Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 132


Phương Hạo Vân vội xoay người lại, thấy bạn gái Bạch Lăng Kỳ đang đi tới phía mình, hắn ngượng ngùng cười cười: "Kỳ, em cũng không có tiết à?"

"Bên khoa em có tiết học, có điều giảng viên thấy tất cả mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghe giảng, cho nên cho nghỉ sớm, chờ sau dịp Nguyên Đán có cơ hội sẽ bổ sung sau..."

Bạch Lăng Kỳ đi tới dịu dàng nói: "Hạo Vân, em thấy anh hình như có tâm sự gì, đang lo lắng cho trận đấu đêm nay sao?"

" Không phải!"

Phương Hạo Vân thở dài một cái xa xăm: "Anh đang cảm thấy rằng những bạn học này bán đứng linh hồn và thể xác cho quỷ dữ thật là không đáng giá..."

Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, mỉm cười, nói: "Không phải chứ, Hạo Vân, anh từ lúc nào mà trở thành một người biết yêu nước thương dân như vậy?"

"Ha ha!"

Phương Hạo Vân ngượng ngùng cười cười: "Nào có cái gì mà yêu nước thương dân, chỉ là ngẫu nhiên thấy được, cho nên hơi cảm khái mà thôi."

" Hạo Vân, đó là một hiện tượng của xã hội, cũng không phải là chuyện mà anh và em có thể ngăn chặn được."

Bạch Lăng Kỳ dường như rất có hiểu biết: "Khoa của em có một bạn học, nhìn cũng xinh xắn, hơn nữa thành tích học tập cũng không tồi. Có điều gần đây thường xuyên trốn học vô tội vạ, hôm trước em nghe Tiểu Lệ nói, hóa ra bạn ấy là vì hai mươi vạn, kí kết thỏa thuận mang thai hộ cho một nhà giàu mới nổi, hiện giờ đã mang thai rồi, thân thể không được thoải mái nên mới trốn học..."

"Ngày hôm qua em lại nghe Tiểu Lệ nói, vị bạn học đó bởi vì trong thời gian mang thai lại làm loạn với con trai của ông chủ, khiến cho chảy máu cuối cùng sinh non, bây giờ một cắc tiền cũng không nhận được, lại bị ông chủ kia đuổi đi, lúc này đang nằm trong bệnh viện không ai lo cho..."

"Thôi, không nói chuyện này nữa, anh cũng không phải là đấng cứu thế, các cô ấy thích sa đọa là chuyện của họ, chỉ cần nữ thần của anh có thể giữ mình trong sạch vậy là đủ rồi."

Phương Hạo Vân cười hì hì, hôn một cái lên trán Bạch Lăng Kỳ.

"Đáng ghét, đang ở nơi công cộng mà..." Bạch Lăng Kỳ tuy rằng trong lòng ngọt như mật, nhưng vẫn hờn dỗi nói một tiếng.

" Sợ cái gì chứ?"

Phương Hạo Vân cười nói: "Nơi công cộng thì có làm sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép người ta ấy ấy, mà không cho chúng ta hôn môi?"

"Anh nói bậy bạ cái gì đó? Những người đó làm thì cũng chỉ vào buổi tối..." Bạch Lăng Kỳ thấp giọng nói một câu.

"Ủa? Em cũng biết hả?" Phương Hạo Vân tò mò truy hỏi một câu

"Biết thì biết thôi, có cái gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ?"

Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, nói: "Kỳ thật nữ sinh và nam sinh có cái gì khác nhau đâu, nếu nam sinh thích bàn luận với nhau về nữ sinh thì nữ sinh cũng thích nói về nam sinh như thế. Hơn nữa nữ xinh trời sinh đã thích tám chuyện, những chuyện tình yêu trong vườn trường này, nữ sinh thậm chí còn rõ ràng hơn cả nam sinh."

Phương Hạo Vân xấu hổ một trận, không phải là do mình kém cỏi, mà là do thế giới này biến hóa quá nhanh, hiện giờ, chúng ta cũng đã cởi mở tới mức này rồi sao?

Khác biệt quá nhiều, haizzz.

"Cũng may em cũng sắp dọn ra khỏi ký túc xá, nếu cứ ở đó như vậy nữa, phỏng chừng sẽ bị người khác dạy hư hết." Phương Hạo Vân giả bộ tức giận nói.

Bạch Lăng Kỳ vội vàng nói: "Hạo Vân, anh đừng hiểu lầm, em thực ra rất ít khi nằm thủ thỉ nói chuyện với các bạn... Hạo Vân, anh xem, đó có phải là Thanh Thanh học tỷ không?"

Trong lúc Bạch Lăng Kỳ nói chuyện, đã thấy được Trần Thanh Thanh từ xa, cô đầu tiên là liếc nhìn về phía này vài lần, sau đó lại vội vàng bỏ đi.

Phương Hạo Vân quay đầu lại, không phải chính là Trần Thanh Thanh đó sao?

Hai người cách nhau có hơn mười mét, hắn vội vàng hô lên một tiếng: "Học tỷ, em ở đây..."

Trần Thanh Thanh đúng là tới để tìm riêng Phương Hạo Vân, có điều khi cô nhìn thấy người ta đang nói nói cười cười cùng một chỗ với cô bạn gái nhỏ, thì cảm thấy rằng không tiện quấy rầy, cho nên mới quay người đi.

Nghe thấy Phương Hạo Vân chủ động lên tiếng, cô cũng đành ngượng ngùng quay trở lại, xoay người, thoáng do dự một chút rồi đi tới.

Phương Hạo Vân cùng Bạch Lăng Kỳ cũng tiến lên vài bước chào đón: "Học tỷ, sao chị nhìn thấy em rồi mà lại bỏ đi thế?"

Trần Thanh Thanh ngượng ngùng cười cười nói: "Đâu có đâu, chị chỉ là đi ngang qua thôi."

" Hạo Vân, em nghĩ chị Thanh Thanh tìm anh nhất định là có việc rồi, mọi người cứ tán gẫu đi, em có việc phải đi trước đây, chốc nữa chúng ta lại gặp nhau sau."

Bạch Lăng Kỳ có ấn tượng không tồi với Trần Thanh Thanh, thêm nữa chị ấy còn giúp nhà mình rất nhiều chuyện, cho nên rất có ý thức muốn lánh đi. Cô biết rằng buổi tối hôm nay có ý nghĩa như thế nào đối với Trần Thanh Thanh. Chỉ cần một chút sai lầm, hạnh phúc của chị ấy sẽ bị hủy hoại. Chuyện luận võ giữa Trần Thanh Thanh và Tần Tử Hoa, hiện giờ chẳng những truyền khắp trong trường, mà ngay cả ở ngoài xã hội cũng đã có tin đồn.

Đối với chuyện như vậy, phần lớn sinh viên và dân chúng đều cảm thấy rằng rất là mới mẻ. Vô số người đều mong có thể nhờ người, nhờ mối quan hệ để kiếm được vé vào hội trường của đại học Hoa Hải, hy vọng có thể xem tận mắt cuộc luận võ kén rể này.

" Kỳ, không cần đâu, các em cứ tán gẫu đi, chị chờ chốc nữa lại tới tìm Hạo Vân cũng không sao..."

Thấy Bạch Lăng Kỳ chủ động kiếm cớ rời đi, Trần Thanh Thanh thật cũng cảm thấy có hơi ngại ngùng.

" Chị Thanh Thanh, buổi tối em cũng có tiết mục, cho nên em phải đi chuẩn bị đây."

Bạch Lăng Kỳ cười nói: "Chị Thanh Thanh, em tin rằng tối này chị nhất định sẽ thắng, em sẽ điều phối cho các chị em hò hét cổ vũ cho chị."

" Hạo Vân, anh nói chuyện với chị Thanh Thanh đi, em đi trước, nhớ đó, anh không được làm cho chị Thanh Thanh thua, nếu không về sau em sẽ không thèm để ý đến anh nữa."

Nói xong, Bạch Lăng Kỳ làm một cái mặt quỷ với Phương Hạo Vân rồi rời đi.

Một cô gái thật là tốt!

Ánh mắt Trần Thanh Thanh có hơi ươn ướt, ở trong cái xã hội tôn trọng vật chất này, những cô gái xinh đẹp, thuần khiết, khờ dại giống như Bạch Lăng Kỳ cũng không còn nhiều lắm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.

" Học tỷ, có phải rất hồi hộp hay không?"

Sau khi nhìn theo bóng dáng rời đi của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Trần Thanh Thanh.

" Hạo Vân, em có thể đi theo chị một chút được không?"

Trần Thanh Thanh cúi đầu, từ trong ánh mắt rõ ràng có thể nhìn ra được một chút lo lắng.

" Được rồi, em sẽ đi cùng chị một chút, có điều có phải là chị ăn mặc hơi mỏng quá hay không?"

Trần Thanh Thanh không mặc áo lông, trên người chỉ mặc một chiếc áo nhung mỏng màu hồng nhạt. Mấy hôm nay có không khí lạnh tràn về, thời tiết có hơi lạnh, võ công của Trần Thanh Thanh cũng chưa tới cảnh giới mà cái lạnh không thể xâm nhập được, khuôn mặt của cô đã có hơi ửng đỏ vì lạnh.

"Chị đi vội quá, quên mất..."

Trần Thanh Thanh tùy tiện nói: "Không có việc gì đâu, chị là người luyện võ mà, chút lạnh này, còn có thể chịu được."
Bình Luận (0)
Comment