Phương Hạo Vân ngớ mặt ra không hiểu, nhưng khi hắn nhìn thấy Lã Vĩ đang cười nham hiểm đằng xa xa liền lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, chắc tên đê tiện này đã nói gì với Hứa Mộc Bạch rồi.
Cây ngay không sợ chết đứng, Phương Hạo Vân vốn dĩ không thèm quan tâm cách nghĩ của đám bạn học cũ hắn không hề quen biết này, tất nhiên cũng chả muốn giải thích với Hứa Mộc Bạch làm gì cho mệt, hắn ngậm miệng không lên tiếng.
Tưởng Phương Hạo Vân cứng họng, Hứa Mộc Bạch càng thêm đắc ý, nói nhỏ: "Thế nào? Xấu hổ về những việc đã làm hả? Thật ra tớ lại cảm thấy cách sống của cậu không có gì phải xấu hổ, thời nay sống nhờ vào con gái phải có bản lĩnh lắm mới làm được đó nha. Chẳng qua tớ thấy cậu làm vậy hình như không công bằng với Kỳ, hay là vậy đi, tớ và cậu là chỗ bạn học cũ, tớ cũng không muốn Kỳ đi theo cậu chịu cực, để tớ tính cho cậu, nếu cậu đồng ý thì có thể đến công ty nhà tớ làm việc, lương tháng 10.000 tệ, cậu cắt đứt quan hệ với cô gái kia, một lòng một dạ đối xử tốt với Kỳ."
Phương Hạo Vân vốn định nhẫn nhịn một chút cho xong chuyện, ai ngờ tên Hứa Mộc Bạch này cứ huyên thuyên mãi không chịu buông tha hắn, cứ làm ra vẻ ta đây cao cả hy sinh vì tình yêu. Có điều Phương Hạo Vân không cho rằng Hứa Mộc Bạch nói ra những lời kia là thật lòng muốn giúp mình, con người này bề ngoài lương thiện nhưng trong lòng nham hiểm, hơn nữa tình yêu dễ dàng khiến con người ta đánh mất chính mình, có trời mới biết Hứa Mộc Bạch đang sắp đặt âm mưu thâm độc gì phía trước?
Phương Hạo Vân không muốn sinh sự, hắn chỉ hy vọng vui vẻ dự cho xong buổi họp mặt bạn cũ với bạn gái, sau đó về nhà, nếu không cần thiết hắn cũng không muốn giao du với đám bạn xa lạ này.
Nghĩ như vậy nên Phương Hạo Vân tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ thản nhiên đáp: "Lớp trưởng, chuyện công ăn việc làm đợi sau khi tớ tốt nghiệp đại học rồi hãy tính nhé, nhưng tớ cũng xin cám ơn ý tốt của cậu trước."
"Hạo Vân, cậu là bạn tớ nên tớ mới giúp cậu. Chẳng lẽ cậu tình nguyện sống cảnh dựa vào con gái sao? Cậu không muốn có một việc làm thu nhập cao à? Cậu làm tớ thất vọng quá, cậu không xứng đáng với Kỳ."
Cuối cùng Hứa Mộc Bạch cũng nắm được một lí do chính đáng để làm to chuyện. Thằng tiểu tử mặt trắng kia, xem tao sỉ nhục mày trước mặt các bạn nè, tao phải để các bạn trong lớp biết mày đang làm trai bao, Kỳ là một cô gái cần sỉ diện, đến lúc mọi chuyện vỡ lỡ xem cô ấy còn thích mày nữa không?
Vốn dĩ Phương Hạo Vân không muốn đôi co với hạng người này, nhưng tên Hứa Mộc Bạch cứ léo nhéo điếc tai, thần thánh còn nhịn không nổi, Phương Hạo Vân hừ một tiếng, nói vẻ không vui: "Lớp trưởng ơi, thức ăn có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không được nói bừa nhe, cậu có tin là tớ kiện cậu tội phỉ báng không? Cậu ăn mặc lịch thiệp y như một bạch mã hoàng tử mà sao giống bà tám ngoài đầu đường xó chợ thế? Lã Vĩ nói tớ là ông nội cậu thì cậu cũng tin chắc? Cậu lớn thế này mà không biết phân biệt thật giả à? Thế mà cũng để cậu là lớp trưởng suốt 3 năm, tớ nghi ngờ chức lớp trưởng của cậu là dùng tiền mua từ thầy chủ nhiệm đó…"
Hứa Mộc Bạch bị Phương Hạo Vân xài xể như thế tức hộc máu, đúng là không chứng kiến tận mắt không ai dám tin, thằng Phương Hạo Vân này chẳng phải một minh chứng rõ ràng đấy ư? Chỉ dựa vào câu nói trả treo vừa nãy thôi đủ thấy hắn đã thay đổi một trời một vực so với trước, không những khí phách, ngay cả mồm mép cũng lợi hại hơn nhiều, quả là tức chết người ta không cần đền mạng.
"Phương Hạo Vân, sao cậu không biết tốt xấu thế hả? Tớ làm vậy là muốn tốt cho cậu, cậu không nhận ý tốt còn mắng ngược lại tớ, người gì mà…"
Hứa Mộc Bạch hậm hực gào lên: "Đồ bắt cá hai tay, cậu tưởng mình giỏi lắm hả? Lát nữa tớ sẽ kể hết chuyện xấu của cậu cho Kỳ nghe, xem cô ấy còn thích cậu không?"
"Hứa Mộc Bạch, cậu đừng quá đáng nha, cậu đang nói bậy bạ gì đó?"
Bạch Lăng Kỳ đứng kế bên đã sớm tức giận trước thái độ của Hứa Mộc Bạch, mi là thứ gì chứ? Hạo Vân nói đúng, tên này giống y như bà tám ngoài đầu đường xó chợ, một chút khí phách đàn ông cũng không có.
Bạch Lăng Kỳ chen vào giữa hai người, khuôn mặt thanh tú tức giận đến nỗi trắng bệch, trừng mắt nhìn Hứa Mộc Bạch, nói: "Cậu có xứng làm lớp trưởng không? Bị kẻ tiểu nhân lợi dụng mà không biết."
Hứa Mộc Bạch đang quê độ, nay bị Bạch Lăng Kỳ chỉ trích trong lòng càng tức tối, ngay cả Bạch Lăng Kỳ hắn cũng ghét luôn một thể, cô gái này không biết tốt xấu, mình làm vậy suy cho cùng chỉ vì hạnh phúc của cô, thế mà cô không những không nể tình còn quay qua chỉ trích mình nữa chứ.
"Kỳ, cậu quá ngây thơ rồi, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ tin người khác, Phương Hạo Vân sống dựa vào con gái cậu có biết không?"
Hứa Mộc Bạch nói giọng không lớn lắm nhưng giọng điệu trở nên kích động, hắn không sao hiểu nổi Bạch Lăng Kỳ ngực đâu có to lắm đâu, sao đầu óc mê muội thế nhỉ? Không biết suy nghĩ gì cả, nếu không đã không bám lấy tên khốn mặt trắng kia rồi.
"Im đi!"
Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Hứa Mộc Bạch, hằn học nói: "Hứa Mộc Bạch, tớ nói thật cho cậu biết, so với Hạo Vân cậu không đáng là gì đâu, cậu chỉ nhờ vào gia đình có chút tiền thôi mà đã lên mặt coi thường người khác, còn Hạo Vân…"
"Kỳ, đừng lôi thôi với hạng người này nữa, không đáng đâu em." Phương Hạo Vân lo lắng bạn gái trong lúc tức giận sẽ tiết lộ thân phận của hắn, vội xen vào ngắt lời, kéo tay cô rời khỏi.
Phương Hạo Vân kéo Bạch Lăng Kỳ tới bên cửa sổ, nhỏ tiếng: "Đừng thiển cận như loại người đó, lát nữa chúng ta dự tiệc xong thì về nhà ngay…"
"Em muốn về ngay bây giờ."
Bạch Lăng Kỳ hậm hực nói: "Hứa Mộc Bạch là cái thá gì chứ? Gia đình anh giàu hơn hắn nhiều, em đâu thấy anh tỏ vẻ ta đây, anh xem cái bộ dạng kênh kiệu của hắn kìa, em nhìn thấy là muốn ói."
Bạch Lăng Kỳ ra sức lôi bạn trai tới dự buổi họp mặt bạn cũ không vì muốn để Phương Hạo Vân tức giận, bây giờ cô đã hối hận, sớm biết vậy từ chối luôn không tới dự rồi. Đám bạn này kể cũng xấu, thời còn học trung học cô cảm thấy ai cũng chơi được, sao mới vào đại học nửa năm mà đã biết nhìn người bằng nửa con mắt rồi? Toàn là lũ tiểu nhân gió chiều nào theo chiều nấy.
Trên thế gian này, nơi nào có người sống thì thuộc giang hồ.
Người tại giang hồ, thân bất do kỉ. Bạch Lăng Kỳ không biết rằng không phải bất cứ ai cũng không lo nghĩ cho tương lai tiền đồ của mình, Hứa Mộc Bạch là công tử nhà giàu, các bạn trong lớp vì muốn được nâng đỡ trong tương lai nên tâng bốc hắn cũng là điều dễ thông cảm, tất nhiên làm giống như Lã Vĩ thì thật là quá vô liêm sỉ.
"Nếu đã tới đây rồi thì ăn xong hãy về vậy?"
Phương Hạo Vân thản nhiên mỉm cười nói: "Tài nghệ nấu nướng của đầu bếp khách sạn Shangri La khá lắm đấy nhé, hơn nữa ăn xong không phải tự rửa chén."
"Vâng, em nghe anh." Bạch Lăng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nũng nịu dựa vào người Phương Hạo Vân, nhìn vào như một cô vợ nhỏ hạnh phúc bên chồng.
Hứa Mộc Bạch nhìn thấy cảnh ấy càng điên tiết.
Hắn giận Phương Hạo Vân, thương hại cho Bạch Lăng Kỳ, con bé ngốc nghếch này, sau này sẽ có ngày cô khóc lóc hối hận vì tên mặt trắng kia.
Chính vào lúc này, cô phục vụ tươi cười hớn hở bước vào, cúi người cung kính chào Hứa Mộc Bạch, sau đó hỏi: "Hứa tiên sinh, chúng tôi bày tiệc lên nhé."
Hứa Mộc Bạch đang định đáp lời, ai ngờ cánh cửa lớn phòng tiệc bị đẩy mạnh bật mở, một người đàn ông trung niên đeo bảng tên giám đốc phụ trách nhà hàng bước vào, vội hét gọi cô phục vụ lại: "Tiểu Yến, khoan bày tiệc lên đã…"
Cô phục vụ tên Tiểu Yến vội lui lại một bước, hỏi nhỏ: "Thưa giám đốc, đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải thẻ vip của hắn là đồ giả chứ?"
"Không phải…"
Viên giám đốc nhà hàng nhỏ tiếng trả lời: "Có người đặt lại tiệc mới cho Hạnh Lâm, là yến tiệc cung đình loại chí tôn thượng hạng giá tám mươi tám ngàn tệ."
Câu này nói ra, Tiểu Yến lập tức há hốc mồm kinh ngạc, hình như các buổi họp mặt học sinh chưa từng có ai dám rộng rãi chịu chi đến thế, đặt loại yến tiệc cung đình chí tôn giá đến tám mươi tám ngàn tệ.
"Là Hứa tiên sinh hả?" Tiểu Yến say đắm nhìn vào Hứa Mộc Bạch, liếc mắt đưa tình với anh công tử giàu có. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
"Không, là một vị khách quý, Phương Hạo Vân tiên sinh…"
Nói đến đây, viên giám đốc nhà hàng đưa mắt nhìn xung quanh, cung kính hỏi: "Xin hỏi trong các vị đây ai là Phương Hạo Vân tiên sinh ạ. Anh đã đặt trước 3 bàn yến tiệc cung đình loại chí tôn thượng hạng, chúng tôi đang chuẩn bị, nếu anh không còn yêu cầu gì khác, nửa tiếng sau chúng tôi sẽ dọn lên cho các vị quý khách thưởng thức…"
Câu này nói ra, khắp phòng huyên náo cả lên. Người tức giận nhất là Hứa Mộc Bạch, hắn biết rõ giá cả của loại yến tiệc cung đình chí tôn kia, mỗi bàn giá tám mươi tám ngàn, dù là giàu có như hắn cũng không dám đặt một lúc đến 3 bàn, nên nhớ tiền tiêu vặt gia đình chu cấp cho hắn mỗi tháng chỉ có một trăm ngàn mà thôi.
Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, quay sang hỏi nhỏ bạn trai: "Hạo Vân, thì ra anh đã sắp xếp hết rồi à?"
Phương Hạo Vân trả lời khẽ: "Kỳ, anh không có sắp xếp gì cả, anh nghĩ chắc viên giám đốc kia có gì lầm lẫn, hoặc là có ai khác dùng danh nghĩa của anh đặt tiệc giúp."
Nhà hàng 5 sao đương nhiên không xảy ra sai sót rồi, vậy chỉ có thể giải thích theo lí do thứ 2 thôi.
Bạch Lăng Kỳ đi cùng Phương Hạo Vân bước lại gần, từ tốn hỏi: "Ông là giám đốc phụ trách quản lí nhà hàng này à? Vị này chính là Phương Hạo Vân tiên sinh."
"Chào Phương tiên sinh, tôi chính là giám đốc nhà hàng của khách sạn Shangri La, tôi tên là Từ Phong, rất hân hạnh được tiếp đón anh, xin hỏi anh còn điều chi dặn dò nữa không ạ?" Viên giám đốc tỏ ra vô cùng cung kính.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nói: "Cho các bạn của tôi ăn uống thứ tốt nhất nhé."
Giám đốc Từ Phong vội khúm núm trả lời: "Xin Phương tiên sinh yên tâm, dịch vụ của nhà hàng chúng tôi thuộc loại tốt nhất đấy ạ, bảo đảm sẽ làm vừa lòng quý khách."
Một số bạn học cũ đã bắt đầu dò la giá cả của yến tiệc cung đình chí tôn kia. Khi họ biết được từ cô phục vụ Tiểu Yến giá một bàn tiệc là tám mươi tám ngàn tệ, tất cả đều cùng reo hò phấn khích. Trời ơi, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào được ăn bàn tiệc đắt tiền đến thế, chắc các món ăn đều thuộc dạng sơn hào hải vị dâng lên vua chúa thời xưa, nếu không sao mà có giá mắc đến thế?
Một số bạn mới vừa nãy khinh thường Phương Hạo Vân, bây giờ liền thay đổi thái độ bu lấy hắn tâng bốc lấy lòng.
Lã Vĩ là tên tiểu nhân bỉ ổi, bắt đầu rỉ tai từng người nói xấu Phương Hạo Vân, nói là người tình giàu có của Phương Hạo Vân trả tiền yến tiệc cho hắn, chứ thật ra Phương Hạo Vân nghèo đói đâu có tiền đặt tiệc sang trọng đến thế.
Một số bạn còn bỉu môi vặn ngược lại Lã Vĩ, cậu ganh tị nên mới nói thế, yến tiệc này tổng cộng gần ba trăm ngàn, cho dù là Hạo Vân dựa vào con gái cũng là bản lĩnh của người ta, để người tình bỏ ra ba trăm ngàn mời bạn bè ăn một bữa tưởng dễ lắm hả? Người ta làm được chẳng phải đã chứng minh thủ đoạn cao siêu rồi sao.
Lã Vĩ quê một cục sụ mặt xuống, đột nhiên nhớ ra xã hội hiện nay coi lợi ích là trên hết, chỉ cần được ăn ngon hưởng thụ không ai chấp nhắt tiền như thế nào có được đâu. Nói thật nếu có con heo nái nào chịu chu cấp năm chục ngàn mỗi tháng để nhận nuôi hắn chắc Lã Vĩ cũng sẵn sàng chấp nhận, tất nhiên điều đó không bao giờ xảy ra.
"Lớp trưởng, hôm nay tuyệt đối không được cho Phương Hạo Vân giành mất vinh quang…" Rõ ràng đám bạn cũ đã chuyển nhiệt tình từ vị lớp trưởng giàu có sang phía Phương Hạo Vân.
Hứa Mộc Bạch nghiến răng keng kéc dõi theo Phương Hạo Vân, hậm hực nói: "Coi như mày giỏi…"
Tuy tập đoàn Đông Hải cũng không bận tâm về ba trăm ngàn nhỏ nhoi, nhưng tấm thẻ vip của Hứa Mộc Bạch chỉ có số tiền hơn hai trăm ngàn, hắn muốn giành lại vinh quang, điều đó quả là có tâm không có sức thực hiện. Hứa Thiệu Đông quản lí khá nghiêm tiền tiêu vặt mỗi tháng cho con trai, đương nhiên nếu Hứa Mộc Bạch muốn so tài cao thấp với Phương Hạo Vân thì cũng có cách kiếm đủ ba trăm ngàn, chỉ là làm vậy 3 tháng tới hắn phải nhịn đói trả nợ, vì một khắc huy hoàng mà đau khổ 3 tháng tính ra lỗ to, nghĩ thế nên Hứa Mộc Bạch mới không đấu đến cùng.
Nửa tiếng sau, giám đốc nhà hàng Từ Phong và tổ trưởng tổ phục vụ Tiểu Yến quay trở lại dâng lên yến tiệc cung đình chí tôn, theo sau là mấy chục cô phục vụ mặc trang phục cung nữ triều Mãn Thanh, tay nâng mâm bạc lả lướt theo hàng ngũ bày món ăn lên cho mọi người thưởng thức. Theo như giới thiệu, tất cả các món ăn đều thuộc ngự yến cung đình chỉ có vua mới được quyền thưởng dụng, hơn nữa đầu bếp chế biến cũng là hậu duệ của đầu bếp Ngự thiện phòng phục vụ trong hoàng cung trước kia. Tuy giá cả hơi mắc một chút, nhưng được thử cảm giác làm vua một lần kể cũng xứng đáng.
Giám đốc Từ Phong ở lại chỉ đạo đội phục vụ từ đầu chí cuối, tuân thủ đúng nguyên tắc khách hàng là thượng đế.
Tất nhiên câu này phải thay đổi một chút, khách hàng có tiền mới là thượng đế, khách hàng ăn theo thì để người khác phục vụ. Yến tiệc cung đình chí tôn kiểu này mà còn đặt một lúc 3 bàn, cho dù là nơi sang trọng như khách sạn 5 sao Shangri La cũng không phải ngày nào gặp được khách sộp, hơn nữa người kia đã dặn dò kĩ nhất định phải tiếp đãi Phương tiên sinh tận tình, để khách quý vừa lòng thì có thưởng thêm.
Nhìn vào các món sơn hào hải vị bày chật kín mặt bàn, đám bạn hoa cả mắt, trố mắt thèm thuồng, có người còn đếm thầm tổng cộng có gần 60 món, hơn nữa không món nào lập lại, màu sắc, mùi thơm, kiểu cách đều là số một.
"Phương tiên sinh, đây là yến tiệc cung đình chí tôn mà anh đã đặt, mới khách quý thưởng thức ạ. Ngoài ra, xin hỏi Phương tiên sinh còn gì dặn dò không?" Giám đốc Từ Phong bước tới cung kính hỏi Phương Hạo Vân.