thanh âm nào. Mạc Ly cũng lui ẩn đi.
Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt dường như
không hề viết một trận ồn ào vừa rồi bên ngoài, vẫn ngủ rất an ổn. Dung
Cảnh cũng không để ý tới tình hình bên ngoài là gì, tiếp tục ngủ đi.
Thiển Nguyệt các u tĩnh im ắng.
So sánh với Thiển Nguyệt Các tĩnh lặng, cổng lớn Vân vương phủ và trước sân người đến chưa từng gián đoạn.
Dạ Thiên Khuynh rời khỏi, Tần Ngọc Ngưng đến. Tần Ngọc Ngưng được Nam Lăng Duệ nhiệt tình tiếp đãi một phen.
Sau khi nàng ta rời đi lại có Dung Linh Lan và Lục công chúa tới nữa.
Vốn dĩ là Lục công chúa đi Vinh vương phủ, đợi đã lâu cũng không trông
thấy Dung Cảnh về phủ, về sau biết được Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt
gặp chuyện, liền vội vội vàng vàng chạy đến Vân vương phủ. Vân Mạnh còn
chưa kịp ngăn hai người kia ở cửa cổng, đã bị Nam Lăng Duệ mời đi, lại
là một phen nhiệt tình tiếp đãi. Về sau rất nhiều người nhận lại được
tin tức lục tục đến thăm, có tiểu thư khuê các, có công tử của tất cả
các phủ. Nhiều nhất là người của các phòng các viện của Vinh vương phủ
tới thăm Dung Cảnh. Những người này gần như đạp hỏng cổng lớn của Vân
vương phủ, Nam Lăng Duệ làm đến không biết mệt, bất diệc nhạc hồ (không
biết trời đất là gì), bất kể nam nữ toàn bộ đều nhiệt tình tiếp đãi một
phen.
(ko thể nhịn đc cười, haha)Mặt trời xuống núi, ánh trăng treo giữa bầu trời, cổng lớn Vân vương phủ mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nam Lăng Duệ mệt mỏi quá, cuối cùng thật sự bị vây trong tình trạng mắt mở không ra, mới về phòng của mình nằm ngáy o..o…
Vân Mạnh cũng mệt mỏi quá chừng, vốn hắn hoàn toàn có thể đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng hết lần này tới lần khác cái Duệ thái tử này cứ nhất định nhiệt tình tiếp đãi người ta. Lúc này hay rồi, tự khiến bản thân mình mệt mỏi quá sức, cũng làm lão già
khọm này chịu khổ chung với hắn.
Vân lão vương gia, Vân vương gia cùng
với Vân Mộ Hàn vẫn chưa về phủ. Vân lão vương gia và Vân vương gia vẫn ở lại hoàng cung. Vân Mộ Hàn và Dạ Khinh Nhiễm nhận được thánh chỉ của
lão hoàng đế phong tỏa kinh thành Thiên Thánh tra xét từng nhà, không
buông tha người hay địa điểm nào khả nghi. Dân chúng trong kinh nhất
thời lòng người bàng hoàng.
Hoàng cung. Thánh Dương Điện.
Văn võ bá quan cùng với mấy vị triều
thần thế hệ trước đã nhiều năm không lên triều như Vân lão vương gia,
Đức Thân lão vương gia, Hiếu Thân ;ão vương gia, Vinh lão vương gia.
Suốt cả đêm, lão hoàng đế cùng văn võ bá quan bàn bạc chuyện Vân Thiển
Nguyệt và Dung Cảnh bị trăm tên tử sĩ ngang nhiên ám sát. Thánh Dương
Điện một đêm ngọn đèn dầu không tắt.
Một đêm này, ngoại trừ Thiển Nguyệt các
Vân vương phủ và Tử Trúc uyển Vinh vương phủ, trên dưới Thiên Thánh nhà
nhà đốt đèn chưa ngủ.
Mặc kệ một đêm này bên ngoài huyết vũ
tinh phong như thế nào, bao nhiêu người trắng đêm không ngủ. Mà nhân vật chính trong cái sự kiện ám sát này là Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thì ở Thiển Nguyệt các đồng sàng cộng chẩm
(cùng giường chung gối), nhất dạ hảo miên
(một đêm ngủ ngon).
Ngày hôm sau, khi sắc trời sáng rõ, Vân
Thiển Nguyệt mới tỉnh lại. Mở to mắt, chỉ thấy Dung Cảnh nằm ở bên cạnh
nàng. Khuôn mặt nàng vốn thần thanh khí sảng, thế nhưng trong nháy mắt lại như bầu trời u ám, cả giận nói: “Ngươi như thế nào lại nằm trên
giường của ta?”
Dung Cảnh đã sớm tỉnh lại, bất đắc dĩ
nhìn Vân Thiển Nguyệt. Chậm rì rì mà thở dài: “Chẳng lẽ ngươi đã quên
chuyện hôm qua? Ta sợ ngươi đụng phải vết thương trên cánh tay, lúc này
mới trông nom ngươi mà một đêm không ngủ. Ngươi không cảm tạ thì thôi,
ngược lại vừa tỉnh lại liền đối xử lạnh nhạt với ta, quả thực làm cho
người thương tâm a.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, chuyện ngày
hôm qua nháy mắt ùa vào trong đầu. Sắc mặt nàng tốt hơn một chút,
nhưng vẫn xụ mặt nói: “Vậy hôm nay sắc trời đều đã sáng rồi. Ngươi đừng
nói cho ta biết ngươi chuẩn bị nằm ở trên giường của ta một ngày. Ta đã
tỉnh rồi, ngươi còn không cút ngay.”
“Ta thực muốn rời đi. Nhưng mà đầu ngươi đè cánh tay của ta nguyên một đêm, ngươi nói ta như thế nào ly khai?”
Dung Cảnh lần nữa thở dài một tiếng. Đều nói nữ tử dịu dàng nhất, hắn
như thế nào cũng không nhìn thấy chút dịu dàng nào từ trên người nàng?
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới phát hiện đầu nàng gối lên cánh tay hắn, cả thân thể gần như đều gần sát trong lồng ngực hắn. Thoáng chốc cứng đờ,
nhanh chóng bật dậy khỏi giường, chỉ vào Dung Cảnh, muốn nói cái gì.
Nhưng thấy thân thể hắn nằm sát mép giường, một phần địa phương dư ra
đều không có. Nhích ra một chút nữa thì sẽ rớt xuống đất mất, mà nàng
bên kia chiếm hơn nửa cái giường. Lúc này Dung Cảnh bất đắc dĩ dùng ánh
mắt người vô tội nhìn nàng, chờ nàng bão nổi. Nàng im lặng một lát, hai
bên tai đỏ cả lên, trách mắng: “Đáng đời! Ai mượn ngươi trông chừng ta
hả? Ngươi không trông chừng, cánh tay của ta cũng sẽ không có gì đáng
ngại.”
“Nói vậy cũng không chính xác. Một đêm
này ngươi ngủ như heo, có lúc lăn qua lăn lại. Nếu ta không giữ lấy cánh tay của ngươi, đến giờ ngươi đã sớm làm miệng vết thương nứt ra, mất
máu mà chết rồi.” Dung Cảnh nhìn hai má cùng tai hơi chuyển hồng của
Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy bộ dạng nàng xấu hổ thẹn thùng còn giống như
nữ nhân một ít.
“Ngươi mới ngủ giống như heo đó.” Vân
Thiển Nguyệt thừa nhận tướng ngủ của mình chính xác không tốt. Nhưng bị
người không chút nào khách khí mà phê bình như thế vẫn là thật mất mặt.
Nàng hừ một tiếng, tức giận mà dùng chân đạp hắn, “Nhanh dậy, ta muốn ăn cá nướng phù dung, ngươi nhanh đi làm.”
“Không dậy nổi, cánh tay ta tê rần.” Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nằm yên không động đậy.
Vân Thiển Nguyệt không cho là đúng, “Ít giả bộ cho ta nhờ. Cút nhanh lên.”
Dung Cảnh nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Ta bị ngươi đè ép một đêm, thật sự toàn thân cứng ngắc không đứng dậy nổi. Tốt xấu ta cũng là trông nom ngươi một đêm, ngươi cứ đối xử với ta như
vậy? Cũng quá không thể nào nói nổi rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, thấy
sắc mặt hắn không tệ, cũng không giống bộ dạng bị nàng quấy một đêm
không được ngủ ngon. Nhưng cánh tay hắn cương cứng một mực bất động. Xem ra đích thật là đã tê rần, nàng do dự một chút, sắc mặt không tốt đưa
tay túm lấy hắn.
Đúng lúc này, mành bị đẩy ra, một người
như một trận gió vọt tiến vào, người nọ xông tới chứng kiến tình hình
trên giường lập tức cứng đờ. Không dám tin mà nhìn hai người trên
giường, “Tiểu nha đầu, nhược mỹ nhân, các ngươi… các ngươi…”
Người tới chính là Dạ Khinh Nhiễm!
Tay của Vân Thiển Nguyệt muốn túm Dung
Cảnh khựng lại giữa không trung, nghiêng đầu thấy là Dạ Khinh Nhiễm.
Nàng nhạy cảm lập tức buông tay, thấy hắn một thân mỏi mệt hàn khí, tay
áo đều là bụi đất, đầu không chải, mặt không chưa rửa, không khỏi sửng
sốt một chút, cười nói: “Ngươi làm sao a? Một đêm không ngủ? Như thế nào lại đem chính mình biến thành cái bộ dáng này?”
Dạ Khinh Nhiễm vẫn chìm trong trạng thái thẫn thờ. Nhìn Dung Cảnh nằm ở trên giường cùng một giường chăn trên
người của cả hai, tay hắn chỉ vào Dung Cảnh, hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Cái
…cái nhược mỹ nhân này … Hắn tại sao lại ở chỗ này?”
Còn trên giường của nàng a!
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, bày cánh
tay bị thương của mình ra cho Dạ Khinh Nhiễm xem, “đây, ta vì cứu hắn
mới bị thương. Hắn tự nhiên phải ở lại chỗ này chăm sóc ta. Tướng ngủ
của ta không tốt, cần người trông chừng khi ngủ, không dùng hắn còn có
thể sử dụng ai? Ai kêu vết thương kia là ta vì hắn nhận kia mà.”
Lúc này Dạ Khinh Nhiễm mới rời ánh mắt
về phía cánh tay Vân Thiển Nguyệt. Nhìn cánh tay nàng được lụa trắng bọc vài tầng, hắn thu hồi kinh ngạc. Khinh thường mà quát Dung Cảnh một
tiếng, “Không có tiền đồ, một người nam nhân lại dùng nữ nhân ngăn cản
ám khí, ngươi còn có mặt mũi còn sống?”
Dung Cảnh nằm bất động, chậm rì rì nói:
“Là nàng đau lòng ta, sợ ta bị thương, cho nên liền tự mình xung phong
nhận việc ngăn cản ám khí cho ta. Làm sao có thể trách ta? Vì sao ta sẽ
không còn mặt mũi để sống?”
“Nói nhảm! Ta đau lòng ngươi cái rắm. Ta là sợ ngươi chết, cái thập nhị kim tôn kia…” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy
tức giận mà trừng mắt Dung Cảnh. Mới nói một nửa, lại mạnh mẽ dừng lại, duỗi chân ra đạp Dung Cảnh một nhát, chuyển đề tài cả giận nói: “Còn
không mau lăn đi làm cá nướng phù dung cho ta!”
Dung Cảnh quả thực đã trúng một cú đá
của Vân Thiển Nguyệt, thở dài một tiếng với nàng, “cái tật xấu đạp người này của ngươi đích thật không tốt, nhất định phải sửa a.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, thu hồi chân, “Còn không mau đứng lên! Ngươi muốn nằm trên giường tới khi nào nữa?”
“Không phải ta không muốn đứng dậy.
Không phải đã nói cho ngươi biết ta bị ngươi đè nặng ngủ cả đêm, toàn
thân đều đã tê rần sao?” Dung Cảnh biểu hiện như là người vô tội cực kỳ, đối diện với sự tức giận và thô lỗ của Vân Thiển Nguyệt vẫn thủy chung
giữ thái độ bất ôn bất hỏa.
Vân Thiển Nguyệt thò tay kéo mạnh hắn, đẩy xuống mặt đất. Cảnh cáo nói: “Ngươi lại nói nhiều một câu, ta liền đá văng ngươi ra.”
Dung Cảnh lảo đảo một bước, dựa vào
giường mới không có ngã nhào trên đất. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, lúc
này cũng không nói tiếng nào. Mà là quay người, bước chân có chút không
được tự nhiên, cứng ngắc mà đi đến trước bồn nước rửa sạch mặt.
Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới Dung Cảnh nữa, bắt đầu dùng một tay khoác áo xuống giường.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người đều tự làm việc của mình, gạt hắn lại một bên, có chút sững sờ, qua một lúc lâu
vẫn lạc trong thẫn thờ. Hắn cứ cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại
không nói ra được. Ở trong đầu hỗn loạn, vội vàng vung tay, lấy lại bình tĩnh. Không vui nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, ngươi như thế
nào lại để cho cái nhược mỹ nhân lòng dạ hiểm độc này tiến vào khuê
phòng của ngươi? Đây không phải dẫn sói vào nhà sao?”
Vân Thiển Nguyệt xuống giường, dùng cái
tay còn lành lặn vỗ vỗ bả vai Dạ Khinh Nhiễm. Thấy bộ dáng hắn bỗng hóa
ngốc cười cười, “Không biết chừng ai là sói ai là cừu đây này! Hắn tuy
phúc hắc, nhưng nhân phẩm vẫn là không thể nghi ngờ, sẽ làm gì ta chứ?”
Dứt lời, nàng không muốn nói thêm gì nữa, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi còn chưa nói ngươi làm sao vậy? Một đêm không ngủ? Truy tìm cái người
xuất độc thủ sau lưng kia? Có thu hoạch?”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua Dung
Cảnh, thấy hắn quay lưng rửa mặt, động tác tự nhiên, cũng tùy ý như tại
vương phủ của hắn, hắn dời mắt lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng
không hề có dáng vẻ bị hắn đường đột xông vào mà xấu hổ cùng tức giận,
nghĩ đến nàng nói cũng đúng, nếu giữa bọn họ có cái gì xảy ra thì cũng
sẽ không có bộ dạng giống hiện tại này. Xua đi khó chịu và rối rắm khi
thấy hai người ở trên một giường, giận tái mặt trả lời Vân Thiển Nguyệt: “Ta cùng Mộ Hàn huynh tra một đêm, chỉ tìm được chút manh mối. Hơn nữa
cái manh mối kia cũng không thể coi là manh mối được. Ám sát liên hoàn
tinh diệu bực nào, sắp xếp không chê vào đâu được. Những tử sĩ kia giống như là chui từ từ bên trong kẽ đất lên. Xem ra cái người xuất độc thủ
sau lưng là cao thủ, bản tiểu vương vẫn là lần đầu một gặp được cao nhân bực này.”
Vân Thiển Nguyệt đã sớm nghĩ tới, những
hắc y tử sĩ kia ám sát liên hoàn ngày hôm qua, trù tính tinh vi. Về
người núp ở nơi bí mật gần đó ngầm bắn ám khí cũng là sớm có tính toán,
hiển nhiên người đứng sau màn không phải loại người hời hợt. Không dễ
dàng bị Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Mộ Hàn tra được, cũng không có gì ngoài
dự đoán.
“Cao thủ thì chưa chắc, tại sao không nói bản thân ngươi làm ăn vô dụng?” Dung Cảnh quay đầu lại lườm Dạ Khinh Nhiễm.
“Ngươi mới là vô dụng. Nếu không vì sao
còn để cho tiểu nha đầu bị thương? Ngươi không phải là rất giỏi sao? Còn là kỳ tài đệ nhất Thiên Thánh nữa! Ta xem ngày mai đổi thành kêu vô
dụng đệ nhất Thiên Thánh mới đúng. Phải dựa vào nữ nhân đỡ ám khí, ngươi thật không biết hai chữ xấu hổ là viết như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm lập tức phát hỏa. Hắn bận rộn cả một đêm, rõ ràng còn bị tên gia hỏa cái
gì cũng không làm này xem thường, hắn giận không có chỗ trút.
“Xấu hổ cái gì a? Kỳ tài đệ nhất Thiên
Thánh là Hoàng Thượng phong cho, trước giờ ta không có nói mình là kỳ
tài đệ nhất. Ta vốn tay không thể xách, vai không thể gánh, hôm nay lại
võ công mất hết, tự nhiên chính là một tên vô dụng. Ngươi cũng không nói sai. Đâu có bản lĩnh như Nhiễm tiểu vương gia, đã từng được Diệp Thiến
đệ nhất mỹ nhân Nam Cương tam hí Lan Lăng Đoạn Kiều, ngược lại là một
chuyện tốt. Bản thế tử thực là mặc cảm a.” Dung Cảnh vừa dùng khăn tay
lau mặt, vừa ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến cảnh Dạ Khinh
Nhiễm bị đệ nhất mỹ nhân Nam Cương tam hí Lan Lăng Đoạn Kiều, không biết là câu chuyện như thế nào.
[(*) Tam hí Lan Lăng Đoạn Kiều: câu này có rất nhiều điển tích, ta chỉ trích một trong số đó ở đây: ]
“Nhược mỹ nhân, ngươi còn dám nhắc một
câu về Diệp Thiến, lão tử hôm nay liền phế ngươi!” Trán Dạ Khinh Nhiễm nổi đầy gân xanh, cả giận nói.
“Được, ta không nói. Đó là người ngươi
thương yêu, tự nhiên không cho phép người khác nhắc đến.” Dung Cảnh
buông khăn quyên. Ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Cá nướng phù dung
quá tốn thời gian, sắc trời hôm nay đã không còn sớm. Chúng ta liền ăn
chút gì khác a, dù sao vết thương của ngươi cũng không phải một ngày hai ngày có thể khỏi, ta cũng phải ở lại chỗ này mấy ngày đấy, ngày khác
lại làm cho ngươi được không?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, gật gật đầu, “Được!”
Dung Cảnh nhìn thoáng qua đám người Triệu ma ma, Thải Liên đứng tại cửa không dám vào, những người kia vội vàng chạy xuống.
“Nhược mỹ nhân, ta cùng Diệp Thiến mới
không phải…” Dạ Khinh Nhiễm cảm thấy hắn nên uốn nắn cái nhận thức sai
lầm này của nhược mỹ nhân. Tránh khỏi hắn một lúc nào đó người này lại dùng Diệp Thiến kích thích hắn.
“Được rồi, hắn là ghen ghét ngươi có
đệ nhất mỹ nhân Nam Cương thích, đừng tìm hắn so đo. Ngươi nói cho ta
nghe một chút đi chuyện hôm qua. Hoàng Thượng cùng gia gia của ta bọn họ bàn bạc như thế nào rồi, những cái tử thi kia thì đã xử lý như thế
nào? Hoàng thượng thực phát lệnh khẩn cho Nam Cương?” Vân Thiển Nguyệt
nghĩ đến chuyện của Dạ Khinh Nhiễm cùng cái Diệp Thiến kia tuy nàng
không biết, nhưng nghe trong lời nói Dung Cảnh cùng Nam Lăng Duệ cũng
suy đoán ra đại khái. Ước chừng là mỹ nhân kia đã từng thân mật với Nam
Lăng Duệ. Nhưng về sau lại coi trọng Dạ Khinh Nhiễm, thiết hạ cái bẫy
đưa hắn vào mà trêu đùa vài lần. Về sau đoạt được tâm của Dạ Khinh
Nhiễm, hai người hứa định chung thân với nhau. Chuyện này nghe như kịch, có lẽ rất nhiều người còn hâm mộ diễm phúc của Dạ Khinh Nhiễm. Nhưng
đương sự là Dạ Khinh Nhiễm hẳn cho đó là chuyện mất mặt. Cho nên mỗi lần Dung Cảnh nhắc tới, hắn liền tức giận, nàng phải vội vàng giúp hắn tìm
cái bậc thang.
Dạ Khinh Nhiễm nói được một nửa thì dừng lại, quay đầu sắc mặt quái dị mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Đôi mắt Dung Cảnh ánh lên sự vui vẻ,
khóe miệng sung sướng mà cong lên, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi nói đúng, ta chính là ghen ghét. Hắn nha nhà rèn luyện bảy năm, đi khắp núi sông. Ta lại bị vây ở Vinh vương phủ. Chuyện này như thế nào không
làm cho người ta phiền não. Cho nên, về sau ngươi nên đối xử với ta tốt
chút ít. Cũng không cần đối tốt với hắn, hắn có đệ nhất mỹ nhân Nam
Cương, bên cạnh ta người nào cũng không có.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, hừ một tiếng, “Đối tốt với ngươi chút ít cũng không phải không được, phải xem biểu hiện của ngươi.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, dịu dàng nói: “được, ta chắc chắn biểu hiện thật tốt đấy.”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thoả mãn.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người, lúc này
rốt cục ý thức được vô tình hắn đã bị Dung Cảnh bôi đen hình tượng. Hơn
nữa đen đến bất hiện sơn bất lậu thủy (kín kẽ). Trong lúc nhất thời hắn
có chút im lặng, nhìn Vân Thiển Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu nha đầu, ta cho ngươi
biết, ta cùng cái Diệp Thiến kia căn bản không có gì! Cũng không có cái
gì mà lưỡng tình tương duyệt, cái gì mà thề non hẹn biển, đều là cái
nhược mỹ nhân này nói bậy đấy.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nháy mắt mấy cái, “Không hề có gì?”
“Đúng, cái gì cũng không có!” Sắc mặt
Dạ Khinh Nhiễm nghiêm túc. Vốn là không có cái gì, hắn tự nhiên là thẳng thắn trả lời không chút do dự, sống lưng thẳng tắp.
Vân Thiển Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc
của Dạ Khinh Nhiễm, nhìn, nhìn, bỗng nhiên vui lên, đưa tay lần nữa vỗ
vỗ bả vai hắn, ấm giọng nói: “được, ta đã biết, ngươi không có gì cả.
Nam nữ hoan ái, lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải chuyện gì mất
mặt cả. Cho dù có thì lại sợ cái gì?”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm cứng đờ, trừng mắt với Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu nặng thêm, “Ta nói không có!”
“Được, được, không có thì không có, ta
đã biết. Ngươi không phải bận rộn một đêm sao? Nhanh đi tẩy rửa, ở chỗ
ta dùng cơm a! Cơm nước xong xuôi chúng ta nghiên cứu một chút, rốt cuộc là cái nào không muốn sống nữa lại dám phái người giết ta. Nếu để bà
đây tìm được hắn, nhất định lột một tầng da của hắn.” Vân Thiển Nguyệt
khoát khoát tay, đẩy Dạ Khinh Nhiễm tới bồn nước bên cạnh.
Dạ Khinh Nhiễm còn muốn giải thích, hắn
cảm giác, lời hắn vừa nói tiểu nha đầu này căn bản không tin. Nhưng Vân
Thiển Nguyệt đã ngồi ở trước gương, lại không để ý tới hắn, nói với Dung Cảnh, “Còn đứng lấy làm cái gì? Mau lại đây chải đầu cho ta.”
“Được!” Dung Cảnh cười cười bước qua, cầm lấy lược, cực kỳ thành thạo nhẹ nhàng cầm lấy một đầu tóc đen của Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người, muốn giải thích lại nuốt trở về. Hắn nhìn chằm chằm vào động tác trên tay Dung
Cảnh, cau mày nói: “Tiểu nha đầu, ngươi không biết không thể để người
khác tùy tiện chải đầu hay sao? Cái việc này là tương lai…”
“Ai nha, ở đâu có chú ý nhiều như vậy.
Tay của ta bị thương, chải đầu không được, hơn nữa ta cũng sẽ không biết chải đầu. Không phát hiện trong phòng này chỉ có ngươi và hắn sao?
Chẳng lẽ ngươi sẽ chải tóc cho ta?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn về
phía Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, chải đầu cho nữ nhân, tất nhiên hắn không biết.
“Thế không phải đúng rồi, ta liền coi
hắn trở thành một người lao động. Không cần trả lương sao mà không
dùng.” Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, trải qua Dạ Khinh Nhiễm nhắc
nhở, nàng mới nhớ tới tóc nữ tử cổ đại hình như chỉ có phu quân mới có
thể chải đầu cho. Nàng nhíu nhíu mày, nhìn về phía tấm gương, Dung Cảnh
đứng sau lưng nàng, trong gương phản chiếu dung nhan như mỹ ngọc, khuôn
mặt như tranh vẽ. Nàng nghĩ đến nếu là phu quân tương lai của nàng đẹp
như Dung Cảnh. Như vậy mỗi ngày lúc chải đầu nhìn hắn trong gương cũng
coi như là thưởng tâm duyêt mục a
(cảnh đẹp ý vui).