Edit: thaocth
Beta: Vi Vi
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này, cầm
lấy lá cây xoay người trở về phòng. Mới vừa đi một bước bỗng nhiên cảm
giác không đúng chỗ nào, nàng cúi đầu nhìn về phía trong tay, lúc này
mới phát hiện bởi vì ánh sáng chiết xạ, tờ phong thư thô ráp trong tay
bỗng nhiên thay đổi màu sắc, nàng ngẩn ra, lại lật tờ phong thư lại
tránh ánh sáng chiết xạ kia, tờ giấy lại khôi phục lại màu sắc như lúc
đầu, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi ngờ, lại đem giấy nháp kia
nhắm ngay ánh sáng chiết xạ, ngay lập tức lại biến đổi thành màu khác
màu ban đầu, nàng lại thử thí nghiệm mấy lần, nhìn tờ giấy đổi tới đổi
lui, trong mắt nghi ngờ dần dần biến thành vẻ chợt hiểu, cầm tờ giấy
xoay người đi tới chậu nước trong phòng.
Đi tới bên cạnh chậu nước, Vân Thiển
Nguyệt ném tờ giấy vào trong chậu nước, giấy vừa tiếp xúc với nước dần
dần tan ra, bên trong lộ ra nhành lá vàng, nàng đưa tay khuấy tan tờ
giấy, lấy ra một nhánh lá vàng, chiếc lá vàng này cực mỏng, lại hẹp,
trên đó viết mấy chữ ngay ngắn: ”Ít ngày nữa sẽ hồi kinh.”
Chữ viết rắn rỏi, lưu loát, thẳng tắp,
đều đặn, nét nên đậm thì đậm, nét nên thanh thì thanh, rõ ràng là chữ
phóng khoáng đẹp tuyệt đỉnh, thế mà lại không nhìn ra chút khí thế phóng khoáng nào, chỉ có sự trầm tĩnh nội liễm. Nhưng chữ ‘kinh’ cuối cùng
lại có thêm một nét mực thật đậm, hiển nhiên viết xong chữ này, người
cầm bút đã dừng bút ở đây rất lâu, thế cho nên đã thấm đẫm mực nước,
nhưng không hề ảnh hưởng đến toàn cảnh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn một câu như vậy
bỗng sửng sốt chốc lát, sau đó đáy lòng thầm khen một tiếng. Bút pháp
không hề thua kém Dung Cảnh. Có thể thấy người cầm bút đã dùng bản lĩnh
cao thâm cỡ nào lên chiếc bút, không liên tục luyện chữ quanh năm suốt
tháng, chỉ sợ là không đạt tới nét chữ như vậy.
Không biết người kia là ai?
Nhưng có thể khẳng định đây là bút pháp
của nam tử !! Nữ tử tự nhận là đã khổ luyện thư pháp hơn mười năm như
nàng, cũng không đạt tới phần cốt cách nội liễm trầm tĩnh như vậy.
Hơn nữa người này hẳn là có liên hệ sâu
với chủ nhân thân thể này, thậm chí còn sâu hơn so với Dung Phong. Mặc
dù không biết người kia, nhưng với cách truyền thư kín đáo như vậy làm
cho nàng khẳng định.
Ít ngày nữa sẽ hồi kinh?
Vậy có phải rất nhanh nàng sẽ biết người này là ai rồi không?
Vân Thiển Nguyệt nhìn chữ viết trên lá
vàng trầm tư. Nghĩ tới chủ nhân thân thể này dường như càng ngày càng có nhiều bí mật, làm cho nàng thích ứng không xuể. Đầu tiên là danh tiếng
đồ vô dụng chữ đại không biết, không hiểu lễ nghĩa, không biết viết văn
khiến cho người trong thiên hạ rối rít lan truyền không khớp với hiện
thực của thân thể này của nàng; rồi chuyện cứ theo đuổi Dạ Thiên Khuynh, làm hết mọi chuyện điên cuồng lưu luyến si mê suốt mười năm nhưng thật
ra là sự ẩn nhẫn ngụy trang của nàng, sau đó chính là Dung Phong phát
hiện não của nàng chính vì bị tắc mới khiến nàng mất đi trí nhớ, lại
khẳng định nàng chính là nàng ta, độc nhất vô nhị, làm cho nàng sinh ra
nghi ngờ những suy nghĩ mình đã mượn thân thể này nhận định khinh mới
đến, lại còn chuyện hôm nay nhận được một phong thư đến từ Bắc Cương. . . . . .
Đầu của Vân Thiển Nguyệt âm ỉ đau đớn,
nàng nhắm mắt lại, đưa tay đỡ lấy cái trán. Nghĩ tới cảm giác mù mịt như vậy thật không tốt, khi nào nàng mới có thể bước ra từ trong sương mù
dày đặc? Thật ra thì tất cả ngọn nguồn thật ra đều từ trên cơ thể này.
Chỉ cần nàng có thể khơi thông chỗ tắc nghẽn trong đầu, khôi phục lại
trí nhớ của thân thể này, có lẽ sẽ tất cả sẽ rõ ràng . . . . . .
“Ít ngày nữa sẽ hồi kinh? Dùng lá vàng làm thư, thật là nổi bật!” Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
Vân Thiển Nguyệt giật mình, đang nhắm
mắt chợt mở ra, xoay người lại, thấy Dung Cảnh chẳng biết đã vào phòng
từ lúc nào, đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt mang chút giễu cợt nhìn nàng,
con ngươi trong vắt thường ngày ngưng tụ một đám sương mù dày đặc. Nàng
nhíu mày, có chút tức giận nói: “không phải là ngươi đi rồi sao? Ta cho
là ngươi vĩnh viễn cũng không bước vào cánh cửa phòng ta rồi? Hôm nay
lại tới làm cái gì?”
Đã thế còn âm thầm đến, còn bắt gặp thư trong tay nàng. . . . . .
Dung Cảnh nghe vậy sương mù trong mắt
bỗng nhiên khuếch tán ra, con ngươi trong vắt trong nháy mắt tối sầm
lại, hắn híp mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi rất hi vọng ta vĩnh viễn
không đến nơi này của ngươi phải không?”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt nhìn hắn, không đáp lời, vẻ mặt là từ chối cho ý kiến.
“Nhưng là ta lại cứu đến rồi, còn bắt
gặp thư trong tay ngươi. Điều này làm cho ngươi rất ảo não có phải
không? Nếu là sớm phát hiện ta tới, ngươi sẽ lập tức giấu thư trong tay
đi có phải không?” Dung Cảnh đi về phía trước một bước, nhích tới gần
Vân Thiển Nguyệt, tiếng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa, thế nhưng
giọng điệu lại nặng nề đến không thể nặng hơn, “Nhưng ngươi đã quá không cẩn thận rồi, bị một phong thư quấy nhiễu tinh thần, không có phát hiện ta đi đến, bị ta đúng lúc bắt gặp ngươi tư tình. Thế làm thế nào đây?
Bằng không ngươi giết ta?”
Vân Thiển Nguyệt vô thức lui về phía sau một bước, cả giận nói: “Ngươi đang nói nhảm cái gì? Ta nơi nào có tư tình?”
“Không có tư tình sao? Là ta nói sai
hả ?!” Dung Cảnh ánh mắt nhìn chằm chặp khuôn mặt tức giận của Vân Thiển Nguyệt, lại đi về phía trước một bước, tiếp tục nói: “Ở Bắc Cương có
một cách nói là Dương Diệp đưa tình. Chẳng lẽ ngươi tính nói cho ta biết trong tay ngươi không phải lá cây từ Bắc Cương gửi tới? Hiện giờ mùa
này cây Dương trong kinh thành không thể cho ra lá dương tươi như vậy.”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, trong chốc lát không phản bác, nàng làm sao biết có cái gọi là Dương diệp đưa tình?
“Để cho ta suy đoán xem người này là ai? Người nào có thể cho ngươi tâm tư hoảng hốt cả ngày nhớ thương như thế? Người nào có thể khiến ngươi đối với Dạ Thiên Khuynh mười năm ngụy
trang làm hắn chán ghét mà vứt bỏ? Đừng nói cho ta người kia là Dung
Phong.” Dung Cảnh lại đến gần Vân Thiển Nguyệt một bước, đuôi lông mày
nhếch lên, đáy mắt càng tối thêm vài phần.
Vân Thiển Nguyệt lại lui về phía sau một bước, phía sau lưng đụng vào vách tường, cảm giác lạnh như băng truyền
đến làm cho nàng giận tím mặt, “Ngươi quản là ai đây? Chuyện của ta
không cần ngươi quan tâm. Dù ta và người khác có tư tình thì như thế
nào? Đó cũng là chuyện của ta. Không hề liên quan tới Cảnh thế tử ngươi
đi ? Không phải là ngươi chê ta cả ngày khinh thường hạ thấp ngươi sao?
Vậy thì sau này cách xa ta ra là được rồi.”
Dung Cảnh theo sát Vân Thiển Nguyệt lại
đi về phía trước một bước, ánh mắt híp thành một đường nhỏ, “Ngươi lặp
lại lần nữa! Có giỏi ngươi lặp lại lần nữa ta và ngươi không hề có liên
quan?”
“Vốn chính là không hề có liên quan! Lặp lại lần nữa thì như thế nào? Cút ngay, đừng có ở chỗ của ta giương
oai!” Vân Thiển Nguyệt cảm giác hơi thở như thái sơn áp đỉnh bao phủ
nàng, nàng gần như khó có thể thở dốc, đưa tay đẩy Dung Cảnh muốn trốn
cách hắn xa một chút.
Dung Cảnh bỗng nhiên một tay kẹp cánh
tay lành lặn của Vân Thiển Nguyệt lên tường, một tay kia thoải mái mà
cũng chống trên vách tường, bao vây Vân Thiển Nguyệt giữa hắn cùng vách
tường, một đôi con ngươi đen không rõ đang nghĩ gì nhìn chằm chằm nàng.
Vân Thiển Nguyệt vô cùng quen thuộc cái
tư thế này, trên ti vi thường chiếu, trong cuộc sống, một đôi nam nữ
thường xuyên diễn loại tư thế kinh điển này, nàng chưa bao giờ cảm thấy
cái tư thế này thích hợp mình, không nghĩ tới hôm nay lại có thể thử
nghiệm trên người mình, xem ra cái tư thế này thời xưa đã rất thông
dụng, nàng nhìn chằm chằm Dung Cảnh, đè hoảng hốt, cả giận nói: “Ngươi
muốn làm gì? Cách ta xa một chút. . . . . .”
“Không phải ngươi nói ta và ngươi không
hề có quan hệ sao?” Dung Cảnh cúi đầu, mặt để sát vào Vân Thiển Nguyệt,
giọng nói thấp đủ cho không thể thấp hơn, “Có muốn ta giúp ngươi nhớ lại nhớ lại quan hệ chúng ta từng phát sinh?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt
tái đi, cổ họng khó khăn phát ra tiếng, cũng bất chấp cánh tay kia bị
thương, đưa tay đi đánh Dung Cảnh.
“Nếu là ngươi không muốn cánh tay này
của ngươi thực sự phế đi, vậy ngươi chớ có lộn xộn. Nếu ta có thể trị
khỏi nó, cũng có thể giúp ngươi phế nó. Ngươi muốn người kia có thể có
tiền dùng vàng lá truyền tin, thế nào cũng có thể nuôi sống ngươi sao.”
Dung Cảnh dễ dàng giữ chặt một cái tay khác của Vân Thiển Nguyệt, trầm
giọng nói.
“Ngươi phát điên rồi phải hay không?”
Hai cánh tay của Vân Thiển Nguyệt cùng bị đè lại ở trên tường, nàng giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong mắt chứa đầy sương mù dày đặc, không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh nhìn như vậy khiến cho đáy lòng hốt hoảng, nghiêng mặt qua một bên, tránh tầm mắt của hắn.
“Không phải là ta phát điên, mà là điên
rồi!” Dung Cảnh phun ra một câu cực thấp, bỗng nhiên cúi mặt xuống, cũng nghiêng mặt đối diện với Vân Nguyệt, môi đè chuẩn xác lên môi của nàng, nặng nề, không cho trốn chạy.
Vân Thiển Nguyệt giật sững người, cánh
môi bỗng truyền đến mát rượi trong nháy mắt đột kích lên trái tim nàng,
trái tim của nàng bỗng nhiên đột nhiên đập lỡ hai nhịp, hai tay cố sức
muốn tránh ra, nhưng là bị Dung Cảnh siết chặt lấy, không nhúc nhích
được, nàng muốn tách khỏi mặt, môi lại bị hắn ngăn lại, nàng vươn chân
ra đá hắn, nhưng trong nháy mắt đã bị thân thể hắn chặn lại, sau một
loạt động tác, nàng còn muốn động đậy chỗ nào cũng không động nổi nữa,
nàng mím chặt môi tức giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhắm mắt lại, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, dùng sức khẽ cắn môi nàng.
Vân Thiển Nguyệt đau xót, nhếch miệng hé cánh môi, Dung Cảnh nhân cơ hội mà vào.
Nụ hôn như mưa to gió lớn kéo tới, như
lũ quét đột phát, như núi lửa phun trào, như ngựa hoang phi nhanh. Không giống với nụ hôn hời hợt chỉ lướt qua rồi thôi ở trên xe ngựa từ Linh
Đài tự về kinh trước đó không lâu, cũng không giống nụ hôn nhẹ nhàng
ngậm lấy tinh tế khẽ cắn môi nàng ở Túy Hương lâu ngày ấy. Nụ hôn bây
giờ hàm chứa một hương vị điên cuồng giận dữ, như bão đi qua quét sạch,
bỗng nhiên đem ba hồn bảy vía của Vân Thiển Nguyệt phá thành mảnh nhỏ.
Tất cả tư tưởng và ý nghĩ ngổn ngang đều bị vứt bỏ lên chín tầng mây, lý trí cùng tức giận ầm ầm sụp đổ, tinh
thần trôi nổi, trái tim cũng dập dềnh theo, hô hấp đột nhiên ngừng lại,
tất cả các giác quan gì đếu đều mất đi tác dụng.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được nàng đã không thể thở dốc, có lẽ nàng sẽ hít thở không thông mà chết.
Điên cuồng như vậy nàng không chịu nổi, thân thể từ trong tới ngoài kịch liệt run lên.
Dung Cảnh cũng không vì sự run rẩy kịch
liệt của nàng mà dừng lại, hơi thở như tuyết như liên cắn nuốt cánh môi
mỗi một chỗ từ trong ra ngoài, mỗi một chỗ đều mang theo hương vị cuồng
nộ và thực cốt
(cuồng nộ : điên cuồng giận dữ ; thực cốt : ăn vào xương cốt)Đầu Vân Thiển Nguyệt bắt đầu trở nên
choáng váng, thân thể chẳng những không trở nên mềm nhũn, ngược lại vì
run rẩy mà càng trở nên cứng ngắc.
Dung Cảnh làm như không thấy.
Không biết qua bao lâu, trong đầu Vân
Thiển Nguyệt bỗng nhiên có một giọng nói đột phá đám mây mù nhẹ nhàng
văng vẳng vang lên, “Nếu mười năm sau ta khỏi rồi, chúng ta cùng nhau đi lên đỉnh núi Thiên Tuyết ngắm tuyết được không? Ta chôn một vò rượu
linh chi ở núi Thiên Tuyết đây!”
“Chôn ở nơi nào? Có thể nói cho ta biết trước không?” Lại một giọng nói cũng nhẹ nhàng vang đến.
“Không nói cho ngươi!” Giọng nói trước lại nói.
“Nếu là ngươi không khỏi thì sao? Rượu linh chi đó chẳng phải là rất phí sao ?” Giọng nói sau lại nói.
« Không phí được, chờ kiếp sau lại cùng ngươi uống chung.” Giọng nói văng vẳng trước bỗng nhiên trở nên tức tối.
“Ta thì không tin cái gì kiếp sau, cho
nên mười năm sau ngươi khỏi đi nha! Nếu không ta sẽ đào tung núi Thiên
Tuyết tìm vò rượu linh chi một mình uống trước rồi, chờ thật có kiếp
sau, ngươi muốn uống cũng không còn nữa. . . . . .” Giọng nói đáp lại
cũng trở nên tức giận.
Vân Thiển Nguyệt muốn nghe nữa, nhưng
hai giọng nói kia dường như đột nhiên từ trên trời bay tới lại bay trở
về bầu trời. Trong phút chốc nàng rất ngạc nhiên, không biết làm sao sẽ
đột nhiên có cuộc trò chuyện đó.
“Quả nhiên là ta điên rồi, mới sẽ lấy
trái tim của mình ra cho ngươi hung hăng dẫm đạp. Hôm nay mặc dù ta và
ngươi … thân mật như vậy … ngươi còn đang suy nghĩ đến người khác sao?
Ngươi còn gì muốn nói không có quan hệ với ta ? không hề có chút quan hệ nào ?” Dung Cảnh đột nhiên buông Vân Thiển Nguyệt ra, ánh mắt lạnh như
băng nhìn nàng, “Được, không phải là ngươi muốn ta cách ngươi xa một
chút sao? Như vậy từ nay về sau ta liền cách ngươi xa một chút, ai cũng
không quen biết ai.”
Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt giật mình.
Dung Cảnh nhắm mắt lại mở ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, buông nàng ra, nhấc chân xoay người đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn Dung
Cảnh rời đi, nam tử thong thái thong dong “Mạch thượng nhân như ngọc,
công tử thế vô song” (
đã được giải thích rồi) trước kia trong mắt nàng lúc này toàn thân lạnh lùng, nam tử nhẹ nhàng chậm chạp tao nhã
Thái Sơn đỏ trước mắt, sắc mặt cũng không đổi ngày thường, lúc này đang
bước nhanh rời khỏi, vẻ mặt ôn nhuận như ngọc, như thi như họa thường
ngày giờ đây cuồng nộ âm trầm hiếm thấy….
Nếu mười năm sau ta khỏi rồi, chúng ta
cùng nhau đi lên đỉnh núi Thiên Tuyết ngắm Tuyết được không? Ta chôn một vò rượu linh chi ở núi Thiên Tuyết đây!
Mười năm sau ta khỏi rồi . . . . .
Rượu linh chi.. . . . .
Từng có một người nói với nàng, hắn chôn một vò rượu linh chi ở núi Thiên Tuyết. . . . .
Mắt thấy Dung Cảnh sắp bước ra cửa
phòng, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên từ trong mộng thức tỉnh đuổi theo, ba bước cũng làm hai bước, từ phía sau túm lấy tay áo của Dung Cảnh, bởi
vì nàng kéo quá dùng sức, Dung Cảnh lại bước đi quá mau, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ống tay áo của Dung Cảnh bị nàng xé rách một mảng.
Tiếng vang này cực kỳ rõ ràng trong căn
phòng yên tĩnh này. Dung Cảnh dừng bước, cũng không quay đầu lại, tiếp
tục đi về trước đi. Vân Thiển Nguyệt sững sờ, tay dừng một chút, không
chút nghĩ ngợi lại duỗi tay đi kéo cánh tay hắn, bắt lấy thật chặt.
“Ngươi làm cái gì vậy? Đừng nói cho ta
biết là tiểu thư Thiển Nguyệt thích chơi loại trò chơi lôi kéo này. Nếu
là bị người hiểu lầm, bổn thế tử muốn rửa cũng rửa không sạch.” Dung
Cảnh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt môi mím chặt cánh môi,
cánh môi hơi truyền tới cảm giác đau, loại đau này kích thích đầu óc
cùng trái tim, lý trí của nàng đã sớm bay đi Java (
một hòn đảo của Indonesia), nàng nhìn ánh mắt lạnh như băng Dung Cảnh há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Dung Cảnh nhìn thoáng qua Vân Thiển
Nguyệt trong tay vẫn nắm chặt lá vàng cười lạnh một tiếng, dùng một tay
khác không có bị Vân Thiển Nguyệt nắm chặt đẩy tay nàng ra, đầu cũng
xoay qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài, “Buông tay!”
Vân Thiển Nguyệt dùng sức giữ chặt cánh
tay Dung Cảnh, dưới lực đẩy của hắn, vẫn giữ chặt lấy, nàng mở miệng lần nữa, lúc này rốt cục phát ra tiếng, cũng chỉ là tiếng khàn khàn nhỏ như muỗi kêu, “Ngươi hôn ta, định cứ thế mà đi sao?”
Động tác đẩy tay của Dung Cảnh thoáng
ngừng lại giây lát, hắn cười nhạo một tiếng, “Trước kia ta cũng từng hôn ngươi, ngươi còn không phải là luôn miệng nói chúng ta không hề có liên quan sao? Hôm nay cho dù hôn ngươi thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn
bảo ta chịu trách nhiệm?”
Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, dùng
sức mấp máy thần, nhìn khuôn mặt giễu cợt của Dung Cảnh nói: “Ta liền
muốn ngươi chịu trách nhiệm!”
Vẻ cười cợt trên khuôn mặt Dung Cảnh tan đi, hắn chợt quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, không
hề chớp mắt, có ba phần quật cường, ba phần tức giận, còn có ba phần
tình cảm không rõ là gì cùng một phần tuyệt nhiên. (
dứt khoát).
“Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm cái gì?” Dung Cảnh mở miệng, tiếng nói bỗng nhiên còn khàn còn nhẹ hơn so với Vân Thiển Nguyệt.
“Chịu trách nhiệm. . . . . . Chịu trách
nhiệm. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, bỗng nhiên buông tay ra, cả
giận nói: “Ta nào biết chịu trách nhiệm cái gì? Nhưng là ngươi không thể không công hôn ta!”
Màu đen trong mắt Dung Cảnh dần dần rút đi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói gì.
“Ta rất đau!” Vân Thiển Nguyệt lại cúi đầu tựa như lên án nhỏ giọng nói: “Ngươi là cẩu đấy sao? Lại còn cắn người!”
Ánh mắt Dung Cảnh rơi vào cánh môi của
Vân Thiển Nguyệt, thấy khóe môi bị cắn rách, có chút tia máu tràn ra.
Ánh mắt hắn chợt dịu hơn, vẫn không có mở miệng, không biết nghĩ cái gì.
“Muốn đi đi nhanh lên! Ta không cần
ngươi chịu trách nhiệm nữa.” Vân Thiển Nguyệt nói hồi lâu lại cảm giác
chỉ một mình tự nói, nàng bỗng nhiên lại tức giận nói.
Dung Cảnh bỗng nhiên xoay người, một tay đóng cửa lại, một tay ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong lòng. Vân Thiển
Nguyệt chợt ngẩng đầu, môi của hắn lại rơi xuống, kèm theo thì thào nhỏ
nhẹ, “Ta muốn lại làm người đau thêm một chút, làm sao bây giờ?”
Vân Thiển Nguyệt “ách” một tiếng, môi
Dung Cảnh đã chính xác không có lầm che kín môi nàng, lúc này không gió
lớn cuồn cuộn giận giữ giống nụ hôn vừa rồi, mà là nhẹ nhàng đến không
thể nhẹ hơn. Đầu lưỡi quấn quanh ở cánh mối nàng nhẹ nhàng liếm láp, như ngọn gió xuân lại như mưa nhẹ, xóa đi dấu vết mới vừa bị gió lớn quét
qua. Lạnh lùng cùng tàn bạo vô hình biến mất đi, cảm giác ấm áp làm cho
nàng như đắm chìm trong nước Ôn tuyền, lại ôn nhu này có thể an ủi linh
hồn của con người.
Vân Thiển Nguyệt dần dần say mê trong
loại ấm áp này, lá vàng trong tay rơi xuống mặt đất, lá vàng quá nhẹ,
tiếng rơi xuống đất cũng quá nhẹ, căn bản là không thể kéo lại thần trí
của nàng.
Dung Cảnh nghe được tiếng vang nhè nhẹ
kia vang lên, cánh tay chợt căng thẳng, Vân Thiển Nguyệt ưm một tiếng,
hắn vừa chợt buông lỏng sức lực, không hề hôn nhẹ lướt nữa, mà đầu lưỡi
thăm dò vào trong làm sâu sắc nụ hôn này, ôn nhu lưu luyến, triền triền
miên miên.
Đầu óc Vân Thiển Nguyệt trống rỗng, thân thể dần dần xụi lơ ở trong lòng Dung Cảnh, chỉ cảm thấy trái tim đang
không ngừng rung động, loại ôn nhu này thực cốt này cùng với nụ hôn mưa
rền gió dữ vừa rồi đều làm cho nàng không chịu nổi, hơi thở như tuyết
như liên bao vây chặt nàng, như một tấm lưới to lớn, không để sót một
khe hở, làm cho nàng gần như muốn hít thở không thông, đầu óc mơ nàng,
thở dốc biến thành dồn dập, nàng nghĩ tới còn tiếp tục như vậy thì mình
sẽ hít thở không thông mà chết, bắt đầu lấy tay đẩy Dung Cảnh, “Dung. . . . . . Cảnh. . . . . . Ngươi tránh ra. . . . . . Ta sắp chết rồi. . . . . .”
Dung Cảnh rời khỏi cánh môi Vân Thiển Nguyệt chút ít, mắt nhắm lại mở ra, trong mắt tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Vân Thiển Nguyệt hít thở từng ngụm từng
ngụm, dường như vừa mới sống lại, vừa thở dốc vừa oán giận nói: “Có phải ngươi muốn cho ta chết không a… một chút là thoải mái rồi … ta mới
không muốn chết như vậy. . . . . .”
“Ta chính là muốn ngươi chết như vậy. . . . . .” Dung Cảnh bỗng nhiên lại hôn xuống.
Vân Thiển Nguyệt muốn tránh ra, đáng
tiếc chậm một bước, lại bị hôn vừa vặn, nàng trợn mắt, đáng tiếc lúc này đôi mắt đẹp hàm xuân, mặc dù giận dữ trợn mắt nhưng cũng không hề có uy hiếp, ngược ánh mắt nhẹ nhàng, càng làm cho Dung Cảnh rung động, tiếp
tục hôn lên cánh môi sưng đỏ của nàng . . . . .
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, ấm áp như làm tan nước Tam Giang.
Bên ngoài Thiển Nguyệt các tĩnh lặng không tiếng động, giống như không có người nào.
Ở trong phòng, khi Vân Thiển Nguyệt lần
nữa sắp hít thở không thông, Dung Cảnh rốt cục thả nàng, lúc này Vân
Thiển Nguyệt đã nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập,
Dung Cảnh cũng thở dốc, tiếng thở dốc của hai người quện vào nhau. Sau
một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt vừa muốn đẩy hắn ra, Dung Cảnh bỗng nhiên
đưa tay đem đầu của nàng đặt ở vị trí tim của hắn, nói giọng khàn khàn,
“Ngươi nghe, nghe thấy cái gì?”
Vân Thiển Nguyệt rõ ràng cảm thấy trái tim Dung Cảnh đập thình thịch, nàng hừ một tiếng, cố ý nói: “Không nghe thấy gì cả!”
“Ngươi xác định?” Dung Cảnh cúi đầu, nhìn người trong ngực, ánh mắt ấm áp như nước.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lại hừ một tiếng.
“Nếu ngươi không nói ta liền hôn ngươi tiếp.” Giọng Dung Cảnh khàn đi vài phần.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, vừa thẹn vừa giận nói: “Ngươi hôn nghiện rồi có phải không?”
Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu cười một
tiếng, nhìn nàng ngẩng đầu bất mãn, cánh tay hắn ôm chặt, để giữa hai
người không còn khoảng cách, nghiêm túc nói với nàng từng câu từng chữ:
“ừ, ta đã nghiện rồi. Làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hồng của Vân Thiển Nguyệt lúc này hoàn toàn đỏ bừng, nàng cảm giác trên mặt giống
như bị lửa đốt, không dám nhìn tầm mắt của hắn, loại trận chiến phóng
đãng này kiếp trước nàng nào đã trải qua? Xuy một tiếng, nói lầm bầm:
“Ta nào biết làm sao bây giờ? Ngươi tránh ta ra chút ít là tốt!”
“Không đi!” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt bất động, chỉ cảm thấy thân thể trong lòng mềm mại như không có xương.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu trợn trắng mắt, đột nhiên hỏi: “Dung Cảnh, có phải ngươi thích. . . . . .”
“Tiểu thư, Lục công công trong cung đến
đây truyền chỉ, mời tiểu thư lập tức tiến cung!” Bỗng nhiên có tiếng
bước chân vội vã xông vào Thiển Nguyệt các, giọng nói của Vân Mạnh
truyền đến cắt đứt câu nói kế tiếp Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đem lời nói nửa chừng
nuốt trở về, nhíu mày một cái. “Nói cho hắn, ngươi không cẩn thận vừa
đụng vào cánh tay bị thương, khiến vết thương trên tay nghiêm trọng hơn
rồi, không cách nào vào cung!” Dung Cảnh hạ giọng nói.
“Tại sao? Rõ ràng ta vẫn tốt mà.” Tuy
Vân Thiển Nguyệt ghét vào cung, nhưng lúc này Lục công công tới truyền
chỉ, nghe bộ dạng vội vã của Vân Mạnh thoạt nhìn là có việc gấp.
“Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi có thể vào cung sao? Ví dụ như miệng của ngươi, là đang bị đau đây.” Dung Cảnh
thấp giọng nhắc nhở.
Hắn không nhắc tới còn ổn, vừa nhắc tới Vân Thiển Nguyệt liền cảm thấy khóe miệng đau đớn, nàng tức giận trừng
mắt nhìn Dung Cảnh một cái, gầm nhẹ nói: “Còn không phải là tại ngươi!
Đau muốn chết.”
“Đúng, là tại ta.” Dung Cảnh rung động,
cúi đầu lại khẽ hôn lên môi Vân Thiển Nguyệt một cái, ôn nhu hỏi: “Vậy
ngươi cảm thấy như ngươi vậy còn có thể vào cung sao?”
Vân Thiển Nguyệt lập tức im lặng, có thể đi vào cung cái rắm! Không cần soi gương nàng cũng biết bộ dạng mình
lúc này. Nhất định khó coi chết đi được. Nàng trợn mắt nhìn Dung Cảnh
một cái, quay mặt ra phía ngoài đáp, “Chuyện gì?”
Mặc dù nàng đã hết sức để điều chỉnh tiếng nói, nhưng tự mình nghe vẫn còn có mùi vị mềm nhũn.
“Bẩm tiểu thư, Lục công công nói Diệp
công chúa Nam Cương sẽ đốt những thi thể tử sĩ đã ám sát ngài và Cảnh
thế tử, nhân cơ hội dùng thuật Khu Hồn tiến hành làm phép xua đuổi hồn,
tra tìm đến hung thủ sau lưng, nhưng phải dùng máu của cô gái thuần âm,
ra đời vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm làm thuốc dẫn, mới có thể lần
ra người thi triển thuật Li Hồn sau lưng. Bởi vì tiểu thư ngài là người
sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng, cho nên, sau khi hoàng thượng nghe nói đến điều kiện Diệp công chúa đưa ra, liền ra lệnh Lục công công tới mời ngài tiến cung.” Vân Mạnh đi tới cửa, vội vàng nói.
Thì ra là như vậy! Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh mím môi, đôi mi thanh tú cau lại.
“Ta đi hay là không đi? Nếu không thì đi thôi ? Nếu không nhân cơ hội diệt trừ hung thủ sau lưng này, sợ rằng
sau này còn có thể lặp lại chiêu cũ với chúng ta. Phòng được mùng một,
không phòng được mười lăm, tóm lại là một tai họa. Nhất là dùng loại chú thuật này hại người, quả thực chính là nên bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục.” Vân Thiển Nguyệt nói khẽ với Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nói lời nào, dường như là đang suy tư.
“Tiểu thư? Ngài đi không? Lão nô cảm
thấy loại chú thuật này quá tà dị, ngộ nhỡ bị tổn thương thân thể thì
không xong. Lại nói tiểu thư hôm nay vừa bị thương trong người, hơn nữa
ngài vừa mới trưởng thành, nếu là dùng máu ngài làm thuốc dẫn, thân thể
ngài còn suy yếu, ngộ nhỡ không chịu nổi thì làm sao bây giờ?” Vân Mạnh ở ngoài cửa lại nói: “Nếu người không đi, lão nô cái này báo Lục công
công trở về, người động thủ sau lưng tiểu thư cùng Cảnh thế tử, chúng ta liền không truy nữa? Sau này còn có cơ hội.”
“Mau nói đi! Ta có nên đi hay là không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi Dung Cảnh, không đợi hắn mở miệng liền thấp
giọng nói: “Ta còn không có yếu như vậy, nếu thời cơ mất sẽ không có lại nữa. Ta cảm thấy ta còn có thể. . . . . .”
“Mạnh thúc, ngươi đi nói cho Lục công
công, tiểu thư Tần Ngọc Ngưng phủ Thừa Tướng còn thích hợp hơn so với
tiểu thư nhà ngươi. Tiểu thư nhà ngươi chỉ là người sinh và vào giờ âm
ngày âm tháng âm, mà nàng là người sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm
âm. Máu của nàng ta dùng còn tốt hơn so với tiểu thư nhà ngươi.” Dung
Cảnh bỗng nhiên mở miệng nói với bên ngoài.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, Tần Ngọc Ngưng là sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm sao ?
“Cảnh thế tử?” Vân Mạnh giật mình, dường như không biết Dung Cảnh lại ở trong phòng Vân Thiển Nguyệt, hắn kinh
ngạc hỏi: “Cảnh thế tử, ngài. . . . . . Đến đây lúc nào?”
“Ta đã tới một lúc rồi! Ngươi mau chút
đi nói cho Lục công công! Nếu không Lục công công sẽ nóng nảy.” Giọng
nói Dung Cảnh khôi phục sự ôn nhuận trước sau như một.
“Dạ, lão nô đi!” Vân Mạnh không nghĩ tới Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng lại là người ra đời vào giờ âm ngày âm
tháng âm năm âm, lúc này tự nhiên không cần đến tiểu thư. Hắn vội vã rời đi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Làm sao ngươi biết Tần Ngọc Ngưng ra
đời vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm?” Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Mạnh
đã đi xa, nàng nhướng mày nhìn Dung Cảnh.
“Khâm Thiên Giám có ghi chép tất cả ngày sinh của tất cả con gái của quan viên trong kinh. Nếu để cho ngươi nhìn một lần ngươi cũng biết.” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt không buông ra, cúi đầu nói với nàng.
Thì ra là như vậy! Vân Thiển Nguyệt gật
đầu, cảm giác hai người đứng quá quá gần, nàng đưa tay đẩy Dung Cảnh,
Dung Cảnh vẫn không nhúc nhích, nàng nhíu mày nói: “Ngươi ôm đủ chưa?”
“Không đủ!” Dung Cảnh lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, nhắc
nhở: “Ngươi đây là đang vô lễ với ta! Không phải hành động của chính
nhân quân tử. Nếu truyền ra ngoài ngươi sẽ bị thân bại danh liệt!”
“Chúng ta đã bị đồn đại quá nhiều rồi,
hơn một chuyện cũng không khác gì!” Dung Cảnh vẫn bất vi sở động, ôm Vân Thiển Nguyệt không buông tay, giọng nói trầm thấp, “Ngươi vừa muốn nói
với ta cái gì? Nói ta thích cái gì?”
“Quên rồi!” Vân Thiển Nguyệt tức giận.
“Có phải hỏi ta có thích ngươi không?” Giọng nói của Dung Cảnh lại dịu thêm vài phần.
“Ngươi có thể thích ta mới là lạ? Ngươi
sẽ khi dễ ta mà thôi, buông tay ra, trời đang nóng như bánh nướng, ngươi không nóng nhưng ta thì nóng!” Vân Thiển Nguyệt dùng cánh tay đẩy Dung
Cảnh, thân thể định lui ra ngoài.
“Đúng vậy a, ta làm sao sẽ thích ngươi? Ta mới sẽ không thích ngươi.” Dung Cảnh bỗng nhiên buông tay ra.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới hắn thực buông ra, cũng không nghĩ đến thân thể nàng bủn rủn đến căn bản đứng
không vững, lúc Dung Cảnh buông tay ra thân thể lập tức mềm nhũn té
xuống đất, nàng khẽ nguyền rủa một câu, Dung Cảnh lập tức lại duỗi tay
ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu tiếng cười kèm theo tiếng nói dễ nghe
vang lên, “Xem ra ngươi thích ở trong lòng ta!”
“Ngươi là tên khốn kiếp!” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt mắng chửi một câu, cảm giác mình thật là vô dụng.
Dung Cảnh bỗng nhiên khom người ôm Vân Thiển Nguyệt, hướng trên giường đi tới.
“Ngươi làm cái gì? Nói cho ngươi biết, không thể nào.” Vân Thiển Nguyệt trong bụng hoảng hốt.
Dung Cảnh dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, đem bộ dạng bối rối của nàng nhìn ở đáy mắt, khẽ nhướng mày, “Hử?”
“Hử cái gì mà hử, ta nói không thể là
không thể, ngươi mau buông ta xuống.” Vân Thiển Nguyệt lấy tay đẩy Dung
Cảnh, để cho hắn hôn cũng quá mức rồi, lên giường căn bản là đừng nghĩ,
tưởng nàng là đứa trẻ ba tuổi cái gì cũng không hiểu sao?
“Ta hỏi ngươi không thể cái gì?” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt không buông tay, ánh mắt hiện lên một tia khác lạ, cười hỏi.
“Cái gì cũng không thể.” Vân Thiển Nguyệt ánh mắt kiên quyết chân thật đáng tin.
“Ta tính thay thuốc cho cánh tay bị
thương của ngươi, cũng như xoa thuốc ở khóe miệng cho ngươi, để vết
thương hai nơi này sớm lành. Chẳng lẽ điều này cũng không thể nào?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt “ách” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã khôi phục mấy phần bình thường thoắt cái lại đỏ hồng lên.
Dung Cảnh lần nữa nở nụ cười trầm thấp, lồng ngực chấn động, biểu hiện tâm trạng hắn cực kỳ vui vẻ.
Vân Thiển Nguyệt muốn tìm một chỗ để
chui vào, không dám nhìn Dung Cảnh, nghe được tiếng cười của hắn, nàng
càng cảm giác mình quá ngốc, tìm không được kẽ đất để chui, bỗng nhiên
vùi đầu vào trong lòng hắn, tức giận nói: “ngươi cười cái gì? Cánh tay
ta sẽ tự mình thay thuốc, về phần khóe miệng bị thương cũng không cần
lòng tốt dởm của ngươi!”
Dung Cảnh biết không thể chọc nàng quá
xấu hổ, tiếng cười dừng lại đúng lúc, nhưng ý cười giữa lông mày thế nào cũng không thể nhịn nổi, đi tới giường, lại ôn nhu dụ dỗ nói: “Không
phải là ngươi muốn ta chịu trách nhiệm sao? Vết thương trên cánh tay
ngươi là bởi vì ta, khóe miệng bị thương cũng là bị ta làm. Ta đều chịu
trách nhiệm, có được hay không?”
Vân Thiển Nguyệt nhận ra nam nhân này còn có thuốc có thể cứu. Nàng hừ một tiếng, đỏ mặt nói: “Coi như ngươi có lương tâm!”
Dung Cảnh không nói nữa, đi tới bên
giường, cười để Vân Thiển Nguyệt xuống, làm cho nàng ngồi ở trên giường, hắn đứng ở trước giường nhìn nàng, dung nhan nữ tử xán lạn như ráng
chiều, mặt mày mang theo xuân sắc (ửng đỏ), cánh môi sưng mọng đỏ tươi,
khóe môi có dấu vết bị cắn, ánh mắt của hắn dán vào khóe miệng nàng,
nghĩ đến là bị hắn cắn, chỉ cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo, ánh mắt không
khỏi nóng lên.
Vân Thiển Nguyệt đợi hồi lâu không thấy
Dung Cảnh hoạt động, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện tầm mắt của hắn, chỉ
thấy trước giường nam tử đẹp như quan ngọc, dung sắc thanh hoa, mặt mày
như họa, lúc này dưới sự bổ trợ của cẩm bào màu trắng, ngọc nhan của hắn như bị nhuộm một tầng màu son, nàng nhớ tới câu ‘Cẩm y tuyết hoa ngọc
nhan sắc, hồi mâu nhất tiếu thiên hạ khuynh’ (
áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ) của Diệp Thiến kia, lúc này nàng nhìn đâu chỉ là thiên hạ khuynh? Quả
thực là chỉ cần có hắn, vạn vật sẽ như bụi cát, nàng khó khăn thu hồi
tầm mắt, cúi đầu, nói lẩm bẩm: “Thật là yêu nghiệt!”
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh nhẹ
nhàng đặt lên cánh môi Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt “ti” một
tiếng, tay hắn chợt nhẹ, lên tiếng hỏi, “thật rất đau?”
“Nói nhảm! Tự ngươi cắn một ngụm thử xem?” Vân Thiển Nguyệt oán hận lên tiếng, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng bị cắn đây!
“Nếu không ngươi cắn lại ta một ngụm xem sao!” Dung Cảnh có chút tự trách mình quá dùng sức.
“Mơ lấy!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay gạt
tay hắn ra, bày cánh tay ở trước mặt hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến
nói: “Còn đứng làm cái gì? Mau thay thuốc cho ta. Nếu hầu hạ tốt thì ta
tha thứ ngươi, nếu là hầu hạ không tốt ta. . . . . . Hừ hừ. . . . . .”
“Ai, ngươi thật là. . . . . .” Dung Cảnh thở dài, cười lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có chút
vui mừng hưởng thụ nàng như vậy. Hắn xoay người nói với bên ngoài,
“Huyền Ca, dẫn Triệu ma ma đến đây!”
“Dạ, thế tử!” Giọng nói Huyền Ca pha lẫn niềm vui thoải mái. Khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt lần nữa hiện lên rặng
mây đỏ, trừng mắt với Dung Cảnh, “Ngươi nhốt Triệu ma ma?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện như vậy sao? Ta ước gì mọi người khắp thiên hạ bắt gặp ta đối xử với ngươi như
vậy!” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, nghe được ngoài cửa có
tiếng bước chân đi tới, hắn phân phó nói: “Đi bưng một chậu nước đến!”
“Dạ!” Triệu ma ma đáp một tiếng, xoay người đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ lúc nào thì người
của nàng nghe theo Dung Cảnh phân phó rồi? Cái vấn đề này nàng vẫn luôn
suy nghĩ, cũng là làm sao cũng nghĩ không ra. Hôm nay không nói, trước
kia đây? Trước kia lúc nàng chán ghét cực độ tránh né không kịp dường
như cũng như thế này. Nàng phải không thừa nhận nhân phẩm của mình không tốt bằng người ta, hừ một tiếng với Dung Cảnh, “Giọng khách át giọng
chủ!”
“Bản thân ta thì nguyện ý sau này đều là giọng khách át giọng chủ đây! Ngươi nguyện ý sao?” Dung Cảnh yên lặng
nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chớp đôi mắt, làm bộ
như không rõ nhìn Dung Cảnh, “Ngươi muốn ngầm chiếm tài sản Vân Vương
Phủ sao? Vậy ngươi không nên hỏi ta, hẳn là đi hỏi gia gia ta, nếu gia
gia ta đồng ý, ngươi đi hỏi tiếp vương ta, nếu phụ vương ta đồng ý,
ngươi đi hỏi tiếp ca ca ta, nếu ca ca của ta đồng ý. . . . . .”
“Loại nữ nhân như ngươi, một chút phong
tình cũng không hiểu!” Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay che miệng của nàng,
có chút áo não nói.
Vân Thiển Nguyệt không phát ra được âm
thanh nào, chỉ một đôi mắt đẹp hàm chứa nụ cười nhẹ nhàng nhìn hắn. Nghĩ tới có phải ngày trở mình của nàng đã tới rồi không?
“Cảnh thế tử, nước đây!” Triệu ma ma
bưng chậu nước sạch đi đến, thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một ngồi
một đứng tư thế thân mật, ánh mắt nàng thấy cánh môi Vân Thiển Nguyệt
sưng đỏ còn bị cắn một nơi, cúi đầu, che dấu nụ cười ở trên khuôn mặt
già nua. Đáy lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn Cảnh thế tử và
tiểu thư làm lành rồi. Nàng đã cảm thấy Cảnh thế tử là tốt nhất, làm sao có thể thực sự giận tiểu thư đây!
“Để xuống đi!” Dung Cảnh gật đầu, buông
Vân Thiển Nguyệt ra, cúi đầu đi xoắn tay áo, thấy nửa đoạn ống tay áo
của mình không nhịn được lộ ra nụ cười.
Triệu ma ma biết Cảnh thế tử giúp tiểu
thư thay thuốc căn bản không cần nàng hỗ trợ, khom người lui xuống, đi
tới cửa nàng nhìn thấy trên mặt đất có một miếng vàng lá, vội vàng nhặt
lên, nhìn thoáng qua, không nhận ra chữ, hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu
thư, lá vàng ở đâu vậy? Làm sao lại bỏ trên mặt đất? Mặt trên còn có chữ đây!”
Nụ cười của Dung Cảnh bỗng nhiên vụt tắt, động tác xoắn tay áo cũng dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt nâng mắt nhìn, thấy là
chiếc lá vàng đã chọc tức Dung Cảnh, nàng liếc Dung Cảnh một cái, thấy
hắn cúi đầu, trên mặt lúc này đã không có nụ cười cùng nhu tình, nhìn
không ra biểu cảm gì, nàng nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói với
Triệu ma ma: “À, là Dung Cảnh vừa rồi không cẩn thận làm rơi, ngươi đưa
cho hắn đi!”
—— Hết——